ZingTruyen.biz

[HẮC MIÊU] Người Trong Hồi Ức

Phần 52: Nỗi Giận

Zaan_bapp

Thẩm Mộng Dao chết lặng, nhìn từng dòng người cảnh sát hối hả chạy vào bên trong, rồi khiêng ra hai cái xác được phủ khăn trắng lên đó. Trương Hân đứng tại đấy lạnh lùng giật phăng ra ngay thì đã thấy hai cái xác hoàn toàn biến dạng, cháy đen đến mức không thể nhận ra được. Trương Hân run rẩy, nhưng vẫn chưng ra cái bộ mặt vô hồn đó mà nói "Mau đem về trụ sở. Chính...chính tay tôi sẽ khám nghiệm". Cảnh sát liền gật đầu. Trần Kha cùng Miêu Dương và Đan Ny chỉ còn biết đứng lặng im như thế, hai bàn tay run rẩy hệt Trương Hân thì bỗng nhiên họ đã được kéo cho quay về hiện thực ngay bởi những lời nói đầy đau đớn của Thẩm Mộng Dao. Cô mãi một lúc sau thì mới có thể lấy hết can đảm mà chạy nhanh đến chỗ HII, nói trong tuyệt vọng "Không phải mà!", "Không phải là như thế đúng không?", "Hãy nói với em đây không phải là xác của em ấy đi. TRƯƠNG HÂN!!!!~~~" - Thẩm Mộng Dao bỗng hét lớn tên của Trương Hân đồng thời nắm chặt lấy vạt áo của Trương Hân mà khóc nức nở. Trương Hân cố nuốt nước mắt vào bên trong nhưng 3 thành viên còn lại đã lặng lẽ rơi những giọt nước mắt đau lòng của họ
-YaoYao! Em...C...chị... - Trương Hân đang chuẩn bị nói gì đó với Thẩm Mộng Dao thì bỗng nghe thấy một giọng nói yếu ớt vang lên từ thảm cỏ ở phía sau toa tàu hỏa này. Và một lần nữa,âm thanh ấy lại vang lên, lần này Trương Hân đã không còn giữ được bình tĩnh nữa nên đã hét lớn đầy tức giận "IM NGAY HẾT CHO TÔI!", tất cả hàng trăm con người đều im bặt lại theo lời của Trương Hân. 1ph sau, không chỉ Trương Hân nghe thấy nữa mà tất cả các thành viên trong HII đều nghe được. Mọi người lập tức chạy vòng ra phía sau ngay và Thẩm Mộng Dao tức khắc phóng đến chỗ một cô gái với toàn thân là chiếc áo sơ mi màu trắng đã dính đầy máu. Cô gái đó được Thẩm Mộng Dao hơi đỡ cho ngồi dậy trong lòng mình thì cũng nói trong khó khăn "Ch...chị ơi...em...em...đau...quá!". Và cô gái ấy đã ngất lịm đi ngay trong vòng tay của Thẩm Mộng Dao. HII sợ hãi, đồng loạt hét lớn "VIÊN NHẤT KỲ!!!". Thế nhưng, cô thì lại khác, chứng kiến cảnh này cô không hề hét lên như HII, chỉ run rẩy, nói như người mê sảng "Không được", "Không thể nào là như vậy được", "Viên Nhất Kỳ! Em còn chưa nghe câu trả lời từ chị mà", "EM...EM...KHÔNG ĐƯỢC CHẾT!!!!"

Thẩm Mộng Dao bỗng hét lên câu cuối, thế nhưng trong khi cô vẫn còn chưa thể ngăn những giọt nước mắt đang lăn dài trên gò má mình thì đã nghe thấy Trương Hân gấp rút nói "Mau bế em ấy ra ngoài mau lên. Yoki vẫn còn thở!". Và Đan Ny lập tức bế Viên Nhất Kỳ lên, chạy vụt đi ngay cùng Miêu Dương và Kha. Thẩm Mộng Dao lúc này không biết tại sao lại bất giác nhìn xuống 2 bàn tay mình vẫn còn nhuốm đầy máu, mà không khỏi khóc ngày một lớn hơn. Còn Trịnh Đan Ny ở bên ngoài bỗng hét lên vô cùng giận dữ "XE CỨU THƯƠNG ĐÂU RỒI HẢ?". Mọi người liền dạt sang hai bên, chiếc xe cứu thương theo đó cũng lộ ra. Cái đám đông ấy lại tiếp tục xì xầm bàn tán với nhau. Khi thấy bác sĩ trên xe đó đẩy xuống một cái cán thì Đan Ny liền đặt Viên Nhất Kỳ nằm lên ngay và khi Trương Hân chuẩn bị leo vào thì bỗng Thẩm Mộng Dao từ đâu chạy ra và nói ngay "Tôi sẽ đi với em ấy!"

Vị bác sĩ trên đó có chút ái ngại mà nói "Hai người chỉ một người được vào đây thôi. Những bệnh nhân bị thương nặng như cô này cần rất nhiều máy móc và bác sĩ hiện trường. Xe này chỉ còn chở được 1 người". Bác sĩ vừa dứt lời, Thẩm Mộng Dao tiếp tục ngay "Là tôi! Tôi sẽ đi". Nhưng có lẽ, Thẩm Mộng Dao lại quên không để ý rằng ngồi trên xe còn có Trương Hân. Trương Hân từ nãy đến giờ không nói câu nào thì khi thấy Thẩm Mộng Dao như thế bỗng nắm lấy cổ áo của cô, quăng mạnh cô ra khỏi cái xe cứu thương này làm cô ngã sóng soài ra đất. Thẩm Mộng Dao tức giận hét lớn "THẨM MỘNG DAO! NGƯỜI VIÊN NHẤT KỲ CẦN BÂY GIỜ LÀ CHỊ. KHÔNG PHẢI LÀ EM!. MAU CÚT XUỐNG XE NGAY LẬP TỨC!!!!". Trương Hân hét xong thì cũng lấy lại chút bình tĩnh, nói với những thành viên còn lại />-Miêu Dương! Hãy hack vào hộp đen của toàn bộ những xe đang lưu thông trên đường dẫn đến bệnh viện Thượng Hải, gửi 1 thông điệp như thế này "Mau tránh sang 2 bên. Nhường đường cho một xe cứu thương". Tắt hết những tín hiệu giao thông đi. Với tình trạng này, Yoki nếu không được phẫu thuật ngay trong 5ph thì sẽ chết tức khắc

-Đan Ny ! Bảo với truyền thông và mọi người cấm tuyệt đối không được đăng tin về vụ này. Chị mà thấy ảnh của Yoki xuất hiện trên bất kỳ tờ báo nào thì đừng trách sao chị cho tòa soạn đó phá sản.
-Kha! Cậu ở lại đây trấn an mẹ mình và các hành khách cùng bị bắt cóc đi!.
-Còn em! Mau tìm ra thủ phạm thật sự của vụ án này trong khoảng thời gian chị phẫu thuật cho Yoki. Yoki phẫu thuật xong mà em vẫn chưa tìm được hung thủ thì chị sẽ cho em cút về Mỹ ngay lập tức!!!.
Trương Hân lạnh lùng nói với các thành viên mà không ai thể hiện chút nào là giận cô cả. Họ lập tức giơ tay làm động tác Ok. Trương Hân liền lấy điện thoại lên, vẫn là cái ngữ khí băng lãnh đó mà nói "Này! Chuẩn bị ngay cho tôi một phòng phẫu thuật với những trang thiết bị tối tân nhất, 6 bịch máu nhóm AB, cùng 10 phụ tá là những bác sĩ giỏi nhất ở bệnh viện của ông" - Người nhận điện thoại đáp nhanh gọn "Dạ! Em biết rồi, tiền bối". Trương Hân cúp đi, nhưng có vẻ HII không biết rằng người vừa mới tiếp chuyện với Trương Hân chính là viện trưởng của bệnh viện Thượng Hải. Trương Hân giải quyết xong xuôi liền nói với anh bác sĩ đang ngồi cạnh cô trên chiếc xe cứu thương này "Mau đi thôi"

Và chiếc xe cứu thương cũng nhanh chóng rời đi. Tất cả đều nhìn theo và Trần Kha bỗng lên tiếng "Yoki! Em ấy đã biết trước rồi". Đan Ny hỏi ngay "Chị ấy biết gì chị?". Kha khẽ thở dài "Em ấy đã biết trước được trong đó có gài bom rồi. Lúc nãy, em ấy có hỏi chị về thời gian nhanh nhất để rời khỏi toa tàu hỏa đó cũng như là mượn A Hân phấn gây mê. Ban đầu, chị cứ nghĩ em ấy muốn chị bớt lo lắng cho mẹ mình thật, không ngờ..." - Trần Kha thôi không nói tiếp nữa mà Miêu Dương ở bên cạnh sau khi đã giải quyết xong chuyện Trương Hân nhờ cũng tiếp lời "Có nghĩa là em ấy không muốn mọi người phải thêm lo lắng. Có lẽ, Yoki không muốn cậu và tụi mình phải hoảng loạn nếu như biết mẹ em đang ở cùng với một quả bom nên mới chọn cách im lặng và âm thầm hành động như thế"
-Vậy chẳng khác nào chị ấy tự đi tìm cái chết sao? Em không biết Yoki phát hiện bên trong có bom là từ khi nào nhưng rõ ràng khi em nghe chị ấy hỏi Kha và Hân thì YaoYao chỉ vừa mới trình bày kế hoạch đóng giả của mình thôi. Chị ấy hoàn toàn có thể từ chối và cùng YaoYao tìm cách khác để cứu con tin để không phải vào đó. Nhưng...chị ấy vẫn chấp nhận đánh cược sinh mạng của mình đồng ý thực hiện kế hoạch của YaoYao, mà ngay cả YaoYao cũng không biết bên trong có bom luôn à? Đúng thật! Có đôi khi em không hiểu Yoki đang nghĩ gì trong đầu luôn? - Đan Ny khó hiểu hỏi và Miêu Dương cùng Trần Kha cùng nhau lắc đầu. Và cuộc trò chuyện nãy giờ của họ Thẩm Mộng Dao đã nghe thấy hết khi cô đứng cách các thành viên HII một khoảng không xa, đúng vị trí mà cô bị Trương Hân ném xuống xe lúc nãy

Trong khi đó, chiếc xe cứu thương chở Viên Nhất Kỳ chạy băng băng trên một con đường không có bóng dáng của bất kỳ một chiếc xe hơi nào khác. Nhìn vào thì chẳng khác nào xe của tổng thống đang vi hành vậy. Vừa mới dừng trước cửa bệnh viện thì đã thấy ngay y tá hối hả chạy ra để đẩy cái băng cứu thương của Viên Nhất Kỳ vào bên trong. Trương Hân vẫn lạnh như băng bước xuống xe, đi vào bên trong dù giờ đây tất cả các bác sĩ đang làm việc ở bệnh viện này đều đang đứng thành 2 hàng ngang và cúi đầu chào Trương Hân mỗi khi cô lướt qua. Còn HII sau khi giải quyết ổn thỏa hết thì cũng nhanh chóng xuất hiện tại đây và một lần nữa bệnh viện lại rộn ràng cả lên. Dù rằng, họ chỉ xuất hiện ở sảnh chưa đầy 1ph là đã đi lên lầu ngay, chăm chú dõi theo từng hành động phẫu thuật của Trương Hân bên dưới qua một cái kính lớn được đặt ngăn cách giữa phòng Phẫu thuật và bên ngoài.

-Này! Hôm nay ở đây có chuyện gì mà đông quá vậy? - Anh bác sĩ 1 hỏi khi vừa mới đi làm đã thấy một đám đông nhân viên bệnh viên đang tập trung hết ở đây.
-Cậu không biết à? Giáo sư Trương bỗng nhiên quay về và thực hiện một ca phẫu thuật ngay tại bệnh viện chúng ta đấy! - Anh bác sĩ 2 trả lời ngay
-Giáo sư Trương nào thế? - Người thứ 3 hỏi tiếp
-Là giáo sư Trương Hân vang danh trong giới y học đó. Cậu không nhớ sao? Người ta chỉ giỏi 1 chuyên khoa còn tiền bối thì nắm trong tay gần chục tấm bằng chuyên khoa khác nhau. Người được mệnh danh là "bàn tay vàng", tốc độ phẫu thuật chỉ tính bằng giây, bệnh nhân dù bị thương nặng đến sắp chết thì tiền bối cũng làm cho sống trở lại" - Người thứ 4 đáp

-Thật sao? Mơ ước cả đời mình là được thấy giáo sư Trương phẫu thuật đấy. Mình nghĩ tiền bối chuyển sang làm pháp y thì sẽ không bao giờ phẫu thuật cứu người nữa chứ. Đúng là cơ hội không thể bỏ lỡ mà - Người thứ 1 sau khi nghe được liền vui vẻ nói lớn, chuẩn bị chạy đi thì liền bị giữ tay lại
-Này! Cậu nghĩ cậu là ai mà được tận mắt chứng kiến giáo sư phẫu thuật hả? Trong đó đã chật kín người rồi. Toàn là giáo sư, lãnh đạo cấp cao của bệnh viên không thôi. Còn hạng bác sĩ quèn như chúng ta chỉ có thể xem qua cái màn hình này thôi. Còn nữa, cậu nghĩ nếu chỉ có 1 mình giáo sư Trương đến đây thì có thể khiến tất cả nhân viên đều bỏ việc mà tập trung ở đây không hả? - Người thứ 4 ngán ngẫm nói

-Còn ai đến nữa hả? - Người thứ 1 ngây thơ hỏi
-Giáo sư ngôn ngữ học Trần Kha, viện trưởng Viện ngôn ngữ Hoa Kỳ thuộc trường Đại học bang Sonoma (SSALI) và là hiệu trưởng của Học viện công nghệ Massachusetts (Mỹ) được Quacquarelli Symonds xếp hạng là trường Đại học tốt nhất nước Mỹ năm 2015. Cô Thẩm Mộng Dao, tiến sỹ tâm lý học tội phạm trường Đại học Harvard, có một thời gian dài làm cố vấn cho FBI và cảnh sát của một số nước trên thế giới như Nhật Bản, Trung Quốc,...Cô Trịnh Đan Ny, mình chỉ nói đơn giản như thế này thôi: Nếu người này chán, truyền thông của Trung Quốc sẽ lập tức bị tê liệt. Còn người cuối cùng là người nổi tiếng nhất trong giới hacker trên toàn thế giới. Bí danh của cô ấy hình như là Dương Tỷ. Cậu thử nghĩ xem đi, một mình giáo sư Trương xuất hiện tại đây thôi cũng đủ gây náo loạn rồi, mà đây còn những 4 người nổi tiếng xuất hiện cùng một lúc, thì cậu nghĩ sao? - Người thứ 4 bình tĩnh lên tiếng

-Ồ! Vậy có biết giáo sư Trương đang phẫu thuật cho ai không? Mà sao lại có nhiều cảnh sát đang tập trung ở đây thế? - Người thứ 1 ngây ngốc hỏi tiếp
-Haizzz! Tất cả những người vừa nãy là đồng đội với nhau, trong 1 nhóm cảnh sát tên là HII, đi đâu cũng khiến cảnh sát khắp mọi nơi cúi đầu. Người đang được đích thân giáo sư Trương thực hiện cuộc phẫu thuật hình như là một người trong nhóm đó. Nghe đồn đâu là đặc vụ nổi tiếng nhất nước ta, thường xuyên được FBI mời sang giúp đỡ. Mình nghe mấy bà tám ở đây nói với nhau như thế đó - Người thứ 2 mệt mỏi nói khi nhìn xung quanh là đặc nghẹt những anh cảnh sát mặc đồ đen hệt như lính đặc nhiệm
Cuộc trò chuyện rôm rả vẫn tiếp tục được diễn ra cũng như là ai ai cũng đều chăm chú theo dõi cái màn hình được tường thuật trực tiếp từ bên trong phòng phẫu thuật. Nhưng bên trong thì lại khác, mọi người đều căng thẳng, lâu lâu lại có người kính cẩn mời nước HII "Mời mấy cô dùng nước. Cuộc phẫu thuật chắc còn lâu lắm mới kết thúc" - Một tên bác sĩ nói với chất giọng nịnh bợ, thì bỗng bắt gặp một nụ cười từ Miêu Dương khi 2 tay của Miêu Dương vẫn còn đan lại để dưới ngực "5ph nữa là giáo sư Trương sẽ giải quyết xong cuộc phẫu thuật. Chúng tôi không khát. Không cần nước, cảm ơn ngài"

Miêu Dương lạnh lùng nói xong thì Kha liền đưa mắt nhìn sang Thẩm Mộng Dao thì khuôn mặt cô vẫn còn hiện diện lên rất rõ từ "Lo lắng", ''sợ hãi'', nên Kha đã khẽ lấy tay đặt lên vai Thẩm Mộng Dao, dịu dàng nói "Em giao Yoki cho ai chứ giao cho A Hân thì hoàn toàn yên tâm đi. Cậu ấy không chỉ giải phẫu được cho xác chết mà còn là bác sĩ tim mạch, thần kinh, xương khớp,...Vì thế, Yoki sẽ không sao đâu". Thẩm Mộng Dao liền gật đầu, miễn cưỡng nói "Vâng!". Cô nói xong liền nhìn chằm chằm vào phía bên dưới, nói khẽ với chính mình "Viên Nhất Kỳ! Em nhất định sẽ không sao đâu"
-Ok! Xong hết rồi. Đưa chỉ đây tôi khâu lại vết thương - Trương Hân bình tĩnh nói, HII phía trên đồng loạt thở ra đầy tự hào. "Nhưng...mấy việc cỏn con này cứ để chúng tôi làm đi ạ! Giáo sư nãy giờ cũng mệt rồi" - Một anh bác sĩ phụ tá phẫu thuật ái ngại nói nhưng có lẽ chính anh ta cũng không ngờ rằng mình lại bị ăn chửi vì câu nói của mình "ĐÃ BẢO ĐƯA ĐÂY. PHIỀN PHỨC QUÁ!".Đan Ny đứng phía trên nhăn mặt lại ngay "Aigooooo~~~ A Hân dữ quá! Ai bảo chọc điên chị ấy làm chị?". Và tất cả mọi người đã bị một phen dọa hết hồn vì sự tức giận của Trương Hân cũng như là tốc độ khâu lại vết thương nhanh một cách thần kỳ từ tay cô. Xong xuôi, thì Trương Hân cũng đẩy cửa bước ra đã thấy ngay các thành viên tập trung lại. Kha gấp rút hỏi "Yoki sao rồi? Bị thương có nặng không?". Trương Hân nghe được câu hỏi, hơi kéo khẩu trang mình xuống, trả lời

-Phóng xuống từ độ cao gần 3,5m cộng thêm áp lực nổ từ quả bom dẫn đến việc Yoki đã bị TBI, còn gọi là chấn động não. Cũng may là em ấy vẫn còn biết đáp xuống đúng cách hạn chế vùng đầu bị tổn thương, và đáp ngay trên cỏ nên TBI cũng không quá nặng. Tớ đã phẫu thuật lấy hết máu bầm trong đầu em ấy ra rồi, không sao đâu. Ngoài ra, em ấy còn gặp phải một số đa chấn thương khác: Gãy xương Scapula, ồ tớ xin lỗi, là gãy xương bả vai; Vỡ gan,...Nhưng mọi người yên tâm, tớ đã hoàn toàn khống chế được nên có lẽ hết thuốc gây mê thì Yoki sẽ tỉnh lại thôi
-Phù~~~ May mà em ấy không sao. Nếu không thì tớ không biết phải ăn nói ra sao với ba, mẹ đã mất của em ấy nữa - Trần Kha thở ra đầy nhẹ nhõm và cũng thấy nó được đẩy sang phòng Hồi sức. Thế nhưng, không biết từ đâu một đống phóng viên ập vào, canh ngay Trương Hân mà chụp hình cũng như phỏng vấn làm cô cực kỳ khó chịu. Trương Hân vẫn giữ cái vẻ mặt đó, nói ngay với Đan Ny "Đản Đản! Giải quyết đi. Chị đến phòng hồi sức với Yoki trước".Đan Ny liền nháy mắt một cái, Trương Hân sau đó cũng thật lạnh lùng mà quăng hết găng tay và cái áo phẫu thuật màu xanh của mình ra một xó, lại đi giữa 2 tràng vỗ tay của y bác sĩ bệnh viện nhưng lại không nở dù chỉ một nụ cười. Vừa đến nơi đã thấy ngay Thẩm Mộng Dao cứ nhìn vào bên trong với hình ảnh là Viên Nhất Kỳ đang nhắm nghiền đôi mắt

-Sao? Đã tìm ra thủ phạm thực sự chưa? - Trương Hân băng lãnh hỏi làm cô giật bắn cả mình, ấp úng nói "ừm...rồi". Trương Hân mỉm cười, nói tiếp "Tốt! Ngày mai trình bày ở phòng họp. Còn bây giờ thì tránh ra để em vào xem tình hình cho Yoki". Và khi Trương Hân chuẩn bị đẩy cửa bước vào thì bỗng khựng lại vì câu nói của Thẩm Mộng Dao "Em...em...em xin lỗi". Trương Hân khẽ cười đứng tựa hẳn vào cánh cửa, hỏi ngược lại cô "Xin lỗi chuyện gì?". Đến lúc này, Thẩm Mộng Dao mới ngẩng đầu lên được, run sợ lên tiếng "Em xin lỗi vì dám cản trở công việc của chị. Lúc nãy là do em suy nghĩ chưa thấu đáo. May là Yoki không bị sao. Nếu em ấy tử nạn do sự làm phiền của em thì chị sẵn sàng để chị giết chết em luôn cũng được chứ không phải là những lời mắng ban nãy nữa". Trương Hân nghe được vậy bỗng chốc đăm chiêu nhìn Thẩm Mộng Dao suy nghĩ gì đó rồi cũng nói
-Thẩm Mộng Dao! Ánh mắt của em khi nhìn Viên Nhất Kỳ không phải là ánh mắt của một người chị lớn tuổi nhìn đứa em nhỏ tuổi hơn mình. Sự quan tâm, lo lắng của em đã vượt ra khỏi ranh giới của hai người đồng nghiệp với nhau. Chị đã nghi ngờ điều này từ lâu nhưng vẫn luôn cố tự phủ nhận với bản thân mình là không phải như vậy. Cho đến khi, chị thấy hình ảnh điên loạn vừa nãy của chị thì mối nghi ngờ trong lòng chị càng được khẳng định hơn.-Chị...có phải là đã yêu Viên Nhất Kỳ rồi không?
Thẩm Mộng Dao im lặng, trong khi đó có tận hai người đang mong chờ được nghe câu trả lời từ cô.

======================

Hết phần 52

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz