ZingTruyen.Top

Gunjin Chuyen Ver How To Get My Husband On My Side

Tôi rời khỏi bàn tiệc với lý do để vào nhà vệ sinh và tiến về phía ban công gần nhất.

Tôi cần phải bình tĩnh trong lúc hít thở.

Có lẽ là vì quá căng thẳng trong lúc khiêu vũ nên tôi lại cảm thấy buồn nôn.

Khỉ thật, đáng lẽ mình nên nhắm mắt lại và giẫm lên chân hắn ta một cái.

"Ơ..."

"Ư..."

Tôi lại chạm mặt ai đó.

Những nhân vật đang trò chuyện thân mật ngoài ban công yên tĩnh không ai khác lại chính là Alphonso và một vị Hồng y tóc nâu.

Hai người đàn ông ngập ngừng, khẽ cười với tôi.

"Bài nhảy tuyệt vời lắm, thưa Công tử."

"Công tử Han Yujin. Rất vinh dự vì gặp lại người."

"Rất vui khi được gặp ngài, umm..."

"Tôi là Hồng y Rocroa."

Hồng y Rocroa, người tự giới thiệu bản thân bằng một nụ cười, trông khá trẻ.

Đương nhiên, anh ta làm sao trẻ được bằng Jiwoong, người mới 26 xuân xanh, nhưng ít nhất, trông anh ta cũng khoảng 30 tuổi.
Bên cạnh đó, anh ta có vẻ hơi hao hao giống Alphonso. Là họ hàng sao?

"Công tử ra đây để hít thở không khí trong lành sao?"

"Ta nghĩ rằng mình đã cắt ngang cuộc trò chuyện của hai vị."

"À không, ta chỉ đang chào hỏi chú của mình thôi."

Biết ngay mà, họ là thân thích của nhau. Đó đúng là sự thật, nếu không thì Alphonso sẽ chẳng nhận được sự yêu mến của một Hồng y Romagna đâu.

Đột nhiên, một suy nghĩ vụt qua đầu tôi.

Alphonso là thành viên của Lực lượng Đồng minh trong nguyên tác, và vào thời điểm đó, có một vài kẻ phản bội ở Vantican đã đánh cắp Chén Thánh và giao cho Lực lượng Đồng minh.

Chén Thánh là vật có tầm quan trọng rất lớn đối với gia tộc của tôi, bởi tất cả đều bất lực và sụp đổ dần sau khi Chén Thánh bị đánh cắp.

Liệu Hồng y Rocroa có nằm trong một trong số những kẻ phản bội?
Thật tuyệt nếu như tôi có thể biết chính xác ai là người đã tuồn thông tin ra ngoài, nhưng trớ trêu thay, có vẻ như danh tính cụ thể về kẻ phản bội không được miêu tả rõ ràng.

Hoặc có thể là do tôi không nhớ?

"Ôi chao, chú của ngài ấy ư?"

"Vâng, thật đáng tiếc, tôi là chú của một đứa cháu trai tội nghiệp chẳng thể hoàn thành tốt chuyện đại sự."

Lúc này, tôi thấy hơi ngạc nhiên vì không biết có phải vị Hồng y này có phải là đang châm biếm hay không, nhưng anh ra mỉm cười vô cùng rạng rỡ, còn Alphonso thì thở dài nhưng lại trông có vẻ rất vui.

"Điên mất thôi. Chú định bao giờ mới quên đi chuyện này?"

"Sao nào? Con thấy xấu hổ sao? Thật mừng vì con thấy thế. Thật hổ thẹn cho gia tộc Vishelier khi đã vuột mất một thiên thần như vậy."

"Chẳng biết nên nói gì nữa."

Chính Cha và anh trai của tôi đã buộc tôi phải làm vậy.
Tuy nhiên, tôi cũng rất cảm tạ thái độ bình tĩnh và vui vẻ của cả hai người, như thể họ không quan tâm đến chuyện đó.

"Vậy thì thưa Công tử Han, tôi sẽ cầu nguyện cho chồng Người sẽ giành được chức vô địch."

"Đừng để bị lừa. Lời cầu nguyện của chú ta nhuốm đầy mùi tội lỗi. Thật ngạc nhiên làm sao khi chú ấy vẫn được giữ lại tới tận hôm nay."

"Này, con..."

Sau khi thấy hai vị đó trở lại sảnh tiệc với nụ cười trên môi, tôi thả mình trên chiếc ghế dài nhỏ cạnh bồn hoa được trang trí đẹp mắt và hít thở một lúc.

Đột nhiên, tôi nhớ đến yến tiệc Hoàng gia đầu tiên mà tôi tham dự khi vừa đặt chân đến đây.

So với thời điểm đó, thì mọi chuyện giờ đã khác.

Nếu không có Jiwoong thì tôi đã có thể thoải mái tận hưởng rồi.

Dù sao thì, tôi vẫn phải hành xử đúng mực.
Tôi phải tìm hiểu ra mưu đồ của hắn ta bằng cách cố gắng làm hắn ta hài lòng nhất có thể.

Hắn ta khó lường đến nỗi ngay khi tôi phạm phải một sai lầm nhỏ, toà tháp nỗ lực mà tôi dày công xây dựng từ trước đến nay sẽ lập tức sụp đổ chỉ trong chốc lát.

Thật khó để có thể tồn tại.

"...Công tử Han!"

"Công chúa Arien?"

Cô bé nhỏ chạy tới, nắm lấy tay tôi và ngước lên.

Mái tóc nâu được thắt bím khẽ rung lên, đôi mắt xanh ngọc sáng rực.

"Công tử, trông anh như một thiên thần thực sự vậy."

"Cảm ơn em. Công chúa cũng rất xinh đẹp. Đây là một bộ váy mới phải không?"

"Vâng, Phụ hoàng đã tặng cho em món quà mới này. Anh cũng đang đội vương miện như em nè."

Tôi mỉm cười nhìn chiếc vương miện đội trên đầu Arien. Em cũng dễ thương lắm.

"Công tử đội vương miện vì anh là hoàng tử sao?"

"Ahahahaha, không phải đâu. Đây chỉ là phụ kiện thôi."

"Nhưng Leah nói rằng anh là hoàng tử mà..."

"Nào, Công chúa, đừng làm phiền Công tử Han."

Đó không phải những lời tôi nói ra.

Tui cúi đầu khi thấy người phụ nữ tiến lại gần từ sau lưng Arien.

"Thưa Vương hậu."

"Cậu không cần phải khách sáo với ta. Với những gì Công chúa đã kể về cậu, ta muốn gửi lời cảm ơn tới cô từ lâu rồi, nhưng xin thứ lỗi vì bây giờ mới có thể chào hỏi tử tế."
Ngẫm lại thì, đây là lần thứ hai tôi diện kiến bà.

Ấn tượng đầu tiên của tôi về bà ấy chính là một Vương hậu kỳ lạ, nhưng khi tôi ở gần bà như thế này, tôi cảm thấy bà như một con mèo đầy tao nhã.

Bà ấy diện một chiếc váy lụa trễ vai, trông giống một tiên nữ bước ra từ trong truyện hơn là một Vương hậu thực thụ.

Liệu đến khi Công chúa trưởng thành thì có giống như vậy không nhỉ? Tôi nghĩ rằng tôi đã biết lý do vì sao Quốc vương Feanol đã trở thành một người lãng mạn đến vậy rồi.

"Ta rất cảm tạ Công tử khi cậu đã thường xuyên vui chơi cùng Công chúa."

"Thưa không đâu ạ, đúng hơn là Công chúa đã cùng bầu bạn với thần mới phải."

Khi tôi lúng túng trả lời, hai mẹ con cùng phá lên cười với nhau.

Khuôn mặt khi cười của họ cũng rất giống nhau.

A, con gái giống mẹ sao? Thật thú vị, đồng thời cũng thật sự ghen tị và thật sự kì lạ.
"Ta rất vui vì có vẻ như cậu đã thích nghi khá tốt với vùng đất này. Thực ra, ta đã gửi thư mời vài lần nhưng đều lưỡng lự vì nghĩ mình sẽ gây phiền phức cho Công tử."

Xét về vị trí của Vương hậu trong giới quý tộc Brittannia, điều đó không phải là điều vô lý.

Ở một kía cạnh nào đó, bà ấy cũng giống tôi, nhưng cả hai chúng tôi lại sinh ra ở hai hoàn cảnh khác nhau.

"Không có chuyện đó đâu ạ. Nếu Điện hạ mời thần thì đó chính là niềm vinh dự của thần."

"Cậu đáng yêu hệt như vẻ ngoài của cậu vậy,"

Đôi mắt màu chanh của bà ấy bừng sáng và hơi cong lên.

Tôi cảm thấy ánh mắt ấy như thể đang hớp hồn tôi vậy.

"Ta đã tự hỏi vì sao em lại quay lại muộn đến vậy."

Cơ thể vốn đã thả lỏng được một lúc lại cứng đờ trở lại.

Ôi, mình bị bắt lại rồi.

"Hồng y Valentino."
"Điện hạ."

Jiwoong đáp lại lời chào của Vương hậu một cách nhát gừng và lạnh lùng.

Hắn ta thậm chí còn không thèm nhìn Arien, người đang trốn sau lưng mẫu thân mình lấy một cái.

Điều này thực sự vô cùng bất kính so với tất cả những người khác, nhưng Vương hậu dường như cũng chẳng để tâm cho lắm.

"Gặp lại cậu sau, Công tử Han. Đi thôi nào, Công chúa."

Tôi cảm thấy Arien đang ngoái lại nhìn tôi, nhưng sẽ không hề tốt chút nào nếu trò chuyện với cô bé trước mặt Jiwoong.

Hắn ta không phải là dạng người che giấu những hành động xấu xa trước mặt một đứa trẻ.

Tôi nở một nụ cười rạng rỡ.

"Em đã định mau mau quay về, nhưng anh lại không nhịn được mà đi tìm em sao?"

"Đúng vậy. Ta nghĩ rằng chồng em đang giận dỗi nên mới đến nói chuyện với hắn ta. Khi ta nói mình cần phải rời đi, hắn cũng đã miễn cưỡng nhường đường cho ta đấy. Đúng là một người đàn ông thú vị."

Tôi không biết hắn thấy người đàn ông quái vật đó dễ thương ở điểm nào, nhưng anh chính là người đã diệt trừ gia tộc tôi.

Anh đang dần dần đánh mất vận may của mình.

Có lẽ mình sẽ chết mất với cái tốc độ thân thiết này mất. Hai người định gần gũi hơn với nhau hả?

Jiwoong vô thức chạm tay vào trán tôi và bất ngờ tiến gần tới lan can.

Có phải hắn ta đột nhiên muốn ngắm cảnh không?

"Nơi này chẳng có gì để chiêm ngưỡng cả. Ta đã rất kì vọng vì độ nổi tiếng của Tháp Mặt Trăng tại Cung điện Angvan, nhưng nó chỉ là một tháp đồng hồ đơn sơ thôi."

Ừ ,chỉ có thế thôi đấy, tên khốn kiêu ngạo ạ.

"Đúng là có nhiều điều khác biệt với phương Nam. Bữa tiệc không thú vị hay sao? Em nghĩ rằng anh đã có rất nhiều niềm vui."

"Đương nhiên là thú vị rồi, ta rất vui khi được gặp lại em. Tuy nhiên, yến tiệc ở đây không tuyệt lắm. Ta nghĩ nên thăm thú một vòng thành phố thì sẽ tốt hơn."
Hắn ta thường xuyên làm như vậy khi ở Romagna.

Thời điểm cận kề ngày lễ Phục sinh hay Giáng sinh, Jiwoong luôn đưa tôi đi khắp những con phố trong mùa lễ hội.

Các vở kịch ngoài trời, những cuộc diễu hành, các cuộc thi, những chùm pháo hoa lớn và những ngọn lửa mừng bập bùng khắp các con đường tại Quảng trường Santa Maria...

Tôi không biết rằng việc phải giả vờ phấn khích khó khăn đến nhường nào.

Thường thì tôi luôn tự hỏi rằng hắn ta thực sự muốn cái gì ở tôi.

Xét về nhiều mặt, hắn ta khá giống với người anh trong kiếp trước của tôi.

"Ta muốn ghé qua thần điện. Em thấy sao?"

"Em chưa bao giờ đi quanh trung tâm thành phố Elendale, vì vậy em cũng không biết mình có thể chỉ dẫn chính xác cho anh được không."

"Sao ta lại cần em dẫn đường chứ? Có vẻ như em không thích ra ngoài thường xuyên. Là do chồng em à?"
Nụ cười và ánh mắt dịu dàng mà hắn ta dành cho tôi giống hệt như loài Viper*.

*Viper: loài rắn săn mồi hung dữ, kích thước tương đối nhỏ. Chúng được tìm thấy ở vùng đại dương sâu thẳm. Nghĩa bóng chỉ những con người ác hiểm, tráo trở.

Đầu tôi xuất hiện sắc đỏ đang nhấp nháy của đèn cảnh báo nguy hiểm, nhưng tôi vẫn bình tĩnh mỉm cười.

"Vâng, bất ngờ thật đấy, ngài ấy cằn nhằn khá nhiều."

"Là trách móc hay vì ghen tức?"

"Có thể là cả hai ạ? Nhưng nếu anh nói vậy thì có vẻ như ngài ấy là như vậy đấy. Đúng thế không ạ?"

"Em chưa hiểu rõ về chồng mình đâu."

Người đàn ông này lẩm bẩm gì đó rồi tiến đến gần và đặt tay lên lưng tôi.

Hắn ta vỗ nhẹ lưng tôi. Cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng sau cái chạm của hắn.

"Đi và nói chuyện với ngài ấy đi."

***

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top