ZingTruyen.Asia

[Genshin Impact: Allmale x Lumine] Giai nhân

[Dottore x Lumine] Điên cuồng (NSFW)

_Nangcuoiha_

Giam em lại, em sẽ là của gã, của một mình gã thôi. Gã không muốn chia sẻ em cho những người đàn ông khác, Dottore chỉ muốn giam cầm nhà lữ hành nhỏ bé đó trong vòng tay gã, nghe tiếng em nỉ non gọi tên gã trong cơn khoái lạc. 

Gã nghĩ thế và gã làm thật. Dottore đã bắt cóc Lumine trong một đêm tối lạnh lẽo của xứ sở Băng thần nhằm thoả mãn ham muốn ích kỷ của bản thân. Gã đưa em tới chiếc lồng vàng son được chuẩn bị từ rất lâu. Nhưng nhìn em bất tỉnh trong vòng tay mình, Dottore không muốn em chịu bất kỳ tổn thương nào nữa.  

Gã thấy nực cười về ý nghĩ của mình. Từ khi nào nhà bác học tâm thần này đã yêu em như vậy? Có lẽ từ ngày Lumine đặt chân tới Sumeru và phá hỏng kế hoạch của gã? Gã bắt đầu chú ý tới em. Dottore từng dành hàng giờ để theo dõi bóng hình đó. Gã tự huyễn hoặc mình chỉ muốn khám phá điểm kì lạ trong cơ thể của con người đó thôi. Nhưng giờ, gã lại muốn khám phá cơ thể em, theo một cách khác. Dottore tham lam muốn cả thân thể và trái tim em đều thuộc về gã, muốn em cam tâm từ bỏ cuộc lữ hành tìm kiếm anh trai mình, ngoan ngoãn trở về bên gã.

Dottore đổi hướng sang phòng ngủ của gã, bế em đặt xuống giường, vân vê mái tóc vàng óng của em. Gã không muốn làm em đau, nhưng ranh giới cuối cùng là em không có ý định bỏ trốn. Phải, ý định cũng không được.

Nhưng chỉ vài giờ sau khi gã rời đi vì lời triệu tập của Nữ hoàng, Lumine đã tỉnh lại, và đương nhiên, em sẽ không chịu trói mà nghe lời gã. Em đã chạy trốn. 

...

Dottore về nhà với tâm trạng vui vẻ. Chà, em đã tỉnh chưa nhỉ? Không biết phản ứng của em thế nào khi biết mình bị gã bắt cóc? Gã vừa đẩy cửa bước vào thì nghe được người hầu thông báo em bỏ trốn và họ không có cách nào tìm được. Dù sao thì, nhà lữ hành nổi tiếng kia cũng đâu phải dạng vừa? Sắc mặt Dottore chùng xuống, xem ra vẫn cần biện pháp giữ em lại, nhưng chắc hẳn em sẽ chả thích chút nào.

...

 Những giọt máu đỏ nổi bật trên nền tuyết trắng xoá, nhỏ xuống sau mỗi bước chân của Dottore. Tự do của Lumine khép lại phía sau gã, vĩnh viễn bỏ lại thân hình nhỏ bé đó tại lồng giam xa hoa mà lạnh lẽo này. Em thoi thóp trong vòng tay Dottore, thân ảnh nhuốm màu máu đỏ, loang lên cả quần áo gã. Những người hầu cố gắng cúi thấp đầu, hận không thể biến mất khỏi đó. Ai mà biết tên điên này sẽ lôi họ ra thí nghiệm cái gì chứ? Dottore hài lòng vì điều đó, nhà lữ hành này là của gã, ai muốn tò mò về em thì phải thử xem có toàn mạng không mới được. Gã đặt Lumine xuống giường, cầm một bình thuốc dịch màu lam bôi lên những vết thương của em. Vết thương liền lại ngay tức khắc, nếu không có mảng ga ướt đẫm huyết dịch thì không ai nghĩ thiếu nữ kia bị thương nặng đến hấp hối. Dottore biết chừng mực, không ra tay quá nặng. Đêm nay, Lumine sẽ không yên với gã điên này đâu.

 Lumine tỉnh lại trên căn phòng em bỏ trốn trước đó. Dottore quan sát kĩ lưỡng từng biểu cảm của em, thoả mãn khi thấy em kinh ngạc, giận dữ rồi bắt đầu sợ hãi khi chiếc còng tay gã đeo cho em khiến toàn bộ sức lực như bị rút cạn. Lumine lớn tiếng chất vấn gã:

- Dottore, hiệp ước Nữ Hoàng kí đã đảm bảo các thành viên Fatui không tấn công tôi nữa. Điều này là sao? 

- Tôi bắt cóc và giam giữ em. Chỉ cần mọi người nghĩ nhà lữ hành đã rời đi, ai sẽ nghĩ em đang ở chỗ tôi chứ?

- Các bạn sẽ phát hiện ra tôi sớm thôi. Bọn họ...

- Suỵt, giữ sức đi, tí nữa em lại không còn hơi để nói đâu. 

 Gã nâng cằm Lumine lên, không rõ sắc mặt bình thản sau chiếc mặt nạ đó là thật hay giả. Em bắt đầu hoảng loạn khi Dottore cúi gần người xuống, khoá môi em lại bằng môi gã, lưỡi nhanh chóng tách hai cánh môi hồng đào của Lumine ra, cuốn theo một vật tròn tròn đẩy vào khoang miệng em, cưỡng ép nuốt xuống. Khi gã thấy người dưới đã khó thở mới tách nhau ra, cố ý kéo dài sợi chỉ bạc từ đôi môi hồng nhuận quyến rũ đó. Lumine vô lực trượt xuống giường, đầu óc không còn minh mẫn, cố gắng nôn thứ vừa nuốt nhưng nó như tan vào người em  vậy. Người em bắt đầu ngứa ngáy râm ran, nóng đến khó chịu. Nhũ hoa trước ngực căng cứng, nhô lên sau lớp váy mỏng. 

 Lumine thấy không ổn nhưng không chịu cúi đầu cầu xin như ý Dottore, móng tay bấm vào da thịt giữ chút tỉnh táo còn sót lại. Nụ cười tự tin  vào thứ thuốc kích dục của gã dần tắt khi gã nhận ra nhà lữ hành chống chịu vô cùng quyết liệt. Dottore dần mất bình tĩnh khi bản thân mất kiểm soát như vậy. Hối hận cũng không kịp, gã hôn xuống hõm cổ em, cắn một cái thật mạnh, để lại dấu hôn lẫn vết răng rỉ máu. Lumine bật ra một tiếng rên đau đớn. Gã xé roạt một cái, quần áo của em đã tơi tả thành giẻ rách. Đôi môi Dottore chu du trên cơ thể tuyệt mỹ đó, để lại những dấu vết ái muội. Lumine muốn đẩy người trên thân mình ra, khổ nỗi cơ thể không còn nghe lời nữa, vô thức kéo gã lại gần, tay nhấc chiếc mặt nạ kia ra. Dottore dừng lại, nhìn em, không phản ứng. Lumine luồn tay qua mái tóc xanh nhạt kia, thần người đối diện với đôi mắt như viên hồng ngọc lạnh lùng quan sát mình kia. Gã nhếch môi:

- Em nhìn gì vậy? Tôi đẹp trai quá sao? Sau này sẽ để mình em ngắm, được chứ?

- Đồ tự mãn! Anh mau cút ra!

 Lời một đằng nhưng làm một nẻo, em vẫn để gã tự tung tự tác trên thân mình.

- Tôi sẽ coi như em chấp nhận tôi rồi.

 Lumine muốn lên tiếng, nhưng em sợ mình sẽ phát ra tiếng rên rỉ. Đây là một điều cực kì nhục nhã đối với nhà lữ hành, để kẻ này làm em trở thành một mớ hỗn độn. Dottore chả quan tâm, chỉ kia người này thuộc về gã là được rồi. 

 Bàn tay không quên đùa nghịch cặp bồng đào mềm mại kia, nhào nặn đủ kiểu, khẽ bứt nhũ hoa hồng hào khiến em rên rỉ. Lưỡi cuộn lấy, mơn trớn một cách từ từ lại khiến Lumine phát điên. Ngón tay dần men xuống, nhanh chóng tiến vào hoa huyệt làm em giật mình.

- Chả lẽ em là xử nữ sao?

 Lumine làm gì còn sức đáp, bên dưới đang siết chặt những ngón tay thon dài của gã. Nó không ngừng mò mẫm, khiêu khích điểm mẫn cảm của em. Em yêu kiều rên rỉ, mê hoặc lòng người.

- Dottore, đừng, chỗ đó không được... Ah~

 Đợt cao trào khiến dịch thuỷ tràn lên những ngón tay kia. Dottore đưa ngón tay lên miệng, mút mát. Lumine lắc đầu:

- Bẩn lắm.

- Tôi thấy em rất ngon, sẽ ghi chép phần này vào sổ thí nghiệm. Thả lỏng nào, em siết như vậy sao tôi vào được?

 Hoa huyệt được gã nới lỏng nhưng so với kích thước của vật kia vẫn chật chội. Lumine cắn môi, chờ đợi Dottore cởi chiếc thắt lưng xuống, giải phóng cự vật đầy nam tính. Em hoảng hốt vùng dậy trước kích thước của nó:

- Không vừa đâu, sẽ rách mất... Ah!

 Dottore túm em lại, đè xuống giường, nở một nụ cười gợi đòn thiếu đạo đức:

- Muộn rồi.

 Gã tách hai chân Lumine ra, một chân gác lên cổ, tay phải giữ chặt vào đùi non của chân trái em. Nhanh chóng gọn lẹ đến mức em không kịp bình tĩnh, cự vật đã đâm thẳng vào bên trong, xé rách lớp màng mỏng. Lumine trào nước mắt, kêu lên đau đớn, móng tay bấu chặt vào bắp tay gã. Dottore mừng rỡ. Màu đỏ kia và cảm giác siết chặt này chỉ có ở xử nữ. Em phá thân vì gã, lần đầu là của gã, bây giờ, sau này sẽ mãi như thế, của mình Dottore này mà thôi. Gã cúi xuống hôn lên môi em, dỗ dành:

- Ngoan nào, đau một lần sướng cả đời. Là tôi sai khi quá vội vàng có được em, tôi xin lỗi. Giờ bình tĩnh chưa?

 Gã bác sĩ tâm thần đó không phải lần đầu thấy người khác khóc. Gã lạnh lùng trước nỗi đau của họ. Gã hành xử và chả quan tâm tới cảm nhận của ai. Nhưng Lumine thì khác. Em là đặc biệt, là kẻ duy nhất mà gã quan tâm. Dottore sẽ đối xử dịu dàng với em, ít nhất là hơn tất cả những kẻ gã từng gặp. Nhưng bảo gã thả em đi? Không bao giờ. 

 Dù sao gã vẫn chưa động ngay, để yên cho đến khi em quen với kích thước kia. Cự vật bên trong được hoa huyệt ấm áp hút chặt, ra vào có chút trở ngại nhưng không hề ảnh hưởng đến tốc độ của nó. Dottore đẩy vừa nhanh vừa mạnh, lần nào cũng vào nơi sâu nhất, đâm Lumine tới lí trí vỡ vụn. Lumine lại lên đỉnh thêm lần nữa. 

- Dottore, bên trong... Ah~ Ra đi mà~

Gã cười thầm nhưng chưa cho em thứ mình muốn vội. Dottore kéo em lại sát hơn, đôi chân kia quấn quanh eo gã, cố gắng để gã vào sâu hơn nữa. Sau vài chục cú thúc, cự vật bắn ra tinh dịch trắng đục đặc quánh vào tử cung Lumine, nhiều đến nỗi tràn cả ra ga đệm. Dottore giữ thứ đó bên trong một lúc, quan sát khuôn mặt mê mang của em rồi mới rút ra. Sự trống trải đột ngột khiến em ngơ ngác, nhưng chưa được lâu thì Dottore lật em lại, thì thầm bên tai, từng lời của gã được kéo dài ra như để em nghe cho rõ:

- Một-lần-là-chưa-đủ-đâu.

 Sự đáng sợ của sói lâu ngày không ăn thịt đêm đó Lumine lãnh đủ. Gã còn khốn nạn đến mức dày vò em tới ngất đi mới chịu dừng lại, bế người vào phòng tắm rửa sạch sẽ rồi mang qua một phòng khác để ngủ. Giường bên kia trở thành một mớ hỗn độn rồi còn đâu. Biệt thự rộng như thế, đâu cần thiết làm khổ bản thân đi dọn. Đặt nhà lữ hành xuống giường, vòng cánh tay rắn chắc qua ôm eo em, gã cảm thấy vô cùng thoả mãn. Cuối cùng sau cả trăm năm, người xứng đáng để Dottore lưu tâm bảo vệ đã xuất hiện, thuộc về riêng gã mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia