ZingTruyen.Top

GeminiFourth • Nỗi đau riêng em hiểu

-14-

Feslicia

*Lưu ý: nửa đầu chap này tục, cân nhắc trước khi đọc nhe.
_____

"Con mẹ nó, đứa nào sai mày hành hạ em tao? Nói!"

Pond Naravit một chân dứt khoát đạp người trước mắt ngã ra sàn, nòng súng dí vào đầu của người đó.

"Bình tĩnh, vội vã như thế chẳng giúp được gì cả"

Dunk đứng dửng dưng bỏ hai tay vào túi quần, mắt nhìn thẳng vào mắt con người đang run rẩy dưới sàn nhà.

"Mẹ nó, mấy con chó chết!"

Pond đạp vài cái nữa vào người dưới đất.

"Anh bình tĩnh đã, đừng nóng vội quá"

Phuwin giữ lấy tay của anh, đầu lắc lắc để ngăn lại hành động của Pond.

"Chả biết ai cho bọn người này uống thứ bùa mê thuốc lú gì mà lại cứng miệng đến thế, tới mạng của mình mà còn xem thường thì sống làm cái gì? Fourth tội nghiệp, anh nhất định bắt lũ khốn này trả giá!"

Gã gằn giọng, ánh mắt rực lửa tựa như đang muốn xé xác từng người từng người một đã từng xúc phạm tới cậu, đứa em mà gã hết mực cưng chiều nay lại bị người ta ép tới mức thảm thương.

"Trước hết thì tra tấn đi, đừng để tụi này chết dễ dàng đến vậy, những gì FotFot đã phải gánh chịu thì bọn này phải trả giá gấp mười"

Dunk ánh mắt vẫn kiên định dán chặt vào thân thể đáng thương đang co rúm dưới sàn nhà, bình tĩnh là thế nhưng anh lại căm ghét bọn người này vô cùng.

"Mẹ mày, có chịu mở miệng ra không hả? Tao chưa cắt lưỡi mày mà, không chịu nói thì đợi chút nữa đi, tao xé xác mày ra"

Gã tiếp tục tiến tới người đàn ông dán chặt mông dưới sàn, tay nắm lấy tóc người ta mà kéo lên.

"Làm ơn....tha cho tôi đi mà, bất đắc dĩ tôi mới không thể nói được"

Anh ta run rẩy thốt ra từng chữ khó khăn, mặt mày đầy vết thương, đầu tóc rối bời, quần áo rũ rượi rách nát.

"Bất đắc dĩ hả? Ừ, tao cho mày bất đắc dĩ. Mày nói ra sớm thì cái mạng quèn này vẫn còn giữ được nguyên vẹn, đừng có để lìa mất tay chân rồi mới khai nhé"

"Làm ơn, tôi xin anh đấy, tha cho tôi đi mà"

Nước mắt trải dài trên gương mặt đầy rẫy vết thương mới lẫn cũ, máu vẫn rỉ ra từng đợt đau điếng.

"Vậy thì nói đi! Tao không có nhiều thời gian cho lũ tụi bây đâu, mà bọn mày ngu thật đấy, có nói ra thì ngoài bọn này còn ai biết nữa đâu mà không dám? Hay sợ chó đầu đàn bị liên lụy hả lũ khốn? Mạng tụi mày còn chưa chắc giữ được thì đòi lo cho ai vậy? Tới lúc sau có đứa không chịu nổi mà khai ra hết thì xem như mày hi sinh vô ích đấy, não mày nhét gì mà ngu thế?"

Anh vừa nói, bàn tay cầm súng vừa lướt ở bên thái dương của người đối diện.

"Lũ này cứng họng thật, đem nó vào phòng tra tấn đi, cho bọn mày tùy xử đấy, đừng làm chết người là được"

Phuwin Tangsakyuen ra hiệu cho một trong số những người bịt kín mặt mày để kéo người dưới sàn ra chỗ khác.

"Joong Archen, đem đứa khác lại đây cho anh"

Dunk đưa mắt nhìn Joong ở ngay phía cửa, y nghe xong nhanh chóng kéo một tên khác vào.

"Sao? Có nói không? Nhanh để tao còn đem mày đi xử"

Pond Naravit lần nữa đem ra chất giọng đáng sợ của mình mà nói, gã có một cái quyền lực gì đó khiến người ta bức bối không thôi, thật sự rất nghẹt thở.

"Tôi...tôi thật sự không biết gì cả"

Người đàn ông này trông mặt mày cũng ưa nhìn, nhưng mà tiếc là bị rạch cho mấy đường từ đợt tra hỏi trước rồi.

"Ừ, thế mày biết cái gì? Nói tao nghe xem"

Dunk nói.

"Tôi chỉ biết có một người phụ nữ trả tiền để chúng tôi làm việc này thôi, làm ơn tha cho tôi đi mà"

Người dưới sàn níu lấy chân của Dunk mà cầu xin trong vô vọng, trông người này bây giờ thật sự rất thảm, máu chảy đỏ cả mặt.

"Em tao trả lương không đủ cho tụi mày à? Tao nhớ công ty của em tao lương cao ngất ngưỡng cơ mà?"

"Tôi chỉ muốn kiếm thêm thôi. Làm ơn tha cho tôi"

"Tao nghe chán cả rồi, tụi bây chỉ có một câu mà nói đi nói lại miết thế? Nói tao nghe xem đứa nào đưa tiền bắt tụi bây làm như thế?"

Anh nắm lấy tóc giật ngược ra sau, khiến người phía dưới trợn cả tròng trắng.

"Là một tên trong số nhân viên chúng tôi, tôi chỉ nghe mang máng được hắn tên là Somchai, còn người phụ nữ sau đó thì tôi không biết. Làm ơn tha cho tôi, những gì tôi biết chỉ có bấy nhiêu thôi"

Nước mắt đua nhau chảy ướt cả gương mặt nhuốm máu, thứ nước mặn đắng cùng chất lỏng đỏ tanh hoà vào làm một, trông ghê sợ biết bao nhiêu.

"Đưa nó vào phòng ngồi đi, sau này tìm được ả đàn bà đó rồi thì cho ả xem từng đứa một đã phản bội ả"

Phuwin lại quay sang đám người cao to để ra lệnh.

"Được rồi, ngày mai lại tiếp tục, đám người này làm anh tốn sức thật đấy, về thôi Joong"

Anh nói xong thì gật đầu chào gã và Phuwin, sau đó cùng y bước ra về. Trước khi rời khỏi nơi này, hai người được sát trùng cẩn thận để không lưu lại mùi hay một vết máu bẩn nào.

"Em mệt chưa? Chúng ta cũng về thôi"

Gã quay sang nhìn Phuwin, tay đưa ra cho y nắm.

"Vâng, nhưng em thấy có lẽ không khả thi lắm, bọn này không biết gì nhiều cả, cốt lõi nằm ở cái tên Somchai, phải tìm cho ra thằng đó"
____

"FotFot sao rồi, em ấy có đỡ hơn chút nào không?"

Trước khi về nhà, Dunk cùng Joong quyết định ghé sang chỗ của hắn một chút vì tiện đường.

"Chắc là ổn rồi, nhưng nhân viên của em bị làm sao vậy? Anh làm cái gì họ rồi? Sao cứ mượn người mãi thế?"

Hắn xíu mày nhìn hai con người trước mặt.

"Mày hỏi làm gì? Anh là đang lấy lại công bằng cho FotFot, người không thiếu đâu mà sợ, mày đừng nói mày tiếc cái đám người làm cho em ấy ra nông nỗi này nhé"

"Không có, nhưng anh làm gì họ?"

"Không gì cả, mày cũng không cần biết, đợi lúc thích hợp mày tự khám phá ra thôi. Anh đi về"

Anh nói xong cũng không thèm ngoảnh mặt nhìn hắn, một mạch khoác tay y về nhà.
____

"GemGem ơi, chúng ta sẽ đi chơi ạ?"

Cậu hớn hở chạy đến phía hắn, mắt long lanh loé lên tia vui vẻ, miệng cười tươi.

"Đúng rồi, chúng ta sẽ đi biển đó, FotFot có thích không?"

Hắn cưng chiều xoa đầu cậu, nhìn thấy cậu thế này, hắn lại càng thấy cậu có nhiều nét để yêu hơn, nhưng lý do lớn nhất để hắn yêu cậu nhiều như thế là vì cậu chính là Fourth Nattawat. Ngoại lệ duy nhất và mãi mãi của hắn, hắn đã nghĩ như thế.

"FotFot thích lắm ạ, miễn là có GemGem thì em đều thích"

Fourth ôm lấy tay hắn mà lay lay, trông cậu bây giờ như đứa trẻ sắp được đi chơi xa, háo hức vô cùng.

"Vậy thì sau này anh đưa em đi nhiều hơn nữa có được không?"

Hắn tiện người quay sang thơm vào má cậu một cái, sau đó hai bàn tay to lớn mới đưa lên bao phủ cả hai bầu má trắng hồng.

"Vâng ạ, GemGem hứa rồi đấy nhé"

......

Tiếng xe cấp cứu gấp rút vang dậy cả con đường lớn, người đi đường vội vã nhường cho xe qua, còi xe kêu thật lớn, thật khẩn trương.

Máu nhuốm đầy cả miếng trải trên giường cho bệnh nhân nằm trong xe, hơi thở yếu đuối thoi thóp tìm đường sống cuối cùng.

"Fot...FotFot đâu, em ấy có ổn không?"

Dù máu nhuốm đỏ cả người, hắn vẫn không quên thân hình bé bỏng mà hắn dành dụm tất cả yêu thương vào. Dù hơi thở có yếu đến đâu, hắn vẫn cố gắng rặng hơi ra mà tìm người.

"Fourth sẽ ổn mà, tin anh đi, em ấy nhất định sẽ ổn, cả Gemini cũng sẽ ổn!"

Dunk nước mắt chảy dài, mất bình tĩnh nói với hắn. Anh tỏ ra vẻ hoảng loạn rõ rệt.

"Em muốn...gặp FotFot, cho em gặp em ấy"

Hắn cố gắng gồng mình để tiếp tục thở dù cơ thể đã yếu đến mức muốn nhắm mắt buông xuôi.

"Một chút nữa có được không? Nhất định anh cho mày gặp Fourth mà, cố lên, một chút thôi"

....

"Fourth làm ơn đừng ngủ mà con, lúc này không được, đừng ngủ"

Bà Jirochtikul khóc đến sưng đỏ cả mắt khi chứng kiến đứa con trai của mình bị phủ lên một lớp máu đỏ, bà không khỏi lo sợ, bà sợ rằng sẽ mất đi đứa con bé bỏng của mình.

"Con...muốn ngủ, con sắp chết rồi có đúng không ạ? GemGem đâu?"

Giọng nói yếu ớt phát ra từng chữ một thật chậm rãi, mi mắt dù đã mệt nhoài nhưng cậu lại nhất quyết không nhắm, vì cậu muốn gặp hắn trước khi mình ra đi.

....

"Anh hứa...nhất định anh sẽ cưới FotFot, em phải....sống, bằng mọi giá anh sẽ cưới em"

"Nguyện vọng cuối cùng của em chỉ có....nhiêu đó, Dunk...anh nghe không?"

Hai chiếc giường nhanh chóng được đẩy vào phòng cấp cứu, hắn nhìn thấy cậu như thấy một tia sáng trong bóng đêm, đầu liền quay sang nói hết những ước nguyện cuối cùng cho cậu nghe. Cuối cùng là quay sang người anh trai của mình để nói.

"Anh hứa rồi...đấy nhé, em đợi GemGem bước lên lễ đường...cùng e-"

Cậu chưa nói hết câu thì sức lực cũng cạn kiệt, vừa lúc cũng tới phòng cấp cứu.

"Bằng mọi giá, em...phải cưới em ấy, anh Dunk giúp em..."

Hắn cũng được đưa vào phòng cấp cứu.

"Tại sao vậy? Gemini Norawit, Fourth Nattawat, tại sao lại như thế?"

Anh ngã khụy xuống sàn mà khóc, khóc thật lớn, lớn tới mức người ở đó đều dồn mắt vào anh và cả những người thân của hắn và cậu ở đó nữa.
_____

Dù cho sắp mất đi mạng sống của mình, người hắn nghĩ đến đầu tiên là cậu, người cậu nghĩ đến đầu tiên ngược lại chính là hắn.

Thứ tình yêu xinh đẹp và cánh cổng địa ngục tăm tối.

Lời hứa cuối cùng lớn lao tựa đại dương.

Hơi thở cuối cùng dành tìm người thương.

Lý trí cuối cùng chứa bóng người yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top