ZingTruyen.Asia

[GB,Edit] Tôi Nuôi Dưỡng Một Tên Sát Thủ Biến Thái

Chương 34: Yêu

nar_018

"!!"

An Kiêu quơ tay muốn đẩy Ngụy Lam ra, giãy giụa bò đi. Vừa nắm được thảm trên sàn bò đi được mấy bước, Ngụy Lam đã ngậm lại không cho hắn chạy trốn.

"Không được, không được, không được...." An Kiêu thật sự hoảng sợ, Ngụy Lam vậy mà lại ngậm nó.

Ngụy Lam thế nhưng lại ngậm nó.

Dương vật của hắn không thể cương cứng kiểu bình thường, bởi vì kích thích tố phân bố nhiều quá ảnh hưởng đến thời gian cương sẽ không quá dài. Không có tên nam nhân nào sẽ thích một bộ phận vừa ngắn vừa nhỏ lại vô dụng như vậy trên người mình.

Lam Lam như thế nào.....

Ngụy Lam trực tiếp bắt lấy mắt cá chân của hắn, kéo người trở về.

Dương vật của An Kiêu cũng trắng hồng tương tự làn da hắn, không có lông, ngậm trong miệng cùng ngậm bộ phận khác không có gì khác nhau, hoàn toàn là một đống thịt non mềm mụp.

An Kiêu thất thần tùy ý để Ngụy Lam thực hành trên người hắn, không kiên trì nổi quá hai phút liền bắn ra.

"Dơ lắm, nhổ ra, nhổ ra...." An Kiêu nâng tay, khóc lóc muốn Ngụy Lam nhổ thứ chất lỏng trong miệng xuống tay mình.

Hương vị đúng thật không tốt, nhưng cũng không quá tanh. Ngụy Lam phun tinh dịch tới băng gạc bỏ đi ở một bên, liếm liếm đầu lưỡi, tiếp tục đẩy ngã người xuống.

An Kiêu bị chơi đến choáng váng, không rõ vì sao đêm nay Ngụy Lam lại thất thường như vậy. Hắn muốn khắc chế bản thân mình đừng lún càng sâu, lại lần lượt từng chút một mà dần hỏng mất trên tay cô.

Thái dương Ngụy Lam dần nổi lên mồ hôi, mặt mày đều ướt đẫm. An Kiêu khóc lóc muốn lau mồ hôi cho cô, chưa kịp gì đã bị Ngụy Lam nắm ngón tay, hôn lên đôi mắt đang ngập nước của hắn.

"Không khóc."

Nữ huyện được bông băng vô trùng bao bọc, từ mùi máu tươi nhàn nhạt sinh ra một hương vị ngọt ngào, âm hộ no đủ được bông băng bọc lại hiện ra một cái thung lũng nhỏ.

Ngụy Lam không có chạm vào miệng vết thương của hắn, đầu lưỡi du ngoạn ở phần bên trong đùi một vòng, cuối cùng hôn tới một chút môi âm hộ lộ ra ngoài.

Lồng ngực An Kiêu phập phồng kịch liệt. Ngụy Lam cởi váy hắn xuống, vươn người lên xương quai xanh của hắn, dịu dàng vỗ vỗ đầu: "Không sao, giờ đã không còn mùi của người khác."

Bệnh tình tâm lý tồi tệ của An Kiêu bị cách trấn an tinh tế này làm cho rớt nước mắt. Mấy loại cảm xúc căng tràn này, trừ bỏ nước mắt, hắn cũng không còn tìm được đường nào để có thể phát tiết ra nữa.

An Kiêu si ngốc nhìn Ngụy Lam, thẳng đến khi cô bắt đầu nhặt từng viên thuốc vơi vãi trên mặt đất.

Cô mà lại sợ uống thuốc?

Ngụy Lam một tay uống hết thuốc vào, xoay người xoa xoa đầu An Kiêu: "Về nhà đi, không cần ngốc ở đây."

Biểu tình Ngụy Lam bây giờ cuối cùng toát ra sự mệt mỏi, vốn dĩ cô vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng cả người.

Chỉ là sốt nhẹ thôi, sao có thể để người không quen biết bị liên lụy?

Ngụy Lam cũng không nghĩ đến việc tìm hiểu vì sao bản thân có thật sự không tỉnh táo hay không, hay vẫn là hồ đồ thật.

Hồ đồ đến độ không thể bỏ qua thân dưới đang đổ máu của An Kiêu, không cách nào mặc kệ biểu cảm tuyệt vọng khi bị người khác đụng vào của hắn.

"Đồ Phu Án vẫn chưa kết thúc...cậu không cần ngốc ở đây."

Đây là lời nhắc nhở lớn nhất, mà Ngụy Lam có thể nói ra.

Cô không nghĩ án này sẽ tra đến trên người An Kiêu, nhưng cô cùng An Kiêu đều rõ ràng, hắn có bao nhiêu nguy cơ.

Hình Ngọc Sơn luôn thử Ngụy Lam, hắn ta muốn đeo rọ mõm lên cho chó dữ, điều khiển chó dữ ngoan ngoãn cho hắn ta sử dụng. Hình Ngọc Sơn căn bản không để bụng An Kiêu có vô tội hay không, hoặc nói cách khác, An Kiêu trong tiềm thức hắn ta sớm đã chính là hung thủ. Ngụy Lam từng nghe kể cách hắn ta phá án, nếu Chương Bình là muốn cô giám thị An Kiêu, thì Hình Ngọc Sơn là muốn hướng dẫn An Kiêu lần nữa phạm án.

An Kiêu nếu bị hắn ta bắt được, xương cốt cũng không còn.

"Cô không thể muốn vứt liền vứt bỏ tôi." Ngụy Lam chống giường, An Kiêu tới gần dính dưới chân cô, khóc đến sưng đôi mắt: "Tôi không cố ý nói như vậy...tôi chỉ là, quá sợ hãi."

"Cô không thể không cho tôi giải thích." An Kiêu nhấc váy lên, lộ ra một chỗ thịt mềm mềm dưới háng: "Bởi vì tôi nói vậy, nên cô giận sao? Tôi có thể cắt nó xuống, vĩnh viễn nằm dưới thân cô hầu hạ, làm chó, làm nô lệ...."

"Tôi nói rồi, rời đi Lam Lam, tôi sẽ chết."

An Kiêu muốn làm nam nhân, vẫn luôn luôn mặc định mình là nam giới, Ngụy Lam hiển nhiên biết. Cái loại lời nói điên cuồng cùng không sợ gì cả hy sinh này quanh quẩn bên tai Ngụy Lam, lòng cô bị bóp chặt lại, sắp nhịn không được mà ôm hắn.

Có chút việc, từ lúc mở đầu đã là sai, càng ngày càng cảm động lại càng sai.

"An Kiêu, chính cậu tự hiểu lời mình nói đúng không? Chó cùng chủ nhân, nô lệ cùng chủ nhân, trừ bỏ hai cái này, giữa hai chúng ta chưa bao giờ có một mối quan hệ bình thường. Để mà nói đến một từ có thể dễ dàng hình dung nhất, có lẽ là bạn tình."

Ngụy Lam để ý căn bản không phải bộ phận gì đó trên cơ thể.

Thứ mà An Kiêu không cần, là thứ mà Ngụy Lam muốn cho hắn, chính là tôn nghiêm cùng tình yêu của người bình thường.

"Chó cùng nô lệ rời khỏi chủ nhân sẽ chết, vậy cậu có nghĩ tới tôi sao? Ở chung với tôi bằng phương thức tự hủy bản thân như vậy, điên cuồng cố chấp, này càng không phải thích hay yêu nhau."

Ngụy Lam muốn sờ mặt hắn, ai ngờ An Kiêu lại hung hăng đẩy ngã cô lên trên giường. Đôi mắt hắn đỏ ngầu mà gào thét khóc lóc phản bác Ngụy Lam:

"Cô không thể như vậy! Tự tôi biết! Tôi thích cô, tôi biết tôi yêu cô! Cô quan tâm tôi, làm tôi đau, lại làm tôi vui sướng, đây là tình yêu, tuyệt đối không sai!" An Kiêu nửa khóc nửa cười, cuồng loạn muốn Ngụy Lam chơi hắn, điên cuồng mà muốn Ngụy Lam nhìn vào thứ mà hắn gọi là tình yêu này.

Tâm Ngụy Lam bị xé rách, đến độ rách thành hai nửa. Cô nhìn được, trước mặt mình bây giờ là một An Kiêu mê mang điên cuồng, như thể một con chiên đang bị người mình yêu tàn nhẫn phủ định mất tín ngưỡng của chính mình.

Cô đau lòng hắn.

"An Kiêu...." Ngụy Lam dần cảm thấy cả người choáng váng: "Em yêu tôi, sau đó thì sao?"

An Kiêu bỗng nhiên an tĩnh phút chốc, sau đó cả người run rẩy như phát bệnh: "Yêu cô....tôi yêu cô....cho nên, tôi hẳn là giết cô."

An Kiêu nhìn Ngụy Lam, cười đến khó coi: "Nhưng mà Lam Lam, tôi luyến tiếc."

Thiên tính cùng bản tâm bên trong đấu đá lẫn nhau, yêu chính là đau đớn thống khổ.

Hắn vẫn luôn luôn bị thống khổ bao trùm, mà Ngụy Lam lại phủ định tình yêu của hắn, không thừa nhận sự thống khổ đó.

Ngụy Lam không có cách nào nói cho chàng trai trước mặt này, tín ngưỡng mà em kiên trì là sai, tình yêu chân chính hoàn toàn không phải như thế.

Cái tín ngưỡng đó, đang từng ngày bào mòn cơ thể em đến mục nát.

"Kiều Kiều, tôi...."

Ngụy Lam không biết nên nói như thế nào. Cô cùng An Kiêu giữa cả hai không chỉ là khoảng cách tư tưởng, mà trước nhất thân phận lẫn nhân sinh đã hoàn toàn đối lập đến lật trời, thậm chí còn khiến cô sinh ra chút ý tưởng muốn lùi bước.

Cô chỉ là muốn thích một người, An Kiêu cũng vậy, vì sao lại phải khó khăn đến như thế?

An Kiêu cúi đầu xuống muốn hôi môi Ngụy Lam: "Chúng ta chỉ làm tình, được không? Không cần nghĩ đến chết hay không nữa, chúng ta...."

Nụ hôn của hắn ngừng lại, bởi vì Ngụy Lam đã lần nữa tránh đi.

Đêm nay cuối cùng chú định là tan rã trong không vui. An Kiêu cứng nhắc cắn môi cô, khoác lên áo gió đẩy cửa rời đi.

Ngụy Lam không có đuổi theo, bây giờ thể xác lẫn tinh thần đều đã mệt rã rời. Cô ngã lên trên giường, nhìn xuống đống hỗn độn đầy đất đã làm cùng An Kiêu, nghĩ cũng may là khách sạn 5 sao, không sợ đồng nghiệp phòng bên nghe lén.

Cô rất muốn sắp xếp lại sự việc cho rõ ràng, nhưng thân thể cùng ý thức đã căng chặt tới cực điểm. Không lâu sau Ngụy Lam liền mất ý thức, chìm vào hôn mê.

.

.

.

8 giờ rưỡi sáng.

Mạnh mẽ nhìn thẳng vào trong gương, thấy được bộ dạng nữ quỷ Ngụy Lam của chính mình, dứt khoát nghĩ đến việc từ chức.

Không thể đem cảm xúc cá nhân xen vào công việc.

Ngụy Lam vỗ vỗ mặt, phát hiện đống đồ trang điểm mình không mang theo hiện tại đã bày ra ngăn nắp chỉnh tề trên bàn trang điểm.

Là An Kiêu.

Lòng tràn ngập phức tạp hỗn độn mà cầm lấy di động, sau cùng vẫn từ bỏ việc gọi cho người ta.

Hai người bọn họ, có lẽ bây giờ đều đang cần khoảng trống để bình tĩnh lại.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia