ZingTruyen.Asia

[FULL] YÊU THÊM MỘT LẦN (2018)

Chương 35: Khởi điểm

itsailieyu

"Yêu thì có thể làm gì? Dù sao thì cũng không thể ở bên nhau." cô cười khổ, nụ cười gượng gạo nén đi tiếng vụn vỡ của trái tim, nén đi những giọt nước sắp trực trào trên mắt.

"Đình Phong có yêu cậu không?"

Y Thần ngước mắt lên đối diện với Tất Dung. Nên mở lời thế nào? Cúi đầu, chất giọng yếu ớt của cô đáp lại: "Yêu."

"Cả hai đều có lòng, định mệnh không đẩy hai cậu lại gần nhau, vậy thì thời gian sẽ làm chuyện đó. Giờ LX cũng đã phát triển lại rồi, cậu sợ gì việc Cao Thanh Vy sẽ trả thù? Cô ta đâu có tư cách yêu cầu hai người không ở bên nhau! Trong tương lai, nhất định câu chuyện của cậu sẽ có cái kết tốt đẹp thôi."

Cao Thanh Vy sai, nhưng cô ta đáng thương. Y Thần hiểu được cảm giác đó, một cảm giác khi có tất cả trong tay mà vẫn luôn phải vùng vẫy để tìm kiếm những điều giản đơn nhất. Suy cho cùng, cả hai đều là những kẻ không có tình thương...

Tiểu Dung chỉ nhẹ mỉm cười như hứa hẹn vào một tương lai tươi đẹp hơn. Phải, tương lai, chắc chắn sẽ trở nên càng tốt đẹp.

Vẫn là một buổi chiều như bao ngày, tan làm rồi thì xuống garage, lấy xe rồi thì về nhà, không có gì đặc biệt. Y Thần ngồi xuống ghế lái, chưa kịp chốt lại cửa, cánh bên kia đã bật mở từ lúc nào.

"Anh..."

Nhận diện lại khuôn mặt của người ngồi ghế phụ, cô chỉ kịp phát ra một chữ, còn lại đều vì không biết nên nói gì.

"Xuống xe!" nghĩ một hồi xem nên nói gì, Y Thần quả quyết buông ra hai chữ.

"Chúng ta cần nói chuyện."

"Xuống xe." Lý chủ tịch không nhìn thẳng vào mắt anh, mà ngược lại đầu cô gục xuống vô lăng trước mặt.

"Nếu em không nói anh sẽ không xuống."

"Được, tuỳ anh." Bất lực, cô ngẩng đầu, tay gạt cần số không chút lưỡng lự.

Đình Phong bất giác nhíu mày, tấm lưng rộng đang thoải mái dựa vào ghế cũng bật thẳng dậy.

"Em muốn làm gì?"

Không trả lời, cô tiến lại sát gương mặt anh tỏ vẻ trêu đùa khiến Đình Phong thoáng chút rụt người lại. Kéo xong đai an toàn, đèn trước sau chiếc xe trắng loé sáng, bốn bánh chuyển động nhanh dần, thoáng chốc đã vụt ra đường lớn.

"Này... đi chậm thôi! Mất mạng như chơi đấy."

"Nếu anh sợ rồi thì tôi có thể dừng lại để anh xuống xe."

"Tuy không sinh cùng ngày cùng tháng, nhưng được chết cùng ngày cùng tháng với em... chắc cũng là di nguyện của anh rồi đi..." tay phải vẫn luôn bám chắc phần dựa lưng của ghế, Đình Phong gào thét thảm khốc, hoàn cảnh vô cùng "mất hình tượng".

Cũng phải thôi, rơi vào tình huống như vậy, dù là đại ảnh đế cũng chẳng giữ nổi chút hình tượng nào. Huống chi, một năm gần đây anh chỉ là nhất thời gây sức hút, ai biết được sẽ thế nào, giữ hình tượng... có vẻ không quá cần thiết.

Kétt...

Bốn bánh vừa bị phanh gấp chợt dừng lại. Hai con người cũng vì quán tính mà ngả về phía trước. Nhìn kĩ mới thấy, trán anh đổ mồ hôi luôn rồi...

Y Thần bật cười, nhìn lại bộ dạng ngốc nghếch trong phút chốc của nam thần. Nói thế nào nhỉ? Cô đột nhiên cảm thấy anh đáng yêu?

"Em chịu cười rồi." Đình Phong ngắm nhìn gương mặt thanh tú thuần khiết cạnh mình, tâm trí bỗng trở nên buông lỏng.

"Đến nhà tôi rồi, anh xuống xe đi." tức thì, nụ cười trên môi Y Thần tắt ngỏm, nhưng thay vào đó, khuôn mặt cô hiện lên màu hồng hồng phía hai gò má, nhiều phần ngại ngùng không thể che giấu.

Hai bên cánh cửa mở rộng, bước xuống là một nam một nữ, cả hai đều có ngũ quan xuất sắc hơn người. Đưa lại chìa khoá xe cho bảo vệ, từng bước chân cô tiến ngày một nhanh về phía trước, như đang chạy trốn người đằng sau.

"Chúng ta vẫn chưa nói chuyện mà." anh nắm lấy cổ tay cô, tự hứa với bản thân, lần này sẽ không dễ dàng buông ra nữa.

"Tôi nói rồi, chúng ta không có gì để nói cả."

Kéo thật nhanh cô vào lòng, vòng tay anh bao trọn lấy thân thể nhỏ bé của Y Thần, chủ động áp đầu cô vào lồng ngực rộng lớn.

"Lỡ mất em 7 năm, sau này để anh đền bù cả đời nhé?"

Giấu không nổi cảm xúc của bản thân, phòng bị của Y Thần đều buông bỏ, cả người cô yếu đuối dựa vào anh, giống như một chú thỏ nhút nhát cần một người che chở.

"Tại sao? Tại sao hết lần này đến lần khác tạo hoá đều như đút vào miệng tôi một viên kẹo, khiến tôi đắm chìm trong hương vị đầy mị lực ở bên ngoài, rồi lại khiến tôi phải đối mặt với sự thật chua chát ở bên trong? Sao cứ bất công với tôi vậy chứ?" từng giọt nước tuôn trào từ khoé mắt cô lại liên tiếp thấm vào áo anh, cô khóc.

"Từ giờ, sẽ không còn là viên kẹo ngoài ngọt trong chua nữa, sẽ là một viên kẹo ngọt, thật ngọt. Anh hứa." Anh vuốt nhẹ đỉnh đầu cô, đôi tay tạo nhịp vỗ nhẹ nhàng đầy an ủi.

Có lẽ Tất Dung nói đúng, đã là yêu, thì thứ gì cũng chẳng thể cản nổi. Anh nắm nhẹ đôi tay đang buông thõng của cô thắt vào eo mình, hai bóng người chập vào làm một. Giọt nước mắt nóng hổi hoà cùng nụ cười hạnh phúc thấm vào chiếc áo tối màu của Đình Phong. Cảm giác này đem lại cho cô một vị ngọt vô hình, giống như những gì anh vừa nói.

Đây... là yêu sao?

Sáng hôm sau, vừa bước khỏi cổng đã bắt gặp chiếc xe trắng quen thuộc. Mới sáng sớm, anh đã muốn khiến cô tắc thở vì tim đập quá mạnh hay sao?

"Chào buổi sáng, Y Y."

"Ai khiến anh gọi Y Y chứ?" Y Thần cự tuyệt.

Tuy là nên rời đi, nhưng thâm tâm cô thật sự không muốn vậy lắm. Nói ngoài là không chấp nhận, nhưng bên trong, đâu cần nói cũng tự có người hình dung. Ánh mắt Y Thần ngó sang hướng khác, nhưng hai chân vẫn giữ vững vị trí của mình, một chút nhúc nhích cũng chẳng có.

"Đi thôi, đưa em tới công ty."

Đặt hai tay lên vai Y Thần, Triệu Đình Phong thúc đẩy cô bước lên xe, tiện thể vươn vào trong thắt dây an toàn.

"Tự em biết làm."

"Ngoan."

Đình Phong nghịch ngợm đặt một nụ hôn phớt nhẹ qua cánh môi mỏng, xong xuôi liền nhanh chóng khởi động xe. Cô thoáng giật mình nhưng không né tránh như trước kia, trong tiềm thức khẽ nhắc nhở nhịp tim nên thích nghi dần.

Ngày hôm nay, có được coi là khởi đầu mới không nhỉ? Họ là một cặp rồi chứ? Nhất định là như vậy.

"Nghĩ gì vậy?"

Giọng nam quen thuộc lại vang bên tai cô, cắt đứt dòng suy nghĩ ngớ ngẩn vào ban sáng của Lý chủ tịch. Mới đó mà đã tới nơi rồi.

"Không nói cho anh đâu, chào nhé!"

Vội vã chào, Y Thần mở cửa xe, không quên giấu đi khuôn mặt đang càng ngày càng nóng của mình. Lần đầu trải qua cảm giác yêu đương, cảm thấy có chút ngại, nhưng lại rất ngọt ngào. Cảm giác này khiến cô tự mình đắm chìm sâu hơn, rồi sau này là trở nên hạnh phúc, giống như một loại chất gây nghiện, càng tiếp xúc lại càng mê mẩn.

Đình Phong nhìn theo bóng lưng nhỏ đang chạy đi thật nhanh, khoé miệng không khỏi nhoẻn lên bật cười thành tiếng. Đây không phải lần đầu anh thể hiện tình cảm với cô, nhưng là lần đầu họ chính thức xác định mối quan hệ. 7 năm rồi, những biến cố trong khoảng thời gian này đã tạo cho họ một loại cảm giác cực kì đáng quý, cực kì đáng trân trọng.

Lý Y Thần, Triệu Đình Phong yêu cô.
____________

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia