ZingTruyen.Top

[Full] Ở huyện thành cổ đại dưỡng nhi

Chương 35

Joe_house

Edit: Joe

Sáng sớm Muội Muội lại đánh thức bà nội bằng tiếng khóc của mình, nhưng lần này bé khóc vì nước tiểu, bà nội rửa sạch mông cho bé rồi mặc vào quần tã do Kiều Thâm chế tác sau đó ôm bé đi bộ trong sân.

Bé ngoan ngoãn ghé vào đầu vai bà nội, ông nội ở trong bếp đun nước ấm hâm nóng sữa dê cho bé. Hai tay Muội Muội rũ xuống bên người, đầu nghiêng nghiêng dựa vào bà nội, tóc máu mềm mại, miệng nhỏ giương lên ngáp một cái mềm như bông......

Kỳ mẫu vỗ vỗ lưng bé đung đưa qua lại trong sân, chỉ cần dừng lại bé sẽ rầm rì nên nàng vẫn phải tiếp tục đi qua đi lại. Sau đó liền nghe được Muội Muội đột nhiên a a khóc lớn, vừa quay đầu lại thì thấy một nhà lão nhị đã trở lại!

Vốn dĩ Muội Muội đang ngoan ngoãn tâm bình khí thuận được bà nội dỗ dành, hai người phụ thân vừa đẩy cửa viện, bé rõ ràng cái gì cũng không nhìn được nhưng thần kì lại khóc lớn lên, cứ như là có tâm linh tương thông.

Kiều Thâm vội đi qua đón lấy Muội Muội dỗ dành, Muội Muội từ vai bà nội đổi tới vai cha vẫn như cũ a a khóc lớn, " Oa...... A a a...... A...... "

Đây là lần đầu Kiều Thâm thấy Muội Muội khóc dữ dội như vậy, hô hấp cũng tốt quá, " Nữ nhi ngoan của cha, cha ôm nha, không khóc nha...... "

Kiều Thâm đau lòng không thôi, lúc trước y còn nói Muội Muội lười, ai biết Muội Muội là quá hiểu chuyện, bé không nghĩ muốn náo loạn cho hai phụ thân, lần này nháo lên lại làm người ta đau lòng như vậy.

Kỳ Thạc cũng đau lòng a, nhưng cũng không còn cách nào khác, nữ nhi trời sinh thân thiết với cha bé hơn chút, Kỳ Thạc đành phải nắm tay nhỏ của Muội Muội, không ngừng thơm lên tay nhỏ.

Chờ sữa dê đã được hâm nóng tốt Muội Muội rốt cuộc cũng ngừng khóc, bé nằm trong vòng tay cha uống sữa, Tiểu Thường Nhạc đứng ở một bên nắm lấy gót chân mềm mại của muội muội, Muội Muội muốn rụt chân lại.

Tiểu Thường Nhạc nói: " Muội muội, là ca ca a...... Thường Nhạc ca ca...... "

Thần kỳ là Muội Muội không rụt chân lại nữa, ngoan ngoãn để ca ca nắm gót chân nhỏ, Tiểu Thường Nhạc vui vẻ không thôi.

Khóc lớn tiêu hao rất nhiều thế lực của Muội Muội, bé rất rất đói, bé dùng hết sức mình uống hết thìa sữa này đến thìa sữa khác, toàn bộ thân thể nhỏ bé vùi trong lòng Kiều Thâ cọ cọ, vừa mới khóc lại cọ tới cọ lui nên khuôn mặt bé đỏ rực lên.

Trong lòng Kỳ Thạc mềm mại thành vũng nước xuân, hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm nữ nhi nhà mình, vì thế người không có thói quen ngủ trưa như Kỳ Thạc lại bồi nữ nhi ngủ trưa, Kỳ Thạc để trần thân trên, nữ nhi thì nằm trên lồng ngực rắn chắc của hắn, Kiều Thâm cười ở một bên quạt cho hai người.

Lồng ngực Kỳ Thạc rộng lớn ấm áp ngực, bên trên là một em bé trắng trắng tròn tròn như cục cơm nắm, hai tay nhỏ cuộn hờ thành nắm đấm nhỏ giơ lên qua đầu, hai tay hai chân giang ra thành hình chữ đại, nội tâm Kiều Thâm gào thét đáng yêu quá.

......

Khi Muội Muội được bốn tháng tuổi, ánh nhìn bắt đầu đuổi theo thanh âm, dù không có âm thanh gì dị động bé cũng nhìn theo. Kiều Thâm muốn ra ngoài sân hay ra cửa hàng cũng không được, bé sẽ náo loạn, bé rất bá đạo không muốn cha rời khỏi tầm mắt của mình một phút, muốn đi đến đâu thì phải mang theo bé.

Lúc này Kiều Thâm ăn xong cơm trưa, Tiểu Thường Nhạc thì đã đi ngủ trưa, Muội Muội thì đang nằm an nhàn trong lòng bà nội, Kiều Thâm muốn đi xem cửa hàng một chút rồi sẽ trở về luôn.

Y đứng lên định đi ra ngoài cửa, Muội Muội nhìn chằm chằm y hừ hừ vài tiếng, y mới bước ra ngoài sân đằng sau đã truyền đến tiếng khóc nho nhỏ của Muội Muội, điều đó làm Kiều Thâm sợ tới mức nhanh chân chạy về không còn ý định đi cửa hàng nữa.

Đón lấy Muội Muội ôm vào trong lòng, y bất đắc dĩ mà dỗ dành: " Con đó, cha chỉ đi trong chốc lát mà thôi, cái tính chiếm hữu bá đạo này của con là giống ai thế hả? "

Muội Muội nghe không hiểu, nằm ở trong vòng tay cha, đôi mắt đã nẩy nở mở to tròn xoe đen láy như quả nho, lông mi dài dài, cái miệng mấp máy ngốc ngốc nhìn cha.

Kiều Thâm ôm bé đung đưa qua lại vài vòng, bé chớp chớp đôi mắt, miệng nhỏ ngáp một cái thật to, lúc này mới nhắm mắt lại, buồn ngủ nha.

Buổi tối người lớn trong nhà ăn cơm, Muội Muội đã ăn no sữa được đặt ở trong nôi đung đưa.

Kỳ Thạc cùng Kỳ phụ uống một chút rượu hoa quế, Kỳ Thạc mở miệng nói: " Con xây phủ ở Tây trấn, một nhà chúng ta đều qua đó ở đi, đồng ruộng thì cho thuê, còn nếu cha mẹ luyến tiếc Thủ Vân thôn thì nếu rãnh rỗi chúng ta liền trở về ở đó mấy ngày. "

Kỳ Thạc cùng Kiều Thâm đã kế hoạch xong, Kỳ phủ ở trung tâm vị trí rất ưu việt, xây một tứ viện phủ, ba viện nhỏ, một mặt tường,ở giữ thì có một khoảng đất trống.

Chính phòng trước ở phương bắc với ba gian nhỏ tạo thành một tiểu viện nhỏ, đối diện ở phương nam cũng có một cái tiểu viện có chính phòng với bố cục như thế. Bốn cái sân vay quanh chính phòng chính, lại xây thêm hành langxung quanh bốn viện, bên ngoài xây thêm một dãy nhà sau cho hạ nhân ở.

Kỳ phủ ước chừng có tám sân, trong viện có mấy cái chỗ hành lang nhô ra để bàn trà ghế ngồi, như thế có thể vừa nghỉ ngơ vừa nhìn cảnh trí trong viện. Như vậy Kiều Thâm coi như là được ở đại trạch viện cổ đại rồi.

Kỳ phụ Kỳ mẫu đang ăn cơm, tạm thời không mở miệng, Kiều Thâm thấy thế vội nói: " Đúng vậy, cha nương, muội muội Thường Nhạc vẫn còn nhỏ, sao bé có thể rời xa sự chăm sóc của nương được. Hơn nữa một nhà của đại ca cũng tới đó ở mà, Thạc ca vất vả kiếm bạc như vậy chẳng phải là để người một nhà chúng ta sống cùng nhau vui vẻ sao? "

Tiểu Thường Nhạc cũng vội nối tiếp phụ thân và cha: " Gia gia nãi nãi, owr cùng với Thường Nhạc! "

Tâm nguyện lớn nhất của cha nương là không liên lụy đến con cái, Kỳ phụ Kỳ mẫu cảm thấy mệnh của mình rất tốt, nhi tử cùng phu lang của con đều là người có chủ ý có bản lĩnh, hơn nữa đây cũng là một mảnh hiếu tâm nên cũng đồng ý.

Muội Muội nghe các gia trưởng ở trên bàn cơm cơm no rượu say, nghe thấy động tĩnh nên bé xoay xoay đầu nhỏ xem cũng muốn tham gia náo nhiệt, bé liền a a chỉ huy, Kỳ Thạc đi tới bế bé lên đặt ngồi ở trong lòng mình.

Bé mềm nhũn ngồi dựa vào cơ bụng của phụ thân, chỉ cần ai nói lời nào bé sẽ mở to mắt nhìn theo, cái đầu to cũng di chuyển theo nom có vẻ rất bận rộn. Tiểu Thường Nhạc đang ăn thịt khô, nhóc gắp một miếng thịt khô muốn đút cho muội muội, Kỳ Thạc ngăn cản nói: " Muội muội còn nhỏ không thể ăn được, Thường Nhạc cứ ăn đi. "

Nhưng Muội Muội lại không hiểu, bé thấy có thịt thịt ở trước mắt mình mà lại mất, bé giương miệng kháng nghị: " A a...... A...... "

Kiều Thâm cười điểm nhẹ lên cái mũi nhỏ của bé, y đứng dậy đi hâm lại sữa dê cho bé, Kỳ Thạc thì dỗ dành nữ nhi: " Lại qua mấy tháng nữa ca ca lại cho con ăn thịt nha, tiểu bảo bối của phụ thân, không náo loạn nha! "

Muội Muội bắt lấy bàn tay to của phụ thân duỗi cổ một ngụm cắn xuống, Kỳ Thạc chỉ cảm thấy một bên tay bị nữ nhi gặm cắn, hắn cũng không cảm thấy đau vì vốn dĩ bé con cũng chưa mọc răng mới chỉ có lợi hồng hồng mềm mềm. Kỳ Thạc nhớ tới khi mình còn bé thì nghịch ngợm đem đầu ngón tay với vào trong miệng chó con, cái loại cảm giác mềm mại ướt át này làm tâm hắn mềm nhũn.

Chờ sữa dê được mang ra bé chỉ uống hai ngụm là không uống nữa, vốn dĩ bé cũng không đói bụng chỉ là muốn xem náo nhiệt thôi.

......

Đêm khuya, Tiểu Thường Nhạc đã đi ngủ, Muội Muội thì ngủ với bà nội ở phòng cách vách. Kỳ Thạc nghiêng người ôm Kiều Thâm, nụ hộ nóng rực của hắn rơi trên vai lưng Kiều Thâm, Kiều Thâm vừa xoay người qua nhìn Kỳ Thạc thì đã bị hắn hôn lên môi......

Kỳ Thạc đêm nay uống chút rượu, cả người nóng bừng nhiệt ý sôi trào, hắn lăn qua lộn lại Kiều Thâm khiến y nhũn thành một đoàn, xong việc hắn ôm Kiều Thâm vào sương phòng.

Thẳng đến khi xong việc Kiều Thâm mới nhớ ra cổ đại tránh thai như thế nào a? Y định ngày khác sẽ đi tìm đại phu hỏi phương pháp.

......

Gần đây Muội Muội đang mọc răng, Kỳ Thạc nói bé mọc răng sớm hơn Tiểu Thường Nhạc, Tiểu Thường Nhạc phải sáu tháng mới mọc răng mà Muội Muội mới bốn tháng đã mọc răng sữa.

Nửa đêm Muội Muội vì nước tiểu mà tỉnh, Kỳ Thạc liền đem Muội Muội ôm trở về, không để bé làm náo loạn đến giấc ngủ của ông bà nội. Muội Muội không ngủ được liền ở trên giường quơ tay quơ chân rầm rì, Kỳ Thạc không có biện pháp, đành phải đặt bé nằm lên ngực mình, Muội Muội quả nhiên không rầm rì nữa.

Nhưng bé lại bắt đầu dùng lợi mềm mại gặm cắn cơ ngực Kỳ Thạc, Kỳ Ngạc kinh ngạc ngẩng đầu lên, bàn tay to nâng đầu Muội Muội dậy, tay kia nhẹ nhàng nâng cằm Muội Muội dùng chút lực để Muội Muội há miệng ra.

Nương theo ánh đèn dầu Kỳ Thạc thấy trong miệng mềm đô đô của Muội Muội có một cái răng trắng nho nhỏ nhú lên, Muội Muội mọc răng nên miệng rất khó chịu, không có đồ vật để gặm cắn lại hừ hừ mấy tiếng.

Kỳ Thạc đành phải để Muội Muội dùng cơ ngực của mình mài răng bé mới không ầm ĩ nữa mà chậm rãi đi ngủ.

Ngày hôm sau hắn nói cho Kiều Thâm biết, Kiều Thâm cân nhắc muốn làm bánh mài răng cho nữ nhi, dù Muội Muội đã ăn no nhưng vẫn thích gặm cắn, bế ở vai bé sẽ gặm cánh ngón tay nhỏ bụ bẫm, ôm vào trong lòng bé lại gặm chân béo của mình.

Nếu lấy ra bé liền khóc chít chít, Kiều Tham mềm lòng, cùng ngày liền bắt đầu làm bánh mài răng.

Kiều Thâm dùng 2 cái trứng gà, sữa dê cùng bột mì nhào thành cục, đặt trong chốc lát cho bột nghỉ rồi nhào nặn tiếp, cho đến khi cục bột tương đối rắn thì cán dẹt rồi cắt thành từng miếng rồi tạo hình bánh quai chèo, cuối cùng bỏ vào bếp nướng.

Muội Muội gặm bánh rất vui vẻ, Tiểu Thường Nhạc 4 tuổi cũng rất thích ăn, bánh mài răng làm bằng sữa dê ăn ngon lại giảm bớt cảm giác khó chịu khi mọc răng của Muội Muội.

Kỳ Thạc thấy nữ nhi thích bánh mài răng cũng đi thu thập hoa tiêu mộc làm đồ mài răng cho nữ nhi, Tiểu Thường Nhạc trước kia cũng gặm hoa tiêu mộc tới nghiến răng, đâu giống như hiện tại có Kiều Thâm làm bánh sữa dê để mài răng như bây giờ. (không biết hoa tiêu mộc mài răng là cái gì)

Phải nói là Muội Muội rất có phúc khí, thời gian sinh ra vừa vặn tố, mới vừa một tuổi đã tiến vào đại trạch viện Kỳ phủ.

Ngày mừng tân gia, Kỳ phủ treo đầy đèn lồng đỏ, vì Kiều Thâm phải trông coi Muội Muội nên việc trang trí Kỳ phủ đều do Kỳ Thạc quyết định, Kiều Thâm nhìn đèn lồng đỏ hỉ khí thì thầm nghĩ Kỳ Thạc nhìn không thích nói chuyện, không dễ biểu đạt nội tâm lại rất nhiệt tình, tỉ mỉ.

Mừng tân gia, người một nhà đều mặc quần áo đỏ rực, ngay cả đồ lót tã lót của Muội Muội cũng một màu đỏ rực rỡ, Kỳ phụ Kỳ mẫu cũng môt thân đỏ thẫm, phúc hậu mười phần.

Trừ bỏ Kỳ gia, còn có nhóm thương nhân có chút giao hảo đều đến chúc mừng, khi mọi người đã đông đủ, Kiều Thâm và mọi người ngồi chờ để khai tiệc, sau đó Kỳ Thạc lại đây kéo y đứng lên, tuy trong lòng y có nghi hoặc nhưng cũng phối hợp đứng lên.

Liền thấy Kỳ phụ Kỳ mẫu đang ngồi ở chủ vị, vẻ mặt mang ý cười nhìn ngắn và Kỳ Thạc, mà Kỳ Thạc lại lôi kéo y đến trước mặt cha nương, nắm tay y cùng quỳ xuống , bên cạnh có hỉ bà bắt đầu hô to:

" Nhất bái thiên địa. "

......

" Nhị bái cao đường. "

......

" Phu thê giao bái. "

Cả quá trình này Kiều Thâm chỉ biết ngây ra nghe theo lời nói , y nghe thấy ở chỗ ngồi phía sau những tiếng hoan hô trầm trồ khen ngợi, tán thưởng Kỳ lão bản đối với phu lang của mình thâm tình, còn chúc phu phu bọn họ bạch đàu giai lão ......

" Đưa vào động phòng. "

Nhân lễ mừng tân gia, Kỳ Thạc chuẩn bị cho Kiều Thâm một lễ thành thân, các tân khách sôi nổi bị sự thâm tình của Kỳ lão bản đả động, đều làm các hoạt động như một lễ thành thân, kính rượu tân lang, nháo động phòng.

Tân phòng lọt vào trong tầm mắt một màu đỏ rực, lụa đỏ, gối đỏ, nến đỏ, giấy hỉ đỏ......

Kiều Thâm lại nhìn về phía Kỳ Thạc bên người, hốc mắt đã đỏ lên, " Anh chuẩn bị khi nào...... "

" Ngày ấy khi Dương Liễu thành thân ta liền bắt đầu kế hoạch. Đừng khóc...... Hôm nay là ngày đại hỉ của hai chúng ta, nữ nhi sắp một tuổi ta mới bù cho em được một lễ cưới, em có trách ta không? " Kỳ Thạc ôm người vào trong lòng, âm thanh trầm thấp khàn khàn, ôn nhu lại lưu luyến vang bên tai Kiều Thâm.

Trán Kiều Thâm đặt lên vai Kỳ Thạc, lắc lắc đầu, tỏ vẻ giận dỗi nói: " Anh cũng biết nữ nhi cũng sắp một tuổi, không phải là muốn mọi người chê cười chúng ta...... "

" Kiều Nhi, cả đời này ta sẽ luôn ở bên cạnh em, bảo hộ yêu thương em, chỉ yêu duy nhất một mình em, em có thể vĩnh viễn lưu lại bên cạnh ta không? "

Kiều Thâm lau đi giọt nước mắt hạnh phúc trên mặt, cùng Kỳ Thạc cầm chén rượu hai cánh tau giao nhau, " Em nguyện ý cả đời này đều ở bên cạnh anh, cùng anh, cùng Thường Nhạc, cùng Muội Muội. "

Hai người uống rượu giao bôi, thâm tình ôm hôn......

HOÀN.

Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn đại gia có thể kiên trì nhìn đến cuối cùng, chúng ta hạ bổn thấy nha.


Chắc nhà của 2 anh là kiểu tứ hợp viện không biết có phải không:

Căn tứ hợp viện hiện đại t tìm đc nè:

(Ko biết bao giờ t mới có đc căn này!!!!!)

Bánh quai chèo đây:

Vì ko có phiêm ngoại nên đành phải tạm biệt 2 anh và 2 bé dễ thương ở đây rùi. Hẹn gặp mn ở các chuyện tiếp theo nha

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top