ZingTruyen.Asia

Ff Hoa Si Gio Nam Danh Hoa Hyewon Shin Yun Bok

3. Bức tranh" Mỹ nhân họa đồ"

Hai họa công đang quỳ trước ngự thư phòng của thiên tử, trong lòng nổi lên biết bao câu hỏi. Họ đã tìm ra kẻ chủ mưu giết hại Họa sư đại học sĩ và họa gia Ilwoldang, họ cũng đã được phục chức ở Đồ Họa Thư, và riêng với Hyewon Shin Yun Bok, chàng đã trả được mối thù của mình. Không hiểu có chuyện gì đặc biệt mà hoàng đế lại cho gọi hai thầy trò vào cung một cách bí mật và gấp gáp đến thế.

Ngự sau thư án, đức vua Jeongjo nhìn Hyewon một cách nghiêm khắc. Nhà vua trẻ cất giọng hỏi, không giấu nổi sự tức giận:
-Hyewon, khanh hãy mau nói với trẫm! Khanh là nam nhi...hay là nữ nhi?
Hyewon Shin Yun Bok chợt ngẩng đầu nhìn ánh mắt của nhà vua. Trong ánh mắt đó chàng thấy cả lửa giận, cả sự lo âu. Chàng chợt nhớ lại thời học ở Đồ Họa Thư, chúng bạn thường trêu cợt dáng người mảnh khảnh, hơi gầy gò của chàng. Lần này chắc lại như vậy. Bản ngã của chàng trở nên tức giận, khiến chàng tự dưng lặng thinh.

Jeong Jo hơi lo lắng trước thái độ của tiểu họa công. "Nếu hắn là nữ nhi, mọi chuyện sẽ hỏng bét. Mặc dù ta thực sự mến mộ tài năng và sủng ái hắn, nhưng sẽ thật khó có thể truy phong đế hiệu cho tiên phụ mà không gặp phải sự trở ngại từ phe Ngoại thích", nghĩ đến đây Jeong Jo lại càng bực bội. Ngài lên tiếng hỏi, giọng nghiêm khắc hơn:
-Sao khanh không trả lời trẫm, mau trả lời ngay, khanh là nam nhi hay là nữ nhi?

Hyewon chậm rãi trả lời:
-Vi thần quả thật là nam nhi. Không hiểu sao hoàng thượng lại cho rằng vi thần là nữ nhi?
Nhà vua cảm thấy gần như đã thoát khỏi sự bối rối trong tâm tưởng. Ngài cười:
-Haha, thực ra Thái Hoàng Thái Hậu có yêu cầu trẫm phải xác minh khanh là nam hay nữ, vì có một vài lời xì xào về khanh. Khanh biết đấy, Thái Hoàng Thái Hậu vẫn thường rất cẩn thận trong những chuyện như thế. Khanh có dám để Hong khanh đây xác minh không?

Hyewon trả lời ngay thẳng:
- Khởi bẩm Hoàng thượng, cây ngay không sợ chết đứng ạ. Vi thần sẵn sàng tuân chỉ.
Quay sang vị cận thần thân tín, nhà vua ra lệnh:
- Hong khanh, khanh hãy dẫn Hyewon sang Ngự phòng của trẫm, nơi trẫm thay hoàng bào. Ở đó có mấy vị chuyên trách thay hoàng bào của trẫm. Hyewon, khanh hãy cởi áo để họ chứng thực việc Hyewon là nam giới rồi sẽ bẩm báo cho Thái Hoàng Thái Hậu.

Mọi việc diễn ra êm thấm. Lúc ấy nhà vua trẻ mới nói ôn tồn với hai họa sĩ:
- Trẫm thực sự không muốn bất cứ bất trắc nào xảy ra. Trẫm biết thế là không phải với Hyewon, nhưng quả thật trẫm không có cách nào khác. Hai ái khanh là hai cánh tay bên tả, bên hữu của trẫm, trẫm không thể thiếu một người trong các khanh được. Thật không hiểu kẻ nào đã sàm tấu với Thái Hoàng Thái Hậu khiến trẫm lo lắng không yên, lại làm mất thời gian của hai khanh nữa. Hai khanh hãy mau chóng thu xếp việc tư để trở lại Đồ Họa thư làm việc. Danwon, trẫm sẽ hạ chỉ đặc cách khanh trở thành Biệt đề của Đồ Họa Thư.

Hyewon cảm thấy hồi hộp. Chàng còn thiết tha gì vẽ nữa nếu thiếu đi tri kỷ hồng nhan? Chàng không muốn trở lại Đồ Họa Thư, chừng nào chưa có Jeong Hyang bên cạnh. Chàng bạo dạn thưa với Jeong Jo:
- Khởi bẩm Hoàng thượng, thần không muốn trở lại Đồ Họa Thư trong thời gian này đâu ạ.
Jeong Jo không khỏi ngạc nhiên. Được làm việc ở Đồ Họa Thư với tư cách là hoàng gia họa sư là ước mơ của biết bao nhiêu họa công khác, vậy mà chàng trai trẻ tuổi này lại từ chối cơ hội ngàn vàng đó. Hơn thế nữa, ngài cần chàng trai này giúp đỡ ngài tìm hiểu về nhân tình thế thái ngoài kia. Ngài im lặng hồi lâu rồi mới cất tiếng hỏi:
- Trẫm có thể hỏi tại sao khanh sẵn sàng từ bỏ quyền lợi của một hoàng gia họa sư không?
Hyewon thở sâu, chàng không biết Jeong Jo có nổi giận trước những lý do của chàng hay không:
- Thần đã mất đi cảm hứng, từ khi cô nương mà thần yêu quý rời xa Hán Dương. Thần không còn tâm trí nào mà vẽ khi không gặp lại nàng được nữa. Thần to gan xin hoàng thượng ân chuẩn cho thần rời Đồ Họa Thư. Thần cần tìm lại nàng.

Jeong Jo đang bối rối thì Danwon tiếp lời:
- Muôn tâu, đối với một họa sĩ thì cảm hứng là quan trọng nhất. Nếu họa sĩ mà mất đi cảm hứng thì bức tranh cũng như mất đi linh hồn. Cho dù có kỹ năng vẽ đẹp đến đâu chăng nữa, thì tranh ấy không thể đẹp được. Thần xin đi theo Hyewon tìm lại tri kỷ hồng nhan cho trò ấy. Thần không thể để Hyewon đi một mình như thế được ạ.

Jeong Jo nhìn hai họa công mà Ngài yêu mến. Họ đều muốn ra đi trong lúc Ngài cần đến họ như thế này ư? Đây là lúc hệ trọng, là lúc ngài cần phải cải tổ xã hội và kiến thiến đất nước. Jeong Jo buồn bã hỏi:
- Sao hai ái khanh cùng bỏ trẫm mà đi? Đây là lúc trẫm cần các khanh nhất.
Nghe hoàng đế ca thán, Hyewon chợt thấy bối rối. Chàng có một sự kính yêu và khâm phục vô hạn với nhà vua trẻ. Chàng quay sang nhìn thầy, đầy vẻ băn khoăn. Danwon cũng bắt gặp ánh mắt ấy nên quyết định gỡ rối cho học trò:
- Thần có kế sách thế này. Chúng thần cần tìm lại cô nương ấy, điều này là rất quan trọng với Hyewon, nhưng chúng thần vẫn luôn phụng sự Hoàng thượng. Vậy chỉ cần đến địa danh nào, chúng thần gửi điểu thư cho Hoàng thượng, Hoàng thượng có thể nắm được tin tức của chúng thần.

Jeong Jo chợt hiểu ra ý Danwon. Nhà vua cảm thấy vui trở lại:
- Vậy khi nào trẫm cần các khanh trở về, các khanh phải ngay lập tức chấp hành thánh chỉ.
Hyewon và Danwon cảm thấy như thế là hợp lý. Hai thầy trò cùng tạ ơn Hoàng ân.
Danwon và Hyewon rời khỏi Hoàng cung, trong lòng cả hai đều thấy nhẹ nhõm. Ngày hôm sau, Jeong Jo hỏi Ngự sử đại thần:
- Hong khanh, hai thầy trò Danwon sẽ rời khỏi Hanyang ngay lập tức chứ?
- Thần cho là như vậy, thưa Hoàng thượng - Hong Ngự sử điềm đạm trả lời.
- Vì một người mà sẵn sàng bỏ đi danh vọng, quyền lợi, trẫm thật ghen tỵ với Hyewon.

Cũng trong lúc đó, Thái Hoàng Thái Hậu Jeong Soon đang tức tối mắng mỏ thúc thúc và đại huynh của mình:
-Thât không ra làm sao cả. Hoàng thượng nói đã giám định thân thế của Hyewon và khẳng định hắn là đàn ông.
Wusang đăm chiêu tiếp lời bà ta:
- Vậy chúng ta phải làm thế nào?
Thái Hoàng Thái Hậu nghiến răng giận dữ:
- Bằng mọi cách phải mang Hyewon về đây để ta tận mắt thấy hắn là nam hay nữ. Cũng phải thủ tiêu hết tất cả những gì liên quan đến vụ án 10 năm trước.
- Vậy còn Danwon?
- Hãy mang đầu của hắn về đây!- Ánh mắt của Thái Hoàng Thái Hậu đỏ lên vì giận dữ. Ánh mắt ấy dường như không còn là của một con người cao quý, mà là ánh mắt của quỷ dữ, ánh mắt của lửa.
-----------------------------------------------------------------------------------------
"Mỹ nhân họa đồ": tên một trong những bức tranh của Shin Ỵun Bok

Những họa sĩ bị Thái Hoàng Thái Hậu rắp tâm mưu hại lại không mảy may biết được điều gì đang đe dọa mình. Hyewon Shin Yun Bok đã nai nịt gọn gàng, chờ đợi Danwon ở trước sân nhà của họa viên Lee In Mun. Trong lúc ấy, Danwon đang từ biệt và dặn dò Jung Suk. Hyewon chợt nhớ lại sự việc xảy ra cách đây nửa năm. Cũng tại nơi này, chàng đã nằm nghỉ trong những ngày dài chán chường với đôi tay bị dập. Cả Young Bok huynh cũng tới thăm chàng và cho chàng màu để vẽ. Giờ thì Young Bok huynh không còn nữa, chàng mãi mãi không thể gặp lại đại huynh được nữa.

Đang suy nghĩ miên man, chàng bỗng thấy bóng Danwon nhanh nhẹn ra sân trước, vai đeo ống vẽ và túi để giấy cùng màu vẽ, trên lưng là hành lý gọn nhẹ. Danwon cười tươi nhìn học trò:
- Chúng ta lên đường thôi!
- Thầy...Chẳng lẽ thầy định bỏ hết tất cả ở Đồ Họa thư để đi cùng học trò? Thầy là Biệt đề cơ mà?- Hyewon ngập ngừng thưa với thầy.
- Đi vẽ một thế giới rộng lớn cùng với học trò của mình là điều mà không phải ai cũng làm được. Hơn nữa, ta cũng muốn trò đón Jeong Hyang trở lại Hán Dương. Như thế không phải là tốt hơn sao?- Danwon khảng khái nói- Ta đi thôi, Yun San!

Họ cùng nhau đi, vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ. Hyewon luôn miệng kể về Jeong Hyang cho Danwon nghe, chàng cũng kể cho thầy những dự định của mình. Đang đi, bất chợt Hyewon bị vấp phải tảng đá. Chàng bị trật khớp chân.
- Thầy ơi, chúng ta nghỉ một lát được không ạ?- Hyewon nhăn nhó, chàng cảm thấy rất đau.
- Thầy đã bảo là trò phải chú ý quan sát rồi cơ mà! Đúng là tên Tiểu Đậu! Không, Tiểu Hậu Đậu mới đúng!- Danwon vừa càu nhàu vừa mắng đùa học trò- Để ta xem chân trò làm sao nào?

Đúng lúc Danwon vừa cúi xuống thì một mũi tên từ đâu xé gió bay tới, cắm phập vào gốc cây bên cạnh. Nhận thức ra mối hiểm nguy trước mắt, Danwon nắm cánh tay học trò kéo đi:
- Chạy!

Mặc dù đau chân, nhưng Hyewon vẫn gắng gượng bước thật nhanh. Họ vướng hành lý nên Danwon không thể cõng Hyewon chạy được. Lòng chàng than thầm, không chừng họ sẽ chết ở đây?

Một bọn sát thủ áo đen đuổi theo sát bọn họ, chẳng mấy chốc, bọn chúng đã đuổi kịp. Hai thầy trò dường như đã cùng đường, bỗng nhiên, Danwon chợt thấy Jeon, vệ sĩ của Kim Jonuyn. Khác với mọi khi, ánh mắt của mụ ta không còn lạnh lùng và sắc như kiếm, ngược lại, ánh mắt ấy đượm buồn lại ánh lên vẻ thê lương. Mụ ta lấy từ trong ngực áo một lá thư. Có vẻ đây là một lá thư hết sức hệ trọng vì mụ nâng niu lá thư ấy như một báu vật:
- Đây là ước muốn cuối cùng của lão gia nhà ta, giờ thì các ngươi đi di. Ta sẽ chặn lại bọn này - Mụ nói với Danwon.

Nói rồi, Jeon tiến lên phía trước, mụ đấu kiếm với bọn sát thủ áo đen. Chẳng chờ lâu, hai thầy trò vội chạy thoát khỏi trận hỗn chiến. Họ mải miết đi trong im lặng và sợ hãi. Mãi cho đến giờ Tuất, họ gặp một cái miếu hoang ở ngoại thành Hán Dương. Lúc đó hai thầy trò đều đã thấm mệt.
Danwon đốt một đám lửa nhỏ, đủ sưởi ấm cho cả hai. Đoạn thầy quay sang phía học trò nói:
- Đêm nay chắc ta phải ở lại đây rồi. Đưa ta xem chân cẳng trò thế nào?

Hồi ở Mỹ Hằng Sơn, Danwon cũng có biết qua nghề nắn xương để tự chữa trị cho mình. Hyewon chỉ bị trật chân không đáng kể. Danwon chữa khỏi chân cho học trò nhanh chóng. Hai người im lặng hồi lâu bên đám lửa. Sự việc xảy ra ban ngày vẫn làm cho họ cảm thấy bất an đến hãi hùng. Shin nói với thầy, giọng quả quyết:
- Dù sao tìm Jeong Hyang cũng là việc riêng của học trò. Học trò không thể để thầy bị liên lụy. Học trò sẽ đi một mình thôi.
Danwon ngạc nhiên nhìn học trò. Chàng nghĩ thầm:"Tên Tiểu Đậu này lại nghĩ quẩn rồi, chưa chi đã đùng đùng quyết định". Chàng ôn tồn khuyên bảo Shin:
- Trò đi một mình sẽ còn nguy hiểm hơn. Chân trò vẫn còn bị đau, chưa hoàn toàn khỏi. Có hai người đi cùng sẽ đỡ hơn nhiều.

Shin chậm rãi nói với thầy, trong lòng chàng không khỏi ngao ngán:
- Thầy à, học trò nhận thấy bất cứ ai thân thiết với học trò đều gặp chuyện không hay. Đầu tiên là phụ mẫu học trò, họ đã ra đi quá sớm, rồi sau đó là Young Bok huynh, chỉ vì giúp học trò mà bỏ mạng. Sau đó là Jeong Hyang, nàng đã suýt tuyệt thực để tự vẫn. Giờ thì họ lại còn định hại đến thầy nữa. Học trò phải đi!
Danwon Kim Hong Do im lặng hồi lâu. Chàng biết tính học trò mình, hắn rất bướng bỉnh, muốn làm gì thì phải làm bằng được. Chàng vừa lo lắng cho hắn, lại vừa thương hắn. Giờ thì hắn chỉ có thể tin tưởng được chàng, vậy mà hắn lại đòi bỏ đi một mình. Kim vừa nói vừa nghĩ cách thuyết phục Shin:
- Đi một mình, vẽ một mình, không có cảm hứng, không có bạn bè. Trò định sống thế à? Trò gọi thế là vẽ sao?

Shin thở dài, những nếp lo âu xuất hiện trên mặt chàng trai trẻ. Một lần nữa, thầy của chàng lại nói đúng. Chàng đã từng trả lời thầy "Tranh vẽ là sự khao khát", nếu không còn cảm hứng, thì không còn khao khát, và nếu thiếu đi bạn họa thì chàng vẽ còn gì là vui nữa. Chàng ngước nhìn thầy, tỏ vẻ biết ơn:
- Thầy ơi, học trò là thế nào với thầy?
- Trò là học trò của ta, là con của người bạn thân nhất của ta...- Kim ngập ngừng. Tuy Kim đặc biệt yêu quý học trò, nhưng đây là lần đầu tiên Kim bị hỏi như thế.
Shin tỏ ra thất vọng. Chàng hỏi thầy thêm một lần nữa, lúc này, chàng coi Kim chẳng khác gì thân nhân duy nhất của mình:
- Chỉ có thế thôi ạ?

Kim cười xòa, tên Tiểu Đậu này dường như đòi hỏi chàng nói thật:
- Trò là học trò của ta, là con của người bạn thân nhất của ta. Trò cũng là người bạn thân thiết của ta, là người mà ta yêu quý, trò là người ta sẽ bảo vệ như tiểu đệ mình cho đến khi hết cuộc đời. Thôi, đừng nghĩ tào lao nữa. Hôm nay đi mệt rồi, trò nghỉ đi.
Shin cảm thấy ấm lòng trước những lời của Kim. Chàng cúi đầu xuống, ôm lấy đầu gối. Mắt chàng nặng dần, và Jeong Hyang đang tới trong giấc mơ, gọi chàng bằng giọng nói nhẹ nhàng của nàng. Shin chợt thấy Jeong Hyang đang ngồi chơi Gayageum cho chàng nghe trên một đồng cỏ đầy nắng vàng rực rỡ. Bầu trời cao, trong xanh vời vợi. Trời đầy nắng và đồng cỏ đầy gió. Tiếng đàn Gayageum tình tang như hòa tấu cùng ngọn gió trời. Một cảm giác thanh thản như ngọn gió bao quanh chàng. Chàng thấy cảm hứng thôi thúc chàng vẽ tiếp, chàng lấy giấy bút ra định vẽ khuôn mặt Jeong Hyang.

Bỗng nhiên chàng bị lay mạnh, giọng của thầy chàng đang ở bên cạnh đưa chàng trở lại thực tại:
- Yun San à! Thầy nghĩ là thầy đã có cách cho cả hai chúng ta.
Hyewon tỉnh ngủ hẳn, chàng ngạc nhiên nhìn thầy:
- Cách gì ạ?
- Trước khi trời sáng, trò hãy trở về ngôi nhà trên đồi, chờ thầy ở đấy, thầy sẽ trở lại ngay-Kim dặn dò học trò cẩn thận mà nghiêm khắc- Nhớ lời thầy nhé, đừng đi trước một mình, nguy hiểm lắm.

Kim nói xong, định bước ra cửa. Shin nắm tay thầy giữ lại. Chàng giữ thầy ngồi xuống. Shin tháo những dải băng ở tay của Kim. Vì chàng mà thầy sẵn sàng phế đi bàn tay tài hoa ấy. Nhớ lại những chuyện cũ, Shin không khỏi xúc động. Nhìn dáng thầy tất tả, Shin lại càng muốn ra đi để bảo vệ thầy. "Thầy đã từng chịu khổ vì mình, chẳng nhẽ mình lại có thể để bọn chúng hại thầy nữa sao!", Shin nghĩ ngợi.
Dải băng tháo ra, lộ ra bàn tay lành lặn, những lớp da non ửng hồng trước đám lửa bập bùng. Shin mỉm cười, nắm lấy bàn tay ấy:
- Thầy, tay của thầy ấm quá!

Kim nhìn học trò với vẻ quan ngại. Thời gian qua Shin đã phải trải qua nhiều chuyện. Shin đã mệt mỏi hơn trước rất nhiều, có cơn đau lòng mà Shin phải chịu đựng, Kim biết rõ điều đó. Người thầy quay lại học trò của mình dặn dò thêm lần nữa:
- Nhớ phải đợi thầy đấy, trò đã hứa thế mà, phải không?
Dặn dò xong, Danwon Kim Hong Do rời miếu hoang, hình bóng nhanh nhẹn của họa sĩ mau chóng chìm trong bóng tối.

Giờ chỉ còn lại một mình Shin bên đám lửa sắp tàn,chàng rút bớt củi. Chàng nghĩ đến thầy, lại càng quyết tâm ra đi nhiều hơn.Chàng nhớ lại ngày đầu tiên gặp thầy cho đến ngày hôm nay. Họ đã trải qua biếtbao chuyện buồn có, vui có, thậm chí là chuyện sinh tử. Thời xưa bên Thanh quốccó chuyện về Lã Bá Nha và Chung Tử Kỳ là đôi bạn tri kỷ bất chấp tuổi tác. Giờchàng nghĩ, chàng và Danwon Kim Hong Do cũng là đôi bạn như vậy. Nghĩ đến đây,chàng càng thêm quyết tâm. Shin dập đám lửa và ra khỏi miếu.

Bên ngoài, trời đang chạng vạng, sắp bìnhminh. Shin cố hết sức đi nhanh vì chàng không thể chạy khi chân còn đau. Thỉnhthoảng chàng lại gặp một tốp lính đi tuần. Chàng cố gắng tránh họ, vì biết đâutrong số đó lại có thủ hạ của Thái Hoàng Thái Hậu. Trong lòng nơm nớp lo âu,Shin cố đi nhanh ra ngoại thành Hán Dương.
Đi được một canh giờ, chàng đã tới ngọn đồi.Gió sớm hiu hiu thổi như cổ vũ bước chân của chàng trai. Về đến nhà, chàng cảmthấy thư thái. Bao nhiêu âu lo tạm gác lại một bên. Chàng lại nhớ đến phụ mẫu,họ đã có những ngày vui vẻ, hạnh phúc bên nhau. Liệu chàng và Jeong Hyang cólúc nào được thế? Nghĩ đến đây chàng thở dài. Chân trời góc bể, giờ biết nàngđang lưu lạc ở đâu? Nhưng cho dù phải tới tận cùng của sự sống, phải đi bất cứnơi đâu, chàng sẽ làm tất cả để tìm lại người chàng yêu thương nhất.

Nghĩ đến đây chàng nhớ lại khuôn mặt yêu kiềucủa Jeong Hyang, vẻ đoan trang và tiếng đàn của nàng. Nàng dường như chưa baogiờ rời xa chàng, cả trong tâm tưởng. Chàng lấy giấy vẽ, chuẩn bị bút, làmkhung tranh rồi bắt đầu vẽ chân dung Jeong Hyang. Từng đường nét của khuôn mặtnàng chàng nhớ rất rõ: đây là đôi mắt phượng u hoài, sống mũi thanh tú, miệngnhỏ xinh chúm chím như đóa hoa, đây là búi tóc đen mượt của nàng. Nàng đangnâng dải áo với đôi bàn tay mảnh dẻ. Chàng đặt mọi tâm tư tình cảm của mình lênbức tranh ấy, chàng vẽ bằng nỗi nhớ và khát khao mãnh liệt trong tim.

Shin chưa bao giờ vẽ chân dung nhanh đến thế. Đầu giờ Ngọ, bức Mỹ nhân họa đã tươm tất. Chàng dọn bút, căng tranh lên khung. Bức tranh hiển hiện trước mắt chàng, sống động như Jeong Hyang đang đứng đó. Chàng mong ước có thể ôm lấy nàng. Chàng tự cười thầm, nếu làm thế, chàng sẽ ôm chính tác phẩm của mình chứ không phải là người mà chàng mong nhớ. Danwon mãi vẫn chưa trở lại, tự dưng chàng cảm thấy bất an.

Shin đến bên thư án, thảo một tờ hoa tiên gửi lại thầy. Chàng sửa soạn tươm tất rồi xuống đồi. Nơi đây vắng vẻ quá khiến chàng cảm thấy hồi hộp, liệu chàng có thể thoát khỏi tay bọn xấu không? Nghĩ đến đây chàng bước nhanh hơn tới bến thuyền ven sông Hàn. Ở đó có một ông lão đang chờ khách:
- Thiếu quân có muốn qua sông chăng?
- Bá bá, xin nhờ bá bá. Bá lấy công bao nhiêu?
- Không nhiều đâu, thiếu quân cho già xin 5 lượng - Ông lão lái thuyền mỉm cười hiền hậu.

Không chần chừ, Shin lên thuyền. Con thuyền rẽ sóng bạc trên dòng nước. Mặt trời lên cao chiếu những tia nắng xuống sông lấp lánh như dát vàng. Trong lòng Shin cảm thấy thanh thản. Giờ thì chàng có thể yên tâm tìm Jeong Hyang khi thầy chàng sẽ không bị hại vì mình. Chàng nhủ thầm:"Đợi ta nhé, Jeong Hyang!"
------------------------------------------------------------------------------------------
Ghi chú: Những sự kiện xảy ra trong Prologue viết theo mạch suy nghĩ của Shin Yun Bok nếu họa sĩ thực sự là đàn ông trong "Họa sĩ của gió" của Lee Myung Young. Trong nguyên tác, Yun Bok là nữ giới, nghĩ ra kế Kim thiền thoát xác giúp Jeong Hyang chạy trốn nhưng cuối cùng Yun Bok lại mất tích sau khi để lại bức "Mỹ nhân họa đồ" cho Kim Hong Do mà không có lý do cụ thể, cũng không ai biết Yun Bok đã mất tích thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia