ZingTruyen.Top

Fanfic Truong Nguyet Tan Minh Dai Mong Tan To

[ Phiên Ngoại 3: Nguyệt Tẫn Tình Tô - Đại Mộng ]

❖ Tác giả: Vưu Ngư Tu
» Trans/Edit: Js Art

Trẫm Không Cần Hậu Cung, Trẫm Chỉ Cần Mình Nàng.

Thời điểm Phiên Nhiên nhìn thấy Lê Tô Tô là lúc, nàng chính là đang ôm theo một đống ống trúc đi về phía của Ngự Thiện Phòng.

Đây là muốn làm cái gì a?

Tiểu Hồ Ly trong lòng sinh ra tò mò, rón ra rón rén mà đi theo sau, sau đó vỗ nhẹ lên trên vai nàng một cái: "Này, cô đang làm cái gì vậy?"

Lúc này, Lê Tô Tô chính là đang khoa tay múa chân, cầm dao gọt lên trên một ống trúc, bị vỗ nhẹ lên vai một cái khiến cho nàng giật mình, một dao bổ thẳng xuống, ống trúc liền bay ra ngoài.

"Hồ Ly tỷ tỷ, ta đang làm cơm ống trúc."

Dù sao thì đây cũng là "quân sư" về chuyện tình cảm, nên đối đãi tốt một chút.

Lê Tô Tô mỉm cười đem cái ống trúc bị hỏng kia ném sang một bên, rồi lại lấy một cái ống khác.

"Cơm ống trúc?"

Phiên Nhiên cảm thấy tò mò nhìn vào Lê Tô Tô chằm chằm, chỉ thấy nàng đang đem một cái ống trúc bổ đôi thành hai nửa, rồi đặt sang một bên, tiếp theo lại lấy một cái ống trúc khác, tiếp tục bổ ra.

"Nhiều ống trúc như vậy, Đạm Đài Tẫn phải ăn bao nhiêu ngày thì mới hết a?" Phiên Nhiên đảo mắt nhìn chung quanh một vòng, tìm một chỗ sạch sẽ rồi ngồi xuống, nhìn xem Lê Tô Tô bận rộn.

Làm nhiều vào, ăn chết hắn.

Lão nương đã bao nhiêu ngày không được nghỉ ngơi tắm gọi rồi?

Ta đây lại cũng không phải là Hoàng Đế!

Phiên Nhiên cảm thấy một tiếng dao chặt vào bên trên cái thớt, âm thanh nghe thật vô cùng dễ chịu.

Lê Tô Tô bổ đôi xong tất cả ống trúc, vừa rửa chúng cho sạch vừa nói: "Ta không giỏi chuyện nấu nướng cho lắm, muốn luyện tập thêm, khi nào làm tốt lại mang đến cho chàng ấy ăn."

"Cái gì? Cô còn muốn làm tốt để cho hắn được ăn ngon?"

Lê Tô Tô ngẩng đầu lên ở trong tiếng nước chảy, đôi mắt trong veo lộ ra vẻ nghi hoặc nói: "Này còn không phải là do Hồ Ly tỷ tỷ dạy ta sao? Bảo ta bắt lấy dạ dày của Đạm Đài Tẫn!"

"Là ta dạy." Phiên Nhiên giấu đầu lòi đuôi, muốn che giấu sự thật liền vén vén tóc mái một chút: "Nhưng mà cô cứ làm đại là được, chỉ cần là do cô tự tay làm, ta chắc chắn là hắn sẽ thích."

Nhưng đồ ta tự tay làm ra, lại không được ngon cho lắm.

Kỹ thuật diễn của Đạm Đài Tẫn rất tốt, ban đầu nàng vốn đã tin rằng hắn là thực sự thích những món ăn đó.

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Nhập Bạch Vũ, cùng với thái độ như gặp phải đại địch của Hổ Yêu lúc ngửi thấy mùi đồ ăn, và luôn cả chung trà được uống một cách vội vàng kia, thì Lê Tô Tô còn có cái gì mà không hiểu rõ nữa.

Nàng ngay lúc đó, trong lòng giống như là vừa sinh ra tơ tình, cảm nhận được có mười phần tư vị không dễ chịu.

Vì thế mà nàng nghĩ đến việc, tìm một số món ăn dễ làm, rồi tuần tự tiệm tiến. Thế nên mới có cảnh tượng vừa rồi, là nàng ôm theo một đống ống trúc về.

[ Tuần tự tiệm tiến: Học hành rồi mới thực hành, tiến hành theo đúng một trình tự nhất định. ]

Chỉ thấy Lê Tô Tô đem lá cải cắt nhỏ, rồi lại đem thịt khô xé thành từng miếng, sau đó lại trộn cùng với gạo và muối, cuối cùng là để hết chúng vào bên trong ống trúc.

Phiên Nhiên thấy vậy liền khẽ thở dài ở trong lòng một hơi: Tiểu muội muội này, không phải là thực sự thích Đạm Đài Tẫn rồi đó chứ?

Nữ tử động lòng quá mức, cũng không phải là cái chuyện gì tốt.

Nhưng mà. . . Hơisss ~ ! Thôi vậy, kệ đi, cứ để cho bọn họ tự mình liệu đi thôi.

"Cô cứ lo việc của mình đi, ta cũng phải đi làm việc rồi." Phiên Nhiên đi ra khỏi Ngự Thiện Phòng, quay đầu lại dặn dò nói: "Nhớ chú ý một chút, đừng để bị thương."

"Yên tâm đi, ta đã làm món cơm này được nhiều ngày rồi, sẽ không để chính mình bị thương nữa."

Ý ta nói chính là tổn thương tình cảm.

Phiên Nhiên đem những lời này nuốt ngược xuống, quay đầu rời đi.

Tình cảm tự làm hại người, Hồ Ly ta không muốn quản chuyện này.

"Chàng nếm thử xem."

An thần hương thoang thoảng, đang nhẹ nhàng tỏa ra từng đợt khói từ lư hương xông trầm. Đạm Đài Tẫn đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy được tiếng động nhẹ nhàng của Lê Tô Tô đang đi tới, trong lòng mừng thầm, chỉ đợi nàng lên tiếng, hắn mới chậm rãi mở mắt ra.

Ánh vào mi mắt chính là một phần cơm ống trúc, mùi thịt khô hòa quyện cùng với mùi thơm nhẹ của trúc, mùi hương hấp dẫn đến mức khiến cho người nghe liền muốn ăn.

Đạm Đài Tẫn kinh ngạc nói: "Đây cũng là do nàng làm?"

Lê Tô Tô đưa đũa cho hắn: "Đúng vậy, mau nếm thử xem."

Dưới ánh mắt đầy sự mong chờ của nàng, Đạm Đài Tẫn bán tín bán nghi mà gắp một đũa, để vào trong miệng, nhai kỹ và cảm nhận.

Thế mà, cũng không tệ lắm?

Thịt khô đã chín, cơm cũng không có bị sống, muối cũng được để vừa đủ.

Đạm Đài Tẫn nghĩ như vậy, lại ăn thêm một miếng.

Lê Tô Tô nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, liền biết đồ ăn hôm nay, quả thực là được làm tốt hơn so với mấy ngày trước.

"Xem ra, sau này ta cần phải siêng năng luyện tập thêm thì mới được." Lê Tô Tô tự lẩm bẩm.

Đạm Đài Tẫn dừng đũa lại: "Nàng mấy ngày qua, là đang luyện tập làm cơm sao?"

Cho nên mới không có đến tìm ta. Hóa ra không phải là không muốn gặp ta.

"Đúng vậy, cái món cơm ống trúc này nhìn thì dễ làm, nhưng thực ra làm thì lại rất khó. Muối phải cho bao nhiêu, nấu trong bao lâu, lửa phải to bao lớn, tất cả đều phải cân nhắc. Ta đã phải bỏ ra không ít công sức, mới có được món này."

Nghe nàng từ câu từng chữ kể ra gian khổ, trong lòng Đạm Đài Tẫn liền cảm thấy vui mừng, hắn cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình xuống, không để bản thân lộ ra vẻ quá vui mừng, chỉ khẽ mỉm cười nói: "Trẫm, rất hài lòng."

Lê Tô Tô thấy hắn ăn đến rất chuyên tâm, liền giúp hắn sắp xếp lại mấy tấu chương trên án, đang muốn lấy đi bản tấu chương được mở ra một phần kia, thì lại bị Đạm Đài Tẫn tay mắt nhanh lẹ đè xuống lại.

Đáng tiếc thay, Lê Tô Tô nàng là người như thế nào? Hắn không cho nàng xem, thì nàng lại càng muốn xem. Nàng lập tức dùng lực một chút khéo léo rút ra, sau đó liền đem tấu chương để ở trước mắt.

" [ Hậu Cung Không Người ] [ Hậu Vị Bỏ Không ]. . . " Lê Tô Tô đọc thành tiếng: "Đây là tấu chương dâng lên, để chàng tuyển Phi lập Hậu à?"

Đạm Đài Tẫn không lên tiếng.

Lê Tô Tô nhìn thấy hắn có dáng vẻ này, thì lại nổi lên ý định muốn trêu chọc hắn: "Cảnh Hòa bệ hạ, ngài có coi trọng hay là nhìn trúng, thiên kim của nhà vương công quý tộc nào không?"

[ Vương công: Ý chỉ Vương Hầu/Công Hầu, là quý tộc được phong Vương/Hầu ở thời phong kiến. ]

Đạm Đài Tẫn ngẩng đầu nhìn nàng một cái: "Ta chưa từng gặp qua bọn họ."

"Vậy thì nên có người giúp bệ hạ tìm kiếm nha, thời buổi này, những cô nương tốt đều được gả đi rất nhanh, chỉ cần vừa lơ đãng một chút thì liền lỡ mất cơ hội, vậy thì bệ hạ liền có khả năng là không tuyển được người." Trong giọng điệu của Lê Tô Tô mang theo bảy phần lo lắng và ba phần khẩn trương, nàng làm ra vẻ như là đang thật lòng suy nghĩ và căn nhắc thay cho hắn.

Đạm Đài Tẫn nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, đột nhiên trong lòng có một ý tưởng, ngữ khí của hắn chậm rãi nhẹ nhàng nói: "Nàng nói cũng có lý. Hay là mời Diệp Ngự thị giúp trẫm tìm kiếm một phen?"

Lê Tô Tô sửng sốt một chút, nhưng ngoài miệng vẫn là không chịu thua: "Được thôi, bệ hạ có yêu cầu gì, thì cứ nói ra nghe thử một chút."

"Đầu tiên là, gia tộc của nàng ấy phải có địa vị danh vọng tốt."

Diệp gia khi còn ở Đại Hạ liền đã có uy danh truyền xa, bản thân Diệp Thanh Vũ vì dân mà xin hàng lúc sau, thì danh tiếng ở Đại Chu không những không bị giảm sút mà còn tăng lên, tuy là Diệp lão tướng quân không muốn xuất sơn, nhưng uy danh thì vẫn còn ở đó.

"Thứ hai là, nàng ấy có thể điều khiển được Yêu Thú, tốt nhất là nàng ấy cũng nên biết một chút môn pháp, thuật pháp."

Bản lĩnh vẽ bùa của Diệp Tịch Vụ cũng không hề nhỏ, thỉnh thoảng nàng ấy lại nhảy ra đối đầu với ta, khiến cho ta tức giận đến mức thất khiếu cũng muốn bốc hỏa. Tuy nhiên, lá Thương Sinh Phù kia của nàng ấy vẽ ra, thật sự đúng là không tồi.

"Dù trước đây có bất hòa một chút, thì cũng không sao cả."

Dù sao thì tương lai của cả hai vẫn còn rất dài, có thể từ từ mà bù đắp lại.

"Còn có, về phương diện tính cách thì. . ."

Lê Tô Tô không thể nhịn được nữa, tay nàng đập lên trên án thư một cái: "Đạm Đài Tẫn!"

Vì sao trong lòng lại cảm thấy khó chịu như thế?

Nhìn thấy Tiểu Ma Thần mang theo vẻ mặt tưởng tượng, cùng bộ dáng mong đợi như vậy, trong lòng Lê Tô Tô không nhịn được mà cảm thấy chua xót.

Vậy nên trong tương lai, chàng ấy sẽ thực sự có rất nhiều Phi Tần sao?

Thế, có phải là ngay cả vị trí Hoàng Hậu, cũng sẽ thuộc về người khác hay không?

Đạm Đài Tẫn nhìn thấy nàng đang có vẻ mặt cô đơn ủ rũ như thế, thì liền muốn cố ý trêu nàng tiếp: "Trẫm vẫn còn chưa có nói xong."

"Ta thấy trong lòng bệ hạ, dường như đã sớm chọn được người rồi."

Đạm Đài Tẫn nhướng mày, trên mặt xuất hiện một nụ cười nói: "Đúng."

Lê Tô Tô nhìn hắn một cách ngơ ngác.

Với gia thế tốt, lại còn biết thuật pháp, đã vậy còn quen biết với Đạm Đài Tẫn từ trước. . .
. . . . . . Ở bên trong kinh đô của Đại Chu, hóa ra cũng có một nữ tử như vậy sao?

Nói cũng phải, Đạm Đài Tẫn dù sao cũng đã lớn lên trong Hoàng Cung của Đại Chu. Giờ đây đã trở về làm Hoàng Đế, tất nhiên là sẽ có một số người quen cũ muốn gặp.

Nhưng mà, vì sao trong lòng lại cảm thấy khó chịu như vậy a?

Phảng phất lại đây, giống như là đang có một chiếc đinh đâm vào, cố gắng giãy giụa để phá vỡ ra.

Lê Tô Tô cúi đầu, đang chuẩn bị đứng dậy rời đi, thì Đạm Đài Tẫn lại bỗng nhiên nói tiếp: "Nàng ấy cùng với ta, quen biết nhau từ thuở hàn vi."

[ Hàn vi: Nghèo hèn, bần tiện không có thế lực gì. ]

Bước chân của Lê Tô Tô không thể di chuyển được thêm một chút nào nữa.

Nàng một bên cảm thấy trong lòng không thoải mái, nhưng một bên còn lại thì cũng không nhịn được mà muốn lắng nghe tiếp hết câu chuyện.

Nàng muốn biết, đến cùng thì đó là nữ tử nào mà lại có thể khiến cho Đạm Đài Tẫn, nhớ nhung mãi ở trong lòng như vậy.

"Trên thế gian này, nàng ấy là người hi vọng ta sống sót nhất."

"Nàng ấy đã từng cứu và bảo vệ ta rất nhiều lần, là người khiến cho ta biết được thế nào là ấm áp."

"Mặc dù nàng ấy hành sự có đôi lúc khiến cho ta không thể đoán được, nhưng ta luôn cảm thấy, nàng ấy hẳn là cũng thích ta." Đạm Đài Tẫn khẽ cười.

Lê Tô Tô đứng ngơ ngác ở tại chỗ, trong lòng nàng cũng xuất hiện một cái suy đoán như ẩn như hiện, nhưng rồi nàng lại không dám tin vào, chỉ có thể không ngừng tự nói với chính mình rằng: Lê Tô Tô, đừng có mà tự mình đa tình!

"Nàng ấy đã dạy ta vẽ một loại bùa, tên là Thương Sinh Phù, loại bùa này có thể làm cho người ta nhìn thấy được những cảnh đẹp nhất trên thế gian, nàng ấy đã dạy ta rất nhiều lần, và còn nói với ta là phải học từ từ, cuối cùng cũng sẽ học được."

Không biết là Đạm Đài Tẫn lấy từ đâu ra một tờ giấy vẽ bùa, dùng bút vẽ nên những văn tự phù chú một cách thành thạo: "Tuy nhiên, nàng ấy lại không biết được rằng, ta đã học được rồi."

Nét mực vừa khô, ánh kim quang vừa động, Thương Sinh Phù liền có hiệu lực, từng đóa hoa đào xuất hiện rồi nở rộ, lá xanh làm nền, tiếng chim hòa hót cùng, trong cái lạnh khắc nghiệt của tiết trời mùa Đông, một bức họa mùa Xuân tươi đẹp hiện lên ở trước mắt của Lê Tô Tô, cuộn tranh Thương Sinh đang được bày ra ở trước mắt nàng một cách chậm rãi.

Đạm Đài Tẫn đứng bên dưới cảnh Xuân đẹp lay động lòng người này, nói với nàng rằng: "Thời điểm mà trong lòng của ta vừa nghĩ đến nàng ấy, thì ta liền có thể sử dụng được Thương Sinh Phù."

Phảng phất tại đây, Lê Tô Tô như nhìn thấy được một tia sáng giữa hỗn độn.

Tia sáng ấy rõ ràng là đang trực tiếp chiếu thẳng vào trên người nàng, soi rõ con đường bên dưới chân nàng.

Vậy nên, người đó đúng là ta. Thực sự chỉ có mình ta!

Nàng bước từng bước một tiến về phía của Đạm Đài Tẫn, tiến đến gần người có mối nhân duyên kéo dài suốt hơn năm trăm năm với nàng: Đạm Đài Tẫn.

Nếu có thể cùng chàng ở bên nhau cả đời. . .

Cái ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, thì đã khiến cho trái tim nàng đau nhói.

Lê Tô Tô nhắm mắt lại, ôm chặt lấy hắn.

Chuyện sau này, để sau này rồi lại nói.

Khoảnh khắc này, nàng chỉ muốn ôm lấy hắn thật lâu và thật chặt, dành cho hắn tất cả tình cảm chân thành nhất.

"Đạm Đài Tẫn, ta nghĩ là ta thích chàng." Lê Tô Tô thì thầm vào bên tai hắn, với giọng nỉ non: "Trước đây ta cũng không có thích ai, cũng không biết thích là như thế nào. Nhưng ta cảm thấy, ta đối với chàng, luôn có một cảm giác khác biệt so với những người khác."

Đạm Đài Tẫn theo bản năng liền ôm nàng chặt hơn.

Không sao cả, hiện tại nàng vẫn còn không xác định được cũng không sao.

Ta sẽ chậm rãi khiến cho nàng thích ta.

Chỉ hoàn toàn thích một mình ta, không bao giờ rời xa ta.

"Những tấu chương đó nàng không cần phải để ý tới, ta không cần hậu cung."

"Ta chỉ cần nàng, thật lòng thích ta."

"Trẫm chỉ cần một mình nàng."

Tia nắng rực rỡ của cảnh xuân dần tan đi, để lộ ra hai trái tim đang tiến đến gần nhau.

HOÀN TOÀN VĂN.

[ HOÀN - 09.05.2024 ]

[ Quyển Thượng - Đại Mộng: Hoàn Toàn Văn ]

Poster - Đại Mộng 2: Tam Sinh Nhất Mộng

1 - Lời dẫn truyện: Link xem Đại Mộng 2 https://www.wattpad.com/story/366418985-fanfic-trường-nguyệt-tẫn-minh-tam-sinh-nhất-mộng

Đạm Đài Tẫn cùng Lê Tô Tô trải qua những tháng ngày hạnh phúc không được bao lâu, thì chuyện hiểu lầm về bát cháo độc vẫn tiếp diễn, những hiểu lầm sẽ tiếp diễn y như ở trên phim, và dẫn đến việc cả hai càng ngày càng xa cách nhau bởi một bức tường hiểu lầm/nghi ngờ/không tin tưởng lẫn nhau.

Cuối cùng bi kịch vẫn đến, ngày Đại Hôn 24/8 Cảnh Hòa năm thứ nhất, Lê Tô Tô đã làm ra quyết định nhẫn tâm với hắn và cả chính mình, nàng đâm thẳng 6 chiếc đinh Diệt Hồn vào trong tim hắn. . . Khiến cho tâm mạch của hắn bị tổn thương nặng nề, nhưng hắn vẫn không nỡ giết nàng, hắn giam cầm nàng trong ngục tối, đến một ngày nọ, khi nàng vô tình phát hiện ra những hiểu lầm trước đó vốn không phải là như nàng nghĩ, mà tất cả đều là do đại tỷ của nàng làm, thì nàng đã hối hận/đau khổ và cảm thấy có lỗi với Đạm Đài Tẫn.

Để bù đắp lại cho hắn, nàng quyết định dùng Ngọc Khuynh Thế để luyện hóa Tiên Tủy và dùng Tiên Tủy này để đổi lấy Tà Cốt của hắn. . . Tạo ra cho hắn một con đường trở thành Thần, nhưng vào ngày đổi tủy mọi chuyện lại diễn ra không được như ý muốn, nàng không những đổi tủy không thành mà còn phải chết bên dưới lôi kiếp. . .

Cùng lúc này Thần Nữ - Lê Tô Tô đã lịch kiếp xong và từ nhân giới trở về, xuất quan với đạo hạnh 100 năm tuổi, nhưng nàng đã mất đi hết toàn bộ ký ức của Diệp Tịch Vụ. . .

Cảnh Hòa năm thứ nhất, Vương Hậu qua đời Cảnh Vương đau buồn đến phát bệnh.

Đạm Đài Tẫn mất đi nàng, trong một đêm tóc của hắn đã bạc trắng, Thái Y báo rằng: Vật ở trong tim đã làm tổn thương nặng nề đến thân thể và tâm mạch của hắn, lại cộng thêm việc Vương Hậu qua đời khiến cho hắn sinh ra tâm bệnh, mà đã là tâm bệnh thì không thể chữa khỏi nếu không có tâm dược. Nếu dùng thuốc than liên tục, cùng lắm thì chỉ có thể kéo dài được thêm 3 năm thọ mệnh.

Cảnh Hòa năm thứ ba, vào một ngày Đông tuyết rơi phủ trắng cả Vương Cung Đại Chu. Cảnh Vương băng hà vì bạo bệnh, quốc tang cả nước khóc thương, Cảnh Vương Đạm Đài Tẫn được an táng tại Hoàng Lăng - Đạm Đài Thị, lăng mộ nằm ngay bên cạnh mộ của Vương Hậu Diệp Tịch Vụ.

Cùng lúc đó Ma Thai chết đi, Tà Cốt thức tỉnh, Ma Thần lại một lần nữa giáng thế. Ma Thần Thượng Cổ giờ đây nắm giữ hết tất cả ký ức của Ma Thai, và trong tim có luôn cả sợi tơ tình kia. . .

✎ Và nối tiếp câu chuyện trên, mời các bạn đến xem Quyển Hạ - Đại Mộng 2: Tam Sinh Nhất Mộng

2 - Lời ngoại truyện:

❝Thực ra ban đầu tôi định viết câu chuyện với ý niệm là, tình yêu cưỡng chế và chiếm hữu, sau đó mới mở ra một cái kết cục BE. Nhưng trong lúc viết thì tôi lại đổi ý muốn câu chuyện được HE, thế là nghĩ đến ý niệm: Tình yêu có thể cảm hóa được hết tất cả. Thế nên các bạn hãy xem Đại Mộng là kết BE mang theo xu hướng HE đi.

Hai vị lão sư diễn vai Đạm Đài Tẫn cùng Lê Tô Tô đã vất vả rồi, tôi rất vui vì có thể dùng văn phong của mình để kéo dài thêm cuộc tương ngộ của họ.

Toàn văn kết thúc tại đây, cảm tạ chư vị đã cùng tôi đồng hành trong suốt thời gian qua.

Giang hồ hữu duyên, có dịp lại gặp!❞

〚 ✎ Vưu Ngư Tu 〛

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top