ZingTruyen.biz

[Fanfic TinCan/MeanPlan - LBC] Waiting For Love

Chap 26: " Đến nhận ba Plan của con."

thienvuong921

Chap 26: " Đến nhận ba Plan của con."

Mean vừa nghe được câu nói ấy liền buông Plan ra, lùi lại phía sau một bước. Plan không nhìn Mean mà đi thẳng ra khỏi phòng bếp, cậu không hề thấy được ở đằng sau, đôi mắt Mean tràn ngập bi thương.

Có vẻ như Alan đoán được rằng khi bé ngủ thì ba bé sẽ mang bé về, vậy nên bé cố gắng thức thật lâu. Nhưng đáng tiếc một đứa trẻ năm tuổi sao có thể chống cự được với cơn buồn ngủ đây?

Mười hai giờ, không còn tiếng động trong phòng nữa, lúc này Mean và Plan đều biết hai nhóc con đã ngủ rồi. Hai người cùng vào phòng, Mean đến gần Alan toan muốn bế bé lên. Alan không thức dậy nhưng bé cau mày, hai tay theo bản năng gạt tay Mean ra. Dù không tỉnh vậy mà nước mắt lại lăn dài trên hai má của bé, Plan chợt phát hiện ra điều này, cậu sửng sốt kéo tay Mean.

" Alan...khóc..."

Mean ngưng lại động tác, không bế Alan lên nữa. Lúc này bé con mời vừa lòng nhoẻn miệng cười. Hai người nhất thời lâm vào trầm mặc, không biết phải làm sao. Nếu như đưa Alan về lúc này thì không nỡ nhìn bé khóc, còn nếu không đưa về...thì để bé ở lại đây được sao? Rất may là quyết định của Plan đã phá vỡ bầu không khí gượng gạo này.

" Hay là cậu...để Alan ở đây đi. Sáng mai tôi sẽ nói chuyện với bé giúp cậu."

Mean im lặng dường như đang suy nghĩ, quả thật không còn biện pháp nào khác cả, hắn cũng không đành lòng nhìn con trai gào khóc giữa đêm thế này. Cuối cùng Mean cũng đành thỏa hiệp.

" Vậy được, sáng mai tôi sẽ đến đón."

" Cậu...ngủ lại đây đi, cũng khuya rồi."

Hai ánh mắt chạm nhau, Plan đỏ bừng mặt né tránh, tự cảm thấy mình nói câu này thật đi quá giới hạn. Ban nãy chỉ vì lo lắng cho Mean mà nhất thời quên mất hai người đã chẳng còn là gì của nhau cả, thậm chí giờ hắn còn sắp kết hôn nữa. Sau vài giây ngây người, Mean khẽ cười.

" Cũng được."

" Nếu cậu không chê thì ở lại. Cậu cũng biết...nhà tôi chỉ có một phòng ngủ, đêm nay cậu chỉ có thể ngủ ở sô pha."

" Tôi cảm thấy rất ổn."

Thế là Mean vẫn quyết định ngủ lại nhà Plan. Plan sau một hồi cứu chữa cũng hết cách, đành xoay người đi lấy bộ chăn gối khác ra cho Mean. Mean cởi bỏ áo khoác ngoài, nằm xuống sô pha. Đã bốn năm rồi hắn chưa hề đặt chân vào ngôi nhà này, những kí ức hạnh phúc kia giờ sao quá xa vời...

Khi Plan ôm chăn ra thì Mean đã ngủ từ lúc nào không biết. Cậu ngồi xuống cạnh hắn, nhẹ nâng đầu hắn lên để kê gối, rồi đắp chăn cẩn thận. Xong xuôi mọi thứ rồi, Plan chợt không muốn đứng dậy rời đi. Cậu nhìn Mean chăm chú như muốn ghi nhớ hết từng đặc điểm trên khuôn mặt Mean. Chầm chậm đưa tay lên chạm tới đôi mày đang cau lại kia, như cảm nhận được sự thoải mái từ bàn tay của người đang vuốt ve khuôn mặt mình, Mean dần thả lỏng, hai mày giãn ra.

Một lúc lâu sau Plan mới tỉnh táo lại, vội vàng muốn đứng dậy. Chỉ là cậu vừa muốn đứng lên thì một cánh tay hữu lực nắm lấy tay cậu, cả người cậu theo quán tính đổ ập xuống lồng ngực vững chắc kia. Giọng cười trầm thấp và cả nụ hôn bên vành tai làm Plan giật mình. Cậu cũng phát hiện ra từ nãy tới giờ Mean vẫn chưa hề ngủ còn mình thì như đang làm trò cười cho hắn vậy.

" Cậu...đồ khốn!"

" Không phải là em muốn ở lại đây với tôi sao?"

" Còn lâu đi, tôi không phải loại người sẽ phá vỡ hạnh phúc của người khác."

Plan chật vật thoát khỏi vòng tay của Mean để đứng dậy. Trước khi rời đi, cậu hất thẳng cái chăn che kín cả mặt Mean để hắn không nhìn thấy khuôn mặt của cậu đang dần đỏ bừng lên. Kéo chăn xuống khỏi mặt, nhìn người kia xoay lưng rời đi, Mean cũng không cười nổi nữa.

Plan tắt đèn, cả phòng khách chìm vào bóng tối. Mean vẫn còn mở mắt để tìm thân ảnh quen thuộc kia, nhưng sau đó mắt hắn dần mờ đi, hắn cười khổ, nhắm mắt lại.

Không còn thời gian nữa rồi, tôi không biết có thể dõi theo em được bao lâu nữa?

...............

Sáng sớm hôm sau, Mean đã vào phòng ngủ lúc Plan còn chưa tỉnh. Hắn bế Alan ra phòng khách, đặt bé ngồi nghiêm chỉnh ở sô pha. Lúc này Alan cũng đã mơ màng tỉnh giấc, hai mắt tèm lem nước nhìn người đang ngồi đối diện mình.

" Daddy!"

Alan sợ sệt toan muốn chạy vào phòng ngủ nhưng lại không thoát khỏi được Mean. Khuôn mặt Mean thể hiện rõ sự nghiêm túc càng khiến bé con không dám trốn nữa.

" Nói cho con biết một việc, sau đó con phải trở về."

" Chuyện...gì ạ?"

" Lại đây!"

Mean mỉm cười, Alan sau một hồi đấu tranh cũng quyết định tiến lại gần ba. Mean thì thầm vào tai bé con điều gì đó khiến đôi mày cau có của bé dần giãn ra, sau cùng là nở nụ cười tươi tắn.

" Daddy không lừa con chứ?"

" Không hề, giờ về nhà thôi, con không thể làm phiền người khác như thế."

" Vâng..."

Alan bĩu môi có vẻ không cam lòng lắm. Bé vẫn còn muốn ở lại với chú xinh đẹp, nhưng giờ lại chẳng có lí do nào cả.

Plan từ phòng ngủ đi ra nhìn hai ba con nhà người ta đang ngồi cùng nhau cười nói vui vẻ cũng đã nhận ra mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa, mặc dù cậu cũng rất thắc mắc không hiểu Mean nói gì để thuyết phục bé con nữa.

" Chú, con phải về rồi. Tạm biệt chú nha!"

Alan vẫy tay tạm biệt cậu, cậu cũng nở nụ cười với bé con.

" Lần sau không được bỏ nhà ra đi nữa, biết chưa?"

Alan không nói gì, bé cũng không chắc lần sau mình sẽ ngoan ngoãn ở nhà.

" Tạm biệt, cũng cảm ơn em đã giúp tìm Alan."

" Không có gì."

Mean nói xong rồi rời đi ngay. Plan đứng nhìn theo hai ba con khuất dần sau bức tường chợt thấy hụt hẫng. Không còn một lí do nào để cậu có thể ở bên cạnh Mean được nữa. Cậu thực sự đã trở thành người ngoài đối với Mean rồi.

Alan và cả người phụ nữ kia mới là gia đình của Mean.

Còn cậu thì chẳng là gì cả!

.............

Cuối tuần, rốt cuộc thì Plan vẫn phải đi coi mắt. Dù sao cậu cũng đã đồng ý với mẹ điều này rồi nhưng cậu cũng biết buổi gặp mặt này sẽ nhanh chóng kết thúc bởi cậu sẽ nói rõ ràng với cô gái kia. Một cô gái xinh đẹp, là nhân viên văn phòng, nghe nói là con gái người quen của mẹ cậu. Cô ấy cũng biết cậu đã từng là diễn viên rồi mấy năm gần đây chuyển sang nghề đạo diễn.

" Em đã từng xem phim anh đóng đó."

" À, cũng là chuyện của bốn năm trước rồi..."

Cô gái dường như đang cố tìm đề tài để nói chuyện với Plan. Còn cậu thì lại đang cố tìm cơ hội để nói rõ mọi chuyện rằng cậu đi coi mắt chỉ vì muốn mẹ vui lòng.

Mười lăm phút đồng hồ trôi qua, cuộc nói chuyện dần lâm vào bế tắc khi hai người...không tìm được điểm chung. Ngay lúc Plan muốn mở lời nói rõ ràng thì chợt có một tiếng gọi quen thuộc phá tan cái không khí ngột ngạt này.

" Ba, ba muốn tìm mẹ kế cho con sao?"

Plan giật mình nhìn bé con đang túm chặt lấy tay mình, đôi mắt đỏ bừng lên chực khóc. Cô gái mở to mắt nhìn chằm chằm bé con bên cạnh cậu rồi nhìn cậu. Cô cười gượng, lắp bắp hỏi.

" Thế ra...anh có con rồi..."

" A, không..."

Plan còn chưa kịp giải thích thì bé con lại chen lời.

" Con là Alan, con trai của ba Plan đó. Cô muốn làm mẹ kế của con thật không?"

Cái giọng nói đậm mùi đe dọa này, một bản sao giống hệt Mean. Và đứa trẻ đang nhận cậu là ba, là Alan chứ không ai khác.

" Anh, em còn có việc. Em đi trước..."

Cô gái vội vã cáo từ rồi chạy khỏi hiện trường như thể nếu còn ở lại thêm thì sẽ nhận được một đứa con từ trên trời rơi xuống. Thực ra không hiểu sao từ khi bước vào quán cà phê này cô đã có cảm giác có một ánh mắt sắc bén đang nhìn mình chằm chằm.

Mà quả thật như vậy, ở một bàn khuất sau chậu cây có một người đàn ông với đôi mắt sắc lạnh đã theo dõi cuộc nói chuyện của hai người.

Ba mươi phút trước...

" Daddy, con muốn uống cà phê."

Nghe được yêu cầu của con trai, Mean suýt chút nữa sặc nước. Đặt cốc nước xuống bàn, hắn nhéo mũi bé con.

" Cà phê rất đắng, con không thể uống."

" Thôi được rồi, không uống cà phê cũng được. Nhưng chúng ta có thể đến quán này không? Chỗ đó nghe nói rất đẹp nha."

Alan chỉ địa điểm đang hiện trên điện thoại để Mean nhìn. Con trai cố tình làm nũng, kì kèo đòi đi tới một quán cà phê chẳng hề quen thuộc. Mean nhận ra rằng bé con đang muốn làm điều gì đó mờ ám.

" Không đi."

Một câu dứt khoát.

Alan có vẻ sốt ruột, bé đành nói thật.

" Nhưng mà chú xinh đẹp hôm nay sẽ đến đó."

Mean khựng lại vài giây, nhưng cuối hắn vẫn quyết định sẽ không đến nơi đó. Hai người...giờ còn là gì của nhau chứ? Cứ tiếp tục gặp mặt như vậy hắn sẽ không kìm lòng được mà ôm người ta về nhà.

" Không!"

" Daddy, sao daddy có thể như vậy, Purin nói hôm nay chú xinh đẹp sẽ đi coi mắt ở quán cà phê đó..."

" Cái gì?"

Lần này không đợi Alan nói hết câu thì Mean đã phản ứng lại. Hắn nhíu mày, cầm điện thoại của bé con nhìn địa chỉ.

" Mặc áo khoác vào, chúng ta đến đó."

" Con đã chuẩn bị sẵn sàng từ vừa nãy rồi nha."

Và thế là có hai người sáng sớm tức tốc đến một quán cà phê, ngồi theo dõi hai đối tượng nói chuyện với nhau. Mean dường như không hề rời mắt khỏi Plan và cố gái kia. Hắn biết mình làm điều này là sai trái, nhưng hắn không buông được, không đành lòng nhìn người ấy đến với một người khác. Hắn biết mình ích kỉ, xấu xa, chỉ muốn độc chiếm người kia cho riêng mình.

" Chú xinh đẹp sẽ cưới cô ấy sao?"

Alan quay sang hỏi Mean khiến hắn tỉnh táo lại. Vẻ mặt hụt hẫng của hắn dường như đã lọt vào tầm mắt của con trai khiến bé con có dự cảm không lành. Mean xoa đầu bé, trấn an.

" Sẽ không."

" Nhưng nếu daddy cứ ngồi đây nhìn không thôi thì có thể lắm chứ."

Lời nói của Alan làm Mean không trả lời được. Hắn im lặng suy tư rồi chợt cười.

" Alan, đến nhận ba con đi."

" Dạ?"

Bé con nhất thời không hiểu. Đôi mắt xanh mở to nghi hoặc.

" Đến nhận ba Plan của con."

Câu nói tiếp theo này dường như khiến Alan hiểu ra. Bé con nhảy khỏi ghế ngồi, cười vui vẻ.

" Tuân lệnh!"

End chap.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz