ZingTruyen.Asia

Fanfic Syasak Tuong Gia Doc Hau

(*) Bước ngoặt.

...

Ở phía đông hậu cung có một hoa viên, tên gọi Xuân Yên, giáp bên cạnh Túy Hoa cung của Tuệ phi.

Xuân Yên viên là hoa viên có quy mô lớn nhất, chỉ kém Ngự hoa viên của cả nội triều hoàng cung.

Nói như vậy là vì hoa viên này không chỉ rộng về diện tích mà bên trong vườn còn trồng đủ thứ kỳ hoa dị thảo, trang trí nội cảnh tốn không ít công sức, núi giả, hòn non bộ, đình đài lầu các nhiều vô số kể.

Mùa xuân vừa đi qua được nửa chặng đường, trong Xuân Yên viên nở toàn là hoa đào.

Ngày đó Sakura nghe danh đã vô cùng hứng thú với nơi này, sai Yuuri chạy đi nghe ngóng một phen. Cảm thấy ngày hôm nay tiết trời thực không tệ, nàng liền hưng trí bừng bừng dẫn theo Yuuri đi ngắm cảnh ở Xuân Yên viên.

Ở tiền triều, nàng là ngoại thần, lại còn cải nam trang, cho nên mấy chỗ trong hậu cung này căn bản không thể tùy tiện đi đến được.

Hôm nay hoa đào nở không còn kiều diễm như mấy hôm trước, thế nhưng vẫn đẹp vô cùng.

Sakura cảm thấy cùng với Yuuri đi ngắm cảnh xuân ở đây cũng phi thường vui vẻ. Yuuri đi ở đằng trước, hết nhìn bên này lại ngó bên kia, bóng người chạy nhảy như chú nai con, nhẹ nhàng linh động.

Sakura chắp tay đi phía sau, nàng lắc nhẹ đầu, suy cho cùng thì Yuuri này vẫn chỉ là một tiểu hài tử mà thôi. Cứ như vậy, chủ tớ hai người cả một đường du ngoạn, đúng là thần thanh khí sảng, vui vẻ vô cùng.

Nàng phải tán thưởng rằng hoa anh đào ở đây nở thật quá đẹp mắt. Hương thơm hoa cỏ dịu dàng, nhành cây tươi tốt đón nắng mai. Ngay đến cả dáng vẻ của hòn non bộ cũng uốn lượn mềm mại, mơn mởn tựa nét núi mùa xuân, thực là một bức tranh sơn thủy hữu tình, đậm vị thi ca. Làm cho người ta muốn đặt hết toàn bộ cảnh đẹp vào trong tầm mắt.

Vươn tay nâng lên một nhánh hoa đào nở rộ trĩu cành, nàng ưu nhã mỉm cười. Nếu dùng nụ cười này so với cảnh vạn hoa đua nở thì còn đẹp hơn vài phần.

"Tiểu chủ..."

Yuuri nhìn nàng, vốn đang định hỏi gì đó, chợt có một tông giọng nữ tử cao ngạo khác đã chen vào.

"Vốn còn tưởng là ai đến ngắm hoa anh đào ở hoa viên của bản cung." Ngay trước mắt nàng xuất hiện một vị phi tử. Người nọ mặc lục y, tao nhã vô vàn mà tiến tới chỗ nàng. "Không ngờ lại là Hoa quý nhân ngươi."

Là Tuệ phi.

Sakura tỏ ra cung kính, quỳ gối hành lễ: "Tần thiếp thỉnh an Tuệ phi nương nương, nương nương vạn phúc."

Tuệ phi chẳng hề có ý cho Sakura đứng lên, nàng ta đi đến bên cạnh cành hoa đào phấn sắc, nói: "Hoa anh đào Hoàng thượng ban cho bản cung đẹp như thế, nào ngờ bị đôi tay bẩn thỉu của tiện nhân vấy bẩn hết."

Sakura cũng không hề tức giận, nhẹ giọng nói: "Mong nương nương thứ tội, tần thiếp chỉ là tục nhân, thấy hoa kia đẹp thì đến ngắm, thật tình không hề biết đào hoa này là của nương nương."

"Thế sao?" Tuệ phi đưa ngón tay gắn hộ giáp sắc nhọn, nâng cằm Sakura lên.

Mỹ mạo kinh hãi thế tục hiện ra ngay trước mắt nàng ta, hoàn hảo vô khuyết.

Nhất là đôi mắt kia, phảng phất như là trân bảo thế gian vậy, xinh đẹp đến mê người.

Tuệ phi căm ghét gương mặt này, hay nói đúng hơn là căm ghét tất cả những nữ nhân cùng mình chia sẻ Hoàng đế. Nếu không phải cố kỵ Thái hậu chán ghét cảnh phi tần hậu cung đấu đá tổn hại lẫn nhau, nàng ta nhất định đem gương mặt này rạch nát, đâm mù đôi mắt câu nhân kia.

"Mấy ngày không gặp, Hoa quý nhân đã xinh đẹp lên không ít."

Sakura mắt đối mắt với Tuệ phi, "Gặp lại Tuệ phi nương nương, tần thiếp lại thấy nương nương hoa quý ung dung, phong tư hơn trước."

Tuệ phi nhìn Sakura, rốt cuộc cũng buông cằm nàng ra, miệt thị nói: "Cũng biết cách ăn nói đấy. Cẩu rốt cuộc cũng nói được một vài lời hay ý đẹp rồi, không phải lúc nào cũng chỉ biết sủa."

Mi tâm nhíu lại, nàng hiện tại đang trong thân phận Saruko, tiện nhân này dám mắng muội muội nàng là cẩu sao?

Sakura hừ lạnh: "Tuệ phi nương nương nói ra lời này thật có chút vượt lễ nghĩa rồi."

Tuệ phi nhếch môi: "Bổn cung là đang nói sự thật, có chỗ nào vượt lễ nghĩa?"

Sakura không ấm không lạnh cảm thán một câu: "Ai, dù sao cũng chỉ là xuất thân hàn vi, làm sao hiểu hết lễ nghĩa, hiểu được cái gì gọi là Tam tòng, Tứ đức (1). Cái gì gọi là Mẫu nghi, Hiền minh, Nhân trí, Trinh thuận, Tiết nghĩa và Thông biện (2) chứ?" Nói đến đây, nàng hơi dừng lại, câu tiếp theo thốt ra, tất thảy đều là trào phúng lẫn khinh thường: "Nếu như muốn dùng hai chữ để hình dung nương nương, thì 'Bế nghiệt' (3) chính là hợp lý nhất."

Tuệ phi ngẩn người ra, không rõ ràng Hoa quý nhân này thao thao bất tuyệt cái gì...

Nàng ta vốn xuất thân cung nữ, lễ nghi quy củ gì đó đều là học khi còn ở Hoán sa cục, thi thư không thông, họa pháp không tận, chỉ miễn cưỡng đọc được chữ mà thôi...

Vừa mới phong vị làm phi tần thì địa vị đã cao hơn người, bình thường còn là người hưởng trọn ân sủng của đế vương, nên nàng liền đối với mấy chuyện như học chữ cũng không có quan tâm đến. Thỉnh thoảng, Tuệ phi học thêm chút cầm nghệ hay kỳ nghệ gì đó để giữ sủng ái của Thánh thượng lâu dài.

Thời gian còn lại đều đi làm khó dễ mấy phi tần thấp bé vừa được nhận ân sủng. Căn bản cảm thấy học thi thư vừa nhàm chán vừa vô nghĩa, việc này cũng chẳng có gì ảnh hưởng đến thánh sủng của nàng ta.

Nhưng nay nghe được Hoa quý nhân này nói một tràng dài không ngừng nghỉ, hơn nữa lại toàn là những thứ mà nàng ta không hề biết, cảm thấy hối hận, lúc trước bản thân vì sao không chăm chỉ đọc sách, ít nhất trong thời điểm quan trọng này còn biết được Hoa quý nhân đang nói cái gì để mà ứng đối.

"Tiện nhân, ý của ngươi là gì?"

Thấy đối phương không hiểu lời mình, Sakura lắc đầu một cái, Tuệ phi này là ngốc thế nào nha? Nàng mắng chửi thậm tệ như thế mà nàng ta vẫn không rõ ràng sao?

Vậy thì nàng đành dùng câu dễ hiểu hơn một chút...

Vì thế, làn môi nàng nhẹ cười, xuân ý ngập tràn: "Ý của tần thiếp là 'ngọc bất trác bất thành khí, nhân bất học bất tri lý' (4)."

Vừa dứt lời, con ngươi nàng đảo qua hướng tây, vạt áo thường y thuần hắc sắc vẫn còn đang lất phất bay.

Lời này xem như Tuệ phi có thể miễn cưỡng hiểu được.

Mặt Tuệ phi đỏ lên, giận dữ đến cực điểm, Hoa quý nhân kia ý tứ mắng nàng ta không biết lý lẽ!

"Tiện nhân..." Tuệ phi trừng mắt, giơ tay tát nàng.

"Chát" một cái, thanh âm thanh thúy vang lên.

Hộ giáp nhọn hoắt, như móng vuốt của mãnh thú mà rạch lên da thịt của nàng một vết dài đầy máu. Máu tươi đỏ thẫm chảy dọc trên nền da trắng tuyết, rõ đến mồn một.

Sakura im lặng chịu đau, ở đây còn có "người khác", nàng lại đang đóng vai tiểu muội, hành động không được có nửa điểm khinh suất.

Vì thế, nàng chỉ còn cách trong lòng thầm đọc một vạn lần chữ "nhẫn".

Tuệ phi ngắm "tuyệt tác" nàng ta tạo ra trên mặt nàng, hài lòng mỉm cười, còn cố ý dùng tay vỗ vào vết thương hai cái. Sakura cũng rất phối hợp cau mày lại, giả vờ như mình đang rất đau.

Nàng ta hất mặt nàng sang bên cạnh, cười lạnh: "Nếu Hoa quý nhân đã thích ở Xuân Yên viên này ngắm hoa như vậy, thì hãy quỳ gối cho đủ hai canh giờ, để thưởng thức hết cái đẹp của nó đi!"

Cung nữ thân cận của Tuệ phi ngẩng đầu nhìn sắc trời, rồi nói với nàng ta: "Nương nương xem, trời sắp mưa rồi. Những kẻ không biết quy củ chừng mực thế này bị phạt quỳ như vậy là đáng! Để nước mưa gột rửa thân thể ti tiện của nàng ta, âu cũng là có ý tốt... cũng để Quý nhân đây nhìn cho thấu, đắc tội với nương nương thì sẽ có hậu quả gì!"

Tuệ phi cười nói, cực kỳ hả hê: "Dẫu có quỳ ở đây hai canh giờ thì vẫn chưa đủ để nước mưa tẩy rửa sạch sẽ thân thể ti tiện đâu! Vậy Hoa quý nhân hãy chịu khó chút, ở đây quỳ bốn canh giờ đi!"

Nói xong, nàng ta cười mãn nguyện. Lúc định dẫn tùy tùng rời đi thì lại nghe thấy một đạo thanh âm sắc lạnh của nam nhân: "Từ khi nào hậu cung có quy định này vậy?"

Ngay sau đó, chỉ thấy một đoàn hộ tống trùng trùng điệp điệp đi về phía Sakura và Tuệ phi.

Người đi trước đoàn chính là Syaoran.

Mọi người vội vàng quỳ xuống, đồng thanh: "Cung thỉnh Hoàng thượng thánh an!"

"Đứng lên đi." Syaoran lơ đãng nhìn qua một bên má mỹ nhân bị tát đến đỏ lựng của Sakura, lồng ngực không hiểu vì sao lại nhói lên một cái.

Sakura chậm rãi đứng lên, nhân lúc không ai chú ý liền nháy mắt với Yuuri một cái, sau đó a... nàng ngã ra đất, giả vờ bất tỉnh.

Yuuri lập tức hiểu ngay.

"Tiểu chủ! Tiểu chủ! Người làm sao vậy tiểu chủ? Tiểu chủ đừng dọa nô tỳ mà! Người tỉnh lại đi tiểu chủ!" Yuuri còn phối hợp với nàng rất tốt, diễn đến nhập tâm hăng say, khóc lóc kêu gào như thật.

Mà Tuệ phi lúc này cũng bị làm cho cả kinh - không phải chỉ mới tát nàng ta có một cái sao? Hoa quý nhân này rốt cuộc yếu đuối đến mức nào? Sao có thể nói ngất liền ngất?

Syaoran nhìn một màn này, đôi ngươi hổ phách mỗi lúc càng thêm tối lại. Hắn không nói gì, chỉ là tiến đến, ôm ngang người nàng lên.

Toàn thân tức khắc căng cứng, trước giờ chưa có nam nhân nào ôm nàng lên như vậy. Nhất thời có chút xấu hổ, hai má thoáng đỏ lên, nhưng rất nhanh đã trấn định, nàng hiện tại không thể mở mắt ra, đâm lao thì phải theo lao, đành tận lực giả chết vậy.

Mắt lạnh liếc nhìn Yuuri vẫn còn đang quỳ trên đất, hắn âm trầm nói: "Đứng lên, cùng trẫm đưa tiểu chủ của ngươi về."

---

(1) Tam tòng, Tứ đức là những quy định mang tính nghĩa vụ đối với phụ nữ phương đông thời xưa, xuất phát từ các quan niệm của Nho giáo.

Tam tòng: Tại gia tòng phụ (ở nhà nghe lời cha). Xuất giá tòng phu (về nhà chồng nghe theo chồng). Phu tử tòng tử (chồng qua đời thì nghe con trai).

Tứ đức: Công (việc nữ công gia chánh phải khéo léo). Dung (dáng người đàn bà phải hòa nhã, gọn gàng, biết tôn trọng hình thức bản thân). Ngôn (lời ăn tiếng nói khoan thai, dịu dàng, mềm mỏng). Hạnh (tính nết hiền thảo, trong nhà thì nết na, kính trên nhường dưới, chiều chồng thương con, ăn ở tốt với anh em họ nhà chồng. Ra ngoài thì nhu mì chín chắn, không hợm hĩnh, cay nghiệt).

(2) Mẫu nghi, Hiền minh, Nhân trí, Trinh thuận, Tiết nghĩa và Thông biện: Là 6 trong 7 thiên của "Liệt nữ truyện" (bộ sách giới thiệu hành vi của phụ nữ Trung Quốc cổ đại. Sách do tác giả Lưu Hướng là học giả Nho gia thời Tây Hán biên soạn vào năm 18 TCN đời Hán Thành Đế). Phụ nữ chỉ cần thuộc một hai loại là có thể được biểu dương thành khuôn mẫu cho phụ nữ.

- Mẫu nghi truyện: Hình mẫu đoan trang.

- Hiền minh truyện: Kính trọng và minh bạch.

- Nhân trí truyện: Nhân đức và thông thái.

- Trinh thuận truyện: Tiết hạnh và hiếu thuận.

- Tiết nghĩa truyện: Phép tắc và đạo đức.

- Thông biện truyện: Biện bác và hoàn mỹ.

(3) Bế nghiệt: Là thiên thứ 7 trong "Liệt nữ truyện". Bế nghiệt đồng nghĩa với từ "Nữ họa", kể ra nhiều điển hình phụ nữ làm khuynh đảo chính sự thời Tiên Tần, lấy đó cảnh tỉnh khuyên răn người đời, đề phòng nữ họa. Phần "Bế nghiệt" chứa đầy phê phán đối với phụ nữ loại này. Loại phụ nữ này phần nhiều là dung mạo xinh đẹp nhưng không sửa đức độ, chuyên gây họa cho xã tắc, gia đình.

(4) Ngọc bất trác bất thành khí, nhân bất học bất tri lý: Ngọc không rèn dũa thì không thành hình hài, người không học không biết lý lẽ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia