ZingTruyen.Top

[Fanfic Chu Ôn] [ABO] [Hoàn] Ác Quỷ Phu Nhân Của Ta

68. Ngươi lại lừa ta

Dang8229384

"Các ngươi còn có cái gì muốn hỏi không?" Diệp Bạch Y nói.

Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư đều muốn nói nhưng lại thôi, hai mươi năm dương thọ là việc lớn, nhưng mỗi người bọn họ còn lại bao nhiêu tuổi thọ?

Dù là ai cũng không mở miệng.

Cuối cùng, Diệp Bạch Y để lại một tờ giấy bùa, hơn nữa còn nói cho Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành biết, lúc tìm hắn thì đốt bùa là được rồi, sau này cho dù không tìm ông ta, chậm nhất sáu tháng sau ông ta cũng sẽ tới tìm hai người để giải quyết chuyện của Chân Diễn, dù sao dương thọ hai mươi năm, bọn họ đã định là trốn không thoát.

Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư hôm nay chịu đủ đả kích, Diệp Bạch Y sau khi hủy bỏ pháp trận liền biến mất không thấy, sau đó có người chạy tới thông báo bọn họ đã tìm được A Tương, vì thế hai người đánh đạo hồi phủ.

Bọn họ ăn ý không đề cập đến chuyện xảy ra hôm nay, Cốc Diệu Diệu thấy mọi người đều bình an trở về cũng không nghĩ nhiều.

Mà A Tương muốn hỏi lại không dám hỏi, sớm trở lại phòng, cũng là một đêm lăn qua lộn lại không ngủ được.

Nàng đang suy nghĩ Chân Diễn có thể vì thái độ thiên vị Ôn Khách Hành của mình mà thương tâm hay không, cũng đang suy nghĩ khi nào người đàn ông áo trắng kia lại tìm tới cửa, đến lúc đó Ôn Khách Hành phải làm sao bây giờ?

Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư nằm trên một cái giường cả đêm không ngủ, nhưng cả hai người đều không muốn để cho đối phương phát hiện, vì thế nhắm mắt lại, chậm lại hô hấp, giả bộ ngủ thiếp đi.

Ngược lại Diệp Bạch Y, ông ta đã suốt đêm đi Hồ Châu ăn cua, nhưng mà ông ta tới không phải là ăn được rất ít cửa hàng làm cua, mặc dù có cũng không ngon.

Nhưng đã tới rồi, Diệp Bạch Y vẫn đặt một bàn thức ăn theo danh sách, một mình ăn, rốt cuộc nhàm chán, ông ta lại thả hồn phách Chân Diễn ra.

Trong một cái chén chia một ít thức ăn, Diệp Bạch Y lại dùng ngón tay vẽ một đạo linh phù giữa không trung, ông ta nói: "Quỷ tuy rằng không có biện pháp chân chính ăn cái gì nhưng mà vẫn có thể nếm thử hương vị."

Chân Diễn ngoan ngoãn ngồi xuống đối diện Diệp Bạch Y nói: "Trông ngươi rất cao hứng."

"Cao hứng?" Diệp Bạch Y hỏi ngược lại: "Ta sắp bị ngươi tức chết! Ngươi nói chính mình rõ ràng là thân nhân của mình lại nhường ra ngoài, rõ ràng là thân thể của mình, cũng nhường ra ngoài! Nhường đến tình trạng này, ngươi rốt cuộc cảm thấy mình hèn mọn cỡ nào?"

Chân Diễn cười khổ cúi đầu: "Bọn họ rất hạnh phúc không phải sao? Nhưng những hạnh phúc này không thuộc về ta, ta có thể trở lại sao?"

Diệp Bạch Y rất khó lý giải, ông ta buông đũa xuống hỏi: "Nếu hôm nay Ôn Khách Hành không có mang thai, ta bắt hồn phách của hắn đi ra ngươi sẽ trở về thân thể của mình sao?"

"Ta không biết." Chân Diễn thẳng thắn nói: "Chu Tử Thư không thích ta, sau khi trở về hắn chỉ biết hận ta."

"Ngươi sợ cái này?" Diệp Bạch Y nhướng mày: "Vậy sau khi ngươi trở về rời hắn đi không phải là tốt rồi sao, không có chỗ đi có thể cùng ta trở về Côn Luân, căn cốt của ngươi rất tốt, hơn nữa hẳn là luyện công pháp cơ sở Lục Hợp Thần Công có thể theo ta tu tiên."

Chân Diễn thật lâu không nói gì, ngay khi Diệp Bạch Y cho rằng hắn muốn cự tuyệt, Chân Diễn xắn tay áo nói: "Ta rất ngốc, có thể học được sao."

Diệp Bạch Y không thích Chân Diễn nhất chính là điểm này, thích phủ định chính mình, ông ta cao giọng hỏi: "Vậy ngươi có muốn học không?"

"...... Nghĩ đã."

"Cái này không phải là được rồi sao." Diệp Bạch Y gắp một cái đùi gà vào bát Chân Diễn: "Ăn no một chút, có thể qua hai ngày lại trở về Đông Hải ngửi mùi tanh, ở đó ta cũng không có khẩu vị ăn cơm."

Chân Diễn vừa ăn vừa hỏi: "Không phải sáu tháng sau ngươi mới qua được sao?"

Diệp Bạch Y cười nói: "Nếu đạo phù kia vẫn không bị thiêu, sáu tháng sau ta đi Đông Hải, cũng không phải là để đơn giản chiết mỗi Dương Thọ của bọn họ đâu."

"Vậy ngươi định làm gì?"

"Người hư tình giả ý không xứng được xá miễn." Diệp Bạch Y khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh.

Diệp Bạch Y hôm nay không bắt được nguyên nhân hồn phách của Ôn Khách Hành, ngoại trừ việc Ôn Khách Hành mang thai thì ông còn nhìn ra giữa Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành còn có vài phần chân tình như vậy đã gợi lên hồi ức đã lâu của ông ta, nếu không chỉ có mình Chân Diễn phản đối cũng vô dụng.

Ông ta nhìn thấu tính cách giống như bột mềm của 'Tiểu Khóc Bao', nếu không có ai tranh thủ cho hắn, mặc cho người cá thịt, cho nên 'Tiểu Khóc Bao' có chút cự tuyệt thì nghe ngược lại là tốt rồi.

Mỗi người giảm thọ mười năm nhìn như công bằng, nhưng mà mỗi người đều có thọ không giống như nhau, bình thường không biết cũng không quan tâm, lúc này nhất định sẽ tính toán chi li.

Hơn nữa người chân chính yêu nhau, làm sao có thể bình tĩnh tiếp nhận đối phương vì mình mà hy sinh, mà người hư tình giả ý, làm sao có thể cam lòng hy sinh mười năm dương thọ của mình.

Hiện tại xem đạo phù kia có thể hay không trong thời gian này bị đốt, lại là ai đốt bùa giấy, làm ra lựa chọn đây.

Chu Tử Thư, Ôn Khách Hành, tình yêu giữa hai người nặng nhẹ, giá trị đến đâu?

Chân Diễn nói: "Ta không hiểu ý ngươi cho lắm, nhưng ngươi sẽ không hại ta, ta sẽ nghe lời ngươi." Hắn dừng một chút và nói: "Ngươi có thể hứa với ta một chuyện không?"

"Chuyện gì?"

"Cho dù ta đầu thai chuyển thế ngươi cũng đi tìm ta được không?"

Diệp Bạch Y lắc đầu, hắn bỗng nhiên hỏi: "Ngươi có biết vì sao đầu thai phải uống canh Mạnh Bà không?"

"A?"

"Canh Mạnh Bà tiêu tan chính là ký ức, càng là nhân quả, kiếp sau của ngươi cùng kiếp trước không hề liên quan, về sau sẽ có ký ức hoàn toàn mới khác cho ngươi. Hơn nữa nếu chấp niệm quá sâu, trong quá trình chuyển thế hồn phách sẽ bị ảnh hưởng, gây ra hậu quả nghiêm trọng." Ông ta rót một chén trúc diệp thanh, một ngụm uống sạch, ánh mắt trong nháy mắt tối tăm nói: "Đứa bé mới sinh chỉ có thể tương thích với hồn phách hoàn toàn trống rỗng, nhiều hơn nữa, cũng không phải là chuyện mà nó có thể gánh vác."

Dung Trường Thanh, ngươi vào Luân Hồi, cho nên giữa ngươi và ta đã không còn liên quan.

"Hiểu rồi." Biểu cảm Chân Diễn hoàn toàn suy sụp: "Cũng chính là chỉ cần ta đi đầu thai thì sẽ hoàn toàn không liên quan đến ngươi nữa, cho dù nhìn thấy ta, ta cũng chỉ là người xa lạ..." Nói xong, hai mắt Chân Diễn lại bắt đầu rơi lệ, đôi lông mày đẹp nhăn lại, miệng cũng xụi rất khó coi.

Diệp Bạch Y vỗ ót, hít sâu một hơi, hắn hối hận.

"Cơm của ta còn muốn ăn hay không? Ngươi không thể không khóc sao?"

Chân Diễn lại càng khóc to hơn.

Tiểu nhị đến giao đồ ăn đã đứng ngoài cửa thật lâu, chợt nghe thấy trong sương phòng có một nam nhân tự nói chuyện, sau lưng hắn một trận ác hàn, trong này không phải là có quỷ đấy chứ?

Nói về Đông Hải, ngày hôm sau sau khi ăn sáng xong, Chu Tử Thư trở lại phòng, lục lọi khắp nơi tìm đồ.

"Ngươi đang tìm cái này?" Ôn Khách Hành đi vào phòng, trong tay rõ ràng chính là lá bùa của Diệp Bạch Y lưu lại.

Chu Tử Thư đáp: "Không có, chính là đang tìm một cái áo cũ."

Ôn Khách đi tới trước mặt Chu Tử Thư nâng cằm lên, y nói: "Đừng tưởng rằng ta không biết ngươi đang suy nghĩ cái gì, ngươi muốn thay ta đem hai mươi năm dương thọ tiếp tế Chân Diễn. Chu Tử Thư! Ngươi đã bao giờ nghĩ rằng ngươi làm điều đó thì ta sẽ được dễ chịu sao?" Hai câu cuối cùng, Ôn Khách Hành là rống lên, hốc mắt còn đỏ lên.

Chu Tử Thư hỏi ngược lại: "Cuối cùng ngươi hỏi Diệp Bạch Y câu kia, chẳng lẽ ngươi không phải muốn mình chiết thọ hai mươi năm sao?"

Ôn Khách Hành hít một hơi, thật lâu sau mới nói: "Chuyện này vốn là ta chọc ra, ta tự mình giải quyết không được sao!"

"Không được!" Chu Tử Thư nhìn chằm chằm vào hai mắt Ôn Khách Hành hắn bỗng nhiên yếu giọng nói: "A Hành, đem bùa cho ta đi, chúng ta đã ước định tốt, cùng nhau chia sẻ hai mươi năm dương thọ, ta tìm phù giấy chỉ là sợ ngươi làm chuyện ngu ngốc, cho dù cùng nhau sống ngắn hơn mười năm cũng không có gì, sinh cùng nhau, tử đồng huyệt, kiếp sau chúng ta còn ở cùng một chỗ."

Ánh mắt Ôn Khách Hành giật giật, vốn bùa giấy sắp đưa ra ngoài, y bỗng nhiên lại nói: "Nếu đã ước định tốt, bùa kia đặt ở chỗ ta cũng giống như vậy, ngươi cũng nghe Diệp Bạch Y nói, ta mang thai, không dễ làm, ta sẽ không mạo hiểm đứa nhỏ."

Chu Tử Thư chần chờ một lát mới đáp: "Có thể, bùa đặt ở chỗ ngươi, nhưng ta hy vọng mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nó."

"Ngươi không tin ta?"

Chu Tử Thư ôm lấy y nói: "Chính là quá tin tưởng ngươi, ta mới có thể nói như vậy. A Hành, ta sợ sẽ phải mất đi ngươi."

Ôn Khách Hành không nói gì nữa, đời trước Chu Tử Thư sau khi chết rốt cuộc làm sao có thể ở lại trên đời, y hiện tại đã không dám nhớ lại, mà khi phát hiện thi thể không hình người dưới vách đá kia, y lại tuyệt vọng như thế nào.

Chu Tử Thư thật sự quá tàn nhẫn với y!

Suy nghĩ trở lại hiện tại, Ôn Khách Hành nắm chặt phù giấy trong tay, trong lòng đã có quyết định.

Ngày tháng trôi qua, bình thản như nước, Ôn Khách Hành cùng Chu Tử Thư đều ngụy trang rất tốt, kể cả A Tương đều từ lúc bắt đầu thấp thỏm bất an đến mức đem sự tình triệt để vứt ra sau đầu, lại khôi phục thành tiểu cô nương vô tâm vô phế trước kia.

Đến ngày hôm nay, Cốc Diệu Diệu sai người đặc biệt may mấy bộ quần áo mới đến, lôi kéo Ôn Khách Hành muốn đi thử quần áo, dù sao bụng Ôn Khách Hành càng lúc càng lớn, quần áo ban đầu gần như không có một cái nào có thể mặc được.

Ôn Khách Hành chần chờ, nhưng Chu Tử Thư lại nói: "Yên tâm, ta ở đây đọc sách, đi đâu cũng không đi."

"Các con đang nói cái gì vậy?" Cốc Diệu Diệu cảm thấy không giải thích được.

Ôn Khách Hành suy nghĩ một chút, vẫn là cùng Cốc Diệu Diệu đi thử quần áo, nhưng mà y đem phù giấy cũng mang đi theo.

Sau khi Ôn Khách Hành rời đi, Chu Tử Thư lại đem binh thư trong tay lật đến trang cuối cùng, bên trong trang sách lại là một tờ bùa giống nhau như đúc.

Hắn phải nắm chặt thời gian.

Chu Tử Thư tránh tất cả mọi người ra khỏi phủ, lại đi tới cái đình cỏ cũ nát không có người dấu vết kia, sau đó châm bùa.

Một lát sau, thanh âm Diệp Bạch Y không hề có dấu hiệu từ phía sau hắn truyền đến.

"Vội vàng gọi ta lại đây, vì chuyện gì?"

Chu Tử Thư xoay người, nói: "Diệp tiền bối, vãn bối kỳ thật có chút vấn đề muốn hỏi đến tột cùng, mặt khác có một chuyện muốn cầu xin."

"Nói một chút xem."

"Dám hỏi, người nói tên của Ôn Khách Hành trong sổ sinh tử đã hoàn toàn thay thế Chân Diễn, nhưng Chân Diễn đã chết, dương thọ của Ôn Khách Hành còn lại bao nhiêu?"

"Như thế nào, lúc ấy vì sao không hỏi?"

Chu Tử Thư chỉ có thể trầm mặc.

"A, các ngươi cũng không dám hỏi, sợ sau khi biết thì không rõ ràng, sự tình khó xử đúng không, dù sao hai mươi năm phân nhiều ít, ảnh hưởng rất lớn." Diệp Bạch Y nheo hai mắt lại, hắn nói: "Phu nhân ngươi huyết sát cực nặng, khi còn sống nhất định giết người vô số, ngươi cảm thấy loại người này, mượn được nhân sinh có thể bao lâu? Nếu như không phải có quý nhân khác dụng công đức che chở hắn đã sớm bị âm ti câu đi. Về phần dương thọ của hắn, xem những công đức này có thể bảo vệ hắn đến khi nào, xem ra còn có mười mấy hai mươi năm đi."

Chu Tử Thư mím môi, nhưng hắn cũng không có biểu tình ngoài ý muốn, lại hỏi: "Tiền bối, Chân Diễn chuyển thế cần hai người ta trả giá hai mươi năm dương thọ, những lời này có vài phần thật, vài phần giả?"

Diệp Bạch Y cười nhạo một tiếng: "Ta khinh thường gạt người, hồn phách Chân Diễn bị hao tổn không nhẹ, nếu muốn chữa trị, cái giá phải trả không nhẹ, hai mươi năm dương thọ, hơn nữa ta toàn lực thi hành, hẳn là miễn cưỡng đủ rồi."

"Vậy dương thọ một mình ta, hẳn là đủ rồi chứ?" Chu Tử Thư ngẩng đầu hỏi.

"Ngươi?" Diệp Bạch Y nhíu mày: "Ngươi đã nghĩ kỹ rồi, đoản thọ hai mươi năm cũng không phải đơn giản như vậy, hơn nữa ngươi có biết mình có thể sống bao lâu không?"

Chu Tử Thư giơ tay lên: "Không cần nói cho ta biết, biết thời gian chết của mình, mỗi ngày đếm ngày chờ chết quá khó chịu."

"Ngươi nếu đã sợ chết, sao không để cho ta trực tiếp thu Ôn Khách Hành? Như vậy Chân Diễn trở về tu luyện thân thể của mình, cũng không cần ngươi chiết thọ."

"Ta xin lỗi." Chu Tử Thư dừng một chút mới nói: "Ta biết chuyện này đối với Chân Diễn mà nói rất không công bằng, hai mươi năm dương thọ sẽ do ta bổ sung cho hắn đi, bởi vì ta ích kỷ muốn Ôn Khách Hành ở lại."

"Ngươi đối với một ác quỷ ngược lại cực kỳ si tình."

"Ta cầu tiền bối một chuyện, sáu tháng sau lại đến Đông Hải một lần, liền làm bộ là để cho hai người ta chia đều cái giá hai mươi năm dương thọ này."

"Ha ha, cũng chính là hôm nay ngươi tìm ta đều là gạt hắn, nghĩ tốt chuyện bùa giấy sao trộm được?"

Chu Tử Thư cười cười: "Điểm ấy người yên tâm, ta đã làm giả một tờ, sau khi trở về sẽ nghĩ biện pháp ở trước mặt A Hành hủy đi bùa giấy, vậy y chỉ có thể chờ sáu tháng sau. Tiền bối, hiện tại thi pháp đi, ta cũng có thể nhanh chóng trở về, đừng để A Hành phát hiện."

Diệp Bạch Y rút kiếm ra nói: "Nể mặt ngươi coi như có trách nhiệm, ta đáp ứng ngươi."

Mà lúc này, Ôn Khách Hành bên kia lại xảy ra biến cố, y không hiểu tại sao một trận tâm hoảng, đối với Cốc Diệu Diệu nói một câu không thoải mái, liền trở về phòng.

Sau đó liền phát hiện Chu Tử Thư căn bản không có ở đây.

Sờ túi gấm, bùa vẫn còn, y thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhưng lập tức y lại cảm giác được có chút không đúng.

Ôn Khách Hành đem phù giấy đặt ở trước mặt ngửi ngửi, đúng là chu sa rất thuần túy.

Không đúng!

Mùi máu tanh đâu?

Diệp Bạch Y đưa cho phù giấy, tuy rằng cũng là dùng chu sa vẽ, nhưng bên trong trộn lẫn máu người, cho nên còn có một tia mùi máu, lấy Ôn Khách Hành đối với huyết tinh mẫn cảm, tuyệt đối không có khả năng phạm sai lầm!

Ôn Khách Hành như muốn điên lên.

Chu Tử Thư, ngươi lại lừa ta!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top