ZingTruyen.Top

Fanfic Chu On Abo Hoan Ac Quy Phu Nhan Cua Ta

Hat Yết Xích Uyên đến tột cùng là chết như thế nào?

Nhiều năm như vậy, Hạt Vương từ đầu đến cuối đều không hoài nghi lời nói của Triệu vương, cho dù hiện giờ bọn họ đã phản bội, Hạt Vương vẫn không muốn thừa nhận Triệu vương ngay từ đầu là vì lợi dụng nên mới tiếp cận hắn.

Bàn tay Hạt Vương chậm rãi nắm chặt, tử sĩ dịch dung thành Tấn vương kia cũng càng thêm thống khổ không chịu nổi níu lấy ngực mình mà cuộn tròn trên mặt đất quay cuồng, thật giống như trái tim hắn bị Hạt Vương nắm trong tay, càng thêm thê lương kêu rên khiến người ta không rét mà run.

Phụt ——

Tử sĩ đột nhiên phun ra một ngụm máu bẩn, thất khiếu cũng chảy máu, người hoàn toàn không còn sức sống.

Hạt Vương ý vị thâm trường nhìn thi thể một cái, sau đó chậm rãi đi về phía Triệu vương, lạnh lùng nói: "Rời đi."

Triệu vương bỗng nhiên bỏ người chống đỡ hắn ra cho Hạt Vương một cái tát, rống lên: "Hạt Yết Lưu Ba, ngươi đã sớm có phản tâm, nhiều năm như vậy đều là lừa gạt ta!"

Sở dĩ Triệu vương nghĩ như vậy là bởi vì một mặt là nhiều năm tính kế một trận thành không, đã tức giận đến mất đi lý trí, một mặt ông ta cũng từ phản ứng của Hạt Vương nhìn ra được Hạt Vương có lẽ đã sớm hoài nghi nguyên nhân cái chết chân chính của Hạt Yết Xích Uyên.

Hạt Vương bị đánh nghiêng đầu, ánh mắt của hắn chậm rãi chuyển hướng Triệu vương, trầm tĩnh ấp ủ cơn bão.

Triệu vương nhận thấy nguy hiểm bỗng nhiên có chút sợ hãi, nhưng lập tức liền bị Hạt Vương bóp cằm, bột thuốc cay vào cổ họng trong nháy mắt liền là cảm giác nóng rát mãnh liệt, cổ họng tựa như ngậm một đoàn lửa, Triệu vương thống khổ ho khan lên, từng giọt máu văng trên mặt đất, hắn lại mở miệng, cổ họng phát ra cũng chỉ có một trận khí âm ý nghĩa không rõ, nửa chữ cũng nói không nên lời.

Hạt Vương đã làm cho hắn câm.

"Rời đi!" Hạt Vương lần nữa hạ lệnh, ngữ khí lạnh đến cực điểm.

Phụt....

Một mũi tên đột nhiên phá cửa sổ bắn vào, sau đó là một mũi tên rậm rạp như thiên la địa võng mênh mông tập kích.

Cùng lúc đó, Tấn vương chân chính lại xuất hiện ở Tiểu Hương Sơn.

"Điện hạ, cấm quân đã khống chế được hoàng cung, chỉ là văn võ bách quan cùng Tông thân vương công trong mấy y điện tử thương thảm trọng, chỉ cứu được vài người."

"Vậy sao? Đúng là đáng tiếc."

Tấn vương lời này ngữ khí không giống người tiếc hận chết đi, ngược lại giống như là đáng tiếc người chết không đủ nhiều, hắn nghiêng đầu hỏi thuộc hạ nói: "Hiện tại dược nhân quân của Tiểu Hương Sơn còn có chỗ nào chưa tiêu diệt?"

Người kia nói: "Thám tử hồi báo hiện tại chỉ còn lại một đội bên phía Chu thiếu tướng quân kia còn đang giằng co với quân dược nhân, hẳn là chủ lực địch nhân ở đây."

Tấn vương nghe vậy nhíu mày nói: "Lấy năng lực của Tử Thư, sao có thể bị dược nhân vây khốn? Cho dù là lấy ít địch nhiều, hắn cũng có thể đã phá vòng vây."

"Thuộc hạ không biết."

"Truyền lệnh xuống, toàn quân trợ giúp Chu thiếu tướng quân."

"Nhưng mà... Điện hạ, lúc này ngài không nên hồi cung chủ trì đại cục sao, Triệu vương còn chưa sa lưới, chậm thì sinh biến."

Tấn vương quay đầu nhìn về phía cấp dưới tâm phúc của mình, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn kháng mệnh sao?"

"Thuộc hạ không dám."

Theo mệnh lệnh truyền xuống, mấy trăm đội tiên phong do mấy trăm tinh nhuệ tạo thành dẫn đầu chạy tới lộ tuyến hành quân mà Chu Tử Thư đã định trước, Tấn vương cũng ở trong đó.

Sự tình phát triển đến một bước này có thể nói cơ hồ cùng Tấn vương đoán cũng không kém bao nhiêu.

Triệu vương đắc ý vênh váo, mấy lần chỉ chứng trên điện cùng một nửa quan viên sẽ làm cho hắn làm khó dễ ngay tại chỗ, muốn diệt trừ tất cả mọi người, hơn nữa hắn cũng sẽ hiểu được hết thảy đều là bởi vì Hạt Vương phản bội hắn. Lấy chấp niệm của Triệu vương đối với ngôi vị hoàng đế, sau khi mất đi tất cả hắn nhất định sẽ đi Sùng Đức Điện, mà lúc này trước mặt hắn nói ra nguyên nhân cái chết chân chính của Hạt Yết Xích Uyên, Hạt Vương cho dù không đúng chỗ giết Triệu vương thì hai người bọn họ cũng không có khả năng tiếp tục hư cùng ủy xà, hơn nữa thần cơ doanh ngàn cung tiễn thủ áp trận, nhiều nhất thì chỉ có một mình Hạt Vương có thể trốn thoát được.

Về phần Hạt Vương chỉ có một lời nói, đây là một kẻ liều mạng mang dã tâm của Lang Tử, mục đích hắn hợp tác với Tấn vương đơn giản là hai thứ: Trả thù Chu Tử Thư cùng Triệu vương, cùng với việc bồi dưỡng một hoàng đế Khôi Lỗi lên ngôi, cho nên Tấn vương đoán được nếu hắn biết Chu Tử Thư mang theo viện quân của Tấn vương tổ ở Tiểu Hương Sơn, lợi thế lớn nhất của Hạt Vương – Đội quân dợc nhân nhất định sẽ dùng ở nơi này.

Vì ổn thỏa, Tấn vương để tử sĩ thay mình tham dự tang lễ, mà chính hắn thì khi thời cơ thích hợp sẽ viện trợ quân đội của Tiểu Hương Sơn tiêu diệt dược nhân.

Hắn sở dĩ không nói cho Chu Tử Thư là bởi vì trong đó cũng liên lụy đến Cốc Diệu Diệu, Chu Tử Thư không có khả năng đồng ý để mẫu thân không có võ công của hắn tham dự kế hoạch.

Vì tê liệt Hạt Vương, Cốc Diệu Diệu cùng Ôn Khách Hành đều là một mắt xích trọng yếu trong đó, không thể vứt bỏ.

Tính toán thời điểm, Ôn Khách Hành cũng sắp tới.

Trận gió này bao bọc mùi máu tươi yếu ớt, Ôn Khách Hành xuyên qua rừng, đem ngũ giác của mình phóng đại đến cực hạn, tìm kiếm tung tích có thể có của Chu Tử Thư, nhưng phiến sơn lâm này bốn phương tám hướng đều có chiến trường, mùi máu tươi ở khắp mọi nơi, Chu Tử Thư sẽ ở nơi nào đây?

Vẫn là biện pháp cũ, Ôn Khách Hành bất luận địch ta, trước tiên bắt được một cái miệng sống bức hỏi cái đã.

"Chu Tử Thư đâu?"

Người lính xui xẻo này bởi vì bị thương được an trí tại chỗ, hắn cũng không biết Ôn Khách Hành, ngậm chặt miệng không nói một lời.

Ôn Khách Hành nóng nảy, đang muốn một chưởng đi xuống, lại nghe thấy phía sau có người hô một câu dừng tay.

Là Tấn vương, Ôn Khách Hành thả người ra xoay người lại, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng Tấn vương cưỡi ngựa dần dần tới gần, được vó ngựa từ xa đến gần, mà tiếng bước chân chỉnh tề cũng cho thấy phía sau hắn có một đội quân đông đảo nhân số, Tấn Vương nói: "Ta biết Tử Thư ở nơi nào, ngươi muốn gặp hắn liền theo sau ta." Sau đó ý bảo thuộc hạ nhường một con ngựa cho Ôn Khách Hành.

Tại sao Tấn vương lại ở đây?

Ôn Khách Hành đầy bụng nghi vấn nhưng y vẫn lên ngựa lạnh lùng nói: "Ngươi tốt nhất đừng lừa gạt ta, nếu không quản ngươi là Vương gia hay hoàng đế, ta cũng muốn mạng của ngươi."

"Lớn mật!"

Tấn vương giơ tay lên để thân binh thu đao lại nói: "Tử Thư hiện tại còn đang ở trong vòng vây của dược nhân, ngươi xác định muốn do dự ở đây?"

Ôn Khách Hành biến sắc: "Mau dẫn ta đi!"

Nói chậm nhưng cũng còn may, Tấn vương cùng Ôn Khách Hành dẫn người chạy tới chính là lúc Chu Tử Thư mệnh treo một đường, dược nhân quân cùng binh lính hoàn toàn hỗn chiến cùng một chỗ, mà Kiếm Thánh đã đột phá tầng thân vệ cuối cùng bảo hộ Chu Tử Thư.

Ôn Khách Hành tung người nhảy lên trên ngựa nhào tới, cơ hồ là bắt lấy kiếm của hắn trong lúc Kiếm Thánh định chém đầu Chu Tử Thư, từng giọt máu tươi từ lòng bàn tay y chảy xuống, Ôn Khách Hành lại chỉ lo nhìn tình huống của Chu Tử Thư, sau khi xác nhận hắn chỉ là hôn mê, y liền thở phào nhẹ nhõm, lại chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt hung lệ như ác quỷ lâm thế hung hăng trừng mắt nhìn Kiếm Thánh.

Giết hắn đi!

Trong lúc này sát tâm của Ôn Khách Hành đột nhiên nổi lên, Lục Hợp Thần Công đi khắp toàn thân, chọc cho y bào tóc tai đều kích động không thôi, mà kiếm phong mà Ôn Khách Hành cầm lại dưới chân khí chấn động phát ra từng trận ong ong.

Kiếm Thánh cũng uống khí phản chấn, Ôn Khách Hành đành phải rải kiếm, rút lui hai bước, nhưng y cũng nhân cơ hội kéo Chu Tử Thư đi.

Ôn Khách Hành nhìn Kiếm Thánh một chút, lại nhìn Tấn Vương ngồi trên ngựa chỉ huy binh lính. Tấn vương này không thể tin, hắn không thể ở chỗ này bị Kiếm Thánh ngăn cản. Nghĩ đến đây, Ôn Khách hành nâng Chu Tử Thư lên, ôm lấy thắt lưng hắn, chân phải lúc này đạp một cái, hai người liền bay lên ngọn rừng, thân ảnh biến mất trong bóng cây.

Kiếm Thánh quả thật không nghĩ tới Ôn Khách Hành có thể chạy quyết đoán như vậy, hắn phản ứng lại, cũng là lập tức thi triển khinh công đuổi theo.

"Điện hạ, Chu thiếu tướng quân bị mang đi, tên kiếm giả kia cũng đuổi theo, chúng ta phải phái người đuổi theo."

Tấn vương cười nói: "Ngươi không nhìn ra y chính là không tín nhiệm bổn vương nên mới một mình mang theo Tử Thư rời đi sao, tên kiếm giả kia trình độ phi phàm, nhưng là bị thương lắm rồi, nỏ mạnh hết đà, hắn đã không còn là đối thủ của Chân Diễn, phân công hai người khinh công tốt đuổi theo, khi cần thiết hãy giúp bọn họ kéo dài địch nhân, những thứ khác nghe theo mệnh lệnh của hai người bọn họ là được. Việc cấp bách trước mắt vẫn là mau chóng tiêu diệt những dược nhân này, sau đó cho một ngọn lửa thiêu sạch những thứ này uế vật này."

Người nọ mặc dù không rõ Tấn vương vì sao phải kiêng kỵ một Khôn Trạch như thế nhưng hắn sẽ không phản bác lời của chủ tử liền nói: "Vâng! Điện hạ, dược nhân quân nơi này không quá mấy trăm, người điều khiển ẩn giấu cũng đang quét dọn, ngài có muốn quay về trong cung chủ trì đại cục hay không?"

Tấn Vương suy tư một lát nói: "Tin tức thần cơ doanh còn chưa truyền đến, dựa theo thời gian vây giết sớm đã chấm dứt nhưng chậm chạp không phát ra tín hiệu, như vậy chỉ có thể là Hạt Vương cùng Triệu vương đều chạy thoát." Hắn nhắm mắt lại, thở dài một hơi: "Bổn vương ngược lại xem thường tình nghĩa của Hạt Vương đối với Triệu vương, lúc sinh tử lại còn muốn dẫn hắn chạy trốn."

"Vậy kế tiếp phải làm như thế nào?"

"Không vội..." Tấn vương ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm lộ ra giữa ngọn cây: "Trong cung có thống lĩnh cấm quân Tô Đàn, hắn sẽ xử lý tốt hết thảy, chúng ta đi Triệu vương phủ lấy một thứ trước. Tấn vương nhìn về phía tâm phúc của hắn, thấy vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu của hắn, nhưng lại chỉ có thể nghẹn không nói liền nói: "Ngươi muốn hỏi cái gì ta rất rõ ràng, nhưng chuyện này không nên là ngươi hỏi qua."

"Thuộc hạ hiểu rồi."

Ánh mắt cười như không cười của Tấn vương khi hắn xoay người trở nên trống rỗng, bốn năm rồi, hắn rốt cục cũng muốn kết thúc tính mạng Triệu vương.

Đáng tiếc a, cố nhân đã qua đời, tất cả lại mất đi ý nghĩa.

Ôn Khách Hành mang theo Chu Tử Thư xuyên qua rừng, y mặc dù có Lục Hợp Thần Công duy trì nhưng thủy chung mang theo thêm một người, lại bị Kiếm Thánh càng đuổi càng chặt, mà khi Liên Kiếm công tới, Ôn Khách Hành không thể nhịn được nữa, y giẫm lên thân cây, sau đó lật một cước đá trúng kiếm phong. Rầm một tiếng, trường kiếm của Kiếm Thánh nửa đoạn rơi vào trong đất.

Ôn Khách Hành mang theo Chu Tử Thư nhẹ nhàng hạ xuống, sau đó đặt người dưới tàng cây, y tiến lên vài bước, hướng về phía Kiếm Thánh khiêu khích nói: "Ngươi là ruồi sao? Chỉ thích đi theo sau mông người khác?"

Kiếm Thánh liên tục đánh nhau, huyệt đạo vốn phong tỏa đã dần dần mất đi hiệu lực, vết thương trước ngực hắn bị Chu Tử Thư đâm ra lại bắt đầu chậm trãi chảy máu. Tay Kiếm Thánh cầm kiếm siết chặt, hắn nhìn ra được Ôn Khách Hành là kình địch, sợ lúc hắn toàn thịnh cũng cần một phen khổ chiến, giờ phút này thủ thắng chắc chắn sẽ thập phần gian nan.

Càng kéo dài, cơ hội càng nhỏ.

"Ta từng thề không giết Khôn Trạch nhưng đã hứa Với Hạt Vương sẽ lấy thủ cấp của Chu Tử Thư, hôm nay liền thỉnh Chu phu nhân ban giáo." Kiếm Thánh giơ kiếm nói.

Ôn Khách Hành không để ý đến cách xưng hô cổ quái Chu phu nhân này của hắn, y bày ra tư thế, chân khí rót vào trên song chưởng, một tiếng thấp bé, giành trước mà tấn công.

Ưu thế của liên kiếm chính là lấy trường chế ngắn, Ôn Khách Hành ngay từ đầu lại lựa chọn cùng Kiếm Thánh sát thân vật lộn, song chưởng kình phong giống như hổ gào, mặt cạo đau đớn, đồng thời mê tung bộ phiêu hốt khó dò thập phần khó chơi, kiếm thánh trường kiếm thoát tay, vòng quanh người mà múa, lúc lớn lúc nhỏ, chợt nghiêng một vòng tròn màu bạc bảo vệ quanh người, Ôn Khách Hành cư nhiên nhất thời khó có thể tiến vào.

Một lát giao chiến đã qua hơn trăm hiệp, trong lòng ai cũng biết đối phương thâm nông.

Lúc này chợt nghe thấy Chu Tử Thư một tiếng ho nhẹ, Ôn Khách Hành trong nháy mắt phân tâm.

Nhưng thấy Kiếm Thánh nhảy lên, đồng thời cổ tay vừa động, liên kiếm phi toàn nhào ra, trực tiếp lấy cổ họng địch nhân, Ôn Khách Hành vội vàng ngửa ra sau né tránh, nhưng mà cổ tay Kiếm Thánh lại động, kiếm phong lại xoay, từ trên xuống dưới một đạo ngân hồ lau yết hầu Ôn Khách Hành, trực tiếp bổ thẳng vào ngực.

Sau một khắc, là y sắc nứt ra, thanh âm lưỡi kiếm xẹt qua.

"Không!"

Đây là âm thanh hoảng sợ và đau đớn của Ôn Khách Hành.

Kiếm Thánh cũng mở to hai mắt nhìn nam nhân nhào ra chắn kiếm này, hắn nói: "Chu Tử Thư, ngươi rất rõ ràng một kiếm này không đủ để lấy mạng."

Ôn Khách Hành được Chu Tử Thư che chở vào trong ngực, tay hắn nhiễm máu chảy ra từ vết thương trên lưng Chu Tử Thư, khẽ há miệng, lại nói không nên lời, vẻ mặt nhíu mày thống khổ giống như người bị thương chính là hắn.

Chu Tử Thư nhẹ nhàng vuốt ve mặt Ôn Khách Hành, cười cười trả lời kiếm thánh: "Ở trước mặt ta, ít nhất khi ta còn chưa tàn hơi ta sẽ không để cho người bên ngoài thương tổn y." Nhưng lập tức Chu Tử Thư lại thống khổ che miệng ngậm mắt lại, sặc ra một ngụm nhiệt huyết lớn, lại liên tục ho khan.

"Ngươi là tên ngốc sao?" Ôn Khách Hành vừa tức vừa gấp, càng cảnh giác Kiếm Thánh, tránh ra Chu Tử Thư sau đó, bảo vệ hắn ở phía sau, sau đó nói với Kiếm Thánh: "Khi dễ người bị thương đây là đức hạnh mà Kiếm Thánh nên có sao? Muốn đánh thì đánh với ta!"

"A Hành..." Chu Tử Thư khoác lên vai Ôn Khách Hành, còn muốn y tránh ra.

"Như thế nào, ngươi còn chê mình bị thương không đủ nặng sao?"

Chu Tử Thư hít sâu một hơi, sắc mặt trắng bệch, trong ánh mắt lại có một cỗ kiên trì không thể bỏ qua, cuối cùng Ôn Khách Hành lui bước, đứng ở bên cạnh Chu Tử Thư.

"Ngươi còn có gì khác?"

Có lẽ là một phần kính trọng, Kiếm Thánh tính toán cho Chu Tử Thư nói xong mấy câu thời gian.

Chu Tử Thư lại hỏi: "Tiền bối có nghĩ tới, Hạt Vương từ đầu đến cuối chính là lừa gạt người không? Khởi tử hồi sinh là chuyện há có thể làm được?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top