ZingTruyen.Top

Falling All In You [Vietnamese]

9th

bongseisrosie

"Chết tiệt!" Chaeyoung thốt lên vào sáng hôm sau khi cô nhận ra điều gì đó.

Cô để đồng phục, giày, ba lô trong xe của Jennie rồi. Tất cả những gì cô mang về nhà tối qua là chiếc ví mà trợ lý cá nhân đưa cho cô. Thật tốt là cô có một bộ đồng phục khác do M.M tài trợ và cô có thể sử dụng đôi giày cũ của mình trong thời gian ngắn. Nhưng quyển ghi chú và những thứ khác của cô đang ở trong cái ba lô đó nên cô cần tìm Jennie sau và lấy lại nó.

Chaeyoung bắt đầu chuẩn bị đến trường. Chưa đầy 30 phút sau, cô đã hoàn thành xong mọi thứ. Cô soi mình trong gương lần cuối và mỉm cười hài lòng trước khi quay vào kệ để lấy mũ bảo hiểm. Nhưng nó không có ở đó.

"Khỉ thật", cô lầm bầm khi nhận ra mình cũng để chiếc tay ga ở trường luôn rồi, "Đoán là mình sẽ phải đi xe buýt luôn rồi."

Cô chắc chắn sẽ mắng cô gái tóc nâu vì cái ý tưởng tuyệt vời của cô ta là bắt cóc ai đó rồi mang cùng đi ăn tối.

"Chaeyoung-ah, Wendy đến rồi này!" cô nghe thấy tiếng mẹ gọi từ phía cửa hàng bánh bao.

Điều khiến cô mỉm cười. Cô đã không gặp người bạn thân này của mình trong nhiều tuần nay rồi và cô rất vui khi cô gái đó ghé qua thăm mình, "Sắp ra đây mẹ ơi!"

Cô hào hứng đóng cửa phòng và đi ra ngoài. Cô nhìn thấy Wendy đang đứng bên quầy cầm một chiếc hộp được bọc trong một lớp ren.

"Wen Wen!" Chaeyoung khẽ nhảy lên để ôm cô gái một cái, "Tớ rất vui khi cậu đến thăm đấy! Tớ nhớ cậu quá trời."

Cô gái kia cười khúc khích trước khi ôm cô lại, "Đó là bởi vì cậu quá bận rộn với Crossford đấy nên đã quên mất người bạn thân nhất của mình rồi."

"Gì- không không! Thì... mọi thứ chỉ có một chút..." cô đang nghĩ đến một từ an toàn để nói, "...điên cuồng với tớ."

"Tớ biết rồi? Kiểu như, còn gì tuyệt vời hơn việc chuyển đến ngôi trường danh giá nhất SK", người bạn thân nhất của cô hào hứng nói, "Vậy Crossford thế nào? Cậu nợ tớ rất nhiều chuyện đấy, Chaeng à."

Chaeyoung lúng túng mỉm cười, "Nó... tốt. Ý tớ là, ngôi trường thực sự rất hoành tráng. Nó... tốt."

"Chỉ tốt thôi sao?" Wendy hơi nheo mắt, "Cậu nên kể cho tớ nghe mọi chuyện khi tớ quay lại, được không?"

Cô chỉ gật đầu một cách đầy chắc chắn. Bạn thân của cô rất thích Crossford và cô ấy nghĩ rằng mọi thứ về nó đều tuyệt vời. Vậy làm thế nào cô có thể nói với cô ấy rằng ngôi trường đó là tất cả mọi thứ trừ tốt? Làm thế nào cô có thể nói với cô ấy về Blackpink mà không có nó nghe giống như một bộ k-drama đây?

"Nhân tiện, tớ chỉ ghé qua để tặng cái này", Wendy mỉm cười và đưa cho cô ấy cái hộp được bọc bằng ren, "Tớ dậy sớm và thèm tí đồ ngọt, vậy nên tớ đã nướng một ít bánh hạnh nhân nè."

"Wow cảm ơn cậu nhé, Wen!" cô nhận hộp bánh hạnh nhân và nhìn nó với đôi mắt lấp lánh.

"Con đã ăn sáng chưa, Wendy-ah? Cô sẽ nấu cơm chiên kim chi cho các con nhé", bà Park hỏi từ trong bếp.

"Con rất muốn, thưa cô, nhưng con cần phải đi học ngay bây giờ, nếu không con sẽ muộn mất", cô gái mỉm cười hối lỗi.

"Con cũng vậy mẹ à. Con cần đi ra xe buýt. Con bỏ chiếc tay ga ở trường mất rồi."

"Được rồi, vậy mẹ sẽ chuẩn bị bánh bao cho cả hai đứa. Mẹ sẽ làm nhanh thôi", bà Park trả lời.

Người bạn thân nhất của cô quay đầu lại nhìn cô, "Cậu bỏ xe tay ga sao?"

"Tớ-"

Cô định trả lời, nhưng chuông cửa của cửa hàng đột nhiên vang lên.

"Tớ sẽ đi mở nó", Wendy xung phong trước khi ra cửa.

Chaeyoung mở to mắt khi cô được chào đón bởi những người đàn ông quen thuộc trong bộ vest đen đứng trước cửa nhà họ. Wendy rõ ràng là ngạc nhiên và đồng thời cũng bối rối.

"Chào buổi sáng, Cô Park". Người đàn ông đứng phía trước chào, "Chúng tôi được Quý cô Jennie yêu cầu là trả lại những thứ này cho cô."

Hai người đàn ông bước tới và đưa cho cô chiếc túi, bộ đồng phục và đôi giày mà cô để lại trong chiếc van đêm qua. Cô nhận chúng bằng hai tay.

"Ừm, cảm ơn các anh?" là những gì cô có thể trả lời.

Cô cảm thấy Wendy thúc cô trước khi thốt ra câu 'ai-là-Jennie' đầy ẩn ý. Nhưng cô không thể trả lời khi người đàn ông nói lại.

"Và kể từ khi cô bỏ lại chiếc tay ga của mình, chúng tôi cũng được yêu cầu là chở cô đến trường."

"Tôi- không, anh không cần phải làm thế đâu," cô xua tay một cách miễn cưỡng, "Tôi chỉ cần đi xe buýt là được rồi."

"Nhưng cô-"

"Không, thật đấy. Anh không phải đưa tôi đến trường đâu. Tôi có thể quản được."

Vẻ mặt của người đàn ông có chút phiền muộn trước khi trả lời, "Tôi xin lỗi, Cô Park, nhưng chúng tôi phải làm những gì chúng tôi được ra lệnh. Nếu không chúng tôi sẽ mất việc."

"Gì?"

"Chỉ cần làm ơn để chúng tôi chở cô đến trường là được."

Chaeyoung nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang cầu xin, trước khi quay sang người bạn thân nhất của mình, người vẫn đang bối rối như chết đứng. Cô gái nở một nụ cười nhẹ và cái nhìn kiểu như 'cậu-có-rất-nhiều-chuyện-nói-với-tớ-Park-Chaeyoung'.

"Chaeng, WenWen, đây là bánh bao- oh, chúng ta có khách à, Chaeng?" Bà Park vào hiện trường cầm hai hộp bánh bao, "Chờ đã, ngài đây không phải quản gia của Jennie sao?"

Tất cả đều nhìn nhau không biết phải nói gì.

Và đó là cách buổi sáng của Chaeyoung diễn ra.

~•~•~•~•~•~•~

"Và cái gì? Nó á?" Jisoo hỏi với vẻ hoài nghi trước khi đút một miếng bỏng ngô vào miệng mình, "Em ăn tối, đưa cô ta về nhà, chúc cô ta ngủ ngon... và em mong cô ta sẽ yêu em sao?"

Jennie gật đầu và thả mình xuống chiếc ghế yêu thích bật nhất của cô trong phòng chờ, "Vậy thì em còn phải làm gì nữa đây, Cô nàng đợi chờ tình yêu sao?"

Cô gái tóc nâu nói với Jisoo về mọi chuyện tối qua, và người kia thì sau cùng chỉ biết cười nhạo cô. Kế hoạch diễn ra tốt đẹp và Roseanne và cô thậm chí còn nói khá chuyện nữa, và Jisoo đang chế giễu phong cách của cô? Chị ấy có biết cô đã phải nuốt bao nhiêu kêu ngạo vào trong chỉ để làm được điều đó không?

"Chị không biết, có thể kể cho cô ta nghe những điều lãng mạn, hoặc đưa cô ta đến bãi biển và ngắm sao khi cùng nhau nằm dài trên bãi cát mịn? Hoặc có thể nắm tay nhau và thì thầm vào tai đối phương những điều gì ngọt ngào. Em biết đấy", cô gái tóc tím cô gái nhún vai.

"Xin lỗi? Hiện tại chị đang nghiêm túc đấy sao? Em tưởng bước đầu tiên chỉ là kết bạn với mục tiêu thôi chứ?"

"Đúng vậy, nhưng điều đó sẽ trở nên khá nhàm chán đấy. Em có thể chuyển sang tình yêu lãng mạn luôn kia mà."

"Đó là cách làm quái đản của chị thôi, cái quái gì vậy chứ?"

"Chờ đã! Vậy, chuyện gì thực sự đang xảy ra ở đây thế?" Lisa nhảy vào giữa họ trông như một quả chuối bị đè bẹp vậy (vì ẻm đang mặc bộ đồ màu vàng dính đầy mồ hôi ấy).

"Chà, Jen đây, thừa nhận rằng em ấy không thể đánh bại Roseanne Park cứng rắn kia bằng cách của mình, vì vậy ẻm đã nhờ đến sự giúp đỡ của chị đấy và làm theo cách của Jisoo," cô gái lớn nhất nhếch mép.

"Em không nói rằng em không thể đánh bại cô ta. Em chỉ đang đẩy nhanh trò chơi của mình để khiến cuộc sống của cô ta thêm đau khổ thôi", cô gái tóc nâu tự bào chữa cho mình.

Lisa chớp mắt nhiều lần trước khi nhìn họ với vẻ đầy vẻ bối rối, "Vậy là mấy chị định phá tan nát trái tim cô gái đó sao?"

Hai cô gái đều gật đầu.

"Chính xác."

Lisa nhìn họ với vẻ không tin được, "Chờ đã, các chị không nghĩ như vậy là quá đáng sao?"

Jisoo xua tay phản đối, "Thực ra là không đâu. Bởi vì chị không nghĩ rằng Jennie có thể khiến cô gái kia yêu mình."

"Gì chứ? Có phải bây giờ chị đang đánh giá thấp em không thế hả, Kim? Chị biết em không bao giờ phải chạy theo một ai đó mà, mấy người đó toàn tự tìm đến em một cách dễ dàng. Vậy nên hãy xem em làm tan nát trái tim Roseanne Park khi cô ta yêu em đến điên cuồng đi."

Hai cô gái cùng hô vui mừng và nở một nụ cười tự mãn, nhưng Lisa vẫn im lặng. Vẻ mặt thất vọng hiện rõ trên gương mặt của em.

~•~•~•~•~•~•~

Chuông reo báo hiệu buổi học đầu tiên của Chaeyoung đã kết thúc. Cô thu dọn đồ đạc và một mình bước ra khỏi phòng. Yang đã nhắn tin cho cô vào sáng sớm để nói với cô rằng họ sẽ không tham gia lớp học hôm nay vì cả hai đều bị cảm cúm rồi. Vì vậy, Chaeyoung sẽ một mình cô đơn trong buổi còn lại của ngày hôm nay.

Mọi con mắt đổ dồn vào cô khi cô đi qua hành lang. Chà, điều đó có thể là do các sinh viên bị sốc khi cô bước xuống từ một chiếc Mercedes-Benz, với quản gia của Jennie mở cửa xe cho cô. Cô thực sự không muốn họ mất việc chỉ vì chuyện này.

Cô đang chìm trong suy nghĩ thì nghe thấy tiếng ai đó gọi mình.

"Chaeyoung!"

Cô nhìn thấy Seulgi đang chạy về phía mình, "Này, tớ đã tìm cậu ở khắp mọi nơi. Thật vui vì tớ đã tìm thấy cậu ở đây."

Chaeyoung mỉm cười với cô gái, "Này, Seul. Sao cậu lại tìm tớ thế?"

"Để đưa lại cho cậu cái này," Seulgi đưa cho cô một túi giấy và cô đã nhận.

Cô nhìn vào trong túi giấy và thấy một bộ đồng phục học sinh mới, "Tớ- Seul..."

Cô gái mỉm cười nhìn cô, "Tớ đã hứa sẽ đổi bộ đồng phục kia của cậu bằng một bộ mới mà, nhớ không hả?"

"Nhưng cậu đã cho tớ bộ đồng phục của cậu rồi mà."

"Cái đó đã được sử dụng rồi. Cái này mới."

Chaeyoung cười lớn hơn nữa trước khi ôm cô gái kia vào lòng, "Thực sự cảm ơn cậu. Tớ rất vui vì vẫn còn những người như cậu ở một nơi như thế này."

"Đừng lo lắng nhé, Chaeyoung", Seulgi nhìn cô một cách đầy quan tâm sau khi rời khỏi cái ôm, "Nhân tiện, cậu khỏe chứ? Bọn họ có làm phiền đến cậu nữa không?"

Cô dừng lại một lúc. Cô gái này đang nói về Blackpink sao, và cô thực sự không biết phải giải thích như thế nào và từ đâu. Ngay cả bản thân cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra hay chuyện gì sắp xảy ra bây giờ nữa.

"Thì..." cô bị cắt ngang bởi một giọng nói.

"Chào, Roseanne!"

Chaeyoung nghe thấy tên mình được gọi và cô quay lại rồi thấy cái bộ ba nổi tiếng kia, Blackpink, đang đi về phía họ. Cô cảm thấy Seulgi đang di chuyển ra phía sau và giữ lấy cánh tay cô.

"Chào. Rất vui được gặp lại cô, Roseanne. Cô thế nào rồi?" Jisoo nói với cô với một nụ cười rộng.

Jennie, người đứng bên cạnh cô ta, và Lisa, người ở phía sau, nhìn chằm chằm vào người bạn tóc tím của họ một cách kỳ lạ. Chắc đang thắc mắc không biết cô gái kia làm cái trò gì mà lại trở nên thân thiện đến như thế này.

"Tôi chết rồi, cảm ơn các cô nhé," Chaeyoung dũng cảm trả lời, nhận lấy một cú huých vai từ Seulgi.

"Này, chúng ta gặp rắc rối sao?" Seulgi thì thầm nho nhỏ, cô đáp lại, "Không, không sao đâu."

"Cậu chắc chứ?"

"Chắc mà, sẽ không có gì xảy ra đâu."

"Vậy thì tớ phải vào lớp đây. Cậu có chắc là mình sẽ ổn không?"

"Thật, tớ chắc chắn luôn. Cảm ơn một lần nữa nhé, Seul. Hẹn gặp lại."

Cô gái vỗ nhẹ vào lưng Chaeyoung trước khi lao ra khỏi hiện trường, thu hút sự chú ý của bộ ba nhưng gần như bỏ đi ngay lập tức.

"Ôi thôi nào, bây giờ tất cả đã là quá khứ rồi. Tôi nghĩ Jennie của chúng tôi ở đây đã bù đắp cho cô rồi chứ?" Jisoo lại nói.

Chaeyoung gật đầu, "Nhưng điều đó không thay đổi tất cả những gì cô ta đã làm với tôi."

Jennie đã rất cố gắng để không đảo mắt khi cảm thấy Jisoo đang thúc vào người mình, ra hiệu cho cô nói cái gì đó.

"Ừm, tôi nghĩ chúng ta đã ổn rồi chứ? Cô biết đó, tối hôm qua?", Cô gái tóc nâu nói.

"Ổn? Bắt cóc tôi đi ăn tối thì sao ổn được chứ? Tôi thậm chí còn để lại chiếc tay ga lại đây nữa", Chaeyoung trả đũa lại.

"Nhưng tôi đã cử quản gia của mình đến chở cô lên trường rồi còn gì. Như vậy chưa đủ-" Jisoo lại huých cô một cái khi cô lên giọng một chút, "...Ý tôi là, lần sau tôi sẽ chú ý không làm như thế nữa."

Chaeyoung nheo mắt nhìn cô gái đang mím môi với khuôn mặt thẳng thắn một cách kỳ lạ.

"Lần sau? Ý của em là sẽ có lần sau nữa sao?" Jisoo lúc này đang nhếch mép.

Jennie nhớ lại những gì Jisoo đã nói với mình. Cô nên đẩy mạnh trò chơi của mình hơn nếu cô muốn có được sự tin tưởng của Roseanne. Tán tỉnh cô ta là điều cần thiết. Cô cần phải thắng trò chơi này.

Cô hắng giọng, "Ý tôi là, tất nhiên rồi. Tôi còn muốn đi chơi với cô nữa kia mà", cô nói với Chaeyoung trong khi nhìn thẳng vào mắt cô ấy, "...để bù đắp cho tất cả những điều tôi đã làm."

"Ooohh, vậy tại sao chúng ta không ăn trưa cùng nhau nhỉ?" Jisoo đề nghị một cách không mấy ngây thơ cho lắm, "Phải không, Jen?"

Cô gái tóc nâu gật đầu, mắt không rời khỏi cô gái tóc vàng, "Ừm, ăn trưa với chúng tôi, Chaeyoung."

"Tôi... không nghĩ đó là một ý tưởng ​​hay-" Chaeyoung bị chị cả cắt ngang.

"Đó là một ý tưởng tuyệt vời. Vậy thì đi nào? Tôi chết đói đến nơi rồi này."

Và Jisoo thực sự đã kéo cô đi nên cô không còn lựa chọn nào khác. Jennie đi cùng họ ở phía bên trái, và Chaeyoung nghiêng đầu liếc nhìn Lisa ở phía sau. Cô gái tóc vàng có biểu cảm khó hiểu trên khuôn mặt nhưng lại mỉm cười với cô ta khi ánh mắt họ chạm nhau. Đó là khi cô nhận ra Lisa đã im lặng trong suốt khoảng thời gian đó. Có lẽ cô ta thực sự là kiểu người im lặng trong nhóm.

Cô mỉm cười khi họ đi tới nơi có Chúa mới biết là ở đâu.

~•~•~•~•~•~•~

"Ý cô là cô có nhà ăn riêng hả?" Chaeyoung vừa hỏi vừa nhìn xung quanh. Bộ ba đưa cô đến một cơ sở theo kiểu quán cà phê bên trong Crossford mà họ gọi là nơi ăn uống cá nhân của riêng họ.

"Đúng, cô có thể nói là như vậy. Chúng tôi thực sự không thích ở chung với người khác," Jisoo trả lời trong khi lật qua menu.

"Vậy tại sao cô lại đưa tôi đến đây?" cô bối rối hỏi.

"Bởi vì bây giờ cô là bạn của chúng tôi rồi," Lisa mỉm cười với cô.

"Hừm, từ bao giờ?"

"Từ bây giờ", nó đã được trả lời trước khi đưa cho cô thực đơn, "Vậy nên, chọn bất cứ thứ gì mà cô thích ăn là được. Nó là của chúng ta cả đấy."

"Thực ra thì..." Chaeyoung với cầm cái ba lô lên và lấy ra hộp bánh bao mà mẹ cô đã chuẩn bị vào sáng nay, "Mẹ tôi đã chuẩn bị một ít bánh bao rồi. Các cô có muốn một ít không?"

"Ồ, Jennie thích bánh bao lắm!" Jisoo buộc miệng nói.

"Nhưng em chỉ ăn từ đầu bếp riêng của mình-"

"Bánh bao là món yêu thích của em ấy đấy!" Jisoo nói thêm và mang hộp bánh bao đến trước mặt cô gái tóc nâu, "Đúng không Jen?"

Jennie ném cho người bạn mình một cái nhìn tinh tế trước khi lúng túng gật đầu một cái.

"Thật không? Vậy thì hãy thử đi. Bánh bao của chúng tôi rất ngon đấy", Chaeyoung ngây thơ đề nghị.

Jennie nhìn cô chằm chằm một lúc trước khi lấy đũa gắp một cái bánh bao lên. Ba người còn lại nhìn chăm chú khi cô gái tóc nâu đưa cái bánh bao lên miệng một cách chậm rãi. Jisoo và Lisa dường như rất hào hứng vì đây sẽ là lần đầu tiên Jennie ăn một món mà không phải do đầu bếp riêng của cô ấy làm.

Họ chờ đợi phản ứng của cô khi cô từ từ nhai miếng bánh.

"Đây là từ cửa hàng của cô à?" cô gái tóc nâu đột nhiên hỏi.

Chaeyoung gật đầu, "Thế nào?"

Cô gái không trả lời nhưng có vẻ hơi phiền. Cô liếc nhìn hai người bạn của mình nhưng họ lập tức quay đi, giả vờ xem lướt qua thực đơn trong khi đang nhịn cười.

"Ừm..." cô quay lại với Chaeyoung cùng khuôn mặt không hề biến sắc, "Tôi có thể... lấy thêm một cái khác nữa không?"

Cô gái tóc vàng chớp mắt, "Ồ, chắc rồi?"

Jennie lấy một cái khác nữa và lặng lẽ nhai nó. Hai cô gái kia đã cố gắng rất nhiều để không bật cười khúc khích nên họ giấu mặt mình sau cái tờ thực đơn luôn.

Chaeyoung luôn biết bánh bao của nhà họ là ngon nhất mà. Nhưng cô không mong đợi một người nào đó, những người có sở thích thực sự cầu kỳ và xa sỉ, thực sự thích sản phẩm của mình. Cô cũng đang cố gắng không cười khúc khích bởi hộp cơm trưa này.

"Tôi..." cô gái tóc nâu ngừng ăn, khuôn mặt đỏ bừng, "Tôi- đã ăn hết... tất cả rồi."

Jisoo nhìn lén từ đằng sau thực đơn, "Đã nói với cô là bánh bao là món yêu thích của em ấy mà", cô ấy trêu chọc.

"Im đi, em chỉ đang đói thôi. Em sẽ trả tiền cho mấy cái đó."

Chaeyoung nhếch mép, "Không cần đâu. Nhưng cô có thể đặt hàng từ cửa hàng của chúng tôi vào lần sau. Tôi sẽ cung cấp cho cô hotline của chúng tôi."

Và mặt của Jennie càng đỏ hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top