ZingTruyen.Top

FALL IN U (BJYX - Hoàn)

Chương 20

HoangNgan1984

Tiêu Chiến nhướng mày nhìn vết máu trên trán Vương Nhất Bác một hồi, "Đau không?"

Vương Nhất Bác lắc đầu cười, "Vết thương nhỏ này cũng không đáng kể gì. Khi còn bé, anh còn bị đánh đau hơn nhiều."

"Bố anh đánh?"

"Chà, ông ấy là một bạo chúa với tư tưởng truyền thống. Mặc dù rất nghiêm khắc, nhưng ông ấy cũng rất yêu gia đình. Ông ấy thường nói rằng nắm đấm của con trai phải đủ mạnh để bảo vệ người mà mình muốn bảo vệ."

Câu nói này hiển nhiên không an ủi được Tiêu Chiến, trong đầu càng thêm giận dữ. Thiếu gia kiêu ngạo vốn không phân biệt đúng sai, vừa nói vừa gắt gao nhìn, "Tôi sẽ giết chúng."

Vương Nhất Bác nhìn sự tàn nhẫn trong trong mắt anh, chỉ cảm thấy thật đáng yêu, "Không phải bọn họ đều vội vàng trồng cần sa sao? Đều là nghe theo mệnh lệnh của em, nghe lời mà cũng là sai sao? Thật sự không dễ làm trong nhà họ Tiêu của em đáy."

"Nếu đã không dễ dàng, vậy thì đừng làm điều đó."

Vương Nhất Bác ghé sát mặt anh cười ranh mãnh, "Thật sự không làm sao?"

Tiêu Chiến nghe thấy ý của hắn và không trả lời.

Vương Nhất Bác cầm lấy tay Tiêu Chiến đặt lên đồ vật của chính mình, "Hai lần hôm nay lên nòng rồi còn bị gián đoạn, nó sắp ốm rồi. Em phải an ủi nó đi thôi."

Đôi mi dài của Tiêu Chiến run rẩy nhưng không nói tiếng nào. Anh cầm lấy cái túi căng phồng giữa đũng quần của Vương Nhất Bác xoa nhẹ, những ngón tay ấm áp trong lòng bàn tay mềm mại. Vương Nhất Bác được cọ xát thoải mái bắt đầu có phản ứng, mắt ngựa rỉ ra một chút tinh dịch nóng bỏng. Tiêu Chiến quỳ xuống giữa hai chân hắn, cởi quần lót xuống, côn thịt cứng ngắc, hùng vĩ lộ ra, bắt đầu kiên nhẫn sục lên xuống.

Cúc áo sơ mi lại bị xé toạc, Vương Nhất Bác dùng ngón tay chọc chọc vào hai đầu vú nhỏ, cho đến khi côn thịt phồng lên mới bắt đầu nhào nặn một cách ác độc, khiến Tiêu Chiến rên rỉ đau đớn và ngứa ngáy, một lúc sau lại bắt đầu sờ đến hậu huyệt của nam nhân, hôn lên cổ và môi anh. Tiêu Chiến đột nhiên bị kéo về phía trước, gần như mất thăng bằng.

Kết thúc nụ hôn, Vương Nhất Bác nhéo cằm anh, đưa côn thịt vào môi anh, "Dùng cái này đi."

Tiêu Chiến lập tức hiểu ra, hai má có chút ửng hồng, áo sơ mi buông thõng bên người, lùi về phía sau một chút, đôi mắt to loé lên, cúi người vươn đầu lưỡi hồng nhuận liếm lên thân cột một cách cẩn thận, rồi hé mở đôi môi đỏ mọng để ngậm lấy cái có những đường gân rõ ràng và dày.

Bộ phận sinh dục dày và dài hoàn toàn không thể nuốt hết, côn thịt mềm mại từ đầu đến cổ họng có chút khó chịu. Tiêu Chiến đáng thương cố ăn thêm một chút, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ phận mẫn cảm. Sau khi ngậm vào một lúc, hai má anh bắt đầu cảm thấy đau nhức, nước mắt đã nhanh chóng trào ra khỏi khoé mắt.

Da đầu Vương Nhất Bác lập tức tê dại vì bị bao bọc trong khoang miệng nóng ẩm, ngón tay dịu dàng nâng những sợi tóc trên trán Tiêu Chiến, vuốt ve đôi má như ngọc. Hắn thực sự mê mẩn khuôn mặt của Tiêu Chiến, chỉ cần nhìn thấy anh đang ăn vào tiểu đệ của mình đã muốn bắn ra rồi.

Tiêu Chiến nuốt nước bọt một cách khó khăn, bên dưới sưng trướng đến mức đau đớn nhưng côn thịt Vương Nhất Bác vẫn còn trong miệng anh. Anh quỳ sâu xuống thêm một chút, một tay mở cúc và khoá quần, đẩy quần lót xuống để lộ ra bộ phận sinh dục của bản thân, vừa thủ dâm vừa tham lam nuốt vào côn thịt của Vương Nhất Bác, biểu cảm dâm đãng tột độ. Vương Nhất Bác như bị cây búa nhỏ đánh vào não, da đầu tê dại truyền đến từng dây thần kinh, thở hổn hển một cách nặng nhọc, "Bé cưng..."

Quỳ một hồi lâu đầu gối cũng phát đau, thắt lưng cũng đau. Sau khi ăn một lúc lâu sau, khoang miệng cũng tê rần. Vị thiếu gia chưa từng hầu hạ người khác như thế này không thể nhịn được nữa, hai chân run lên. Hơi thở của Vương Nhất Bác cũng nặng hơn, nhìn thấy thân thể Tiêu Chiến sắp ngã sang một bên, giọng nói khàn khàn ra lệnh, "Đừng dừng lại."

"... Được..."

Tiêu Chiến phẫn nộ ngước nhìn Vương Nhất Bác, thấy người nào đó không có ý muốn tha cho mình, anh chỉ đơn giản là khuấy động chiếc lưỡi tê dại của mình, mút mạnh, toàn bộ khoang miệng quấn chặt lấy bộ phận sinh dục của hắn.

Vương Nhất Bác thực sự đã kéo dài quá lâu. Hắn không xuất tinh cho đến khi Tiêu Chiến không kìm được mà bắn ra, anh bị cơn cực khoái tấn công và mềm mại ngã xuống.

Vương Nhất Bác gầm nhẹ một tiếng, nắm lấy mái tóc của Tiêu Chiến như không chịu nổi nữa, đẩy hạ bộ của mình vào trong miệng, đẩy vào sâu nhất theo từng cú, từng lớp da thịt mềm mại giữa cổ họng càng kích thích đầu mũ mẫn cảm, và sự sung sướng đã kích thích đôi mắt hắn trở nên đen sẫm hơn.

Tiêu Chiến hoàn toàn bị khống chế, tầm mắt mờ mịt bởi những giọt nước mắt không ngừng tuôn ra. Côn thịt của Vương Nhất Bác không ngừng nở to kéo ra trước mặt anh, lông mu đâm thẳng vào mặt khiến anh khó chịu và bứt rứt. Anh muốn hét lên nhưng không thể, nước miếng tràn ra khỏi khoé miệng rơi xuống cần cổ thon dài trắng nõn. Cả khuôn mặt đỏ bừng như một đoá hoa hồng rực lửa.

"Thử cười một lần nữa và tôi sẽ giết anh."

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào Vương Nhất Bác đang cười mà tát vào lưng hắn, má và cằm anh dính đầy tinh dịch màu trắng sữa, khoé miệng kéo ra những sợi bạc sáng bóng. Anh nói ra những lời độc ác nhưng lại vô cùng khiêu gợi. Vương Nhất Bác càng cười vui vẻ hơn, kéo người ta lên đè xuống giường, hôn lấy hôn để.

"Là lỗi của anh. Anh đã không xuất tinh trong suốt thời gian quá, sướng quá không kiềm chế được."

"Bây giờ để anh làm cho em thoải mái, được không bé yêu?"

Những mảnh vải cuối cùng rơi xuống, chỉ còn lại hai cơ thể trần truồng trên giường lớn.

Tiêu Chiến duỗi dài eo, ngực anh phập phồng lên xuống, giống như con cá đang mắc cạn. Vương Nhất Bác lúc đầu nhẹ nhàng, ép chặt Tiêu Chiến để hôn, xoa những ngón tay vào nốt ruồi dưới môi anh, và sau đó lấy lại một lần nữa. Hắn bắt đầu đụ anh từ một bên với cẳng chân thon dài được nâng lên, và không mất nhiều thời gian cho bản chất của con sư tử đực được phơi bày. Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến vào vòng tay mình, giọng nói trầm thấp như được hun nóng lao vào tai anh.

"Em yêu, anh nhớ em nhiều lắm."

Tiêu Chiến rên lên một tiếng, đợi đến khi phản ứng lại, lưng đã bị đẩy đến đầu giường, hai chân danh rộng trên thân thể Vương Nhất Bác, khuôn mặt phía trước đang mỉm cười ranh mãnh. Tiêu Chiến nhìn xuống nơi kết nối của hai người, đột nhiên cảm thấy máu nóng lập tức dâng lên đỉnh đầu.

Rất rõ ràng.

Từ góc độ này có thể thấy rõ bộ phận sinh dục dày đặc liên tục ra vào trong cơ thể anh. Vương Nhất Bác dùng tần suất làm anh muốn chết, đút vào thật mạnh, còn tệ hơn nữa là vật nhỏ của anh cũng dần dần ngẩng đầu lên, bị kẹp giữa hạ bộ của hai người. Vương Nhất Bác càng đẩy về phía trước, vật nhỏ càng bị cọ xát khiến tinh dịch không ngừng chảy ra.

Tiêu Chiến chưa bao giờ là người quá bảo thủ, nhưng kích thích thị giác trước mặt quá mạnh, kèm theo cảm giác bị cào cấu vào điểm nhạy cảm khiến anh phát điên lên, vừa rên rỉ vừa khóc lóc.

"... không muốn..."

"... không được...a~..."

Hết lần này đến lần khác, Vương Nhất Bác cũng điên cuồng lên rồi, cảm giác bên trong mềm mại nóng hổi ngày càng siết chặt hạ thân, lại thêm bộ dáng không thể chịu nổi của Tiêu Chiến.

Một tay ôm chặt vòng eo thon thả của Tiêu Chiến, tay còn lại giữ gáy anh, bắt người ta phải cúi xuống nhìn nơi giao hợp. Tiêu Chiến bị kích thích liên tục đến mức không chịu nổi, cánh tay siết chặt vào vai hắn, đụng phải vết bầm tím, Vương Nhất Bác giả vờ cau mày đau đớn.

Nhìn người đẹp dưới thân bị đụ đến mức nước mắt và dịch thể thi nhau chảy ra, tràn đầy trên gò má quyến rũ, bộ phận sinh dục ở giữa hai người cũng đã trở nên cứng ngắc tím tái, giọng nói thút thít bên tai tựa như một liều thuốc kích dục cực mạnh.

Đó là một cảm giác quá tuyệt vời.

Sư tử đực điên cuồng hôn người mình yêu, giống như ma cà rồng liếm cắn cổ anh, ngậm lấy dái tai mềm mại, tham lam nếm lấy vị ngọt của da thịt, muốn ăn tươi nuốt sống cả người. Tiếng rên rỉ của Tiêu Chiến càng lúc càng lớn, khoé miệng Vương Nhất Bác co giật muốn cười, biết mình sắp xuất tinh, hắn tăng tộc dập mạnh hạ bộ của mình vào bên trong.

Tiêu Chiến bị tát dữ dội, đầu của chiếc giường gỗ lim mà anh đang dựa lưng dường như đang run rẩy, đầu óc trống rỗng trắng xoá, những vết bầm trên cơ thể trần truồng của Vương Nhất Bác càng thêm chói mắt, khiến anh mắc cạn mà không có lý do gì.

Vương Nhất Bác nhìn xuống thấy côn thịt của Tiêu Chiến đã sưng đến tím tái , nhìn thấy anh nhướng mày cắn môi dưới, hắn lập tức hiểu ra, cười nhạt: "Bé cưng, đừng nhịn nữa, bắn ra đi."

Tiêu Chiến không thể tự mình giải phóng vì bị Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm làm cho xấu hổ. Vương Nhất Bác lại cười, kéo mặt anh lại và hôn lên, sau khi điên cuồng xâm nhập, hắn liếm lên hàm trên với đầu lưỡi nóng bỏng ướt át. Tiêu Chiến trong nụ hôn mãnh liệt cùng dịu dàng đó cuối cùng cũng không chịu nổi, mã mắt đột ngột mở ra sau lần vất vả trước đó, tinh dịch phun ra từ côn thịt cương cứng bắn vào cằm hai người đang hôn nhau.

Vương Nhất Bác dùng đầu lưỡi liếm lấy tinh dịch từ khoé miệng đưa vào trong khoang miệng nóng ẩm, giống như đang nếm thử món ngon ngào đó, nhìn đôi mắt long lanh như kim cương của Tiêu Chiến, thoả mãn cười: "Ngọt lắm."

Tiêu Chiến cảm thấy mình như biến thành một vũng nước ấm, bị sức nóng thiêu đốt của Vương Nhất Bác bao bọc, đối mặt với sự chiếm hữu tàn khốc của hắn hết lần này đến lần khác. Cơ thể anh như biến thành hơi nóng, lơ lửng trên không trung, nhưng trái tim thì như được đổ bằng sắt nóng chảy, tràn đầy và rơi xuống đất một cách yên tĩnh và an toàn.

Bồn tắm lớn chứa đầy nước ấm, Vương Nhất Bác bế Tiêu Chiến vào như mọi lần, ngồi xuống, ôm anh vao lòng, đặt một nụ hôn vừa nóng vừa ẩm lên những đoá hoa đỏ ửng trên khắp cơ thể anh.

"Buồn ngủ quá!" Tiêu Chiến dựa vào vai Vương Nhất Bác thản nhiên ngáp một cái.

Vương Nhất Bác cười, "Hôm nay làm lâu như vậy, em cũng nên buồn ngủ rồi.

"Tôi còn chưa muốn ngủ, dù làm thế nào cũng không muốn ngủ." Nam nhân trong tay lẩm bẩm.

Vương Nhất Bác hôn lên vai Tiêu Chiến, dừng lại một chút trước khi nói: "Anh không nói dối em."

"Hả?" Tiêu Chiến nhướng mày nhìn hắn có chút bối rối.

"Không phải em đã từng hỏi, những điều anh nói với em có phải sự thật không sao?"

Khi ở khu vực thứ ba, họ đã làm cả một buổi chiều, nhưng có một câu hỏi khiến Tiêu Chiến rất đau lòng, và Vương Nhất Bác hiểu điều đó.

"Anh nợ Thẩm Tuyết rất nhiều, và anh sẽ trả lại từ từ theo cách của riêng mình. Với anh, cô ấy chỉ là một người bạn. Không có quá khứ, cũng không có một câu chuyện nào cả."

Tiêu Chiến có chút sững sờ, "Tôi không biết anh đang nói cái gì."

"Em thật sự không biết sao, bé cưng? Em không phải đã xem qua ba đời tổ tiên của anh rồi sao?"

Tiêu Chiến nhìn hắn chằm chằm, "Ồ, anh cảm thấy không tốt sao?"

Vương Nhất Bác vặn lại, "Thừa nhận rồi?"

Thấy người trong lòng sắp thay đổi sắc mặt, Vương Nhất Bác dịu dàng vuốt lại những sợi tóc ướt trên trán anh, "Anh đã hỏi chú Minh thì mới biết em đã đến nhà anh. Thật ra anh cũng nên đoán ra mới phải. Đó là lỗi của anh. Anh nên nói với em sớm hơn."

"Xin lỗi đã đủ chưa?"

"Đã bị đánh nhiều như thế rồi, còn chưa bớt giận dỗi sao, thiếu gia?"

"Ai vừa nói vết thương nhỏ này không là gì?"

Vương Nhất Bác bất lực cười, "Không là gì sao được, thân thủ vệ sĩ của em cũng đâu phải là diễn."

Tiêu Chiến còn muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy vết bầm tím trên người Vương Nhất Bác, trong nháy mắt mất đà, đôi mắt ướt át rũ xuống, ngón tay đan vào nhau dưới nước, "Tôi không tức giận, chỉ là..."

"Em chỉ là hơi lo sợ."

Vương Nhất Bác nâng cằm Tiêu Chiến lên, để anh nhìn thẳng vào mình, "Bởi vì sự phản bội năm xưa, người anh thích đã bị tổn thương sâu sắc, cho nên em không dám thích anh. Nhưng em lại rất sợ khi phát hiện ra rằng em thích anh. Và em sợ anh cũng phản bội em như vậy, nên em thà giữ khoảng cách với anh để không bị tổn thương như trước. Nhưng Tiêu Chiến, em có bao giờ nghĩ đến điều đó không? Bởi vì hình bóng trong quá khứ của chính em, em đã luôn luôn thử thách anh. Điều đó rất không công bằng với anh."

Tiêu Chiến ngồi thẳng dậy, nhìn vào mắt Vương Nhất Bác, trong lòng chợt cảm thấy hơi lạnh. Nhưng dù có ngâm bồn tắm đến sáng mai thì nước cũng không lạnh, cả phòng tắm luôn có hơi nóng đọng lại. Anh biết thân thể Vương Nhất Bác rất nóng, chỉ cần nghiêng người một chút liền có một cái ôm rất ấm áp, nhưng anh cứ đờ ra không nhúc nhích.

Âm thanh Vương Nhất Bác trầm ấm vang lên trong phòng tắm mạnh mẽ truyền vào tai anh, "Nhưng anh chấp nhận."

Sau gáy bị nhẹ nhàng ôm lấy. Tiêu Chiến bị kéo lại gần vòng tay ấm áp. Mọi người đều nói anh kiêu ngạo và tàn ác, chỉ có người trước mặt mới hiểu được sự hèn nhát và thụ động của anh. Nụ hôn ấm áp rơi trên trán.

"Anh chấp nhận sự bất công này. Chúng ta còn có rất nhiều thời gian trong tương lai."

Có thời gian để làm gì, Vương Nhất Bác không tiếp tục nói nữa. Có thời gian để chứng minh mình sẽ không phản bội. Có thời gian để hàn gắn cái bóng trong lòng Tiêu Chiến. Có thời gian để che chở cho anh. Lời nói thì lúc nào cũng có thể thốt ra. Dễ dàng và cảm động. Tiêu Chiến cũng đã từng nghe rất nhiều lời như vậy, dù có nghe hay đến đâu.

Anh mỉm cười hạnh phúc trong cái nóng oi bức. Làm sao anh có thể quên rằng Vương Nhất Bác là người hành động, và hắn không quen nói những lời thề hẹn viển vông? Ồ vâng, có lẽ con sư tử kiêu hãnh không thèm nói ra điều này, nó sẽ chứng minh bằng tất cả những gì có thể làm.

Không thấy có động tĩnh gì, Vương Nhất Bác thấp giọng hỏi: "Em ngủ chưa? Bảo bối."

Tiêu Chiến vùi mặt vào cổ hắn, lắc đầu.

Vương Nhất Bác tựa đầu vào thành bồn tắm, ôm lấy tay Tiêu Chiến lại, cúi xuống trước ngực anh, xoa dọc theo mép vết sẹo cũ nhô lên trên làn da mịn màng, hôn lên vầng trán ướt át, trầm giọng nói: "Chuyện này, có liên quan gì đến Cố Diên?"

Những lời cuối cùng mà Kris nói ở khu vực thứ ba không phải tất cả đều là điên rồ. Vương Nhất Bác có thể hiểu được.

"Ừm." Tiêu Chiến thở ra, ngón tay xoa vào thành bồn tắm.

Đó không phải là một câu chuyện hoang đường. Bốn năm trước, một thế lực gia tộc nhỏ đột nhiên nổi lên bên ngoài muốn đột nhập vào thị trường Hà Lan và chiếm một phần lãnh thổ của nhà họ Tiêu, đã bắt cóc người thừa kế của nhà họ Tiêu để cố gắng thương lượng với ông Tiêu.

Khi đó, Cố Diên, cũng giống như Tiêu Chiến, được nhà họ Tiêu tôn làm thiếu gia, những kẻ bắt cóc không biết rõ chuyện bên trong, cũng không phân biệt được, chúng chỉ đơn giản là bắt cóc cả hai người rồi giam họ trong một ngôi làng ở biên giới nước Pháp. Chúng cho Cố Diên cơ hội duy nhất để đổi lấy việc giúp những kẻ bắt cóc trốn thoát, cũng là cơ hội sống sót duy nhất của y.

Khi những kẻ ngoài vòng pháp luật muốn Cố Diên bắn chết Tiêu Chiến để thể hiện lòng trung thành, y đã lấy súng, chĩa vào ngực Tiêu Chiến và bóp cò.

Đạn lạnh rất gần tim, cách thần chết một bước.

Phòng tắm ẩm ướt và yên tĩnh.

Có thể cảm nhận rõ ràng âm thanh yếu ớt của dòng nước.

Ngón tay Vương Nhất Bác liên tục xoa xoa lên vết sẹo trên ngực Tiêu Chiến, "Em thật sự để cho anh ta sống sao?"

Tiêu Chiến cười nhạt, tròng mắt giống như bị nước mưa làm ướt, "Thật ra, tôi hiểu rằng đối mặt với sự sống và cái chết, người ta theo bản năng lựa chọn cuộc sống của mình và để người khác chết đi. Hơn nữa, những người đó vốn là định giết tôi."

Hiểu, nhưng sẽ không tha thứ. Anh thậm chí có thể tự thuyết phục bản thân rằng Cố Diên cố tình bắn trượt vì không thể chịu đựng được. Nhưng phản bội là phản bội. Bao nhiêu nằm đồng hành, sự tin tưởng là lối vào lớn nhất dẫn đến gia đình và tình yêu trong 20 năm đầu cuộc đời anh. Sẽ thật nực cười nếu nó chỉ đáng giá như vậy.

"Anh sẽ không tha cho anh ta." Con ngươi sư tử nhuốm màu tức giận, giọng nói đầy nguy hiểm.

Tiêu Chiến bật cười, "Có nhiều người như vậy nhắm vào tôi, anh làm sao có thể giết hết được?"

"Ồ, em thương xót?" Sư tử cắn một cái vào vai Tiêu Chiến.

"..?" Tiêu Chiến không nói nên lời.

"Ban đầu, anh chỉ muốn trả lại anh ta cú bắn mà anh ta đã bắn vào em, cho anh ta thêm một khoảng thời gian vui vẻ. Nhưng vì em cảm thấy thương xót anh ta, vậy cắt động mạch và hút máu một chút thì sao?"

Tiêu Chiến nhìn vào mắt Vương Nhất Bác, mỉm cười, đặt bàn tay vào vòng tay rộng lớn, vòng tay qua cổ hắn một cách nhẹ nhàng, chậm rãi chớp với đôi mắt ngấn nước.

"Vâng."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top