ZingTruyen.Top

FALL IN U (BJYX - Hoàn)

Chương 2

HoangNgan1984

Sau bữa sáng, chú Minh đến Nam Hồ với một tập tài liệu. Tiêu Chiến đưa Tiêu Lộ cho bà Phương, ra hiệu cho người hầu mang cà phê lên lầu, cùng chú Minh bước vào phòng làm việc. 

"Thế nào rồi?" 

Tiêu Chiến mỉm cười, nhấp một ngụm cà phê đen từ chiếc tách màu xanh chàm có hoa văn chi tiết cổ điển, rồi trở lại với dáng vẻ thờ ơ thường ngày. 

"Vương Nhất Bác, năm nay 24 tuổi, nhập cư đến Hà Lan cùng cha mẹ khi mới 5 tuổi, là sinh viên xuất sắc chuyên ngành hoá học tại Đại học UVA, và bắt đầu tham gia vào dự án nghiên cứu khoa học do chính phủ thành lập trong phòng thí nghiệm UVA từ năm thứ 3. Thành tích của cậu ta thực sự rất nổi bật." 

"Từ bỏ một công việc đầy hứa hẹn để đến đây làm cần sa. Chắc chắn phải có chuyện gì đó xảy ra chứ?" 

Đầu ngón tay Tiêu Chiến gõ hai lần vào mặt bàn bằng gỗ nguyên khối đã được đánh bóng tốt. 

"Mẹ của cậu ta, Tô Nguyệt, được chuẩn đoán mắc bệnh ung thư máu khi cậu ta 10 tuổi. Sau khi bố cậu ta, Vương Duy xuất ngũ, cậu ta trở thành lính đánh thuê để hỗ trợ chi phí chữa bệnh cho mẹ. Cậu ta nghỉ học khi đang học năm thứ ba, nhưng không mất nhiều thời gian để quay lại trường tiếp tục học cho đến khi tốt nghiệp vào năm nay." 

"Lính đánh thuê một đời liếm máu bằng mũi dao, không có ngày mai. Mất tích đã nhiều năm như vậy." 

"Vậy thì sau đó..." 

"Có người bảo lãnh cho anh ta, nuôi mẹ anh ta để anh ta hoàn thành việc học. Sau này, vì người đó nên anh ta phải từ bỏ công việc hào hoa của mình, rồi đến với thế giới của chúng ta." 

Tiêu Chiến lời nói không chút khách sáo, nhấp một ngụm cà phê, vẻ mặt có chút buông lỏng. 

Trước đây, anh có thể vì chuyện như vậy mà rung động, nhưng không phải bây giờ, trái tim anh đã tê dại. Ở đời không có chuyện gì quá dễ dàng. Mọi người ai cũng gặp khó khăn và có những bí mật của riêng mình. Thậm chí anh còn không quan tâm xem những suy đoán của mình có đúng hay không. Việc của thiên hạ, không liên quan gì đến anh. Chỉ cần không ảnh hưởng đến lợi ích của anh thì anh không quan tâm đến các chi tiết khác. 

"Thiếu gia, ngài cho rằng thông tin này có đáng tin không? Có người cố ý tung ra để gây hoang mang cho mọi người thì sao? Để tôi kiểm tra thêm nhé?" 

"Không cần kiểm tra, chắc là thật. Hắn thật sự thiếu tiền, nếu không sẽ không..." 

Nếu không, anh ta chắc sẽ không liên quan đến việc buôn bán tinh trùng ở chợ đen. Tiêu Chiến nuốt nửa câu cuối cùng lại. 

Chú Minh vừa vào cửa liền để ý đến tập tài liệu đang mở trên bàn làm việc của Tiêu Chiến, nhìn rất quen. Lúc này nhìn kỹ mới phát hiện ra không phải là bốn năm trước ông đích thân đưa cho Tiêu Chiến sao? 

Trong một tá tài liệu, Tiêu Chiến đã chọn một trong số hơn chục người hiến tặng tinh trùng châu Á, và đích thân ký tên vào thoả thuận mua bán, ảnh trên tài liệu là khuôn mặt của Vương Nhất Bác. Lúc đó, tên anh ta chỉ là một chuỗi số và chữ cái. 

Ông nhận ra gần như ngay lập tức. Không ngạc nhiên khi ông cảm thấy quen thuộc đến không thể giải thích được khi nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi đó lần đầu tiên, như thể đã nhìn thấy đâu đó trước đây. 

"Thiếu gia, chẳng lẽ tiểu thiếu gia là..." 

"Ừ." Tiêu Chiến cười khúc khích, "Không ngờ thế giới lại nhỏ như vậy." 

"Ngài định giữ cậu ta lại sao?" 

Thấy Tiêu Chiến không lên tiếng, chú Minh lại nói, "Những năm gần đây, chính sách trồng cần sa của chính phủ bị siết chặt, một số khu vực trước đây là hợp pháp vài năm gần đây cũng đã bị cưỡng chế, đình chỉ sản xuất. Trong tương lai, nguồn cung cấp nguyên liệu chắc chắn sẽ trở thành vấn đề lớn. Hai sản phẩm cần sa tổng hợp bán thành phẩm mà chúng ta đang giới thiệu hiện nay là sản phẩm của Mỹ, rất khó đảm bảo việc cung cấp sẽ không bị dừng lại." 

"Người của Lee cũng đã chú ý đến Vương Nhất Bác, vì vậy người này chắc chắn phải nằm trong tay chúng ta."

Tiêu Chiến đưa ra kết luận theo lời của chú Minh. 

"Đúng, nhưng thân phận của hắn rốt cuộc là..."

"Không thành vấn đề." 

Tiêu Chiến thờ ơ, trên mặt không có chút biểu cảm. 

Việc đưa Tiêu Lộ vào thế giới này bốn năm trước là do chính anh lựa chọn, không liên quan đến người khác, cho dù người này là cha của đứa trẻ.

Chú Minh gật đầu sau khi nghe những lời nói đó, và không nói thêm gì nữa. 

***

Không giống như phòng thẩm vấn trên tầng hai của câu lạc bộ IRIS, toà nhà văn phòng của tập đoàn Shaw nằm ở quận Zuider Amstel sầm uất. Một khoảng sân hình vuông được bao quanh bởi hai toà nhà hình chữ L, và hầu hết mọi văn phòng đều có cửa sổ trần chiếm một bức tường phản chiếu trời xanh và mây trắng ở Tây bán cầu trong tất cả các mùa. 

Vương Nhất Bác đứng ở dưới lầu hai toà nhà nhìn lên, khó có thể tưởng tượng được ma tuý lại có thể đến từ một nơi có vẻ sáng sủa và ngay thẳng như vậy. Loại kỳ quan này có lẽ là duy nhất ở đất nước cũng như thế giới này. 

Người vệ sĩ đứng phía sau không cho anh thời gian suy nghĩ, đẩy vai anh ra hiệu "Sếp đang đợi" trước khi đưa anh đến phòng làm việc của Tiêu Chiến. 

Căn phòng không quá lớn, bài trí đơn giản, nhưng mỗi vật dụng và đồ đạc đều có những nét rất riêng, nhìn thoáng qua cũng thấy rất có giá trị. Hai người cách nhau một cái bàn. 

Vương Nhất Bác gặp Tiêu Chiến lần đầu tiên.

Đẹp hơn tất cả những người mà hắn từng thấy. 

Ánh mặt trời tràn vào từ cửa sổ cao đến trần nhà, thậm chí còn có chút chói mắt. Bất kỳ khuyết điểm nào dưới ánh sáng này cũng sẽ bị phơi bày và phóng đại ra, nhưng người trước mặt vẫn đẹp như ngọc, có một ánh sáng nhàn nhạt kèm theo đường nét góc cạnh, và một dáng người thon dài mềm mại. Đôi mắt phượng long lanh như gấm thêu nổi bật, chóp mũi dựng đứng, đôi môi mỏng khẽ rũ xuống, có một nốt ruồi nhỏ dưới môi, đẹp không thể tả. 

Vương Nhất Bác từng nghe đồn đại thiếu gia của Tiêu gia là người hiếm có trên đời, nhưng lời đồn và cảm giác thực khi tận mắt chứng kiến vẫn khác nhau rất nhiều. Một cơn ngứa nhẹ nhàng gãi vào tim hắn. 

"Anh Vương." Tiêu Chiến mỉm cười lịch sự nói, "Xin lỗi vì sự tiếp đón kém cỏi trong hai ngày nay." 

"Không đâu." Vương Nhất Bác định thần lại, "Tôi đột nhiên tới đây, anh nên điều tra."

Cơn ngứa vẫn chưa tiêu tan trong lồng ngực. 

"Từ khi anh Vương đến nhà họ Tiêu, tất nhiên là chúng tôi chưa thành tâm. Chúng tôi rất quan tâm đến việc anh đang làm, nếu có điều kiện có thể đề cập luôn." 

Tiêu Chiến hôm nay mặc một chiếc áo dệt kim mỏng màu trắng, trên tay đeo một chiếc vòng nhỏ. Những ngón tay mảnh khảnh tựa vào chiếc cằm mềm mại trên quai hàm, và anh hơi nghiêng đầu lắng nghe, như thể anh đang lơ đãng nhưng cực kỳ mê hoặc. 

Trợ lý bên cạnh đã mở máy tính chuẩn bị ghi chép, sau khi thương thảo xong sẽ lập tức hoàn thiện hợp đồng. 

"Anh Tiêu cứ đưa ra yêu cầu, tôi cũng sẽ không quanh co. Đầu tiên, tôi muốn có một phòng thí nghiệm độc lập của riêng mình. Không ai có thể vào nếu không có sự cho phép của tôi, và tôi không muốn bị cài thiết bị giám sát." 

"Không sao." Tiêu Chiến cười dịu dàng. 

"Thứ hai, tôi chỉ cung cấp 70% công thức tỉ lệ nguyên liệu thô, 30% còn lại do cá nhân tôi làm chủ. Trong thời gian hợp đồng của chúng ta, tôi sẽ phân bổ 30% bán thành phẩm cho anh với số lượng không hạn chế." 

"... cũng không sao." 

"Thứ ba, hoa hồng." Vương Nhất Bác nâng lòng bàn tay nói, "Hàng năm, tôi đều muốn con số này." 

"Cái này..." Tiêu Chiến lại cười, nhưng trong mắt không có cười, nhẹ giọng áp chế, "Anh Vương có phải là có chút tham lam không?" 

"Cái gì? Anh Tiêu cho rằng tôi không đáng giá sao?" Vương Nhất Bác cũng nhếch lên khoé miệng, nửa dấu ngoặc đơn hiện lên. 

"Anh Vương là một thiên tài, đương nhiên có giá trị một ngàn đô la. Nhưng nếu tôi đưa cho anh số tiền này, tôi sẽ không kiếm được tiền. Tôi là một doanh nhân, và tôi không kinh doanh thua lỗ." 

Tiêu Chiến hơi nghiêng đầu, lần này nụ cười có chút ngây thơ. 

Nụ cười đó thật khó hiểu. 

Vương Nhất Bác lại cảm giác được bàn tay mình đang cọ vào người. Hắn bình tĩnh quay mặt đi chỗ khác. Hắn sợ rằng cho dù Tiêu Chiến có nói gì, hắn cũng sẽ thoả hiệp mà không kiểm soát được. 

"Sau đó, điều gì sẽ xảy ra nếu tôi thành công? Trong vòng một năm, tôi sẽ tăng độ tinh khiết của chất tổng hợp này thêm 10%. Đạt mức trần mà chính phủ cho phép. Anh nên hiểu điều đó có nghĩa là gì. Nếu anh có cái này, đối thủ của anh sẽ hoàn toàn thất bại." 

Chắc chắn rồi. Nét mặt của Tiêu Chiến khẽ nhúc nhích trong giây tiếp theo. Anh mím môi và lặng lẽ nhìn Vương Nhất Bác như đang suy nghĩ điều gì. 

Trong hai năm qua, do những hạn chế ngày càng tăng của chính phủ Hà lan đối với việc trồng cần sa, mặc dù họ đã cung cấp cần sa tổng hợp cách đây hai năm, nhưng sự phụ thuộc vào việc trồng cỏ vẫn tồn tại. Những cuộc chiến vụn vặt khác không đủ để gây ra bất kỳ mối đe doạ nào, nhưng những hạn chế của điều kiện bên ngoài luôn thay đổi mô hình thị trường, ảnh hưởng đến toàn bộ đế chế. 

Nếu Vương Nhất Bác có thể tăng độ tinh khiết của sản phẩm mới thêm 10%, điều này có nghĩa là việc bổ sung cần sa trồng cỏ có thể bị thay thế hoàn toàn trong tương lai. Đây rõ ràng là một lĩnh vực kinh doanh khác. 

Đứng trước một sự cám dỗ to lớn như vậy, hoa hồng có là gì? 

"Thoả thuận đi." 

Lần này Tiêu Chiến thực sự cười. Đôi mắt anh khẽ nheo lại, để lộ hai chiếc răng nhỏ giống như con thỏ. Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy ánh mặt trời hôm nay hơi chói mắt. 

"Nhân tiện, sản phẩm mới tên là gì?" 

Sau khi kí vào phần của mình, Tiêu Chiến đẩy hợp đồng cho Vương Nhất Bác và hỏi. Vương Nhất Bác đã nhìn thấy tên đầy đủ của anh ấy, Tiêu Chiến. 

Sau đó, hắn ký tên của mình dưới hai từ đó, dừng lại một chút và nói, "I3" 

"Hả?" Tiêu Chiến không hiểu. 

"Tên sản phẩm là I3." 

Khi Vương Nhất Bác đứng dậy và đưa tay phải ra, Tiêu Chiến cũng đứng dậy và nắm lấy tay hắn. Những ngón tay mát lạnh được bóp vào một bàn tay nóng hổi. Nhiệt độ từ đầu ngón tay truyền đến khiến tim Tiêu Chiến run lên. Anh muốn rút tay ra, nhưng bên kia đã giữ chặt. 

Và anh nghe thấy giọng nói từ tính trầm thấp của Vương Nhất Bác, "Sao anh Tiêu không đưa tôi đi thăm phòng thí nghiệm?" 

"...?" 

"Cái gì? Thật không tiện sao?" 

Vương Nhất Bác nhìn về phía Tiêu Chiến, vẫn nắm chặt tay anh không buông. 

Tiêu Chiến nhìn con ngươi màu hổ phách hoàn mỹ của người đàn ông trước mặt, tuy rằng muốn tránh tiếp xúc quá nhiều với Vương Nhất Bác, nhưng hai người vừa mới ký hợp đồng vui vẻ, đối phương cũng không đòi hỏi quá nhiều. 

Sự do dự của Tiêu Chiến dường như vơi đi, và anh tạm thời đè nén những suy nghĩ ẩn giấu đó xuống. 

"Ở gần đây." Tiêu Chiến khẽ cười nói, nâng mắt lên. 

"Hân hạnh."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top