ZingTruyen.Top

FALL IN U (BJYX - Hoàn)

Chương 17

HoangNgan1984

Bước vào mùa đông mưa tầm tã, cả thành phố dường như đã thay đổi từ một thanh niên nắng vàng trở thành một nghệ sĩ già với cặp kính nâu và bộ râu bạc phơ.

Giữa những toà nhà đen trắng dọc sông Amstel, nổi bật là một nhà thờ Gothic xây bằng gạch đỏ, vào lúc nửa đêm, thỉnh thoảng những kẻ say xỉn loạng choạng đi ngang qua sẽ bất ngờ đứng thẳng và gật đầu chào cung kính trước một cây thánh giá.

Dù sao thì rừng nhiệt đới cũng không phải là rừng mưa nhiệt đới, cây cối được trồng đều là các loại cây thường xanh, ngoại trừ việc nó không tươi tốt như mùa xuân và mùa hè, nhưng cũng không có vẻ gì là trầm mặc.

Tiêu Chiến lại đến trung tâm khu vực thứ ba.

Người quản lý, Kris, rất có năng lực, đã làm việc cho nhà họ Tiêu hơn ba năm, rất chu đáo trong mọi vấn đề. Ngay cả chú Minh cũng không thể không khen ngợi khi nhận được báo cáo hàng tháng từ anh ta.

Toàn bộ trung tâm khu vực thứ ba có khoảng 100 nhân viên, chưa đến một nửa trong số họ có thể tiếp xúc với khu vực chính, chỉ 10 người có thể tiếp xúc với I3 và chỉ một người có thể tự do ra vào phòng thí nghiệm.

Duy nhất Vương Nhất Bác.

Trong phòng thí nghiệm, là một tông màu xám lạnh duy nhất, không khí trong đó như ngừng trôi.

Tiêu Chiến đang đợi hai bản báo cáo.

Một là bản phân tích so sánh của một loại cần sa tổng hợp mới mà Lee Group bắt đầu đưa vào sản xuất cách đây 3 ngày và I3, bản còn lại là hồ sơ ra vào của phòng thí nghiệm trong tuần trước.

Chỉ một giờ trước, Kris đã gợi ý, "Sẽ nhanh hơn nếu kiểm tra hồ sơ nhận dạng mống mắt trên cửa phòng thí nghiệm này."

"Không thể được." Giọng của Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến nhìn hắn.

Đã một tuần rồi không gặp, người đàn ông trước mặt có vẻ gầy đi, đôi con ngươi màu hổ phách dưới trán lộ ra tia lạnh lẽo, bộ quần áo đen và quần tây đen càng làm cho khuôn mặt hắn thêm lạnh lùng. Một chút râu dưới cằm khiến hắn trông mệt mỏi.

"Ông Vương, thứ lỗi cho tôi. Điều này sẽ chứng minh sự trong sạch của ông nhanh hơn." Kris cười nhắc nhở.

"Sự vô tội của tôi không cần bằng chứng."

Vương Nhất Bác dang tay nhìn Tiêu Chiến và cười, "Khi kí hợp đồng với anh Tiêu, tôi đã nói rõ rằng tất cả quyền sử dụng phòng thí nghiệm này thuộc về tôi và sẽ không chịu sự giám sát hay điều tra nào. Tôi nói có đúng không, anh Tiêu?"

"Cho dù ông không cho phép, chúng tôi cũng có thể điều tra giám sát hành lang. Chỉ cần nhìn thoáng qua sẽ biết rõ ai đã vào phòng thí nghiệm." Kris nghiêm nghị nói.

Vương Nhất Bác lãnh đạm cười, "Đó là chuyện của anh."

Tiêu Chiến bắt gặp ánh mắt không tự chủ ở phía đối diện, ngực không vui, lông mi dài nhướng lên, lạnh lùng phun ra ba chữ, "Kiểm tra giám sát."

Bảy ngày, 24 giờ một ngày, 168 giờ video giám sát, chỉ mất 1,05 giờ để 10 người xem với tốc độ gấp 16 lần cùng một lúc.

Kris không hiểu Vương Nhất Bác lần này trì hoãn là có ý gì. Nếu là người trong cuộc thì kết quả một tiếng này cũng không thay đổi gì được. Tiêu Chiến sẽ làm gì với một kẻ phản bội?

Nhưng Tiêu Chiến thì thậm chí không cần quan sát quá trình đó. Nếu bóng ma bên trong không phải là Vương Nhất Bác, đoạn ghi âm mống mắt sẽ loại trừ trong vòng chưa đầy một phút.

Chỉ có Tiêu Chiến biết tại sao.

Báo cáo phân tích thành phần đến trước khi có kết quả giám sát. Không có tập tài liệu, chỉ có một trang giấy mỏng đặt trước mặt. Tiêu Chiến quét nhẹ qua mặt những người đang có mặt trong phòng, ánh mắt lại lướt qua mảnh giấy.

Trong không gian im lặng, chỉ có thể nghe được tiếng ngón trỏ của Tiêu Chiến gõ vào mảng nhỏ nhợt nhạt trên màn hình. Nhiệt độ máy in vẫn truyền trên trang giấy đến đầu ngón tay khiến anh cảm thấy mệt mỏi.

Đúng như dự đoán, Lee đang sản xuất I3, bị rò rỉ từ phòng thí nghiệm này. Tiêu Chiến đã hết kiên nhẫn để tiếp tục chờ kết quả giám sát. Anh cầm lấy trang giấy mỏng như kẹp một lát thịt nguội, bước tới, đưa cho Vương Nhất Bác, nhìn vào mắt hắn, giọng nói lạnh lẽo như đến từ đáy biển băng giá.

"Anh giải thích nó như thế nào?"

Vương Nhất Bác liếc nhìn mảnh giấy mỏng, sau đó nhìn vào mắt Tiêu Chiến, ôn hoà cười, "Chỉ là cùng nguyên liệu thôi, cứ thử đi sẽ biết."

"Các thành phần không khó phát hiện, nhưng tại sao các tỷ lệ lại hoàn toàn giống nhau? Chỉ có anh biết công thức đầy đủ của I3."

Cũng giống như nguyên liệu làm một chiếc bánh, ai cũng biết phải cho sữa, trứng và bột, nhưng cho vào bao nhiêu, loại nào thì chỉ có người làm bánh mới biết. Và với những chất hoá học phức tạp, mỗi thay đổi nhỏ có thể tạo ra hai chất hoàn toàn khác nhau, chưa kể ảnh hưởng đến độ ổn định của nó. Tiêu Chiến hiểu nguyên tắc này, và Vương Nhất Bác càng hiểu nó hơn.

"Chủ nhân, giám sát đã được kiểm tra. Trong 7 ngày qua, không có ai ngoại trừ anh Vương... vào phòng thí nghiệm này."

Chỉ một cái nhấp chuột.

Tiêu Chiến dường như nghe thấy một âm thanh trong khoảng không. Như còng tay tra vào ổ, như đấu giá viên thả búa, như âm thanh của mọi thứ được hoàn thiện.

Khuôn mặt Vương Nhất Bác nhanh chóng xám lại trong giây lát, hắn cười khan, "Tại sao tôi phải đưa I3 cho Lee? Chỉ vì tôi không lấy được anh Tiêu? Tôi xấu hổ?"

Lông mày Tiêu Chiến nhíu lại, giọng nói tàn nhẫn, "Tại sao thì chỉ mình anh biết."

"Nếu tôi không nhầm, mấy ngày trước sẽ có một khoản tiền khổng lồ chuyển vào trong tài khoản ngân hàng của tôi. Anh không nghĩ là quá trùng hợp sao? Tất cả đều là sắp đặt hết. Tiêu Chiến, " Vương Nhất Bác đột nhiên gọi tên đầy đủ của anh, bước một bước đến gần Tiêu Chiến, "Tôi nói tôi không có rò rỉ I3, anh tin không?"

"Tôi không tin bằng chứng trước mặt, lại đi tin những gì anh nói? Vương Nhất Bác," anh gọi lại, vỗ nhẹ lên vai người kia, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chính là những gì anh đã nói với tôi à? Có phải tất cả đều là sự thật không?"

Thân thể người đàn ông co quắp lại, tờ giấy chầm chậm rơi xuống, ánh mắt hắn đung đưa nhìn theo trong chốc lát, yếu ớt nói từng chữ một: "Tôi không có nói dối anh."

Tiêu Chiến nhếch lên khoé miệng giễu cợt, nốt ruồi nhạt dưới môi càng rõ ràng hơn khi anh cười, nhưng ánh mắt lại sắc bén đầy tức giận, "Anh có bằng chứng gì?"

Vương Nhất Bác nhìn anh và nhớ tới lời đồn đại mà hắn đã nghe từ rất lâu trước đây. Tiểu thiếu gia của nhà họ Tiêu có khuôn mặt khuynh đảo vạn vật, cả tiếng cười và sự tức giận ở trên người anh ấy đều là phong cảnh.

Còn nhiều hơn thế nữa.

Vương Nhất Bác bật cười. Tất cả những gì hắn đã trải qua trong 20 năm qua, khoảng thời gian đen tối khi hắn chìm trong nước mắt khi còn nhỏ, sự bất lực của những người trẻ mong được trưởng thành trong chốc lát, và sự ngột ngạt khi phải vật lộn liên tục với việc bị ép buộc bởi tình cảm gia đình và lòng tốt. Bây giờ, hãy để hắn cảm nhận sâu sắc hơn về số phận. Gặp Tiêu Chiến để bảo vệ Tiêu Chiến, và làm tất cả những gì có thể cho Tiêu Chiến là bản năng khắc sâu trong số phận của hắn. Dù Vương Nhất Bác có mạnh mẽ đến đâu, hắn không có khả năng chống lại bản năng đó, cũng không muốn phản kháng.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến bằng ánh mắt rực lửa, thân trên hơi nghiêng về phía trước, đi tới gần hơn, "Anh để mọi người ngoài cửa cùng nhau vào đi xem có thể chứng minh được không."

Được bao bọc trong hơi thở gần gũi của Vương Nhất Bác, hô hấp của Tiêu Chiến gần như ngưng trệ, lông mi dài run rẩy kịch liệt, giọng nói của hắn càng thêm hư ảo bên tai, giống như tiếng chuông xa xôi vang lên. Hắn kề sát bên tai trái của Tiêu Chiến, chóp mũi lướt qua má anh, cơ thể thẳng tắp lảo đảo, một cái chạm nhẹ không thể dò được, và khi khoảng cách hoàn toàn bị kéo đi, khuôn mặt của Tiêu Chiến đã trở lại tàn nhẫn, đôi môi mỏng từ từ mở ra và đóng lại.

"Nếu đó là điều anh muốn."

Tiêu Chiến quay lại không do dự.

Những vệ sĩ mặc áo đen từ bên ngoài xông vào cửa, đi ngang qua bên cạnh anh, và tất cả đều lao về phía người đàn ông phía sau cũng mặc áo đen và quần tây đen. Người đàn ông nhanh chóng ngã xuống và chìm trong tiếng nắm đấm bóp nghẹt và tiếng bàn chân va chạm.

Tiêu Chiến đã nhìn thấy vẻ ngoài dữ tợn của Vương Nhất Bác. Hắn được cha mình huấn luyện làm lính đánh thuê từ khi còn nhỏ. Tuy không khát máu nhưng cũng phải đủ hung dữ. Tiêu Chiến đã từng theo dõi lần hắn đánh cả chục người ngã xuống trong IRIS. Đó là một biểu diễn hay, nhưng hôm nay sẽ không lặp lại. Vương Nhất Bác lúc này không chống cự.

Tiêu Chiến cảm thấy mỗi bước đi của mình đều đau đớn, giống như con chim đang nhỏ nước mắt giẫm lên cây tầm gai. Chiếc ghế để trong tầm mắt, không lâu trước đây Vương Nhất Bác đã ôm lấy anh, làm tình trên đó đầy âu yếm. Hắn thì thầm bên tai anh những lời yêu thương không dứt, hơi thở phả vào má, cảm giác ngứa ngáy nóng bỏng rất rõ ràng. Hoá ra dục vọng nóng rực muốn thiêu rụi mọi thứ thật sự sẽ để lại dấu vết trong cơ thể.

Anh nhớ từng khoảnh khắc anh gặp Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác đã thề rằng hắn có thể làm cho I3 đạt độ tinh khiết cao nhất.

Khi Vương Nhất Bác bị tấn công, hắn vẫn khoanh tay bảo vệ anh thật chặt sau lưng.

Vương Nhất Bác nói rằng hắn sẽ không bao giờ làm tổn thương anh nữa.

Vương Nhất Bác đè anh xuống giường và hôn anh.

Vương Nhất Bác nấu món trứng hầm cho anh.

Vương Nhất Bác dạy Locky gọi hắn là bố sau lưng mình.

Mỗi đêm Vương Nhất Bác đều ngủ với anh, chỉ có nằm trong vòng tay hắn, anh chưa bao giờ mất ngủ nữa.

Vương Nhất Bác quan hệ tình dục với anh trong chiếc Phantom trong rừng nhiệt đới.

Mỗi lần xong việc, Vương Nhất Bác đều giúp anh lau khô tinh dịch mà anh xuất ra.

Vương Nhất Bác ôm một cô gái mà anh không quen biết ở bên đường.

Vương Nhất Bác.

Căn phòng rộng, nhưng mùi máu nồng nặc nhanh chóng tràn ngập.

Chính chú Minh là người đã ngăn đám vệ sĩ lại. Tiêu Chiến vẫn đứng quay lưng về phía hắn và không hề nhìn lại.

Vương Nhất Bác nằm trên mặt đấy, nhìn thẳng lên trần nhà, máu bôi lên mái tóc đen trên trán chảy vào trong mắt. Hắn khó nhọc chớp mắt, một lúc sau lại cười toe toét. Vết máu từ khoé môi chảy vào vòng cung trũng của má hắn.

"Em vẫn là không muốn giết tôi, bởi vì chỉ có tôi mới có thể làm cho I3 có độ tinh khiết cao hơn."

Tiêu Chiến thậm chí không thèm nhìn Vương Nhất Bác cho đến khi anh bước ra khỏi phòng thí nghiệm. Giọng nói của anh bình tĩnh, giống như một nắm than tàn đang cháy thành tro.

"Anh đừng đánh giá quá cao bản thân. Nhà họ Tiêu sẽ không giữ lại bất kì kẻ phản bội nào."

Vương Nhất Bác cười thành tiếng phía sau, cười đến khi ho dữ dội, quần áo màu đen nhanh chóng chìm vào vết máu vốn là bi thương, làm cho hắn ướt đẫm, giống như người chết đuối vừa được cứu lên bờ, cũng giống như cá chết đuối nổi lên khỏi mặt nước chờ khô cạn.

"Hãy để mắt đến anh ta và không cho bất cứ ai vào."

Chú Minh ra lệnh chuyển Vương Nhất Bác đến một phòng giám sát, và rời đi sau khi xác nhận không có vấn đề gì với sợi dây trói trên người và ra lệnh cho Kris, người đang đứng ở cửa.

"Vâng." Kris khẽ gật đầu, "Thiếu gia sẽ giữ cho hắn sống sót sao?"

"Theo tính cách thường ngày của thiếu gia thì không. Nhưng dù sao hắn cũng là một thiên tài hoá học, rất có ích cho việc kinh doanh của nhà họ Tiêu. Dựa theo thái độ của thiếu gia hôm nay, xem ra cậu ấy chưa có ý muốn giết hắn." Chú Minh ra hiệu cho vệ sĩ đóng cửa lại, "Người này không thể phạm sai lầm. Anh chịu trách nhiệm về mọi chuyện."

"Vâng." Kris tiếp tục nhìn chú Minh đã khuất cuối hành lang, sau đó quay đầu nhìn vào cửa phòng đóng chặt của Vương Nhất Bác, đôi mắt sau cặp kính gọng vàng dần trở nên u ám.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top