ZingTruyen.biz

Expensive And Fine Soogyu Yeonhyun

♡ ??? ♡

Cũng giống như bao ngày khác, Beomgyu tỉnh dậy và thấy bản thân lại nằm trên chiếc ghế dài. Mặc trên người là bộ quần áo mới tinh, đầu tóc bù xù, chân đi tất chân và như thường lệ cậu lại đến lớp muộn. Nhưng lần này khác, cậu không hoảng sợ hay lo lắng về nó, cậu chỉ nằm đó như một cây kem tự tan.

Hôm qua, cậu đã tự xử.

Cậu không muốn làm phiền Soobin hay khiến anh ấy cảm thấy khó chịu nên cậu chỉ tự giúp cho bản thân đỡ vất vả một chút trước khi yên tâm đi ngủ. Cậu nhận thức được và không thể phủ nhận điều đó. Nhưng cậu vẫn không chấp nhận nổi sự thật.

Hãy tưởng tượng bạn cương lên chỉ vì ai đó chạm vào bạn... và còn bởi một chàng trai. Anh ấy không phải là người đồng tính. Điều đó không thể. Soobin chỉ là bạn của cậu và Soobin cũng coi cậu như một người bạn... có lẽ cơ thể cậu chưa quen với cảm giác lạ lẫm ấy nên phản ứng nhận được lại là điều mà cậu nghĩ sẽ không thể nào xảy ra. Nhưng cậu chắc chắn đó chỉ là tạm thời và sẽ không xuất hiện thêm một lần nào nữa nên quyết định quên nó đi.

Nó chắc chắn sẽ không xảy ra đâu mà, nhỉ?

Beomgyu thở dài thườn thượt và nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Mặt trời đã lên và ánh nắng bắt đầu gây khó chịu cho Beomgyu vì nó chiếu vào da của cậu, nó cũng bắt đầu khiến mắt cậu nhoè đi. Ôm bực bội cuối cùng cũng đứng dậy và đóng cửa sổ với một tiếng rên rỉ.

"Em có lẽ nên bình tĩnh lại đi.” Soobin cười khúc khích từ phía sau.

Beomgyu căng thẳng một lúc trước khi quay lại nhìn Soobin, người đang cầm trên tay một chiếc cốc và một cái bánh mì. Anh ấy cũng đang mặc bộ đồ ngủ và tóc mái xõa rối tung che trán, gương mặt phờ phạo như thể đã thức trắng cả đêm.

"Anh trông..." Beomgyu dừng lại.

"Căng thẳng." Soobin dọn dẹp đồ cho mình và cười khúc khích. "Bữa sáng trên bàn, anh chuẩn bị cho em một cái bánh kếp vì anh sẽ không ăn em đâu." Anh ấy nói và chỉ tay vào bếp của họ phía sau.

"Em- cảm ơn..." Beomgyu lúng túng gãi cổ trước khi hắng giọng. "Mà... em muộn mất rồi."

"Thực ra thì tốt hơn nếu em ở nhà." Soobin vừa nói vừa khuấy cà phê. "Chắc bụng em vẫn còn đau nên em hãy nghỉ ngơi đi. Chỉ cần nói cho anh biết những gì em cần, anh sẽ chỉ ở đây ngồi trên chiếc ghế dài."

"Còn công việc thì sao?"

Soobin nhún vai và tạo cảm giác thoải mái trên ghế trước khi nói. "Anh đã hủy bỏ mọi kế hoạch của mình." Anh trả lời. "Và anh cũng cần phải được nghiêm túc nghỉ ngơi."

"Ừm... cũng được." Beomgyu lầm bầm và đi ngang qua Soobin, người hiện đang nhặt những mẩu vụn nhỏ mà anh làm rơi trên ghế sau đó loay hoay tìm cách gỡ tóc mái ra khỏi mắt. "Có lẽ hai chúng ta đều cần nghỉ ngơi." Cậu khẽ nói, Soobin hoàn toàn không nghe thấy.

Khi Beomgyu bước vào căn bếp, cậu phát hiện ra chiếc bánh kếp mà Soobin đã chuẩn bị cho mình. Không ngờ rằng nó đã được nấu chín một cách hoàn hảo. Cậu nhìn lại Soobin rồi lại nhìn chiếc bánh.

Trước giờ Soobin nấu ăn giỏi đến vậy sao?






"Ông ta đang bận là thế nào?!" Soobin hét lên trong khi siết chặt điện thoại, đóng máy tính xách tay cạch một cái, lông mày nhíu lại và đôi môi nhếch lên vì thất vọng. "Chúng tôi đã lập hẹn ngày hôm qua rồi!" Anh ấy nói.

"N-nhưng thưa, ô-ông ấy nói có chuyện cấp bách." Người trong điện thoại đang trả lời hóa ra là thư ký của người kia. "Ông ấy nói ngày mai ông ấy có thể đến thay-."

Soobin bực bội đập tay xuống bàn. "Gọi điện cho ông ta, bảo ông ta không cần nữa, cô hiểu không?"

"V-vâng thưa cậu."

"Tốt!" Sau câu trả lời, Soobin nhanh chóng kết thúc cuộc gọi và ngả người xuống ghế thở dài thườn thượt, anh nhắm mắt hít thở sâu vài hơi để xoa dịu thần kinh đồng thời xoa bóp thái dương nhưng dường như vẫn không thể thư giãn chút nào, anh đang rất tức giận. Còn bị kích động nữa. Có loại bác sĩ nào lại đi làm lộn xộn lịch trình của chính mình không? Sức khỏe chẳng phải là thứ quan trọng hơn à?

Đúng vào lúc cánh cửa từ từ mở ra, Beomgyu ló đầu vào với vẻ mặt lo lắng. Cậu đã hít một hơi thật sâu trước khi có đủ can đảm để gõ cửa (đang mở) và khiến Soobin chú ý đến mình.

Soobin liếc nhìn Beomgyu rồi thở dài. "Cần gì sao?" Anh trầm giọng hỏi, ánh mắt mệt mỏi và bực bội khiến Beomgyu càng lo lắng.

"Không nhưng-." Beomgyu dừng lại trước khi vào trong và dùng chân đóng cửa. "Anh... có cần gì không?" Cậu hỏi.

Soobin lắc đầu trước khi nhắm mắt lại và tiếp tục phần tự trấn an bản thân. "Anh làm em giật mình hả?"

"Không có, nhưng anh làm em lo lắng. Bộ công ty có chuyện gì sao?"

"Không phải chuyện về công việc đâu."

"Thế là gì vậy?" Beomgyu ngập ngừng.

Soobin thở dài một tiếng và cuối cùng cũng hé mở khi nhìn chằm chằm vào Beomgyu. "Bác sĩ đột ngột có việc." Anh ấy nói. "Có nghĩa là anh sẽ phải tìm cho em một bác sĩ khác nhưng chúng ta đang cần bác sĩ ngay bây giờ."

"Đó không phải là lỗi của anh." Beomgyu lầm bầm.

"Anh biết. Đó chỉ là tai nạn nhưng anh có nghĩa vụ phải chăm sóc cho em."

Môi Beomgyu cong lên thành một nụ cười nhỏ khi cậu đi về phía bàn của Soobin và ngồi trước mặt anh ấy. "Thành thật nói với anh, Soobin." Cậu bắt đầu trong khi cố gắng nhìn người lớn tuổi hơn. "Chúng ta không cần bác sĩ để kiểm tra cho em... Ý em là em tin rằng mẹ biết tất cả những gì nên làm nếu gặp chuyện như thế này." Cậu bình tĩnh nói.

"Mẹ... em?"

"Vâng." Beomgyu khẽ cười. "Bà ấy biết mọi thứ về cách chữa vết thương nhẹ."

Soobin dừng lại một lúc trước khi lại lên tiếng. "Em có muốn anh gọi cho bà ấy ngay bây giờ không?" Anh hỏi và định lấy điện thoại của mình nhưng Beomgyu đã nhanh chóng nắm lấy tay anh rồi lại ngay lập tức bỏ ra khi cậu nhận thức được điều mình vừa làm.

Đôi má của Beomgyu hơi ửng đỏ, cậu cố gắng không mất bình tĩnh và lập tức lên tiếng để ngăn không khí khó xử tiến vào thăm căn phòng. "Em- em định về thăm bà ấy- như để tạo bất ngờ..." Cậu nói chưa hết câu như một câu hỏi chờ đợi sự đồng ý của Soobin.

Soobin liếc nhìn bàn tay mình một lúc trước khi nhìn Beomgyu. "Được đấy." Anh gật đầu và rút tay ra khỏi điện thoại, mắt nhìn xuống đôi má ửng đỏ của Beomgyu. "Em bị cảm cúm à?"

Beomgyu ngay lập tức lắc đầu và vội vàng nhìn sang chỗ khác. "Em- bình thường."

"...chắc chứ ...?"

Sự im lặng bao trùm khắp căn phòng và tất cả những gì họ có thể nghe thấy là tiếng đồng hồ tích tắc và ngón tay của Soobin gõ trên bàn của anh ấy, điều đó không có gì khó hiểu, ít nhất là đối với Soobin. Mặt khác, Beomgyu tiếp tục nhìn quanh phòng như thể đang tìm kiếm thứ gì đó hay ho để nhìn chằm chằm và ai biết được có lẽ cậu sẽ thích nhìn chằm chằm vào nó một lúc thì sao, nhưng nghiêm túc mà nói, Beomgyu đã tuyệt vọng đến nỗi muốn ra khỏi phòng nhưng cậu không thể. Cậu không nghĩ ra lời nào để nói với Soobin. Có nên nói 'tạm biệt' không? Hoặc là 'Gặp lại anh sau', 'Em cần phải đi rồi' ?

Tại sao mình lại phải hoảng sợ như vậy chứ?! chỉ cần nói tạm biệt thôi gyu!

Soobin chú ý đến biểu cảm của Beomgyu, anh hắng giọng và đưa Beomgyu thành công trở về thực tại. "Chúng ta sẽ đến đó trước khi ăn trưa."

"T-thế em nghĩ là em cần rời đi rồi." Beomgyu đứng dậy khỏi ghế trong khi tự nguyền rủa bản thân vì đã nói lời tạm biệt ngắn ngủi nhất. Ai lại nói như vậy bao giờ?

"Ừm, nhớ chuẩn bị chìa khóa đấy nhé, nó ở trên bàn cạnh giường."

"Vâng em hiểu rồi." Beomgyu gật đầu và quay lưng bước đi. Cuối cùng khi đến cửa, cậu đột ngột dừng lại và nhìn Soobin. "Chúng ta... qua đêm ở đó à?" Cậu hỏi, nhớ xem Soobin có nói gì về việc mang thêm quần áo hay không.

Soobin gật đầu. "Yeah." Anh nói. "Có sao không? Anh nghĩ là mẹ nhớ em lắm đấy."

"Không chỉ có vậy-." Beomgyu ngừng lại rồi thở dài ngay sau đó. "Anh có thể đừng... ừm... nói chuyện với Yeonjun một khoảng thời gian được không?" Cậu lo lắng Soobin phát hiện ra sự thật. Nó chắc chắn sẽ trở thành một thảm họa, đặc biệt là khi cậu biết Tiffany thích cậu, chắc hẳn Soobin sẽ thất vọng về cậu và không nói chuyện với cậu mất.

"Anh hứa với em được không Soobin?"

Soobin muốn hỏi tại sao nhưng rồi từ bỏ khi nhìn thấy ánh mắt cầu xin của Beomgyu, anh gật đầu. "Được."

Beomgyu nở một nụ cười nhẹ. "Đừng lo lắng quá." Cậu nói và ra khỏi văn phòng, trả lại không gian riêng tư cho anh.






🍒

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz