ZingTruyen.biz

Exchange Of Hearts

Bão tan đã là chuyện của một tuần sau đó, mưa to gió lớn rút đi trả lại vẻ yên bình cho vùng hải đảo. Yên bình hệt như cách mà Seokjin và Voo ở bên nhau.

Sẽ không hề ngoa khi nói rằng trông hai người họ giống một cặp đôi già – cái thời điểm mà người ta đem yêu thương hoá thành hành động thay vì diễn đạt bằng lời. Chẳng những vậy, cả hai còn hiểu nhau đến kỳ lạ, chỉ một ánh mắt hoặc một cái cau mày là đủ biết đối phương muốn gì, cần gì.

Seokjin thường hay đùa việc anh và cậu phối hợp ăn ý là nhờ có thần giao cách cảm, thế nhưng hôm nay cậu đột nhiên lại ghét cái loại tâm ý tương thông này.

Ngồi nhìn chằm chằm những viên trắng xanh vừa mới tìm được trong tủ chăn màn, Seokjin thấy lòng mình nặng trĩu. Cậu không biết đây là thuốc trị bệnh gì nhưng chắc chắn có bệnh thì mới uống thuốc. Rốt cuộc anh bệnh gì? Từ khi nào? Tại sao lại giấu cậu?

Rất nhiều câu hỏi không có lời giải đáp xuất hiện khiến Seokjin vô cùng bứt bối. Không thể ngồi yên thêm bất kỳ giây phút nào nữa, cậu cất vội số thuốc về chỗ cũ rồi chạy ra cửa, hướng tới nhà y sĩ trong làng.

"Chào buổi sáng, chú Suho." Seokjin lễ phép chào hỏi người đàn ông trung niên đang đứng trong sân.

"Seokjin đó hả?" Suho vui vẻ đáp. "Tìm chú có việc gì sao?"

"Cháu đến mua thêm thuốc cho Voo." Seokjin nói dối, phòng trường hợp anh đã nhờ Suho che đậy bệnh tình với cậu.

"Cậu ấy mới đến mua vài ngày trước mà. Đã uống hết rồi sao?" Ông nghi hoặc hỏi.

"Dạ vẫn chưa nhưng anh ấy lỡ để quên dưới tàu cá nên nhờ cháu mua giúp vài liều trong lúc đợi tàu về." Cậu nhanh chóng giải thích.

"Ra vậy." Suho gật đầu, xoay người đi vào trong. "Chú nói này, cháu nên khuyên cậu ấy đi bệnh viện kiểm tra sớm một chút. Đau đầu một hai ngày thì không sao chứ liên tục cả tháng như vậy rất nguy hiểm." Ông nói trong lúc lấy thuốc.

Những lời của Suho chẳng khác gì giáng thẳng một cái tát vào mặt chàng trai trẻ, nó khiến Seokjin bắt đầu nghi ngờ cậu làm bạn trai kiểu gì mà anh đau đớn suốt ngần ấy thời gian, cậu lại không hay không biết.

Mang theo tâm trạng ngổn ngang trở về, Seokjin không vào ngay mà đứng tần ngần trước cổng. Trong nhận thức của cậu, 'nhà' là nơi chốn, là cái để che mưa chắn gió chứ chưa bao giờ nghĩ 'nhà' sẽ là một người. Đôi mắt nâu lẳng lặng dõi theo những con thuyền vừa cập bến, tìm bóng dáng quen thuộc giữa những ngư dân đang tất tả bê từng thùng cá đầy ấp lên bờ.

Như Seokjin mong đợi, không lâu sau, người ấy xuất hiện ngay bên cạnh cậu.

Từ đằng xa nhìn thấy Seokjin, Voo liền chạy nhanh về phía cậu. "Sao em đứng đây?"

Khoé môi Seokjin kéo cao tạo thành một nụ cười rạng rỡ. "Đón anh." Cậu đáp trước khi ôm chầm lấy anh.

"Đừng ôm!" Voo kêu lên. "Buông anh ra nào, sóc nhỏ. Người anh toàn mùi cá—"

"Hông." Seokjin lắc đầu. "Anh là con cá em cũng ôm." Cậu lí sự, nhất quyết không chịu thả tay.

Hết cách, con cá đành bê luôn con sóc vào nhà. Sau đó, con cá phải doạ con sóc rằng con cá sẽ bắt con sóc tắm chung thì con sóc mới buông tay cho con cá đi tắm.

Lúc Voo quần áo tươm tất sạch sẽ thì Seokjin đã dọn sẵn cơm nước và ngồi chờ. Tàu đánh bắt gần bờ thường ra khơi từ hai đến tám giờ sáng, thế nên cậu luôn dậy vào nửa đêm để chuẩn bị đồ ăn cho anh và thức sớm làm bữa sáng rồi đợi anh về ăn cùng.

Cơm nước xong, Seokjin mang bát đũa đi rửa như thường lệ còn Voo thì tranh thủ ngủ bù.

Đợi Seokjin rời khỏi, Voo cẩn thận lấy ra túi thuốc từ ngăn tủ đựng chăn màn, đếm đúng số viên cho một liều bỏ vào miệng rồi cất mớ còn lại vào vị trí cũ. Anh choáng váng nằm xuống niệm, ý thức bắt đầu mơ hồ, chìm sâu vào giấc ngủ.

Lưng Seokjin tựa vào vách ngăn, môi dưới bị cậu cắn đến bật máu, toàn bộ quá trình Voo lén lút uống thuốc đều bị cậu nhìn thấy. Qua loa lau nước mắt trên mặt, Seokjin nhẹ chân đi xuống bếp, cậu quyết định để Voo nghỉ ngơi cho lại sức rồi sẽ nói rõ ràng chuyện này với anh và bắt anh đi khám bệnh. Anh đã bị mất trí nhớ, hiện tại còn đau đầu nên tuyệt đối không thể xem nhẹ.

Chính vì vậy, ngay khi tỉnh giấc, Voo phải đối diện với một Seokjin trong trạng thái nghiêm túc và túi thuốc quen mắt đặt ngay trên nệm.

Voo thở dài, quả thật cây kim trong bọc sớm muộn gì cũng có ngày lòi ra. "Jinnie, anh...anh không cố tình giấu em. Anh vì không muốn em lo lắng mới không nói cho em biết."

"Ngày mai chúng ta đến bệnh viện." Cậu nói, lời ít ý nhiều.

"Em không giận?"

Seokjin lắc đầu buồn bã. Dĩ nhiên, cậu không trách anh giấu diếm mình. Trái lại, tất cả những gì cậu cảm thấy hiện giờ là đau lòng bởi mặc kệ sức khoẻ không tốt, anh vẫn vừa chăm sóc cậu, vừa gồng mình gánh vác kinh tế cho cả hai người. Chỉ là cậu có hơi thất vọng vì anh đã quá vô tâm với mạng sống của chính anh.

"Voo." Seokjin nắm tay bàn tay to lớn đặt lên vị trí trái tim mình. "Anh ở đây nên anh hạnh phúc em sẽ hạnh phúc, anh đau em cũng đau. Nói cách khác, nếu anh muốn em sống cuộc sống vui vẻ, vô lo vo nghĩ thì anh nhất định phải bình an." Giọng cậu tha thiết, như khuyên nhủ, lại như cầu khẩn.

Anh dang tay ôm lấy cậu, tâm can vặn xoắn xót xa. "Anh xin lỗi. Là anh nông cạn. Xin lỗi em." Anh thì thầm.

Nước mắt từng giọt trào ra khoé mi cậu thấm vào tim anh, bỏng rát. Đây là lần đầu anh thấy cậu khóc và anh là nguyên nhân.

"Em đừng khóc, tôi hứa sau này sẽ không như vậy nữa. Đừng khóc, Jinnie."

Để Seokjin yên tâm và cũng để giữ đúng lời hứa của mình, ngay hôm sau Voo theo cậu đón chuyến tàu sớm đến bệnh viện Baengnyeong.

Sau khi thăm khám lâm sàng, bác sĩ chỉ định Voo làm tiếp xét nghiệm máu và chụp MRI. Thấy còn lâu mới đến lượt Voo, Seokjin ra ngoài mua đồ uống cho anh, phòng lát nữa rút máu xong anh sẽ mệt.

Lúc qua ngã tư, Seokjin xui xẻo va trúng người khác. Hậu quả là cậu ngã sấp xuống đường, túi đồ văng ra tận đằng xa.

Biết bản thân bất cẩn gây hoạ, người kia vội vàng đỡ Seokjin dậy. "Tôi xin lỗi. Cậu không sao chứ?"

Seokjin cảm giác chất giọng nhẹ tênh, trong trẻo này rất quen tai cơ mà tình huống hiện tại lúng túng nên cậu nhất thời không nhớ ra.

"Tôi không sao." Cậu đáp rồi xoay người, định nhặt nhạnh đồ đạc của mình nhưng người kia đã nhanh hơn cậu một bước.

Hắn nhìn những quả táo bầm dập và lon hồng sâm móp méo trước khi áy náy nhìn cậu. "Hỏng hết rồi. Để tôi mua đền lại cái mới cho cậu."

Seokjin lập tức xua tay. "Không cần đâu. Chỉ là bên ngoài thôi mà, vẫn còn sử dụng được." Cậu hiền lành nói.

Ánh mắt hắn rơi vào mấy vết trầy trong lòng bàn tay Seokjin, và trước khi kịp nghĩ thông hắn đã bắt lấy cổ tay cậu. Một giây sau, thấy người đối diện cau mày khó chịu, hắn liền buông ra. "Tay cậu bị thương rồi." Hắn giải thích.

Seokjin liếc qua tay mình. "Trầy xước ngoài da thôi. Đều là chuyện ngoài ý muốn, anh đừng quá để tâm. Tôi xin phép." Seokjin quay gót, cậu cần phải nhanh chóng trở về, Voo còn đang chờ cậu.

"Đợi đã." Người đàn ông gọi với theo, đợi Seokjin quay đầu lại, hắn đưa cho cậu ba miếng urgo. "Ừm...c-cậu ít nhất có thể nhận cái này không?" Hắn xoa xoa gáy, dường như đang xấu hổ.

Seokjin phì cười, cảm thấy hắn hơi đáng yêu. Cậu cầm lấy băng cá nhân, cúi đầu nói cảm ơn rồi bước vội về khoa xét nghiệm.

Trên đường đi, cậu tranh thủ xử lý vết thương, tránh cho lát nữa Voo phát hiện sẽ lo lắng. Lúc này, Seokjin mới hiểu tại sao cái người cao to vạm vỡ, diện đồ đen trông cực ngầu ấy lại ngại.

Miếng urgo hắn đưa...in hình thỏ Kookie màu hồng phấn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz