ZingTruyen.biz

Edit Xuyen Nhanh Nu Phu Phan Cong Vao Con Duong Nguoc Tra


Lúc Vân Kiều đang đánh giá lớp trưởng, lớp trưởng cũng chú ý tới cô, nụ cười của cô ta lập tức tắt ngấm, cằm nâng lên, trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý.

Lý Vân Kiều:? ? ?

Cô ta đắc ý cái gì?

438: [Đoán chừng đắc ý là do cướp được Tề Thắng từ tay ngươi.]

Lý Vân Kiều: [... Cái này thì có gì mà đáng tự hào? Nói đúng ra, ta hơn nàng ta nhiều tuổi, nếu ở cổ đại vào cửa chính sau, đó chính là thiếp, còn dám lên mặt với chính thất như ta sao?]

(Nữ chính mới đến thế giới hiện đại nên mình vẫn để xưng hô với hệ thống là cổ đại, nói với những người khác vẫn xưng hiện đại nhen^^)

438. [... Thân ái, Dung Luân gia nhắc nhở ngươi, đây là hiện đại, hơn nữa ngươi và Tề Thắng chưa kết hôn, huống chi là chính thê tiểu thiếp, xin hãy nhớ lại thật nhiều ký ức của nguyên chủ, làm quen với tam quan và quy luật của thời đại này!]

438 cảm thấy mình sai lầm, không nên để Vân Kiều làm nhiệm vụ của thế giới hiện đại nhanh như vậy, nên làm dần dần.

 Vân Kiều là một người cổ đại xuyên không.

Trực tiếp vượt qua thiên niên kỷ,  bản thân cũng có chút không thích ứng.

Nhưng không thể làm gì được, nhiệm vụ vào thời cuối nhà Thanh và Trung Hoa Dân Quốc bây giờ khó khăn hơn một chút đối với Vân Kiều, hơn nữa thời gian đó không yên bình, nếu không cẩn thận sẽ chết người.

Chỉ có thế giới hiện đại là hòa bình.

Nó đã cố gắng chọn những nhiệm vụ đơn giản nhất và dễ dàng nhất cho người mới làm quen.

Ai nha ......

[Nói tóm lại, trên đời này tình yêu là miễn phí, rất nhiều phụ nữ sẵn sàng vì tiền mà làm tiểu tam còn dương dương tự đắc. So với những người phụ nữ đó, lớp trưởng vốn đã rất tốt rồi, cô ta chỉ là một cô gái nhỏ vừa giành được thứ gì đó, đắc ý một chút cũng là nhân chi thường tình.]

Số 438 cũng rất rầu thúi tuột cho Vân Kiều, nó đã giành lấy nhiệm vụ này từ các yêu tinh Cửu U khác.

Bởi vì cái nhiệm vụ này, đuôi của nó đã bị mấy yêu tinh kia cắn nát!

[Ta biết rồi, ta sẽ chú ý.]

Vân Kiều không phải là người không biết tốt xấu, cô  nhìn thấy tất cả những gì 438 đã làm cho cô .

Nghĩ đến hình ảnh 438 dưới hình dạng một tiểu quỷ trong không gian màu đen ôm cái đuôi mảnh khảnh của mình, bị bắt buôn bán hình ảnh mà nước mắt lưng tròng, Vân Kiều hận không thể vội vàng chạy lại ôm lấy nó mà cưng chiều.

Lớp trưởng đều là vô tội, Vân Kiều cũng lười để ý, nhưng Tề Thắng hẳn là một tên tra nam đi?

Nguyên chủ tuyệt đối không sai, vậy Tề Thắng đi đâu?

Nếu nhớ không lầm, nguyên chủ đã chi rất nhiều tiền cho Tề Thắng, ngay cả việc của cha Tề Thắng cũng do nguyên chủ giải quyết.

Chưa kể những cái giới cấp cao kia...

Tề Thắng, nói ngoại tình liền ngoại tình.

Kỳ thật, khi hiểu rõ ngọn nguồn của sự việc, liền sẽ phát hiện ra Tề Thắng thật sự không thích nguyên chủ, nhưng hắn hiện tại không thể rời khỏi nguyên chủ, tuyệt đối sẽ không thể nói lời chia tay đơn giản như vậy được.

Lý do duy nhất là, lạt mềm buộc chặt?

He he he...

Vân Kiều hiểu ra, nhìn Tề Thắng với vẻ khinh thường càng nhiều hơn.

Nguyên chủ cũng thật ngốc, một tay hảo hảo đập nát.

Nói trắng ra, Lý Vân Kiều cô chính là cha mẹ, đồ ăn, quần áo của Tề Thắng.

Trực tiếp đi lên xé ra!

Vân Kiều vẫn đang suy nghĩ, đi về phía Tề Thắng.

Một tia chán ghét thoáng qua trong mắt Tề Thắng, lướt qua trong giây lát.

Thẳng đến khi Vân Kiều đi tới bên cạnh Tề Thắng: "Vân Kiều, tôi đã nói rõ lời của mình rồi, còn chuyện gì nữa sao?"

Gì?

Có chuyện?

Những học sinh ồn ào trong lớp im lặng hơn hẳn, lần lượt vểnh tai lên.

Hai người này là kim đồng ngọc nữ trong lớp, có phải là đang có mâu thuẫn hay không?

Lại nhìn bộ dạng xấu hổ của lớp trưởng, nhớ tới gần đây cô ta và Tề Thắng rất thân thiết, rất nhiều bạn học đều lộ ra thần sắc giống nhau.

Đương nhiên, lớp trưởng biết được ý tứ của những ánh mắt đó, khuôn mặt đỏ bừng, vẻ mặt đắc ý biến mất không sót lại chút gì.

Cô ta không có, cô ta chưa từng có quan hệ như vậy với Tề Thắng!

Nhưng bây giờ không phải lúc để giải thích.

Trong lòng cô ta càng là không muốn giải thích, nhưng lớp trưởng sẽ không thừa nhận.

Ánh mắt của các bạn học xung quanh khiến người theo dõi cảm giác như ngồi trên đống lửa, dù không cam lòng, cô ta vẫn đứng dậy nhường chỗ: "Vân Kiều, ngồi đi. Tề Thắng, nói chuyện với Vân Kiều cho tốt, hai cậu đã ở bên nhau hai năm, không có trở ngại nào không thể vượt qua được."

"Tôi đã nói hết những điều cần nói rồi." Tề Thắng rất không kiên nhẫn nói: "Vân Kiều, kỳ thi tuyển sinh đại học sắp đến rồi, tôi không có thời gian để chơi trò chơi tình ái với cậu. Còn cậu có nghĩ chúng ta đến từ cùng một thế giới không? ? Tôi không phải cậu, nhà cậu có quặng, tôi muốn dựa vào bản thân nỗ lực đi lên, xin đừng ảnh hưởng đến việc học của tôi."

Vân Kiều ngồi xuống chỗ của mình, gõ ngón tay lên mặt bàn, nghiêm túc nói: "Thứ nhất, vị trí này vốn là của tôi, tôi không cần ai nhường cho. Thứ hai, tôi hiểu được tham vọng của cậu, càng đồng ý với cậu. Đúng vậy, chúng ta không cùng thế giới. Vì vậy, tôi đồng ý chia tay. Thứ ba, hãy trả lại cho tôi những gì cậu đã ăn và mặc trong hai năm qua. Ồ, không nhiều lắm, giảm giá cho cậu một chút, mười vạn cũng được. Trả bằng thẻ tín dụng hay tiền mặt?"

Vẻ mặt Tề Thắng sững sờ!

Các học sinh khác cũng choáng váng!

Khi bọn họ phản ứng, có tiếng thở hổn hển trong lớp.

Lớp trưởng nhìn Tề Thắng như chết đi sống lại, điều đầu tiên cô ta nghĩ là Tề Thắng thực sự đã tiêu tiền của một cô gái, cũng đã tiêu những mười vạn? Trời ạ! Cô ta lại không có mười vạn để nuôi dưỡng đàn ông a!

Tề Thắng sắc mặt cực kỳ khó coi, rất không thể tin được: "Mười vạn?"

Vân Duyên mỉm cười gật đầu: "Quần áo cậu đang mặc là của Nike. Tôi tặng cho cậu nhân sinh nhật lần thứ mười bảy của cậu. Giá hơn 3.000. Còn có chiếc cặp đi học của cậu đặt làm riêng, có tên tiếng Anh của cậu trên đó. Tên viết tắt cũng do tôi đưa ra và giá là 24.000. Kể cả những nhà hàng hay câu lạc bộ cao cấp mà chúng ta đã hẹn hò trong hai năm qua, tôi cũng đã trả tiền cho nó. Ồ, đúng rồi, một tháng trước đây cậu nói cậu phải đi học hàng ngày rất xa. Chuyển rất nhiều lần xe bus, rất vất vả. Tôi không nói hai lời mà mua cho cậu một chiếc xe đạp Hỉ Đức Thịnh hơn 30.000 tệ. Trong hai năm qua, số lần cậu thanh toán chỉ đếm trên đầu ngón tay, còn 100.000 tệ vẫn là của tôi. Tôi sẽ giảm giá cho cậu 10%. Vốn dĩ tôi không để ý đến những món tiền nhỏ này, nhưng tôi biết cậu là người thật thà, chính trực, không thích lợi dụng người khác. Chúng ta không chia tay cũng không sao. Nhưng vì chúng ta đã chia tay, cậu khẳng định không phải lợi dụng tôi đi?"

Khuôn mặt của Tề Thắng đỏ bừng lên, đặc biệt là những ánh nhìn từ các bạn cùng lớp và lớp trưởng, khiến cậu muốn tìm một nơi để trốn.

Nhưng, tận mười vạn!

Đây là một con số thiên văn đối với hắn ta.

Hắn lấy tiền chỗ nào bây giờ?

"Tôi ... cậu đã cho tôi những thứ này ..." Hắn không muốn trả lại, hắn cũng không có tiền để trả lại.

Vốn dĩ vẫn có chút cảm giác tội lỗi với Vân Kiều, nhưng sau chuyện này, cảm giác tội lỗi của Tề Thắng đã không còn, thậm chí hắn còn ghét Lý Vân Kiều không cho hắn tí mặt mũi nào.

Tất nhiên Vân Kiều không bỏ qua tia hận thù trong mắt hắn lóe lên rồi biến mất, cô rất ngạc nhiên: "Tôi cho cậu vì lúc đó cậu là bạn trai của tôi. Không nói đến chuyện khác, chúng ta đã ở bên nhau hai năm, tôi tin cậu đưa ra quyết định sau khi cân nhắc kỹ lưỡng. Trong trường hợp này, khi tôi đưa cho cậu một chiếc xe đạp cách đây một tháng, đáng lẽ cậu phải từ chối, hay là cậu nối chia tay là do nhất thời hứng khởi? Hoặc là... Cậu chỉ đơn thuần bởi vì cảm thấy tôi ngốc nghếch lắm tiền? Xin lỗi, tôi hỏi câu này, cậu như vậy.... coi như là lừa dối tôi đi? Rốt cuộc số tiền lớn như vậy..."

"Tôi làm sao có thể lợi dụng cậu! Không phải chỉ mười vạn, tôi sẽ trả!" Tề Thắng vội vàng cắt ngang lời Vân Kiều, sau đó mặc cho cô lảm nhảm, một chút liền trở thành kẻ lừa đảo.

Vân Kiều cười cười, tiếp tục chủ đề lúc đầu: "Vậy cậu muốn quẹt thẻ hay thanh toán bằng tiền mặt?"

Tề Thắng nghiến răng: "Vân Kiều, cậu thật sự muốn như thế này sao? Chúng ta bên nhau hơn hai năm, tôi cảm thấy..."

"Tôi không cần cậu cảm thấy, tôi muốn tôi cảm thấy!" Vân Kiều hất một chút tóc, ánh mắt không chút cảm xúc nhìn hắn: "Luật sư của tôi sau giờ học sẽ liên lạc với cậu, cậu chỉ cần thương lượng với anh ấy. . Dù sao thì hai mối quan hệ bây giờ của hai chúng ta rất khó xử, có thể không tiếp xúc thì không tiếp xúc."

Tề Thắng muốn ói ra máu vì bộ dáng người tốt của Vân Kiều.

Hắn có chút hối hận, tại sao lại nháo lên chứ.

Dù hắn không cảm thấy an toàn nếu không làm ầm ĩ lên, dù không thích Vân Kiều, hắn vẫn cần cô ở nhiều nơi.

Mười vạn tệ, cha mẹ hắn đang làm những công việc lặt vặt, đem hắn bán đi cũng không được a!

Điều khiến Tề Thắng lo lắng nhất chính là hình tượng của hắn, bởi vì lời nói của Vân Kiều đã bị hủy hoại hoàn toàn.

Hắn luôn tạo dựng được hình ảnh tích cực về một học sinh ngoan, dịu dàng như ánh mặt trời.

Nhưng bây giờ mọi người đều nhìn hắn với ánh mắt quái dị khó tả, điều này khiến Tề Thắng muốn tìm cái khe đất chui vào.

Ánh mắt ngưỡng mộ của các bạn nữ trong lớp trước kia cũng đã thay đổi.

Điều không thể chấp nhận nhất là ánh mắt của lớp trưởng nhìn hắn, với một chút khinh thường trong sự thất vọng của cô ta, thể hiện rõ ràng rằng cậu làm sao lại có thể là một người như vậy.

Tề Thắng không thể chấp nhận điều đó sau khi hình ảnh mà hắn đã kinh doanh trong vài năm bị phá hủy, tiếp đó hắn không để ý đến bài giảng trên lớp.

Trái ngược với hắn, Vân Kiều lại vô cùng nghiêm túc tập trung, cẩn thận ghi lại từng lời cô giáo nói, cho dù cô hiểu hay không hiểu, sẽ không bỏ qua.

Thậm chí, sau khi hết tiết cô còn ngăn giáo viên hết lớp này đến lớp khác và nghiêm túc hỏi giáo viên một số đoạn mà cô không hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz