ZingTruyen.Asia

[EDIT - Xuyên nhanh, Hệ thống, H] Mị nhục sinh hương

Quyển 4 - Chương 46: Cha và con dâu nuôi từ bé (6)

imhoanggiagia


Edit & Beta: Hoàng Gia Gia

Bản dịch có sự tham khảo từ Phongthientuyet

Sáng sớm đầu hạ, mây mù che khắp núi rừng, sương sớm dày đặc, cơn gió nhẹ mang theo cảm giác mát lạnh thổi tỉnh đàn đàn chim muông.

Tạ Lãng và Cố Minh Nguyệt từ sáng sớm đã dậy chuẩn bị hành lý, gói ghém đồ đạc thật gọn gàng, rời nhà xuống núi đi vào trong thành Quý Giang. Trong cái sọt bằng trúc mà nam nhân đeo sau lưng nhét đầy các kiểu da lông của đủ loại động vật đã được xử kí kĩ càng, chuẩn bị mang ra chợ bán để kiếm chút tiền lo cho chi phí sinh hoạt hàng ngày.

Chuyến đi này nếu ấn theo cước trình thường ngày của Tạ Lãng nhiều nhất cũng chỉ mất nửa canh giờ là tới nơi, nhưng vì lần này mang theo Cố Minh Nguyệt nên mất nhiều thời gian đi đường hơn mọi khi, dù sao thể lực của tiểu nữ hài cũng không thể bằng một nam nhân trưởng thành đã quen với việc săn bắn như hắn được.

Cố Minh Nguyệt hầu như không có cơ hội được đi xa như thế này. Nàng chỉ có thể hoạt động đi lại trong sơn cốc hoặc phụ cận cánh rừng, bình thường vào trong núi cũng chỉ vì hái chút quả dại nấm hoang, đào một ít loại rau dại linh tinh có thể nấu ăn được, cơ bản là không bao giờ đi sâu vào trong rừng.

Trong thời gian ở thế giới nhiệm vụ này, nàng vẫn chưa có cơ hội đi ra khỏi sơn cốc để nhìn ngắm xung quanh. Đường trong núi hẹp quanh co, thỉnh thoảng lại nghe được tiếng chim trắng hót vang trong rừng cây cùng tiếng gió thổi qua khe lá kéo dài như tiếng ngâm trong trẻo, cảnh vật tràn đầy sức sống. Cố Minh Nguyệt hít sâu một hơi, cảm nhận không khí trong lành mát mẻ tràn đầy trong ngực khiến nàng vô cùng phấn khởi mà nhảy nhót khắp nơi, điệu bộ thoải mái tự nhiên y hệt một đứa trẻ tinh nghịch ngang bướng.

Nàng rất mong chờ chuyến đi họp chợ lần này, bởi vì kiếp trước hay khi ở thế giới nhiệm vụ, chỉ cần nhiệm vụ có bối cảnh thời đại là cổ đại thì nàng gần như là một con chim nhỏ bị nuôi nhốt ở trong lồng son, không bay được cũng chẳng thể đi xa, bất luận là quý nữ hay là nha hoàn, thời thời khắc khắc đều phải tỏ vẻ đoan trang, mà thế giới nhiệm vụ này nàng không bị quản thúc hành vi, cảm giác được thoải mái chạy nhảy như thế này khiến Cố Minh Nguyệt cảm thấy vô cùng tự do tự tại. Từ tận sâu trong lòng nàng vẫn luôn khao khát được tự do, làm những việc mình muốn mà không cần câu nệ phép tắc, khuôn phép hay bị gò bó bởi thân phận địa vị, lễ nghi.

Nụ cười của nàng rực rỡ như ánh mặt trời, đôi mắt cũng sáng ngời lộng lẫy như ánh sao chiếu rọi, cả khuôn mặt đều rực rỡ hào quang. Tạ Lãng nhìn tiểu nữ nhi dang hai tay nhảy nhót khắp nơi, khoé miệng nhếch lên ý cười, tâm tình nặng nề cũng trở nên vui vẻ thoải mái hơn rất nhiều.

Chuyện nên tới rồi cũng sẽ tới, chỉ cần hắn có thể tiếp tục nhìn nàng vui vẻ tràn đầy sức sống như bây giờ là được. Tạ Lãng nghĩ như vậy, phiền muộn trong lòng cũng giảm đi không ít.

Hai người vừa đi vừa nghỉ, khi đến chợ vừa kịp thời gian mở hàng.

Hai người tìm một chỗ trống nhỏ bên đường, trải một tấm vải bố màu nâu ra đất sau đó bắt đầu đem hàng hoá ra bày biện, trong chốc lát phía trên đã xếp đầy da lông của động vật săn bắt được trong rừng.

Bọn họ sóng vai ngồi một lúc thì liền lục tục có mấy người qua đây hỏi Tạ Lãng giá cả. Những người này lấy tay sờ đông bóp tây, lật qua lật lại mấy tấm da nhưng mắt vẫn luôn dán chặt trên người Cố Minh Nguyệt, hiển nhiên là có dụng ý khác.

Tới hỏi giá cả phần lớn đều là thiếu niên, tuổi tác không đồng nhất, vì có thể nhìn Cố Minh Nguyệt nhiều hơn bọn họ đều đông chọn tây lấy, cọ tới cọ lui một lúc lâu mới lấy ra một mảng da nhỏ không mấy tốt từ trong đám da kia ra, sau khi thanh toán phải dời đi còn không quên nhìn Cố Minh Nguyệt thêm vài lần sau đó lưu luyến không tình nguyện mà dời đi. Nhìn thấy tình cảnh như vậy Tạ Lãng không khỏi nhíu chặt mày, trong lòng tràn ngập tức giận.

Đám nhãi ranh này vậy mà lại dám tơ tưởng đến tiểu nữ nhi tựa thiên tiên của hắn, quả thực không biết tự lượng sức mình! Nhưng không biết nghĩ đến điều gì, vẻ mặt lúc trước còn tràn đầy tức giận của Tạ Lãng trong nháy mắt bỗng sa sút ảm đạm đi rất nhiều.

Cố Minh Nguyệt say sưa quan sát náo nhiệt trên đường mà không thèm để ý tới ánh mắt nóng rực của mấy nam tử đến mua hàng. Đám thiếu niên nam tử gầy yếu trói gà không chặt kia làm sao có thể sánh bằng nam chính tướng mạo anh tuấn, khí thế hơn người hàng to xài tốt, trong lòng nàng thứ có thể vượt qua tầm quan trọng của nam chính cũng chỉ có.... Mà thôi, có một số việc, có thể nghĩ đến trong lơ đãng nhưng lại không thể nghĩ sâu, Cố Minh Nguyệt biết rõ điều này nên không dám động vào đoạn kí ức đã phủ đầy bụi kia.

Nàng nghĩ tới kiếp trước, khi còn là Ngọc Hoa quận chúa, muốn mua thứ gì thì chỉ cần trực tiếp phái hạ nhân đi gọi chưởng quỹ của mấy cửa hàng trứ danh kia mang tới phủ khom lưng uốn gối để nàng xem xét lựa chọn. Cho dù là khi làm nhiệm vụ, nàng cũng chưa từng xuất đầu lộ diện trên đường cái để bươn chải buôn bán như thế này. Nàng có thể không cần quan tâm tới lễ nghi hình tượng mà ngồi xếp bằng trên mặt đất, quan sát đoàn người tới lui rộn ràng trên đường, trải nghiệm này đối với nàng mà nói vô cùng mới mẻ.

Thỉnh thoảng, cũng có một vài nam tử trung niên đến sạp của bọn họ chọn da thú, trong số đó có một vài người là khách hàng lâu lăm của Tạ Lãng, thật sự muốn chọn một tấm da tốt mà tìm đến, nhưng cũng không ngoại lệ, người nào người lấy đều bị Cố Minh Nguyệt lấy đi hơn phân nửa lực chú ý.

Tạ Lãng vẫn tiếp tục dùng khuôn mặt sứt mẻ với biểu tình nghiêm túc tiễn mấy người khách quen đi, nhưng trong lòng lại ngũ vị tạp trần, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Cố Minh Nguyệt một lúc lâu, nhìn tới nỗi Cố Minh Nguyệt sởn cả tóc gáy.

Bị nam nhân mặt không cảm xúc dùng ánh mắt vi diệu phức tạp nhìn chằm chằm như vậy, cảm giác thật quá mức quỷ dị.

Lúc này trong lòng Tạ Lãng đại khái nghĩ tới trong lúc hắn vô tình không chú ý, tiểu nữ nhi của hắn đã trưởng thành xinh đẹp động lòng người như vậy, hấp dẫn biết bao anh mắt của nam nhân. Ta là phụ thân hẳn nên thấy vui mừng mới phải, nhưng trong lòng lại không gợi nên nổi một tia vui vẻ mà tràn đầy khó chịu... Khi nhìn thấy ánh mắt của đám nam nhân kia nhìn nàng, hắn có xúc động muốn móc mắt của mấy người đó xuống để bọn họ không thể nhìn thấy nàng nữa, hắn tưởng đem nàng cả đời dấu ở trong nhà, không cho phép nàng đi ra khỏi sơn cốc. Nếu con mãi mãi là của riêng một mình ta thì tốt biết mấy.....Nếu con có thể trở thành nữ nhân của ta...

Ở trong núi sâu không dễ kiếm sống, không những cần khí lực hơn người, mà còn cần tới trí thức sinh tồn nơi dã ngoại cùng với kỹ năng săn bắt thành thạo, vì vậy trong núi mới không có mấy hộ dân. Tạ Lãng có tay nghề tốt hơn nhiều thợ săn khác, da thú hắn bày da chưa tới một canh giờ đã bán hết sạch.

Nam nhân cất tiền vào trong ngực áo, đứng lên vỗ vỗ quần, kéo Cố Minh Nguyệt lên nói: "Đi thôi, phụ thân dẫn con tới chỗ này."

Cố Minh Nguyệt không rõ vì sao, còn tưởng rằng Tạ Lãng muốn dẫn nàng đi mua một vài món đồ dùng trong nhà, vì vậy ngoan ngoãn đi theo hắn, mãi đến khi hai người dừng lại trước cổng lớn của một nhà nọ.

Tạ Lãng đi lên thềm đá, kéo vòng cửa bên trên đập cửa, vài tiếng đập khẽ vang lên. Chốc lát sau đã có người chạy ra mở cửa, đó là một vị nữ tử trung niên dáng dấp sạch sẽ dễ nhìn, chỉ thấy bà híp đôi mắt sau đó cười tươi như hoa mở miệng nói: " Tạ đại lang, ngươi tới rồi à."

Tạ Lãng không đáp lời mà chỉ gật đầu, chỉ vào Cố Minh Nguyệt đang đứng bên cạnh với vẻ mặt mịt mờ không hiểu gì, giới thiệu nói: " Đây là tiểu nữ Tạ Y."

Vị nữ tử trung niên kia mở to hai mắt đánh giá Cố Minh Nguyệt từ trên xuống dưới một lần, tấm tắc chậc lưỡi: " Quả là một tiểu nương tử xinh đẹp, không biết sẽ có bao nhiêu nam tử khóc lóc kinh hô muốn lấy về nhà đây. Ngươi yên tâm, việc này cứ giao cho ta, ta nhất định sẽ tìm cho nàng một người phu quân tốt đẹp nhất."

Nghe tới đây, Cố Minh Nguyệt mới hiểu ra người trung niên nữ tử đang đứng trước mắt là một bà mối. Nàng thật không nghĩ tới Tạ Lãng mang nàng qua đây là vì muốn tìm một mối hôn sự cho nàng, nghĩ cũng thật buồn cười, hai người bọn họ hàng đêm ngủ cùng một giường, trần truồng ôm ấp, những việc không nên làm cũng làm cả rồi, chỉ thiếu mỗi bước cuối cùng kia thôi, ở thời đại này nàng nào còn cái gọi là trong sạch nữa chứ. Vậy mà nam nhân này lại vẫn muốn lừa mình dối người gả nàng cho nam nhân khác, Cố Minh Nguyệt cũng không còn gì để nói, thầm nghĩ Tạ Lãng thế mà thật ích kỷ. Hắn không muốn phá vỡ ranh giới đạo đức cuối cùng, cũng không chịu đâm rách lớp màng mỏng kia, nàng không thể cho hắn được như ý, trên đời này nào có chuyện tiện nghi như vậy.

Tạ Lãng suy nghĩ một hồi, nội tâm đấu tranh vô số lần nhưng cuối cùng vẫn gật đầu tỏ vẻ đồng ý, định đưa tay vào ngực áo lấy tiền làm mai đưa cho bà mối, nhưng tay hắn vừa động lại bị một đôi tay nhỏ bé mềm mại đè xuống.

"Phụ thân, Y nhi không muốn gả." Con ngươi đen trong suốt như thấy đáy của Cố Minh Nguyệt phản chiếu bóng dáng của nam nhân, đôi môi đỏ mọng phát ra lời nói kiên định.

"Ai u, Tạ cô nương, trên đời này làm gì có nữ tử nào tới tuổi thành thân rồi mà không phải thành gia lập thất đâu chứ. Cho dù ngươi không muốn gả, đến tuổi rồi quan phủ cũng nào có cho phép ngươi tuỳ hứng, đến lúc đó còn làm liên luỵ tới Tạ đại lang, như vậy thì đâu có được."

Cố Minh Nguyệt mắt điếc tại ngơ, dùng ánh mắt kiên định nhìn chăm chú vào nam nhân. Nàng đương nhiên biết ở thời đại này nữ tử tới tuổi mà không lấy chồng thì đúng là trái luật lệ, có thể liên luỵ đến người nhà phải đi tù, nhưng nàng không sợ những thứ này. Thế giới này binh hoang mã loạn, đăng kí hộ tịch quả thực là loạn một đoàn, cỗ thân thể này của nàng là bị người vứt bỏ, có đúng hộ khẩu hay không cũng cần phải chờ bàn bạc lại, huống chi nàng còn ở sâu trong sơn cốc, chỉ cần không xuống núi, có không gả đi nữa cũng chẳng có ai biết.

Tạ Lãng bị ánh mắt của nàng làm cho do dự. Thật vất vả hắn mới quyết tâm gả nàng đi mà nay lại bị câu nói của Cố Minh Nguyệt làm cho lung lay. Thậm chí bản thân hắn vừa nghe nàng nói vậy liền đồng ý, không kiên trì tiếp tục nữa mà trầm mặc thả tay xuống quay sang lắc đầu với nữ tử trung niên, dưới ánh mắt ngạc nhiên của bà cầm tay dẫn Cố Minh Nguyệt đi về nhà.

Chỗ bà mối này, Tạ Lãng đã tới không biết bao nhiêu lần. Mỗi lần bà mối đưa ra tư liệu về nhà trai đều bị hắn kén cá chọn canh mà loại bỏ, lấy lý do người này không tốt, người kia cũng không được cứ thế mà lui thân, hắn cảm thấy cho dù là ai đi nữa thì đều không xứng với tiểu nữ nhi nhà hắn. Lần này mang theo nàng xuống núi cũng là muốn cho bà mối nhìn kỹ càng một chút, để bà tìm một phu gia giàu có đàng hoàng cho nàng. Đối với tướng mạo của tiểu nữ nhi nhà mình, Tạ Lãng đặc biệt có lòng tin.

Nhưng ngay khi vừa lên tới chợ, khi Cố Minh Nguyệt bị một đám nam tử dùng ánh mắt ái mộ nhìn trộm, Tạ Lãng chợt phát hiện bản thân hoàn toàn không có cách nào chịu được có nam tử khác nhìn nàng, hay chạm vào nàng, người cùng nàng triền miên trên giường suốt quãng đời còn lại không phải mình.

Vì vậy khi Cố Minh Nguyệt đưa tay ngăn cản hắn, nam nhân vốn đã dao động liền thuận thế tìm cái bậc thang cho mình bước xuống, thuận lý thành chương làm theo tư tâm giữ nàng ở lại bên mình.

Muốn chiếm làm của riêng như vậy đã không thể coi là tâm lý không nỡ xa nữ nhi của một người cha nữa . Tình cảm của hắn dàng cho nàng, hôm nay hắn đã hoàn toàn minh bạch, hắn biết khối tình cảm này đã hoàn toàn biến chất.

"Phụ thân, Y nhi gả cho người được không?" Cố Minh Nguyệt đi sau lưng nam nhân, trong giọng nói toát lên vẻ ngây thơ cùng với mong ước.

Nghe thấy lời nàng vừa nói, Tạ Lãng đột ngột dừng lại, xoay người lẳng lặng nhìn chăm chú tiểu thiếu nữ đang cười rực rỡ như ánh mặt trời. Tựa như để khắc chế lúi nửa đột ngột bùng nổ, hắn nhanh chóng kéo cánh tay thiếu nữ, lôi nàng chạy nhanh vào trong ngõ hẻm u ám, một tay chống lên mặt tường, giam thân thể mềm mại nhỏ xinh của tiểu nữ nhi vào giữa cơ thể nóng rực của mình và bức tường lạnh lẽo cứng rắn kia, cúi người dùng tay còn lại nâng khuôn mặt như dương chi bạch ngọc của nàng lên, nhìn nàng vẫn còn thở hổn hển, ánh mắt đen tối hiện ra ánh sáng u lam, sáng rực mà lại thâm trầm, giống một hồ nước yên tĩnh trước khi giông bão ập đến.

Ánh mắt hắn buồn vui xen lẫn, lại toát ra vẻ thoải mái khi được giải thoát, giọng nói trầm thấp nỉ non: "Y nhi, lặp lại câu vừa rồi một lần nữa cho ta nghe."

"Y nhi muốn gả cho phụ thân." Giọng Cố Minh Nguyệt kiên định. "Y nhi có thể sống cả đời cùng người được không?"

"Đứa nhỏ ngốc, con vẫn chưa hiểu ý nghĩa của việc lập gia đình." Hơi thở nóng bỏng của Tạ Lãng phả lên mặt nàng, chóp mũi vuốt ve da thịt láng mịn non mềm của nàng, nhẹ nhàng lẩm bẩm.

"Y nhi chỉ muốn sống cùng với phụ thân, Y nhi không muốn gả ra ngoài, vừa nghĩ tới việc phải rời xa người, trái tim Y nhi liền đau nhức vô cùng..." Cố Minh Nguyệt nhíu chặt lông mày, vẻ mặt khổ sở cất lời: "Không biết vì sao, mỗi lần Y nhi đứng gần phụ thân như bây giờ, trái tim liền đập rất nhanh, cơ thể cũng cảm thấy rất nóng, khi "chữa bệnh" cũng vậy, dường như Y nhi lại kỳ quái hơn nữa rồi."

"Thật đáng thương!" Đôi môi Tạ Lãng khẽ nhếch, trán kề sát lên trên trán nàng, chuyên tâm thưởng thức nét mặt của thiếu nữ trong lòng.

"Bệnh của Y nhi cũng vì phụ thân mà ra, phụ thân phải giúp Y nhi chữa bệnh." Âm sắc trong giọng nói của tiểu thiếu nữ tràn đầy nôn nóng.

"Ừ, phụ thân sẽ chữa bệnh cho con." Tạ Lãng chậm rãi hôn lên cái miệng nhỏ thơm ngát ngọt như mật đường, vẫn luôn mời gọi dụ dỗ hắn của nàng, vừa nhẹ nhàng hôn vừa nói : " Nhưng chữa bệnh... cũng không trở ngại tới việc lập gia đình của Y nhi... phụ thân sẽ chữa trị định kỳ cho Y nhi..."

Nghe vậy trong lòng Cố Minh Nguyệt thật muốn mắng một tiếng tra nam, muốn hưởng mỹ nhân mà lại không muốn chịu trách nhiệm, còn định kỳ nữa, đang hôn nàng mà vẫn có thể nói ra câu này..... Nghĩ vậy nhưng Cố Minh Nguyệt vẫn là sáng suốt giữ lại trong lòng không có nói ra, nàng vẫn phải tiếp tục giả vờ như không hiểu gì mà nói: " Nếu gả cho người khác thì Y nhi mỗi giờ mỗi khắc không thể ở bên cạnh phụ thân , như vậy Y nhi bằng lòng cả đời không gả." Tiểu thiếu nữ kích động ôm chặt cổ nam nhân, vùi mặt vào trong lồng ngực quen thuộc tiếp tục rầu rĩ nói: "Nếu phải gả, Y nhi chỉ nghĩ gả cho phụ thân thì tốt rồi."

"Được."

"Hả?"

"Ta nói được, gả cho ta." Nam nhân đưa lưng về phía ánh sáng nên không thể nhìn rõ vẻ mặt bây giờ của hắn, chẳng qua hai mắt hắn toả sáng lấp lánh như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt giữa bụi gai. Trong đầu hắn thiên đao vạn tự đều kéo căng thành dây sau khi Cố Minh Nguyệt nói muốn gả cho hắn, câu nói này quấy nhiễu tất cả tư duy cùng lý trí của hắn, hắn còn tưởng mình nghe nhầm hay đang nằm mơ, nếu là mơ thì hắn nguyện ý không bao giờ tỉnh lại. Hắn nguyện ý trầm mình cả đời trong đó, tất cả quá mức tốt đẹp khiến hắn không dám tin tưởng nhưng từng câu nói vừa rồi của nàng khiến hắn vô cùng vui sướng.

"Cho dù sau này con có hối hận, ta cũng tuyệt đối không buông tha con."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia