ZingTruyen.biz

Edit Tuyet Sac Dan Duoc Su Quy Vuong Yeu Phi

Mộ Như Nguyệt trầm tư, nhìn chằm chằm bụng mình. Tình thế hiện tại cũng không quá tốt, đứa nhỏ này mấy năm nữa mới ra cũng không phải chuyện xấu.

Hơn nữa, mỗi lần nàng tu luyện, đều có một lực lượng đẩy nguyên khí vào đan điền giúp nàng, hiện tại xem ra hẳn là tiểu gia hỏa này đang trợ giúp nàng...

Thời điểm nàng rời khỏi tửu lâu đã qua buổi trưa, chưa đi được mấy bước liền bị một thân ảnh cản đường...

Mộ Như Nguyệt nhướng mày, nhàn nhạt quét mắt người trước mặt, nói: "Đại ca, ngươi về trước đi, ta còn có chuyện muốn xử lý."

"Tốt."

Tiêu Phong nhìn nam nhân trung niên trước mặt, gật gật đầu: "Ngươi phải chú ý an toàn, ta ở Tiêu gia chờ ngươi."

Mộ Như Nguyệt không nhiều lời nữa, sau khi Tiêu Phong rời khỏi, nàng ngước mắt nhìn nam nhân trung niên, nhàn nhạt mở miệng: "Chuẩn bị dược liệu xong rồi?"

"Vâng", Trần Phàm khẽ mỉm cười, "Không biết khi nào sư phụ cô nương mới đến?"

"Dẫn ta đi xem trước." Mộ Như Nguyệt không trả lời hắn, thanh âm không nóng không lạnh.

Trần Phàm hỏi chần chờ, sau đó làm động tác mời: "Cô nương, mời đi bên này, thiếu gia và lão gia nhà chúng ta đều đã đợi các ngươi đến."

"Tốt." Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt gật đầu, đi theo sau Trần Phàm.

.
.
.

Trong một đại trạch, một nam nhân trung niên ngồi chờ, khuôn mặt anh tuấn lộ ra vài phần nôn nóng, đột nhiên, một thân ảnh thanh lệ xuất hiện trong tầm mắt hắn, hai mắt hắn sáng lên, bước nhanh về phía trước.

Nhìn thân ảnh đi vào, nam nhân trung niên không khỏi quan sát kỹ nàng.

Nữ tử một thân bạch y như tuyết, thanh lệ ưu nhã, dung nhan tinh xảo lộ ra khí phách bệ nghễ thiên hạ, mái tóc đen bay nhẹ trong gió, càng khiến nữ tử thêm tuyệt mỹ động lòng người.

Càng làm cho người ta kinh ngạc chính là nữ nhân này có khí thế vương giả.

Hoàng đế không thể không than một tiếng, nếu nói về khí thế, mình còn kém xa nữ tử trẻ tuổi này.

"Ngươi là vị cô nương mà Trần Phàm nói đến?" Hoàng đế thu hồi thần sắc, mỉm cười với Mộ Như Nguyệt, "Quả nhiên là thiếu niên anh tài, không biết lệnh sư có ở đây không?"

"Sư phụ ta không ở đây."

"..."

Hoàng đế sửng sốt một chút, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Trần Phàm, nếu sư phụ của nữ nhân này không có ở đây, vậy ai trị bệnh cho hoàng nhi của hắn?

"Cô nương, thân thể nhi tử ta..."

"Yên tâm đi", Mộ Như Nguyệt nhướng mày, "Ta chính là vì hắn mà đến, tuy rằng ta không nắm chắc 100% nhưng vẫn có 80%."

80% đã đủ nhiều rồi, những đan dược sư khác ngay cả 10% cũng không có, chẳng qua nha đầu này còn trẻ như thế, cho dù nàng là một đan dược sư, nhưng còn trẻ thì có thành tựu gì?

Hoàng đế trầm mặc, đột nhiên cảm thấy mình có chút buồn cười, thế mà lại muốn tin tưởng một tiểu nha đầu.

Mộ Như Nguyệt nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt hắn, nhàn nhạt nói: "Hắn đã không chịu được mấy ngày nữa rồi, tin tưởng ta, nói không chừng còn có hi vọng, nếu không, trong vòng năm ngày nữa hắn chắc chắn sẽ chết!"

Nghe vậy, thân thể Hoàng đế chấn động, chậm rãi nhắm mắt lại.

Nàng nói không sai, nếu tin nàng thì còn có cơ hội, nếu không chỉ sợ thần tiên cũng khó cứu được.

"Được, ta tin ngươi." Thật lâu sau, Hoàng đế mở mắt, trong mắt lập lòe tia sáng: "Cô nương, không biết ngươi còn cần thứ gì? Chúng ta sẽ dốc toàn lực trợ giúp ngươi."

Thời điểm Mộ Như Nguyệt còn muốn nói thêm gì nữa, phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm phẫn nộ.

"Nàng chỉ là một tiểu nha đầu thì có thể làm được gì?"

Một thân ảnh già nua từ ngoài cửa xông vào.

Lão nhân phẫn nộ trợn trừng mắt, hừ lạnh nói: "Ngươi nói ngươi có trị liệu cho Tứ- Tứ thiếu gia?"

Mộ Như Nguyệt nhướng mày: "Ta không nói chắc chắn trăm phần trăm, chỉ có thể nắm chắc 80% có thể chữa khỏi cho hắn."

"Ha ha!" Lão nhân ngửa đầu cười phá lên, dời mắt về phía Hoàng đế, "Lão gia, nha đầu này tuổi trẻ khí thịnh, khó tránh khỏi quá tự tin, trong đế quốc này còn thiếu người trẻ tuổi sao? Tin tưởng nàng chính là đẩy Tứ thiếu gia lên đường xuống hoàng tuyền, hiện giờ ta đã có biện pháp cứu tứ thiếu gia, căn bản không cần nàng ra tay."

Hoàng đế sửng sốt, bỗng chốc tràn ngập vui sướng: "Vu Sơn đại sư, ngươi nói thật sao? Ngươi thật sự có biện pháp cứu hắn?"

"Đúng vậy", Vu Sơn gật gật đầu, khí phách hăng hái nói, "Ta đã luyện chế ra đan dược, bây giờ chỉ cần cho Tứ thiếu gia ăn vào là có thể khỏi bệnh."

Dứt lời, hắn đưa tay ra, một viên đan dược xuất hiện trong tay hắn.

Khi nhìn thấy viên đan dược kia, hai mắt Hoàng đế sáng lên, kinh hỉ nói: "Vu Sơn đại sư, đan dược này có thể trị thi trùng độc?"

Vu Sơn gật gật đầu, đắc ý nói: "Gần đây ta xem rất nhiều thư tịch mới tìm được phương pháp luyện chế giải dược, lão gia, ngươi mau cho tứ thiếu gia ăn đan dược, nói không chừng có thể lập tức khỏi hẳn."

"Tốt, tốt!"

Hoàng đế kích động gật đầu, vẻ mặt tràn đầy sung sướng, nhưng lúc này, một thanh âm truyền đến: "Không thể ăn đan dược này, nếu không sẽ lập tức mất mạng."

Sắc mặt Vu Sơn cứng lại rồi, đáy mắt hiện lên tia lửa phẫn nộ. Ngay cả Hoàng đế cũng hơi bất mãn nhíu mày.

Nữ nhân này có chút không rõ tình huống rồi, đan dược Vu Sơn đại sư luyện chế sao có thể có vấn đề? Hắn vốn còn nghĩ rằng nàng là một nhân vật.

"Ngươi nói Hóa cốt đan của ta là độc dược?" Vu Sơn giận quá hóa cười, lạnh lùng nói, "Nha đầu, đây là phương pháp ta tìm thấy trong sách cổ, mất rất nhiều thời gian mới nghiên cứu thành công, hơn nữa cũng đã dùng người thử nghiệm rồi, ngươi dám bôi nhọ ta?"

Không nắm chắc thì sao hắn dám cho Tứ Hoàng tử dùng dược?

Mộ Như Nguyệt cười lạnh, nếu không phải vì thi trùng độc, nàng mới lười phải xen vào chuyện người khác, loại độc này rất trọng yếu đối với nàng, nếu không nam nhân kia có chết cũng có liên quan gì tới nàng đâu.

"Phương pháp ghi trên sách cổ đúng là không sai, đáng tiếc, trình độ luyện đan của ngươi còn chưa đủ, luyện sai trình tự hai loại dược liệu trong đó, nếu là đan dược khác, sai trình tự sẽ chỉ làm chậm dược tính, nhưng đối với đan dược này, đây là sai lầm trí mạng!"

Sắc mặt Vu Sơn xanh mét, hắn là một đan dược sư phàm giai trung cấp mà lại bị nha đầu này nói trình độ luyện đan chưa đủ?

"Vị cô nương này", Hoàng đế bất mãn nhăn mày, "Ta rất cảm tạ ngươi đến đây vì nhi tử ta, ta cũng biết trong lòng ngươi không vui, bất quá, Vu Sơn là đan dược sư phàm giai trung cấp, hắn tuyệt đối sẽ không luyện sai đan dược, ta sẽ bồi thường cho cô nương, sẽ không để ngươi thiệt thòi."

Mộ Như Nguyệt cũng không nói thêm gì nữa, chỉ cười nhạt: "Đừng trách ta không nói trước, tốt nhất là trước khi cho hắn ăn đan dược thì chuẩn bị máu tươi của một đầu hỏa lang, nếu không đến lúc đó có hối hận cũng đã muộn."

Vu Sơn hừ lạnh một tiếng: "Cô nương cứ yên tâm đi, Tứ thiếu gia sẽ không xảy ra sai lầm gì, nhưng nếu tứ thiếu gia dùng đan dược của ngươi, phỏng chừng tính mạng cũng khó bảo toàn, nơi này đã không cần cô nương, xin mời trở về đi."

Mộ Như Nguyệt cười nhạt, không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.

Nhìn thân ảnh bạch y tiêu sái rời đi kia, ánh mắt Hoàng đế có chút áy náy, dù sao cũng là bọn họ mời nàng tới đây, bây giờ lại đuổi nàng đi.

"Trần Phàm, ngươi giúp ta chuẩn bị chút lễ vật đưa đến Tiêu gia, coi như đền bù cho nàng phí công đến đây một chuyến, nếu nàng là đan dược sư, vậy ngươi cứ lấy dược liệu tặng nàng đi."

"Vâng, bệ hạ." Trần Phàm ôm quyền, xoay người đi ra cửa.

"Nha đầu, ngươi cứ tính như vậy sao?" Mộ Như Nguyệt vừa bước ra khỏi đại trạch, trong đầu liền truyền đến thanh âm của Viêm Tẫn.

Mộ Như Nguyệt nhướng mày, cười như không cười: "Yên tâm đi, bọn họ sẽ nhanh đến thỉnh ta, viên đan dược kia không thể chữa khỏi cho hắn, bất quá nếu hắn không nghe lời khuyên của ta, xem ra chúng ta chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm thi trùng độc."

Người ta đuổi nàng đi, chẳng lẽ nàng còn mặt dày ở lại đó?

Xin lỗi, Mộ Như Nguyệt nàng sẽ không làm chuyện như vậy.

.
.
.

Tiêu gia yên tĩnh, gió thu thổi lá diệp chậm rãi bay xuống.

Sau khi Mộ Như Nguyệt trở lại Tiêu gia liền bắt đầu tu luyện, không biết có phải hài tử trong bụng hỗ trợ hay không, tốc độ tu luyện của nàng nhanh hơn trước rất nhiều.

Đúng lúc này, một tiếng hét phẫn nộ phá tan sự yên tĩnh của Tiêu gia: "Hỗn đản Tiêu gia lăn ra đây cho lão tử!"

Nghe thanh âm này, Tiêu Tam gia đang ở cùng tiểu thiếp của mình sợ tới mức lăn từ trên giường xuống đất, hắn vội vàng mặc quần áo chạy ra.

Trong sân, một nam nhân trung niên khoanh tay mà đứng, sắc mặt phẫn nộ, phía sau hắn là một đám người tay cầm vũ khí, ánh mắt hùng hổ trừng về phía Tiêu Tam gia đang chạy ra.

"Ta còn tưởng là ai", Tiêu Tam gia mỉm cười tiến lên, chào hỏi: "Yến gia chủ, đã lâu không gặp a."

Bang!

Một bàn tay hung hăng đánh tới khiến Tiêu Tam gia ngã trên mặt đất.

Tiêu Tam gia lập tức trợn tròn mắt, che má, phẫn nộ chỉ vào Yến Phi: "Yến gia chủ, người ta thường nói đưa tay không đánh mặt người tươi cười, ngươi- ngươi dám đánh ta?"

"Ta chính là đánh ngươi!" Yến Phi nhướng mày, hai mắt hừng hực lửa giận, "Ta không những đánh ngươi, ta còn muốn diệt trừ Tiêu gia các ngươi, người tới, đập cho ta! Hôm nay lão tử không diệt các ngươi, tên lão tử sẽ viết ngược lại!"

Lập tức, đám người Yến gia đều chia ra, đánh nhau với người Tiêu gia.

Nhìn những chậu hoa đắt tiền bị đập nát kia, Tiêu Tam gia đau lòng, sắc mặt khó coi.

"Yến Phi, ngươi dám đập phá Tiêu gia? Tốt, rất tốt, người tới, mau mời tất cả trưởng lão đến đây cho ta, một mình ta không đánh lại ngươi, nhưng Tiêu gia chúng ta nhiều người hơn, dù ngươi có mạnh hơn nữa cũng không đánh lại nhiều người chúng ta."

Yến Phi không cho là đúng, cười lạnh nói: "Tam cẩu Tiêu gia, hiện tại giờ Yến gia được thánh sủng, Tiêu gia của ngươi có cái gì? Huống chi, chúng ta gia nhập vào phe Nhị Hoàng tử, có Nhị Hoàng tử chống lưng thì sao phải sợ các ngươi?"

Tiêu Tam gia biến sắc.

Yến Phi nói không sai, Yến gia có Nhị Hoàng tử làm hậu thuẫn, còn Tiêu gia không có gì cả.

"Yến Phi, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?" Tiêu Tam gia hận nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ trừng mắt Yến Phi.

"Không có gì, kêu Tiêu Phong cùng nữ tử bên cạnh hắn cho ta!"

"Ngươi nói là Tiêu Phong và muội muội hắn?" Tiêu Tam gia ngây ngẩn, đáy mắt lập lòe tia sáng ngoan độc.

"Không sai!" Yến Phi hất cằm, cười nhạo nói, "Hai hỗn đản này dám ra tay đả thương nhi tử của ta, còn hại nhi tử ta đến giờ vẫn chỉ có thể phát ra tiếng chó kêu, ta muốn hai hỗn đản kia trả giá gấp ngàn vạn lần!"

Tiêu Tam gia cười ha hả.

Đúng là trời cũng giúp hắn, hắn vốn cho rằng không còn cách nào đối phó hai người kia.

"Ngươi cười cái gì?" Yến Phi trừng mắt, phẫn nộ nói.

"Cái này... Yến gia chủ, ngươi yên tâm, Tam gia ta rất công bằng, sao có thể để ngươi chịu ủy khuất lớn như vậy? Bây giờ ta lập tức kêu hai huynh muội kia ra, mặc cho ngươi xử lý."

Rất công bằng?

Yến Phi quả thật cảm thấy trơ trẽn thay cho Tiêu Tam gia, nhưng hắn cũng không nói thêm gì, hắn tới đây chủ yếu là vì hai người kia.

"oh, các ngươi ở đây thật náo nhiệt a."

Đột nhiên, một thanh âm già nua từ phía sau truyền đến.

Tiêu Tam gia kinh ngạc nhìn lại liền thấy Trần Phàm cùng một lão giả đi về phía này, thời điểm nhìn thấy lão nhân, trong lòng hắn vui vẻ, vội vàng tiến lên nghênh đón: "Vu Sơn đại sư, Trần tướng quân, sao các ngươi lại tới? Đại sư tới vì Thiên Nhi sao?"

"Nga?" Vu Sơn kéo dài thanh âm, nói thật, Tiêu Thiên kia đã tàn phế, huống chi ngày thường hành sự lại quá phận, dù là thiên tài nhưng trước nay hắn vẫn không thích đệ tử này. Sao có thể vì hắn mà tới?

"Nơi này xảy ra chuyện gì?" Vu Sơn cau mày, ánh mắt cao ngạo nhìn về phía Tiêu Tam gia.

"Là thế này, Vu Sơn đại sư", Tiêu Tam gia vội vàng giải thích, "Tiêu Phong và muội muội hắn Tiêu Như Nguyệt đả thương nhi tử của Yến gia chủ, Yến gia chủ tới báo thù cho nhi tử, Tiêu Tam gia ta rất coi trọng sự công bằng cho nên đang muốn làm chủ cho Yến Vĩ."

Bởi vì Mộ Như Nguyệt nói tên của mình với Trần Phàm là họ Mộ, cho nên nhất thời hai người đều không biết người mà Tiêu Tam gia nhắc tới là nàng.

Vu Sơn nhíu chặt mày, ánh mắt dần trở nên nôn nóng.

Vừa rồi, hắn cho Tứ Hoàng tử ăn Hóa cốt đan, Tứ hoàng tử quả thật độc càng thêm độc, nếu không phải lúc đầu bệ hạ cho người chuẩn bị máu hỏa lang, sợ là Tứ Hoàng tử khó giữ được mạng.

Lúc này, Vu Sơn thua, thua tâm phục khẩu phục, tính tình cao ngạo đều biến mất, vì tính mạng Tứ Hoàng tử, hắn bất đắc dĩ phải tới đây xin lỗi Mộ Như Nguyệt.

Nghĩ đến chuyện vì mình mà suýt nữa hại Tứ Hoàng tử mất mạng, sắc mặt Vu Sơn lộ vẻ áy náy, hắn trầm mặc nửa ngày, mở miệng: "Ta tới Tiêu gia các ngươi là muốn tìm một người."

"Tìm người?" Tiêu Tam gia hơi sửng sốt, "Không biết Vu Sơn đại sư muốn tìm..."

"Nga, là một vị cô nương họ Mộ."

"Họ Mộ? Nhưng mà Tiêu gia chúng ta không có ai họ Mộ..."

"Không có?" Vu Sơn nhíu mày, quay đầu nhìn Trần Phàm, "Trần tướng quân, sao lại thế này?"

Trần Phàm cũng không rõ tại sao nàng không có ở Tiêu gia, hắn lắc lắc đầu nói: "Vị cô nương kia nói nàng ở Tiêu gia, vì sao lại không có?"

"Ha hả", Tiêu Tam gia cười gượng hai tiếng, "Vu Sơn đại sư, Trần tướng quân, các ngươi có thể nghe lầm hay không, Tiêu gia chúng ta quả thật không có người họ Mộ..."

Vu Sơn đại sư nhíu chặt mày, ngay tại lúc hắn ngẩng đầu liền nhìn thấy thân ảnh bạch y như tuyết kia.

Hắn lập tức chấn động, hít sâu một hơi mới đè nén hổ thẹn trong lòng, đi về phía Mộ Như Nguyệt: "Mộ cô nương, vừa rồi ta quả thực đã sai, không biết hiện tại cô nương có thể đi cùng ta một chuyến được không?"

Vì Tứ Hoàng tử, Vu Sơn đại sư hoàn toàn vứt bỏ cái mặt già này.

Ánh mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Mộ Như Nguyệt cho nên chưa nhìn thấy những người khác thay đổi sắc mặt.

Mộ cô nương? Nàng chính là Mộ cô nương mà Vu Sơn đại sư muốn tìm? Nha đầu thối này quen biết Vu Sơn đại sư lúc nào? Hơn nữa đại sư còn khách khí với nàng như vậy.

Sắc mặt Tiêu Tam gia cứng lại.

Dù là đối với Thiên Nhi, Vu Sơn đại sư cũng chưa từng dùng ngữ khí như vậy nói chuyện. Lúc này mọi người đều nhìn thấy hắn dùng ánh mắt bình đẳng nhìn Mộ Như Nguyệt.

Thật giống như bọn họ đều là người ngang hàng.

Sao có thể? Từ khi nào mà Mộ Như Nguyệt có thể đứng ngang hàng với Vu Sơn đại sư?

Tiêu Tam gia hít sâu một hơi, đè nén tâm tình chấn động trong lòng.

"Ha ha!" Vẫn là Yến Phi phản ứng nhanh, hắn cười to hai tiếng bước nhanh về phía Mộ Như Nguyệt, "Nói vậy vị cô nương này chính là nhóm người giáo huấn nhi tử ta? Không thể không nói, cô nương giáo huấn rất đúng, thằng con ta chính là thiếu ăn đòn, ta rất cảm tạ cô nương thay ta giáo huấn hắn, hôm nay vốn muốn đến cảm tạ cô nương nhưng Tiêu Tam gia lại hiểu lầm ý của ta, mong cô nương rộng lòng tha thứ."

Lời này tuy hắn nói với Mộ Như Nguyệt, trên thực tế là nói cho Vu Sơn đại sư nghe.

Giờ phút này, sắc mặt Tiêu Tam gia đã không thể đen hơn được nữa.

Cảm tạ?

Hiểu lầm?

Hiểu lầm mẹ ngươi! Ngươi tới cảm tạ nàng hay là tới đập phá Tiêu gia!? Cuối cùng còn nói hiểu lầm!?

Tiêu Tam gia tức phát run, ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm Yến Phi.

Yến Phi tựa hồ không nhận thấy ánh mắt kia, nịnh nọt cười nói: "Cô nương, nếu không còn chuyện gì nữa vậy ta cáo từ trước, về sau cô nương có rảnh lúc nào cũng có thể đến Yến gia giáo huấn người."

Đùa sao? Nhị Hoàng tử cường đại thì thế nào? Không phải Nhị Hoàng tử cũng phải nịnh bợ Vu Sơn đại sư sao? Cho hắn một trăm lá gan hắn cũng không dám gây phiền toái cho Mộ Như Nguyệt.

Nói xong, hắn cũng không để người khác có cơ hội phản ứng, vung tay lên mang theo người Yến gia nhanh chóng rút lui, cho đến khi ra khỏi cửa mới cảm giác trên lưng đã rịn ra một lớp mồ hôi lạnh.

"Cô nương", Vu Sơn do dự nửa ngày, mở miệng, "Có phải chúng ta nên..."

Mộ Như Nguyệt nhướng mày: "Ta là người gọi đến thì đến, đuổi đi thì đi sao?"

Tựa như đã sớm biết phản ứng của Mộ Như Nguyệt, Vu Sơn hạ quyết tâm, lấy một chiếc nhẫn không gian từ trong vạt áo ra, nhịn đau nói: "Cô nương, đây là nhẫn vô tận, là vật ta lấy được từ một di tích viễn cổ, nó có thể chứa cả thế giới, hơn nữa trong nhẫn này có không ít dược liệu trân quý, coi như quà gặp mặt cho cô nương."

Tiêu Tam gia kinh ngạc nhìn Vu Sơn.

Không ai hiểu rõ tầm quan trọng của chiếc nhẫn kia đối với Vu Sơn hơn hắn, nhưng hiện tại hắn lại đưa chiếc nhẫn đó cho nha đầu này?

Trong lòng hắn lập tức nổi lên sóng cuộn biển gầm, toàn thân chìm trong cảm xúc ghen ghét.

"Nhẫn vô tận?" Mộ Như Nguyệt không hề khách khí nhận lấy, "Dẫn đường đi."

Trong lòng Vu Sơn vui vẻ, tảng đá trong lòng cũng hạ xuống, hắn quả thật rất sợ cô nương này vì hành vi bất mãn của mình lúc đầu mà trở mặt.

"Đại ca, ngươi ở đây chờ ta, ta đi rồi về." Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn về phía Tiêu Phong, "Bất quá trong khoảng thời gian này Vân Thanh sẽ ở lại đây, làm phiền đại ca bồi nàng giúp ta."

Tiêu Phong lãnh khốc gật gật đầu: "Được."

Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt thu hồi tầm mắt, nhìn khuôn mặt già nua của Vu Sơn: "Chúng ta có thể đi rồi."

Khi nói chuyện, mấy người đã đi ra ngoài cửa, chỉ lưu lại một đám người Tiêu gia đứng trơ ra như tượng gỗ.

"Tại sao nha đầu kia lại quen biết Vu Sơn đại sư?" Ánh mắt Tiêu tam gia lập lòe vài cái, xem ra muốn ra tay với bọn họ sẽ gặp khó khăn rồi.

Trong đại trạch, Hoàng đế nôn nóng đi qua đi lại, thời điểm hắn quay đầu đúng lúc nhìn thấy Vu Sơn dẫn theo Mộ Như Nguyệt đến, trong lòng lập tức vui vẻ, muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại nhớ tới hành động của mình vừa rồi, bất giác dừng chân, vẻ mặt hổ thẹn.

"Cô nương, ngươi đã đến rồi?"

Mộ Như Nguyệt gật đầu, lạnh lùng nói: "Dẫn ta đi xem hắn."

"Được", Hoàng đế vội vàng gật đầu, "Cô nương, mời đi theo ta." Hắn giơ tay làm tư thế xin mời, vẻ mặt tươi cười.

Mộ Như Nguyệt không nói gì, chỉ yên lặng đi vào.

Trong phòng, thanh niên nằm trên giường, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt thống khổ, sắc mặt xanh mét, nhưng vẫn loáng thoáng thấy được dung nhan thanh tú kia.

Mộ Như Nguyệt trầm tư nửa ngày, chậm rãi nói, "Đi lấy cho ta mấy cây ngân châm, dùng lửa khử trùng, ta muốn bức độc tố trong người hắn ra trước, đúng rồi, chuẩn bị thêm một cái chai."

"Trần Phàm, ngươi đi chuẩn bị." Hoàng đế vội vàng gật đầu, cũng không quay đầu lại phân phó Trần Phàm.

Có lẽ vì Mộ Như Nguyệt chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra đan dược Vu Sơn luyện chế có vấn đề, cho nên hiện tại hắn rất tin tưởng vào nữ nhân này.

Nói không chừng nàng có thể chữa khỏi cho hoàng nhi.

Ánh mắt Hoàng đế sáng rực, không nháy mắt nhìn chằm chằm nữ tử ngồi bên giường.

Không lâu sau, Trần Phàm cầm ngân châm tới, Mộ Như Nguyệt tiện tay cầm một cây ngân châm châm vào thân thể thanh niên, một tia độc tố màu xanh lục trong cơ thể hắn bị bức ra.

Sau đó đám người chứng kiến một màn khiến người ta khiếp sợ.

Nữ tử thật cẩn thận đưa miệng chai vào những chỗ độc tố bị bức ra, đợi những độc tố đó chậm rãi chảy vào trong chai, sau đó dùng khăn voan đậy lại.

Mà bản thân Mộ Như Nguyệt không hề phát hiện những chuyện mình làm đã mang cho người khác cảm giác khủng bố cỡ nào.

Đó không phải độc bình thường mà là thi trùng độc a, nàng lấy thi trùng độc làm gì?

Mọi người nhịn không được rùng mình, ánh mắt nhìn Mộ Như Nguyệt cũng thay đổi.

"Cô nương, vậy là xong sao?" Hoàng đế nhìn thanh niên trên giường, nhíu mày hỏi, "Tại sao hắn còn chưa tỉnh?"

Mộ Như Nguyệt ném cái chai vào nhẫn vô tận, khẽ lắc đầu: "Ta chỉ mới bức độc tố ra ngoài thôi, nhưng độc tố đã ăn sâu vào cốt tủy, cho nên, đây chỉ là bắt đầu, kế tiếp ta muốn luyện chế đan dược, trong vòng sau ngày này đừng cho bất kì kẻ nào đến làm phiền ta, nếu thất bại ta cũng bó tay hết cách."

Hoàng đế vội vàng gật đầu: "Cô nương yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để bất kì kẻ nào đến quấy rầy, cam đoan cho cô nương một nơi thanh tĩnh để luyện đan, Trần Phàm, Vu Sơn đại sư, chúng ta đi thôi."

Hết chương 159

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz