ZingTruyen.Asia

[Edit] Tống || Kaneki Ken trọng sinh

70| Người thường khác nhau

arimakarma1412

Mỗi trường học đều cất giấu một phần nguy hiểm, chẳng qua người thường không biết mà thôi.

So sánh số lượng loài Ghoul trong trường, đại học Kamii quận 20 phải gọi đại học Tokyo quận 24 là sư phụ, căn bản là nơi không cùng cấp bậc. Đại học Tokyo là ngôi trường số một Nhật Bản, hấp dẫn nhiều sinh viên không phân biệt con người hay Ghoul, bọn họ đều lấy thành tích ưu việt thi đậu trường đại học này, trở thành một phần trong đó.

Sau khi Kaneki Ken có được danh sách Ghoul có trong câu lạc bộ, bừng tỉnh bản thân và những người khác đều xem nhẹ một sự thật.

Ghoul đều mạnh hơn những người cùng lứa.

"Sức mạnh" này, là chỉ phương diện về điều kiện bẩm sinh.

Ở điều kiện học tập giống nhau, trí nhớ của Ghoul, thể lực đều thuộc hạng cao cấp, nếu cộng với một khuôn mặt đẹp, thông thường bọn họ không cần sức lực lớn vẫn có thể trở thành tiêu điểm trong đám người.

Nhưng bọn họ không dám!

Càng bị chú ý, càng sẽ bị phát hiện thân phận!

Trong những tên Ghoul khiêm tốn làm người này, không thực tế đến có thể cùng tranh với Atobe Keigo chỉ có Tsukiyama Shuu mới là "kỳ diệu".

"Ngoại trừ Tsukiyama Shuu, không có nhiều Ghoul muốn đứng phía trên đám người." Kaneki Ken lẩm bẩm, "Một khi bị phát hiện chính là chuột chạy qua đường, có tài hoa mà người thường khó có thể đạt được cũng phải im hơi lặng tiếng, sân khấu thế giới này phải để lại cho con người."

"Đáng tiếc."

Nghiền nát danh sách, hắn nhớ kỹ những câu lạc bộ này, hơn nữa sẽ đi đường vòng trong tương lai.

Xoay người, Kaneki Ken ngồi xổm xuống, mở ngăn kéo ở chung cư, bên trong có một ít đồ không thể lấy ra khi gặp người. Một chiếc mặt nạ, hai chiếc hộp, còn có đạo cụ vụn vặt để ngụy trang Ghoul. Hắn lấy ra chiếc hộp mộc mạc, phủi bụi, ánh mắt mềm mại, "Mấy ngày nữa là đến ngày 10 tháng 6, là sinh nhật của Hide."

Hide.

Quinque, tớ lấy được cho cậu.

Lễ hội Tháng Năm qua đi, sắp đến tháng sáu, ý nghĩa lớn nhất của tháng sáu là sinh nhật Hide.

Kaneki Ken mở hộp ra, một thanh dao phẫu thuật màu bạc lẳng lặng nằm ở nơi đó, vũ khí có thể tạo tổn thương với Ghoul nhìn qua bình thường như thế, nhưng bất cứ người nào biết đều hiểu —— đây là vật người có tiền cũng mua không được.

Sau khi khử trùng bằng cồn, Kaneki Ken dùng vải sạch để lau dao phẫu thuật, lại để nó vào một hộp quà.

Ngồi ở mép giường, hắn nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Trải qua một khoảng thời gian lừa mình dối người, hắn xem như hiểu một việc dưới sự huấn luyện cận chiến nghiêm khắc của Arima Kishou, đối phương không để bụng hắn có phải Độc Nhãn Ghoul hay không, cũng không có ý niệm bắt hắn đi CCG. Bạch Tử Thần dùng thái độ ôn hòa mà không cho từ chối cho thấy: Chỉ cần cậu gia nhập CCG, ngắt quan hệ với những tên Ghoul kia, coi như chuyện ở Hội đấu giá Ghoul chưa từng xảy ra.

Sau khi hoảng loạn mấy ngày, Kaneki Ken từ bỏ tự hỏi nguyên nhân, không bắt là không bắt, hắn cũng không sự CCG kiểm tra.

Hắn mang theo cặp đi khỏi chung cư, bắt đầu một ngày sinh hoạt vườn trường mới.

"Ồ, Kaneki!"

"Buổi sáng tốt lành, Satsugawa-san."

Kaneki Ken để cặp dưới bàn, lấy sách ra, một bên lật xem sách đi học, một bên nhìn sách bên ngoài. Ngày qua ngày hắn tiếp nhận các loại kiến thức, những nội dung đó, có lẽ sẽ có một ngày phát huy tác dụng, cứu vớt sinh mệnh của mình hoặc những người khác.

Satsugawa Nyoko không rời đi, đặt một con búp bê lên bàn học Kaneki Ken, "Đây, quà muộn."

Kaneki Ken kinh ngạc mà nhìn đứa bé này, "Tớ?"

Một tay Satsugawa Nyoko chống nạnh, "Đương nhiên là của cậu, chắc đến bản thân cậu cũng không phải không nhận ra nhỉ."

Trên bàn, búp bê có một khuôn mặt nhỏ tròn tròn, mái tóc ngắn màu đen cha lông mày, cho người ta một cảm giác là một học sinh đơn thuần.

Không chỉ như vậy ——

Búp bê đang cười, màu mắt trong đến mức có thể thấy được đáy, thẹn thùng đáng yêu.

Hắn chọc học gương mặt búp bê, "Nhìn qua liền cảm thấy tâm tình rất tốt, cảm ơn cậu, Satsugawa-san."

Satsugawa-san cảm thấy mỹ mãn, "Thích là tốt rồi, vì muốn tìm được vật có màu giống mắt của cậu, tớ phải bỏ không ít sức lực.

Màu xám đen là một loại màu sắc rất mơ hồ, một phần quá sáng ngời, thêm một phần quá trầm.

Giống như là Kaneki.

Sau khi nhận quà, Kaneki Ken để đồ vào cặp cẩn thận bảo quản, lúc sau khi học luôn phân tâm nghĩ đến búp bê này. Hắn cảm thấy búp bê xa lạ, là bởi vì khoảng cách hắn đến bản thân ngây thơ đơn thuần kia hoàn toàn quá xa, mặc dù soi gương, hắn đều nhìn đến bản thân ở sâu thẳm trong mắt.

Lấy lại tinh thần, Kaneki Ken trả lời mấy câu hỏi của giảng viên trong lớp, lần nữa đảm đương một học bá ai cũng hâm mộ.

Kỳ thật hắn thật lòng cảm thấy, những nội dung quá đơn giản ——

Mọi người đọc nhiều sách liền hiểu được mà.

Tan học, Satsugawa Nyoko bỗng nhiên được người khác gọi ra ngoài.

Năm phút sau, Kaneki Ken còn chưa kịp rời đi phòng học này, đến phòng tiếp theo, hắn bỗng nhiên thấy Satsugawa Nyoko với hốc mắt hơi đỏ trở về. Trong lòng ngực Satsugawa Nyoko nhiều ra một con búp bê, đó là một tạo hình cực kỳ độc đáo, búp bê có một đôi Kakugan.

Satsugawa Nyoko nghẹn ngào nói: "Uta bảo một đàn anh trả búp bê lại cho tớ, nói —— nói với tớ —— không cần tặng nữa."

Trong lòng Kaneki Ken khẳng định.

Sinh viên hỗ trợ đưa búp bê khẳng định là một Ghoul.

Thiếu nữ tóc đen khóc đến cực kỳ thương tâm, ôm chặt búp bê, "Uta-san có bạn gái."

Trong phòng học chỉ có hai người bọn họ, Satsugawa Nyoko có thể yên tâm mà lộ ra mặt thất tình, Kaneki Ken không có cách nào nhúng tay vào phần tình yêu không bệnh mà chết này, thành thành thật thật mà tìm khăn giấy đưa cho Satsugawa Nyoko, đối phương hỉ mũi lau nước mắt, "Uta-san rõ ràng không có nhẫn, trong tiệm mặt nạ cũng không có bất cứ dấu vết nào của phụ nữ để lại, cậu nghĩ xem có phải anh ấy có thể gạt tớ không? Cố ý muốn cho tớ hết hy vọng?"

Mắt Satsugawa Nyoko trong mong mà hỏi Kaneki Ken, Kaneki Ken nỗ lực nhớ lại Uta-san có bạn gái hay không.

Quan hệ của Uta-san và Renji-san tốt, hai người cũng có quan hệ không tệ với tiểu thư Itori.

Tiểu thư Itori gọi Uta-san như thế nào ——

"Renji-kun."

"Anh Uta."

Hình như nghe cũng không có vấn đề gì, đại khái?

"Tớ không thể nhìn ra anh ấy có bạn gái không." Kaneki Ken không có thiên phú suy luận, nói ra lời trong lòng, "Uta-san nếu nói như vậy, khẳng định không hy vọng cậu lại theo đuổi anh ấy, mặc kệ có bạn gái hay không, anh ấy đều sẽ từ chối cậu."

Satsugawa Nyoko oa một tiếng lại khóc, trái tim thủy tinh tan vỡ.

Kaneki Ken luống cuống tay chân an ủi người, đáng tiếc hắn hình như không giỏi an ủi mấy cô gái, đối phương khóc càng mãnh liệt.

Mấy sinh viên đi ngang qua phòng học này đều tò mò nhìn vào bên trong vài lần, tưởng bạn bè nam nữ mâu thuẫn, bọn họ liền cười hì hì đi rồi.

Hai mươi phút sau, Kaneki Ken đã không dám nói bất cứ câu "Cậu đừng hy vọng nữa" nào, tinh thần và thể xác mệt mỏi của hắn nhìn Satsugawa Nyoko từ đứng khóc biến thành dựa trên bàn học khóc, căn bản không rõ tại sao nàng lại có thể thương tâm như vậy, nước mắt phảng phất như không đáng giá chảy không ngừng.

Mối tình đầu, thật sự tốt đẹp như vậy sao?

Kaneki Ken đối chiếu bản thân, phát hiện mối tình đầu của mình đã sớm bị tiểu thư Rize hủy đến mức không còn một mảnh.

Nước mắt không rơi, máu ở kiếp trước lại chảy ước chừng hơn một ki-lô-gam.

Trong yên tĩnh dài dằng dặc, Satsugawa Nyoko rút được một ít khỏi cảm xúc bi thương, "Kaneki, cậu từng thất tình chưa ——"

Kaneki Ken gật đầu, "Từng có."

Satsugawa Nyoko truy hỏi: "Cậu làm thế nào để thoát khỏi cảm xúc này?"

"......" Kaneki Ken do dự nói ra lời của mình, "Ăn một bữa?"

Satsugawa Nyoko vỗ bàn, "Được!" Nàng không hề nghĩ về việc học, gọi điện tìm người hỗ trợ xin nghỉ, tiếp theo nói với Kaneki Ken: "Là bạn liền cùng tớ ra ngoài ăn một bữa! Tớ muốn mở rộng bụng để ăn, ăn luôn những thứ khổ sở đó!"

Đương nhiên Kaneki Ken sẽ không từ chối giúp bạn mình giảm bớt tâm tình, hai người cùng nhau vứt khóa học mà ra cổng trường.

Ở nhà hàng nổi tiếng xa hoa tại Tokyo, Satsugawa Nyoko gọi một bàn thức ăn lớn, tai trái xoa tay phải cầm dao, băm thức ăn.

Kaneki Ken xấu hổ, "Cậu rất giống với một người bạn của tớ."

Satsugawa Nyoko nhai thịt nói mơ hồ: "Ai thế? Tớ cho rằng cậu chỉ có bạn là tớ và Hide."

Kaneki Ken tránh trả lời, "Người thường luôn có nhiều bạn bè khác, đúng rồi, cậu ăn chậm một chút, cẩn thận nghẹn, còn có thịt dê và dưa hấu không ăn cùng nhau." Hắn vội vàng ngăn cản đối phương vươn tay về phía dĩa trái cây thập cẩm, "Cậu nên chú ý về kiêng kị ẩm thực một chút."

Satsugawa Nyoko phồng hai má lên, "Cậu hiểu thật nhiều đó."

Kaneki Ken cười nhạt, bưng một ly nước ấm cho nàng, uống nước trái cây đều không bằng uống nước tốt cho cơ thể.

Satsugawa Nyoko nuốt xuống thức ăn dưới sự săn sóc của hắn, nhận lấy nước.

"Kaneki, cậu không ăn à?"

"Ăn uống không tốt lắm —— khả năng lớn là ăn không vô."

Kaneki Ken quét một bàn bò bít tết thịt dê, phát hiện bản thân không mất đi sở thích khi dối diện với thứ dầu mỡ.

"Ăn trái cây kìa, không thể đói bụng, hôm nay cậu cứ việc tiêu tiền của tớ!" Satsugawa Nyoko đẩy trái cây thập cẩm đến trước mặt hắn, phát hiện thiếu niên này cũng cần chiếu cố, bọn họ đều là người đáng thương từng thất tình.

Kaneki Ken nhìn trái cây, tùy ý ăn một lát, hắn có một loại ảo giác —— bản thân ba ngày không ăn cơm cũng không quá đói.

Ý nghĩ này vừa ra, hắn càng thêm không thực dục.

Satsugawa Nyoko đem lực chú ý lên búp bê, đau xót trong lòng, "Đứa bé này, Uta-san từ bỏ, nếu tớ mang về nhà, khẳng định sẽ bị người trong nhà hỏi "Người này là ai", Kaneki, nếu không cậu bảo quản giúp tớ nha."

Kaneki Ken vô cùng đồng tình với Satsugawa Nyoko, "Đến búp bê cũng không thể mang về à?"

Giọng Satsugawa Nyoko trầm xuống "Đúng".

Khi trả tiền, Satsugawa Nyoko lấy thẻ tiêu vặt hàng ngày của mình, bên trong cũng đủ để bọn họ ăn một trăm lần bữa tiệc lớn như vậy.

Kaneki Ken đi bên người nàng, lấy cặp sách căn phòng, bên trong là hai búp bê nên biến thành như vậy.

Hai người không có mục tiêu lang thang đi dạo trên đường ở Tokyo.

"Đi vào thì sao?" Satsugawa Nyoko thấy cửa hàng xa xỉ, ý tưởng mua sắm xông ra khi ăn cơm xong.

Kaneki Ken ngẩng đầu nhìn lại, đây là trung tâm thương mại xa xỉ lớn nhất Tokyo, người đến người đi, rất nhiều người đi vào đều là tò mò mà xem trong chốc lát. Đương nhiên Satsugawa Nyoko không xa lạ với nơi đây, sau khi được Kaneki đồng ý, nàng túm tay Kaneki vào mua sắm. Trong các cửa hàng thương hiệu hạng nhất, phí sinh hoạt một tháng của người thường đều không đủ mua một túi sách bằng da nhỏ bên trong, nhưng mắt Satsugawa Nyoko không hề chớp một chút liền dám mua mẫu mới nhất.

Kaneki Ken lộp bộp một chút, "Cậu tiêu tiền như thế không có vấn đề à?"

Satsugawa Nyoko dùng ánh mắt ai oán nhìn hắn, "Tớ không cần tiền, trong lòng càng khó chịu."

Kaneki Ken: ".....Cứ tiếp tục."

Tiền nước là vật ngoài thân.

Tầng 4 trung tâm mua sắm, Itori mặc chiếc đầm dài màu đỏ, đôi giày cao gót màu đen, cười nói với người đàn ông giúp nàng xách túi: "Có khách hàng lớn tài trợ là được, rốt cuộc tôi có thể tới trung tâm này tiêu phí một lần."

Bên người nàng, Uta uể oải ỉu xìu, "Tôi mở cửa hàng, kết quả cô kéo tôi tới Tokyo chỉ vì mua sắm?"

Khi ra cửa, Itori thu lại Kakugan, mà Uta không thay đổi bề ngoài cho đến nay, chỉ là trên mặt thêm một chiếc mắt kính, dưới chân vẫn mang một đôi dép lào màu đen, suy sút mà anh tuấn, khuyên môi gợi cảm, mặc như thế nào đều không hạ thấp vẻ đẹo của hắn.

"Đã lâu không thấy anh mang kính râm." Itori khen, "Rất tuấn tú."

Đi ngang qua một cửa hàng bán kính râm, nàng chạy vào, lấy lòng mà thay đổi cho Uta một chiếc kính râm mới.

Uta tản mạn mà đeo lên.

Sau khi thích ứng kính râm mới, ánh mắt Uta dừng lại ở nơi nào đó tại tầng 3, nhanh chóng lôi kéo Itori bên cạnh đến một cửa hàng nội y.

Itori chưa kịp nhìn, bị hắn đẩy về phía bên trong, "Làm sao thế? Anh Uta."

Biểu cảm Uta tử khí trầm trầm, "Thấy người quen."

Itori quay đầu lại, "Ai?"

Uta bẻ đầu nàng trở về, "Một người cô không quen biết, không cần để ý, chúng ta đi mua quần áo đi, ngực của cô hình như lại lớn một vòng, nhìn qua cần mua nội y mới."

Itori mỉm cười, "Cảm ơn lời khen nha, phụ nữ chính là cần dáng người tốt."

Nhìn ra trên tay Itori và Uta mua khá nhiều đồ sang quý, người phục vụ cửa hàng nội y bắt đầu nhiệt tình giới thiệu nội y cho đôi tình lữ, không chút nào cố kỵ Uta là đàn ông.

Đàn ông có thể nói ra loại câu nói đó ——

Nghĩ như thế nào đều không cần để ý.

.......

Tác giả có lời muốn nói: #818 Uta đẹp trai vừa từ chối cô gái muốn gặp hắn #

Uta: Ối.

Kaneki Ken: Ồ, Uta-san, chúc anh và tiểu thư Itori hạnh phúc.

Itori: Gì chứ? Uta và tôi chỉ là bạn bè cùng có lợi thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia