ZingTruyen.biz

Edit Sonthing About Wenrene




Au: Forhere41@lofter
Edit: @justadoreu

Trước khi đọc truyện mời mọi người nghe hot girl Daegu, chị Rin Bùi hát bài Daring Woman nhé =)))) truyện này lấy cảm hứng từ bài này, cơ mà không có vietsub clip của chị, mọi người có thể tìm vietsub trên youtube để hiểu bài hát nha ;))

---------

Mọi người luôn nói giám đốc Bae muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn đầu óc có đầu óc, là nữ nhân điềm đạm và độc lập, thì làm sao trên dưới công ty không mê mẩn mà theo đuổi?

Son Seungwan ngồi bên cạnh nghe đồng nghiệp kể lại sinh động như thật việc Bae Joohyun đã từ chối bó hoa hồng thứ ba trăm có lẽ. Trong tay cô còn đang gắp cuộn kimbap sáng này lỡ tay cuộn béo núng nính, cố nhét hết vào miệng làm má phồng lên, bên này chậm rãi nhai bên kia nghe đồng nghiệp tiếp tục nói về bó hoa hồng thứ ba trăm cộng một.

"Giám đốc Bae xinh đẹp lại thông minh như vậy, tất nhiên không vừa mắt bất kỳ đàn ông nào trong công ty rồi". Đồng nghiệp lúc nói tới đây đặc biệt nhỏ giọng lại, dù sao phòng các cô còn có một trưởng phòng mỗi ngày đều ân cần chờ Bae Joohyun đến kiểm tra tiến độ, thậm chí hoan nghênh đến phòng tìm ra khuyết điểm.

"Oh".

"Seungwan, cậu không phát biểu ý kiến gì sao?".

Vất vả lắm mới đem cuộn kimbap kia nuốt xuống, Son Seungwan cầm lấy bình giữ nhiệt màu xanh bên cạnh uống một ngụm nước, vừa gắp kimchi vừa nói: "Đây là chuyện riêng của giám đốc mà".

"Giám đốc rất tốt với cậu, cậu cũng không tò mò sao?"

"Giám đốc đều đối xử tốt với tất cả chúng ta". Son Seungwan trả lời.

"Làm gì có, cô ấy đối với cậu đặc biệt tốt luôn". Đồng nghiệp cao giọng nói, cảm thấy giọng mình lớn quá rồi, lần nữa điều chỉnh lại cảm xúc, nhỏ giọng mà nghiêm túc nói, "Lần trước không phải cậu bị trưởng phòng đáng ghét của phòng kế bên sai đi mua cà phê sao? Giám đốc chỉ đi ngang qua đã chủ động chở cậu ra ngoài để mua giúp".

Son Seungwan ngẫm lại mấy giây, nhún nhún vai nói, "Chỉ như vậy thôi mà".

"Còn nữa nha!". Đồng nghiệp tiến lại gần hơn một chút, "Mỗi lần cô ấy ăn cơm đều ngồi bên cạnh cậu".

"Đó là do đúng lúc bộ phận chúng ta luôn ngồi bên cạnh họ, mà các cậu đều sợ cô ấy nên không ai chịu ngồi phía trong".

"Vậy lần trước đi công tác thì sao? Giám đốc cùng cậu ra tận nước ngoài gặp khách hàng nha!".

"Cô ấy cần người phiên dịch tiếng Tây Ban Nha".

Gặp chiêu nào phá chiêu đó, nếu đồng nghiệp có thể đưa ra mười bằng chứng cho việc Bae Joohyun đối với cô đặc biệt tốt, Son Seungwan luôn có thể nói ra mười một lý do và giải thích khác nhau. Vị đồng nghiệp tức giận bĩu môi giống hệt cá mắc cạn trên bờ, cùng lúc đó thì cô cũng xử lý xong bữa trưa mang theo.

"Son Seungwan, cậu cũng đối với giám đốc rất tốt!". Đồng nghiệp xem như đánh cược lần cuối, chỉ thẳng vào cô tuyên bố tội trạng.

"Đúng vậy." Song Seungwan đem hộp cơm đóng lại, "Mình là cấp dưới, cô ấy là cấp trên. Mình đối với cô ấy tốt là chuyện đương nhiên".


Nói điêu với ai thế.

Không có gì mà làm bánh quy nướng cho giám đốc, mang theo túi giữ nhiệt, cho hết đồ tùy thân của giám đốc vào túi xách của mình, lúc đi người thì lưng đeo nặng như vác gạch còn người thì nhẹ nhàng như chim yến. Nếu như không phải muốn nịnh bợ cấp trên, thì mục đích cuối cùng là gì, thật đáng để người ta thảo luận.


Son Seungwan ở lại tăng ca phát hiện Bae Joohyun vẫn còn ở công ty là lúc cô ấy cúi đầu xuống bên cạnh cô, làm cô giật mình nắm thật chặt con chuột trong tay "Giám đốc Bae...".

"Còn chưa về sao?".

"À, cái đó". Cô bất giác ngồi thẳng lưng, cố ý lờ đi hương nước hoa thanh mát tỏa ra khi đối phương đang tiến lại gần màn hình, "Hôm nay còn tài liệu cần hoàn thành".

"Rất nhiều sao?".

"Còn cái này nữa là xong".

"Tốt lắm". Không thúc giục nhiều lời hay nói tạm biệt, Bae Joohyun cứ vậy bỏ đi.

Đây không phải là lần đầu tiên Bae Joohyun đột nhiên xuất hiện ở văn phòng, Son Seungwan quyết định tiếp tục xử lý dữ liệu trong tay như những lần trước, tốc độ có thể không thay đổi nhiều nhưng những thuật ngữ đã trở nên dễ hiểu hơn một chút. Cô rất nhanh liếc nhìn người phụ nữ sau khi đi một vòng quanh văn phòng đã ngồi ở khu vực ghế sô pha không người lật xem báo, trong lòng lại suy nghĩ về những sự việc mà đồng nghiệp không ngừng kể ra vào buổi trưa hôm nay.

Người khác nói rằng Bae Joohyun rất thông minh lanh lợi, nhưng ngày Bae Joohyun cùng cô đi mua cà phê đã nói: Chị không biết lái xe, cuối cùng hai người đi bộ mười phút đến cửa hàng gần nhất, Bae Joohyun cầm hai ly, còn Son Seungwan xách hai túi giấy. Người khác lại nói Bae Joohyun là người lạnh lùng, nhưng lúc ấy Bae Joohyun cùng cô đi bộ đến ga tàu điện ngầm, luôn luôn có thể vì vài câu chọc cười của cô mà hi hi ha ha.

Bae Joohyun mấy người nói và Bae Joohyun tôi nhìn thấy là cùng một người sao? Hình như không phải. Son Seungwan phát hiện do mình suy nghĩ lung tung mà đánh sai mấy chữ, lọ mọ xóa xóa viết viết, lại mắc phải một số lỗi ngôn ngữ thông thường, trong lòng cô dù bức bối cũng đành chịu đựng mà bắt đầu chỉnh sửa.

Lần đó đi Thụy Sĩ công tác cùng Bae Joohyun, cô mới thực sự cảm nhận được tâm tình của cô ấy đối với mình là như thế nào. Từng du học ở Canada nên tiếng Anh của cô tất nhiên cực kỳ trôi chảy, còn biết thêm hai ngôn ngữ lớn của châu Âu là tiếng Pháp và tiếng Tây Ban Nha, từ góc nhìn của người ngoài thì chuyện Bae Joohyun đề cử cô đi cùng là hợp lý. Nhưng trùng hợp là công ty có bộ phận chuyên phụ trách mảng kinh doanh quốc tế, nên tất nhiên cũng có các đồng nghiệp nữ có thể cùng đi, nhưng nghe nói Bae Joohyun sống chết muốn người đi cùng là cô.

Trong một tuần tại Thụy Sĩ, cảm giác như Bae Joohyun mới là người theo cô đi công tác vậy, ngoại trừ lúc thảo luận công việc cô ấy mới lấy dáng vẻ ngày thường của cấp trên chỉ đạo, còn những lúc nghỉ ngơi, chờ ăn cơm đều dính lấy người bên cạnh. Là dùng từ "Dính", ôm lấy cánh tay, khoác vai đi dạo trên đường phố Thụy Sĩ mát mẻ. Có một lần Son Seungwan đứng bên đường mua ly kem Bae Joohyun nằng nặc đòi ăn, quay đầu hỏi Bae Joohyun có muốn thêm mật ong hay không, lại phát hiện cô ấy đang chăm chú nhìn mình nói tiếng Anh đến thất thần.

Nếu được hỏi liệu có người nào có thể truyền tải một thông điệp mạnh mẽ mà không cần nói bất cứ lời nào, thì câu trả lời của Son Seungwan là tuyệt đối có. Đôi mắt sâu và to tròn của Bae Joohyun luôn có thể thu hút ánh nhìn của người đối diện, kéo họ xuống vực sâu bằng một sức quyến rũ khó lý giải. Một số người bắt gặp ánh mắt đó liền nghĩ mình đã lấy được chìa khóa đi vào trái tim cô ấy, nhưng chỉ vừa nghĩ sẽ chạm vào thì đã bị cô ấy lạnh lùng đá bay đi nơi xa xôi nào đó rồi.

Từ lúc phát hiện Bae Joohyun nhìn chằm chằm mình đến thất thần, Son Seungwan cũng nhìn lại, trong lòng còn tràn đầy ấm áp và vui sướng nữa.

"Rốt cuộc chị có muốn thêm mật ong hay không?".

Nếu là ở công ty thì không bao giờ có chuyện Son Seungwan nói chuyện với Bae Joohyun một cách thẳng thắn, thậm chí có chút thất lễ và thân thiết như vậy. Nhưng khi Bae Joohyun hoàn hồn lại, cô ấy chỉ chớp chớp đôi mắt đen láy, trong phút chốc đôi mắt sáng lấp lánh, nheo mắt cười rạng rỡ, đáp lại bằng một giọng điệu trẻ con đặc biệt ngọt ngào đặc biệt nhỏ nhẹ, "Muốn!".

Nguy rồi, vẻ mặt thế này của cô ấy đáng yêu muốn xỉu. Son Seungwan miễn cưỡng điều chỉnh biểu cảm của mình, dùng giọng nói bình tĩnh nhất có thể hỏi, "Em nói người ta để thêm một chút nhé?".

"Yeah!". Tay còn đang nắm tay áo của cô ấy phát run, đến nỗi đồng franc Thụy Sĩ trong tay suýt chút nữa rơi xuống đất, mỗi phút tim lại đập nhanh hơn như đang đánh thức mơ mộng hão huyền cùng ảo giác của cô.

Son Seungwan tin chắc khoảnh khắc Bae Joohyun gật đầu kia, cô đã thực sự nhìn thấy màu sắc trong trái tim Bae Joohyun. Màu hồng nhạt ngọt ngào, còn có một tia lại một tia màu tím bí ẩn quấn quanh lấy. Lớp ngụy trang lạnh lùng bao bọc một dáng vẻ trẻ con, thích ngọt, kén ăn, nhút nhát và nghịch ngợm. Nhưng đồng thời, cô ấy cũng là người phụ nữ quyến rũ và trưởng thành, đêm đó hai người ở lại khách sạn tại Zurich, nằm trên giường đôi và thảo luận xem có nên đi mua sắm trong những lúc có thời gian rãnh hay không. Bae Joohyun dùng khuỷu tay chống đỡ nửa thân trên nghiêng đầu nhìn sang, sau khi gội đầu, tóc dài lộn xộn xõa trên giường như một tấm rèm che, cổ áo sơ mi có chút mở rộng , đôi mắt sáng ngời nhìn cô đầy mong đợi. Trong lòng cô băn khoăn không biết có nên tránh không, nhưng hết lần này đến lần khác lại cách nhau càng gần càng gần, đến nỗi mắt mất tiêu cự khi hai người nhìn nhau - Không biết đôi mắt cô có quá sợ hãi khi bị cô ấy nhìn rõ tâm tư không, khi lòng cô đang hoảng loạn vì bản thân đã hiểu rõ tâm ý của đối phương.


Một tài liệu làm trong hai mươi phút, nếu là những người khác đã sớm bị cấp trên mắng sấp mặt, còn Bae Joohyun lại thanh lịch nhấc chiếc túi xách lên đi đến cạnh cô, lặng lẽ chờ cô dọn dẹp mặt bàn, nhìn cô đi đến bên tường quẹt thẻ, mới cùng nhau đi thang máy xuống.

Trời đã bắt đầu vào đông, nhiệt độ ở Seoul đã giảm còn dưới 10 độ, ban đêm có khi còn xuống tận âm độ. Bae Joohyun vừa rời khỏi công ty lập tức nhét tay vào túi áo khoác, rùng mình rên rỉ vì hít phải không khí lạnh. Son Seungwan lập tức sờ vào trong túi, cũng không cần hỏi có cần hay không, trực tiếp đem túi giữ nhiệt mở ra.

"Dùng nó đi".

Vốn đôi mày còn đang cau lại lập tức giãn ra thành ý cười vui vẻ, "Cảm ơn nha".

Son Seungwan cũng không tự chủ cười, không chỉ vì nụ cười ngọt ngào và rực rỡ của Bae Joohyun, mà còn vì lông mày bên phải của cô ấy sẽ nhướng cao lên bất cứ khi nào cô ấy hạnh phúc. Trông vừa dễ thương vừa buồn cười, Son Seungwan lắc đầu như không có chuyện gì xảy ra, hai tay đút vào túi áo vờ như mình cũng đang dùng túi giữ nhiệt.

Có lẽ là hơi muộn, khi hai người đến ngã tư chuẩn bị băng qua đường, xung quanh hầu như không có người đi đường, gần đó cũng không có nhiều hàng quán, cảm giác cả con đường ngoại trừ nhà cửa, ánh đèn cũng chỉ còn lại có bọn họ. Dường như sự trống trải làm không khí tăng thêm mấy độ, Bae Joohyun lần nữa phát ra tiếng rên rỉ nhỏ, nghe được âm thanh vừa ấm ức vừa khó chịu kia khiến trái tim Son Seungwan co rút lại, vô thức choàng tay qua vai Bae Joohyun với ý định xoa ấm bờ vai của cô ấy.

Mình làm như vậy có khi nào bị ghét bỏ không? Có khi nào giám đốc nghĩ mình đang ăn đậu hũ của cô ấy không? Mình là nữ nên không sao đâu nhỉ? Nhưng mặt mình đã cười đến ngu ngốc rồi thì phải? Mình có đang cười hả? Cô ấy sẽ đẩy mình ra hay là vung tay tát mình vậy? Son Seungwan vì phản xạ của bản thân mà tiến thoái lưỡng nan, rút tay về thì kỳ lắm mà cứ tiếp tục thì làm cô lo lắng không yên, chỉ đành buồn bực giảm dần tốc độ, nghĩ đến lúc xoa vai cô ấy ấm lên sẽ điềm nhiên như không có chuyện gì mà lấy tay ra...

"Em là cố ý phải không?".

"Hả?".

Bae Joohyun đột nhiên hỏi, còn nghe có chút tức giận, Son Seungwan lập tức dừng việc và thu tay về, lùi lại một bước vì ánh mắt nhìn chằm chằm của Bae Joohyun.

"Em chỉ sợ chị lạnh..."

"Ờ!".

Bình thường Bae Joohyun cũng được xem là khí thế ngút trời, nhưng tuyệt nhiên không phải dựa vào âm lượng để giành chiến thắng, cô ấy không cần lớn tiếng nhưng lại có thể khiến người ta co lại thành một quả bóng. Lần này tiếng hét giận dữ của cô ấy thực sự có thể làm lu mờ tiếng gió, nhưng nghe không giống như tức giận hay xấu hổ, mà là ngữ điệu Son Seungwan cũng không dám chắc có giống như cô đang nghĩ hay không.

"Bình thường em cũng đối xử với mọi người như thế này phải không?".

Son Seungwan đối với sự tức giận của Bae Joohyun hoàn toàn không có manh mối, chỉ có thể tiếp tục ngốc nghếch há mồm, "Hả?".

"Em bình thường! Cũng sẽ! Sưởi ấm cho đồng nghiệp ngồi kế bên như thế này sao?".

Tự nhiên xuất hiện câu chất vấn khó hiểu, Son Seungwan không có không gian và thời gian để kịp suy nghĩ, gần như vô thức trả lời khẩn cấp và tha thiết, "Em chưa bao giờ về nhà với cô ấy ..."

"Son Seungwan!".

Bae Joohyun thét lên một tiếng dường như đem cả Seoul đóng thành băng, nhưng giây tiếp theo cô ấy cúi đầu và nói một cách yếu ớt. Mặc dù từng chữ từng chữ rõ ràng, nhưng trong một giây Son Seungwan đã nghi ngờ rằng mình nghe nhầm, ngay lập tức tiến lại gần, "Chị ...? Chị nói cái gì?".

"Chị nói!" Bae Joohyun cắn răng ngẩng mặt lên, khóe mắt phím hồng trên khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ to bằng bàn tay, cái mũi không biết là do gió lạnh hay bởi vì không che giấu được uất ức mà đỏ lên, "Em nói trước thì có làm sao?".

Bae Joohyun khẽ cất tiếng khóc nho nhỏ làm trái tim Son Seungwan lập tức xoắn thành một nút thắt không thể gỡ được, cô choáng váng không kịp phản ứng, "Chị nói gì?".

"Nói em thích chị trước, khó khăn đến vậy sao?". Nói xong câu này Bae Joohyun hít hít cái mũi, nhìn Son Seungwan còn đang ngẩn ngơ lại lần nữa mất đi kiên nhẫn, kéo cao giọng còn bắt đầu dậm chân, "Chị đã biểu hiện rõ ràng như vậy! Chị thích em! Em cuối cùng có thích chị hay không?".

Khoảnh khắc này không chỉ là mức đề-xi-ben cao nhất ở Cheongdam-dong từng có, mà còn khiến Son Seungwan lần đầu cảm nhận được thế nào là được kéo từ bóng tối bay thẳng lên thiên đường, pháo hoa trong đầu cô tiếp tục sáng rực rỡ. Cô đứng trong gió vừa lạnh lại vừa nóng, ngoài mặt còn đang nghĩ phải bình tĩnh, nhưng trong lòng lại mất kiểm soát đến mức muốn trực tiếp chui xuống mặt đất rồi bay cao lên mây.

"Em...".

"Em có muốn nói với chị trước không? Chị không biết em có thích chị hay không! Chị thích em nhiều như vậy, vì cái gì không nhanh thích lại chị?" Bae Joohyun nói xong vẻ mặt có chút thay đổi, giống như uống rượu say kích động đến mức nói chuyện mà như bắn rap, nói xong một hơi lại lắc đầu hoảng hốt, "Mình đang nói cái gì thế này? Trời ơi, mình điên rồi..."

Son Seungwan bên cạnh chứng kiến ​​những cảm xúc mất kiểm soát của cô ấy, cuồng loạn và ngây ngô, có lẽ kinh nghiệm tình yêu của Son Seungwan là số không tròn trĩnh, nhưng không cần ai nói cô cũng biết người con gái hơn tuổi chỉ hận không thể chui xuống lòng đất này đang phải vật lộn với điều gì.

"Còn lạnh không?" Son Seungwan hỏi.

Bae Joohyun thậm chí không thèm nhìn cô mà quay mặt đi, cô ấy nhìn chằm chằm vào đèn tín hiệu không biết đã thay đổi bao nhiêu lần, lạnh lùng nói, "Không lạnh".

"Nói dối." Son Seungwan vươn tay ôm lấy vai cô ấy, người trong ngực cố sức giãy dụa một chút, nhưng rồi lại nép vào vòng tay cô như một con thỏ ngoan ngoãn. Không thể không cười trước khuôn mặt giả vờ lạnh lùng, cánh tay tiếp tục động tác xoa xoa chậm rãi, Son Seungwan nói, "Chị là người duy nhất em sưởi ấm như thế này."

"Có thật không?".

"Giúp chị sưởi ấm, giả vờ chị biết lái xe, thêm mật ong khi mua kem cho chị..."

"Em không gạt chị chứ?"

"Không hề."

"Nhìn chị đi." Bae Joohyun đưa tay ra ôm mặt cô kéo đến gần, "Trước kia em lạnh lùng là giả vờ?

Son Seungwan một lần nữa cảm nhận được lực hấp dẫn mạnh mẽ của đôi mắt đen và to tròn, nhưng lần này cô không hề che giấu hay sợ hãi, "Em không có lạnh lùng nha. Không phải lạnh lùng là danh từ đi kèm với chị sao?"

Bae Joohyun hừ lạnh buông mặt cô ra, tay thả dọc theo áo khoác đi xuống, Son Seungwan vẫn còn đang bối rối khi bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo đó luồn vào trong túi áo của mình, cô lập tức bình tĩnh lại và lần mò nắm lấy nó. "Tay của chị lạnh quá". Lời thoại hơi kịch bản này khiến cô tự cười nhạo bản thân, mười ngón tay đan chặt trong túi áo giống y như vô số lần đã luyện tập trong mơ, "Thế này có còn lạnh không?".

"Một chút."

"Em nên làm gì nhỉ?"

"Chị muốn uống rượu." Bae Joohyun cong khóe môi, đung đưa cơ thể, "Mời chị uống rượu đi."

Son Seungwan gần như bị mê hoặc bởi người con gái có hình tượng không ngừng đổi mới này, gật gật đầu hứa: "Đi".

Đèn giao thông chuyển từ đỏ sang xanh, tay của hai người trong túi áo ma sát nhau, kiểm tra độ chắc chắn của việc đan tay vào nhau. Lặng lẽ bước đi một đoạn đường, dù có nhiều thêm ánh đèn, hay con đường đang dần đông đúc hơn cũng không có buông tay ra.

"Chị mời em uống rượu thế này, sẽ không quá đột ngột chứ?"

Câu hỏi của Bae Joohyun lại khiến Son Seungwan bật cười, lắc đầu biểu hiện không có.

"Em không quá ngạc nhiên khi chị nói chị thích em sao?".

"Không. Em biết chị thích em từ lâu".

"Còn em thì sao?".

"Em ..." Nhìn thấy Bae Joohyun giống như một cô gái nhỏ đang mong chờ được tỏ tình, Son Seungwan muốn trêu chọc cô, lại bị sự kiên trì và chân thành của cô ấy làm cho cảm động.


Em không biết chị có tin hay không, cũng không biết câu trả lời này có khiến chị cảm thấy phấn khích quá mức không...

Có lẽ lần đầu tiên gặp chị liền đúng lúc phải lòng chị.

END.

---------

đây là một chiếc fic siêu đáng yêu mà lúc dịch trong đầu tui tự hiện lên mấy cái gif của chị cháu , bởi vì nó giống cực kỳ, từ hành động tới biểu cảm luôn :v

Happy Wenrene's Day 💝💙 *tung hoa*

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz