ZingTruyen.Asia

Edit Son Ha Lenh On Chu Lech Lac Het

Lời tác giả: Quỷ cốc ở thế giới này chắc là một tập đoàn bán hàng đa cấp.

—————————————————

Trong lúc Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành đang bốn mắt nhìn nhau, thì từ nóc nhà đột nhiên truyền đến tiếng động rất nhỏ.

Tiếng động siêu nhỏ, người bình thường sẽ không nghe thấy. Nhưng Chu Tử Thư là ai chứ? Y biết rất rõ thứ tiếng này, dù sao nó cũng coi như là nghề cũ của y.

Y dời mắt đi, yên lặng bắt đầu chỉnh lại quần áo bị Ôn Khách Hành làm cho xộc xệch.

Rõ ràng Ôn Khách Hành cũng chú ý đến tiếng vang đó, y đứng dậy khỏi mép giường, ánh mắt vừa dời khỏi người Chu Tử Thư lập tức trở nên lạnh lẽo: "Dù sao cũng tới rồi, nấp trên mái làm gì?"

Sau đó Chu Tử Thư thấy Hạt Vương nhảy vào từ cửa sổ.

"Quỷ chủ vang danh như vậy mà lại bị Khôn Trạch nhà mình đá xuống giường, Tử Thư, coi bộ ngươi dạy dỗ đúng cách lắm." Không hổ là Hạt Vương, câu nào khiến người ta đỏ mặt tía tai, miên man không thôi cũng có thể phun ra khỏi miệng được.

Dĩ nhiên Chu Tử Thư sẽ không đáp lại hắn, chỉ hờ hững hô một tiếng: "Hạt Vương."

"Sao ngươi còn gọi ta là Hạt Vương? Ta đã bảo ngươi gọi ta là Hạt Nhi rồi mà."

Hạt Vương thấy cây quạt trong tay Ôn Khách Hành đã mở ra.

"Không nói chuyện đó nữa, dù sao việc của hai người đã rất xôn xao náo nhiệt rồi, chỉ cần là người thì đều biết." Lúc này, vẻ mặt Ôn Khách Hành mới dịu đi một ít.

Chu Tử Thư: "Sao ngươi tới đây?"

"Muốn mời hai vị xem một trò vui."

"Ngươi nói rõ ra đi, là xem kịch hay là hát tuồng?"

"Đúng là cần hai vị giúp một chút." Hạt Vương bị Ôn Khách Hành bắt thóp cũng không thấy xấu hổ, vẫn nói tiếp.

Trước khi Hạt Vương nói hắn muốn nhờ hai người giúp đỡ, Chu Tử Thư đã cắt ngang lời hắn: "Ta muốn hỏi rõ một việc trước."

"Ta biết gì chắc chắn sẽ nói hết, không giấu giếm nửa lời."

"Sao hôm đó ngươi lại xuất hiện ở sơn động kia? Rồi tại sao nơi nào ngươi xuất hiện cũng có cổ nhân?"

"Tử Thư đúng là nhạy bén, tay đã vươn đến cả phía Nam chúng ta." Chu Tử Thư chỉ hờ hững liếc nhìn hắn, "Đúng vậy, những cổ nhân đó là do Độc Hạt nuôi, mục đích là Kính Hồ Sơn Trang."

Quả đúng là vậy...

Nếu cổ nhân là do Độc Hạt nuôi, vậy đương nhiên Hạt Vương có thể né những sơn tặc kia để tìm được cổ nhân.

"Còn ngươi? Nếu cổ nhân là do Độc Hạt nuôi thì sao lại giết chúng?"

"Súc sinh không nghe lời thì vô dụng, đương nhiên phải giết, Tử Thư không hiểu sao?"

Ôn Khách Hành hỏi: "Triệu Kính?"

Sắc mặt Hạt Vương cứng lại một chút, sau đó hắn gật đầu. Vẻ mặt luôn tươi cười của hắn cuối cùng cũng trở nên nghiêm túc: "Đúng như các ngươi đoán, những cổ nhân đó là do ông ta nuôi, thông qua Độc Hạt."

"Cái này có liên quan đến mục đích ngươi tới đây hôm nay? Ngươi muốn chúng ta giúp ngươi."

"Sáng sớm mai, ta mời hai vị đi xem một màn biểu diễn, thế nào?" Hạt Vương nhìn Ôn Khách Hành, "Đây là thành ý của ta đối với các ngươi."

"Thành ý gì?" Chu Tử Thư khó hiểu.

"Những gì ta cần hai vị giúp vào ngày mai đều viết trong này, còn lại thì Tử Thư hỏi Quỷ chủ bên cạnh ngươi là biết."

Chu Tử Thư chụp lấy phong thư mà Hạt Vương lia qua. Y cảm thấy chắc do Hạt Vương làm thích khách lâu quá rồi, nên mới thích nói mập mờ như vậy, lại còn chạy đi nhanh hơn ai khác.

"..." Trước mắt đã trống trơn, Chu Tử Thư chỉ có thể nhìn sang Ôn Khách Hành, "Có phải đệ lại giấu diếm cái gì với ta không?"

Ôn Khách Hành không khỏi hơi run lên trước ánh mắt của Chu Tử Thư. Hắn gượng gạo cười thành tiếng: "A Nhứ, huynh nghe ta nói đi, cái này đúng là không thể trách ta được, hắn không nhắc đến thì ta cũng quên mất."

"Nói trọng điểm đi."

"Trước khi tới tìm huynh, hắn sai người truyền lời nói muốn gặp ta một lần, nên ta mới tìm huynh muộn vài ngày. Hôm đó khi thấy hắn ở sơn động, ta vốn muốn nói cho huynh, ai mà ngờ huynh với hắn lại quen thuộc với nhau như vậy ở thế giới này chứ, nên ta không có nhắc đến."

Mấy tiếng Tử Thư kia khiến Ôn Khách Hành khó chịu cực kỳ, bàn tay ngứa ngáy, chỉ muốn đánh tên kia một trận cho hả.

Vì Ôn Khách Hành hay ghen lại thù dai, nên sau này, những lần hiếm hoi Hạt Vương đánh giá Ôn Khách Hành thì đều nói là: Tình hương của Ôn Khách Hành là mùi rượu, mà chả hiểu tại sao cả người lại toàn bốc mùi giấm.

"Trước đó ta có hỏi Hàn Anh, ta với Hạt Vương thật sự không thân nhau." Chu Tử Thư không cần nhìn cũng biết Ôn Khách Hành lại đang nghĩ gì. Y hờ hững giải thích một câu, sau đó tiếp tục hỏi, "Sau đó thì sao? Hôm ấy hắn nói gì với đệ?"

"Chắc là thông não được rồi, ai biết được. Hắn muốn thay thế, còn muốn bảo vệ bản thân, nhờ Quỷ cốc hỗ trợ. Ta nói hắn bày tỏ chút thành ý đi, hắn lại không dám. Ta không đáp ứng, nên không có sau đó nữa."

"..."

Cũng may những gì chưa nói rõ trước đó, Hạt Vương đã nói hết trong thư. Hắn thậm chí còn tiết lộ hết về cổ nhân, hoàn cảnh của chính hắn và kế hoạch thống nhất giang hồ của Triệu Kính cho Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành. Hắn đã cược chính xác là họ sẽ không ngồi yên nhìn chuyện này.

"Nói vậy, sự khác biệt lớn nhất giữa cổ nhân và dược nhân Long Hiếu là cổ nhân sau khi được nuôi thành công, sẽ có thể hoàn toàn nghe lời, mà không phải cái xác không hồn. Thế nên bên cạnh Triệu Kính có một cổ nhân khá mạnh đang bảo vệ hắn, Hạt Vương không đối phó được, nên mới phải tìm đến chúng ta."

"Mặt khác, có khả năng là Triệu Kính muốn biển cả Hạt Vương thành cổ nhân." Ôn Khách Hành nhíu mày. Trong thư, Hạt Vương còn nhắc đến năng lực của cổ nhân có liên quan trực tiếp đến công lực của người bị luyện thành cổ nhân. Vậy nếu luyện Hạt Vương thành cổ nhân thì thực lực của nó sẽ thế nào đây.

Có vẻ Hạt Vương cũng đã bị đẩy đến đường cùng.

Nói vậy, đối với Hạt Vương thì giết Triệu Kính là việc nhất định phải làm, nên coi như là họ đều có chung một mục đích.

"Nhưng mà hắn cũng yên tâm quá nhỉ." Ôn Khách Hành cười. Nếu mà tìm đến hắn lúc hắn chưa gặp Chu Tử Thư, hắn sẽ không thèm để ý đến những việc đó.

Thật ra đây cũng là nguyên nhân cơ bản mà lần trước hai người thương lượng không thành. Khi đó Hạt Vương không dám cược, vì trong mắt hắn khi đó, Ôn Khách Hành vẫn là một Quỷ chủ lạnh nhạt. Nhưng sau khi nhìn thấy Chu Tử Thư, hắn lại chọn cá cược, hơn nữa lúc này rõ ràng là Hạt Vương đã cược chính xác, thắng lợi vang dội.

"Lão Ôn, có chuyện để làm rồi." Chu Tử Thư vươn vai.

Sáng sớm hôm sau, Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành lập tức nhận được thư mà Độc Bồ Tát truyền đến, nói là Hạt Vương đi Phái Thái Hồ gặp Triệu kính.

Hai người đưa ba người Cố Tương đến chỗ Quỷ Hỉ Tang xong thì quyết định xông đến phái Thái Hồ.

Theo như trong thư nói, Hạt Vương sẽ lén để lại ký hiệu chỉ dẫn cho Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư.

Cửa sổ đóng chặt ngăn cách ánh sáng ở bên ngoài, khiến trong nhà âm u tăm tối. Nhưng hoàn cảnh tối tăm như vậy lại không hề ảnh hưởng gì đến Triệu Kính. Ông ta khoanh tay đứng ở nơi cao, nhìn xuống Hạt Vương.

"Nghĩa phụ." Hạt Vương quỳ xuống trước mặt Triệu Kính, cung kính hô.

Ông ta đi từng bước xuống cầu thang, đến cạnh Hạt Vương: "Hạt nhi, mấy ngày nay cổ mẫu nuôi ở các nơi thế nào rồi?"

"Hiện tại thì tất cả đều ổn." Sau này thì không chắc.

"Hạt nhi, có phải con đang giấu ta chuyện gì không."

"Không dám." Triệu Kính không bảo hắn đứng lên, nên Hạt Vương vẫn cứ quỳ, nói xong còn cúi người thấp hơn một chút nữa.

"Thế à?" Triệu Kính đặt tay lên vai Hạt Vương, dựng người hắn thẳng lại, ép hắn đối mặt với ông ta, "Nói cho ta, con đã theo ta bao lâu rồi?"

"Hai mươi năm."

Giọng điệu của Triệu Kính nghe hệt như một người cha hiền từ, nhưng ánh mắt thì vô cùng u ám: "Vậy nghĩa phụ có đối xử tệ bạc với con không?"

Hạt Vương cười lạnh trong lòng, nhưng miệng thì vẫn bình tĩnh trả lời: "Nghĩa phụ đối với con ân trọng như núi."

"Tốt, tốt." Triệu Kính cười vỗ vai hắn vài cái, "Hành động ở Kính Hồ Sơn Trang thất bại, chúng ta phải tìm cách khác, nhưng mà trước đó..."

Nghĩa phụ không giữ được ngươi.

Triệu Kính đưa tay lên phất mấy cái, lập tức có một cổ nhân đột ngột từ phía sau xông ra. Nếu nhìn kỹ có thể thấy dưới mái tóc rối tung của người kia lại là một đôi mắt màu xanh lục.

Ngay khi có tín hiệu của Độc Bồ Tát, Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành đã sớm chờ thời khắc cổ nhân xuất hiện.

"Lão Ôn!"

Ôn Khách Hành hiểu ý.

"Rầm"

Họ canh thời gian rất vừa vặn. Khi cổ nhân xông ra, hai đứa con nuôi của Triệu Kính ra ngăn lại đã bị Ôn Khách Hành đá tới trước mặt Triệu Kính, miệng phun máu bất tỉnh. Mà cổ nhân vốn đang nhắm vào Hạt Vương lập tức đổi hướng phóng về phía hai người Ôn Khách Hành ở cửa.

Ôn Khách Hành chặn cổ nhân lại, Chu Tử Thư lập tức xông lên từ bên cạnh, đâm thẳng Bạch Y Kiếm tới Triệu Kính.

"Ngươi muốn làm gì."

"Giết ngươi."

Võ công của Chu Tử Thư lúc ở thời kỳ đỉnh cao thì một kẻ chơi quyền mưu nhiều năm như Triệu Kính sao có thể địch nổi. Qua lại vài chiêu, ông ta đã rơi vào thế yếu. Ngay lúc Bạch Y Kiếm sắp cắt đứt cổ Triệu Kính, một bóng đen lướt qua cứu ông ta.

"Hạt nhi!" Triệu Kính vui mừng trong lòng.

Chu Tử Thư thì chỉ lạnh lùng nhìn, rồi rút trường kiếm về.

Sau khi cứu Triệu Kính, Hạt Vương đứng bên cạnh ông ta. Ngay lúc ông ta vui vẻ quay lại, Hạt Vương đâm một đao xuyên tim không hề do dự: "Nghĩa phụ, vĩnh biệt."

Triệu Kính trợn tròn mắt, không kịp thốt được một thanh âm nào. Vào giây phút cuối cùng trong đời, ông ta chỉ có thể cứng đờ cúi đầu xuống nhìn ngực mình.

Hạt Vương rút chủy thủ ra, Triệu Kính mềm oặt té xuống đất, chết không nhắm mắt.

Ôn Khách Hành xếp cái quạt dính máu lại, nhìn máu đen văng khắp nơi, nhướng mày.

"Ha, còn bôi độc cơ đấy, Độc Hạt nhà ngươi cũng độc thật." Kiên quyết, quyết đoán, không hề chần chừ, dù sao cũng là người mà mình đã gọi bằng nghĩa phụ nhiều năm như thế, vậy mà có thể giết không ngần ngại, "Họ Ôn ta đây bội phục."

Tuy đây là câu khích lệ, nhưng sao càng nghe lại càng thấy quái gở.

"Ha, vậy ta xin đa tạ sự khen ngợi của Quỷ chủ." Trên người và trên mặt Hạt Vương dính đầy máu của Triệu Kính. Hắn vứt chủy thủ xuống, ánh mắt vẫn hơi đờ đẫn bi thương. Một lát sau, có vẻ hắn đã tỉnh thần lại, "Ngươi có hài lòng với màn biểu diễn này không, Quỷ chủ đại nhân?"

"Coi là màn biểu diễn thì nó quá chán, còn không thú vị bằng ở nhà nhìn A Nhứ."

Chu Tử Thư nghe vậy liếc hắn một cái, sau đó nhìn xuống Triệu Kính đang nằm trên mặt đất: "Đã giết ông ta rồi thì cũng phải nói rõ ràng cho giang hồ và Ngũ Hồ Minh."

"Này, A Nhứ, huynh đi đâu vậy?"

"Tìm Quỷ Hỉ Tang."

Thanh lâu là nơi xô bồ hỗn loạn nhất, từ quan lớn quý tộc cho đến bình dân tiểu tốt đều có, nên muốn truyền bá một tin thì quá dễ dàng. Sự kiện "Khôn Trạch chưa kết hôn đã có thai" gây xôn xao trước đây có thể chứng minh được điều này.

Huống chi lúc này phía sau còn có Quỷ Cốc, Độc Hạt, Thiên Song cố ý châm ngòi thổi gió, tin Triệu Kính chết lập tức truyền khắp giang hồ.

Có điều khi truyền tin này đi, Ôn Khách Hành còn trộn lẫn thêm chút tin đồn bên trong.

Ví dụ như:...

Triệu Kính phái Thái Hồ của Ngũ Hồ Minh lén nuôi cổ nhân, gây họa giang hồ, bị Kiếm Tiên Diệp Bạch Y của Trường Minh Sơn xử tội tại chỗ.

Diệp Bạch Y vốn đang thoải mái ung dung ngồi uống trà trong trà lâu, thì bất thình lình nghe thấy có người đang bàn về mình. Sau khi tìm hiểu được tất cả là do Ôn Khách Hành gây ra, lão tức giận đến mức không màng uống trà không thèm ăn điểm tâm, rút trọng kiếm ra bay đến khách điếm.

"Ôn con, cái nồi này ngươi không muốn đội nên quăng sang ta à?"

"Kiếm Tiên sai rồi, sao có thể nói cái này là đội nồi được? Vì dân trừ hại chính là một việc rất tốt, tích được công đức. Thiên hạ không tin Quỷ Cốc của ta, nhưng người đời lại rất tin ông. Ông là Kiếm Tiên nhiều năm vậy rồi, cũng phải làm chút gì đó cho giang hồ chứ. Dù cuối cùng sẽ có người phỏng đoán một cách ác ý, nhưng chẳng lẽ trên đời này có ai dám xông lên Trường Minh Sơn đòi ông giải thích sao?"

Diệp Bạch Y cũng không phản bác, đúng là việc Triệu Kính lén nuôi cổ nhân đã là việc chắn chắn, lão mà biết cũng sẽ giết.

Nhưng bị tên ôn con trước mắt này lừa vào tròng thì càng nghĩ càng bực.

"Từ từ, có phải ngươi đang mắng ta là không làm được chuyện gì đúng đắn cho giang hồ không?"

Thói đời nóng lạnh, ôn con vô liêm sỉ bắt nạt một Kiếm Tiên trăm tuổi như ta!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia