ZingTruyen.Top

Edit Ngoan Dung Chay

Lâm Duẫn Nhi mơ màng dựa vào trong ngực Ngô Thế Huân, bên tai nghe được nhịp đập của tim anh, đột nhiên giơ tay vỗ một cái, lẩm bẩm: "Anh ồn ào quá à!"

"..."

Ngô Thế Huân thở dài đỡ cô, "Em say rồi, để anh dìu em về."

Lâm Duẫn Nhi mở to đôi mắt mê ly, ngước mắt nhìn chiếc nhẫn đeo trên cổ của anh, ánh mắt ảm đạm dần.

Cô đưa tay nắm lấy chiếc nhẫn kia, móc tay vào chiếc nhẫn rồi dùng sức giật xuống.

Phần gáy của Ngô Thế Huân bị ghim tê rần, khẽ cau mày. Lúc ngước mắt nhìn lên, cô mở mắt ra, đôi mắt ngấn nước nhìn anh, có chút ít mơ hồ, sạch sẽ và đáng yêu.

Anh bật cười, nhìn từng động tác nhỏ của cô, khẽ nhướn mày: "Sao vậy, em có thù với nó à?"

Lâm Duẫn Nhi không nói chuyện, mí mắt nặng trĩu không mở ra được, lần nữa dựa vào ngực anh, trong tay vẫn còn cầm chiếc nhẫn kia.

Ngô Thế Huân nhìn chiếc nhẫn bị cô kẹp trong tay, bỗng nhiên đưa ra quyết định. Anh nắm chặt tay cô, đeo chiếc nhẫn vào ngón tay giữa mảnh khảnh.

Dưới ánh đèn, làn da của cô là sự hài hòa giữa tuyết trắng và noãn ngọc, cho người ta cảm giác dịu dàng ửng thêm sắc hồng phơn phớn.

Xương bàn tay mảnh mai hoàn hảo, đốt ngón tay thon dài, cảm giác nắm trong tay mềm mại như không có xương cốt

Quan sát một lúc, đôi môi mỏng gợi cảm của anh cong lên một vòng đường cung mờ: "Rất đẹp."

Lâm Duẫn Nhi vô thức cọ cọ vào lòng anh, mí mắt rũ xuống, nửa tỉnh nửa mê.

Ngô Thế Huân vuốt ve chiếc nhẫn trên tay cô, cằm khẽ chạm vào trán của cô, lúc mở miệng mang theo vài phần lưu luyến: "Bên trong chiếc nhẫn có một bí mật, nếu ngày mai em còn nhớ rõ chuyện tối hôm nay, anh sẽ cho em chiếc nhẫn này và nói cho em biết bí mật của nó, có được không?"

Đợi một lát không thấy trả lời lại.

Anh thở dài một hơi, vuốt tóc mái trên trán cô, giọng nói khàn khàn trong đêm tối: "Ngày mai thức dậy, Hoa Hoa của anh còn nhớ không?"

Thiếu nữ tựa vào ngực anh không động đậy, hô hấp cạn nhưng nhẹ nhàng.


Lúc tỉnh lại, Lâm Duẫn Nhi cảm thấy đầu của mình rất nặng nề.

Xoa mày mở mắt ra, cô ngơ ngác trố mắt nhìn đỉnh đầu trần nhà.

Cô đang nhớ lại.

Tối hôm qua cô tổ chức sinh nhật cho Ngô Thế Huân.

Hình như còn uống một chút rượu.

Sau đó được Ngô Thế Huân đưa về phòng.

Không ngờ cô ngủ khá sâu, một đêm không hề mộng mị.

Chỉ là...

Cô vô thức nhìn xuống ngón giữa bàn tay phải, xoa nhẹ hai lần.

Không biết tại sao, cảm giác mơ hồ như chạm tay vào một vật gì đó rất lạnh.

Nhưng trên ngón tay không có thứ gì cả, chẳng lẽ do cô nằm mơ sao?

Lấy điện thoại trên đầu giường nhìn giờ, đã gần mười hai giờ.

Cô không nghĩ nhiều nữa, xoa mái tóc mượt mà của mình rồi đi xuống giường.

Tắm cửa một cái, sau đó xõa tóc dài bước ra phòng.

Lúc đi ngang qua phòng sách, cô thấy Ngô Tích đang học rất chăm chỉ.

Cô không quấy rầy, trực tiếp đi xuống lầu.

Hôm nay là sinh nhật 22 tuổi của Ngô Thế Huân, dưới phòng khách đặt rất nhiều quà của người quen tặng.

Quản gia đang hướng dẫn mọi người chuyển đi chỗ khác, bận đến tối mày tối mặt.

Ngô Thế Huân từ sân đi vào thì thấy Lâm Duẫn Nhi, hai người nhìn nhau.

"Anh, nhiều quà này đều là tặng anh hết hả? Của ai vậy?" Lâm Duẫn Nhi cười chào hỏi anh. Cô nhìn xung quanh một chút, hơi khó hiểu, "Mọi người tặng quà xong thì đi ngay sao? Tại sao em không thấy ai hết vậy?"

Vào ngày sinh nhật của Ngô Thế Huân mấy năm trước, Ngô gia sẽ để những người thân thiết lại ăn cơm trưa, trong nhà rất náo nhiệt.

"Ba mẹ không ở nhà, anh lười bị giày vò." Ngô Thế Huân thản nhiên trả lời một câu, đánh giá sắc mặt của cô.

Cô cười rất ngọt ngào, ánh mắt nhìn anh không trốn tránh, như thể quên sạch chuyện tối qua không còn gì.

Trong đầu Ngô Thế Huân hiện lên hình ảnh cô ngồi thân mật trên chân của mình, nhớ lại mùi hương ngọt ngào say đắm lòng người khi cô lại gần.

Trong lòng như có thứ mềm mại nào đó chạm qua.

Giống như lông của động vật, có hơi nóng, ngứa một chút nhưng tê tái.

Anh đút một tay vào quần, xoa chiếc nhẫn anh đã tháo ra khỏi cô từ tối qua, đáy lòng thở dài nhưng cũng không móc ra.

Quên thì quên đi, cứ xem như chuyện hôm qua em ấy chủ động ôm mình là quà sinh nhật vậy.

Anh an ủi chính mình, giả bộ không có gì nhìn mái tóc nhỏ giọt nước của cô, giọng nói dịu dàng: "Em lấy mấy sấy sấy khô tóc đi."

Mỗi lần đều phải nhắc nhở, không dặn dò thì sẽ không chịu nghe lời.

Lâm Duẫn Nhi không vui bĩu môi, chống cự trong im lặng.

Ngô Thế Huân đi đến, đôi mắt nhìn cô.

Trong phòng khách, quản gia bận bịu sai người đến sai người đi. Anh không cố kỵ gì, hạ mí mắt: "Sao, muốn để anh sấy cho em à?"

Đúng lúc dì An cầm mấy sấy tới, giọng điệu hiền lành nhưng lẫn vào mấy câu trách cứ: "Sao Nhi Nhi chưa sấy tóc mà chạy xuống đây, máy điều hòa trong phòng khách sẽ làm cháu bị cảm đấy. Tuổi còn trẻ phải biết bảo vệ thân thể mình, sau này mà đau đầu, bị cảm coi như xong."

Ngô Thế Huân cầm mấy sấy từ trong tay dì An, ngón tay thon dàu bật chốt công tắc, tản mạn hỏi cô: "Muốn tự mình sấy hay để anh sấy?"

Lâm Duẫn Nhi cúi đầu, ngoan ngoãn cầm mấy sấy tìm ổ cắm.

Ngô Thế Huân ngồi trên ghế sofa, đôi chân thon thả đặt lên bàn trà, cả người dựa ra phía sau, tư thế thả lỏng.

Trong tay anh cầm danh sách quà tặng sinh nhật, anh liếc mắt một cái rồi lại nhìn sang Lâm Duẫn Nhi.

Cô đứng trước cửa số sát đất, chiếc váy màu xanh sapphire dài che đến mắt cá chân. Theo từng cử động của chiếc váy, cẳng chân trắng thon thả như ẩn như hiện, bị ánh nắng bên ngoài chiếu vào có hơi lóa mắt.

Từ nhỏ cô đã không thích sấy tóc, bây giờ chỉ làm cho có lệ.

Giơ mấy sấy lên đầu sấy loạn xạ, bộ dạng rất khó chịu.

Kết quả là, một chùm tóc bị rối vào trong máy sấy.

Cô lập tức tắc công tắc, kéo càng thêm loạn, lông mày nhíu lại.

Ngô Thế Huân nhìn cô chốc lát, thở dài một hơi rồi đi qua.

Cảm giác có ai đó cầm mấy sấy trong tay mình, Lâm Duẫn Nhi vô thức quay đầu lại, nhưng bị ngọn tay nọ kéo đâu đến nỗi phải hít hà một tiếng.

Ngô Thế Huân dò xét cô một chút, ấn cái đầu đang cử động của cô: "Em đừng nhúc nhích."

Lâm Duẫn Nhi dừng lại, ngoan ngoãn buông tay ra, đứng đó để anh làm.

Tóc bị hút vào trong mấy sấy, quấn vào nhau rất rối.

Ngô Thế Huân gỡ nửa ngày trời không được, bị chọc tức quá mà cười lên, giận cô: "Em đúng là có năng lực."

Lâm Duẫn Nhi không quá tình nguyện, lầm bầm nói: "Ai kêu anh bảo em đi sấy tóc làm chi?"

Ngô Thế Huân gọi người cầm kéo đến, xẻo ngón tóc đó đi.

Thấy tóc cô vẫn còn ướt, anh bất lực mở máy sấy giúp cô sấy tóc, ngoài miệng còn phàn nàn: "Đồ ngốc!"

Năm ngón tay anh xuyên qua mái tóc dài trên lưng cô, nhẹ nhàng giúp cô duỗi thẳng, bật mức sấy nhẹ, cẩn thận lại quan tâm.

Mày Lâm Duẫn Nhi vì một cảm xúc nhỏ mà nhíu lại.

Bởi vì sự dịu dạng của bàn tay anh, cả người cô ngơ ngác, đồng tử màu nâu lơ lửng không có định.

Cô mím môi, nhỏ giọng nỉ non: "Anh, anh đừng đối xử tốt với em như vậy nữa, em sẽ quen..."

Mấy sấy rồ rồ rung lên, Ngô Thế Huân thấy miệng cô mấp máy nhưng không rõ đang nói cái gì.

Anh cúi người xích lại gần, lớn tiếng hỏi: "Em nói cái gì?"

Lâm Duẫn Nhi hoàn hồn, lắc đầu nở nụ cười

Ngô Thế Huân cảm thấy dáng vẻ này của cô rất lạ, nhìn mất giây nhưng không hỏi nhiều.

Sấy tóc xong, anh tiện tay quấn dây máy sấy lại, hỏi cô: "Em nhớ nhưng gì mình đã áp ứng với anh tối qua không?"

"Hả?" Lâm Duẫn Nhi bối rối quay đầu lại, đôi mắt mờ mịt.

Ngô Thế Huân nhắc nhở lại: "Em tặng quà sinh nhật cho anh, hình như còn nói rằng nếu anh không hiểu thì sẽ tự mình ra mặt dạy dỗ nhỉ?"

Lâm Duẫn Nhi sững sờ, nhớ lại bản ghi chép đã đưa anh vào đêm hôm qua.

Hình như chính cô nói sẽ tự thân ra mặt dạy anh.

Lúc đó anh đột nhiên nói mình không thích Tạ Thi Huyên, cô có hơi kinh ngạc rồi nghĩ đến Tô Tường Vi, nhất thời không biết nói gì cho phải. Cô chỉ vô tình nói câu tự thân ra mặt dạy anh là để bày tỏ niềm tiếc hận mà thôi.

Còn mấy lời sau, bởi vì nồng độ cồn lên cao nên càng ngày càng nói bậy.

Không ngờ anh để ý thật, còn muốn để cô dạy cho mình?.

Đừng nói là, anh muốn quay trở bên Tô Tường Vi?

Lâm Duẫn Nhi mím môi: "Lúc đó em uống rượu, lời nói khi say mà anh cho là thật sao?"

Ngô Thế Huân nhìn cô, bộ dạng thất vọng: "Em tỉnh dậy một cái liền muốn đổi ý?"

Lâm Duẫn Nhi bất lực nhún vai: "Anh, em chỉ mới là học sinh cấp ba thôi đấy, sao có thể dạy anh mấy cái này được?"

"Còn nữa." Mí mắt cô rũ xuống, nhỏ giọng nói, "Không phải anh thông minh hơn em sao, mà anh lại có kinh nghiệm về phương diện này hơn em, chắc chắn nhìn quyển sổ đó là hiểu ngay, không cần em ra tay."

Cô cúi đầu, nói xong mấy lời này rồi quay đầu đi lên lầu.

Dì An bưng đồ ăn ra, thấy cô thì nói: "Nhi Nhi, sao chưa ăn cơm mà lên lầu rồi?"

Lâm Duẫn Nhi cười với bà: "Cháu vẫn chưa đói, bữa tối cháu sẽ ăn."

Ngô Thế Huân vẫn còn đứng yên tại chỗ, nghĩ lại câu "anh lại có kinh nghiệm về phương diện này hơn em", mặt mày tràn đầy dấu chấm hỏi.

Tại sao anh có kinh nghiệm hơn cô được?

Anh còn chưa quen ai đây này.


Lâm Duẫn Nhi về phòng ngủ khóa trái cửa, đột nhiên cảm thấy buồn trong lòng, là một loại cảm giác không thể nói nên lời.

Nhớ lại lời mình vừa nói với Ngô Thế Huân, cô cảm thấy mình rất khó chịu, rất ngây thơ.

Chuyện đã lâu như thế, cô đề cập đến nó để làm gì?

Không hiểu sao, cảm xúc hôm nay rất khó điều khiển.

Giống như trở về năm mười ba tuổi đó.

Cô bước ra ban công, nhìn những bông hoa nhài mọc xen kẽ vào nhau, hít sâu một hơi và thở ra từ từ, làm dịu đi sự nôn nóng.

Bên ngoài, có người gõ cửa phòng.

Lúc đầu, cô đứng ở ban công nên không nghe thấy. Về sau tiếng đập cửa lớn hơn, cô mới đi qua mở cửa.

Ngô Tích cầm đồ ăn đi vào: "Sao cậu không đi xuống, cậu nhịn được đến xế chiều à? Anh tớ nói, lúc cậu tổ chức sinh nhật cho anh ấy có uống rượu, gọi tớ đến đưa cháo cho cậu."

Thật sự Lâm Duẫn Nhi rất đói bụng, cô lấy bát cháo từ trong tay cô nàng đi tới bàn tròn ngay góc tường, ngồi xuống nhẹ nhàng khuấy đều.

Ngô Tích nhìn ban công, đi qua hít hà một cái, khen: "Hòa nhài ở chỗ cậu còn tốt hơn ở dưới vườn."

Nói xong còn ghé vào cửa kính, thò đầu qua: "Anh tớ chuyển những thứ tốt trong vườn lên ban công hết rồi."

Tay cầm muỗng cửa Lâm Duẫn Nhi dừng lại.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía Ngô Tích, sau đó lại nhìn những bông hoa kia, có hơi bất ngờ: "Không phải hoa là do cậu chuyển lên sao?"

"Làm gì có?"

Ngô Tích ngại ngoài trời quá nắng, bước vào phòng, thuận tiện đóng cửa trượt lại rồi ngồi đối diện với Lâm Duẫn Nhi.

"Những thứ trong phòng cậu đều do anh tớ sắp xếp."

Ngô Tích suy nghĩ, nói thêm: "Cũng không hoàn toàn mình anh ấy làm. Buổi tối trước ngày cậu chuyển đến, lúc đầu là hai anh em tớ cùng làm, sau đó tớ buồn ngủ nên anh ấy để tớ đi ngủ trước."

Nói tới cái này, lòng Lâm Duẫn Nhi có một câu nghi vấn.

Do dự một lúc, cô hỏi: "Cách vách phòng cậu cũng có một căn phòng dành cho khách đúng không, sao lại sắp xếp chỗ này cho tớ ở?"

Theo đạo lý, cô sống bên cạnh Ngô Tích không phải sẽ dễ dàng hơn sao?

"Chuyện này hả?" Ngô Tích khinh thường nói, "Cái căn phòng cách vách phòng tớ đó, trước khi cậu chuyển đến anh tớ nhìn thấy một con chuột, sợ dọa cậu nên mới để cậu ở bên này."

"À." Lâm Duẫn Nhi thuận miệng trả lời, nhìn cháo trong bát, giọng điệu nhẹ nhàng như không quan tâm: "Đúng là trùng hợp thật."

Ngô Tích không thấy sự phức tạp trong ánh mắt của cô, cảm thán một tiếng: "Người như anh trai tớ, bình thường rất nghiêm túc nhưng làm việc cũng rất cẩn thận, đối xử với cậu rất tốt, còn tốt hơn cả tớ.

Lâm Duẫn Nhi im lặng nuốt hai hớp cháo, hơi nóng trong bát cháo bốc lên, ánh mắt của cô trở nên mơ hồ, giọng điệu ung dung: "Đối xử với tớ rất tốt sao?"

"Đương nhiên!" Ngô Tích nói, "Đãi ngộ của hai chúng ta giống như người trên trời người dưới đất đó, được chứ? Hồi xa không nói, chỉ bằng việc cậu lẻn vào phòng anh ấy, anh ấy có làm gì cậu không?"

Cô nàng thở dài, "Nếu như là tớ, chắc chắn sẽ không được đãi ngộ tốt như vậy."

Lâm Duẫn Nhi cầm bát sứ trắng khắc hoa nhỏ lên thưởng thức, nhịp tim dừng lại mấy lần, trầm ngâm hỏi Ngô Tích: "Cậu cảm thấy, lí do gì anh ấy đối xử tốt với tớ như thế?"

"Cái này sao..."

Ngô Tích được cô hỏi, nghiêm túc suy nghĩ câu trả lời: "Có lẽ cậu ngoan hơn tớ, miệng ngọt, rồi thành tích học tập lại tốt. Anh ấy cảm thấy học sinh ba tốt như cậu mới xứng đáng làm em gái ruột của mình?"

Vẻ mặt Lâm Duẫn Nhi không biết đang vui vẻ hay tức giận, nhẹ nhàng nỉ non: "Em gái ruột ..."

Ngô Tích cho là cô không tin mình, nói thêm: "Tớ cảm thấy có huyết thống hay không huyết thống đều không quan trọng, hai chúng ta đều do anh ấy nuôi lớn, dù không có máu mủ ruột thịt anh ấy vẫn xem cậu là em gái ruột mà đối xử. Việc này chắc chắn không thể nghi ngờ, cơ bàn không cần hoài nghi có được hay không?"

Lâm Duẫn Nhi cười, gật đầu: "Hình như cậu nói cũng đúng."

Cô không muốn nói những cái này với Ngô Tích, đổi chủ đề: "Lúc nãy tớ thấy cậu đang học trong phòng sách, có tâm đó chứ."

Sắc mặt Ngô Tích lập tức ảm đạm mấy phần: "Thật ra không có gì cả, hiệu suất rất thấp, tớ theo không kịp."

"Nhi Nhi." Cô nàng đột nhiên gọi cô một tiếng, trong tươi cười mang theo vài phần tự giễu, "Tớ cảm thấy anh Tu Lâm đối xử với tớ rất tốt, mỗi lần đi Tạ gia đều chăm sóc tớ, cho nên tớ mới tự tin năm mười tám tuổi sẽ tỏ tình thành công."

"Bây giờ suy nghĩ kĩ lại, người ta chỉ xem tớ là em gái mà thôi." Hốc mắt cô nàng đỏ ửng, những vẫn cười thản nhiên, "Có phải cậu cảm thấy, tớ thích một người xem mình như em gái là tự làm tự chịu không?"

Tay Lâm Duẫn Nhi dừng lại, muỗng rơi vào trong bát, nước cháo rơi tung tóe.


Buổi chiều, Lâm Duẫn Nhi ở trong phòng không ra ngoài. Ngô Tích vẫn cố gắng học tập, tiếp tục đi tới phòng sách.

Lâm Duẫn Nhi ngồi trên ghế sofa trong phòng ngủ, nhìn hoa nhài trên ban công đến xuất thần.

Từ khi cô thích hoa nhài, hình như đã là mười ba mười bốn tuổi.

Quá khứ không quá dài, nhưng bây giờ hồi tưởng lại như đã đã qua được mấy đời.

Hình như khi đó, cô và Ngô Tích học lớp 7 ở trường Trung học Gia Hưng.

Năm đó, cấp hai và cấp ba chưa tách ra, đều trong một khuôn viên, nhà ăn và sân trường cũng đều dùng chung.

Cho nên, cô thường thấy Ngô Thế Huân đang học cuối cấp.

Những lời đồn liên quan đến Ngô Thế Huân, luôn có thể vô tình nghe được.

Anh là giáo thảo giáo bá nổi danh trong trường Trung học Gia Hưng, là trạng nguyên tương lai trong kì thi đại học. Nhiều nuữ sinh chạy theo như vịt, xem anh là nam thần.

Hôm nay, hoa khôi ban nào đó thổ lộ với Ngô Thế Huân, kết quả bị từ chối, khóc lóc rất thảm.

Hôm trước, một em gái cấp dưới chạy tới sân bóng rổ đưa nước cho Ngô Thế Huân, anh cũng không thèm nhìn một cái.

Ba hôm trước, có một học sinh cấp hai bảo anh đợi, sợi muốn gì cũng sẽ theo đuổi được anh.

....

Mấy lời đồn đãi này tầng tầng lớp lớp, giống như mỗi ngày đều đang diễn ra.

Khi đó, Lâm Duẫn Nhi vừa mới lên lớp 7 vẫn còn đang cắm cúi vào việc học tập, đi trên con đường mà Ngô Thế Huân đã đi, xem anh là một tấm gương sáng, hy vọng mình mỗi năm học đều là học sinh ưu tú.

Ngồi cùng bàn với cô, Thiệu Lâm Lâm rất mê muội Ngô Thế Huân, mỗi ngày đều bên tai cô líu lo không ngừng, há miệng đều là anh Ngô lớp 12.

Cho đến một ngày, Lâm Duẫn Nhi bị cô làm ồn đến nỗi phải buông bút xuống, xoa trán nhìn cô: "Anh Ngô gì đó... Đẹp trai không?".

Mỗi lần Thiệu Lâm Lâm nhắc đến vấn đề này, Lâm Duẫn Nhi đều không lên tiếng. Bây giờ nhắc tới việc này, Thiệu Lâm Lâm sửng sốt một hồi mới hoàn hồn, gật đầu: "Rất đẹp trai, nếu không sao làm giáo thảo được?"

"Nhưng tớ cảm thấy..."

Lâm Duẫn Nhi cúi đầu cầm compa vẽ hình tròn trong sách bài tập, nhỏ giọng lầm bầm: "Anh ấy rất bình thường."

Thiệu Lâm Lâm đột nhiên lại gần, rất hiếu kì quan sát đồng tử của cô: "Lâm Duẫn Nhi, cậu bị cận à? Bao nhiêu độ? Tớ không thấy cậu đeo kính, chẳng lẽ cậu đeo kính áp tròng mà tớ không biết?"

"..."

Xế chiều hôm nay có tiết thể dục, bởi vì có chút nguyên nhân nên chuyển tới tiết thứ ba buổi sáng.

Vừa vặn chạm mặt với ban Ngô Thế Huân học thể dục.

Giáo viên thể dục của bọn anh không có ở đây, Ngô Thế Huân dẫn theo một vài người đi đánh bóng rổ.

Trên bãi tập, các cô gái thường xuyên nhìn về phía đó, vẻ mặt có một chút phấn khích.

Lâm Duẫn Nhi nghe nữ sinh ở phía sau thảo luận, nói Ngô Thế Huân đang nhìn về phía bên này nhưng không biết đang nhìn ai.

Lâm Duẫn Nhi cũng trông qua.

Anh mặc áo thun đồng phục, lúc này đang cúi đầu đập bóng rổ, bên cạnh có mấy nam sinh khác đang cười nói với anh, như trăng sao vây quanh.

Vẻ mặt anh rất nhạt, hơi hững hờ, ngẫu nhiên sẽ nói một câu khiến các nam sinh bên cạnh cười càng vui vẻ hơn.

Sau đó không biết anh phát hiện cái gì, đột nhiên quay đầu nhìn qua

Lâm Duẫn Nhi không phòng bị, đối mặt với ánh mắt của anh.

Anh câu môi cười, ném bóng rổ trong tay về phía trước, ghi ba điểm.

Thiệu Lâm Lâm kích động, vụng trộm kéo một góc áo của Lâm Duẫn Nhi: "Cậu nhìn kìa nhìn kìa, như thế mà nói không đẹp trai à?"

Đúng lúc giáo viên thể dục lải nhải xong, yêu cầu chạy hai vòng sân tập rồi giải tán.

Lâm Duẫn Nhi không nói chuyện, dời ánh mắt sang chỗ khác rồi chạy theo đám đông.

Vừa mới khai giảng không bao lâu, thời tiết vẫn còn đang rất nóng, như thể vẫn còn đang giữa mùa hè.

Chạy xong hai vòng sân, mắt Lâm Duẫn Nhi nổi đóm đóm, kéo Thiệu Lâm Lâm đến máy bán hàng tự động mua hai chai nước.

Lâm Duẫn Nhi rất khát nước, một hơi uống hết nửa bình.

Thiệu Lâm Lâm không uống, cô nàng nhìn về phía thân ảnh đang chạy trong sân bóng rổ, nhỏ giọng nói: "Thời tiết như này, nếu tớ đưa nước cho anh Ngô thì cậu cảm thấy anh ấy có nhận không?"

Vẻ mặt Lâm Duẫn Nhi hơi đanh lại, nhíu mày nhìn cô nàng: "Cậu thử đi."

Thiệu Lâm Lâm vội vàng lắc đầu: "Tớ không dám đâu, rất nhiều cô gái đã bị anh ấy từ chối rồi, việc này khá xẩu hổ."

Lâm Duẫn Nhi vặn nắp chai nước của mình lại, suy nghĩ: "Chắc cũng không được."

"Đi, đi xem một chút." Cô kéo Thiệu Lâm Lâm chạy tới sân bóng rổ.

Lúc này, có lẽ các nữ sinh lớp cô đều vây quanh ở đây, nhìn thiếu niên hăng hái trong trận đấu, bộc lộ mấy phần thiếu nữ hâm mộ.

Khi Lâm Duẫn Nhi đi qua, nhìn thấy Ngô Thế Huân đoạt lấy và kiểm soát bóng rổ, linh hoạt né tránh đối phương lao về phía trước.

Anh cao gầy, ngũ quan rất đẹp, ở trong đám người rất dễ dàng nhận ra.

Lúc Lâm Duẫn Nhi đứng vững, vừa lúc anh nhảy lên cầm chặt vòng rổ, một tay đưa bóng vào.

"Bịch" một tiếng

Bên tai truyền tới tiếng nữ sinh reo hò.

Ngô Thế Huân nghiêng đầu, nhìn Lâm Duẫn Nhi đứng cách đó không xa, nói với người bên cạnh cái gì đó rồi đi qua.

Cả người Thiệu Lâm Lâm hóa đá, kéo cánh tay của Lâm Duẫn Nhi: "Anh tới, anh ấy tới rồi!"

Những nữ sinh khác cũng nín thở, nhìn thiếu niên cách mình ngày càng gần, hai gò má đỏ ửng.

Lúc đó Lâm Duẫn Nhi chỉ mới 160, Ngô Thế Huân đã 183.

Anh khiến cô nhỏ nhắn đi rất nhiều đứng bên cạnh cô.

Hai người cách nhau rất gần, Lâm Duẫn Nhi phải ngẩng đầu lên mới thấy mặt của anh.

Bởi vì vừa mới vận động dữ dội, tóc và cổ anh đều chảy mồ hôi, hỗn hợp với mùi sữa tắm anh thường dùng rất giống mùi lá bạc hà.

Hai tay anh chống đầu gối, gập lưng nhìn thẳng cô, mặt nở nụ cười: "Đến chỗ này làm gì, nhìn lén anh à?"

"..."

Tất cả mọi người đều đang nhìn về phía bên này, xung quanh rất yên tĩnh, một chút tiếng động cũng không có.

Lâm Duẫn Nhi nuốt nước miếng, bình tĩnh nói: "Anh khát không ạ?"

Rồi chỉ chai nước trên tay Thiệu Lâm Lâm: "Bạn của em thấy anh đáng thương, muốn bố thí anh một chai nước."

Thiệu Lâm Lâm trợn mắt nhìn Lâm Duẫn Nhi.

Bạn ngồi cùng bàn với mình cảm thấy anh Ngô rất bình thường và không đẹp trai như lời đồn, nhưng cũng đâu cần nói chuyện khó nghe như vậy?

Lại nhìn sắc mặt của anh Ngô.

Đối phương không tức giận, ngược lại còn cười, liếc chai nước trong tay Lâm Duẫn Nhi, trực tiếp đoạt luôn: "Anh muốn uống cái này."

Sau đó đứng lên, vặn nắp giơ lên cao, ngửa đầu uống.

Lâm Duẫn Nhi gấp, kéo tay anh muốn đoạt lại: "Đây là nước của em mà, sao anh lại uống nước của em. Đây là tự em mua!"

Còn uống rồi...

"Em mua?" Ngô Thế Huân cười nhìn cô, "Một nửa tiền vặt của em là do anh cho đó."

Lâm Duẫn Nhi: "..."

Ngô Thế Huân đáng giá chai nước trong tay cô, mí mắt cong lên, giọng nói miễn cưỡng: "Trà hoa nhài à? Rất ngọt."

Anh trả cái chai lại cho cô, còn nhéo thịt mềm trên mặt cô một cái. Lâm Duẫn Nhi ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng trong không khí.

Đối mặt với ánh mắt cưng chiều của anh, nhịp tim của cô bỗng nhiên đập chậm lại, ngây người nhìn anh, cả cơ thể đều căng thẳng.

Lúc Ngô Thế Huân rời đi, cô mơ hồ nghe được một nam sinh bên kia tò mò hỏi: "Anh Huân, em gái cấp hai xinh đẹp kia là ai vậy?"

Dù ở chung một khôn viên, nhưng đồng phục của cấp hai và cấp ba không giống nhau, nhìn một chút là có thể phân biệt ra.

Nhưng Ngô Thế Huân nói gì Lâm Duẫn Nhi không nghe thấy, chỉ cảm thấy tim mình đập rất nhanh, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng lưng anh đi xa, hai gò má bắt đầu nóng lên.

Đó là mùa nở của hoa nhài.

Ngày đó, Lâm Duẫn Nhi cảm thấy bốn phía trong sân trường đều có thể ngửi thấy mùi hương của hoa nhài, có một chút ngọt ngào đọng lại trong sự thanh lịch.

Là một hương vị đặc biệt không thể nói thành lời.

Cả buổi chiều, không hiểu sao Lâm Duẫn Nhi cảm thấy rất bực bội, ở lì trong phòng không xuống lầu.

Tạ Tu Văn, Điền Hành dẫn người đến ăn sinh nhật của Ngô Thế Huân, có cả nam lẫn nữ.

Ngô Thế Huân gọi cô xuống chơi cùng, cô lấy cớ không thoải mái để từ chối.

Lúc không bình tĩnh, cô chỉ có thể chuyển hướng sang việc học để dời sự chú ý.

Cô cầm bộ đề thi toán đại học, ngồi xuống bàn nghiêm túc giải đề.

Làm xong rồi, cô lại nguyên cứu lại những câu mình làm sai. Qua ba tiếng sau, tâm trạng của cô đã hoàn toàn yên tĩnh.

Cô chỉ ăn một chút đồ ăn lúc trưa Ngô Tích đưa đến, bây giờ tinh thần tiêu hao, rốt cuộc cũng cảm thấy có hơi đói bụng.

Đặt bút xuống rồi duỗi eo, cô đi ra khỏi phòng, chuẩn bị xuống lầu tìm đồ ăn.

Thang máy mở ra, tiếng ồn ào dưới phòng khách lọt vào tài cô, xen lẫn một chút mùi rượu.

Cô nghe có người đang nói chuyện, hình như Ngô Thế Huân thua trò chơi, hình phạt là một mạo hiểm.

Tạ Tu Văn rút ra một thẻ mạo hiểm, đọc lên: "Cõng một người khác phái đi quanh một vòng."

Cậu ta nhìn về phía Ngô Thế Huân, "Anh Huân, có chơi thì phải chịu, em gái ở đây cậu nhắm trúng ai nào?"

Mấy cô gái ngồi bên cạnh rũ mắt, hình như hơi ngại ngùng, nhưng không thể che giấu nội tâm đang mong chờ của mình.

Lúc Lâm Duẫn Nhi đi đến phòng bếp cũng nhìn sang bên kia một cái.

Chiếc bàn vuông đặt trước cửa số sát đất, xung quanh là một nhóm người.

Có ba bốn cô gái ăn mặc đẹp đẽ ngồi chung một chỗ với Tạ Thi Huyên.

Hình như đều là tiểu thư khuê các.

Ánh mắt của các cô đều dính chặt vào Ngô Thế Huân không rời.

Bây giờ có chuyện tốt như vậy, càng có tinh thần hơn nữa.

Lâm Duẫn Nhi dời ánh mắt sang chỗ khác, bước vào phòng bếp nướng hai lát bánh mì.

Cô vốn muốn lên lầu, nhưng không kìm nén được sự hiếu kì trong lòng. Cô muốn xem thử Ngô Thế Huân sẽ chọn ai, vì vậy đứng trước cửa phòng bếp quan sát.

Cô tự hỏi, có lẽ nào, anh sẽ chọn Tạ Thi Huyên sao?

Trong phòng khách vẫn rất yên tĩnh.

Điền Hành thúc giục: "Anh em, có chơi phải có chịu, em đừng sợ!"

Có người phụ họa thêm: "Đúng đó, ở đây nhiều mỹ nữ như vậy, anh Huân đừng giữ im lặng như vậy chứ."

Điện thoại Tạ Thi Huyên reo lên, cô đứng dậy ra bên ngoài nghe.

Mấy cô gái ngồi bên cạnh càng kích động, cảm thấy mình có thêm một chút cơ hội.

Ngô Tích ngồi bên cạnh Ngô Thế Huân, nhấc tay: "Cõng em! Anh cõng em!"

Tạ Tu Văn phản đối: "Em không tính!"

Ngô Tích không phục: "Sao em không được, em không phải người khác phái à?"

Điền Hành nói: "Em là người khác phải nhưng là em gái của Ngô Thế Huân, thế chơi làm gì nữa?"

"Em tuyệt đối không được."

"Tôi cũng cảm thấy không được."

"..."

Ngô Tích bĩu môi.

Đột nhiên cô nàng chú ý tới Lâm Duẫn Nhi đang gặm bánh mì ở cửa nhà bếp.

Cô nàng xoay nhãn cầu một vòng, nhíu mày nói: "Vậy ý của các anh là, ngoại trừ em trong phòng này ra, người khác phái nào cũng được?"

Điền Hành và Tạ Tu Văn nhìn nhau, gật đầu.

Những người khác cũng tán thành.

Lâm Duẫn Nhi đã nhận ra ý đồ của Ngô Tích, không đứng ở cửa phòng bếp mà lập tức chạy đến chỗ thang máy.

Đáng tiếc vẫn chậm một bước.

Vừa nhấn nút mở thang máy xong, Ngô Tích đã chạy đến: "Nhi Nhi, mau giúp anh trai tớ!"

Lâm Duẫn Nhi: "..."

Cô còn chưa nói cái gì đã bị kéo qua: "Anh, vậy anh cõng Nhi Nhi đi!"

Ngô Thế Huân nghiêng đầu nhìn qua.

Lâm Duẫn Nhi mang dép lê, tóc dài xõa ra, trong tay cầm một nửa bánh mì.

Hàng lông mi dày và cong vút của cô rũ xuống, không ngẩng đầu nhìn anh mà quay người đi: "Tớ định đi làm bài thi..."

Ngô Tích giữ chặt cô lại: "Bây giờ vội lắm!"

Cô nàng thấp giọng nói bên tai cô: "Ánh mắt mấy người này đều dính chặt lên người anh trai tớ, chị Thi Huyên đã đi ra ngoài rồi, cậu định trơ mắt nhìn anh tớ bị người ta chiếm tiện nghi sao?"

"..."

Lâm Duẫn Nhi hít sâu một hơi, rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn Ngô Thế Huân.

Anh cũng đang nhìn cô. Lúc bốn mắt chạm nhau, anh khẽ nở nụ cười, đứng lên: "Vậy thì Nhi Nhi nhé."

Điền Hành nhìn về phía Tạ Tu Văn, nháy mắt ẩn ý.

Tạ Tu Văn rất biết điều, nghiêm túc nói: "Nhưng mà một vòng này cũng quá hàm hồ, sao tính là một vòng được?"

Điền Hành nói tiếp: "Đúng vậy, tôi thấy một vòng phòng khách thì dễ cho Ngô Thế Huân quá."

Nói xong, đôi mắt Tạ Tu Văn đảo một vòng, nhướn mày nói: "Hay là vậy đi, anh Huân sẽ cõng Lâm Duẫn Nhi đi một vòng biệt thự này, các cậu thấy thế nào?"

Điền Hành vỗ tay: "Tôi thấy cái này mới giống trừng phạt, làm theo ý của Tạ Tu Văn đi!"

Vẻ mặt của Ngô Thế Huân rất thản nhiên, bộ dạng tán thành: "Sao cũng được."

Lâm Duẫn Nhi: "..." Sao không ai hỏi ý kiến của cô hết vậy?


Lâm Duẫn Nhi được Ngô Thế Huân cõng lưng đi một vòng biệt thự, đám người Điền Hành ở đằng sau che ô nhìn lấm lét.

Bây giờ đang là ba bốn giờ chiều, chính thời điểm trời rực nhất, mới vừa ra ngoài một tí mồ hôi đã toát ra.

Gió thỉnh thoáng thổi tới cũng khô nóng.

Lâm Duẫn Nhi giơ tay lau mồ hôi trên trán, ngước mắt nhìn giọt mồ hôi chảy xuống tóc mai của Ngô Thế Huân.

Cô nhịn không được nói: "Anh, bình thường anh đối xử anh Điền Hành và anh Tu Văn tốt lắm mà, sao bọn họ là chọn lúc sinh nhật bẫy anh một vố thế này?"

Điện thoại trong túi Ngô Thế Huân reo lên hai tiếng.

Một tay anh nhấn nút mở ra, nhìn thấy tin nhắn trong group chat.

Điền Hành: [Quà sinh nhật hôm nay có tốt không người anh em?]

Tạ Tu Văn: [Còn tôi nữa, anh Huân, quà này còn có công lao của tôi nữa đó. Tôi thấy em gái Nhi Nhi xuống lầu rồi mới rút thẻ mạo hiểm đó đấy. Nếu hài lòng, bữa khác nhớ mời tôi ăn cơm.]

Sợ góc độ của Lâm Duẫn Nhi có thể thấy được, Ngô Thế Huân chưa nhìn kĩ đã tắt đi.

Khóe môi anh nhếch lên, quay đầu lại hỏi cô: "Em thấy nóng không?"

"Cũng được." Cô miễn cưỡng nói.

"Anh, không phải lúc thường anh lợi hại lắm à, sao hôm nay lại để thua vậy?" Trước kia Lâm Duẫn Nhi đã từng thấy anh chơi trò này với những người khác rồi, rất hiếm khi thua.

Ngô Thế Huân nhớ lại trạng thái chơi đùa lúc nãy, thuận miệng trả lời: "Đang mất tập trung."

Anh hỏi lại, "Em ở trên lầu làm gì mà không ra vậy?"

Cả người Lâm Duẫn Nhi cứng lại, hai tay vòng cổ anh, lặng lẽ ghé vào tấm lưng rộng lớn của anh, nói khẽ: "Không có việc gì ạ, em đang giải đề. Em muốn trước khi khai giảng tìm lại trạng thái học tập."

Ngô Thế Huân từ chối cho ý kiến, nhanh chân cõng cô đi về phía trước.

Lâm Duẫn Nhi nhìn những giọt mồ hôi chảy trên gò má của anh, cẩn thận nâng tay phải lên giúp anh lau mồ hôi nửa mặt phải.

Ngô Thế Huân đột nhiên ngừng lại, kinh ngạc nhìn cô.

Động tác lúc đó chỉ là vô thức, giờ bị anh nhìn chằm chằm, Lâm Duẫn Nhi cảm thấy bỏng, lập tức rút tay ra.

Cô cúi thấp đầu, ánh mắt tránh né: "Anh, sao anh không đi nữa? Trời nóng quá, anh đi nhanh một chút rồi chúng ta về."

Ngô Thế Huân mỉm cười, quay đầu nghiêng má trái qua.

Giọng nói anh của dịu dàng thêm một chút dụ dỗ: "Bên này anh cũng có mồ hôi, em lau giúp anh được không?"

Thấy cô bất động, anh lại bù thêm một câu: "Nó cứ chảy vào mắt anh, anh không nhìn thấy đường."

Lâm Duẫn Nhi cắn môi, do dự vài giây rồi giơ tay lau mô cho anh.

Ý cười của Ngô Thế Huân càng nhiều, tiếng nói lộ ra sự vui vẻ và thỏa mãn, nhẹ nhàng nói: "Hoa Hoa thật ngon."

Lâm Duẫn Nhi không trả lời, suy nghĩ dần trở nên bay xa, không biết tại sao lại nghĩ về lúc trước.

Sau sự việc ở sân bóng rổ năm lớp bảy đó, cô bỗng nhiên thích hoa nhài.

Bắt đầu dính lên người Ngô Thế Huân, không ngừng tìm kiếm hình ảnh của anh trên sân trường.

Số lần đi đến Ngô gia vào cuối tuần cũng tăng lên.

Cô còn vụng trộm mua một quyển nhật ký, bên trong chỉ liên quan đến tên của một người.

Cô bắt đầu quen với việc anh gọi cô là Hoa Hoa.

Hiểu cách gọi này là sự đặc biệt anh dành cho cô, cô không giống những người bình thường khác.

Cô hưởng thụ sự quan tâm của anh.

Sự ngọt ngào đó khắc sâu vào tận tim khảm, giống như lén lút yêu đương không để cho ai biết.

Vào lúc đó, việc dệt khăn quàng cổ rất thịnh hành trong lớp. Cô thức vô số đêm trước ngày Giáng sinh để đan khăn quàng cổ đầu tiên trong đời.

Đáy lòng cô vui vẻ cầm khăn quàng cổ đi tìm anh, bắt gặp anh và một người bạn đang dựa vào lan can nói chuyện.

Thời gian ăn cơm trưa, trên hành lang rất yên tĩnh.

Nội dung cuộc nói chuyện của hai người lọt thẳng vào tai cô.

"A Huân, Nhi Nhi mỗi ngày đều đi theo cậu, gần như sống luôn ở Ngô gia, rất giống con dâu nuôi từ bé của cậu. Bây giờ cậu không có bạn gái, đừng nói đang chờ Nhi Nhi lớn đấy nhé?"

"Suy nghĩ của cậu có thể trong sáng lên được không, Nhi Nhi là em gái tôi!"

"Không phải tôi vì đám thiếu nữ trong trường suốt ngày vụng trộm thích cậu, mà cậu lại không có hành động nào nên mới hỏi thử à."

"Do tôi chưa tìm thấy người khiến mình hài lòng."

"Vậy để tôi giới thiệu cho cậu một người cho cậu thử được không?"

"Tôi rất kén chọn."

"Yên tâm, đối phương tuyệt đối ưu tú!"

Lâm Duẫn Nhi không biết mình làm sao đi ra khỏi đó, chỉ là trong nháy mắt cảm thấy rất khó xử.

Khăn quàng cổ trong tay cô là bằng chứng mạnh mẽ nhất cho thấy mình cô không chịu nổi.

Cô có tâm tư không nên có với người chỉ xem mình là em gái.

Như thể bị người nào đó đâm thủng, cô thẹn quá hóa giận ném khăn quàng cổ vào thùng rác.

Coi như thần không hay quỷ không biết bỏ qua.

Xem như chưa xảy ra việc gì cả.

Ngày hôm sau, cô thấy bên cạnh anh có một cô gái khác.

Sau đó rất nhiều ngày, cô thường xuyên thấy nữ sinh ấy ở bên cạnh Ngô Thế Huân.

Nói chuyện cười nói rất tự nhiên, hào phóng.

Tính cách của Ngô Thế Huân cô hiểu rất rõ.

Bình thường đối mặt với người khác phái, một ánh mắt anh cũng lười cho.

Anh cho phép Tô Tường Vi đi cùng anh, dung nhập vào vòng tròn của anh.

Vậy chắc chắn không phải mối quan hệ bạn bè bình thường.

Mà mọi người đều biết, Tô Tường Vi đã từng tỏ tình với anh.

Người bên cạnh đều đang đồn hai người đang quen nhau.

Có người chúc phúc,

Có người gièm pha Tô Tường Vi không xứng với Ngô Thế Huân, coi cô ta là tình địch.

Đoạn thời gian đó, vào nhà vệ sinh cũng có thể nghe thấy tin về Ngô Thế Huân và Tô Tường Vi.

Mà số lần cô có thể nhìn thấy Ngô Thế Huân, càng ngày càng ít.

Lúc cô tới Ngô gia, đa số anh đều không ở nhà.

Dù ở nhà cũng rất ít khi trêu chọc cô, cười đùa gọi cô là Hoa Hoa.

Lúc cô ngửa đầu nhìn anh, anh cũng chỉ gật đầu một cái tượng trưng rồi nói: "Tích Tích đang ở phòng ngủ."

Sau đó nhanh chân rời đi.

Giống như anh không còn quan tâm đến cô nữa, không muốn nói nhiều với cô, cố tình xa lánh cô.

Một lần ở Ngô gia, cô vô tình nghe được hai bác Ngô nói chuyện.

"Chồng à, Chủ nhật mấy tuần gần đây Huân Huân đều không ở nhà, có phải yêu đương rồi không?"

Bác trai là một người rất thoải mái, không quan tâm đến cái này lắm: "Nếu không ảnh hưởng đến học hành thì cứ để cho nó yêu. Thằng bé cũng thành niên rồi, làm gì cũng biết chừng mực."

Ngày hôm đó, cảm xúc của cô rất xấu, làm cái gì cũng không thể hứng thú nổi, tâm sự nặng nề.

Buổi tối cô chuẩn bị về nhà, trời bên ngoài mưa phùn, bầu trời tối đen như mực.

Trùng hợp Ngô Thế Huân từ bên ngoài trở về nhà, anh không bung ô nên quần áo ướt nhẹp, từng giọt nước từ tóc nhỏ xuống.

Vốn Ngô Tích chuẩn bị người lái xe đưa cô về nhà.

Thấy Ngô Thế Huân trở về, cô nàng hào hứng vẫy tay: "Anh trai, anh đi đâu về đấy? Lâm Duẫn Nhi muốn về nhà."

Trong lời Ngô Tích nói có ý tứ rất rõ.

Bởi vì thường ngày Lâm Duẫn Nhi tới chơi, Ngô Thế Huân đều đưa cô về nhà.

Lâm Duẫn Nhi mím môi, lặng lẽ nhìn về phía anh. Nghĩ lại thái độ của anh gần đây, bỗng nhiên trong lòng có chút khẩn trương.

Ngày đó, Ngô Thế Huân không nói đưa cô về.

Anh dừng lại một lúc, "Ừ" một cái với Ngô Tích rồi đi vào phòng, ánh mắt không hề nhìn Lâm Duẫn Nhi một giây nào.

Như thể cô là một người không liên quan.

Lâm Duẫn Nhi mím môi, nhìn anh đi tới cửa phòng rồi dừng lại, quay người nhìn sang.

Lâm Duẫn Nhi ngửa mặt nhìn anh, mặt mày hàm chứa ý cười: "Anh."

"Ừ." Anh bình tĩnh trả lời, sau đó dặn thêm một câu, "Trên đường đi chậm một chút."

Sau đó đi thẳng vào nhà, không hề dừng lại.

Một tia sét chia đôi đám mây đen trên trời, đỉnh đầu vang lên tiếng sấm rầm trời.

Tâm trạng của Lâm Duẫn Nhi giống như bị mất đi điểm tựa, không ngừng rơi xuống vực sâu.

Cô cắn môi dưới, thưởng thức vị tanh mặn của tơ máu chảy trong miệng, còn kèm theo vị đắng chát.

Trong nháy mắt, coi đột nhiên ý thức được.

Chính mình và anh cách nhau rất xa, rất xa...

Trên đường về nhà, cô tự an ủi chính mình:

Hôm nay anh ở ngoài gặp chuyện không nên tâm trạng mới không được tốt thôi, nên nhìn có hơi lạnh nhạt.

Không phải không muốn đưa mình về nhà, chỉ là tâm trạnh không tốt nên hơi mệt thôi.

Nghĩ vậy, cô thở dài nhẹ nhõm, lấy điện thoại gửi Wechat cho Ngô Tích: [Anh trai cậu bị gì vây?]

Ngô Tích trả lời rất nhanh: [Không gì hết, vừa mới đoạt khoai tây chiên với tớ đây này!]

Sau đó còn gửi tới một tấm hình.

Trong hình, Ngô Thế Huân cầm một bao khoai tây chiên dựa lên ghế sofa, ánh mắt nhìn chăm chú về phía TV, khóe môi còn hơi mỉm cười.

Anh rất thả lỏng, không có cái gọi là không vui.

Cho nên, không phải vì anh tâm trạng không tốt mới không đưa về nhà.

Đơn giản là không muốn vậy thôi.

Trong xe bỗng nhiên buồn tẻ, Lâm Duẫn Nhi sắp không thở nổi.

Nhấn nút mở kính xe xuống, để nước mưa bị gió thổi vào đập lên mặt.

Một giọt mưa óng ánh nhỏ bé bay vào, rơi xuống hàng lông mi dài cong của cô.

Khi lông mi run rẩy, giọt nước tiến vào hốc mắt, hòa với nước mắt rơi xuống, xẹt qua mặt mang theo sự ấm áp.

Có lẽ, anh thật sự đang quen với Tô Tường Vi.

Cho nên mới không quan tâm cô.

Mà anh cũng không có nghĩa vụ phải chăm sóc cô.

....

Một vòng sắp kết thúc, Tạ Tu Văn, Điền Hành cầm ô đợi ở cổng, huýt sáo nhìn về phía bên này.

Lâm Duẫn Nhi thoáng nhìn qua, không hiểu sao thấp giọng nói một câu: "Anh sẽ luôn đối xử tốt với em chứ?"

Bước chân của Ngô Thế Huân dừng lại một chút, bỗng nhiên quay đầu nhìn cô.

Đối mặt với ánh mắt của anh, Lâm Duẫn Nhi mỉm cười, đôi mắt trong veo, giọng nói lanh lảnh, không nghe ra chỗ nào không ổn: "Quà sinh nhật em đưa sau này chắc chắn sẽ có chỗ dùng. Vậy tương lai anh có bạn gái, em cũng được tính là nửa bà mối đúng không?"

"Cho nên," Lâm Duẫn Nhi cắn môi, nhẹ nhàng nói: "Dù sau này anh có yêu ai, cũng đừng coi nhẹ em có được không?"

Ngô Thế Huân mỉm cười, không trả lời cô, một lúc sau mới nhả ra hai chữ: "Đồ ngốc."

Lâm Duẫn Nhi không biết lời này có ý gì, đang muốn hỏi lại thì Điền Hành và Tạ Tu Văn đã đi tới.

Tạ Tu Văn che ô cho Ngô Thế Huân và Lâm Duẫn Nhi, nhướn mày cười: "Anh Huân, Mặt Trời hôm nay thoải mái không?"

Điền Hành cười nói tiếp: "Trong khổ có cái vui, sau này nhớ lại mới cảm thấy khó quên phải không?"

Lâm Duẫn Nhi đứng xuống, hai gò má đỏ ửng do phơi dưới Mặt Trời.

Ngô Tích tới kéo tay cô, phàn nàn với Điền Hành: "Sao không cho bung ô, muốn bắt nạt người ta à."

Cô nàng dắt Lâm Duẫn Nhi đi vào bên trong: "Những người này quá xấu xa, đi, không để ý tới bọn họ nữa!"


Vào đêm, bầu trời đen xì không thấy một ngôi sao nào cả.

Dì An chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon, quản gia chuẩn bị một chiếc bánh kem đặc biệt lớn, còn bày thêm hai bình rượu đỏ.

Nhìn những vật đó, Ngô Thế Huân có hơi bất ngờ.

Quản gia giải thích: "Những thứ này đều là phu nhân chuẩn bị. Hôm nay là sinh nhật 22 tuổi của thiếu gia, dù tiên sinh và phu nhân không có ở đây nhưng nghi thức vẫn phải làm."

Lâm Duẫn Nhi thấy rượu trên bàn, đột nhiên muốn uống, thuận tay rót cho mình một ly.

Vừa buông bình rượu xuống, cô thấy Ngô Thế Huân đã nhấp một miếng.

Lâm Duẫn Nhi: "?"

Thấy cô nhìn qua, Ngô Thế Huân miễn cưỡng nói: "Đêm qua em uống say rồi, hôm nay đừng nên uống rượu."

Lâm Duẫn Nhi im lặng.

Không phải hôm qua cô uống say vào ngủ rất ngon sao, còn trợ ngủ nữa, tại sao lại không cho uống?

Trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu, chuẩn bị rót thêm một ly nữa.

Thấy thế, Ngô Thế Huân đè chai rượu lại, nhíu mày: "Em nghe lời đi."

Ngô Tích cắn đũa nhìn hai người, cuối cùng thay Lâm Duẫn Nhi nói chuyện: "Không cho uống thì trưng lên làm gì?"

Ngô Thế Huân nhìn quản gia.

Quản gì hiểu ý, mỉm cười tiến lên cất chai rượu đi, trong lòng lẩm bẩm thiếu gia quản còn nghiêm hơn phu nhân.

Lúc gọi điện cho phu nhân, phu nhân cố ý nói có thể cho hai cô bé uống một chút rượu, dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của thiếu gia, uống một tí mới có không khí.

Sau khi cất rượu, dì An đổi thành nước trà.

Ngô Tích cầm tách trà uống một miếng, đôi mắt sáng ngời: "A, đây là cái gì vậy dì, uống rất ngon."

Dì An cười nói: "Đây là trà dì tự pha, mắt sáng khử lửa."

Lâm Duẫn Nhi liếc nhìn tách trà dì An đặt bên cạnh mình, hơi xuất thần..

__

Lâm Duẫn Nhi không uống rượu, nhưng đêm nay nằm trên giường đầu óc vẫn rối bời.

Nhớ lại những thứ linh ta linh tinh trước kia.

Nhớ tới khoảng thời gian cô sa đọa vào năm lớp bảy.

Nhớ tới lần đầu tiên, Ngô Thế Huân đi đến quán net bắt cô, chỉ thẳng vào mũi cô giáo huấn: "Lâm Duẫn Nhi, em to gan rồi đúng không? Mới lớn chút đã dám đi tới chỗ này? Thành tích cuối kỳ trước là do thường tới chỗ này đúng không?"

Lâm Duẫn Nhi thấy Tô Tường Vi đứng sau anh, đột nhiên hung hăng đẩy anh một cái, rống lên: "Anh dựa vào cái gì mà quản em? Em thế nào liên quan gì đến anh?"

"Em nói anh dựa cái gì quản em sao? Anh là anh trai em!"

Không biết đâm trúng cái rễ thở nào, lửa giận của cô nháy mắt bị nhóm lên.

"Em gọi anh vài tiếng anh trai thì anh coi em là em gái anh sao? Anh cứ thích làm anh trai như vậy, mỗi Ngô Tích còn chưa vừa lòng anh sao? Vậy thì con gái khắp thế gian đều là em gái của anh hết! Em họ Lâm, không liên quan gì đến họ Cố!"

Lời vừa dứt, cô thấy sắc mặt của Ngô Thế Huân trở nên tối tăm.

Thấy anh đột nhiên giơ tay lên, như thể một giây sau sẽ tát lên mặt cô.

Cô bỗng nhiên cảm thấy rất tủi thân, đỏ vành mắt trừng anh: "Anh muốn đánh em? Ba mẹ em cũng chưa từng đánh em!"

Tay giơ cao của Ngô Thế Huân cứng đờ giữa không trung, run rẩy rồi lại buông xuông, ánh mắt lạnh lùng như băng.

Lúc mở miệng ra, giọng nói anh lạnh thấu xương như bọc trong đao băng: "Lời vừa rồi, em nói lại thử xem?"

Lúc anh tức giận rất đáng sợ.

Lâm Duẫn Nhi bị anh hù dọa ngậm miệng lại, cúi đầu không nói.

Anh nằm tay cô dắt đi.

Tô Tường Vi đuổi theo sau, sắc mặt rất khó coi: "Ngô Thế Huân, cậu dẫn em gái cậu đi đâu? Chúng ta còn phải đi chuẩn bị đạo cụ cho tiệc tối Tết Nguyên tiêu .."

Ngô Thế Huân không quay đầu lại, giọng nói rất nhỏ, tức giận chưa tiêu: "Cậu tìm người khác đi, tôi có việc."

Ngày ấy, Lâm Duẫn Nhi không biết Ngô Thế Huân dắt cô đi bao lâu. Cho đến khi trời tối, cô dần không thể đi nổi nữa hai người mới dừng lại.

Giờ tan tầm, đường phố đầy xe cộ, trời dần dần đổ mưa phùn, được xe đèn chiếu tứ tán bay múa như một tia sáng lộng lẫy.

Anh buông tay cô ra, đứng dưới đèn đường, dựa vào ưu thế của mình nhìn cô từ trên cao.

Lâm Duẫn Nhi bị anh nhìn chằm chằm đâm ra chột dạ, cúi thấp không dám ngẩng đầu.

Trời tháng giêng lạnh thấu xương, gió thổi qua như roi da quất lên người, đau đến phát run.

Một lúc sau, cô nghe thấy giọng nói vô cảm xúc của anh: "Anh và em không có chút quan hệ nào? Lâm Duẫn Nhi, em có lương tâm không vậy?"

Thấy cô không trả lời, Ngô Thế Huân cúi người, đầu ngón tay nâng cằm cô lên.

Buộc cô phải ngước mắt nhìn mình, khẽ nói: "Ai cho phép em nói chuyện thế này với anh hả?"

Lâm Duẫn Nhi đảo mắt nhìn khuôn mặt u ám của anh, cuối cùng rơi vào chiếc nhẫn đang đeo trên cổ.

Từ trước tới nay anh không thích đeo mấy thứ này, bây giờ lại đeo một chiếc nhẫn lên cổ.

Vừa rồi ở quán net, cô nhìn thấy trên tay Tô Tường Vi có đeo nhẫn cặp nữ.

Đôi mắt của cô giống như bị đâm một cái.


Học kì sau, cô càng ngày càng phản nghịch, làm gần như mọi thứ học sinh xấu làm.

Lúc đầu cô chỉ muốn chết lặng chính mình.

Sau đó, cô dần phát hiện ra rằng, cô học xấu, Ngô Thế Huân sẽ quản mình, sẽ quan tâm mình.

Cô tham lam sự quan tâm đó, biết rõ không đúng những vẫn muốn hãm sâu trong đó.

Thẳng đến lúc, Ngô Thế Huân triệt để hết hi vọng về cô.

Cô còn nhớ buổi cuối cùng anh đến nhà cô dạy kèm, cô làm sai tất cả những câu anh đã nói nhiều lần.

Anh nhìn cô, trong mắt không có cảm xúc, khẽ nói: "Lâm Duẫn Nhi, em cứ tiếp tục như vậy đi, dù sao nhà em cũng có tiền, không lo bị chết đói."

Anh nói xong đi ngay, không chịu nhìn cô thêm một chút nào nữa, chưa từng quyết liệt như bây giờ.

Sau đó, anh thật sự không giúp cô học tập nữa, hai người không còn liên lạc với nhau.

Chẳng mấy chốc, kì thi đại học kết thúc, anh ra nước ngoài du học.

Trước khi đi cũng không chào hỏi cô, thậm chí chẳng gửi một câu tin nhắn.

Sinh nhật năm mười tám tuổi của anh, cô cũng không chúc mừng.


Năm mười ba tuổi, cô thích hoa nhài.

Mười ba tuổi, trong quyển nhật ký của cô chỉ viết tên của một người.

Mười ba tuổi, cô nổi loạn và nhạy cảm, nghĩ hết biện pháp để khiến anh chú ý, trở thành bộ dạng mà anh ghét nhất.

Sau đó, cô lột xác, cô trưởng thành.

Cô nói với chính mình, không được tiếp tục thích anh nữa.

Cô cảm thấy mình là một người lý trí, sai lầm mình gây ra lúc trước sẽ sửa chữa lại kịp thời.

Dù phá kén rất đau đớn, nhưng lột xác sẽ càng thêm hoàn mỹ.

Mấy năm nay, người khác ở nước ngoài không thường xuyên trở về.

Mỗi lần thấy anh, cô sẽ làm như chưa có chuyện gì, ngọt ngào gọi anh là anh trai như lúc nhỏ, cười nói với anh không chút kiêng kỵ.

Giống như quảng thời gian năm lớp bảy đó, chỉ là khúc nhạc dạo ngắn bình thường.

Cô cảm thấy, một người sẽ không té ngã cùng một nơi hai lần.

Tình cảm cô dành cho Ngô Thế Huân cũng vậy, đi qua sẽ trở thành quá khứ.

Nhưng mấy hôm nay, cô cảm thấy tâm tình của mình rất lạ.

Dường như có xu hướng té ngã lần nữa.

Không biết bị trúng tà gì.

Có lẽ, nghỉ hè cô không nên ở đây.

Lâm Duẫn Nhi nằm trên giường thở dài, xoa xoa cái đầu đau nhức, không hiểu sao cảm thấy bực bội.

Bên ngoài vang lên một trận sét ầm ầm, trời bắt đầu đổ mưa to.

Nước mưa đập vào tấm kính cách nhiệt ở đỉnh ban công, tiếng lách tách giữa đêm khuya yên tĩnh rất là đột ngột.

Thời gian trước trời rất nóng, bây giờ hạ một trận mưa xuống rất đúng lúc.

Chắc hẳn, trời ngày mai sẽ mát mẻ hơn một tí xíu.

Cô lẳng lặng nghe tiếng mưa rơi một hồi, đột nhiên nhớ đến một chuyện.

Mưa to như vậy, tất nhiên sẽ kèm theo một trận gió lớn.

Ngoài ban công không có thứ gì che chắn, không biết mấy chậu hoa nhài có bị nguy hiểm hay không.

Cô nghĩ như vậy, lập tức bước xuống giường, xỏ dép chạy ra ban công.

Cô mở rèm cửa, đẩy cửa kính thông ra ngoài ban công ra, thấy tình cảnh bên ngoài thì dừng lại.

Ngô Thế Huân mặc đồ ngủ xuất hiện trên ban công của cô, chuyển mấy bồn hoa trên lan can vào trong.

Bên ngoài gió và mưa rất to, ánh sáng trên ban công khó khăn lắm mới chiếu tới được người anh, có thể thấy rõ quần áo của anh đã ướt hết một nửa, dính chặt lên người.

Trên tóc cũng nhỏ giọt nước, bộ dạng rất chật vật.

Nhưng rõ ràng anh không lo lắng về thứ này, chỉ lo chuyển những chậu hoa sang nơi an toàn.

Chuyển xong chậu cuối cùng, anh thở hổn hển nhìn vào những bông hoa mỏng manh, mặt mày giãn ra, khóe môi treo nụ cười.

Dần dần anh phát hiện ra thứ gì đó, cả người hơi sững ra, ngước mắt nhìn về phía phòng ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top