ZingTruyen.Top

Edit (HUNSEO)__*** Chúng ta ly hôn đi! ***__

Chap 12

LynLyy9


Sáng sớm, vào văn phòng, Oh Sehun giao cho trợ lý mấy nhiệm vụ, sau khi nghe xong người trợ lý luôn luôn làm hết phận sự không khỏi âm thầm giật mình: Chủ tịch đột nhiên lại muốn đưa hoa tặng phụ nữ, hơn nữa còn là tặng cho phu nhân tiền nhiệm? Kinh ngạc của kinh ngạc, trợ lý luôn luôn làm hết phận sự, vậy nên vẫn y lệnh mà làm việc, chấp hành nhiệm vụ công siêu cấp mà chủ tịch giao. 

Một giờ sau, một người đưa hoa ôm một bó hóa hồng cực lớn đi vào công ty thiết kế Gansam, mùi hương cùng vẻ đẹp của những bông hoa kia lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Trong đó bao gồm Seohyun, công ty chỉ có ba nhân viên nữ, mà hai người kia thì đã kết hôn, chỉ có Seohyun hiện tại tính là "độc thân", bởi vậy mọi ánh mắt hoài nghi phút chốc đều rơi xuống trên người cô. 

Thật ra thì cũng không cần phải hoài nghi, người đưa hoa đã rất nhanh liền mở miệng nói

- Xin hỏi ai là tiểu thư Seo ạ? Làm ơn ký vào giấy xác nhận giúp.

Thấy mọi người đang chăm chú nhìn mình, Seohyun sợ hãi đi lên ký tên, nhân viên đưa hoa lộ ra nét tươi cười, gật đầu rồi rời đi. Trong nội tâm Seohyun biết, đây là Oh Sehun bắt đầu theo đuổi cô, nhưng mà có cần thiết phải làm cho một trận lớn thế này không? Tuy rằng cô có tâm lý hư vinh của phụ nữ, nhưng mà làm thế này sẽ thu hút ánh mắt để ý của mọi người.

- Thật là hâm mộ ~~ Hai người nữ đồng nghiệp vây lại bên cạnh, nếu là phụ nữ thì đều yêu thích hoa, tuy rằng các cô cố ý xa lánh Seohyun, nhưng nhìn đến hoa liền không nhịn được mà tiến lên thưởng thức. 

- Nếu không chê ít, các chị lấy một ít để cắm trên bàn đi! Seohyun làm người thuận nước đong thuyền, nếu không nhiều hoa như vậy cô cũng không biết nên để chỗ nào. 

Lo lắng của cô lại tăng lên gấp bội, đương nhiên cửa hàng hoa đưa hoa đến đây ba lượt, buổi sáng, giữa trưa cùng lúc chạng vạng, là ba bó hoa tươi phân biệt, có hoa hồng, hoa bách hợp, lan Tử La, mùi hương tràn ngập toàn bộ văn phòng. Từng người đồng nghiệp đều cười với cô đầy ái muội, không cần phải nhiều lời, mọi người đều có thể hiểu ra được, Seo Ju Hyun là có người theo đuổi, hơn nữa là là một đại tình thánh! 

Về phần những lời đồn đãi về cô với Suho, hiện tại đã bị bỏ ra phía sau, đề tài mới nhất là người hâm mộ thần bí, mới mẻ hơn nhiều. Seohyun dùng hết sức lực để duy trì bình tĩnh, không cho người nào nhìn ra cô có nội tâm phức tạp, tuy nói có chút mất hứng, thật ra là vẫn có phần vui sướng, dù sao quen biết Oh Sehun mười năm nay, đây là lần đầu tiên anh tặng hoa cô, điều này khó có được!

Sau khi tan tầm, mọi người đều về hết, Suho mới đến trước bàn Seohyun, nhìn ba bó hoa tươi có giá trị xa xỉ, nội tâm không biết vì sao ê ẩm đau khổ. 

- Xem ra có người đang nhiệt tình theo đuổi cô.

- Thật ra... anh ấy... anh ấy là chồng trước của tôi. Seohyun không nghĩ sẽ giấu diếm quản lý, anh là người bạn duy nhất của cô trong công ty.

Suho lập tức "A" một tiếng, tỏ vẻ hiểu biết 

- Chồng trước của cô nhất định hối hận vì đã cùng cô ly hôn, muốn toàn lực cứu vãn, có phải vậy không?

- Có thể là vậy... Nhưng cô không nghĩ tới Sehun, anh lại khoa trương đến thế, người mà luôn có tác phong bình tĩnh trước nay rốt cuộc là người nào vậy? 

Sắc mặt của Suho rất phức tạp, anh không vui, lại không có tư cách không vui 

- Cô sẽ quay đầu lại sao?

- Tôi cũng không biết! Cô đối với bản thân mình không có tin tưởng, với Oh Sehun lại càng không tin tưởng, việc theo đuổi này có thể liên tục được baolâu? Chỉ sợ anh không có nhiều kiên nhẫn như vậy, không được vài ngày không khéo lại trở mặt. 

- Mặc kệ như thế nào, hy vọng chính cô được vui vẻ. Suho cố gắng áp chế những ích kỷ trong đầu, chân thành chúc phúc. 

- Cảm ơn quản lý.

- Trừ bỏ thân phận quản lý, tôi cũng là một người bạn quan tâm cô. Nếu cô cùng anh ta có vấn đề gì, có thể tùy lúc mà tìm tôi, tôi nhất định hết sức giúp đỡ! Suho vỗ ngực, tấm ngực này luôn hoan nghênh cô dựa vào bất cứ khi nào.

- Vâng... Seohyun có ngu ngốc cũng có thể cảm giác được, sự quan tâm này đã vượt quá sự quan tâm của cấp trên đối với nhân viên, trong đầu cô lướt nhanh ý nghĩ về việc phải làm gì bây giờ, rồi sau đó mỉm cười nói

- Quản lý, thế còn anh thì sao? Có đối tượng nào tốt hay chưa vậy?

- Tôi? Suho xoa xoa cái gáy, tự giễu nói

- Tôi bận quá, căn bản không có thời gian tìm bạn gái, huống hồ hoàn cảnh công tác đều là đàn ông chiếm đa số, muốn tìm hiểu cũng không có cách nào. Cô nhắc nhở anh nói

- Anh đã quên Hyoyeon làm việc ở đài truyền hình sao? Cô ấy là người quen biết rộng, quen rất nhiều cô gái độc thân, có thể nhờ cô ấy giới thiệu. 

Vẻ mặt của Suho cứng ngắc mất vài giây, nói không nên lời trong lòng không biết vì sao lại tê tái, nhưng nụ cười tươi sang sảng nhanh chóng phục hồi 

- Được, chờ lúc nào tôi rảnh sẽ đi! Có thứ gì đó vừa được lên men, cứ như vậy mà bị chìm xuống, nhưng không hoàn toàn biến mất, vẫn chờ đợi thời cơ phát huy tác dụng. 

Ngoài việc mỗi ngày đều ba lần tặng hoa, Oh Sehun cũng thường tới đón Seohyun lúc tan tầm, tặng cô một đống châu báu với quần áo đắt tiền, đưa cô đến những nơi những người yêu nhau thường đến, ở trong sức tưởng tượng bần cùng của anh, đàn ông theo đuổi phụ nứ chính là có những chuyện như này! 

Tuy rằng khi xem phim thì anh ngủ, lúc đi dạo thì không ngừng nói chuyện điện thoại, ăn cơm còn muốn lật xem công văn, nhưng nói như thế nào thì cũng coi như là hẹn hò. Anh cũng không chán ghét hình thức ở chung này, hóa ra hai người ngoài trên giường ra vẫn còn có việc khác để làm, phát hiện ra điều mới mẻ như thế, công việc cho dù có nặng nề đến đâu, có thể cùng cô gắn bó một chỗ,chỉ là nghe được một một chút âm thanh của cô, nhẹ nhàng nắm đôi tay nhỏ bé của cô, còn có một loại thỏa mãn trong anh không thể nói thành lời. 

Điều không được hoàn mỹ chính là, dù sao anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, Seohyun kiên trì không cho anh tiến thêm bước nữa, mặc kệ anh muốn ngủ lại ở phòng nhỏ của cô, hoặc mang cô về Oh gia, thậm chí là thuê phòng khách sạn, cô cũng một mực dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt. Lý do quan trọng nhất của cô là

- Anh còn không theo đuổi được em, làm sao có thể phát triển nhanh như vậy?

- Chúng ta đã kết hôn! Sehun lâm vào chán nản, đã sớm là vợ chồng thế mà lại giải quyết không xong không thể đụng vào cô? Buồn cười! 

- Chúng ta đã ly hôn! Seohyun không nhúc nhích cũng không cười to, âm thầm lấy sự nóng vội của anh làm niềm vui. 

- Em như thế thật là tàn nhẫn, có biết không?

Anh đã sớm hưởng qua ngon ngọt, bỗng nhiên bắt anh nhịn ăn làm sao anh có thể đây? 

- So với anh còn kém. Seohyun lạnh lùng đáp trả anh một câu. 

- Rốt cuộc thì muốn anh làm thế nào mới được? Sehun không nghĩ tới bản thân mình lại có ngày hôm nay, anh lại phải đi cầu xin vợ mình? Cô gái nhỏ sùng bái anh đã sớm biến thành một người phụ nữ độc lập có cá tính. 

- Anh chưa từng theo đuổi qua phụ nữ? Cô khinh ngắm liếc anh một cái, ánh mắt khiêu chiến làm cho anh càng muốn âm yếm. 

- Không có, đều là bọn họ theo đuổi anh. Cái này không ai có thể bì nổi với anh. 

- Sống đến già sẽ học được già, xem ra bây giờ anh bắt đầu học cũng không muộn. Seohyun liền chán ghét cái thái độ quá dư thừa tự tin của anh, người đàn ông này khả năng là làm cái gì cũng thuận buồm xuôi gió, lại không biết thế nào là dịu dàng nồng nhiệt, anh còn phải học nhiều! 

Giọng nói của anh cố giảm âm lượng 

- Seohyun! Đừng thử thách lòng kiên nhẫn của anh.

Chết tiệt! Cô phải tra tấn anh thế này mới thấy vui sao? 

- Em tin chắc là có rất nhiều phụ nữ ngày đêm yêu thương nhung nhớ anh, nếu chờ không kịp, anh có thể tùy tiện chọn một người.

- Em biết rõ anh chỉ muốn em!

Giết chết anh đi, anh cũng không hiểu được tại sao? Rõ ràng đều ôm cô như vậy rất nhiều lần, anh lại hưng phấn giống như một cậu thiếu niên mười lăm tuổi, thậm chí so với trải nghiệm còn chờ mong hơn, đây là đạo lý gì chứ? 

Không cần nói nhiều, anh trực tiếp hành động, cho dù cô lạnh lùng trào phúng, nhưng so với anh cũng bị chết khát rồi. Khi anh hôn lên đôi môi cô, cô không khỏi thở dài trong lòng, người có khát vọng không chỉ mình anh, kỳ thật cô cũng giống anh là chờ mong. Nhưng mà cái gì dễ dàng có được sẽ không biết quý trọng, đây là bản tính con người, lời nói của Hyoyeon cứ quanh quẩn bên tai cô, cô thừa nhận là cô sợ, giả sử nếu hợp lại anh coi thường cô, cõi lòng của cô sẽ tan nát đến không thể gom nhặt lại được. Loại tình cảm vừa chờ mong lại vừa sợ bị tổn thương này, người luôn luôn tự tin như anh có thể biết sao? 

Một nụ hôn nồng nhiệt thật dài, làm cho anh có hơi chút thỏa mãn, lại nghĩ có thể tiến thêm một bước 

- Em chính mình chọn địa điểm, anh đêm nay nhất định phải...

- Em nói không cần nên cũng sẽ không chọn! Hô hấp của cô còn chưa trở lại bình thường, cũng đưa ra chủ ý cự tuyệt ngay. Đột nhiên anh cảm thấy đã chịu đủ, từ nhỏ anh như là con trời, chỉ cần anh ngoắc ngoắc ngón tay, muốn có cái gì có cái đó, mà biểu hiện nổi trội xuất sắc của anh cũng chứng minh rồi, anh quả thật là đáng giá để mọi người ngưỡng mộ cùng chờ mong. Mà bây giờ anh cầu vợ trước quay lại, còn biến thành một người đàn ông đi tìm bất mãn, đây hoàn toàn là không có thiên lý, người cao ngạo như anh sao có thể nhẫn nại? 

- Trò chơi này đã chơi đủ chưa? Trong lòng Sehun tức giận, càng nghĩ càng nóng, anh ngay cả trong lời nói của mình cũng nhảy dựng lên. 

- Anh biết, phụ nữ các em chính là yêu hư vinh, thích đàn ông theo đuổi, chiều chuộng, bây giờ tất cả anh đều đã làm, em vẫn chưa vừa lòng? Đừng giả dạng làm một nữ thánh, chúng ta ngay cả con cũng đã sinh rồi, em còn muốn anh tôn trọng trinh tiết của em như thế nào nữa?

Lời nói vừa ra khỏi miệng, anh chợt thấy sợ, thấy lời mình vừa lỡ nói ra không thích hợp lắm, chỉ thấy cô rung rung một chút, chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt kia làm cho anh suốt đời khó quên. Anh thấy trong mắt cô rưng rưng, cắn chặt môi dưới, như là bi thương đến chết tâm, dùng hết sức lực sở hữu mới nói ra được 

- Oh Sehun, anh vĩnh viễn cũng không biết được, phụ nữ muốn nhất cái gì.

- Em...! Anh không biết nói gì để chống đỡ, chỉ có thể nhìn theo bóng dáng rời đi của cô. Một lực lượng kỳ lạ mãnh liệt thổi quét qua anh, ngực giống như có một tảng đá đè nặng, trầm trọng đến mức anh không thể hô hấp, hay là... cảm giác ấy gọi là hối hận, đã gọi là đau lòng?. 

Anh rất hận tình huống này, nếu một lần nữa nhìn lại ánh mắt đau thương muốn chết kia của cô, chỉ sợ anh sẽ muốn giết chết chính mình, nhưng anh rốt cuộc nên làm như thế nào? Thông minh tự phụ như anh, vì sao một nửa chủ ý cũng không có? 

Trên đường lái xe về nhà, không gian yên tĩnh như đang ở giữa quan tài, bỗng nhiên anh phát hiện chính mình nhớ tới lời bài hát, anh chỉ nghe qua một lần lại ấn tượng rất sâu... 

"Mất em, có được thế giới thì như thế nào? Những khát vọng trong mơ của em, anh nghĩ vĩnh viễn sẽ không biết... anh mất đi em, thắng thua hết thảy vẫn lạnh lùng như cũ, ai có thể làm cho anh yêu thương, ngoài em..." 

Lúc trước anh cho rằng bài hát này ca từ thật ngu xuẩn, hiện tại anh hiểu được chính mình càng ngu xuẩn, có một số việc không nên tự thử nghiệm tài năng lĩnh hội, nhìn đôi mắt mang theo sầu bi của cô, anh nghĩ cả đời này anh cũngkhông quên được... 

- Anh có biết phụ nữ muốn nhất là cái gì không? Sehun phát hiện chính mình hỏi cái vấn đề rất xuẩn, lời cũng đã nói, không thu hồi được. Anh đã có vài đêm mất ngủ, ban ngày lại không ngừng miên man suy nghĩ, cứ nhắm mắt lại nhìn thấy khuôn mặt ưu thương của Seohyun, làm cho anh muốn phát điên, người phụ nữ này đến tột cùng có ma pháp gì, đưa anh mau chóng vào địa ngục bi thảm.

Ngày chủ nhật tại sân gôn, Sehun cùng cha mình hàng tháng vẫn cùng nhau đánh golf một lần, mẹ thì đang là hội viên ở câu lạc bộ người già, chờ hai người đánh xong thì ba người cùng ăn cơm, đây là thời gian duy nhất gia đình họ trao đổi với nhau. 

Vấn đề của con trai làm cho Oh Seol Doo nhíu mày, khóe mắt của bọn họ đều giống nhau, vừa nhíu lại thì càng có vẻ nghiêm túc. 

- Ta nghĩ, ta hiểu biết nhiều hơn con một chút! 

Kỳ thật ông rất hứng thú khi con trai bàn đến chủ đề này, trước đây bọn họ nói chuyện nội dung chủ yếu là chuyện chơi bóng, thực sự giống như xã giao với khách vậy. Đôi khi ông cũng hoang mang nghĩ, hai vợ chồng tính tình đều đầm ấm, tại sao lại sinh ra một đứa con vừa lạnh lại vừa cứng? Nhưng có lẽ cây vạn tuế cũng có một ngày nở hoa, con mình trưởng thành trễ một chút cũng không sao. 

Tuy rằng rất mất mặt và ngu xuẩn, nhưng Oh Sehun vẫn tò mò hỏi

- Phụ nữ rốt cuộc muốn cái gì?

- Ta với mẹ con kết hôn ba mươi năm, ta cho đến bây giờ đều không làm thế nào hiểu được mẹ con đang suy nghĩ cái gì, bà ấy cho là quan trọng thì ta đều không thấy quan trọng, ta cho rằng quan trọng thì mẹ con lại cho là nhàm chán. Seol Doo tạm dừng một chút, khẽ nhếch miệng lộ ra một nụ cười hạnh phúc. 

- Không sao cả, đối với phụ nữ mà nói, không cần biết gì nhiều lắm, chỉ cần yêu người đó là đủ.

- Yêu? Sehun chỉ cảm thấy bắt đầu nổi da gà, chữ này làm cho anh một trận không tự nhiên. 

- Đúng vậy! Chính là yêu, không có đáp án khác! Oh Seol Doo trong mắt ánh lên sự hiền từ và thông minh, đó là kết tinh sáu mươi năm sống trên đời của ông. 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top