ZingTruyen.biz

|EDIT - HOÀN - NP| Một tiểu yêu tinh bốn con sói đói - Dã Sắc

Phần 76.2: Lớn mật câu dẫn (2)

Cutimap


Hoàng cung Vụ quốc hùng vĩ đồ sộ, danh bất hư truyền, bên trong mỗi một kiến trúc đều có mấy trăm năm lịch sử. Buổi tối hoàng cung càng nhìn càng huy hoàng, giống như viên dạ minh châu lộng lẫy, mọi người càng thấy rõ nó lung linh sáng chói đến dường nào.

Hoàng cung là nơi ở của quốc vương cùng vương hậu, cùng với thành viên hoàng thất, không kể ngày hay đêm đều phòng vệ nghiêm ngặt, cũng may có Mạc Thiếu Đình dẫn, Thu Tiểu Quân mới có thể thông suốt tiến vào hoàng cung.

"A, hoàng cung thật lớn, lại đẹp như vậy..." Nhìn lướt qua mọi thứ, Thu Tiểu Quân ca ngợi như vậy giống như nhà quê lầu đầu tiên được lên thành phố, "Oa, bên kia là một núi giả lớn như vậy... A, tượng điêu khắc kia thật tuyệt mỹ..."

Có lẽ ở hoàng cung đã lâu, trong đó cây cỏ nhà cửa đều nhìn đến quen thuộc, Mạc Thiếu Đình không cảm thấy hoàng cung có bao nhiêu thú vị, nhưng nghe Thu Tiểu Quân kích động như vậy, hắn cũng bất chợt cảm thấy hoàng cung thật đồ sộ, thật mỹ miều. Nhìn cô xem cảnh vật chung quanh một hồi, tâm tình có chút kích động, đôi môi cười cười thật mê người.

"Mạc Thiếu Đình, ở trong hoàng cung nhất định là rất tuyệt?" Thu Tiểu Quân đột nhiên hỏi.

"Anh cảm thấy chỗ em thú vị hơn." Hắn buột miệng ra.

"......" Cô siêu vô ngữ, đơn giản cho rằng hắn nói một câu thật mất hứng. Cô nghĩ nghĩ một hồi rồi chợt hứng thú nói: "Mạc Thiếu Đình, em muốn tham quan chỗ của anh."

"Không thành vấn đề, đi về hướng bên này." Hắn không có bất cứ ý kiến gì.

"A, chỗ anh ở cũng thật khí phái." Tới Thái tử điện, cô dạt dào hứng thú, cảm khái nói.

"Có hứng thú tham quan phòng ngủ của anh không?" Vào điện Thái tử trang trí cực kỳ xa hoa, Mạc Thiếu Đình nhìn xem mặt cô hớn hở, nửa nói giỡn, tà mị hỏi.

"Có chứ." Cô không chút do dự gật đầu, "Dẫn đường đi, em hôm nay muốn nhìn phòng ngủ Thái tử so với phòng ngủ của bá tánh bình dân có gì khác nhau."

...

Mạc Thiếu Đình là Hoàng thái tử điện hạ của Vụ quốc, phòng ngủ dĩ nhiên là vừa rộng vừa xa hoa, bên trong cái gì cần bài trí đều có, tùy tùy tiện tiện mỗi vật phẩm trang trí đều giá trị liên thành, càng miễn bàn cái giường ngủ rộng cả ba mét có bao nhiêu thoải mái.

"Thấy phòng ngủ của anh có vừa lòng không?" Hắn nhìn phòng ngủ của chính mình, đạm cười hỏi.

"Thật vừa lòng." Thu Tiểu Quân gật đầu nói, trong lòng tưởng, phòng ngủ của hắn so với toàn bộ căn hộ của mình còn lớn hơn, cô có thể không hài lòng sao?

"Thích sao?"

"Thích."

"Đêm nay muốn ngủ ở chỗ này không?"

"...... Muốn." Biết lời nói hắn có ẩn ý, cô do dự một giây mới trả lời.

"Vậy đêm nay em ngủ trong phòng anh đi."

"Em ngủ trong phòng anh, vậy anh ngủ ở đâu?" Cô nhíu nhíu mi, nhìn chằm chằm mặt hắn, nghi hoặc hỏi.

"Anh đi ngủ ở phòng khác." Hắn cười nói, giơ tay nhìn đồng hồ, ôn nhu tươi cười với cô, "Thời gian không còn sớm, em đi ngủ đi." Nói xong ưu nhã xoay người đi.

"Mạc Thiếu Đình, anh cũng ngủ nơi này đi, phòng này của anh lớn như vậy, anh đâu cần đi phòng khác ngủ." Thời điểm hắn sắp đi tới cửa, tròng mắt cô chuyển động, nhẹ nhàng nói.

Mạc Thiếu Đình không nghĩ tới cô gọi mình ở lại, ngẩn ra xoay người lại, nhàn nhạt cười cười, chính đáng nói: "Trục Nguyệt, chúng ta cũng không phải có loại quan hệ như thế này, trai gái đơn chiếc ở chung một phòng thật không tốt."

A, không thể không nói, hắn lộ ra bộ dáng đạo mạo như vậy thật sự có mị lực.

Thực sắc tính dã*, Thu Tiểu Quân lúc này như bị mị lực cường đại của hắn mê hoặc, môi đỏ giương lên, kiều mị nói, "Không có việc gì, người thẳng không sợ ai, anh để ý cái này làm gì, hơn nữa, em là phụ nữ còn không ngại, anh là đàn ông còn để ý chuyện này sao?" Giọng nói dễ nghe, lại đột nhiên vui vui sướng sướng cười rộ lên, "Ha ha, Mạc Thiếu Đình, chẳng lẽ cùng em ở chung một phòng, anh sợ em đem anh ăn sạch sao?"

* Thực sắc tính dã: Trong sinh mệnh có hai việc không thể không có: việc ăn uống và việc nam nữ.

"Không phải, anh chỉ sợ nửa đêm anh tỉnh dậy sẽ không nhịn được ăn em mà thôi." Hắn nửa đùa nửa thật nói.

"Vậy sao?" Khóe miệng cô cười cười, ý vị càng thêm thâm trường, thân mình bỗng nhiên xoay vài vòng, duyên dáng ngã ngồi lên cái giường lớn, "Ha ha, đêm nay em ngủ giường, anh ngủ ở sô pha."

Mạc Thiếu Đình cười không nói, như suy tư gì, không nhanh không chậm hướng tới chỗ cô, thân mình chậm rãi cong cong, thần sắc ái muội nhìn mặt cô gần trong gang tấc, "Giường anh cũng rất lớn, anh cảm thấy anh cũng không cần phải ngủ ở sô pha, em nói đi?"

"A, đúng vậy." Cô vũ mị chớp chớp mắt, ẩn ẩn khẩn trương nói.

"Trước khi ngủ muốn uống một ít rượu vang đỏ không?" Thanh âm hắn có chút khàn khàn, khi hỏi vẫn như cũ duy trì tư thế ái muội kia, chỉ cần đầu hạ thấp hơn một chút là dễ như trở bàn tay đụng vào đôi môi kiều diễm.

"Uống một chút đi." Thanh âm cô, không hiểu sao cũng trở nên có chút khàn khàn, tim đập thật nhanh.

Mạc Thiếu Đình lúc này mới đứng thẳng lên, đi đến bên quầy rượu, lấy ra một chai rượu thật quý rót ra, ưu nhã đưa cho cô một ly.

"Cụng ly." Cô cao hứng tiếp nhận, cùng hắn chạm ly.

"Đêm nay tại sao lại muốn gặp anh?" Mạc Thiếu Đình nhấp nhấp môi, nhìn khuôn mặt gợi cảm, híp híp mắt hỏi.

Cô nhướng mày, "Muốn là muốn, không có vì cái gì cả."

Hắn cảm thấy đêm nay cô có điểm kỳ quái, còn muốn hỏi hỏi thêm cái gì, nhưng nghĩ nghĩ rồi lại không hỏi, uống xong ly rượu, lại rót cho mình ly nữa, nửa nói giỡn: "Trục Nguyệt, đêm nay anh cứu em, em vẫn còn chưa nói đến tiếng cảm ơn."

"A, đúng rồi, em quên mất." Cô bừng tỉnh, ngoắc ngoắc khóe môi, vẻ mặt chân thành nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, "Thiếu Đình, cảm ơn anh."

"Chỉ nói một tiếng cảm ơn như vậy, thật không có thành ý chút nào?"

"Ha ha, hình như là vậy." Cô cười gật gật đầu, "Cho em ít thời gian, để em suy nghĩ xem em sẽ báo đáp ân cứu mạng của anh hôm nay như thế nào." Nói xong, cô đứng dậy đi ra cạnh cửa sổ, nhìn ra cảnh sắc hoa viên bên ngoài, hơi nhíu mày trầm tư suy nghĩ.

Vài phút trôi qua, Mạc Thiếu Đình như có chút chờ không kịp, nằm nghiêng trên giường, nhìn bên mặt gợi cảm của cô, khàn giọng hỏi: "Thế nào, đã nghĩ ra muốn báo đáp anh như thế nào chưa?"

Cô quay đầu, đối diện đôi mắt không biết từ khi nào đã trở nên thâm thúy đa tình, có điểm ngượng ngùng cười gật gật đầu, "Nghĩ kỹ rồi, em... muốn lấy thân báo đáp."

Nói xong, cô bước lại trước mặt hắn, lớn mật lấy đi ly rượu trong tay hắn, lại lớn mật ngồi lên đùi hắn, nâng tay lên khiêu khích ôm lấy cổ của hắn, "Hôn em đi."

Mạc Thiếu Đình sửng sốt, cảm thấy cô hôm nay có điểm gì đó không thích hợp, mày kiếm hơi nhíu nhíu, có điểm rối rắm nói: "Trục Nguyệt, anh chỉ là nói giỡn, anh..."

"Em không có coi là vui đùa." Thần sắc vũ mị nghiêm túc ngắt lời hắn, cô chậm rãi cúi đầu xuống, nhắm mắt lại hôn lên môi hắn.

Mạc Thiếu Đình thật sự rất muốn có cô, nhưng lúc này trong đầu lại có điều cố kỵ, biết cô đã là bạn gái của Mạc Hoa Khôi, cũng nghe cô nói với mình, cô đã không phải là Bạch Trục Nguyệt của hai năm trước còn yêu mình nữa, mà người hiện tại cô thích là Mạc Hoa Khôi.

Trục Nguyệt, vì sao hôm nay em chủ động đến với anh, nguyện ý lấy thân báo đáp anh? Em đã là bạn gái Mạc Hoa Khôi, nếu chúng ta có quan hệ, về sau em đối mặt với Mạc Hoa Khôi thế nào? Em sẽ cùng Mạc Hoa Khôi chia tay mà ở bên anh sao?

Hắn nghĩ đến chuyện khác, Thu Tiểu Quân có thể cảm nhận được hắn thất thần, đầu lưỡi đang dây dưa trong miệng hắn nhưng lưỡi của hắn lại không đáp trả. Trong lòng cô cảm thấy mất mát, chậm rãi mở mắt, bi thương nhìn hắn, "Thế nào, anh không muốn em sao?"

"......" Hắn không nói chuyện, trên mặt biểu lộ vẻ hơi lãnh đạm, cũng hơi có điểm âm trầm.

Nhìn đến biểu tình của hắn lúc này, tâm cô đột nhiên không kịp phòng ngừa, phát lạnh, "Thật xin lỗi, là em đã phạm tiện." Đôi mắt nhẹ nhàng chớp, cầm lòng không được hiện lên một tia lệ quang, "Về sau em sẽ không bao giờ như vậy nữa. Tạm biệt." Nói xong buông tay ra nhanh chóng đứng lên.

"Ách ~" Không ngờ vừa mới chuẩn bị xoay người đi, hắn đột nhiên kéo túm cô lại đè lên giường.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz