[EDIT - HOÀN] Nhớ Em - Đằng La Vi Chi
Chương 12 🌱 Lật tẩy
Editor + Beta: Yang Hy.Mùa hè năm 1998 đã đến, trong lớp học có vài cô bé mũm mĩm bắt đầu phát triển, mặc vào bộ áo lót mềm mại của thiếu nữ, ngực cũng bắt đầu nhô lên.Các cậu bé trong lớp cũng có ít nhiều thay đổi, trong số đó người nổi tiếng nhất chính là Trì Nhất Minh, cậu tới lớp 5 ban 1 còn chưa đến một năm, nhưng đã được hầu hết các bạn nam trong lớp công nhận.Tan học thường có thể thấy cậu đá bóng với các bạn nam khác, dáng người tỏa nắng đầy sức sống.Trần Thục Quân, người ngồi cùng bàn với Trì Nhất Minh, lần đầu tiên biết yêu, đã đỏ mặt nói với Khương Tuệ: "Hôm nay thầy Lưu ra đề tự luận, Trì Nhất Minh chỉ tốn có hai phút đã giải ra rồi, sau đó cậu ấy rất hào phóng cho tớ xem bài."Khương Tuệ nhìn chằm chằm cô bé vài giây: "Cậu thích cậu ta sao?"Trần Thục Quân như bị bỏng: "Đâu... đâu có!"Khương Tuệ cũng không vạch trần: "Ừm." Cô chậm rãi bổ sung, "Không thích là tốt nhất."Trần Thục Quân xấu hổ buồn bực trừng mắt cô một cái rồi quay sang làm bài tập, nhưng ánh mắt của cô bé vẫn luôn nhìn về phía Trì Nhất Minh, khiến cho lời nói không hề có độ đáng tin cậy.Mùa hè oi bức bốc lên khí nóng, Trì Nhất Minh đi chơi bóng về, cậu thản nhiên kéo vạt áo lên lau mặt để lộ ra phần bụng.Làn da trắng, bề ngoài xinh đẹp, từ diện mạo tinh xảo ấy có thể đoán ra cha mẹ của cậu nhất định cũng cực kỳ xuất sắc. Vài năm nữa cậu trưởng thành, với khuôn mặt ấy nhất định có thể kiếm ăn được trong giới giải trí.Khó trách sao trái tim của cô bé Trần Thục Quân lại nhảy nhót như thế. Trì Nhất Minh viết bài một lát, cậu quay đầu lại nhìn Khương Tuệ: "Khương Tuệ, cho tớ mượn cục tẩy."Khương Tuệ không tình nguyện, nán lại một hồi lâu rồi mới lấy cục tẩy từ hộp bút Doraemon của mình ra. Trì Nhất Minh yên lặng nhìn, nhận lấy rồi quay đầu đi, suýt chút nữa đã cười thành tiếng.Cậu mở cặp sách của mình ra, ném cục tẩy vào trong.Bên trong có vài cục tẩy, tất cả đều là của Khương Tuệ.Trì Nhất Minh nghĩ thầm, khi nào cô chịu nói chuyện với cậu, khi đó cậu sẽ trả lại cho cô.Nhưng mà cô bé Khương Tuệ rất giữ vững lập trường, đã gần một năm rồi mà cô vẫn không hề chủ động bắt chuyện với cậu. Loại hành động cố tình này của Trì Nhất Minh cũng không thể nói cho những người khác, đâu thể nói khắp nơi rằng: Trì Nhất Minh mượn cục tẩy của cô chưa bao giờ trả. Khương Tuệ không có thói quen nói những điều không hay về người khác. Trì Nhất Minh nhìn lâu, cũng không cảm thấy khuôn mặt nhỏ bầm tím ở bàn sau xấu xí, xem đôi mắt đào hoa long lanh kia, còn có tính cách chậm rãi của cô, trông rất ngoan ngoãn.
Thứ sáu tan học đến phiên tổ hai trực vệ sinh.
Năm nay trong trường đang lưu hành một loại đá màu xanh lá phát sáng vào ban đêm. Những người làm ăn nhìn trúng thị trường, cắt nó thành hình trái tim, vì thế các nam sinh nữ sinh của tiểu học và sơ trung Ánh Dương dùng nó để tỏ tình.
Lúc Khương Tuệ đang cẩn thận xuống lầu vứt rác thì vừa lúc bắt gặp được cảnh tượng không muốn nhìn thấy nhất.Bị phân cho dọn nhà vệ sinh chính là Trần Thục Quân và Trì Nhất Minh.Viên đá phát sáng rơi ở dưới chân, cô bé đang che miệng khóc.Trì Nhất Minh nói: "Cậu phiền thật đấy, ngày mai tôi sẽ xin đổi chỗ ngồi."Trần Thục Quân nghẹn ngào nói: "Sao cậu lại ghét tớ như vậy?"Khuôn mặt tuấn tú của cậu thiếu niên lộ ra ý châm chọc: "Tại sao tôi phải thích cậu? Cậu không thấy khuôn mặt to như cái bánh lại có cằm đôi của cậu sao, và có ánh mắt ghê tởm chết đi được kia nữa, muốn khóc thì khóc trong nhà vệ sinh cho đủ rồi ra ngoài, nếu không người mất mặt cũng không phải là tôi đâu."Những lời nói cay nghiệt không khoan nhượng của cậu làm cả người Trần Thục Quân run rẩy.Khương Tuệ đang chậm rãi xuống lầu cũng toát mồ hôi lạnh.Người như Trì Nhất Minh, dù là thích hay ghét một ai đó, đều sẽ chơi bạc mạng như vậy. Lần đầu tiên Khương Tuệ cảm thấy may mắn vì mình chưa được mười một tuổi. Khi tan học, Khương Tuệ gấp một con hạc giấy màu hồng.Đôi mắt Trần Thục Quân đỏ hoe, ánh mắt cô bé trống rỗng. Khương Tuệ cũng không nhắc tới chuyện mình vô tình nghe được, cô nhẹ nhàng sờ đầu Trần Thục Quân, đặt con hạc giấy nhỏ vào lòng bàn tay cô bé. Trần Thục Quân hít mũi: "Cảm ơn cậu, Khương Tuệ. Cái này gấp thế nào vậy?"Khương Tuệ chỉ chi tiết cho Trần Thục Quân.Cảm giác động lòng của trẻ con tới cũng nhanh mà đi cũng vội, sẽ không ghi sâu trong lòng, nhưng lại cực kỳ đơn thuần....Mùa thu đến, Khương Tuệ mười một tuổi, lên lớp 6.Lên lớp mới lại bầu chọn ban cán bộ lần nữa, lớp học tổng cộng có 51 người, Trì Nhất Minh lấy được 48 phiếu trở thành lớp trưởng. Trì Nhất Minh đứng trên bục giảng đọc tên thống kê, đôi mắt cậu hơi nheo lại, trong lớp có ba người không bầu cho cậu, hai người trong đó không cần đoán cũng biết là ai — Trần Thục Quân và Chu Phong.Còn một người, cậu nhìn dòng chữ ngay ngắn đáng yêu trên tay, phía trên viết "Lớp trưởng Phương Oánh Oánh".Trì Nhất Minh liếc mắt nhìn Khương Tuệ, con nhỏ ngốc đang cúi đầu làm bài tập toán. Cô viết chữ rất chậm, mặc dù làm đúng nhưng lúc thi lại viết không kịp.Trì Nhất Minh 'hừ' lạnh một tiếng.Con nhỏ xấu xí lại dám không thích mình, cậu còn chả có thích cô đâu.Danh hiệu lớp trưởng cuối cùng vẫn rơi vào tay Trì Nhất Minh.Đầu mùa đông, nhóm con trai chơi đá bóng trên sân thể dục, sau đó Trì Nhất Minh ra sân trước, cậu ta im lặng ngồi trên ghế, hai mắt tối sầm.Chu Phong đi vào, cái giọng oang oang không hề e dè: "Giày của Trì Nhất Minh không phải do tớ giẫm hư đâu nhá, há há há, tớ không có mạnh đến vậy đâu, đế giày của cậu ta tự rơi ra đó, vớ còn bị rách hai lỗ, đã hỏng từ lâu rồi."Có người kéo cậu ta: "Chu Phong, cậu đừng nói lớp trưởng như vậy."Thù trước đó bị anh trai Trì Nhất Minh đánh còn chưa hết, ở trong mắt Chu Phong, Trì Nhất Minh là kẻ tiểu nhân đê tiện lén lút giở trò. Nghe vậy cậu ta liền nói: "Tớ không có nói dối đâu, không tin các cậu xem giày với vớ của cậu ta đi."Các bạn học trong lớp đều lặng lẽ nhìn sang.Trì Nhất Minh cong ngón chân lại, không hé răng nói nửa lời.Đây là đôi giày thể thao duy nhất của cậu ta, không biết là mợ nhặt đôi giày cũ này từ đâu về, mang nó vào đôi chân lớn của mình, cậu không ngờ hôm nay đế giày lại bị bung, lộ ra đôi vớ bị thủng hai cái lỗ bên trong.Ngồi cùng bàn với cậu là một cậu bé chơi khá thân, nghe vậy liền an ủi: "Trì Nhất Minh, cậu mặc kệ Chu Phong, xin nghỉ về nhà đổi giày đi."Trì Nhất Minh cười lắc đầu: "Không sao, tan học về đổi là được rồi. Tớ không trách Chu Phong."Khương Tuệ chớp chớp hàng mi dài.Bây giờ đã đổi chỗ, cô ngồi cách Trì Nhất Minh rất xa, đây đúng là lần đầu tiên cô thấy Trì Nhất Minh hào phóng như vậy, trong thoáng chốc cũng thấy hoang mang.Mãi đến lúc tan học, sau khi tất cả bạn học đều rời đi, trong lòng Khương Tuệ thấy lo sợ bất an, cô biết mình không được dính vào chuyện của Trì Nhất Minh, nhưng cuối cùng đi chưa bao xa đã vòng trở về.Đầu mùa đông vốn đã rất lạnh, mùa đông ở thành phố R luôn lồng lộng gió.Khương Tuệ kìm cơn lạnh mà nhìn một vòng phòng học, sau đó nghe thấy tiếng gõ cửa yếu ớt từ nhà vệ sinh."Cứu với..."Khương Tuệ cũng mặc kệ đó là nhà vệ sinh nam, cô gỡ cây gậy khóa cửa, đi vào mở cửa ra.Phía sau cánh cửa là Chu Phong ướt sũng khắp người, cậu ta ngã ngồi trên mặt đất mà run rẩy, nước mắt nước mũi lấm lem cả khuôn mặt.Khương Tuệ hít một hơi khí lạnh....Chuyện của Chu Phong thật sự đã gây nên náo động rất lớn, theo lời cậu ta nói, là Trì Nhất Minh nhốt mình ở bên trong.Nhưng chuyện này không tìm thấy chứng cứ, Chu Phong đi vệ sinh xong mới phát hiện cửa kéo không ra, kết quả là một thùng nước lạnh từ phía trên đổ ào xuống.
L
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top