ZingTruyen.Top

[Edit HOÀN] CÙNG LÃO ĐÀN ÔNG NHÀ GIÀU KẾT HÔN TRƯỚC YÊU SAU_Ngôn Chi Thâm Thâm

Phiên Ngoại: (2)

Tien161099

#tien161099

"Người, người anh em, mẹ nó cậu nghiêm túc đó chứ? Không phải, hai chúng ta biết nhau sắp gần 30 năm rồi đó, quan hệ tốt đến mức chúng ta có thể mặc chung một cái quần luôn rồi, mà tôi còn chưa hiểu được cậu, mẹ nó cậu thích con trai?!"

Lúc Mạnh Vĩ đến bệnh viện đã là 12 giờ trưa, hắn được Tần Minh kêu đến đây để khuyên Tần Tư Hoán. Mạnh Vĩ thật sự cũng không có quan tâm lắm đến vấn đề Tần Tứ là cong hay thẳng, chỉ cần người Tần Tư Hoán thích không phải là hắn là được. Sở dĩ hỏi như thế, cũng chỉ là xuất phát từ trạng thái muốn trêu chọc thôi.

Ngón tay Tần Tư Hoán vẫn còn cầm bao lì xì, lật qua lật lại mà xem.

Rất nhanh đã đến chạng vạng, ngoài cửa sổ cũng có tuyết rơi rồi, trong phòng bệnh vẫn ấm áp như cũ. Hắn ngẩng đầu, đem cái bao lì xì đặt bên gối, khóe môi cong lên, gật đầu: "Ừ."

Thái độ rất tùy ý, còn mang theo một chút lười biếng tùy tâm trạng, hắn nói chuyện bằng giọng mũi rất nặng, nhưng trên gương mặt lại nở nụ cười.

"Ba cậu kêu tôi nói với cậu, nếu cậu mà nhất quyết đối đầu với ông nữa, ông liền cho người trong ngành phong sát cậu." Mạnh Vĩ ngẩng cổ đi nhìn cái kia bao lì xì, kỳ quái: "Cái bao lì xì này chuẩn bị cho ai đấy? Cậu làm gì cầm nó quài thế?"

"Đây là bối nhỏ của tôi cho tôi." Tần Tư Hoán nâng tay lên, đặt lên cổ của Mạnh Vĩ kéo hắn ta lại gần mình hơn, nâng mặt nói: "Người ta còn chút tôi năm mới vui vẻ đó."

Tự nhiên bị đút một họng cẩu lương, Mạnh Vĩ liền nói, "Để tôi nhìn xem, bên trong được bao nhiêu tiền. Nhìn cậu cười như nhặt được mấy trăm triệu vậy."

Tần Tư Hoán cũng không cản, Mạnh Vĩ liền cầm bao lì xì rồi mở ra, sau đó liền trợn mắt, không tin được: "Đậu mùa! Hai trăm?! Cho cậu bao lì xì hai trăm? Chỉ có hai trăm?! Vậy mà cậu còn vui mừng như thằng ngốc? Tần Tứ, từ lúc nào cậu trở thành người dễ thỏa mãn như vậy?"tien161099

Mạnh Vĩ còn chưa kịp lấy tờ hai trăm tệ ra, ngón tay của hắn vừa mới đụng đến tờ tiền màu đỏ, cổ tay đã bị Tần Tư Hoán nắm lại.

Mạnh Vĩ: "Đau đau đau đau đau! Tần Tứ cậu buông tay!"

Tần Tư Hoán đánh nhau từ nhỏ đến lớn, nên lực tay rất mạnh, cả người đầy bắp, lúc hắn nắm lấy cổ tay của Mạnh Vĩ, Mạnh Vĩ liền cảm thấy cổ tay mình sắp gãy rồi.

"Đây không phải là thứ để cậu có thể chạm vào?" Tần Tư Hoán buông tay, lấy lại bao lì xì: "Đây là của bảo bối nhỏ nhà tôi đưa cho tôi."

Mạnh Vĩ chịu thua: "Được được, bảo bối nhỏ nhà cậu. Đúng rồi, bảo bối nhỏ của cậu là ai? Tôi có biết không?"

Tần Tư Hoán nói trong lòng, 6 năm trước cậu có gặp qua rồi.

"Cậu ta mắt mù hay sao mà đi coi trọng cậu? Cậu ta không sợ cậu đột nhiên bạo phát đi đánh người à? Không sợ một khi cậu không vui, thì bin đem chỉnh đến chết hả? Sao cậu ta lại cho cậu bao lì xì? Cậu hết tiền rồi hả?" Mạnh Vĩ lại tò mò.

Tần Tư Hoán cười cười, hắn đem bao lì xì vuốt lại gọn gàng, ngón tay hơi vuốt ve cạnh bên của bao lì xì: "Tôi lớn lên đẹp trai, nên em ấy thích."

"Ha ha?" Mạnh Vĩ liếc mắt nhìn Tần Tư Hoán, tấm tắc hai tiếng, "Đúng là, người mắt mù mới coi trọng cậu, cậu ngoài có tiền ra thì không còn gì nữa."

Tần Tư Hoán cầm lấy điện thoại, soạn một tin nhắn, gửi qua cho Lộ Chỉ.

Sau đó hắn ngẩng đầu lên, "Mạnh Vĩ, tôi lập tức phải kết hôn rồi."

*

Lúc Lộ Chỉ nhận được tin nhắn, là đang chơi game với Tống Du, Lộ Dao ở một bên cắn hạt dưa chơi điện thoại.

Từ giao diện trò chơi chuyển qua giao diện tin nhắn, Lộ Chỉ cầm điện thoại xem là ai gửi tin nhắn cho mình.

【Chú xấu xa lớn lên đẹp trai: Ngày mai lại đến thăm chú không? 】

Tống Du thò đầu qua nhìn, "Đây là ai? Sao lại đặt tên như vậy, còn là chú xấu xa?"wattpadtien161099

Một tin nhắn là một hào, tiền trong điện thoại của Lộ Chỉ không đủ. Cậu không trả lời coi như là từ chối.

Tần Tư Hoán hỏi một câu làm cậu quá xấu hổ.

Năm sau cháu được 18 tuổi rồi, vế phía sau chính là --

Có nghĩ đến chuyện kết hôn hay không?

Nghĩ đến câu phía trước của Tần Tư Hoán, rất dễ làm người khác hiểu sai nghĩa nha.

Lộ Chỉ biết rõ Tần Tư Hoán đối với cậu không có cái suy nghĩ kia, nhưng mà cậu cứ cảm thấy, là hắn có cái ý nghĩa đó với cậu.

Cậu không biết có phải là Tần Tư Hoán đối với ai cũng vậy hay không. Nhưng mà Lộ Chỉ lại không muốn qua lại với hắn cho lắm.

Tần Tư Hoán ánh mắt mỗi lần khi nhìn cậu đều không có ý tốt, nói tóm lại chính là không có thiện cảm lắm.

Lộ Dao cầm điện thoại la lên: "Oa! Anh, anh Tống Du, trung tâm thành phố mới mở một trung tâm bắn súng, bạn của em còn đến đó chơi! Còn chụp rất nhiều hình! Anh nhìn cây súng này đi rất là đẹp nha! Nghe bạn em nói rất là thú vị và kích thích!"

"Chúng ta đi không?" Lộ Chỉ với Tống Du đồng thanh nói.

Con trai đều rất có hứng thú đối với bắn súng, trạch nam Lộ Chỉ và Tống Du cũng không ngoại lệ. Bọn họ đã muốn đi từ lâu nhưng mà ở trung tâm thành phố, có hơi xa. Nhưng lại không cho người ngoài vào.

Mở một trung tâm như vậy, thật sự là rất kích thích nha.

"Không thể," Lộ Dao lắc đầu, có hơi hâm mộ: "Bạn học kia của em có người nhà ở trong quân đội, có đeo quân hàm, bạn ấy cũng chỉ đi theo chơi."

"À."

Lộ Chỉ lập tức không còn hứng thú, Tống Du cũng không có hứng thú luôn, hai người tiếp tục im lặng chơi game.

Lộ Dao thấy vậy, phủng mặt nói: "Nếu em cũng có anh ở trong quân đội là được rồi, cũng có thể dẫn em đi chơi."

"Em nghĩ cũng đừng nghĩ, tiểu Chỉ hả? Làm gì cũng không được, chỉ có chơi game là giỏi nhất." Tống Du nói: "Còn không bằng em đi năn nỉ người bạn kia."

Lộ Chỉ cũng đáp lễ lại: "Dao Dao, hay là em kêu anh Ngạn Tổ của mình đi tham gia quân ngũ đi, Ngạn Tổ vừa đen vừa mạnh mẽ, cậu ta nhất định được lên chức thiếu tướng nha."

Lộ Dao cạn lời với hai người này: "Hai người có thể đừng trẻ con như thế được không? Anh, anh xem trong quân nhiều người đẹp như thế! Anh cũng không muốn đi hả?"

"Anh của em," Lộ Chỉ vươn ngón trỏ, quơ quơ, cà lơ phất phơ nói: "Không vào quân ngũ cũng đẹp."

*

Mùng chín năm mới, năm cũ còn chưa qua hết, phố lớn ngõ nhỏ ở đâu cũng đầy vui vẽ hứng khởi.

Tần Tư Hoán ra viện, máu bầm trên lưng cũng tan gần hết rồi, Kiều Định đến bệnh viện để làm thủ tục xuất viện giúp hắn.

Chiếc Maybach màu đen đậu ở gần đó, Tần Tư Hoán mở cửa sau ra, mới vừa ngồi xuống, liền nghe thấy Kiều Định thở dài: "Boss, nói cho anh biết một tin tốt."

"Tin gì?"

"Tần đổng ngừng công việc của anh tại công ty rồi." Kiều Định từ kính chiếu hậu quan sát sắc mặt của Boss nhà mình, châm chước nói: "Tần đổng nói, chỉ cần anh chịu nhận sai, thì sẽ vẫn là con trai ngoan của ông, anh vẫn sẽ là người thừa kế duy nhất của Tuấn Thành."

"Nhận sai như thế nào?" Tần Tư Hoán cười khẽ hỏi, ông điệu hắn ôn hòa, giống như là đang nói đến một vấn đề nhỏ. Bởi vì việc quá nhỏ, nên không đáng để quan tâm.

Kiều Định khởi động xe, đều hòa bên trong xe rất ấm áp, hắn nhìn dòng xe trước mặt, nói: "Tần đổng sẽ giới thiệu một cô gái cho anh, nói rằng muốn anh kết hôn trong năm nay."

"Rồi sao nữa."

"Boss," Kiều Định quay đầu, "Mấy ngày nay liên tục có người đến để hủy hợp đồng, tôi có hỏi một người trong số đó, người đó nói là do ba anh yêu cầu. Tôi nói thật, thật sự thì Tần phu nhân nói cũng đúng, anh cũng không cần đem chuyện của Lộ Chỉ nói trước mặt của Tần đổng. Nói với Tần đổng không giống như nói với những người khác đâu, anh chỉ cần bao dưỡng Lộ Chỉ là được, chỉ cần không quậy đến trước mặt của người lớn là được, thì anh muốn yêu đương như thế nào cũng được."

Kiều Định nói như thế, nhưng hắn cũng rất bội phục Boss của mình.

Có dưới áp bức của Tần Minh, theo đuổi tình yêu của mình. Nhưng hắn vẫn là trợ lý của Tần Tư Hoán nha, hắn vẫn còn muốn ăn cơm --

"Tôi cảm thấy anh làm như thế cũng không sai, nhưng dù ra sao, vẫn là ba của anh nắm quyền, anh đối nghịch với ông ấy, chúng ta cũng......"

Tần Tư Hoán bắt chéo chân, "Kiều Định, cậu theo tôi lâu như vậy, cậu có muốn đổi chỗ làm khác không?"

"...... Anh muốn đuổi việc tôi hả?"

"Cậu cảm thấy như thế nào?" Tần Tư Hoán cũng không thèm nói rõ, thích nói chuyện nữa vời chơi.

Kiều Định chớp mắt một cái liền nghẹn ngào: "Boss, anh không thể không cần tôi, anh đã quên rồi hả, tôi đi theo anh từ lúc anh còn hai bàn tay trắng, anh so với người khác là hiểu rõ nhất, anh......"

"Tôi tính qua nước Anh." Tần Tư Hoán cắt ngang lời hắn, "Vốn dĩ tôi cũng coi thường tài sản mà ông ta để lại cho tôi, tôi cũng không muốn tiếp quản Tuấn Thành, tôi muốn qua Anh để bắt đầu lại."

Kiều Định dại ra: "Nhưng mà......"

Bọn họ ở thành phố L cũng đã đứng vững rồi, không cần đến Anh đâu.

Kiều Định có hơi lưu luyến thị trường phát triển của thành phố L nha.

Tần Tư Hoán biết Kiều Định đang nghĩ cái gì, hắn dựa lưng vào phía sau, nói: "Kiều Định, năm đầu tiên chúng ta sẽ làm về bảo hiểm, cậu đi theo tôi chạy từ nhà này đến nhà khác, lúc đó tôi nghĩ, sau này sự nghiệp tôi lớn hơn, chỉ cần tôi có thịt để ăn, thì cậu cũng có."

Nhớ lại chuyện cũ, Kiều Định càng thương tâm: "Sau đó anh bị bà mình đánh một gậy. Liền không đi bán bảo hiểm nữa."

"Cho nên sau đó chúng ta lại làm về lĩnh vực khai phá. Lúc vừa mới bắt đầu, công ty của chúng ta chỉ có ba người, nếu là không có cậu, khẳng định cũng sẽ không có thành tựu như ngày hôm nay."tien161099

"Boss, tôi đi theo anh." Kiều Định hạ quyết tâm: "Tôi đi theo anh đến nước Anh."

"Cảm ơn." Tần Tư Hoán vỗ vai hắn: "Kiều Định, chỉ cần tôi còn, cậu nhất định sẽ không bị đói."

Sau khi ra quyết định, Tần Tư Hoán liền bắt đầu bán cổ phần của mình đi, cầm lấy một số tiền, qua Anh bắt đầu lại.

Công ty bắt đầu tìm kiếm người tài, còn có yêu cầu về mảng nghiệp vụ, mấy ngày nay còn cực hơn cả mấy năm qua.

Chờ cho hắn không cần phải vội vàng nữa, tìm được chỗ ở bên kia, thì cũng đã hết tháng đầu tiên của năm mới.

Lúc gần 7 giờ, Tần Tư Hoán đang ngồi trong văn phòng, mắt nhìn thẳng về phía sofa. Lần đó Lộ Chỉ đến văn phòng của hắn để chơi game, ngồi ở trên sofa, dựa vào vai hắn ngủ cả đêm.

Sofa cũng đã đổi cái mới, máy tính trong văn phòng cũng không còn nữa, Tần Tư Hoán ngồi trước bàn làm việc, tay xoa trán.

Hắn lần đầu tiên ra quyết định, vì người mà mình thích phải làm một chút gì đó.

Ngoại trừ việc xây dựng công ty mới, đi đến một đất nước khác để bắt đầu, thoát khỏi sự khống chế của gia đình.

Ánh nắng chiều dần chuyển sang màu cam, Tần Tư Hoán đăng ký ở chỗ bảo vệ, đi đến lớp học của Lộ Chỉ.

Cao trung năm nhất đã bắt đầu tiết tự học buổi tối, học sinh lớp một đang ngồi làm đề, Lộ Chỉ ngồi bàn đầu đếm ngược, cắn bút nghiêm túc làm bài.

Trên bục giảng không có giáo viên, chỉ có cán bộ kỷ luật ngồi duy trì trật tự.

Tần Tư Hoán ở trên cửa sổ phía sau gõ gõ, "Tiểu Chỉ."

Lộ Chỉ quay đầu lại, đôi mắt còn hơi mơ màng: "Hả?"

"Đi chơi không?" Tần Tư Hoán cong môi, thấp giọng: "Dẫn cháu đi chơi."

Lộ Chỉ liếc mắt nhìn xung quanh, các bạn học đang tập trung làm bài, Tống Du nằm bò ra ngủ, cậu buông bút, từ cửa sau đi ra ngoài.

Tần Tư Hoán dẫn cậu đến chỗ ngoặt, nói: "Qua mấy ngày nữa chú phải đi rồi."

"A? Đi đâu?" Lộ Chỉ ngạc nhiên. Cậu cao 1m74, lúc nhìn Tần Tư Hoán, vẫn phải ngẩng đầu.

"Bồi chú đi chơi chút đi." Tần Tư Hoán không trả lời, hắn rũ mắt, ngón tay xoa xoa má Lộ Chỉ: "Chúng ta trèo tường ra ngoài đi."

Lộ Chỉ: ???

Tần Tư Hoán đi ở phía trước, trên đường còn gặp thầy giám thị.

Lộ Chỉ hơi khẩn trương, sợ bị phát hiện, Tần Tư Hoán lại thản nhiên nói: "Dẫn cháu trai ra ngoài một chuyến, xin thầy cứ tiếp tục công việc."

Từ khu dạy học đến sân thể dục là cả đoạn đường dài, gió đêm thổi qua, Lộ Chỉ thoải mái đến híp mắt, "Chú Tần, chúng ta đi đâu vậy?"

"Đến câu lạc bộ bắn súng." Hôm nay Tần Tư Hoán mặc một bộ đồ thể thao có màu lam nhạt, trên chân còn mang thêm một đôi giày thể thao, nhìn có hơi lười biếng.

Nghe thấy là đến đó, mắt Lộ Chỉ liền sáng lên: "Dạ!"

Lộ Chỉ ngày thường đi học cũng không có nghiêm túc lắm, tiết nên trốn cũng trơn, nhưng thành tích của cậu cũng rất tốt, hơn nữa Lộ Mạnh Thịnh có tiền, cũng có tặng quà cho thầy chủ nhiệm, nên thầy cũng không có quản cậu.

Nhưng mà trèo tường trốn ra ngoài lại là lần đầu tiên.

Lộ Chỉ nhìn bức tường cao cao, nuốt một ngụm nước miếng: "Chú Tần, thực sự phải trèo hả?"

"Đúng rồi." Tần Tư Hoán xoa nhẹ ót cậu: "Đừng sợ?"

Lộ Chỉ nghiêng đầu, lẩm bẩm: "...... Không phải."

Tần Tư Hoán ngồi xổm cạnh chân tường, nâng cằm chỉ chỉ vai mình: "Đi lên."

Lộ Chỉ đỡ tường, sợ đạp đau Tần Tư Hoán, cậu rất cẩn thận dẫm chân lên. Tay người đàn ông nắm lấy cẳng chân cậu.

Lộ Chỉ lại liếc nhìn mấy miếng thủy tinh trên đầu tường, chân nhũn ra, hắn không dám leo lên, đem chân buông xuống: "Chú Tần, đi ra cửa đi, cái này......"

Cậu vừa mới nói được một nữa, trên má đã có xúc cảm rất ấm áp.

Cảm giác rất mềm mại.

Lộ Chỉ trợn mắt, ngừng thở.

Tần Tư Hoán hôn cậu.

Một tiếng trấn an rất nhẹ nhàng: "Đừng sợ."

Tác giả có lời muốn nói:
-----------*--------------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.

Tui thật hâm mộ tình yêu của chú Tần giành cho Lộ Chỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top