ZingTruyen.biz

[EDIT/ ĐAM MỸ/ ST] BỊ TRÚC MÃ ĐỐI THỦ CHÈN ÉP

Chương 15

Tranlam1133

15. Trong giấc mơ, bị mọi người phát hiện, suýt bị cưỡng hiếp tập thể/ Cậu hiểu rằng không thể tách khỏi con cặc của anh.

Cuối cùng, hai người im lặng rời khỏi phòng dụng cụ thể dục.

An Tông sống trong ký túc xá của trường, nhưng Phó Tông Châu mới chuyển đến, chưa hoàn thành thủ tục chỗ ở nên chỉ có thể học ngoại trú một thời gian.

Nhìn thấy bóng dáng Phó Tông Châu dần dần biến mất ở cổng trường, An Tông cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Thật đáng sợ... Vừa rồi Phó Tông Châu trông như muốn ăn thịt cậu vậy.

An Tông không dám nói lời nào, cúi đầu âm thầm nuốt nước bọt, cố gắng bình ổn nhịp tim đang đập nhanh.

Sau khi trở về ký túc xá, đêm đó cậu gặp ác mộng.

Trong giấc mơ, Phó Tông Châu vẫn là bạn cùng bàn của cậu, tiếp tục cốt truyện ban ngày, Phó Tông Châu không ngừng làm mấy thủ đoạn nhỏ dưới gầm bàn. Nhưng không giống như hiện thực, lần này họ bị phát hiện.

Ánh nhìn kỳ lại từ bạn cùng lớp, giáo viên trên bục giảng bọn họ ra ngoài, An Tông xấu hổ đến run người, nhưng Phó Tông Châu càng ngày càng kiêu ngạo, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của người khác.

Quần áo được cuộn lên để lộ toàn bộ ngực, Phó Tông Châu bế An Tông lên bàn rồi đẩy cậu xuống. Tiếng kêu bị nuốt vào miệng, cẳng chân bị buộc phải quấn quanh eo của Phó Tông Châu.

Cơ thể trần trụi của Phó Tông Châu lộ ra trước mắt mọi người, mỗi lần chạm vào Phó Tông Châu đều trở nên thật sống động. Những đường nét gợi cảm cọ xát vào đầu ngón tay khẽ run của An Tông, cảm giác xấu hổ bao trùm hết đầu óc của cậu như một ngọn lửa nóng rực.

Tiếng xì xào xung quanh của các bạn cùng lớp rất mơ hồ, nhưng An Tông dễ dàng hiểu được.

Họ nói cậu là một con đĩ, một đứa khốn vô liêm sỉ.

Họ nói cậu không thể sống thiếu đàn ông dù một giây, đã hứng tình ngay trong giờ học còn dám quyến rũ học sinh mới chuyển trường.

Nước mắt An Tông rơi xuống, muốn lắc đầu nói không phải, lúc này Phó Tông Châu rút ngón tay ra khỏi cơ thể cậu, cho cậu xem chất nhầy dính trên ngón trỏ của mình rồi nói: “Nhìn xem, sao có thể nhiều nước đến vậy ta."

"Có phải rất phấn khích khi bị họ nhìn lồn bị họ nói em là một con điếm phải không?"

Dịch âm đạo trong suốt trượt theo kẽ ngón tay của anh như sợi chỉ, khi rơi xuống mặt An Công còn mang theo mùi tanh thoang thoảng.

Lúc này, một số học sinh khác kêu lên, bảo cậu hình như có một cái bướm non.

Lòng An Tông bỗng nhiên trầm xuống.

Những học sinh đang ngồi trên ghế lặp đi lặp lại những từ như NPC được cài đặt mặc định đột nhiên sống dậy, lần lượt đứng dậy khỏi chỗ ngồi rồi đi về phía An Tông.

An Tông sợ hãi muốn rời đi, nhưng Phó Tông Châu kiên quyết ngăn cản.

"Sợ cái gì? Chẳng phải chính em cũng thích người khác đối xử với mình như vậy sao?"

Phó Tông Châu vừa dứt lời, An Tông liền cảm giác được có một bàn tay chạm vào mông mình.

Nhưng lúc này tay trái của Phó Tông Châu đang giữ chặt hai cổ tay của cậu, tay phải của anh lại đưa ra trước mặt An Tông cho cậu xem chất lỏng trong suốt treo trên đầu ngón tay.

Vậy bàn tay đó là của ai...

"Ah!"

Những ngón tay xa lạ đồng loạt thọc vào con sò nhỏ, không hề tinh tế cũng không hề dịu dàng như Phó Tông Châu, người kia thọc cùng lúc bốn ngón tay vào khiến sắc mặt An Tông lập tức tái nhợt, eo chợt run lên.

“Thật mềm mại, thật nóng bỏng.” An Tông nghe có người kêu lên, ngón tay xa lạ không ngừng ra vào trong lỗ lồn của cậu, động tác đâm rút rất thô bạo.

An Tông chỉ cảm thấy vách thịt bị cọ xát nóng bừng, nhưng cơ thể lại tự động tiết ra dịch bôi trơn để tạo điều kiện cho người khác di chuyển càng thêm gợi tình.

"Má nó cái lồn đĩ vẫn có thể chảy thêm nước, kỳ diệu ghê."

"Thật sự thần kỳ như vậy sao? Cho tao thử với."

Khi âm thanh lọt vào tai ngày càng nhiều, An Tông cảm nhận được có nhiều bàn tay đang bò lên cơ thể mình.

Những bàn tay này có thô ráp có mềm mại, có ngón tay dày, có ngón tay gầy, nhưng đều điên cuồng bao phủ lấy cơ thể cậu như những chiếc xúc tu nhanh nhảu chiếm trọn toàn bộ cơ thể An Tông.

Tim An Tông đập loạn xạ, gần như hét lên, nhưng cơ thể lại không cử động được.

Nước mắt tuôn thành từng dòng lớn, An Tông lâm vào sợ hãi tột độ, ngoại trừ Phó Tông Châu cậu không còn ai để dựa vào, chỉ có thể liều mạng co rúm vào vòng tay của anh, khóc lóc ôm lấy cánh tay Phó Tông Châu, cầu xin anh cứu mình. Thay vì bị một nhóm người quấy rối và xâm phạm, thà bị một mình Phó Tông Châu làm tình còn tốt hơn nhiều.

Khi đối mặt với một tình huống khó xử, tiêu chuẩn của một người thường giảm xuống nhanh chóng.

An Tông bất đắc dĩ ngẩng đầu lên thút thít, mặt dày nói với Phó Tông Châu: “Em không muốn người khác chạm vào em… Làm ơn, em chỉ muốn bị một mình anh chịch thôi, xin hãy mang em đi.”

Giọng điệu của Phó Tông Châu vô tư, kéo dài giọng: "Ồ? Nhưng tôi..."

Phó Tông Châu muốn cự tuyệt cậu sao?

Tại sao lại từ chối cậu chứ? Không phải anh nói... không phải anh nói thích cậu sao?

Có thứ gì đó trơn trượt chèn vào chân cậu, người chưa có nhiều kinh nghiệm như cậu cũng lập tức nhận ra đó là gì.

…Đó là dương vật của ai đó.

Thần kinh của cậu đột nhiên căng thẳng đến cực điểm, An Tông vội vàng mở mắt ra, lúc nhìn thấy trần nhà trắng xóa mới biết hóa ra tất cả chỉ là một giấc mơ.

Ngực và lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, ga trải giường cũng ẩm ướt, lòng bàn tay An Tông yếu ớt đến mức không còn sức lực để đẩy mình ra khỏi giường.

Thật đáng sợ.

Trong giấc mơ, bị một đám người vây quanh động đậy tay chân như thật sự vừa diễn ra, lúc An Tông cử động chân, thậm chí còn cảm thấy trong âm đạo của mình có thứ gì đó kỳ lạ.

Sau khi miễn cưỡng tắm rửa rồi đến trường, cả ngày hôm đó An Tông không thể nhìn thẳng vào các bạn cùng lớp và giáo viên.

Tuy nhiên, điều khiến An Tông ngạc nhiên là Phó Tông Châu có khá yên phận.

Không giống như ngày hôm qua phớt lờ anh vì tức giận, cậu vẫn nói chuyện với anh bình thường, nhưng cũng chỉ giới hạn ở mức giao tiếp mà thôi.

Sự tiếp xúc thân thể thoáng qua tưởng như không tồn tại, bên tai cậu không còn những lời tán tỉnh, nơi nhạy cảm cũng không bị chạm vào nữa.

Nhìn Phó Tông Châu có vẻ chán nản, vui vẻ xong liền lui về ranh giới bạn bè, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì quá đáng.

An Tông không biết mình nên có tâm tình như thế nào. Hiển nhiên cậu phải vui mừng chứ, dù sao tách khỏi Phó Tông Châu là điều cậu đã mong muốn từ lâu, bởi vì dục vọng mãnh liệt của đối phương chính là vấn đề quá sức đối với cậu, nhưng khi ngày đó đến, An Tông lại cảm thấy bơ vơ.

Những cảnh tượng ân ái đó thỉnh thoảng hiện lên trong đầu cậu, An Tông đơn phương quyết định chỉ cần trốn trên giường tự giải tỏa dục vọng là sẽ ổn, đành lén lút xem phim sex sau khi tan trường làm xong bài tập vốn không nhiều.

Ánh sáng yếu ớt chiếu xuống khuôn mặt nóng bừng khiến An Tông cảm thấy choáng váng, thay vì vuốt ve dương vật, tay cậu không tự chủ đưa xuống dưới đút vào khe lồn của mình. Đến khi nhận ra mình đang thủ dâm ở đâu, sắc mặt An Tông nhất thời tái nhợt.

Cậu không thể tự lừa dối mình nữa rồi. Cậu thật sự đã bị Phó Tông Châu đụ đến nỗi không thể sống nếu thiếu đàn ông.
An Tông không muốn tiếp nhận sự thật này.

Đúng lúc đó, cơ hội để cậu cứu vãn xu hướng tình dục của mình đã đến.

Hai ngày nữa sẽ có một kỳ nghỉ ngắn, học sinh cấp 3 hiếm khi có thời gian nghỉ ngơi nên lớp trưởng đã mời mọi người lập nhóm đi chơi.

Bình thường An Tông sẽ không bao giờ tham gia mấy trò này, cậu không phải là người thích tham gia vào những cuộc vui như thế này, phần lớn thời gian thư thái cũng chỉ muốn dành cho mấy người bạn trong nhóm nhỏ của mình.

Nhưng lần này, sau khi nhìn chằm chằm vào danh sách đăng ký một lúc, cậu đột nhiên điền tên mình vào.

Phó Tông Châu ở bên cạnh đột nhiên quay đầu lại: “Sao, muốn đi chơi à?”

An Tông nhìn chằm chằm anh, chậm rãi gật đầu.

Phó Tông Châu trầm mặc một lát.
“…À, lần này có khá nhiều cô gái đi cùng đấy.”

Lý do quyết định tham gia đột nhiên bị Phó Tông Châu vạch ra, tim An Tông đập thình thịch, nhưng vẫn gật đầu như không có chuyện gì: “Đúng vậy, hơn một nửa là con gái rồi, chắc tại người khởi xướng là nữ.”

Phó Tông Châu không nói gì, An Tông lại đưa mắt nhìn về phía màn hình điện thoại, chợt phát hiện Phó Tông Châu cũng đã đăng ký.
“Anh cũng đi à?” An Tông kinh ngạc ngẩng đầu lên.

“Sao, tôi không được đi?” Phó Tông Châu khẽ nheo mắt lại, trong chốc lát sự lạnh lẽo thoáng hiện xuyên qua người cậu.

An Tông lắc đầu nhanh hơn cậu nghĩ: "Không, không... muốn đi thì cứ đi thôi."

Tâm tình vốn khá hưng phấn bị dội một gáo nước lạnh, đến ngày, An Tông cố gắng lấy lại tinh thần, thu dọn đồ đạc rồi bước ra khỏi ký túc xá.

Phó Tông Châu đang đứng ngoài cửa ký túc xá chờ cậu.

“Em còn cố ý ăn diện à?” Phó Tông Châu nhìn anh, nhướng mày.

An Tông luôn cảm thấy ngại ngùng vì bị nhìn thấu, nghe vậy không dám nhìn Phó Tông Châu, chỉ gật đầu, bước nhanh tới trước mặt Phó Tông Châu.

An Tông quyết định tham dự bữa tiệc này là để có thể tiếp xúc nhiều hơn với các cô gái và lấy lại niềm đam mê cũng như tình yêu với người khác giới. Nhưng vì sự xuất hiện của Phó Tông Châu, kế hoạch ban đầu này buộc phải thất bại. Nhưng thực tế, Phó Tông Châu không có ý ngăn cậu.

Anh chỉ dang đôi chân dài ra ngồi cạnh An Tông khiến các cô gái không để ý đến cậu mà tập trung vào Phó Tông Châu. Sắc mặt An Tông tái xanh, nghĩ thầm nếu biết Phó Tông Châu tới thì không nên tham gia làm mọe gì.

Phó Tông Châu nhìn cậu, vẻ mặt ân cần khác thường: “Tôi ngồi ở đây có ảnh hưởng gì đến em không?”

"...Hả?" An Tông quay đầu lại, kinh hãi nhìn Phó Tông Châu. Đây đâu phải là điều Phó Tông Châu sẽ nói ra.

Nếu không phải biết chắc đây là thế giới duy vật, hẳn là cậu đã cho rằng Phó Tông Châu đã bị người ta đánh tráo.

Nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của cậu, Phó Tông Châu khẽ mỉm cười, đưa tay sờ sờ đầu An Tông, xoa mái tóc đen ngắn của cậu. Lực tuy nhẹ nhưng lại mang đến cảm giác nguy hiểm như báo hiệu cổ cậu có thể bị bẻ gãy bất cứ lúc nào.

"Nếu em nghĩ tôi đang cản đường, tôi có thể rời khỏi đây vì em."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz