ZingTruyen.Top

Edit Chuyen Ver Cong Luoc Tra Nam Allsana

Editor: MilliiFran

"Được, cảm ơn cô giáo. Khiến cô vất vả, lần sau nhất định em sẽ dạy dỗ em trai thật tốt. Làm phiền cô rồi ạ!"

Sa Hạ cười tủm tỉm từ trong văn phòng giáo viên đi ra, nhìn đám học sinh vừa mới tan học dưới lầu, chuẩn xác thấy được một dáng người bụ bẫm, đeo cặp sách, tư thế thong thả mà đi như vịt bơi, Sa Hạ muốn bỏ qua e là cũng khó.

Cô cười cười, trước tiên đuổi kịp đã. Hiện tại vừa lúc là giữa trưa, đa phần học sinh trong trường đều sẽ về nhà ăn cơm, rất ít học sinh ở lại. Kể cả ở lại, đa phần cũng đều ở các tiệm ăn vặt bên ngoài ăn các loại mì xào, đồ ăn linh tinh, nếu không thì sẽ ở lại lớp học ăn cơm trưa chính mình mang đến.

Trường học cũng có nhà ăn, đáng tiếc người đi không nhiều lắm, khiến cho nhà ăn kia vẫn luôn vắng vẻ, chỉ có nơi một số giáo viên hay ăn cơm là tương đối sạch sẽ ngăn nắp. Nhà ăn này đến bây giờ vẫn chưa đóng cửa, cũng là bởi vì được các giáo viên này giúp đỡ.

Mà hiện tại Đồng Mẫn thế nhưng lại hướng nhà ăn kia đi tới. Sa Hạ vẫn luôn chậm rãi đi theo hắn, nhìn hắn lấy một cái khay sắt, sau đó từ trong túi móc ra một ít tiền, đưa cho bác chia cơm. Sa Hạ thấy bác ấy thở dài, múc một muỗng lớn cải trắng đậu phụ vào khay của hắn, thấy người bên cạnh không để ý, lại vội vàng múc thêm một muỗng nhỏ thịt bên cạnh.

"Đi mau......"

Thấy thế, đôi mắt Đồng Mẫn liền sáng lên một chút, chưa đi khỏi đã lập tức dùng tay bốc thịt cho vào miệng, tươi cười với bác chia cơm, rồi chậm rãi đi xới một bát cơm, ngồi ở vị trí gần cửa, vui vẻ ăn.

Sau đó Sa Hạ liền nhìn hắn xới thêm một bát cơm, lại xới thêm một bát cơm, ăn xong ba bát cơm lớn, trong sắc mặt đen sì của bà chủ nhà ăn, rốt cuộc mới thỏa mãn ợ một cái. Nhà ăn chỉ cần mua khay đồ ăn là có thể thêm cơm miễn phí, không giới hạn. Chờ Đồng Mẫn đi rồi, Sa Hạ mới nghe thấy giọng bà chủ quát lớn.

"...Có phải không muốn làm việc nữa hay không? Hả? Lần sau thằng nhãi ranh nãy này tới cô đừng bán đồ ăn cho nó. Mỗi lần đều có thể ăn tận ba bát cơm lớn, 5 mao tiền tôi mua gạo còn không đủ, cô còn trộm cho hắn mấy miếng thịt, không phải đồ của cô, cô mới không xót..."

Câu nói kế tiếp, Sa Hạ đã không muốn nghe. Mà chờ cô đi ra ngoài không bao xa, liền thấy Đồng Mẫn quẹo vào một cái đình nhỏ phía sau trường hóng gió, ngó xung quanh không có người, lúc này mới lấy sách vở của bản thân ra, lớn tiếng đọc. Lớp một thật đúng là không học thứ gì, tới tới lui lui cũng chỉ có mấy cái a o e kia, nhưng làm Sa Hạ nhọc lòng chính là, đến mấy cái ghép vần như vậy, bé mập này cũng cứ đọc rồi lại quên, cô nghe đã thấy mệt. Lại không ngờ trong lúc không để ý, đối phương thế nhưng lại nhìn chằm chằm về phía cô. Thời điểm Sa Hạ còn đang suy nghĩ nên trốn hay là nên đi lên trước, bé mập kia thế nhưng đã kinh hỉ kêu lên.

"Là chị, chị gái quả táo......"

Chị gái quả táo?

Thì ra cảm giác tồn tại của chính mình còn không bằng một quả táo?

Nhưng đứa nhóc đã gọi như thế, Sa Hạ cũng chỉ đành tiến đến.

"Sao em lại ở đây? Chị vừa thấy em ở nhà ăn, không dám gọi, lại thấy em đi đến đây. Dù sao chị giữa trưa không có việc gì, nên mới tới đây xem em làm gì!"

"Tôi..."

Có thể là cảm thấy vô cùng có khả năng bị người ngoài nghe được chính mình vừa rồi lớn tiếng đọc ghép vần, mặt Đồng Mẫn đỏ lên. Sa Hạ thấy thế, ở trong lòng cười thầm, lại làm bộ không thèm để ý mà ngồi xuống cạnh cặp sách của hắn.

"Chị hôm nay cũng mang táo, có muốn ăn không?"

Nghe vậy, đôi mắt bé mập đột nhiên sáng rỡ, nhưng có thể là nghĩ đến chính mình luôn ăn đồ ăn của người khác thì không tốt lắm, thái độ lại có chút ngượng ngùng.

"Tôi...... Tôi có thể ăn sao?"

"Đương nhiên là có thể, chị trưa nay ăn quá no, căn bản ăn không nổi..."

Đoạn, Sa Hạ nhanh chóng từ cặp sách lấy ra quả táo đỏ sáng này mình mang theo, đưa tới trước mặt Đồng Mẫn, vẻ mặt cổ vũ. Thấy thế, bé mập lập tức nhận lấy quả táo, mau chóng gặm sạch sẽ. Buổi trưa ăn nhiều cơm như vậy còn có thể gặm hết một quả táo lớn, đứa nhỏ này ăn uống thật không tồi, nhưng vừa nhớ tới thông tin cô thăm dò được ở chỗ chủ nhiệm lớp hắn lúc nãy, liền có chút cười không nổi. Chủ nhiệm lớp ngữ khí cũng là bất đắc dĩ, lại buồn bực.

Kỳ thực Đồng Mẫn hẳn là nên nhập học năm ngoái, khi đó hắn cũng là một bé trai diện mạo vô cùng đáng yêu, đặc biệt thông minh, kiểm tra nhập học thậm chí còn đứng đầu cả lớp.

Đáng tiếc, một ngày nọ, gia đình ba người thế nhưng ở trên đường tới trường xảy ra tai nạn giao thông. Xe bị hất văng, quay vòng vài cái, ba mẹ Diệp đều tử vong. Đồng Mẫn nếu không phải được mẹ hắn gắt gao ôm vào trong ngực, chỉ sợ cũng đã đi theo họ rồi. Nhưng chính là sống sót, trên người vẫn có vài vết thương, não cũng bị chấn động. Ông bà hắn cũng do sợ đứa cháu nhỏ gặp di chứng nên cho hắn uống đủ loại thuốc bổ.

Cũng là vì lí do đó nên cả người Đồng Mẫn mời phình ra như quả bóng thế này. Dưới tác dụng của thuốc, sức ăn của trẻ con lại khoẻ, mỗi ngày không được ăn nhiều đồ ăn liền đói, đói lả. Ông bà cũng xót cháu, cảm thấy có thể ăn là chuyện tốt nên không hạn chế, kết quả nuôi hắn thành một bộ dáng béo lùn chắc nịch như hiện tại. Mà cha mẹ hắn bởi vì làm buôn bán bên ngoài vay mượn mấy chục vạn tiền tiết kiệm, hiện tại người không còn, sở hữu nợ nần đều dồn lên vai hai ông bà già, khiến họ ngày đêm lo lắng.

Đồng Mẫn cũng bởi vì ngày thường ăn không đủ no mà đi trộm cơm trưa của bạn học, khiến cho mối quan hệ với học sinh cùng lớp rất tệ. Gần đây nhất như là trộm nghiện rồi, còn trộm mất cái vòng tay làm bằng ngọc của một cô bé, khiến bố mẹ bên kia không ngừng liên tục tìm đến đây, khăng khăng yêu cầu chuyển con mình sang lớp khác, không muốn học chung lớp với Đồng Mẫn.

Đây là tin tức mà khi Sa Hạ đóng giả chị họ của Đồng Mẫn hỏi thăm được từ chủ nhiệm lớp hắn. Bất quá, chỉ bằng việc bé mập ngày đó ở công viên khóc thê thảm như vậy, Sa Hạ liền biết ở đây khẳng định là có ẩn tình.

Nhưng hiện tại cũng chưa thể vội vàng được.

Lúc sau mỗi ngày giữa trưa Sa Hạ đềusẽ lại đây cấp tiểu mập mạp mang quả táo, tìm lấycớ đều là chính mình ăn không vô, rốt cuộc tuổi cònnhỏ, hảo lừa dối, hắn căn bản là không hoài nghi quáSa Hạ nói chuyện thật giả, ngược lại đãi nàng càngthêm thân cận lên.
Một ngày này nàng ở trên lầu đihọc thượng hảo hảo, bỗng nhiên đã bị người kêu đixuống, lý do là nàng biểu đệ cùng người đánh nhau, xảnhân gia tiểu nữ hài bím tóc, ngay cả mặt đều thiếuchút nữa trảo phá.
Sa Hạ một chút lâu thấy đó làhùng hổ, cùng cái tiểu sư tử giống nhau Đồng Mẫnđang đứng ở mọi người trước mặt, thở hổn hển,gào thét lớn, "Không phải ta, không phải ta, ta là cóăn vụng đồng học cơm trưa, nhưng ai kêu bọn họ ngàythường kêu ta tên mập chết tiệt, nói ta tiếp sức chạythời điểm kéo lớp học chân sau, đều ghét bỏ ta,không cùng ta chơi, chính là ta trước nay đều không cólấy qua tay vòng tay, là Khả Phi oan uổng ta, là nàng chínhmình đánh mất, nàng oan uổng ta, nàng chính là oan uổngta......"
Mà bị hắn béo ngón tay chỉ vào còn lại làcái xinh xinh đẹp đẹp tiểu nữ hài, đầy mặt đều lànước mắt, tóc cũng là rời rạc, trên mặt còn treo mộtđạo vệt đỏ, còn hảo không trầy da.
Nàng trướcngười đứng còn lại là một đôi sắc mặt thâm trầmđại nhân, che chở chính mình nữ nhi, nhìn trước mặtliền kém không la lối khóc lóc tiểu mập mạp, trong mắtghét bỏ không cần quá rõ ràng.
"Chu lão sư, mặc kệnói như thế nào, ta cũng không dám làm ta nữ nhi cùngloại này hài tử đãi ở cùng lớp, ngươi nhìn xem, ngươinhìn xem, này trên mặt, này trên người, nữ nhi của tađưa tới trường học là tới tiếp thu giáo dục, cũngkhông phải là đưa lại đây bị người đánh chửi......"
SaHạ xuất hiện, trực tiếp liền khiến cho phòng trong mọingười đôi mắt triều nàng nhìn lại đây.
"Lão sưhảo."
Sa Hạ lễ phép ân cần thăm hỏi nói.
Màvừa thấy là nàng, tiểu mập mạp khí thế một chútliền đồi xuống dưới, cúi đầu cũng không dám xemnàng, giống như là làm sai sự tình gì dường như.
Thấythế, Sa Hạ trực tiếp liền cười đi đến, cong hạthân liền đem Đồng Mẫn tay dắt tới rồi trong tay chínhmình, "Ngượng ngùng, thúc thúc a di, tiểu xa là ta biểuđệ, cha mẹ không ở hắn bên người, có chuyện gì cácngươi có thể cùng ta nói."
Sa Hạ thái độ trướcsau không kiêu ngạo không siểm nịnh, chính là chọn tậtxấu cũng chọn không ra.
Vừa thấy nàng tới, chủnhiệm lớp nháy mắt liền đại thở phào nhẹ nhõm, vộiđem việc này tiền căn hậu quả nói ra.
Nói là nguyênbản này vòng tay sự tình đều đã kết thúc, không giảiquyết được gì, ai biết hôm nay ở lớp học thời điểm,Khả Phi đồng học ngồi cùng bàn chuyện xưa nhắc lại,kêu lớp học tất cả mọi người không cần cùng ĐồngMẫn đồng học chơi, nói hắn là ăn trộm, trộm vòngtay còn không thừa nhận, lúc ấy Đồng Mẫn đồng họcmới vừa vào cửa, nghe được, tiến lên liền đi kéoKhả Phi đồng học bím tóc, đánh nàng, còn cào nàng mặt,nói không phải hắn.
Nghe xong, Sa Hạ lập tức liềnđối Tần ba Tần mẹ bắt đầu xin lỗi lên, nói mặc kệthế nào, Tần đồng học tiền thuốc men gì đó chúng tađều là có thể bồi.
Trong lúc Đồng Mẫn vô số lầnmà muốn chen vào nói, nhưng đều bị Sa Hạ không tiếngđộng mà ngăn lại.
"...... Ta biết trước đánh ngườivô luận như thế nào đều là tiểu xa không đúng, ta lạilần nữa tỏ vẻ xin lỗi. Tiểu phi ngươi có thể tha thứĐồng Mẫn đồng học sao? Di, tiểu phi năm nay mang lênkhăn quàng đỏ a, là cái đội thiếu niên tiền phong viênđâu!" Sa Hạ tiến lên hai bước, nửa cong hạ thân đếnKhả Phi trước mặt, cho nàng sửa sang lại hạ khăn quàngđỏ, "Ta biết đội thiếu niên tiền phong viên cho tớinay đều là nhất thành thật đáng yêu nhất hài tử, tatin tưởng tiểu phi cũng là, phía trước vòng tay sự tìnhta sẽ làm tiểu xa cùng ngươi xin lỗi, ai kêu hắn nóidối gạt người đâu, nói dối đều là hư hài tử, khănquàng đỏ biết ai là hư hài tử, hư hài tử liền tínhmang lên khăn quàng đỏ, sớm hay muộn cũng sẽ phai màu,đến lúc đó nhân gia vừa nhìn thấy sẽ biết......"
Nàngmới vừa vừa nói xong, liền lập tức cảm giác đượcthuộc hạ tiểu thân mình run run hạ, theo sau nàng cườiđứng lên.
Sa Hạ, đồ giảo hoạt, hiện tạithế nhưng học được lừa tiểu hài tử.
Xoay người,nhìn về phía Đồng Mẫn, hướng hắn vẫy vẫy tay, "Tới,tiểu xa ngoan, lại đây xin lỗi!"
"Ta không......"
"Chulão sư!"
Đồng Mẫn bén nhọn thanh âm còn không cóphát ra tới, Sa Hạ liền bỗng nhiên nghe thấy phía sautiểu nữ hài bỗng nhiên hô một tiếng.
"Chu lão sư,đều là ta không tốt, đều là ta sai, là ta ham chơi, mụmụ đều đánh với ta so chiêu hô không cần đi thủybiên chơi, ta còn là đi, kết quả vòng tay không cẩn thậnliền rớt vào sông nhỏ đi, sau lại đại gia biết tavòng tay ném, đều nói là Đồng Mẫn đồng học trộm,ta sợ ba ba mụ mụ mắng ta, ta liền cũng nói là hắntrộm, chu lão sư, là ta sai rồi, ô ô, ta không nghĩ muốnkhăn quàng đỏ phai màu, không nghĩ muốn mọi người đềubiết ta là hư hài tử, ô ô ô......"
Tiểu nữ hài sợhãi tiếng khóc ở toàn bộ trong văn phòng vang lên, Sa Hạnhướng mày, Đồng Mẫn trực tiếp liền ngây ngẩn cảngười, mà vài vị đại nhân sắc mặt cũng trở nên vidiệu lên.
Có thể nói, trường hợp một lần thập phần xấu hổ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top