ZingTruyen.biz

DƯỠNG TÂM (CP PHI LÝ) Đồng Nhân Liên Hoa Lâu

X

hahan_lr7

Nhìn người kia nằm trên giường một lúc thật lâu, Địch Phi Thanh đứng dậy bước ra khỏi gian phòng. Hắn rời khỏi nhà An lão đi tìm bọn Dược Ma, đem cái lão già sống dai nhách kia quăng cho mấy nhát đao, để cái não khô héo của lão nhanh chóng nghĩ ra cách.

Cho đến khi hắn trở lại trời đã sáng, đi qua một con đường vào tiểu thôn tránh người khác chú ý, Địch Phi Thanh nhìn thấy tiểu cô nương ở trước nhà đang loay hoay chạy tới chạy lui phơi khô mấy lá thuốc thảo dược gì đó.

Mắt thấy Địch Phi Thanh không biết đã đến từ lúc nào, Tiểu Ngọc khựng lại nhìn hắn. Bốn mắt nhìn nhau, Tiểu Ngọc chẳng thấy một biểu cảm nào trên gương mặt Địch Phi Thanh, mà Địch Phi Thanh cũng không lí giải được tâm tình của đứa trẻ trước mắt này, hắn một bộ dạng uy nghiêm, bảo trì im lặng.

Tiểu Ngọc đối với Phương Đa Bệnh có hảo cảm hơn nam nhân này, ít nhất hai từ "người xấu" trên người đã được cô bé ném đi. Tiểu cô nương đối với Địch Phi Thanh tuy trong lòng còn sợ hãi, bởi hắn cũng không phải người dễ gần, nhưng vì hôm qua nhìn thấy hắn đối với thúc thúc quan tâm y, Tiểu Ngọc coi như có chút buông lỏng.

Thấy phía sau Địch Phi Thanh còn có thêm một người, người là một ông lão, tóc đều đã bạc như gia gia. Tiểu Ngọc nhìn ông lão khúm núm sau Địch Phi Thanh, quần áo trên người nhìn không cũ kĩ lắm nhưng lại có chút tả tơi, ánh mắt lộ rõ vẻ tò mò.

Rầm!

"Có chuyện gì vậy?"

Tiểu Ngọc còn đang nghĩ nghĩ không biết có nên nói gì đó hay không. Bên trong nhà đột nhiên phát ra tiếng động, giọng An lão bên trong vang lên. Ngay lập tức bóng dáng Địch Phi Thanh đã lướt qua nàng chạy thẳng vào bên trong. Tiểu Ngọc ngơ ngác một lúc rồi cũng chạy theo sau.

Cả ba người, hai lớn một nhỏ đứng trước gian phòng Lý Liên Hoa, đập vào mắt là cảnh tượng Phương Đa Bệnh lồm cồm từ dưới đất ngồi dậy, cái ghế dài đêm qua hắn nằm ngã lăn ở phía sau, miệng còn mơ màng lẩm bẩm: "Ai da, hìn... hình như... nhà sập rồi..."

Nhà sập cái đầu ngươi!

Phương Đa Bệnh xoa xoa cái lưng, khi gom đủ hồn phách trở về, nhận ra tình huống xấu hổ của mình, liền hướng lão nhân gia ba người ngượng ngùng cười hề hề.

Phương Đa Bệnh: "Thật ngại quá."

An lão lắc đầu thở phào một hơi, dọa chết lão tử ta rồi.

Địch Phi Thanh lại không có tâm trạng trào phúng một màn này, nhanh chóng đến bên giường. Hắn cau mày, động tĩnh gây ra như vậy nhưng y lại không hề có phản ứng. Ánh mắt mang theo tia lạnh lẽo, quay đầu nhìn lão già đang lén lút ngó nghiêng ngó dọc phía sau An lão và Tiểu Ngọc, Địch Phi Thanh hừ lạnh một tiếng.

Địch Phi Thanh: "Còn không mau cút vào đây!"

Lúc này mọi người mới đặt chú ý lên lão, nghe thấy Địch Phi Thanh gọi lão mới giật mình sợ hãi đi vào, không dám ngẩng đầu nhìn Địch Phi Thanh. An lão và Tiểu Ngọc không biết người này là ai, nhưng không đại biểu Phương Đa Bệnh không biết.

Phương Đa Bệnh: "Dược Ma."

"Ố Phương thiếu hiệp, chào cậu a."

Lão Dược Ma nhìn thấy Phương Đa Bệnh liền chào hắn một cái, còn không quên kèm theo điệu cười he hé bằng cái giọng khan khan già nua của mình.

Nguyên lai người kia là Dược Ma. Phương Đa Bệnh tâm tình có chút phức tạp, đây là người tạo ra cái tên độc Bích Trà đệ nhất chi độc, nhưng đồng thời cũng là người tìm cách giải độc theo lệnh của Địch Phi Thanh. Dù độc của Lý Liên Hoa không phải lão hạ thủ, nhưng trách nhiệm cũng quy về lão một phần. Rảnh rỗi đi chế ra độc không có thuốc giải làm gì, hành hạ người khác như vậy vui lắm sao? Phương Đa Bệnh bất chấp những lý lẽ khác, trong lòng không ngừng trách móc một phen.

Địch Phi Thanh: "Ngây ra đó làm gì? Ngươi chê bản thân mình sống quá lâu rồi?"

Dược Ma: "Ơ không... không phải, tôn thượng thứ tội."

Lão già bị áp bức của Địch Phi Thanh dọa đến run rẩy ba chân bốn cẳng chạy đến chỗ Lý Liên Hoa, xem tới xem lui.

Mọi người ngồi đợi Dược Ma xem tình hình của Lý Liên Hoa, Phương Đa Bệnh nhân lúc đó cũng đã tường tận lại vấn đề cho An lão. Nghe đến độc Bích Trà khiến An lão không khỏi nhíu mày, trong lòng thầm lắc đầu không thôi, lão nhân gia nhìn về hướng gian phòng ánh mắt mang đầy suy tư.

Lý Liên Hoa ngoài hôn mê tạm thời chưa có bất kỳ đáng ngại gì. Theo lời của Địch Phi Thanh đã nói, Dương Châu Mạn lần trước Phương Đa Bệnh dùng áp chế độc cho thấy  hiện giờ vẫn chưa tái phát. Nhưng tất cả chỉ là tạm thời.

Dược Ma: "Vẫn là nên nhanh chóng tìm ra cách giải độc..."

Địch Phi Thanh nghiến răng: "Ngươi cũng biết nên nhanh chóng tìm ra cách sao?"

Dược Ma: "........"

Lão Dược Ma cúi thấp đầu không dám lên tiếng, tôn thượng ngày nào cũng đốc thúc lão tìm biện pháp, hôm qua còn mang đao đến tận nơi tìm lão. Một thân quần áo tả tơi này đều là dấu vết đao pháp của Địch Phi Thanh ban cho, còn không để Dược Ma thay một bộ y phục chỉnh tề khác, hắn đã mang người đến đây luôn.

An lão nhìn lão già tầm tuổi co ro trước mặt Địch Phi Thanh, thầm nhận thức tên này đúng là không dễ chọc vào. Lại nhìn đến mình, Địch Phi Thanh đối với ông dù rất lạnh nhạt nhưng cũng chưa có bộ dạng xem thường. Nếu không phải mình cứu Lý Liên Hoa, có phải hay không hắn cũng không để lão tử vào mắt.

An lão nhìn Dược Ma: "Độc Bích Trà là do ông chế ra."

Cả người Dược Ma đổ một tầng mồ hôi, nếu là trước kia lão sẽ cười hô hố tự hào thừa nhận. Nhưng hiện tại trước mặt Địch Phi Thanh lão Dược Ma chỉ mong đừng ai nhắc mình việc này, tôn thượng nhà ta sẽ chém ta chết mất. Điều Dược Ma không ngờ nhất là Địch Phi Thanh quan tâm tới tính mạng Lý Liên Hoa đến như vậy, vẻ mặt tôn thượng lo lắng cho người khác lão chưa từng thấy qua.

An lão không để tâm đến dáng vẻ sợ hãi đáng thương của Dược Ma, ông cũng không có ý hỏi, nói xong lại đánh mắt qua nhìn Địch Phi Thanh. Địch Phi Thanh thấy lão nhân gia nhìn mình, phức tạp nhíu mày.

Địch Phi Thanh: Ta không có hạ độc Lý Liên Hoa.

An lão: Ừm, ta biết. Ngươi đừng đem ánh mắt đó nhìn ta, ta đâu có nói gì ngươi.

Địch Phi Thanh: "Ngồi đi."

Dược Ma: "Hả? Tôn thượng ngài nói gì?"

Mắt thấy An lão cứ nhìn đến Dược Ma khom lưng cúi người có chút mất tự nhiên. Địch Phi Thanh hiếm khi để ý đến người khác bảo Dược Ma ngồi cùng. Lão già nghi ngờ tai mình có vấn đề, nhưng tôn thượng nếu phải nhắc lại thêm lần nữa, e là cũng không tốt, trong lòng mang theo sợ hãi ngồi xuống.

Lần đầu tiên cùng tôn thượng ngồi chung, cảm giác thật đại mạo hiểm a.

Phương Đa Bệnh thấy Dược Ma ngồi đối diện, kinh ngạc nghĩ tâm tính Địch Phi Thanh từ khi nào thay đổi rồi, xém chút nữa lộ ra biểu cảm thất thố, nhưng liền không nghĩ nhiều mà im lặng.

Vạn vật tương sinh tương khắc.

Nếu chiếu theo câu nói này thì độc Bích Trà không phải là không có cách giải. Nhưng đã mang danh thiên hạ đệ nhất độc, thì độc dược dùng để chế ra dược tính không cực mạnh cũng là chưa tìm được thuốc giải. Dược hiếm lại khó tìm, đây là chuyện đương nhiên, mà cho thời gian để tìm thì không biết đến khi nào. Dược Ma theo lệnh Địch Phi Thanh chế thuốc giải độc, gom góp lắm mới chỉ tìm được một hai loại tương khắc độc tính, thật sự quá khó khăn.

An lão: "Lão già ông chỉ biết rảnh rỗi thì chế độc hại người thôi hả? Còn chế toàn mấy cái khó giải, các người rảnh rỗi làm mấy chuyện ác nhân thất đức. Không sợ gặp quả báo à..."

Mọi người im lặng nghe lão nhân gia mặc sức thổ tào, người y đức như ông đối với hành vi này hiển nhiên vô cùng phỉ báng. Dược cứu người, độc cũng trị độc, nhưng đem độc hại người, An lão giận đến run râu. Nói Dược Ma xong lại lần nữa quay nhìn Địch Phi Thanh, nam nhân lần nữa cùng lão nhân gia đối mắt.

Địch Phi Thanh: Ta cũng không có kêu hắn làm.

An lão cũng chỉ có thể thở dài.

Địch Phi Thanh quả thật không có bảo bọn họ làm mấy chuyện ác đó. Hắn quả thật gặp người chém người, nhưng cũng không để tâm tới mấy chuyện tính kế mưu mô, hạ độc thủ hại người. Lập nên Kim Uyên Minh là vì muốn báo thù, những chuyện khác trong minh phái hắn không quản nhiều. Chỉ cần phục tùng hắn, không nghịch thì sống. Mà người của Kim Uyên Minh đa phần đều là ma môn tà đạo, hắn mang danh minh chủ Ma giáo như vậy, những người kia làm mấy chuyện khác người cũng là việc bình thường.

"Ta nghĩ đến một thứ, có thể... sẽ có tác dụng." Sau khi suy nghĩ hồi lâu An lão nói.

Địch Phi Thanh, Phương Đa Bệnh: "Thứ gì?"

An lão: "Thiên Sơn tuyết liên."

Dược Ma: "Thiên Sơn tuyết liên?"

Lão An liếc mắt nhìn lão già Dược Ma: "Đầu óc suốt ngày chỉ biết có độc của ông, tới hoa Vong Xuyên đi tìm cũng có nhánh âm cực độc, ông không biết đến thứ gì khác ngoài độc à?"

Dược Ma: Cũng không phải, chỉ là chưa nghe đến.

Địch Phi Thanh nghe An lão nói cũng ban cho lão Dược Ma ánh mắt khinh thường.

"Thiên Sơn sơn, tuyết liên sinh." An lão tiếp tục nói.

"Thứ này chỉ mọc ở khe núi đá cao hàng nghìn trượng, địa hình hiểm trở. Trong quyển sách nát mà còn trẻ ta đọc qua, nói rằng có thể cải lão hoàn đồng, công dụng giải độc trị thương, đối với người luyện võ còn có thể tăng cường công lực."

An lão: "So với hoa Vong Xuyên trong truyền thuyết ngàn năm nở một đóa cũng không có thua kém đâu." Giọng điệu có chút châm chọc.

Địch Phi Thanh: "Thứ này tìm nó ở đâu?"

"Gọi là Thiên Sơn thực chất là chỉ ngọn núi cao đến trời, đỉnh núi quanh năm tuyết phủ, thứ này mọc ở vách đá, sinh trưởng trong thời tiết khắc nghiệt lạnh lẽo, ít nhất ta biết được nó mọc ở trên núi tuyết. Thứ này dược tính cao cường, tính nhiệt cao, đối với hàn độc của Bích Trà tương khắc."

An lão: "Tìm không dễ, muốn càng khó. Ta chỉ đọc sách, còn không có tìm ra được nó đâu."

Phương Đa Bệnh: "Cho dù chỉ là một tia hy vọng, chúng ta nhất định vẫn sẽ đi tìm."

Địch Phi Thanh: "Ta còn có thể tìm thấy hoa Vong Xuyên, tuyết liên này ta cũng sẽ tìm được."

Địch Phi Thanh nhìn Dược Ma, ý chỉ ngươi biết phải làm thế nào rồi chứ. Hắn nhanh chóng ra lệnh cho Vô Nhan tận lực triệu tập người đi tìm tung tích tuyết liên.

__________ . _______

Tui nghĩ mọi người đọc tới cái gì Thiên Sơn tuyết liên sẽ ném đá tui mất. Xin thứ lỗi cho tại hạ. <T n T>

*Tui khi kiếm cách cứu Bông......

- "Các người cứ cố chấp với hoa Vong Xuyên đi, ta đi tìm bông thảo khác cứu Hoa Hoa, hé he he he"

An lão: "Tên này, vượt qua nguyên tác, xuyên qua bản phim bất chấp tất cả luôn rồi. Không sợ cháy nhà?"

Dược Ma: "Cứ như vậy phũ bỏ hoa Vong Xuyên thần kì mà được sao!? "

Tiểu Ngọc: "Bất chấp logic, hết thuốc chữa."

Địch Phi Thanh: "Trị khỏi cho Lý Liên Hoa là được, suy nghĩ nhiều vậy làm gì."

Phương Đa Bệnh: "Ta đồng tình với A Phi."

Lý Liên Hoa tạm off hôn mê: "Nè nè, thuốc chữa cũng không được uống bừa đâu."

Địch Phi Thanh: "Yên tâm, chữa không khỏi ta xách đao chém chết nó."

- "Quân tử động khẩu không động thủ, Hoa Hoa cứu em."

Lý Liên Hoa gãi mũi: "Ờm, ta nghĩ nghĩ, ngươi chỉ cần làm tốt việc của ngươi là được rồi. Cố gắng a~"

_._._

Độc Bích Trà: "Thiên Sơn tuyết liên? Thứ này thật sự có thể giải độc của ta sao?"

Thiên Sơn tuyết liên: "Ngươi kiêu ngạo cái gì? Đừng có coi thường hoa khác."

Hoa Vong Xuyên: Đừng nhìn ta, ta đã định sẵn không có đất diễn trong truyện của cái tên não tàn kia rồi. <-.->

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz