ZingTruyen.Top

Dung Hoi Em Vi Sao Fanfiction Isaac Mtp Jun 365

Chiều hôm ấy, vẫn là buổi chiều vàng cam nhưng ánh hoàng hôn hôm nay ảm đạm khác thường. Một bữa cơm đạm bạc chỉ cơm trắng với rau muống xào nhưng thấm đậm tình người nấu. Một người con trai nhỏ nhắn ngồi bên mâm cơm, hai tay đan vào nhau, mắt nhìn xa xăm ra khung cửa gỗ chưa khép kĩ, mưa hắt vào một bên má nhưng cậu không thấy lạnh. Mà cái cảm giác lạnh trong cậu lúc này chính là không có anh ở bên.

Cậu, một chàng trai miền Bắc nhỏ nhắn, hiền lành nhưng kiên định, khó vì ai mà thay đổi. Nhưng từ khi gặp gỡ con người miền Tây khéo việc kia, guồng quay cuộc sống cũng có phần thay đổi. Cậu chẳng biết từ khi nào đã đảm việc nhà, cơm nước quét dọn một tay cậu xoay xở. Từ khi có cậu, góc nhà trống vắng năm nào trở nên ấm cúng, tuy đơn sơ mà đượm mùi tổ ấm gia đình

Thư tay của anh vẫn cất trong gối, cậu giở đi giở lại xem rất kĩ. Hôm nay là ngày anh về, cậu đâu thể nhớ nhầm hay nhìn nhầm được, nét chữ của người yêu ai vô tình đến mấy để mà lãng quên.

Trời đã sập tối, mưa mỗi lúc một lớn thêm, cánh cửa gỗ không chống chọi lại với cơn bão cứ dập vào khung liên hồi làm cậu cứ trông ra đó mãi xem người gõ cửa có phải là người cậu chờ mong?Tiếng sét cũng thế, tất cả đều dội vào lồng ngực cậu con trai nhỏ, lạnh ngắt như mâm cơm lúc này.

Cậu thầm nghĩ, có lẽ hôm nay anh không về, hay chắc là do trời mưa quá lớn. Lòng nghĩ như vậy nhưng sâu thẳm trong trái tim cậu vẫn muốn chờ anh.

"Chờ anh, thêm một xíu nữa thôi
Gặp nhau một chút mai xa rồi,
Tiếng lòng em rối như tơ cuộn
Cái ôm còn đó những xa xôi."

Gặp được nhau cũng là cái duyên, ở bên nhau chính là nợ. Có đi xa mấy cũng trở về bên nhau..

-Em ơi.. Tùng ơi.. Mở cửa cho anh..!

Ngay lúc này cậu biết, tiếng đập cửa không phải là tiếng gió nữa. Âm thanh này, cũng đâu phải người nào khác khiến cậu phải bật dậy ngay lập tức chạy ra mở cửa.

Cạch!

Tiếng then khoá được mở, mở ra cả một vòng tay cho anh. Anh và cậu, cả hai không nói gì thêm nữa, ôm chầm lấy nhau.

Bên ngoài mưa là như thế, nhưng ở ngưỡng cửa căn nhà xiêu vẹo đơn sơ, có hai trái tim sưởi cho nhau ấm áp.

-Ở ngoài lạnh lắm, mình vô nhà đi em.

-Biết lạnh còn áo quần ướt sũng mà ôm người ta.

Miệng thì nói vậy nhưng thực lòng từ lúc giọng nói anh vang lên cậu đã muốn chạy đến sà ngay vào cơ thể ấy mặc cho ngày mai có nhiễm lạnh mà ốm đi chăng nữa.

-Cơm em nấu đó, có món rau xào anh thích, mà chờ anh nguội hết rồi.

Cậu tay bới chén cơm đưa cho anh, miệng giở giọng trách móc người thương xa nhớ.

-Anh có công việc tí thôi mà, với lại.. trời mưa to quá..

-Thì có ai trách gì anh đâu. Ăn cơm đi.

-Ừ.

-...

-...

Không khí dần trở nên trầm mặc lạ thường. Cậu dường như đã đọc được điều gì đó trong đáy mắt anh.

-Anh..

-Huh?

Nghe tiếng cậu gọi, anh giật mình nhẹ, mắt vẫn lướt xuống mặt bàn, tay vẫn chưa buông đũa.

-Anh có chuyện gì giấu em không?

-Không..?

-Vậy sao anh.. không nhìn thẳng vào mắt em?

Câu nói của cậu vừa cất lên đã khiến anh không kìm nổi mà bật cười. Anh bất ngờ chồm dậy, lấy hai bàn tay ấm nóng áp lên bầu má phúng phính, mặt anh áp sát mặt cậu thiếu điều hai chóp mũi muốn chạm vào nhau.

-Nhìn thẳng như vầy đã được chưa?

Cậu không vui, cố gắng quay đầu đi tránh né anh. Nhưng anh kịp giữ lại.

-Em sao vậy? Anh về mà không vui sao?

-Không phải là em không vui. Nhưng em muốn nói với anh là mình yêu nhau thì hãy tin tưởng nhau. Mà dường như là.. anh không tin tưởng em lắm thì phải..

-Sao em.. lại nói như vậy?

-...

Nghe đến đó cậu chỉ biết cúi gằm mặt, tay cầm đũa vô thức chọc chọc vào chén cơm. Để lại một khoảng trời im lặng.

-Thôi anh mau ăn còn nghỉ ngơi nữa, cũng trễ rồi.

Cũng chính cậu là người phá vỡ sự im lặng nhưng lại đưa nó trở lại tình trạng ban đầu. Chỉ còn tiếng đũa chạm vào thành chén lách cách.

...

-Anh lên nằm nghỉ đi, để đó em dọn cho.

-Anh có bao giờ để em rửa chén một mình đâu.

Quả thật, Isaac chẳng bao giờ để người thương của mình là cậu, phải rửa chén một mình. Hoặc là cùng nhau rửa, hoặc là chính tay anh rửa chứ chẳng bao giờ để cậu động tay động chân.

-Anh thật là..

-Là gì?

Cậu liếc anh một cái bén ngót rồi cắm cắm cúi cúi chà chén. Môi không khép được nhoẻn một nụ cười, nhưng không khéo để anh kịp thấy mất. Ánh mắt hai người lại giao nhau, rồi lại chẳng ai bảo ai câu gì. Cuối cùng, anh cất tiếng:

-Thôi có mấy cái chén à, để anh làm cho, em lên nghỉ đi.

-...

-Đi đi.

-Dạ.. Vậy em lên. Anh làm nhanh rồi lên với em nha.

-Ừ. Anh biết rồi.

...

Ngay khi cậu vừa đi khỏi, anh lặng lẽ vươn những ngón tay thô ráp, chai sạn miết lên thành chén. Cái chén bằng sứ cỡ to có chữ "TÙNG" viết bằng thư pháp mà cậu đã mua cho anh hôm hai đứa cùng đi họp chợ. Anh nhìn lên giá để chén, cũng là một chiếc bằng sứ nhưng cỡ nhỏ hơn có chữ "TÀI" trên thành chén. Cậu nói anh ăn khoẻ, nên mua cho anh cái to hơn. Nhưng anh nào biết đâu rằng ở cái thời buổi miếng ăn phải đấu tranh giành giật từng chút như vậy thì chiếc chén sứ to ấy là cả một bầu trời hy sinh to lớn.

"Anh ăn đi, em no rồi."

"Anh ăn phụ em với, em đang giảm cân."

"Anh ăn nhiều lên, mấy nay đi công tác xa xôi có ăn uống đầy đủ đâu."

...

Anh cũng có biết đâu những câu nói ấy chỉ vỏn vẹn là: "Em nhường cho anh ăn đó, nhìn ăn ăn uống đầy đủ khoẻ mạnh là em vui rồi. Về phần em thì sao cũng được."

Càng nghĩ nhiều về cậu, tâm tư anh càng bứt rứt. Liệu khi cậu biết những chuyện anh đã làm thời gian qua, trong mắt cậu anh sẽ sụp đổ như thế nào? Trái tim của cậu anh đã bóp vụn nó như thế nào? Dẫu biết làm thế là có lỗi, thế sao anh đành tâm?

...

Tạm thời up cái mở bài này trước ha. Có 1 thời gian tao định không tiếp tục viết fic về cặp này nữa vì có quá nhiều sự đả kích. Mấy page chế ảnh cặp này toàn bị tụi nó cmt chửi. Tao thua :))) Động lực đâu ra nữa. Nhưng t nhận ra xung quanh t còn khá nhiều Lioncat thân thiết. Và fic này nhá hàng coi Lioncat đã vơi đi bao nhiêu.

Thanks các mày nhiều ^^

Đlq: tao đ care đám cưới Song - Song đâu cơ mà có Kim Ji Won xinh vl :)))

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top