ZingTruyen.Top

[DROP] [TOKYO REVENGERS] Alltakemichi : Giam cầm kẻ thay Thế !!

CHƯƠNG 10

zjljhja

"Chát" "Chát"

   Từng đòn roi được quất lên , quất xuống da thịt non nớt của cậu từ kẻ máu lạnh kia , như không còn tình người ( viết đoạn này mà thấy nó dở :'))) )Ran hắn liền quất mạnh chiếc roi da vào người cậu . Cứ như thế vết thương này chồng chất lên vết thương kia đến khi rỉ máu . Cậu cố gắng chịu đựng không khóc lóc mà cho dù khóc thì được gì ? . Như thách thức hắn khiến hắn càng ra tay mạnh hơn !

   Rindou thì chỉ biết đứng ở cạnh cửa nhìn anh mình hành hạ cậu , còn bản thân thì không quan tâm đứng một bên hút thuốc đôi lúc còn ngáp lên , ngáp xuống .

"Oáp~"

   Đã trôi qua mấy tiếng . Tiếng "chát chát" vẫn còn vang lên . Nhưng vì chán nên Rindou quyết định ra ngăn người anh trai của mình để đi về .

- Rindou : anh trai ! Em chán rồi đi về thôi ! .

   Nghe Rindou gọi Ran dừng lại liếc nhìn cậu một cái , rồi vứt chiếc roi da vào người cậu mặc cậu nằm đó mà mình thì đi ra ngoài , bỏ lại món đồ chơi là cậu rồi cùng em trai đi ra .

_______________________________________

   Bầu trời đã tối đen từ lúc nào !

"Két"

   Tiếng cửa gỗ vang lên cùng lúc đó một nam nhân tóc trắng dài , bên trán phải là hình xăm phạm thiên , khí thế đầy "mùi tiền'' bước vào không ai khác đó chính là Kokonoi .

   Anh bước vào trong căn hầm , nhăn mặt lại bởi mùi thối rữa của xác thịt và mùi tanh của máu , lần mò tìm kiếm cậu  . Rồi đập vào mắt anh ngay lúc này là một nam nhân nhỏ bé nằm co ro một góc và xung quanh là máu ! . Quần áo trên người thì chỗ rách chỗ không mà mập mờ là những vết thương chi chít nhưng vẫn không che lấp đi vẻ ngoài tuyệt mĩ kia . Anh nhìn cậu như thế mà có chút xót .

- Kokonoi : sao thằng Ran nó ra tay mạnh thế nhỉ ?!

   Rồi anh tiến lại gần cậu , bế cậu lên nhà .

- Kokonoi : bé con em chịu khổ rồi ! .

   Nói nhỏ đủ cậu nghe rồi cùng cậu đi ra ngoài , dặn dò mấy tên đàn em dọn dẹp đống bừa bộn , bẩn thỉu kia cho sạch còn mình đưa cậu lên lầu .

_____________________________________

   Ánh sáng trắng như chiếu thẳng vào mặt mĩ thiếu niên , khiến cậu khó chịu mà từ từ mở mắt .

"Ưm"

   Tỉnh dậy trong trạng thái mệt mỏi nhất , toàn thân được băng bó cẩn thận .Thấy lạ cậu quay sang nhìn người bên cạnh . Kokonoi đang nhìn cậu ngủ . Có chút ngỡ ngàng và giật mình cậu bật dậy , nhưng phần lưng như làm phản đột nhiên đau giữ dội . Kokonoi thấy thế cũng vội vàng đỡ cậu nằm xuống .

- Kokonoi: tôi cũng không ăn thịt cậu ! Cậu giật mình cái gì giờ thì hay rồi đau đúng chứ ?

   Anh dùng giọng trách mắng nói . Bản thân thì cầm lấy bát cháo giơ muỗng ra tỏ ý muốn đút cho cậu .

- Take : không cần đâu ! Tôi...tôi tự ăn là được !

   Nhận thấy sự từ chối của cậu , anh cũng chỉ nhìn một chút rồi đưa bát cháo cho cậu tự ăn còn mình đi đến bàn cầm laptop lên làm việc .

_____________________________

"cạch''

- Take : ừm ! Cảm ơn vì bữa ăn !

   Anh nhìn cậu đã ăn xong thì gập chiếc laptop lại đi đến cầm bát cháo để mang ra ngoài .

- Kokonoi : nghỉ ngơi đi !

"Cạch"

   Thấy anh đã đi ra ngoài , cậu thở phào một hơi , quay đầu ra cửa sổ . Làn gió nhẹ phả vào phòng khiến mái tóc cậu đung đưa theo . Đăm chiêu suy nghĩ một hồi , đôi mắt cậu có chút cay cay .

"Cạch"

   Anh sau khi đi cất bát cháo đi thì vào phòng xem cậu thế nào . Ngẩn người đôi chút khi thấy vẻ đẹp của cậu , qua khung cửa sổ cộng thêm ánh sáng chiếu vào làm nền tăng thêm sức hút cho cậu . Đến khi cậu gọi mới chợt tỉnh lại .
Phiếm hồng trên gò má lộ rõ nhanh chóng thu lại thay vào đó là vẽ mặt thường ngày .

- Kokonoi : khụ ! Cậu đi nghỉ ngơi đi , tôi về phòng mình làm việc .

   Nói rồi anh quay gót bước nhanh ra ngoài . Cậu nhìn ra chỗ của một lúc rồi cũng nằm xuống giường nhắm mặt lại đi ngủ .

   Nhưng chưa được bao lâu tiếng cửa lại mở ra lần nữa . Khí lạnh tỏa ra khắp căn phòng , chợt cậu tỉnh giấc mà nhìn ra cửa là mikey ! . Biểu cảm đáng sợ cùng khí thế bức người khiến cậu có chút sợ hãi . Lại là đôi mắt đó đôi mắt cùng khí tức năm đó mà cậu nhớ mãi , ở trận chiến Tam Thiên !

- Mikey : Takemicchi ?

   Hắn tiến lại gần cậu dùng giọng điêu ngày xưa hay dùng gọi cậu , đến gần mà ôm lấy cậu , hắn khóc nước mắt lăn dài . Cậu tự hỏi hắn khóc cái gì ! , cậu bị đánh như vậy cũng là do hắn thì hắn khóc cái gì !? . Hắn vừa khóc vừa lẩm bẩm gì đó rồi nói .

- Mikey : Takemicchi ! Tại sao...hức cô ấy lại bỏ tao...sao chứ tại sao...à tao hiểu rồi là tại mày đúng không ? Tại mày cô ấy mới chết đúng không hả ?!

   Sau đó hắn nhìn cậu , ánh mắt đầy căm ghét , bóp lấy cổ cậu mà nhấc lên .

   Bị bóp lấy cổ cậu chỉ có thể yếu ớt thở từng hơi khó khăn , khuôn mặt nhanh chóng tái xanh . Nhưng hắn không có ý định buông tha . Mãi đến khi cậu im lặng không nói gì hắn mới buông tha .

- Mikey : nhìn mày giống một thằng đi*m lắm đấy ! Tao có mên đưa mày vào phố đèn đỏ không nhỉ ?

   Nghe đến cậu đang ngồi trên mặt đất sững người lại , nhìn hắn mà khóc lóc.

- Take : hức hức ! Mikey...xin mày đừng đừng đưa tao vào đó !

   Tất nhiên cậu hiểu phố đèn đỏ là nơi như thế nào ! Chứa đầy sự giối trá , bẩn thỉu và nhơ nhuốc , nơi mà tiền là tất cả . Chỉ cần có tiền thì sẽ được phục vụ theo "nhu cầu" .

   Hắn chỉ nhìn cậu khóc lóc một chút rồi đi ra ngoài , liếc nhìn đàn em như ra hiệu .

- Take : không...không đừng mà ! Không hức đừng mà !

   Cậu bị lôi đi không thương tiếc . Theo phản xạ cắn lấy tay một tên đàn em rồi bỏ chạy . Cậu không muốn như không muốn bản thân đi phục vụ nam nhân , không muốn biến mình thành con đi*m như vậy ! Nhưng có lẽ cậu không may mắn như vậy . Bị bọn họ túm lại giật tóc cậu ra sau rồi tiêm một liều thuốc mê khiến đầu óc cậu trở nên mơ hồ rồi ngất đi .

__________________________________

   Đến khi cậu tỉnh dậy đã thấy mình đang ở trong một căn phòng ngủ với ánh sáng mập mờ , quần áo thì được thay ra bằng một bộ đồ ngủ của nữ nhân . Như cảm nhận được điềm xấu định chạy thoát thì cậu phát hiện ngoài của ra vào thì không có bất cứ cửa sổ hay cánh của nào . Đang lo sợ không biết thoát thế nào thì cậu nghe thấy tiếng nói chuyện và tiếng bước chân .

... : ha ha thưa ngài ! Tuy kẻ này là một nam nhân nhưng chúng tôi đã kiểm tra qua rất vừa miệng ngài đây !.

... : ồ thật sao ! Phải thưởng thức thử mới được ! Nếu vừa miệng ta sẽ trả gấp đôi !

... : vâng ! Cảm ơn ngài !

   Nghe đến đó cậu sợ hãi định tìm chỗ trốn nhưng không kịp rồi , tên đó đã vào . Cậu sợ hãi mà nhìn là một lão trung niên .

... : đây thưa ngài ! Nhìn rất xinh đẹp phải không nào ?

... : đúng là cực phẩm nhìn ăn chắc rất ngon miệng !

... : đương nhiên rồi ! Không chỉ thế tên này từng là đồ chơi của Phạm Thiên !

... : khặc khặc ! Vậy thì phải tuyệt đến thế nào nhỉ ~

   Lão trung niên đó nói chuyện với quản lí nơi này mà mắt lại dán vào cậu nhìn cậu bằng ánh mắt dâm tà .

   Nghe những lời biến thái vừa nãy của hán khiến cậu buồn nôn . Hai tên chết tiệt này vậy mà ở trước mặt cậu nói những lời như thế với cậu .

... : chúc ngài bữa tối ngon miệng!

   Tên quản lí sau khi chào xong thì nhường lại nơi này chi lão ta .

... : hí hí bé con xinh đẹp ! Em có muốn đêm nay vui vẻ cùng anh không !

( t/giả : muốn xông vào đập thằng cha này quá !)

- Take : đùng qua đây ! Cút...cút đi !

   Cậu đem toàn bộ những thứ xung quanh ném vào người lão ta . Không may vớ đươc chai rượu liền đập thẳng vô đầu lão . Máu từ từ chảy xuống khiến lão tức điên .

... : AIZZ ! Thằng đi*m này mày tính giết tao à thằng chó ?!

   Lão tức giận mà nằm lấy tay cậu lôi lên giường .

- Take : hức húc ! Xin...xin ngài tha cho tôi...hức buông ra không !...

  Cậu van xin lão nhưng bất thành . Lão trực tiếp cởi thắt lưng rồi quần áo để lộ cự vật thô to gân guốc khiến cậu buồn nôn , rồi lão xé rách quần áo của cậu . Trực tiếp cho cự vật kia vào .

"KHÔNG"
  

"Bạch bạch bạch "

( t/giả : tua đi không muốn viết đau lòng quá. )

   Sau hơn một tiếng cậu hoàn toàn bất lực trong đầu giờ chỉ nghĩ đến cái chết . Vì cậu bị vấy bẩn rồi , bị vấy bẩn bơi một lão già . không còn sức chống cự hay phản kháng nữa rồi .

   Buồn nôn và kinh tởm là những cảm giác hiện tại của cậu . Cậu hận ! Hận không thể giết chết lão ta .

_______________________________

   Đến khi dừng lại là đã hơn hai tiếng , lão để cậu nằm đó ném một sấp tiền rồi mặc quần áo đi ra ngoài  . Còn cậu chỉ biết nằm đó mà khóc . Khóc vì cuộc đời bất công khi khiến cậu thành ra thế này .  Rồi cậu chợt nhìn thấy mảnh thủy tinh của chai rượu lúc nãy thì trong đầu hiện ra một suy nghĩ dại dột . Đôi mắt thẫn thờ , cơ thể run rẩy ngồi dậy đi đến cầm lấy mảnh thủy tinh định kết thức cuộc đời thì ...

"Rầm"

... : DỪNG LẠI VIỆC EM ĐỊNH LÀM NGAY ! TAKEMICHI !

   Cậu quay ra nhìn người trước mặt đang hốt hoảng vù hành động của cậu mà khóc nức nở .

- Take : hức....hức...!




T/giả : viết chap này xong mà xót Take vl :'))

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top