ZingTruyen.Top

[Dramione | Transfic] - Five Days - by RavieSnake

6. Day Two: Night

_aboutGris

Ngày Thứ Hai: Ban Đêm

. . . . . . . . . . . . . . . .


Trời vẫn mưa.

Hermione nghiếng răng khi cô vùi mặt sâu hơn vào cổ Draco. Cậu cúi đầu trên đầu cô, che chắn cho cô khỏi phần lớn những giọt nước lạnh dai dẳng.

"C-chúng ta-có thể làm...bùa-ấm -bây giờ được không?" Draco nghiến răng nghiến lợi.

"Cònn-sớm," là câu trả lời nghèn nghẹn của cô. "Chúng ta-chúng ta nên c-ch-chờ ch-cho đến khi trời-tối h-hẳn."

"L-l-lạnh quá," Draco lắp bắp khổ sở. "L-l-là-làm-làm-làm đi...G-granger."

Hermione thậm chí còn không thèm tranh cãi khi cô chỉ đơn giản là áp má mình vào má cậu. Phải mất ba lần thử trước khi họ có thể đọc thành công câu thần chú đủ rõ ràng và nó đã hoạt động.

Sức nóng tỏa ra xung quanh họ, nhưng cả hai vẫn tiếp tục run rẩy và rùng mình vào nhau trong im lặng, má họ vẫn áp chặt vào nhau khi bóng tối của màn đêm dập tắt mọi ánh sáng còn sót lại.

"Tao chưa bao giờ...lạnh đến thế...trong suốt cuộc đời mình," Draco khàn giọng nói khi cuối cùng họ cũng đã hấp thụ đủ hơi ấm để ngừng run rẩy. Hermione trượt mặt xuống cổ cậu để tựa đầu vào vai cậu lần nữa.

"Tao bị rồi," cô lặng lẽ nói. Draco đợi cô giải thích thêm, nhưng cô vẫn im lặng.

"Chúa ơi, tệ thật," cậu càu nhàu sau vài phút, hất nước mưa khỏi mặt.

"Thật kinh khủng," cô đồng ý. "Nhưng ít nhất chúng ta sẽ không phải đối phó với lũ dơi tối nay."

Biểu cảm bối rối của Draco bị bóng tối che khuất. "Tại sao không?"

Hermione liếm dòng nước chảy trên môi. "Mưa... nó làm gián đoạn khả năng định vị bằng tiếng vang của chúng. Chúng sẽ không ra ngoài."

"Tao sẽ thích mấy con dơi hơn là mưa," Draco nhận xét khi nhấc đầu gối lên để máu lưu thông. Cậu càu nhàu với cơn đau và rồi buông thõng đôi chân với một cái nhăn mặt. "Quần của tao ướt đến mức mà tao có cảm giác nó cứ cà vào da mỗi khi tao cử động."

"Đương nhiên," Hermione lặng lẽ nói.

Draco rên rỉ và gục đầu vào vai cô. "Chuyện này thật vô lý. Trong tất cả các cách để chết..."

"Còn nhiều cách tồi tệ hơn nhiều."

"Điều đó có làm cho tao cảm thấy tốt hơn không?" cậu vặn lại.

Hermione không buồn trả lời và Draco chỉ đơn giản là áp má vào bờ vai ướt sũng của cô với một cơn giận dữ.

"Đến lượt mày đi ngủ," Hermione nói. "Tao bắt đầu đếm đây?"

Draco khẽ lắc đầu với cô. "Thôi. Tao không ngủ đâu... Mày muốn chuyển lượt cho tao không?"

Hermione cũng lắc đầu. "Tao quá mệt để ngủ," cô nói. Draco cười khúc khích mệt mỏi.

"Ừ," là tất cả những gì cậu nói.

Họ bị treo ở đó trong bóng tối hoàn toàn, chỉ có những âm thanh câm lặng của cơn mưa rơi, quần áo ướt sũng, và hơi thở ngày càng căng thẳng của Draco phá vỡ sự im lặng giữa họ.

"Mày ổn chứ?" Hermione cuối cùng cũng hỏi sau khi cô cảm thấy ngực cậu run lên lần thứ mười.

"Đúng là một câu hỏi ngu ngốc," cậu lẩm bẩm.

Hermione ngẩng đầu lên. "Mày đang thở hổn hển."

Draco hít vào một hơi thở đều đặn có chủ ý. "Không có gì sai khi tao thở như vậy," cậu đáp. "Tao chỉ đang cố tập trung thôi."

Hermione nhíu mày về phía cậu trong bóng tối. "Sao chứ?"

Một tiếng thở dài mệt mỏi đáp lại cô khi Draco ngẩng đầu lên. "Kiểm soát cơn đau," cậu nói. "Cánh tay của tao đang giết chết tao."

"Thở có giúp được gì không?"

"Không."

Hermione cẩn thận tựa đầu vào tường. "Mày có muốn nói chuyện để đánh lạc hướng cơn đau một chút không?" cô đề nghị một cách chân thành.

Draco ậm ừ. "Nói gì đây? Mấy chuyện linh tinh? Tao không chắc là mình có thể nói được nhiều hơn nữa."

"Không nhất thiết phải là chuyện vặt vãnh," cô thản nhiên đáp. "Chúng ta có thể nói về bất cứ điều gì. Chúng ta có thể chơi một trò chơi."

"Một trò chơi?" cậu khịt mũi mỉa mai. "Một ván cờ náo nhiệt? Exploding Snap?"

Hermione bật cười. "Chúng ta có thể chơi 'Bạn Có Muốn'... nếu mày muốn chơi," cô nói.

Draco lưỡng lự. "Nghe giống như một lời mời làm chuyện gì đó nguy hiểm."

"Ừ, có lẽ mày nói đúng," cô đồng ý. "Tao tưởng tượng mày sẽ hỏi tao những câu hỏi thô thiển đáng ghét, chẳng hạn như... tao có muốn quan hệ với một con quỷ khổng lồ hay một nhân mã hay gì đó không."

Draco cười. "Tao sẽ không bao giờ hỏi một câu ngu ngốc như vậy," cậu nói chắc chắn. "Không phải câu trả lời quá rõ ràng là quỷ khổng lồ à."

Hermione phát ra một âm thanh phản đối đầy bất mãn. "Cái gì!? Tại sao?"

"Mày đã hẹn hò với Weasley," cậu nói như thể đó là lời giải thích đủ.

Cô lắp bắp một cách không mạch lạc vì phẫn nộ và Draco lại cười phá lên. "Khỉ thật," cậu thở dài, "tao đã quên mất là chọc tức mày vui đến mức nào. Tao ước tao có thể nhìn thấy khuôn mặt của mày ngay bây giờ."

Hermione hậm hực. "Mày biết không," cô nói một cách ngạo mạn, "Tao hủy bỏ lời đề nghị đánh lạc hướng cho mày. Thực ra... Chính xác thì cánh tay đó cảm thấy thế nào? Đau nhức? Rát bỏng? Cơn đau có bùng phát hay liên tục không?"

"Chà, nhìn mày kìa," cậu đáp một cách tự hào, "vẫn biết cách chơi bẩn. Tao thích nó, Granger."

"Tao không chơi bẩn," cô nói một cách cáu kỉnh.

Draco khịt mũi.

"Không thể chịu nổi," Hermione nói.

"Phải," cậu đồng ý, "tao sẽ như vậy với mày mãi mãi. Vậy, làm thế nào để chúng ta hiểu nhau hơn, hmm?"

"Tao đã đưa ra một đề nghị rồi," cô nói.

"Là gì...?"

"Là mày có thể đánh lạc hướng bản thân nhưng mày không thích ý tưởng đó của tao."

Lúc đó, Hermione im lặng và Draco luồn lách vào cô một cách khó chịu.

"Ugh, dừng lại đi," cô cáu kỉnh.

"Tao đang tự đánh lạc hướng vì mày không chịu làm nữa. Chuyện này vui đấy." Cậu ấn mạnh hông vào cô.

Cô cáu kỉnh gầm gừ với cậu. "Tốt. Chọn một trò chơi và tao sẽ chơi nó với mày. Chỉ cần đừng cử động nữa!"

Draco ậm ừ đắc thắng trước khi đáp. "Tao nghĩ tao muốn chơi 'Hai Lời Nói Thật và Một Lời Nói Xạo'."

"Chuyện này còn nguy hiểm hơn 'Bạn Có Muốn'," Hermione phản đối.

"Chỉ có tao với mày biết thôi, Granger," cậu đáp. "Sẽ không ai biết được sự thật của chúng ta ngoài chúng ta."

"Không ai ngoài chúng ta," cô lặp lại trong vô vọng. Cô im lặng một lúc rồi nói, "Được rồi, tốt thôi. Nói cho tao biết hai sự thật và một lời nói dối, Malfoy."

Draco nhắm mắt lại trước bóng tối và cơn mưa khi bắt đầu trò chơi. "Hai sự thật và một lời nói dối: Tao có thể vẽ; tao sở hữu một hòn đảo; tao có thể chạm lưỡi tới mũi mình."

"Ôi Chúa ơi," Hermione co rúm người lại, "mày chọn trò chơi này để mày khoe khoang bản thân, phải không?"

"Chạm lưỡi vào mũi có thể là một đặc điểm đáng khoe khoang không?" cậu hỏi.

Hermione phớt lờ câu hỏi. "Vậy là mày không sở hữu một hòn đảo."

Draco nghiêng đầu. "Làm sao mày biết vẽ không phải là lời nói dối?"

"Chà, tao đã thấy mày vẽ, nên tao biết điều đó đúng," cô trả lời ngay lập tức.

"Mày thấy tao vẽ lúc nào?" Draco hỏi với sự ngạc nhiên thực sự.

"Năm thứ năm," cô nói, "tao nghĩ là mày còn nhớ, là...trong môn Chăm Sóc Sinh Vật Huyền Bí, chúng ta phải vẽ bowtruckles. Tao thoáng thấy bài của mày và nó trông rất thực. Tao vẫn nhớ là chuyện đó làm tao ghen tị như thế nào. Còn tao vẽ y như một cái que."

Draco mỉm cười về phía cô. "Tao nhớ chuyện đó. Tao đã rất phấn khích vì tao sẽ được thể hiện kỹ năng của mình. Thật thỏa mãn khi biết được sau nhiều năm tác phẩm của tao có thể khơi dậy sự ghen tị."

Hermione chỉ cười.

"Vậy," Draco nói, "mày đã đoán đúng. Đáng tiếc là tao vẫn chưa có đủ thời gian để mua một hòn đảo."

Hermione thở hắc ra nhưng nghe có vẻ buồn cười hơn bất cứ điều gì và Draco tiếp tục. "Tới lượt mày. Cho tao biết hai sự thật và một lời nói dối, Granger."

Hermione suy nghĩ một lúc. "Được rồi, chà... Để xem nào... Tao chưa bao giờ uống rượu đế lửa. Tao bị dị ứng với mèo. Tao đã giúp Viktor Krum cạo lông chân."

"Chúa ơi," Draco kinh ngạc.

"Sao hả?"

"Sao mày lại cạo lông chân cho Krum?"

"Sao mày biết đó không phải là lời nói dối?"

Draco khịt mũi. "Vì chắc chắn không cần phải loại rượu đế lửa và tao biết mày không dị ứng với mèo. Ngày trước, mày thường xuyên rúc đầu vào con quái vật màu cam đó trong hành lang."

"Crookshanks không phải là quái vật," cô bĩu môi. "Nó rất đẹp."

"Dù sao thì, nó cũng là một con mèo chết tiệt. Giờ, làm rõ chuyện quái dị với Krum đi."

Hermione há hốc mồm. "Nó không quái dị." Cô khẳng định. "Anh ấy nói nó giúp anh ấy có khí động học hơn cho việc làm Tầm Thủ."

Draco kêu lên một tiếng cười vang vọng một cách kỳ lạ với tiếng mưa rơi. "Anh ta mặc quần dài trong các trận đấu!" cậu vui vẻ nhắc nhở cô. "Chính xác thì làm thế nào mà đôi chân trụi lông lại khiến anh ta có khí động học vậy!?"

"Đó không phải là chuyện quan hệ!" cô cáu kỉnh. Cậu chỉ tiếp tục cười lớn tiếng.

"Mày muốn nói với bản thân thế nào cũng được," cậu nói.

Hermione ậm ừ lớn tiếng. "Đến lượt mày," cô nói ngắn gọn.

Draco cắn môi cố kìm lại một tràng cười khác. "Mày... mày cũng cạo lông chân cho Potter à?" cậu hỏi, để lộ ra tiếng cười mà cậu không thể kìm chế.

"Chúng ta chơi xong trò chơi chưa?" cô chua chát hỏi.

"Oh, thôi nào. Tao chỉ mới vui được một chút thôi," cậu nói, rồi bắt đầu lắp bắp và ho khi vô tình hít phải một ít nước mưa khi cười.

Hermione cười toe toét với chính mình. "Quả báo tới sớm thật," cô nói một cách tự mãn khi nghe thấy tiếng thở khò khè của cậu.

"Phải, vì bị mắc kẹt trong một cái hố dưới cơn mưa lạnh giá với mày vẫn chưa đủ," cậu nói khi hắng giọng.

"Hai sự thật và một lời nói dối...?" cô nôn nóng thúc giục. "Lần này có lẽ thứ gì đó bớt ích kỷ hơn một chút đi?"

"Làm thế nào mà tao có thể nói về bản thân mình mà không ích kỷ?"

"Thử kể cho tao nghe chuyện gì đó thực sự thú vị đi," cô đáp.

Draco lắc đầu với chính mình khi nhấc chân lên lần nữa để máu lưu thông. "Đôi khi mày đúng thật là một con khốn."

"Chỉ đôi khi?" Hermione hỏi bằng một giọng ngọt ngào, nhấc chân lên khi cậu ngừng di chuyển. "Chà, đó là một sự cải thiện."

"Có những lúc mày như vậy," cậu nói và sau đó im lặng.

"Malf-" Hermione bắt đầu khi sự im lặng bắt đầu kéo dài.

"Hồi tao còn nhỏ, tao muốn khi lớn lên sẽ trở thành người huấn luyện rồng," cậu ngắt lời.

Hermione chớp mắt trước cơn mưa và im lặng trước giọng điệu đột ngột nghiêm túc hơn của cậu khi cậu tiếp tục trò chơi.

"Khi tao mười hai tuổi, ba đã tát tao khi tao nói, tao ước mày là người thuần chủng," cậu nói.

Hermione căng thẳng và Draco nuốt khan, âm thanh có thể nghe thấy được, ngay trước khi cậu kết thúc lượt của mình, "Tao đã thực hiện cả ba Lời Nguyền Không Thể Tha Thứ."

Hermione không nói gì và tiếng mưa dường như to hơn trong khoảng không.

"Mấy chuyện đó đã đủ thú vị chưa?" Draco khẽ hỏi.

"Mày chưa bao giờ giết ai cả," Hermione nói chắc chắn, mặc dù giọng cô nghẹn ngào.

"Mày chắc chứ?"

Cô lưỡng lự trước giọng điệu chế nhạo của cậu. "Mày đã được chứng minh là vô tội," cô nói một cách khó chịu.

"Tao chưa bao giờ giết người," Draco thẳng thừng thừa nhận.

"Thế thì-"

"Chúa Tể Hắc Ám bắt tao thực hiện Avadas," cậu cắt ngang, "...lên mấy con chó của ba tao."

Lại một khoảng im lặng kéo dài.

"Mày có muốn đoán xem cái nào trong số hai chuyện kia là lời nói dối không?" Draco nói một cách mỉa mai. "Tao sẽ cho mày một gợi ý," cậu tiếp tục khi Hermione vẫn chưa trả lời, "Tao vẫn còn một vết sẹo mờ từ nơi chiếc nhẫn của ông ấy rạch vào má tao."

"Malfoy..."

"Đến lượt mày," cậu nói to hơn mức cần thiết.

Hermione nhìn chằm chằm về phía cậu. "Tại sao mày lại ước tao là người thuần chủng?"

"Chúng ta đang thay đổi trò chơi à?" cậu lãng tránh câu hỏi.

"Tao chỉ tò mò thôi."

"Ừ, chà...Mày không tuân theo quy tắc của trò chơi rồi đấy."

"Từ bao giờ mà mày lại là người tuân theo quy tắc vậy?" cô cố khiêu khích.

Draco phát ra một âm thanh giễu cợt. "Đó là vấn đề đấy, Granger. Tao luôn tuân theo các quy tắc chết tiệt. Tao chắc là mày nhớ nhà Malfoy có những quy tắc nhất định về việc ai xứng đáng và ai không," cậu nói thêm với một chút cay đắng.

Hermione lại do dự. " quy tắc ư?"

"Sẽ không có ai nói cho tao biết làm thế nào để sống cuộc sống của mình một lần nữa," Draco nói chắc chắn và sau đó bật một tiếng cười không vui khi cậu chớp mắt trong bóng tối. "Theo đúng nghĩa đen."

Cơn mưa tạt vào họ khi họ lại im lặng.

"Tao có nên tiếp tục trò chơi không?" Hermione thì thầm sau một phút.

Draco nhún vai.

"Hai sự thật và một lời nói dối," cuối cùng Hermione nói. "Tao đã từng Tẩy Não ba mẹ mình. Năm thứ sáu, tao thấy mày mắc lỗi môn Độc Dược và nhân lúc mày không để ý, tao đã sửa giúp mày. Loài hoa yêu thích của tao là hoa phong lan."

Draco vẫn biết. "Là mày à?" cậu thận trọng nói, tâm trạng cậu thay đổi ngay lập tức. "Thuốc Deflating Draught."

"Mày nhớ á?" Hermione rụt rè hỏi.

"Ừ, tao nhớ. Tao đã nghĩ vạc thuốc tiêu rồi khi phát hiện ra tao đã quên thêm mang cá bong bóng vào," Draco giải thích. "Nhưng nó lại trở nên hoàn hảo. Tao cứ nghĩ là Theo đã làm chuyện đó. Tao thậm chí còn mua cho cậu ta một chai Ogden để cảm ơn. Tên khốn đó chỉ lấy nó... Có thật là mày đã làm chuyện đó không?"

"Thật."

Draco lắc đầu. "Tao cứ tưởng là Theo." Cậu dừng lại rồi nói, "Tại sao mày lại làm vậy?"

Hermione khẽ nhún vai. "Tao không biết. Tao chỉ..."

"Chỉ gì?" cậu hỏi khi cô đột nhiên dừng lại.

"Nhìn mày rất tệ," cô thừa nhận. "Năm đó. Mày trông ốm yếu và căng thẳng, và tao...tao có thể thấy mày đang cố gắng tập trung và tao...tao chỉ...trước khi tao biết mình đang làm gì, tao đã cạo mang cá của Ron vô trong vạc của mày khi mày-"

Draco ngắt lời cô. "Mày bỏ nguyên liệu của Weasley vào vạc của tao?"

Hermione nhíu mày. "Chà, bồ ấy đã làm ra một nồi thuốc khá lộn xộn, dù sao thì bồ ấy thậm chí còn không bao giờ để ý-"

"Mày đã lấy trộm nguyên liệu làm thuốc của bạn thân nhất để giúp tao," cậu lại ngắt lời. Đó không phải là một câu hỏi, nhưng Hermione lại bẽn lẽn nhún vai.

"Đúng."

Những tia sét bất ngờ đánh ngang bầu trời cao, chiếu sáng khe hở trong chốc lát, cho phép Draco và Hermione nhìn thoáng qua nhau. Ánh sáng màu tím kỳ lạ lóe lên trên khuôn mặt đau khổ của họ khiến cả hai trông như ma quái khiến họ nghẹt thở. Một loạt tia chớp khác vụt qua trên đầu và chúng nhấp nháy với nhau trong ánh sáng thoáng qua.

"Chúng ta thực sự sẽ chết ở đây," Draco thì thầm ảm đạm khi bóng tối lại nhấn chìm họ.

"Có vẻ là vậy," Hermione rầu rĩ đồng ý.

Sấm sét ầm ầm trong khi họ bị treo ở đó. Draco thở dài mệt mỏi và cẩn thận ngửa đầu ra sau, há miệng để hứng một ngụm nước mưa. Cậu nuốt nước rồi huých nhẹ vào vai Hermione.

"Mày muốn uống không?"

"Mày không nghĩ là mày có rượu đấy chứ?" cô đùa bằng một giọng yếu ớt.

Draco khịt mũi thích thú. "Tao e là tao hết rượu rồi," cậu đùa, "nhưng tao có thể mời mày thứ nước mưa ngon nhất. Đó là một thức uống thượng hạng: ở bốn tỷ năm Trước Công Nguyên."

Hermione bật cười. "Chà, tao cho là nếu đó là điều tốt nhất mà mày có thể đưa ra..."

Draco nhếch mép cười với chính mình và sau đó ngửa đầu ra sau để hứng thêm mưa. Khi miệng cậu đã đầy, cậu cẩn thận đưa mặt về phía trước cho đến khi mũi cậu chạm vào mũi cô. Hermione bắt gặp chuyển động của cậu và đặt môi cô lên môi cậu, và uống khi Draco để nước chảy. Cô nuốt xuống, rời miệng khỏi miệng cậu, nhưng không ai chịu rời mặt đi. Hơi thở của họ phả vào nhau ấm áp khi họ kề mũi vào nhau với đôi môi vừa đủ lướt qua làn da trên má của người kia.

"Mày nghĩ họ sẽ nói gì, Granger," Draco thì thầm, "khi họ tìm thấy thi thể của chúng ta như thế này?"

Hermione nhắm mắt lại khi cô áp sát mặt mình vào mặt cậu. "Tao không biết. Nhưng tao chắc là Rita Skeeter sẽ nghĩ ra thứ gì đó lố bịch và đầy tai tiếng."

"Nữ anh hùng chiến tranh bị Tử Thần Thực Tử dụ dỗ đến cái chết không tưởng?" Draco gợi ý.

"Mày không phải là Tử Thần Thực Tử," cô nghiêm túc đáp.

Cậu làm một tiếng hum buồn bã. "Nếu chỉ có điều đó là đúng."

"Một Tử thần Thực tử sẽ không quan tâm đến chuyện tao khát và cho tao uống." Hermione nói. "Và người đó chắc chắn sẽ không giúp tao uống như cách mày đã làm. Mày còn tốt hơn cả cái dấu hiệu trên cánh tay đó, Draco Malfoy."

Draco trở nên im lặng và bất động. Hermione đợi cậu đáp, nhưng khi cậu không nói gì, cô chỉ đơn giản lùi lại để tựa đầu vào bức tường phía sau. Nhiều phút trôi qua không lời khi cơn bão tiếp tục diễn ra.

"Malfoy...?" Hermione nói một lúc sau.

"Hả?"

"Mày đã muốn làm gì khi lớn lên?" cô dịu dàng hỏi.

Có một khoảng im lặng ngắn ngủi khi Draco nuốt khan. "Tao, ừm... tất cả những gì tao thực sự muốn là được làm ba."

Hermione nhắm mắt lại. "Tiếc thật."

Cậu nhún vai. "Đằng nào thì tao cũng sẽ trở thành một người ba tồi tệ..."

Khi Hermione không đáp lại điều đó, Draco cúi đầu xuống vai cô. "Tao, uh...tao nghĩ tao muốn cố gắng ngủ ngay bây giờ nếu mày không phiền," cậu nói.

"Được," Hermione đáp. Cô đợi cho đến khi má cậu tựa vào vai cô thoải mái hơn rồi mới bắt đầu đếm.

"Granger?" Draco đột ngột nói ngay khi cô đếm đến 'chín mươi mốt'.

"Hả?"

"Tao...tao rất tiếc vì mày sẽ không được làm mẹ đỡ đầu."

Hermione chớp mắt để ngăn những giọt nước mắt sắp hòa vào mưa trên hàng mi của cô và nhẹ nhàng tựa đầu vào đầu cậu để che mặt cậu khỏi cơn mưa như trút nước.

"Cảm ơn," cô thì thầm. Cô đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên má cậu. "Ngủ ngon, Malfoy."

Draco chỉ đơn giản là nhắm mắt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top