ZingTruyen.Top

[Dramione | Transfic] - Five Days - by RavieSnake

3. Day One: Night

_aboutGris

Ngày Thứ Nhất: Ban Đêm
. . . . . . . . . . . . . .


"Tao không thể chịu thêm được nữa," Draco nói.

Hermione giật mình thoát khỏi trạng thái nghỉ ngơi khó chịu mà cô đã rơi vào sau cuộc trò chuyện linh tinh kéo dài hàng giờ đồng hồ của họ và nhìn cậu.

"Cái gì?" cô hỏi với một giọng buồn ngủ.

"Tao không thể nhịn thêm được nữa!" cậu nói gấp gáp. "Chết tiệt, tao đã đợi quá lâu rồi. Nhanh lên!"

Hermione chớp mắt để chú ý và trố mắt nhìn cậu. "Mày làm gì-"

"Nhanh lên!" cậu lặp lại một cách tuyệt vọng, "Tao không muốn tè ra quần!"

"Mày. . . mày thật sự muốn tao giúp mày đi à?" cô ngập ngừng hỏi, "Như kiểu..."

Mặt Draco nhăn nhó vì đau, "Phải, chết tiệt! Làm đi, ngay bây giờ!"

Bị thúc giục bởi giọng điệu điên cuồng của cậu, Hermione nhanh chóng lục tìm cái khóa quần của cậu.

"Khỉ gió, cho mày hai giây!" Draco cảnh báo ngay khi cô kéo khóa mở. Cô cắn môi và quay mặt vào tường với vẻ mặt khó chịu khi luồn ngón tay vào trong quần cậu và nhẹ nhàng nắm lấy... cái đó đó.

Draco hít một hơi khi bị chạm vào nhưng không nói gì.

"Đi đi," cô nói, Draco cúi đầu và phát ra một tiếng rên nhẹ nhõm khi cuối cùng cậu cũng tống hết ra ngoài vào bóng tối bên dưới họ.

"Mày xong chưa?" Hermine lúng túng hỏi một phút sau đó. Draco lắc cái đầu vẫn đang cúi của mình lên xuống để gật đầu.

"Rồi," cậu nói bằng một giọng thì thầm khàn khàn. Hermione lay nhẹ rồi nhét trở lại quần và cẩn thận kéo khóa quần lại. Draco khịt mũi và lắc đầu khi nhấc người lên.

"Bỏ ra đi, Granger," cậu nói, "thậm chí mày còn biết cách đàn ông làm vậy sau khi xả nước nữa chứ."

Hermione lại có vẻ khó chịu. "Tao chỉ đặt nó trở lại nơi nó thuộc về thôi."

"Mày còn lắc nó," Draco nói. "Cuốn sách chết tiệt nào chỉ mày làm chuyện đó vậy?"

"Tao đã sống ngoài trời với hai người đàn ông trong gần một năm, Malfoy," cô nói có chút phòng thủ, "không có nhiều chức năng của cơ thể đàn ông mà tao không biết."

Draco nhăn mặt. "Weasley luôn thô lỗ."

Hermione chỉ cau mày với cậu trước khi nghiêng đầu ra khỏi cậu để nhìn chằm chằm vào bức tường.

"Bọn nó sao rồi?" Draco hỏi sau một phút im lặng căng thẳng. "Weasel với Potter? Vẫn đang đi cứu thế giới à."

"Mày quan tâm làm gì?" Hermione trả lời ngắn gọn.

Draco nhún vai và ngả đầu ra sau. "Tao cho là không."

Hermione nhìn chằm chằm vào bức tường thêm vài phút nữa cho đến khi cuối cùng cô khẽ nói, "Ginny đang mang thai, còn Gabrielle muốn Ron chuyển đến Pháp."

Draco có vẻ ngạc nhiên trước sự tiết lộ đột ngột của cô. "Nhỏ Weasley có thai à?"

"Bọn họ còn chưa có công bố," Hermione nhẹ gật đầu, "Chỉ có Ron với tao biết thôi, và chỉ vì..."

Cô nghẹn ngào và nhắm mắt lại. Draco lắc người dựa vào cô. "Granger?"

Hermione bỗng bật khóc. "Bồ ấy...Harry đã nhờ bọn tao làm ba mẹ đỡ đầu," cô khóc một cách đau khổ, cố gắng giấu mặt sang một bên. "Thay vì bây giờ...tao sẽ bị mắc kẹt vĩnh viễn trong một cái hố."

Draco cau mày nhìn cô. "Phiền thật đấy," cậu nói. Cô bắn cho cậu một cái lườm đẫm nước làm cho mắt cậu trông như bị lác khi cô cố nhìn cậu qua bóng tối ngày càng dày đặc của màn đêm đang đến gần.

"Mẹ mày," cô gắt lên với cậu. Draco chỉ nhìn chằm chằm vào cô.

"Tay của mày luôn ở đúng chỗ bất cứ khi nào mày sẵn sàng, Granger," cậu nói thẳng thừng. Môi Hermione nhếch lên kinh tởm.

"Đồ heo," cô lẩm bẩm, lại nhìn đi chỗ khác.

"Oh, thôi dẹp mẹ đi," Draco nói. Hermione trừng mắt phản đối khi cô quay mặt lại với cậu.

"Mày biết là- aahh! Cái quái gì thế!?" cô hất đầu sang một bên, câu trả lời của cô lập tức bị lãng quên khi có thứ gì đó bất ngờ bay ngang qua họ.

Draco tức giận chớp mắt nhìn lên bầu trời chạng vạng tối phía trên để thử xem thứ gì đã trồi lên từ vực thẳm bên dưới họ.

"Tao...tao nghĩ là dơi," cậu nói. Nếu có chút ánh sáng, cậu sẽ thấy máu chảy ra từ khuôn mặt của Hermione.

"Dơi á?" cô sợ hãi thì thầm, cúi đầu ra xa hơn nữa khỏi nơi mà thứ đó đã xuất hiện. Ngay sau đó, một con dơi khác bay qua và cô hét lên.

"Chắc chắn đây là lối vào hang dơi," Draco co rúm người lại khi có thêm vài vệt đen lướt qua cánh tay đau của cậu.

"Hang?" Hermione thút thít. "Nhưng dơi sống thành đàn hàng nghìn con."

Ngay khi cô vừa dứt lời thì một loạt đôi cánh đều đặn tung ra xung quanh họ trong cái hang chật hẹp khi đàn dơi bay lên bầu trời tự do.

Tiếng hét của Hermione hòa cùng tiếng ríu rít chói tai của vô số con dơi khi cô và Draco theo bản năng nhắm mắt lại và cúi đầu vào nhau.

Đàn dơi nối tiếp đàn dơi bay thành những vòng xoáy dường như vô tận xung quanh họ. Vài phút trôi qua và tiếng hét của Hermione đã biến thành tiếng nức nở khi cô áp mặt vào cổ Draco. Khuôn mặt của Draco áp sát vào mặt cô và nhăn nhó.

"Dừng lại đi!" Draco tuyệt vọng hét vào lũ dơi đang tiếp tục tấn công họ. "Chết tiệt!"

Phải mất nửa giờ nữa những con đi lạc cuối cùng mới tìm được đường ra.

Cả Hermione và Draco đều không dám ngẩng đầu lên khi họ run rẩy dựa vào nhau.

"Bao lâu nữa thì chúng quay lại?" Draco lầm bầm vào vai cô.

"Tao...tao không...biết," Hermione sụt sịt.

"Bình tĩnh đi," Draco nhẹ nhàng nói. Hơi thở của Hermione đứt quãng với những cơn thổn thức còn sót lại, nhưng cô gật đầu với cậu khi cố gắng bình tĩnh lại.

Khi cô cuối cùng cũng im lặng vài phút sau đó, Draco ngập ngừng chớp mắt.

"Whoa," cậu thở ra.

"Gì vậy?" Hermione lo lắng hỏi.

"Trời tối quá," cậu đáp khi nhìn chằm chằm vào bóng tối bao trùm xung quanh. Hermione mở mắt ra rồi nhanh chóng nhắm lại với một tiếng thút thít.

"Tối quá," Draco lặp lại trong sự sợ hãi trước một màu đen tuyệt đối.

"Lạnh nữa," Hermione nói thêm, run rẩy dựa vào cơ thể rắn chắc đang áp vào cô.

Draco rên rỉ. "Chuyện này càng lúc càng thú vị."

"Và mới chỉ có ngày đầu tiên," Hermione thì thầm dứt khoát. Draco tựa má vào vai cô một cách thoải mái hơn.

"Chúng ta chỉ phải lo lắng về ngày đầu tiên nếu trời trở lạnh hơn nhiều," cậu nói.

"Chúng ta còn ở sâu như này, tao thực sự lo lắng đến dao động của nhiệt độ," Hermione đáp. Draco đảo mắt trong bóng tối.

"Nói nghe coi, đồ biết tuốt," cậu dài giọng đầy mỉa mai, "mày biết bao nhiêu về nhiệt độ mặt đất."

Đến lượt Hermione đảo mắt. "Nhiệt độ duy trì khá ổn định dưới lòng đất... tất nhiên là cho đến khi mày thực sự bắt đầu tiến gần hơn đến lõi. Có thể có tuyết rơi hoặc oi bức từ trên cao và nhiệt độ ở đây vẫn như cũ."

"Cái nào mới đúng?" Draco sốt ruột hỏi.

"Giờ tao là nhiệt kế cá nhân của mày đấy à?" cô nhổ lại. "Tao không biết chính xác."

Cậu gần như gầm gừ. "Merlin... mọi thứ càng ngày càng khó khăn? Có đủ lạnh để chúng ta bị hạ thân nhiệt hay không? Vì tao thấy chắc chắn là như vậy!"

Hermione ậm ừ khó hiểu. "Tao không biết. Có thể? Chúng ta đã trải qua một ngày tốt hơn đấy khi mà cho đến nay không ai bị sốc nên là..."

"Chà, đằng nào thì nó cũng khó chịu kinh khủng," cậu càu nhàu. "Có phải chúng ta chỉ cần co rúm lại và hy vọng chúng ta không chết cóng?"

Hermione suy nghĩ một lúc. "Chúng ta... chúng ta có thể thử làm bùa ấm, tao nghĩ là vậy," cô nói khẽ. "Tao nghĩ ít nhất nó cũng đủ giúp chúng ta qua đêm một cách thoải mái hơn."

Draco sụt sịt. "Bùa ấm? Làm mà không có đũa phép à?"

"Đó là một câu thần chú đủ đơn giản," Hermine tiếp tục, "và tao đã từng đọc là sức mạnh của những câu thần chú không đũa phép có thể được tăng cường nếu được thực hiện song song giữa hai hay nhiều phù thủy."

Draco im lặng khi cân nhắc ý tưởng đó. Cậu thừa nhận: "Tao chưa bao giờ thử làm bùa ấm mà không có đũa phép."

"Đáng để thử không?"

Draco nhún vai với chính mình. "Vậy thì làm thế nào để chúng ta tiến hành nó song song?"

"Chà," cô bắt đầu, nhìn vào nơi mà cô biết khuôn mặt của cậu ở đó, "nó đòi hỏi sự tiếp xúc giữa da với da và được cho là hoạt động tốt nhất khi hai bàn tay được liên kết với nhau, nhưng điều đó là không thể trong tình trạng hiện tại của chúng ta, tao nghĩ nếu chúng ta chạm trán vào nhau thì sẽ tốt hơn, có thể là đủ."

"Má kề má sẽ cho phép diện tích bề mặt chạm vào nhau nhiều hơn đấy," Draco gợi ý.

"Ừ...tao, uh...không nghĩ là mày sẽ thấy thoải mái với chuyện đó," Hermione nói khẽ.

Draco lại nhún vai. "Mày còn cầm được cái đó của tao rồi còn la hét vô cổ tao... Tao nghĩ là tao có thể xử lý được việc mày chạm vào mặt tao."

Hermione phát ra một tiếng hmm. "Tao chỉ thấy là nó có hơi thân mật một chút so với mày-"

"Rồi có chịu làm không?" Draco cắt ngang. "Tao đóng băng rồi đây."

Hermione cau mày nhìn cậu trong bóng tối. "Mày không có đóng băng, mày chỉ lạnh thôi."

"Khác mẹ gì đâu," cậu cáu kỉnh nói. "Làm liền được không?"

"Vậy thì áp má của mày vào má của tao," Hermione nói. Draco rướn mặt tìm kiếm cô trong bóng tối và mũi họ chạm nhau. Cả hai đều đứng yên trong giây lát trước khi Draco lướt mũi dọc theo một bên mặt cô như một hướng dẫn để má cậu áp vào má cô.

"Giờ thì sao?" cậu lúng túng hỏi.

"Chỉ...chỉ cần tập trung và cố gắng phóng ra năng lượng giống như năng lượng mà mày thường chuyền qua cây đũa phép của mình, để câu thần chú được thực hiện thông qua nơi chúng ta đang chạm vào," cô hướng dẫn. "Và có lẽ sẽ dễ dàng hơn nếu chúng ta đồng thanh đọc to câu thần chú."

"Được rồi," Draco thở dài, "bùa ấm đơn giản với cách phát âm chuẩn nhất?"

"Ừ," cô đồng ý. "Đếm đến ba rồi làm?"

Draco khẽ gật đầu và Hermione nhanh chóng đếm ngược.

"Facietus calor," cả hai đều kêu lên sau tiếng đếm thứ 'ba'. Một luồng khí nóng nhỏ phát ra từ giữa hai má họ nhưng gần như biến mất ngay lập tức.

"Làm được rồi kìa!" Draco hào hứng nói.

"Ừ, nhưng không đủ. Chúng ta phải chuyền nhiều hơn nữa," Hermione nói, cố gắng áp sát da mình vào da cậu hơn.

"Cứ đọc liên tục câu thần chú rồi xem nó có tiến triển không," Draco gợi ý. Hermione gật đầu đồng ý với cậu và cả hai đều hít một hơi thật sâu.

"Facietus calor," cả hai lại nói, to hơn trước một chút. Một làn sóng nóng khác lan tỏa trên mặt họ, và được khuyến khích bởi thành công nhỏ, họ tiếp tục.

Giọng của họ cao lên sau mỗi lần lặp lại câu thần chú và họ nhanh chóng lặp đi lặp lại đi, nhắm mắt, áp má vào nhau, như một tấm chăn ấm áp bao quanh họ.

Khi nhiệt độ tăng đến mức gần như khó chịu, giọng họ nhỏ dần rồi gục đầu vào nhau.

"Quỷ thần ơi," Draco hổn hển, "chúng ta làm được rồi."

"Ừ," Hermione thở lại, "ai có thể nghĩ rằng..."

Draco gục đầu xuống vai cô. "Ugh,... tao thấy như mình vừa chạy nước rút đến Luân Đôn rồi quay lại."

"Chúng ta đã sử dụng quá nhiều năng lượng," Hermione trả lời, gục đầu xuống một cách mệt mỏi. "Sức nóng này phải kéo dài. Tao nghĩ chúng ta sẽ đủ khỏe để lặp lại điều đó nhiều hơn một lần một ngày....đặc biệt là với việc phải liên tục di chuyển đôi chân của mình...và không có thức ăn."

"Mày biết đấy," Draco nói, thổi bay vài sợi tóc lòa xòa của Hermione đang cù vào mũi, "nếu không phải vì cơn đau, cơn khát và cơn đói, lũ dơi và mối đe dọa cái chết đang rình rập... thì đây có thể là nơi ấm cúng."

Hermione cười khúc khích một cách mệt mỏi. "Phải, Malfoy... tóm lại là thế. Nếu mọi thứ khác đi... chúng ta có thể được ấm cúng."

"Nếu mọi thứ khác đi," Draco lặp lại nhỏ đến mức cô hầu như không nghe thấy cậu nói. Hermione thở dài và ngả đầu vào người cậu để cố gắng cảm thấy thoải mái hơn.

"Có lẽ chúng ta nên cố gắng ngủ một giấc khi trời vẫn còn ấm và lũ dơi đã biến mất," cô gợi ý. "Mày muốn canh chừng trước hay là tao?"

Draco có vẻ bối rối. "Canh chừng?"

"Một trong hai chúng ta phải thức để canh chừng. Chúng ta phải đánh thức nhau mười lăm phút một lần để cử động chân."

"Sao phải làm chuyện đó?" cậu hỏi, giọng nói của cậu thể hiện rõ nỗi sợ hãi về viễn cảnh những đêm chỉ ngủ được 1/4 tiếng.

Hermione thở dài. "Bởi vì...chúng ta bị treo thẳng đứng. Trọng lực đang kéo máu của chúng ta xuống chân và tim của chúng ta không đủ sức để tự kéo máu lên được. Chúng ta phải cử động chân để giúp nó lưu thông trở lại."

"Còn nếu chúng ta không làm, thì..."

"Thì chúng ta sẽ bất tỉnh và chết," cô nói một cách thản nhiên. "Điều bắt buộc là chúng ta không được bất tỉnh."

"Nếu làm vậy thì chúng ta sẽ tồn tại được bao lâu?" cậu hỏi.

Hermione im lặng một lúc. "Nếu chúng ta không có phép thuật," cuối cùng cô trả lời, "có lẽ chúng ta đã chết rồi. Năng lượng bổ sung do lõi ma thuật cung cấp cho chúng ta là thứ duy nhất giúp chúng ta  có đủ sức để tiếp tục di chuyển đôi chân của mình thường xuyên với tư thế này. Nên là... tao thực sự không biết chính xác là bao lâu. Mười lăm phút có lẽ là đủ, nhưng chúng ta phải ngủ để nạp năng lượng cho lõi của mình... nếu không thì đằng nào cũng chết."

Draco ngẩng đầu lên. "Lần đầu tiên, Granger, tao thấy vui khi mày biết tuốt tất cả," cậu nói.

Hermione lại cười khúc khích buồn bã, mệt mỏi nhưng chỉ nói, "Vậy, vậy mày muốn canh chừng trước không?"

Cậu liếc nhìn xuống nơi cậu biết khuôn mặt cô ở đó. "Ừ," cậu nói, "mày ngủ một giấc đi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top