ZingTruyen.Asia

[Dramione] Draco Malfoy and the Mortifying Ordeal of Being in Love

Chương 8: Bữa Tiệc / Trẻ Mồ Côi, hay gì đó

_aboutGris

Tháng Ba kết thúc với cái lạnh, và ẩm ướt, cùng với ngày diễn ra bữa tiệc Delacroix. Draco nhớ lại điều này khi giấc ngủ trưa của anh bị gia tinh Henriet làm gián đoạn.

Khi Draco ngáp một cách uể oải ngon lành, Henriette bắt đầu hỏi anh về trang phục buổi tối.

"Màu tím này sẽ hợp với cậu lắm đấy, Monsieur," Henriette nói, giơ cao chiếc áo choàng sang trọng cho Draco xem. "Giống như một hoàng đế La Mã, phải không?"

"Áo choàng đen đi," Draco nói.

"Bạc thì sao? Với đôi mắt của cậu, nó sẽ rất hấp dẫn..."

"Màu đen, Henriette."

Không do dự, Henrietta lấy ra một chiếc áo choàng đen, và cả một bộ màu xanh đậm có thêu hình các chòm sao. "Hoặc cái này?" nó hỏi, giơ cái màu xanh lên cao hơn.

"Có phải mẹ tôi đã xúi cô làm chuyện này không?" Draco hỏi, nhìn chằm chằm vào con gia tinh.

Đôi tai to của Henriette vểnh ra sau. "Madame đề xuất là cậu nên chấp nhận mặc thử cái gì đó khác. Madame không muốn cậu trông như người đi dự đám tang."

"Tôi thích trông như người đi dự đám tang hơn. Lấy cái màu đen... để nó lên giường."

"Như ý cậu, Monsieur," Henriette thở dài, trải chiếc áo choàng lên giường.

Nó nhún gối rồi biến mất.

Henriette là một gia tinh người Pháp ăn nói khéo léo, được đào tạo bài bản, nhưng tự đề cao và cố chấp hơn nhiều so với những gia tinh người Anh mà Draco đã quen từ thời thơ ấu. Tuy nhiên, mẹ anh thích nó, và Draco phải thừa nhận rằng tài nấu ăn của nó ngon hơn rất nhiều so với những gia tinh người Anh.

Draco tắm rửa, chỉnh sửa mái tóc của mình, mặc chiếc áo choàng đen vất vả mới giành được, chỉnh sửa lại mái tóc của mình, và nhìn bản thân trong gương để chắc chắn là mình trông cực kỳ đẹp trai.

Đủ đẹp trai rồi.

Điều đó thật tuyệt vời, bởi vì tối nay, Draco Malfoy sẽ ra ngoài. Đã quá lâu kể từ mối tình lần cuối cùng của anh (một cô phù thủy nào đó trong bữa tiệc sinh nhật cuối cùng của Pansy, theo những gì mà anh nhớ được) và anh cảm thấy thiếu hoạt động trong những tuần qua.

Đã đến lúc phải khắc phục tình hình. Bữa tiệc Delacroix sẽ tạo ra một cơ hội tuyệt vời. Sẽ có rất nhiều cô phù thủy – có lẽ chính cô Rosalie Delacroix, nếu cô ấy quan tâm, Draco trầm ngâm khi xịt nước hoa.

Hài lòng với mùi nước hoa toilette của mình, Draco xuống phòng khách để Floo.

"Henriette, mẹ tôi đi chưa?" anh gọi khi ném bột Floo vào lò sưởi.

"Oui, elle est partie," Henriette nói. "Bà đã rời đi khoảng hai giờ trước rồi, Monsieur. Tôi tin là bà nghĩ cậu cũng sẽ lên đường ngay sau đó."

Chết rồi, Draco nghĩ. "Seneca," anh nói to, và ngọn lửa bùng lên.

~~~

Draco phủi bụi khi rời khỏi lò sưởi của Seneca, với sự giúp đỡ của một nhân viên tiếp tân trẻ, có sẵn một chiếc lông vũ đầy mê hoặc.

Một lúc sau, Theodore Nott đi tới chỗ anh.

"Phép lịch sự tối thiểu là không nên đến muộn," Theo nói. "Hơi thô lỗ đấy, tao nghĩ: bây giờ là tám giờ rưỡi và mày đã bỏ lỡ bài phát biểu."

"Kệ tao," Draco nói, vuốt phẳng áo choàng. "Tóm tắt đi."

"Những lời rất hay về Điều Kỳ Diệu thực sự của Lòng Biết Ơn, và vui lòng đóng góp cho họ."

"Tao không thể tin là tao đã bỏ lỡ một bài phát biểu quan trọng như vậy."

Một tiếng khịt mũi cắt ngang. "Ah. Những kẻ xấu đen thui."

Zabini đã phát hiện ra Draco và Theo khi họ đi vào Phòng Hoa Hồng đông đúc, nơi món canapé đang được phát cho một đám đông những người đẹp.

"Không biết là họ cho phép những kẻ lưu manh như tụi mày vào đây đấy," Zabini nói. Bộ lễ phục của anh ta được cắt may hoàn hảo – thậm chí còn hơn cả Draco.

Anh ta và Draco nhìn nhau chằm chằm, cho đến khi khuôn mặt của Zabini nở một nụ cười toe toét. "Rất vui được gặp tụi mày – số ít, những người dũng cảm, chưa kết hôn và sinh con."

"Tao ở đây để tham gia cùng tụi mày trong cuộc ăn chơi trác táng tối nay," Theo nói với một cái cúi đầu tao nhã. "Kế hoạch của chúng ta tối nay là gì, các quý ông? Hỗn loạn và độc đoán?"

"Uống rượu, khiêu vũ và tìm một quý cô đáng yêu để âu yếm," Zabini nói, đưa mắt nhìn quanh căn phòng đông đúc.

"Xem mày làm được gì đây, xoạc nhiều hơn và ít âu yếm lại ha," Draco nói, cũng quan sát đám đông xung quanh.

"Oho," Zabini nói. "Để cho tao mấy cô gái tóc nâu."

"Được thôi," Draco nói, mơ hồ nghĩ đến Rosalie và kiểu như cô ấy. "Dù sao thì tao cũng thích người nào đó tóc vàng."

"Vậy tóc đỏ cho tao nghen." Theodore rót ba ly martini và chuyền chúng đi. "Uống đi... mấy thứ này sẽ tăng thêm can đảm. Người phục vụ rượu rất hào phóng với lượng vodka."

Họ uống rượu, họ nói đùa, họ tham gia vào và ra khỏi nhóm bạn bè và kẻ thù cũ. Qua đó, Draco biết được sự kiện tối nay là để ủng hộ cho khu vực mới của St. Mungo – điều gì đó về việc Delacroix Senior được cứu sống đã khiến tâm trí của ông ta hướng đến những hoạt động từ thiện nhiều hơn. Vậy là, không phải trẻ mồ côi. Sao cũng được.

Ánh sáng mờ đi, và ở giữa phòng, không gian được dọn sạch cho một sàn nhảy. Draco tìm thấy Rosalie và cố bắt chuyện, nhưng Rosalie cứ cười đùa và không rời khỏi vòng tay của một người Pháp thuần chủng nào đó mà Draco không thể nhớ tên. Anh quyết định là không còn khả năng nào giữa họ nữa và tiếp tục việc của mình.

Hai hoặc ba cô phù thủy khác mà Draco quen biết đi ngang qua anh khi anh đi vòng quanh. Họ rất quyến rũ, hàng mi rung rinh và rõ ràng là rất sẵn lòng, nhưng anh không cảm thấy phấn khích.

Anh hết lần này đến lần khác tách mình ra khỏi họ, thầm nghĩ rằng mặc dù tất cả họ đều hấp dẫn và sẵn lòng, nhưng anh thấy họ đeo bám và rắc rối hơn bất cứ thứ gì khác. Cô Luella Clairborne đặc biệt kiên trì; Draco phải nói dối rằng mẹ mình đang gọi để tẩu thoát.

Có chuyện gì với anh vậy? Có lẽ Luella sẵn sàng trao mình cho anh đằng sau bức màn, nhưng đó không phải là điều anh muốn. Anh cũng không muốn mang cô về nhà với anh. Anh cũng không muốn cùng cô ở trong một căn phòng sang trọng nào đó của Seneca. Vậy chính xác thì anh muốn gì? Dù sao thì không phải cô ấy. Không phải bất kỳ ai trong số họ.

Để bù đắp cho lời nói dối của mình, Draco đã tham gia cùng mẹ mình với một nhóm những quan chức cấp cao của St. Mungo. Narcissa nhìn thẳng vào người đi cùng Rosalie và mím môi thay cho câu nói, Đấy, con thấy chưa? Tất cả những thứ tốt đẹp đều bị cướp mất và con, con trai ta, sẽ chết một mình.

Draco vẫn thấy ổn với việc chết một mình. Chính xác vào lúc này, anh chỉ đơn giản muốn tìm một cô phù thủy đánh thức thứ gì đó trong anh, lên giường một hoặc hai lần và lấy đi phần nào kích thích từ anh.

Một thân hình mảnh mai trong chiếc váy hở lưng khiến anh chú ý khi anh đi quanh phòng. Cô ấy đang trò chuyện với một nhóm gồm các cựu học sinh Hufflepuff và nhân viên cấp cao của Bộ, nhưng bóng dáng của cô ấy cứ biến mất khỏi tầm nhìn khi những người nói chuyện hòa lẫn vào nhau. Ánh đèn tối đến nỗi tất cả những gì anh thực sự có thể nhìn thấy là đường cong của lưng cô, chuyển động duyên dáng của một bàn tay đang cầm ly, đôi giày buộc dây lộ ra mắt cá chân thanh tú.

"Này," Zabini nói, xuất hiện bên cạnh Draco. "Tao đã nói để cho tao mấy cô tóc nâu mà."

"Lựa chọn đầu tiên của tao là người Pháp kiêu căng," Draco nói.

"Nói như thể bản thân mày không phải là người Pháp kiêu căng nhất cái phòng này."

Draco ném cho Zabini một cái nhìn đen tối. "Dù sao đi nữa – chia sẻ là quan tâm nhau."

"Tốt. Mày có thể giúp tao chăm sóc cô ấy trước. Tao sẽ trông cực kỳ hấp dẫn sau khi mày giới thiệu xong xuôi."

Draco uống cạn ly của mình và đưa cho Zabini. "Xem đây."

Anh sải bước qua đám đông, ra vẻ chào hỏi một vài người quen khi anh đi ngang qua, bao gồm cả một cái gật đầu nhanh với Potter. (Và cho hỏi là tại sao Potter lại ở đây? Có lẽ là liên quan đến trẻ mồ côi.)

Ernie Macmillan, ơn trời, vẫy tay chào và ra hiệu cho Draco một cách phô trương. Cậu bé mũm mĩm một thời ở Hogwarts giờ đã trở thành một người đàn ông vạm vỡ, vai rộng, hiện đang đứng đầu Bộ Hợp Tác Phép Thuật Quốc Tế.

"Macmillan," Draco nói, bắt tay anh ấy. "Cậu khỏe không? Cậu nên giới thiệu tôi với bạn của cậ..."

Người phụ nữ đáng yêu quay về phía Draco khi anh nói.

Lạy Chúa, hoá ra là Granger. Chết tiệt.

Draco bị sốc đến mức gần như làm đổ ly martini của mình.

Nhưng đúng là cô. Mái tóc rối bù của cô được búi thành một búi trang nhã ở gáy. Trang phục thường ngày của cô đã được thay thế bằng một chiếc váy dài màu xanh lá cây, có lẽ là của Muggle, nhưng vẫn được cắt may rất đẹp. Ánh nhìn mãnh liệt của cô thậm chí còn được làm rõ hơn bởi những vệt đen của một thứ mỹ phẩm gì đó xung quanh mắt cô.

"Cô đang làm gì ở đây?" Draco hỏi, giờ mới thấy bối rối, vì anh đã tưởng tượng ra lưng và mông của người phụ nữ này từ mọi góc độ thú vị trong mười lăm phút qua và đó là Granger chết tiệt.

Theo đúng nghĩa đen. Chết tiệt. Granger.

Câu hỏi của anh nghe có vẻ thô lỗ. Macmillan bước lại gần Granger (điều này, bằng cách nào đó, càng làm cho Draco khó chịu hơn), và nói, "Hermione đã được đích thân Monsieur Delacroix mời, cùng với tất cả các Lương Y đã giúp đỡ ông ấy. Cậu không nghe bài phát biểu à?"

"À," Draco kêu lên, cảm thấy thật ngu ngốc.

Granger nhướn mày dò hỏi. "Tôi cũng không ngờ anh lại ở đây. Tôi không nghĩ chăm sóc sức khỏe phù hợp với sở thích của anh."

Macmillan, người dường như đảm nhận vai trò hòa giải giữa họ, giờ đã bước lại gần Draco. "Tôi hiểu rằng nhà Malfoy đang đóng góp khá lớn cho khu vực mới này." Anh ta vỗ vai Draco một cách trịnh trọng. "Xét cho cùng, những người Malfoy này là người tốt, phải không?"

Granger trao cho Macmillan một nụ cười cứng nhắc.

Trong khi đó, Draco gật đầu như thể anh hoàn toàn nhận thức được sự đóng góp to lớn này, mà nghĩ lại thì mẹ anh có thể đã đề cập đến hai hoặc ba lần, nếu anh chú ý.

"Tất nhiên," Macmillan tiếp tục, "chúng tôi vẫn chưa tìm ra danh tính của nhà tài trợ ẩn danh sẽ khớp với số tiền thu được tối nay bằng đồng Galleons. Tôi cá đó là của một trong những ông già người Pháp trong đoàn tùy tùng của Delacroix. Lemaitre sở hữu một nửa số vườn nho ở Burgundy..."

Macmillan tự ngắt lời mình khi nhìn thấy một phù thủy cao lớn đi ngang qua đó. "À... Tôi tìm thấy Finbok rồi. Xin lỗi. Tôi phải quấy rầy anh ấy về một số luật mới mà anh ấy đang thúc đẩy... có lẽ tôi nên cho anh ấy uống nhiều hơn..."

Và rồi Draco và Granger bị bỏ lại với nhau, đứng ngoài rìa của vòng tròn lớn hơn. Granger vẫn đang quan sát Draco với một bên mày nhướng lên, điều đó khiến anh nhận ra rằng mình đang há hốc miệng nhìn cô như một thằng ngốc.

Tuy nhiên, không có cách nào để nói, Xin lỗi, chỉ là tôi đã mơ tưởng đến cô ở phía sau trong mười lăm phút qua, mà nghe làm sao cho không giống kẻ ngốc hết sức có thể.

Để che vẻ bối rối của mình, Draco nói một cách cáu kỉnh, "Đáng lẽ cô phải thông báo cho tôi là cô tham gia sự kiện công cộng chứ. Giờ tôi thậm chí không thể tận hưởng bữa tiệc... tôi phải trông chừng ."

Đến lượt Granger cáu kỉnh. "Trông chừng tôi? Ai tấn công tôi? Đồng nghiệp của tôi? Gia đình của người đàn ông mà tôi đã cứu thoát khỏi bờ vực của cái chết? Delacroix đã mang đến sự an toàn tốt nhất mà tiền có thể mua được, hay anh không để ý đến các Thần Sáng khác ở đây? Anh làm được gì khác ngoài việc nhìn chằm chằm vào mông? Và tôi đã nói cho anh biết là tôi tham dự bữa tiệc  vào hai tuần trước!"

Có khá nhiều lời buộc tội nhắm vào anh lúc này. Draco chọn lọc để giải thích. "Tôi đến để lựa mông – đó là lý do duy nhất tôi ở đây. Việc lựa chọn mông ở đây thật thảm hại, cô biết không, ngoại trừ một số... ờ... dù sao thì đó cũng là một sự lãng phí thời gian to lớn. Và chắc chắn là cô không có nói với tôi việc tham dự. Tôi sẽ nhớ, vì tôi sẽ khó chịu, bởi vì để ý đến cô sẽ cản trở việc nhìn mông."

Granger khoanh tay. "Tôi chắc chắn là đã nói với anh. Kiểm tra Jotter của anh đi."

Draco lôi cuốn Jotter của mình ra dưới ánh mắt soi mói của cô, một chút nghi ngờ hiện trong tâm trí anh. Anh mở cuốn sổ ra chậm đi một chút. Granger phát ra một âm thanh thiếu kiên nhẫn và cúi xuống gần anh hơn để tự lật trang. (Draco để ý cô có mùi rất dễ chịu, một lần nữa; một mùi nhẹ của thứ gì đó ngọt ngào và thoáng mát tối nay.)

Lật qua một vài trang thư từ Granger, cho đến khi...

"Ah," Draco kêu lên.

Hóa ra, Granger đã thực sự thông báo cho anh về chuyện này hai tuần trước – ngay sau khi anh tung bùa Choáng vào Jotter khiến nó im lặng.

Đóng Jotter lại.

Granger trông có vẻ phẫn nộ, mặc dù cô đã cố gắng kiềm chế bản thân để không làm to chuyện.

"Thấy chưa? Sao anh dám mắng tôi như một đứa trẻ không nghe lời," cô rít lên bằng một giọng thì thầm dữ dội. "Tôi phải ở đây. Tôi là khách mời danh dự!"

Một vài thiên thần đã giải cứu Draco bằng cách gọi Granger đến gặp một nhóm Lương Y người Pháp. Cô rời đi, nhưng không quên ném một cái nhìn u ám về phía Draco, hứa hẹn rằng chuyện này sẽ không kết thúc.

Draco rút lui về chỗ Zabini và Theo với một bước sải chân khác với vẻ vênh váo thường thấy.

Zabini tinh tế nhai chim cút trên xiên. "Có vẻ như nó diễn ra tốt đẹp hen."

"Im đi," Draco nói.

"Ông già tội nghiệp cần được uống thêm," Theo nói, ra hiệu cho một người phục vụ mang thêm đồ uống. "Cầm lấy cái này, Draco, và đừng có nhìn chằm chằm vào Granger như một tên ngốc há hốc mồm nữa. Tao không thích việc Potter đến đây để bảo vệ danh dự cho cô ấy đâu."

"Tao không biết đó là Granger chết tiệt," Draco nói, cảm thấy hoàn toàn sai lầm trước toàn bộ sự việc.

"Tao cũng vậy," Zabini nói. "Cô ấy đã trưởng thành theo một kiểu gì đó khá tốt đẹp, phải không?"

"Tao làm việc với cô ấy," Draco nói. Anh uống một ngụm mạnh bất cứ thứ gì làm nóng cổ họng mà Theo đã cung cấp.

"Thật à?" Theo có vẻ tò mò. "Thần Sáng thì liên quan gì đến Lương Y?"

"Bí mật hàng đầu, nên là mày cũng im đi," Draco nói.

"Thú vị đấy," Zabini nói, chăm chú quan sát Draco đến mức khiến anh cảm thấy khó chịu.

Anh chuyển sự chú ý của mình trở lại Granger, người hiện đang say sưa trò chuyện với các Lương Y người Pháp. "Tại sao cô ấy vẫn chưa kết hôn và sinh con? Không phải cô ấy đã đính hôn với Weasel à?"

"Tao cũng nghĩ vậy," Theo nói. "Nhưng đừng quên là Granger đã tán tỉnh cầu thủ Quidditch quốc tế khi cô ấy mới mười bốn tuổi. Đàn ông có thể đã lên đỉnh sớm vì cô ấy."

"Tất cả đều xuống dốc sau Krum và cây chổi của anh ta," Zabini cười khúc khích.

"Không có hy vọng chết tiệt nào cho lũ khốn quê mùa như chúng ta."

"Tao thích thử thách," Zabini nói. "Và tao thích những cô nàng tóc nâu. Những cô nàng tóc nâu có bộ não khủng lại là một chuyện hoàn toàn khác."

Draco đã im lặng trong suốt cuộc trò chuyện. Chủ đề này khiến anh vô cùng khó chịu, mặc dù anh không biết tại sao. Trước đây, anh đã nghe – và tham gia – hàng nghìn phiên bản của trò đùa này, nhưng tối nay...

Narcissa gọi Draco đến để giới thiệu anh với một vài người bạn đặc biệt của gia đình Delacroix. Một gia trưởng thân thiện, người vợ thanh lịch và hai cô con gái xinh xắn của họ lần lượt 26 và 28 tuổi. Khi nói chuyện với những người phụ nữ, Draco biết rằng anh có thể làm hài lòng mẹ mình bằng cách thể hiện sự quan tâm đến một trong những cô gái đó, và cũng làm hài lòng bản thân bằng cách hoàn thành mục tiêu tìm một cô phù thủy để đưa lên giường.

Tuy nhiên, anh thấy mình không hứng thú với cuộc trò chuyện của họ và bị phân tâm bởi đám đông xung quanh, nơi anh thỉnh thoảng nhìn thấy thoáng qua một chiếc váy màu xanh lá cây đậm. Anh tự nhủ rằng, giờ anh biết Granger đang ở đây, anh lại một lần nữa coi cô là Mục Tiêu của mình và do đó anh phải để mắt đến cô.

Draco được hỏi liệu anh có thích khiêu vũ không, và anh lơ đãng nói có, và thấy mình đang ở trên sàn nhảy với người em gái, vẫn còn bị phân tâm.

Granger đang khiêu vũ với Potter.

"Tôi không biết anh là kiểu người im lặng như đấy," người phụ nữ trong vòng tay của Draco cười khúc khích. Tên cô ấy là gì? Amandine? Cứ coi như cô ấy tên là Amandine vậy.

"Mm," Draco ậm ự, vẫn nhìn Potter và Granger.

"Đó có phải là Harry Potter không?" Amandine hỏi, nhìn theo hướng nhìn của anh. "Tôi có nghe một chút về anh ấy, tôi nghĩ thế."

"Chỉ một chút thôi à?" Draco hỏi. (Chúa phù hộ cho người Pháp và họ hoàn toàn không quan tâm đến các vấn đề của người Anh.)

"Tôi nghĩ rằng anh ấy đã tham gia vào cuộc chiến cuối cùng, phải không? Một anh hùng."

"Phải. Một cái gì đó kiểu vậy."

"Và cả người phụ nữ đi cùng anh ấy nữa?"

"Phải," Draco nói.

"Họ khá đẹp đôi với nhau," Amandine nói, nhìn Potter cười khi Granger nói điều gì đó. "Anh có thấy quan hệ giữa..."

"Anh ta đã kết hôn," Draco cắt ngang. "Họ không phải một đôi."

"Ah. Chà – tình bạn là một mối quan hệ bền chặt mạnh mẽ."

Draco để Amandine luyên thuyên về quan điểm của cô ấy về mối quan hệ của tình yêu và tình bạn. Bài hát đã đi đến hồi kết. Nếu anh định đánh giá sự quan tâm của cô đối với bất kỳ hoạt động nào vào ban đêm, thì đến lúc rồi. Anh có thể luồn tay về phía sau lưng cô, vùi mặt vào cổ cô, hỏi cô kế hoạch sau bữa tiệc.

Các bước rõ ràng và với cách cô phù thủy ép mình vào anh, cô trông rất thích thú. Tuy nhiên, Draco thấy anh không có hứng thú làm việc đó chút nào.

Khi bài hát kết thúc, một bài hát có tiết tấu chậm khác bắt đầu. Draco buông tay khỏi eo Amandine. Anh đưa cô về với ba mẹ cùng vài lời nhận xét lịch sự về buổi tối và thật thú vị biết bao khi được gặp tất cả họ.

Anh đi lại về phía quầy, nơi Theo và một số cựu Slytherin và Ravenclaw đang ở đó.

"Zabini đi rồi," Theo nói khi Draco đến gần. "Còn đưa một chị gái đi cùng nữa. Nó nói sẽ để lại cho mày một người ít kinh nghiệm hơn. Nhưng có vẻ như mọi thứ cũng không suôn sẻ với mày ở đây. Lục nghề rồi hả anh bạn?"

"Không có lửa," Draco nói với một cái nhún vai.

"Luôn luôn có Granger mà," Theo nói. "Trông cô ấy như muốn đốt mày – có rất nhiều tia lửa."

Draco liếc trộm về phía Granger đang đứng giữa những Lương Y khác. Đúng là cái nhìn của cô ấy về phía anh trông thật rực lửa.

"Nhưng tao cho là mày không muốn chết đêm nay," Theo nói. Anh ta nhường chỗ phía sau quầy bar cho Draco.

"Có một trăm lẻ một lý do tại sao không thể vặn vẹo với cô ấy, ngay cả khi tao có xu hướng bạo dâm."

"Làm sao mà cô ấy hoà thuận được với mẹ của mày?" Theo hỏi. "Tao chỉ hỏi thôi."

Đôi mắt của Draco mở to. Anh nhìn qua vai. Theo cười khúc khích. Họ quan sát khi nhóm nhỏ của Narcissa Malfoy đi về phía những Lương Y người Pháp mà Granger đã nói chuyện cùng.

Draco không chắc rằng mẹ anh và Granger đã từng nói chuyện trực tiếp với nhau kể từ phiên tòa mười lăm năm trước. Đó là một vụ việc căng thẳng, nhưng lời khai của Granger đã hỗ trợ rất nhiều trong việc làm sáng tỏ danh tiếng của Narcissa Malfoy. Granger đã (cực kỳ) trung thực khi kể lại lúc cô ở Thái Ấp, nhưng đã nói rõ Narcissa Malfoy là một người ngoài cuộc miễn cưỡng, bất lực và những hành động sau đó của bà cuối cùng đã cứu mạng Harry Potter.

Tuy nhiên, Granger đã tỏ ra kém hào phóng hơn trong lời khai của cô về các hành vi thời chiến của Lucius Malfoy, và những lời khai của cô về chuyện đó đã bổ sung vào đống bằng chứng quan trọng dẫn đến bản án Azkaban của ông Malfoy.

Draco không chắc Granger nằm ở đâu trong danh sách những người phải chịu trách nhiệm về việc Lucius suy tàn và chết ở Azkaban của mẹ anh. Anh cũng không biết điều đó ảnh hưởng như thế nào đến sự tự do của chính Narcissa, cũng như của Draco, trong đó Granger cũng đã đóng một vai trò.

Draco ở quá xa để có thể nghe họ nói gì. Anh thấy Granger thẳng lưng khi Narcissa đến gần, nhưng vẻ mặt của cô vẫn bình thường. Tương tự như vậy, đôi vai của mẹ anh thẳng đứng, nhưng nụ cười lịch sự thường ngày của bà vẫn được giữ vững. Họ bắt đầu ngón tay của nhau và nhanh chóng quay sang trò chuyện với những người khác.

"Psh." Theo xoay xoay những viên đá trong ly của mình. "Tao hy vọng là điều gì đó thú vị hơn."

"Mày không có cô gái tóc đỏ nào để theo đuổi à?" Draco hỏi, làm một động tác xua đuổi.

"Có chứ," Theo nói. "Nhưng trước tiên, uống một chút cho có can đảm. Cô ấy là một trong những phái đoàn Pháp. Và chắc chắn là quá tốt đối với tao."

Theo hếch cằm về phía nhóm Lương Y của Granger. Narcissa đã đi tiếp và một phù thủy tóc đỏ đáng yêu hiện đang ở bên cạnh Granger.

"Tao không biết là cô ấy có nói được tiếng Anh không," Theo nói.

"Thử nói voulez-vous coucher avec moi* đi," Draco nói.

(* Cô có muốn ngủ với tôi không?)

Theo nhiệt tình lặp lại câu nói đó, mặc dù giọng của anh ta nghe rất tệ. "Tao thấy hơi sớm. Nhưng có lẽ tao sẽ làm được. Tao sẽ đổ lỗi cho mày nếu chuyện này trở nên tệ. Tao sẽ nói là mày đã nói với tao câu đó có nghĩa là cô có mái tóc đẹp."

"Đừng có nói ra tên tao trước mặt Granger. Tao muốn cô ấy quên đi sự tồn tại của tao."

"Muộn rồi," Theo nói, đẩy người ra khỏi quầy. "Tao thích kế hoạch này. Nó làm cho tao trông như một chàng trai ngây thơ ngọt ngào còn mày thì như một tên khốn nạn..."

Draco đưa tay ra để ngăn anh ta lại nhưng ống tay áo của Theo tuột khỏi tay anh.

"...Dù sao cũng là chuyện bình thường thôi," Theo nói qua vai.

Draco tự hỏi có nên ếm một lời nguyền khoá lưỡi cho Theo không khi anh ta đến gần mục tiêu tóc đỏ của mình.

Thật phí thời gian để suy nghĩ. Theo lúc này đã ở bên cạnh cô phù thủy tóc đỏ, bằng cách nào đó đã lấy được hai ly rượu, một ly anh ta mời cô ấy, và ly còn lại cho Granger, và cô đã từ chối vì cô vẫn đang uống sâm panh.

Theo đã nói điều gì đó khiến hai cô Lương Y cười phá lên. Anh ta làm vẻ mặt đau khổ, rồi quay lại và chỉ thẳng vào mặt Draco. Cô phù thủy tóc đỏ lắc đầu với anh; Granger nhìn với vẻ không tán thành.

Draco cảm thấy mình cần phải bảo vệ thanh danh của mình. Anh cầm lấy đồ uống của mình rồi đi về phía họ.

"Đừng tin lời từ miệng người này," anh nói khi đến gần họ.

"Draco đã đảm bảo với tôi rằng câu đó có nghĩa là tôi đang ngưỡng mộ mái tóc đáng yêu của cô," Theo nói, đặt tay lên ngực. "Tôi sẽ không bao giờ nói điều gì thiếu lịch sự như thế, Mademoiselle."

Cô phù thủy tóc đỏ trông thích thú. Trong khi đó, Granger nhìn Theo với một vẻ hoài nghi. Ít nhất có thể nhìn thấu trò hề này.

"Vậy làm thế nào để nói, 'Cô có muốn nhảy không'?" Theo hỏi.

"Voulez-vous danser avec moi," Draco và Granger đồng thanh nói.

"Thì ra là nói như vậy," Theo nói.

Cô phù thủy tóc đỏ nhìn Theo một lúc lâu. Cuối cùng, cô ấy nói, "D'accord."

Theo dũng cảm đưa tay ra, nói điều gì đó tốt đẹp về những người lạ ở một vùng đất xa lạ, và kéo bạn nhảy mới của mình về phía sàn nhảy.

"Đồ khốn," Draco lẩm bẩm.

"Nịnh hót thì đúng hơn," Granger khịt mũi. "Tôi không thể tin là điều đó lại hiệu quả với Solange."

"Có lẽ Solange muốn ăn chút thịt bò Anh để đổi vị," Draco nói.

"Tôi sẽ hỏi đánh giá của cô ấy về chất lượng thịt bò vào sáng mai," Granger nói với cái nhìn trêu chọc về phía bóng lưng của Theo.

"Nếu đánh giá là 'cực kỳ tầm thường', cô nhất định phải nói cho tôi biết," Draco nói.

"Để làm gì?" Granger hỏi.

"Làm đạn để bắn."

"Mấy người đúng thật là những người bạn tệ hại" Granger nhìn Draco qua ly của cô. Sau đó, cô dường như chợt nhớ ra. "Tôi vẫn còn đang giận anh đấy. Biến đi."

"Được thôi," Draco nói. Có cả chục cô nàng phù thủy trong căn phòng này, những người rất thích bắt chuyện với anh; anh không hiểu tại sao mình lại lãng phí thời gian với người coi thường nó.

Tuy nhiên, trước khi anh hòa vào đám đông, Granger đã hỏi bằng tiếng Pháp, "Anh biết tiếng Pháp từ khi nào vậy?"

Câu hỏi được đặt ra với vẻ cáu kỉnh, như thể anh nợ cô một lời giải thích về vấn đề đó.

"cũng biết tiếng Pháp từ khi nào vậy?" Draco hỏi lại, cũng bằng tiếng Pháp, nếu có ai nợ ai một lời giải thích, thì chính là cô.

"Tôi có bà con ở Haute-Savoie," Granger nói.

"Nhà Malfoy đến từ vùng Loire."

"Hm." Granger nhấp một ngụm sâm panh, nheo mắt nhìn anh.

"Sao?" Draco hỏi.

"Nó giải thích nhiều thứ," Granger nói, chuyển sang tiếng Anh.

"Nhiều thứ gì?"

"Chỉ là..." Đến đây Granger đưa tay di chuyển từ trên xuống dưới người Draco "...Mọi thứ."

Draco không chắc cô đang ám chỉ điều gì nhưng anh cảm thấy điều đó không đáng khen ngợi chút nào.

"Haute-Savoie cũng giải thích nhiều thứ về ," là câu đáp trả của anh.

"Nghĩa là sao?" Granger hỏi, nổi giận ngay lập tức.

Draco chỉ vào Granger với một cử chỉ như thể cô hoàn toàn là phô mai raclette và chẳng có gì khác ngoài rượu vermouth.

Granger chống một tay lên hông. "Gia đình anh có sở hữu lâu đài không?"

"Có," Draco nói.

"Vậy đó," Granger đắc thắng nói, bởi vì rõ ràng, điều đó đã giải thích mọi thứ.

"Psh – có lẽ cô cũng chơi cái trò Muggle đó rồi nhỉ – cái mà mang mấy chiếc ván dài."

Granger nhìn Draco với vẻ giả vờ không hiểu.

"Đừng giả vờ không biết. Nhưng mà nó không hợp với cô đâu."

"Nhưng tôi không biết anh đang nói về cái gì," Granger nói.

"Cô biết chính xác những gì tôi đang nói. Cào tuyết? Xúc tuyết?"

Granger cố hết sức làm ra vẻ khó hiểu. (Đó không phải là một biểu hiện bình thường của cô – cô diễn xuất rất tệ.)

"Trượt tuyết!" Draco nói, chỉ thẳng vào mặt Granger.

Granger giả vờ bận nhâm nhi sâm panh.

"Tôi biết mà," Draco nói. Anh định nói thêm về tính cách của cô bằng cách hỏi về gîte (nhà) của cô ở dãy Alps và việc cô chỉ tập trung vào việc uống rượu, nhưng một bàn tay mềm mại đặt lên cánh tay anh khiến anh chú ý.

Đó là cô phù thủy thuần chủng với hàng lông mi rung rinh khi nãy: Luella. "Draco, anh hầu như không khiêu vũ gì cả."

Đây thực sự là một lời mời, và với tư cách là một anh chàng phù thủy lịch sự, câu trả lời của Draco nên là mời Luella khiêu vũ. Tuy nhiên, cảm giác bàn tay mềm mại của Luella đặt trên tay áo anh thật khó chịu, cũng như ánh mắt tròn xoe của cô ấy.

Anh chỉ đơn giản là không muốn.

Luella nhận thấy phản ứng chậm chạp của Draco, cô ấy liền nhìn qua vai anh và thấy Granger. Granger quan sát Luella với đôi mắt dò xét.

"Oh," Luella nói với một hơi thở lịch sự khi nhìn thấy Granger. "Trừ khi anh đã..."

"Không," Granger nói, cùng lúc với Draco nói, "Phải – chúng tôi định nhảy cùng nhau."

"Không, không," Granger nói, lùi lại. "Hai người nhảy đi. Làm ơn, tận hưởng đi."

"Ồ, nhưng tôi không thể lấy đi bạn nhảy của cô được," Luella nói với một nụ cười nhạt. "Tôi rất xin lỗi vì đã cắt ngang – tôi thật ngớ ngẩn, tôi đã không nhìn thấy cô..."

"Nhưng..."

Luella ngắt lời phản đối của Granger bằng một cái vẫy tay và chạy nhanh về phía quầy.

"Anh làm gì vậy?" Granger rít lên khi Draco nắm lấy cánh tay cô và đặt nó lên tay anh. Anh nhấc ly sâm panh uống dở của cô và thả nó lên một cái khay đang lơ lửng gần đó.

"Cô nợ tôi," Draco nói. "Hay là cô quên tôi đã cứu cô khỏi Bác sĩ Của Nợ kia?"

"Nếu tôi biết phải thanh toán vụ này thì tôi đã đi uống với Bác sĩ Của Nợ kia rồi."

Draco kéo Granger về phía sàn nhảy. "Nhảy một chút cho tôi thoát khỏi móng vuốt của cô ta đi."

"Mẹ của anh đang ở đây mà," Granger nói, nhìn xung quanh với vẻ lo lắng.

"Thì sao? Tôi định tạo dựng một mối quan hệ tốt. Xây dựng tình bạn và mấy chuyện nhảm nhí kiểu vậy."

"Nhưng – nhưng bình thường chúng ta thậm chí còn không nói chuyện với nhau – bà ấy có biết anh đang làm việc với tôi không?"

"Không. Và đang làm việc với tôi," Draco đính chính.

"Anh được giao nhiệm vụ về tôi."

"Chính xác."

Granger khịt mũi khó chịu, như thể Draco là sinh vật khó chịu nhất trên toàn thế giới. Nhưng cô đã sai  danh hiệu đó đã thuộc về cô rồi.

"Harry ở đây," là lời phản đối tiếp theo của cô khi sàn nhảy hiện ra trong tầm mắt.

"Xuất sắc. Tôi sẽ nói với Potter là tôi muốn theo dõi sát sao cô hơn. Ai đó có hành động đáng ngờ."

"Ai?" Granger hỏi, bởi vì, rõ ràng, cô phải thẩm vấn Draco về mọi khía cạnh của kế hoạch bịa đặt này.

"Theo," Draco nói không do dự.

Theo hiện đang hôn cô phù thủy tóc đỏ cách đó vài mét. Granger quan sát sự thật này, sau đó hỏi chính xác thì Nott đang làm gì mà đáng ngờ đến vậy?

"Đó là một chiến thuật đánh lạc hướng," Draco nói. "Đừng đánh giá thấp cậu ấy."

"Điều duy nhất tôi đánh giá thấp là sở thích của Solange đối với món xúc xích Lincolnshire," Granger nói, nhìn Solange sờ soạng vào đáy quần của Theo.

"Cô có ngừng trố mắt và nhảy không?" Draco hỏi. Anh luồn tay xuống eo cô và siết nhẹ, điều này nhằm nhắc nhở cô rằng tay cô nên đặt trên vai anh. Với sự miễn cưỡng rõ ràng, cô đặt tay lên đó.

"Thành thật một chút đi, Granger," Draco thì thầm. "Tôi giả vờ làm phi công cho cô suốt sáu tiếng đồng hồ ở quán rượu đó. Còn đây chỉ là một điệu nhảy."

"Anh rất thích giả vờ làm phi công mà!" Granger thì thầm lại. "Tôi không thích giả vờ thành bất cứ thứ gì mà tôi đang giả vờ, cho bạn của anh và bất kỳ trò chơi nào mà anh đang chơi với cô ấy."

Khá khen cho cô, cô đã cố gắng giảm bớt sự căng thẳng rõ ràng trong tư thế của mình, nhưng Draco có thể cảm thấy rằng hông cô vẫn còn cứng ngắc. "Cô không thể thả lỏng một chút được à?"

"Không. Tôi đang khiêu vũ với Draco Malfoy," Granger càu nhàu. "Không thể nào mà thả lỏng được."

Draco tự cho phép mình thở dài thườn thượt. "Mà, đây không phải là trò chơi. Làm cho nó trông thật đi. Nếu mẹ tôi nghi ngờ rằng tôi đã từ chối khiêu vũ với một cô Phù Thủy Rất Hợp Lệ để khiêu vũ giả vờ với cô, thì tốt hơn là đừng nên biết tiếp theo sẽ như thế nào."

Granger đẩy anh về phía bức tường phía sau sàn nhảy, sử dụng các cặp đôi khác để che khuất tầm nhìn của họ.

"Tại sao anh lại từ chối cô ấy?" cô hỏi. "Cô ấy có vẻ là mẫu người của anh."

Chà, quá là hống hách. "Mẫu người của tôi là gì, Granger?"

"Giàu có (tôi cho là vậy), Dòng máu thuần chủng (tôi cũng cho là vậy), tóc vàng, đẹp tuyệt trần... có lẽ cũng sở hữu một vài lâu đài ở thung lũng Loire..."

Draco phát cáu vì danh sách này ít nhiều đúng. Cô đã bỏ qua một số phẩm chất nữ tính khác mà anh để mắt đến, nhưng mà, cô hiếm khi có những suy nghĩ đen tối đó.

Thấy Draco không trả lời, Granger đã cho anh một cái nhìn tò mò. "Tôi nói sai á? Anh không định nói là tôi đang đưa ra những phỏng đoán khủng khiếp à?"

"Không."

"Vậy tại sao?"

"Không phải việc chết tiệt của cô," Draco nói, bởi vì anh không nợ cô bất cứ lời giải thích nào. Và cũng bởi vì anh không thể tự mình diễn đạt thành lời.

"Hm," Granger kêu lên.

Một lần nữa, Draco thấy mình là đối tượng của một trong những cái nhìn đánh giá của cô, chính cái nhìn mà cô đưa ra cho những vấn đề đặc biệt hấp dẫn.

"Đừng nhìn tôi như thể tôi là một định lý toán học," Draco nói.

Trước sự ngạc nhiên của Draco, điều này đã mang lại cho anh một nụ cười từ Granger. Đôi mắt cô sáng lên, và một lúm đồng tiền xuất hiện trên má trái của cô. Nó biến mất nhanh như khi nó xuất hiện. Draco chớp mắt – cảm giác như một tia nắng.

"Nghịch lý của Malfoy," Granger nói, tự nói với chính mình hơn là với anh.

"Xin lỗi, cô nói gì?"

"Không có gì."

Cô phù thủy trong vòng tay anh đột nhiên trầm lặng và suy nghĩ. Dù cô ở đây – dải lụa ở eo cô ấm áp dưới tay anh, cổ tay cô áp nhẹ lên vai anh – cô cũng không ở đây. Đôi mắt cô đã trở nên lơ đãng.

Granger đang suy nghĩ. Về anh. Đó là điều đáng báo động.

Ít nhất có một tác dụng phụ đáng mừng, đó là khi tâm trí cô bận rộn ở nơi khác, cơ thể Granger thả lỏng vào anh hơn một chút, và anh không cảm thấy mình đang cầm một tấm ván, mà giống như đang khiêu vũ với một người phụ nữ thực sự.

Theo cách riêng của nó, điều đó thật đáng báo động, vì cô phù thủy này dễ chịu dưới bàn tay của anh hơn bất kỳ cô phù thủy nào khác tối hôm nay, và mùi hương thoang thoảng của cô còn tinh tế hơn cả thứ nước hoa nồng nặc trên người Luella và những cô nàng khác. Tất cả đều ổn và tốt, nhưng đây là Granger, chết tiệt.

Draco duỗi thẳng cánh tay ra để Granger thực sự cách xa một cánh tay. Cô như bừng tỉnh trở lại với một cái cau mày, như thể đang đối phó với một ý nghĩ đáng lo ngại nào đó.

"Chào," giọng nói của Potter vang lên, khiến cả Draco và Granger giật nảy mình. Giây sau đó, cái đầu bù xù của Potter đứng ở giữa hai người họ. "Xin lỗi, nhưng cái quái gì đang xảy ra ở đây vậy?"

Draco không cho Granger thời gian để trả lời. "Biến đi và để tao làm việc của tao, Potter."

Potter không bao giờ biến đi theo yêu cầu. "Tại sao mày lại giữ cô ấy ở gần quá vậy? Mày phát hiện được gì bất thường à?"

"Không phải..." Granger bắt đầu.

"Chính xác – là Nott," Draco nói, hất cằm về phía Theo. "Hành động đáng ngờ. Có mùi khả nghi."

Potter quay lại để quan sát chàng phù thuỷ được đề cập, người có khuôn mặt ở đâu đó trong hõm cổ của cô phù thủy tóc đỏ. Anh cau mày. "Để tao lo cậu ta."

"Harry, không phải..." Granger nói với vẻ khó chịu.

"Đúng là Nott đó," Draco nhân từ ngắt lời.

"Để mình lo, Hermione," Potter nói, rồi rút lui đến một vị trí kín đáo mà anh nghĩ có thể quan sát Theo.

Bàn tay của Granger trên vai Draco di chuyển đến cổ anh, ám chỉ cô muốn bóp cổ. "Anh là kẻ xấu xa nhất mà tôi từng biết," cô nói bằng một giọng thì thầm bực tức.

"Im lặng đi – tôi muốn xem chuyện này," Draco nói, nghiêng người để cả hai có thể nhìn thấy Potter.

"Tại sao là Nott?" Granger hỏi.

"Tại sao không, thực sự."

"Tôi muốn giết anh ghê."

"Được thôi," Draco nói. "Nhưng trước tiên, để tôi tận hưởng sự trả thù của mình đi."

Trong năm phút tiếp theo, Draco được chứng kiến cảnh tượng vô cùng thú vị khi Potter lườm Theo, 'vô tình' đụng phải anh ta, làm đổ đồ uống lên người anh ta, và nói chung là tỏ ra thù địch và luôn ở cách anh ta trong vòng hai bước chân bất kể anh ta di chuyển đến đâu. Potter có thể tạo ra một hình ảnh khá đáng sợ, khi nào anh ấy muốn, được củng cố bởi những truyền thuyết về chiến công của anh ấy với tư cách là một anh hùng chiến tranh và một Thần Sáng, và Theo nhanh chóng bắt đầu chú ý đến người luôn bám theo mình và toát mồ hôi về điều đó.

Cuối cùng, Theo từ bỏ Solange và kiếm cớ với cô ấy. Sau đó, anh ta đi lảo đảo về phía Draco và hỏi Draco thành thật trả lời, vì anh ta đã uống rất nhiều, nhưng anh ta thực sự đang hôn một cô gái tóc đỏ người Pháp hay đó là vợ của Potter, cô nàng Weasley? Và Potter có phải là kiểu người đánh sau lưng không, và liệu anh ta có thể rời khỏi bữa tiệc mà không bị thương không?

Draco hào phóng chỉ Theo lối ra và nói rằng anh sẽ lo bảo vệ anh ta khỏi Potter đang phẫn nộ, đừng lo lắng, anh bạn già.

"Anh thật là dễ sợ," là lời nhận xét của Granger, khi mọi việc đã xong xuôi, và Theo đã rời đi.

"Làm tốt lắm," Draco nói với Potter, anh ấy giơ ngón tay cái lên và biến mất vào đám đông.

"Tôi yêu Potter," Draco thở dài. "Tôi chỉ cần kích động cậu ta và chỉ đúng hướng và..."

"Tôi hy vọng mình sẽ không dễ bị thao túng như vậy," Granger nói.

Draco không đáp. Anh xoay hông cô sang một bên, rồi bên kia. "Không tệ lắm," anh nói. "Hơi cứng; có lẽ chúng ta cần phải thêm một ít sâm panh vào người cô."

"Anh biết rất rõ là tôi đang nói ẩn dụ mà," Granger nói, thậm chí còn trở nên cứng đờ hơn dưới bàn tay của Draco.

"Tôi không nghĩ cô hăng hái như Potter đâu," Draco nói. (Hơn nữa là thật đáng tiếc.)

"Nhưng tôi quá nhiệt tình."

"Căng thẳng mới đúng," Draco gợi ý.

"Tôi không có căng thẳng," Granger nói với giọng căng thẳng. Khựng lại một chút, cô sửa lại, "Anh làm tôi căng thẳng. Anh đang chọc tức tôi."

"Nhảm nhí," Draco nói. "Tôi quyến rũ và phóng khoáng. Hấp dẫn. Tôi thậm chí không thể đi ngang qua một căn phòng mà không có cô phù thủy rơi vào lòng tôi."

"Tss."

"Thật mà. Nhìn xung quanh xem."

Granger liếc nhìn xung quanh và thấy rằng đó đúng là sự thật, khi Amandine, Rosalie, Luella và một số cô phù thủy khác khiêu vũ gần đó đều liếc nhìn Draco thật lâu.

"Họ muốn tên của anh, tiền của anh, hay niềm vui không thể diễn tả khi có anh bên cạnh?" Granger hỏi.

"Cả ba. Tôi là ba trong một."

"Chắc chắn là vậy," Granger nói. Tuy nhiên, trước khi Draco có thể cảm thấy hãnh diện, cô đã đếm đến ba trên đầu ngón tay: "Đau đầu do căng thẳng, tim đập nhanh và hỗn loạn nói chung."

Draco cười khẩy. "Nếu cô không dạo chơi với nội tạng trong túi của mình để đối phó với mấy mụ phù thủy ăn thịt người, thì tôi cũng không bị vậy đâu. Cô mới là người làm tôi đau đầu do căng thẳng đấy. Tại sao cô không thể làm mấy việc hào hiệp giống người bình thường như là đi đến những buổi tiệc trà an toàn và những cuộc gặp gỡ trẻ mồ côi?"

Bây giờ đến lượt Granger cười khẩy. "Những buổi tiệc trà an toàn? Anh đã trốn tiệc trà gần đây nhất của mẹ anh đó, hay anh quên rồi?"

"Tôi không có quên," Draco nhăn nhó. "Từ chuyện hang động của phù thuỷ ăn thịt người đến những chuyện khác."

Granger trông có vẻ trầm ngâm. "Tuy nhiên – nếu hành động hào hiệp tiếp theo của tôi liên quan đến trà và các quý cô, thì anh chắc chắn là không tham gia, và tôi có thể tránh mặt anh."

"Khi nào?"

"Beltane," Granger nói.

"Ở đâu?"

"Thái Ấp Malfoy. Phòng Trà."

"Không có Phòng Trà ở Thái Ấp."

"Không?"

"Không."

Granger vẫy tay. "Bất kì đâu có nhiều phụ nữ và có nhiều trẻ mồ côi nhất. Anh có nghĩ tôi nên cấp bằng sáng chế không?"

"Bằng sáng chế gì?"

"Công Thức làm Thuốc Xua Đuổi Malfoy của tôi. Tôi nghĩ rằng có thể có một thị trường cho nó."

"Thị trường đó chỉ có cô. Tôi nghĩ có nhiều nhu cầu hơn cho Chất Hấp Dẫn Malfoy, nhưng chúc cô may mắn trong việc tìm ra công thức."

Granger lén lút liếc nhìn nhóm phù thủy đang nhìn Draco đầy khao khát. "Anh có thể đúng."

"Tôi luôn luôn đúng."

"Mông," Granger nói.

"Cô nói gì?"

"Một phần cho công thức Chất Hấp Dẫn."

"...Phải," Draco nói.

"Mông và không mời anh. Hai thành phần chính để đảm bảo rằng anh sẽ xuất hiện. Và loại bỏ các thiết bị theo dõi. Và nói với anh là biến đi. Anh luôn hành động trái với lẽ thường. Nhân tiện, tôi vẫn muốn biết làm thế nào anh biết tôi ở Uffington mà không cần chiếc nhẫn."

"Dùng que cảm xạ."

Draco thấy buồn cười khi Granger không ngay lập tức bác bỏ khả năng đó. Tuy nhiên, sau một hồi suy nghĩ, cô mới nói, "Xạo."

"Kể tôi nghe về Beltane đi," Draco nói.

"Tôi thực sự, thực sự, muốn mời anh đến. Tôi sẽ đánh đổi bất cứ thứ gì để anh có mặt. Không gì có thể làm tôi hạnh phúc hơn," Granger nói, vận dụng lý thuyết tâm lý đảo ngược mới này.

"Hết sảy," Draco nói.

"Tôi sẽ tháo chiếc nhẫn của mình để đảm bảo anh có mặt."

Đến đây thì Draco vẫn im lặng, nhưng đôi mắt của Granger lấp lánh niềm vui.

"Cô nghĩ làm vậy là hài hước à," Draco nói. "Nếu cô phá vỡ câu thần chú một chiều đó một lần nữa, tôi sẽ giận và không sửa nó nữa."

Granger nhìn anh tò mò. "Anh nói như thể đó là một mối đe dọa khủng khiếp vậy."

"Đúng vậy."

"Như nào?"

"Cô có thực sự muốn cảm nhận từng nhịp tim của tôi thông qua chiếc nhẫn đó không?" Draco hỏi.

"Anh đã điều chỉnh nó chỉ cảm nhận được những lúc cực kỳ nguy hiểm, tôi nghĩ vậy?"

"Cô có biết cách điều chỉnh nó ở phía của cô không?"

"Không."

"Vậy cô không nên muốn cảm nhận mọi nhip tim của tôi và tự hỏi tôi đang làm chuyện quái gì... hoặc làm với ai."

"Eurgh," Granger nói, lùi lại. "Hiểu rồi."

Điệu nhảy mà họ đang khiêu vũ ít nhiều tan biến trong không khí tĩnh lặng. Giọng nói được khuếch đại bằng phép thuật của Augustin Delacroix vang vọng về phía họ từ đâu đó ở giữa phòng, cảm ơn tất cả mọi người đã tham dự.

"Cô đã chữa gì cho ông ấy vậy?" Draco hỏi.

"Thỏa thuận giữ bí mật giữa Lương Y và Bệnh nhân," Granger đáp. "Tôi không thể nói với anh."

Draco đã đặt câu hỏi vì sự tò mò vu vơ, rất tò mò khi thấy rằng đôi mắt của Granger đã mất đi sự lấp lánh. Cô lại thực hiện Bế quan.

Delacroix tiếp tục bài phát biểu của mình. Trước những tràng pháo tay vang dội, ông ấy chỉ ra rằng giữa những đóng góp từ thiện của chính gia đình ông ấy và số tiền thu được trong buổi tối này, chúng đã tăng gấp đôi mục tiêu ban đầu. Khu vực Delacroix sẽ trở thành hiện thực.

Hàng trăm ly rượu sâm panh được nâng cao lên không trung và cụng ly vào nhau giữa những tiếng reo hò Chúc mừng!

Vì Granger đang ở ngay bên cạnh nên Draco cụng ly của mình với ly của cô.

Một nhóm Lương Y đã đến, bao quanh Draco và Granger, và có rất nhiều tiếng vỗ tay, những lời tán dương và cụng ly. Granger tham gia cùng với những Lương Y của St Mungo đang phấn khích thái quá, thật tuyệt vời làm sao, khu vực mới này rực rỡ làm sao, điều này sẽ thay đổi bao nhiêu cuộc đời theo hướng tốt đẹp hơn, vân vân và mây mây.

Draco lặng lẽ rời đi, để lại Granger và các đồng nghiệp của cô trong bữa tiệc ăn mừng của họ.

Hình ảnh cuối cùng của anh về Granger là cô đang mỉm cười khi nắm tay với một Lương Y khác và quay đi. Cô có đôi mắt sáng, vui vẻ và đáng yêu dưới ánh đèn dịu nhẹ.


————————————————

Note:
Monsieur: ngài, ông, cậu chủ
Mademoiselle: quý cô, bà chủ, tiểu thư

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia