ZingTruyen.Asia

[Dramione] Draco Malfoy and the Mortifying Ordeal of Being in Love

Chương 28: Hành Vi Xấu Xa của Viking / Niềm Vui của Chữa Lành

_aboutGris

Điệu nhảy, ánh đèn, âm nhạc, cô nàng trong vòng tay anh – đó là khoảnh khắc của niềm vui lấp lánh sẽ trở thành một trong những ký ức đẹp nhất của Draco và là niềm hạnh phúc để tạo ra Thần Hộ Mệnh mạnh mẽ đáng kinh ngạc trong nhiều năm tới.

Họ chia tay nhau trong sự tiếc nuối nghẹn ngào, níu kéo. Granger dứt ra trước, sau đó Draco lại hôn cô; anh cảm thấy hồi chuông báo tử của thực tại đang đến, nhưng anh chỉ muốn làm điều đó một lần nữa.

Sau đó anh cố gắng lùi lại, nhưng cô nhón gót và ấn miệng cô vào mép quai hàm anh. Tay anh trượt xuống gáy cô, cánh hoa hồng cọ vào những đốt ngón tay anh, cô thở dài trên má anh.

Giấc mộng thời khắc bắt đầu mờ dần. Draco lướt những ngón tay dọc theo hông cô để ghi nhớ cảm giác về cô và hôn cô lần cuối để đánh dấu ký ức về đôi môi ngọt ngào của cô.

Họ nhìn nhau chằm chằm, môi ướt át, hoang mang, sự tỉnh tảo cuối cùng cũng bắt kịp những gì họ đã làm.

Thực tế lạnh lùng, kiên cường và không tha thứ đã đến. Bộ óc của Draco, mà suốt buổi tối đã vắng mặt, trở lại và hỏi, với sự mãnh liệt, anh nghĩ anh đang làm cái quái gì vậy? Một Thần Sáng không nên hôn Mục Tiêu của mình.

Granger trông cũng bối rối không kém. Cô lùi lại một bước. Có sự tự trách móc, hối tiếc và sợ hãi trong cử chỉ đó.

Họ nhìn nhau với vẻ lo lắng ngày càng tăng và tuyệt vọng khẳng định rằng chẳng có gì cả.

Kinh hoàng, Granger lên tiếng trước. "Đáng lẽ chúng ta không nên làm thế."

"Ừ... chúng ta không nên làm thế," Draco nói, ghét cái giọng như hụt hơi của mình.

Granger nhìn xuống sàn nhà, nhìn vào những tấm gương, bất cứ nơi nào trừ anh. "Tôi biết chúng ta không... ừm... tôi biết điều đó... rõ ràng, anh biết đấy..."

"Ừ, rõ ràng là..."

"Và cũng... chúng ta không..."

"Đúng."

"Chúng ta có mối quan hệ công việc," Granger nói. "Và có những quy tắc nghiêm ngặt. Vì những lý do rất chính đáng."

"Có. Đúng. Các quy tắc. Và một Bộ quy tắc ứng xử rõ ràng... đối với những thứ có tính chất này."

"Phải. Tất nhiên rồi."

"Đó là một sai sót trong phán đoán," Draco nói.

"Đúng. Cả hai chúng ta... cả hai đều bị ảnh hưởng. Nó sẽ không xảy ra lần nữa. Tôi không muốn làm trái bất cứ điều gì và gây nguy hiểm... cho điều này. Anh là Thần Sáng của tôi và... và mọi thứ."

"Được."

"Được," Granger lặp lại.

Draco cố gắng tìm lại sự bình thản của mình. "Đó là do rượu. Chỉ là rượu thôi."

"Chắc chắn. Không còn gì khác cả."

"Không còn gì khác cả," Draco lặp lại.

"Tốt," Granger nói.

"Chúng ta... đi ngủ nhé?" Draco hỏi.

"Phải."

"Ý tôi là riêng biệt, tất nhiên. Đi đến... giường. Số nhiều. Những cái giường. Ý tôi là chúng ta có thể rời đi cùng nhau nhưng phải ngủ trên những chiếc giường khác nhau."

"Đúng," Granger nói, gật đầu mạnh mẽ trước sự làm rõ quan trọng này. "Phải."

"Bởi vì chúng ta sẽ không bao giờ ngủ chung giường, rõ ràng là..."

"Dĩ nhiên là không."

"...Điều đó thật điên rồ."

"Đúng."

"Chúng ta không điên."

"Không điên. Chúng ta... hoàn toàn lành mạnh."

Sau khi ổn định tâm trí, họ đi ra cửa.

Những điều đã kết nối họ vẫn tiếp tục; họ va vào nhau, rồi nhảy ra xa như thể bị bỏng, với nhiều lời xin lỗi hơn.

Rời khỏi phòng khiêu vũ là một trò hề khó xử xem ai sẽ mở cửa và ai sẽ đi trước mà không chạm vào người kia.

Draco đi theo Granger đến cầu thang lớn nhưng không theo cô lên.

"Anh không...?" Granger hỏi.

"Không," Draco nói. "Suy nghĩ lại thì tôi đã quyết định gieo mình xuống hồ."

Granger trông như thể đây thực sự là một nước đi xuất sắc. "Tôi sẽ đi hét vào một cái gối."

"Tốt. Tuyệt đấy. Ơ... cứ tận hưởng đi."

"Cảm ơn."

Granger vội vã lên cầu thang mà không nhìn lại phía sau.

Draco đợi cho đến khi anh nghe thấy tiếng cửa phòng cô đóng lại.

Sau đó, anh nói, lặng lẽ, nhưng với tất cả sự hỗn loạn trong tâm hồn: "Mẹ kiếp."

~~~

Trăng tròn đang đến gần.

Bộ Pháp Thuật, cố gắng cân bằng an toàn công cộng với sự cuồng loạn của công chúng, đã công bố một lời khuyên yêu cầu cộng đồng phù thủy phải ở nhà trong ba đêm diễn ra Cuộc săn Mặt trăng do nghi ngờ có hoạt động của người sói.

Potter, WTF và mọi Thần Sáng có sẵn đã tự mình ra ngoài trong Cuộc săn lùng Mặt trăng và bắt được 30 người sói biến hình ở nơi chúng có thể lây nhiễm cho nhiều người nhất. Bảy người sói không được bắt kịp thời, mười lăm người bị nhiễm bệnh, năm người chết vì vết thương.

Công việc của Granger trở nên cấp bách hơn. Chiết tâm Trí thuật của Draco chưa bao giờ cần thiết đến thế.

Nhưng Fenrir Greyback đã rất cẩn thận. Không có gì hữu ích trong tâm trí của những người bị bắt.

Những cái bẫy ở những ngôi nhà an toàn và ngôi nhà nhỏ của Granger đã bắt được bốn người: một phù thủy, ba pháp sư, tất cả đều làm việc theo lệnh của Greyback, và tất cả đều tức giận không biết tung tích của hắn.

An ninh tại Sảnh Nhà Vua được thắt chặt. Các học giả và sinh viên ngạc nhiên khi thấy mình phải xuất trình giấy chứng nhận ở lối vào, hiện được bảo vệ bởi các đặc vụ của DMLE. Lối vào tầng ba, nơi đặt phòng thí nghiệm của Granger, đã bị chặn. Các Nghiên cứu sinh khác đã được chuyển đến nơi khác. Granger thông báo cho nhân viên phòng thí nghiệm của mình về mối đe dọa và cho họ lựa chọn nghỉ việc có lương cho đến khi tình hình được giải quyết. Không ai chọn lựa chọn đó.

Nhiều ngày trôi qua trong sự căng thẳng, lo lắng. Khi anh không ở bên Granger, sự chú ý của Draco bị ám ảnh bởi chiếc nhẫn, chờ đợi để cảm nhận được sự hoảng loạn đang trỗi dậy trong trái tim cô hoặc tiếng gọi chói tai của đèn hiệu báo nguy.

Vì vậy, tất nhiên, ở sự cố tiếp theo, anh không cảm nhận được điều đó.

Thần Hộ Mệnh vạm vỡ của Goggin đã cảnh báo anh rằng có vấn đề xảy ra.

Draco đang thẩm vấn một người sói bị bắt tại ngôi nhà nhỏ của Granger khi con cừu đực màu bạc xông vào phòng giam.

"Sảnh Nhà Vua," nó càu nhàu bằng giọng của Goggin. "Nhanh lên!"

Draco Độn thổ đến Cambridge và gặp phải các phù thuỷ và Muggle hoảng hốt chạy tán loạn trong sân trường Trinity. Anh tìm đường đến lối vào Sảnh Nhà Vua, nơi Goggin nằm, bị rạch từ xương ức trở xuống, chảy máu.

Bên cạnh cậu ta là những bóng dáng khập khiễng của các đặc vụ DMLE đang canh gác và xác của năm phù thuỷ vô danh. Xa hơn nữa, một đống sách nằm rải rác. Không có dấu hiệu của Granger.

Cảm thấy một cảm giác déjà-vu kinh khủng, bị đảo ngược, Draco cử ba Borzoi xông tới Văn phòng Thần Sáng và Dịch vụ Y tế Phù thủy.

Anh Ảo Ảnh và Độn thổ đến chiếc nhẫn. Tại sao cô không kích hoạt đèn báo nguy cấp? Chúng đã làm gì cô rồi?

Anh xuất hiện trong phòng khách của một ngôi nhà gỗ gần như tối đen. Bóng của sáu người đàn ông giật mình sửng sốt khi tiếng nổ của Độn thổ báo hiệu sự xuất hiện của anh.

Anh không thể nhìn thấy Granger và do đó không dám lao vào đánh đập chúng bằng một cái gì đó nổ tung. Anh đã xoay sở để Hóa đá ba trong số chúng khi anh tập trung lại, làm chệch hướng hai lời nguyền – sau đó quá nhiều bùa chú phóng vào nơi anh đứng, và anh bị trúng Finite Incantatem, một thứ gì đó gây chấn động ở đầu gối của anh, và một Stupefy.

Câu thần chú Choáng bị trượt và đánh vào vai anh. Cây đũa phép rời khỏi đôi tay mềm nhũn của anh.

Draco, khi nhìn thấy cây đũa phép của mình rơi lạch cạch dưới chân đối thủ, giả vờ gục ngã, như thể chiêu Choáng đã trúng đích.

Còn lại bốn tên. Từ nơi anh đang nằm trên sàn, Draco có thể nhìn thấy Granger, đang gục xuống một bức tường nứt. Cô cũng vậy, trông như bị Choáng. Không chảy máu gì. Cảm thấy nhẹ nhõm được một chút.

Đũa phép của Draco được tên to lớn nhất nhặt lên, hắn đang cầm tận ba cây đũa – của Draco, Granger và của chính hắn.

"Hắn có phải là Thần Sáng không? Làm thế quái nào mà thằng khốn này lại ở đây?" một tên nào đó hỏi. Hắn chiếu Lumos vào phù hiệu trên áo choàng của Draco.

"Người này nhất định phải có thiết bị theo dõi," một người khác nói bằng giọng mũi, đá vào Granger. Hắn ếm bùa tiết lộ cơ bản, quá thô sơ để tiết lộ chiếc nhẫn. "Lột đồ của cô ta ra."

Hắn kéo Granger ra khỏi sàn với một lực mạnh không cần thiết, hất cái đầu loạng choạng của cô ra sau. Hắn bắt đầu xé rách áo len phía trước của cô và luồn một tay vào trong áo len và cởi quần jean của cô.

Hắn sẽ chết ở đây hôm nay.

"Để tao tìm," tên to lớn nhất nói.

Cái giọng trầm trầm, hơi có trọng âm. Màu vàng đỏ lấp lánh của bộ râu.

Đó là Larsen.

"Mày đã làm đủ trò thú vị rồi," tên giọng mũi nói, không ngừng mò mẫm Granger. "Tao muốn thử một lần..."

Larsen túm lấy gáy hắn. "Moore. Tao đã nói là để tao làm."

"Bỏ cái tay chết tiệt của mày ra khỏi người tao," Moore nói, thả Granger xuống để chống lại sự kìm kẹp của Larsen.

Họ đã xảy ra xô xát. Draco quan sát và chờ đợi khoảnh khắc khi một trong số những tên đó tình cờ đến đủ gần và anh có thể lấy trộm một cây đũa phép.

Một tên khác cố gắng gìn giữ hòa bình, chen vào giữa hai tên kia. "Này này này. Hai người đừng lộn xộn nữa được không? Ai mà biết được có bao nhiêu Thần Sáng khác đang trên đường đến?"

"Được rồi," người thứ tư cao lêu nghêu nói. "Chúng ta hãy lấy những gì chúng ta muốn từ cô ấy rồi đi thôi."

Moore tận dụng thời cơ, giáng một đòn vào mặt Larsen. "Thả tao ra, đồ khốn..."

Cú đánh không ảnh hưởng nhiều đến Larsen. Hắn đánh trái tay Moore vào tường. Moore đẩy mình ra và lao vào Larsen với một tiếng hét giận dữ. Hai tên còn lại cố gắng can thiệp, vung đũa phép lên, đe dọa Choáng cả hai.

Draco chờ đợi cơ hội của mình – anh chỉ có một cơ hội duy nhất. Bây giờ, chúng đang ở gần Granger hơn là gần anh, và quá xa để anh có thể chộp lấy một trong những cây đũa phép từ nắm đấm của Larsen.

Câu thần chú Choáng thất bại trên cánh tay của Draco đã mất tác dụng. Anh luồn tay vào bao da đeo ở đùi, nơi đeo con dao ưa thích của anh.

Một thoáng nhịp tim tăng cao xuyên qua chiếc nhẫn – và sau đó là một thoáng sợ hãi.

Granger đã tỉnh.

Khi những kẻ bắt cóc vật lộn với nhau, một tay của cô đưa về phía túi của mình. Cô cứ cúi đầu như thể vẫn chưa tỉnh.

Giờ đây, giữa tiếng giày bốt của những người đàn ông đang tranh cãi, Draco có thể thấy thứ gì đó sáng lấp lánh trong lòng bàn tay cô. Đó là một chồng những chiếc đĩa chống ma thuật của cô.

Oh. Oh.

Granger sắp làm cho tình thế cân bằng.

Draco đợi.

Bằng một cái búng tay, Granger ném những chiếc đĩa vào các góc phòng, dưới những đồ nội thất mục nát và vào những ngóc ngách tối tăm.

Một tên nhận ra sự chuyển động. "Cô ta vừa làm cái mẹ gì vậy?"

"Ý mày là sao?"

"Tao vừa nhìn thấy cô ta... tao không biết nữa... co giật... tao nghĩ cô ta đã ném ra thứ gì đó."

Chúng vây quanh Granger.

Larsen nắm lấy cằm cô và ấn đũa phép vào thái dương cô. "Legilimens!"

Nhưng đã quá trễ rồi. Draco đã cảm nhận được sự thay đổi ngay khi vòng vây hoàn thành – có một thứ gì đó đang dập tắt, sâu thẳm trong anh. Một sự trống rỗng đột ngột.

Sẽ không có Chiết tâm Trí thuật trong căn phòng này nữa.

"Cái quái gì đang xảy ra vậy?" Moore hỏi.

Tên cao lêu nghêu ấn tay vào ngực, như thể hơi thở của hắn đã bị đánh cắp. "Cái gì...?"

Draco không cho chúng thời gian để hiểu vấn đề.

Anh đứng dậy, bước ba bước về phía chúng và đâm con dao của mình vào một bên cổ của tên đầu tiên gặp được.

Sau đó, không bận tâm với lòng tự tôn, anh đâm dao vào lưng tên tiếp theo.

Tên cao lêu nghêu và tên bảo vệ hòa bình đã ngã xuống.

Larsen và Moore quay người lại và dựa lưng vào tường, giơ cao đũa phép.

"Expulsis visceribus!" Larsen nhổ nước bọt, vung đũa phép về phía Draco.

"Confrigo!" Moore hét lên, đâm luôn cả đũa phép vào anh. "Crucio!"

Không có chuyện gì xảy ra.

Trông có vẻ hoang mang, Larsen chuyển sang đũa phép của Draco – "Decapio!" – rồi đến đũa của Granger – "Stupefy!" – không có hiệu lực.

"Chuyện quái quỷ gì thế này..." Moore nói, chỉ cây đũa phép vô dụng của mình vào Draco.

Draco giật lấy cây đũa phép từ tay Moore, vì hắn đang đưa nó cho anh.

Anh đâm thẳng cây đũa vào mắt Moore.

Có một chất dịch bắn ra. Moore ngã xuống với một tiếng hét bị bóp nghẹt. Draco đặt chân lên trên đầu hắn mà không hề trút bỏ trọng lượng cho đến khi anh cảm thấy đầu cây đũa phép xuyên qua hộp sọ của hắn và ấn vào đế giày của anh.

Điều đó dành cho Granger.

Anh bước qua hắn và quay sang Larsen.

Anh và tên Viking đánh giá lẫn nhau.

Người đàn ông to con nhất mà Draco từng đấu là Goggin. Tên này làm cho Goggin trông như một cậu bé mới dậy thì. Draco đủ khôn ngoan để biết rằng hắn vượt trội về mặt thể chất. Trong bất kỳ tình huống nào khác, anh sẽ rút lui. Nước đi đúng đắn ở đây là chạy trốn, nếu chỉ đủ lâu để gọi quân tiếp viện. Di chuyển hợp lý. Động thái rõ ràng.

Nhưng anh sẽ không chạy trốn. Nếu anh định để Granger ở lại một mình với hắn, thì đó phải là xác chết thực sự của hắn nằm bên cạnh.

Đây là vấn đề khi có Cái Gì Đó giữa Thần Sáng và Mục Tiêu.

Draco có một con dao. Larsen hội tụ đủ những lợi thế về chiều cao và cân nặng vượt trội.

Điều này sẽ rất thú vị.

Larsen chớp mắt với Draco trong bóng tối. "Phi công...?"

Phải. Ký ức của Driessen.

"Đừng đấu với tao," Larsen nói, giơ hai tay lên. "Tao sẽ để mày đi. Tao chỉ cần cô ấy. Cô ấy không xứng đáng với những gì tao sắp làm với mày."

"Cô ấy chắc chắn xứng đáng với những gì tao sẽ làm với mày."

Larsen bỏ đi ba cây đũa phép vô dụng và lao vào. Một điệu nhảy nguy hiểm bắt đầu, với việc Draco cố gắng hết sức để tránh bị vật lộn, trong khi Larsen không muốn gì hơn là áp sát anh và đánh anh với khối lượng vượt trội.

Draco chen vào giữa Larsen và Granger, cô đang co ro trong một góc, tim đập loạn xạ trên chiếc nhẫn.

Larsen đã đến quá gần. Draco rạch một đường đẹp đẽ trên mặt hắn. Một cú đấm nhắm vào cổ họng của Draco trúng vào ngực anh. Anh cảm thấy có gì đó rạn nứt.

Anh vung dao dữ dội. Larsen đã né được vào giây phút cuối cùng và bị mất một cái tai thay vì mạng sống của hắn.

Hai người tách nhau ra. Draco cảm thấy khó thở – có gì đó không ổn trong lồng ngực của anh. Larsen sờ một bên đầu và kinh ngạc nhìn bàn tay đầy máu của mình. Miếng thịt từng là tai của hắn đang nằm trên sàn.

Họ nhìn nhau chằm chằm. Draco vô cùng nhớ Chiết tâm Trí thuật của mình.

Larsen gầm gừ và lao vào Draco một lần nữa. Draco tung một cú đá vào vùng bụng đáng lẽ phải khiến hắn quỳ xuống.

Nhưng không. Nó chỉ làm hắn chậm lại một lúc, sau đó hắn chuyển chiến thuật, tập trung vào việc giật lấy con dao từ tay Draco. Draco nhìn thấy một cơ hội cho một cú móc sạch sẽ và nắm lấy nó, nắm đấm của anh đập vào mắt của hắn. Anh cảm thấy đường viền chính xác của hốc mắt Larsen trên các đốt ngón tay của mình, cảm nhận được sự ma sát của xương với xương.

Cú đấm đó có thể hạ gục bất kỳ người đàn ông nào khác, nhưng không phải với tên Viking. Anh vẫn giữ được thế thăng bằng rồi lao tới lần nữa với con dao. Hắn cầm lấy mũi dao và anh ấn nó qua lòng bàn tay của hắn.

Larsen giật tay anh ra và vung một cú húc đầu vào anh, Draco kịp né được một phần.

Anh cảm nhận được sự va chạm nhẹ trên cằm mình. Anh bắt đầu thấy những vì sao.

Nếu Larsen đấm một cú đấm chính xác, trận đấu này sẽ kết thúc. Tên Viking là một con thú.

Họ lại tách nhau ra. Larsen giữ lòng bàn tay bị đâm của mình sang một bên. Draco lắc đầu để não trở lại vị trí cũ. Những chấm đen lơ lửng trong tầm nhìn của anh.

Chiến đấu tay đôi thật mệt mỏi. Sau sáu mươi giây chiến đấu dài dằng dặc này, lẽ ra Larsen cũng phải giống như Draco, thở hổn hển, run rẩy vì gắng sức. Nhưng hắn hầu như không hề hụt hơi.

Họ lại xông vào nhau. Draco đấm vào miệng Larsen. Viking bị lệch hướng và xoay tròn.

Bây giờ, hắn tức giận. Hắn nhe răng. Hắn lao tới – cực kỳ nhanh chóng, đối với một người đàn ông to lớn như vậy – và cố gắng đá con dao ra khỏi tay Draco.

Cả hai cùng nhảy xuống để cố gắng chiếm lấy nó.

Khi Larsen vật anh xuống đất, Draco nhận ra rằng hắn không muốn con dao. Hắn chỉ muốn Draco nằm trong tầm với của thân hình khổng lồ của mình.

Draco bị đè xuống đất. Larsen đè anh xuống, một tay đặt ở cổ anh, dồn hết trọng lượng của hắn lên đó.

Tầm nhìn của Draco bắt đầu mờ đi.

Larsen giơ nắm đấm lên.

Draco đã chết.

Trong một chuyển động chậm, anh thấy một bàn tay nhỏ xuất hiện bên cạnh đùi Larsen.

Trên bàn tay nhỏ bé ấy lấp lánh một con dao mổ.

Nắm đấm của Larsen bắt đầu hạ xuống. Thời gian chạy chậm như rùa bò. Với độ chính xác cực cao, con dao mổ ấn sâu vào phần trên đùi của Larsen và kéo dọc theo chiều dài động mạch đùi của hắn.

Nắm đấm rơi xuống dừng lại. Quần của Larsen bị xẻ dọc theo đường cắt.

Có một dòng máu tuyệt đẹp phun ra.

Thời gian lại tăng tốc. Larsen gầm gừ quay lại và hất Granger xuống sàn. Cô ngã lăn ra.

Thiệt hại đã được thực hiện. Larsen loạng choạng đứng dậy – một sai lầm. Vết thương dài phun ra một thứ trông giống như một nửa lít máu.

Tầm nhìn của Draco rõ ràng trở lại. Granger đang quỳ gối, hai cây đũa phép ôm chặt vào ngực. Cô đang với lấy cây thứ ba.

Larsen đá cô ra và giật lấy cây đũa phép còn lại. Rồi hắn nắm lấy cánh tay cô và nhấc bổng cô lên. Trái tim của Draco ngừng đập – cô trông thật mỏng manh, dễ vỡ khi cô đung đưa trước khi chạm được chân xuống đất.

Tên Viking loạng choạng tiến về phía cửa, máu chảy đầm đìa, kéo theo Granger, rõ ràng là đang định tẩu thoát.

Draco không đồng ý với kế hoạch của Larsen, và lao mình về phía hắn, cầm con dao trong tay, và cắt đứt những sợi gân Achilles dày một cách ngu ngốc của hắn, đầu tiên là bên trái, sau đó là bên phải.

Granger rút tay ra khỏi tay Larsen khi hắn khuỵu xuống.

Tên Viking nhìn qua vai, con dao và con dao mổ, và vết máu dài của chính hắn, đỏ đen trên sàn nhà bẩn thỉu.

Hắn nửa bò, nửa ngã ra khỏi cửa. Hắn không biết điều đó, nhưng nó đặt hắn ngay bên ngoài vòng vây của Granger.

Draco, vẫn đang quỳ, ném con dao đi.

Nắm chặt cây đũa phép bằng bàn tay đầy máu, Larsen mở miệng để Độn thổ.

Con dao đâm vào vai hắn. Hắn càu nhàu, giơ cây đũa phép lên một cách yếu ớt – và rồi quai hàm hắn chùng xuống. Cuối cùng – hắn cũng bất tỉnh, trên vũng máu.

Cả Draco và Granger đều lồm cồm bò dậy và đến chỗ hắn nằm. Draco rút cây đũa phép của Larsen ra khỏi tay hắn; Granger đưa cho anh cây đũa của anh.

"Hắn không được chết," Granger kêu lên, quỳ xuống bên cạnh Larsen, những câu thần chú trị thương sáng rực trên đầu cây đũa phép của cô. "Tôi cần biết tại sao."

Draco ném còng vào hắn và siết chặt chúng không thương tiếc.

Họ gửi một đàn Thần Hộ Mệnh nhỏ ra ngoài, triệu hồi các phù thủy, Potter và Weasley, bất cứ ai ở Trụ sở Thần Sáng, và Tonks.

Trong khi Granger ổn định tình trạng của hắn, Draco giật lấy bộ râu của hắn và hất đầu hắn ra sau, vung đũa phép về phía hắn để anh mở mắt ra và lầm bẩm, "Legilimens."

Trong trạng thái sống dở chết dở, Bế quan của tên Viking yếu đi. Draco thở hổn hển kể lại những phát hiện của mình cho Granger khi anh tiến hành.

"Được rồi... tên khốn này muốn gì ở cô... hai điều... đầu tiên hắn muốn moi não cô ra để tìm thông tin về bất kỳ ai khác có thể đang nghiên cứu về liệu pháp miễn dịch ma thuật, hoặc thậm chí cả những người Muggle có thể giúp đỡ các nhà nghiên cứu phép thuật. Và thứ hai..."

Draco gặp phải một rào cản Bế quan dày đặc hơn. Anh đấu tranh chống lại nó, rồi quyết định đi đường tắt bằng cách bóp cổ Larsen cho đến khi nó biến mất. "Thứ hai, khi hắn nghe nói cô đang phát triển một phương pháp điều trị bệnh người sói, hắn... đầu tiên hắn không tin điều đó... điều đó là không thể... và sau đó hắn muốn hiểu làm thế nào mà cô phân lập được vi-rút để tác động vào nó ngay từ đầu... hắn vẫn chưa thể phân lập được nó, bản thân hắn..."

"Làm thế nào mà hắn biết được chuyện đó?" Granger hỏi. "Và tại sao hắn lại cố gắng phân lập nó?"

"Cho tôi một phút," Draco nói, lục lọi những chuỗi ký ức rời rạc để tìm ra câu trả lời. "Hắn muốn lấy đủ lòng tin của cô, gặp cô ở đâu đó một mình để đọc và hiểu cô đã làm điều đó như thế nào. Cô quá cẩn thận... quá đề phòng, nên hắn... đề nghị hợp tác với cô để hắn có thể thâm nhập vào bên trong. Hắn cảm thấy tôi đọc được hắn ở quán cà phê... không muốn đối đầu... nên quyết định loại bỏ các nhà nghiên cứu khác trước khi quay lại với cô. Phát hiện ra rằng các biện pháp bảo vệ của cô đã được tăng cường... nên hắn đã theo dõi Sảnh Nhà Vua trong nhiều tuần... rồi tập hợp nhóm ngày hôm nay để bắt cóc cô. Sau đó là sử dụng Chiết tâm Trí thuật để tìm hiểu cách cô phân lập vi-rút hoặc tra tấn để cô tiết lộ... và sau đó... thằng khốn kiếp... sau đó là giết cô."

"Nhưng tại sao?"

"Tôi đang kiếm nó đây." Draco chìm sâu hơn vào tâm trí của Larsen, nơi mà Bế quan vẫn còn dày đặt, bất chấp việc hắn gần như bất tỉnh. "Hắn muốn giết bất cứ ai làm việc trong lĩnh vực này bởi vì hắn... không muốn chữa trị. Cho bệnh người sói."

Anh đã phá vỡ một rào cản khác, ở phần sâu nhất trong bộ não của Larsen, nơi cất giữ tất cả những bí mật quý giá nhất của hắn. "Chết tiệt, hắn là... hắn là người sói. Đáng ghét! Hắn đang làm việc với Greyback... Greyback đã nói cho hắn biết về cô."

"Cái gì?!"

"Hắn cần hiểu cách cô tác động vào vi-rút bởi vì... chúng đang cố gắng phát triển... một số biện pháp đối phó với cô... phòng thí nghiệm của Larsen đang cố gắng tạo ra... một chủng người sói có thể được sử dụng để lây nhiễm cho người khác bất cứ lúc nào, không chỉ vào ngày trăng tròn. Đó là lý do tại sao hắn cần hiểu cô đã làm điều đó như thế nào. Chúng... chúng đang cố vũ khí hóa nó."

Draco thoát ra khỏi tâm trí Larsen.

Anh và Granger nhìn nhau chằm chằm.

Những tiếng nổ của Độn thổ vang lên xung quanh.

"Tôi không nghĩ vậy," giọng của Tonks vang lên.

Một trong những tên bị Hóa đá, vẫn còn liệt nửa người, đang lết ra khỏi nhà, một tay nắm chặt cây đũa phép. Chiếc giày chiến đấu của Tonks đè nát nắm đấm của hắn xuống sàn.

"Đưa em ấy ra khỏi đây mau," Tonks nói.

Granger khăng khăng muốn lấy lại mấy cái đĩa chống ma thuật. Sau đó, tay trong tay đầy máu, họ Độn thổ về Thái Ấp.

~~~

Tại Thái Ấp, Draco và Granger lau vết máu trên mặt và tổ chức một cuộc họp thượng đỉnh với Tonks, Shacklebolt, Potter và Weasley. Granger được ôm và Draco được vỗ vai (anh tránh những cái ôm).

Sau cuộc tranh luận và ồn ào đáng mong đợi, sáu người họ ngồi lại quanh một ấm trà opimum để tóm tắt tổng quan toàn bộ sự việc.

Kế hoạch của Larsen và Greyback là một cú sốc đối với tất cả mọi người. Trong kế hoạch có sự điên rồ đầy thù hận thường thấy của Greyback, sau đó là điều này – một nỗ lực phối hợp để lây lan một căn bệnh quái ác trên quy mô lớn và giết chết bất kỳ nhà nghiên cứu nào có thể tìm ra cách chữa trị từ xa. Nó vượt xa phạm vi mà bất kỳ ai trong số họ nghĩ rằng hắn có thể làm được.

"Cho tôi thời gian đến tháng Mười Hai," Granger nói, mặt tái nhợt.

Draco biết được rằng Granger đã bị Choáng ngay lập tức khi rời khỏi Sảnh Nhà Vua, điều này giải thích tại sao anh không có một gợi ý nhỏ nhất nào từ chiếc nhẫn về tình hình của cô. Goggin và các đặc nhiệm DMLE đã hạ gục 5 người đàn ông trước khi họ bị áp đảo bởi quân số của đối thủ. Goggin đang ở bệnh viện St. Mungo, hồi phục sau lời nguyền moi ruột kinh khủng mà Larsen đã cố thử với Draco.

Sau khi tấn công Granger khi cô rời Sảnh Nhà Vua, những kẻ bắt cóc cô đã tận dụng điểm yếu thực sự duy nhất của cô – khoảnh khắc duy nhất khi cô không bị bao vây bởi kết giới, bước ra khỏi Sảnh để Độn thổ. Shacklebolt nói rằng ông ấy sẽ nói chuyện với Ban Giao thông Pháp thuật để lắp đặt lò sưởi Floo trong phòng thí nghiệm của Granger, để cô sẽ không bao giờ phải rời khỏi bức tường bảo vệ của Sảnh Nhà Vua nữa.

Giờ Greyback đang chơi một trò chơi hoàn toàn mới. Dưới sức nặng của những cái nhìn trừng trừng đầy hoang mang của Shacklebolt và Tonks, Granger đã đồng ý, với vẻ đau đớn rõ ràng, bỏ ca trực của mình tại phòng cấp cứu St. Mungo. Nếu Larsen đã đủ táo bạo để thực hiện một vụ bắt cóc ban ngày ở Trinity, thì giờ đây có khả năng thực sự rằng Greyback sẽ đủ táo bạo để dàn dựng một điều gì đó ở phòng cấp cứu.

Tonks cho biết cô sẽ tư vấn cho Văn phòng Thần Sáng Đan Mạch về cuộc tấn công của Larsen, phòng thí nghiệm và những kế hoạch xấu xa của người sói. Cô ấy, Potter và Weasley rời đi để bơm cho Larsen đầy Chân Dược và trích xuất bất kỳ thông tin nào mà hắn có thể có về vị trí gần đây nhất của Greyback.

Draco đứng dậy để tham gia cùng họ, nhưng Tonks cương quyết ngăn cản, bắt anh ngồi xuống và bảo anh đừng có làm anh hùng nữa – anh đã làm đủ tốt cho một ngày rồi.

"Nếu cậu định đi đâu, thì đó sẽ là St. Mungo," cô ấy nói, quan sát những vết thương khác nhau của Draco.

"Tôi sẽ chăm sóc cho anh ấy," Granger nói.

Cuộc họp thượng đỉnh giải tán.

~~~

Draco và Granger tắm rửa sạch sẽ rồi đến một phòng khách nhỏ, cả hai đều tàn tạ sau cuộc chiến. Draco đi khập khiễng ("Thằng lợn khổng lồ đó nặng quá, tôi còn nghĩ hòn bi của mình nổ tung luôn rồi.").

Henriette và Tupey loay hoay lo lắng, mời trà, thêm opimum và socola, cho đến khi chúng bị đuổi ra ngoài một cách nhẹ nhàng.

Granger và Draco kiểm tra vết thương. Hầu hết là vết bầm tím trên cơ thể Granger, nơi cô bị đánh đập, túm tóc và đá. Ở cổ tay, cánh tay, cằm.

Việc nhìn thấy những vết thương khiến Draco gần như muốn nổi cơn thịnh nộ.

Hẳn phải có dấu hiệu của những suy nghĩ như vậy trên khuôn mặt anh. Granger trao cho anh một cái nhìn bối rối và tự chữa lành vết thương cho mình bằng một vài động tác lướt nhanh cây đũa phép.

Những vết bầm đã biến mất. Nhưng cơn giận vẫn bao trùm lấy trái tim anh như một đám mây đen. Draco gói gọn những cảm xúc này lại và gạt chúng sang một bên.

Bây giờ, anh thấy mình được bao quanh bởi ánh sáng xanh lục của những câu thần chú chẩn đoán khi Granger bắt đầu kiểm tra cho anh.

Anh nhìn quanh những chữ tượng hình chứa đầy những ý nghĩa khó hiểu.

"Cô là một phù thủy hữu ích để ở bên cạnh," Draco nói.

"Bản thân anh cũng là một phù thủy đàng hoàng," Granger nói. "Cảm ơn anh. Cho hôm nay. Lần nữa."

"Một nước đi hoàn toàn xuất sắc, cho mấy cái đĩa của cô."

"Thật mừng vì anh có một con dao. Tôi định ném con dao mổ cho anh."

Granger im lặng một lúc khi cô nghiên cứu chẩn đoán. Sau đó, cô nói, "Tôi không thích làm một cô gái yếu đuối."

"Cô không giỏi việc đó đâu. Tôi chưa bao giờ thấy ai mở động mạch đùi với độ chính xác siêu phàm như vậy."

"Hắn đã đứng ở vị trí đẹp cho việc đó."

Có một sự im lặng. Đôi tay của cô vững chắc khi lướt qua một vài câu thần chú chẩn đoán nữa.

"Cô có thấy ổn không?" Draco hỏi.

"Về điều gì? Rạch chân một người đàn ông á?"

"Ừ. Và mọi thứ."

"Lúc này, tôi tức giận hơn bất cứ điều gì khác. Opimum đã giúp giải tỏa những vấn đề khác. Còn anh?"

"Không tệ. Háo hức được trả thù. Lên kế hoạch cho cái chết ngoài ý muốn của Larsen khi tôi thẩm vấn hắn. Tưởng tượng về vụ giết người bạo lực của Greyback dưới tay tôi. Cô biết không. Cũng không tệ."

Granger liếc xéo anh. "Không phải tưởng tượng về giết người làm suy yếu phẩm chất đạo đức của một người à?"

"Tôi không có một chút đạo đức nào để nói đến cả."

"Phải không đó?"

"Phải. Tôi đã tặng tất cả chúng cho những đứa trẻ mồ côi rồi."

Granger dừng lại. Cô quay đi, cười vào hai bàn tay, rồi thở và đối mặt với anh lần nữa. "Đừng đùa nữa. Chúng ta có việc phải làm."

Không. Anh sẽ không ngừng đùa. Anh thích nhìn cô cười. Nó cho anh một cảm giác rung động. Ngoài ra, cảm giác hưng phấn hậu adrenaline đó đang thức tỉnh, và cảm giác rạo rực do Granger gây ra cứ muốn đi xuống "khu vực bên dưới".

Cẩn thận, anh bạn nhỏ.

Granger, vui vẻ không để ý đến Draco và khu vực bên dưới rung rinh của anh, bỏ qua một vài lược đồ và liệt kê tình trạng của anh.

Đó là một con mắt đen, hai xương sườn bị gãy, một cái đầu gối bị bong gân (tất nhiên là cái tệ nhất) và một cái hàm bị gãy.

Cô vui mừng thông báo với Draco rằng hòn bi của anh không bị nổ tung.

Cô đi rửa tay. Sau đó, cô quay lại và trở thành Lương Y – nghiêm túc và tập trung, với một sự quyết đoán trong cử chỉ của cô. "Được rồi. Chữa trị cho anh thật kỹ. Chúng ta sẽ bắt đầu với xương sườn đó. Cởi áo của anh ra."

Draco cố không tỏ ra quá vui mừng trước cơ hội này.

Anh được hướng dẫn nằm xuống ghế sofa, và anh đã làm một cách vui vẻ. Anh đặt tay ra sau đầu (vì nó thoải mái, nhưng cũng vì nó làm cho cơ ngực của anh căng tràn, như một phần thưởng cho Granger). (Ngoài ra, anh còn có thân hình sáu múi cuồn cuộn. Cô có thể thoải mái để ý.)

Granger ít quan tâm đến việc say sưa với sự hoàn hảo của Apollonian trước mắt, thay vào đó cô lẩm bẩm về Tên khốn Lars giữa các câu thần chú. Draco cảm thấy áp lực từ cây đũa phép của cô ở bên cạnh anh và những chiếc xương sườn bị nứt của anh lần lượt lành lặn trở lại, nối tiếp nhau, với một tiếng gãy khe khẽ.

Granger đưa lại cho anh chiếc áo sơ mi của anh.

Tính chuyên nghiệp và hiệu quả của cô, thẳng thắn mà nói, thật là đáng ghét.

Draco mặc lại áo sơ mi của mình vì Granger đang giữ nó giữa hai ngón tay, lắc nó về phía anh một cách thiếu kiên nhẫn.

Tiếp theo là đầu gối bị thương của anh. Draco đề nghị cởi quần ra. Không, Granger nói, anh có thể xắn ống quần lên cũng được.

Thật man rợ.

Draco xắn ống quần lên. Cô chữa lành đầu gối của anh.

Tiếp theo là con mắt thâm đen của anh, mất một lúc lâu.

Draco do dự. Có lẽ anh nên cho phép mình bị đánh tơi tả để gây thêm rắc rối cho Granger và có thêm lý do để cởi sạch.

Trong một bước tiến xa hơn vào sự điên loạn, anh nghĩ rằng có lẽ anh nên đập nát hòn bi.

Cuối cùng, Granger đến với quai hàm bị gãy của anh.

Hình ảnh hộp sọ phát sáng của Draco lơ lửng trong không trung giữa họ. Nó rất đẹp trai và cân đối, với gò má đẹp như của Magdalene.

Dọc theo hàm dưới, một vết nứt phát sáng màu đỏ.

Granger hít vào một hơi.

"Nó lớn hơn tôi nghĩ," Granger nói.

"Tôi sẽ nhẹ nhàng," Draco nói.

Granger cười, sau đó lấy lại bình tĩnh và nhìn anh với với ánh mắt không hài lòng.

Sau khi nghiên cứu sơ đồ từ nhiều góc độ, cô nói rằng cô muốn chữa lành vết thương này một cách đặc biệt cẩn thận, để đảm bảo rằng nó được sắp xếp lại đúng cách và không ảnh hưởng đến vết cắn của anh.

Tốt. Cuối cùng. Cẩn thận. Chậm thôi. Gần lại.

Granger dọn dẹp cái bàn bên cạnh để Draco ngồi lên.

"Đẹp đó," cô nhận xét khi di chuyển chiếc đồng hồ cát được trang trí công phu sang một bên.

"Cô nghĩ vậy à? Đó là Chú Snodsbury vĩ đại của tôi."

"Cái gì?"

Draco lật chiếc đồng hồ cát để chứng minh. "Chú ấy muốn được hỏa táng mà vẫn có thể sử dụng được."

"...Quyến rũ đấy."

Draco ngồi ở bàn bên. Granger đứng giữa hai đầu gối của anh và lấy tay ôm lấy mặt anh.

Điều này thật tuyệt, Draco nghĩ khi ngước nhìn cô. Rất tốt.

Granger nói rằng cô biết chuyện này sẽ cực kỳ khó khăn, nhưng cô cần Draco ngậm miệng trong suốt sáu phút.

Điều này hoàn toàn phù hợp với Draco. Anh sẽ tận hưởng nó thoải mái.

Granger phóng to hình ảnh chẩn đoán và bắt đầu làm việc với các chuyển động của cây đũa chậm và chính xác. Cả ngón tay và đũa phép của cô đều ấm áp trên quai hàm anh. Draco nhắm mắt lại và thở dài, như thể anh chỉ thở dài chứ không phải, bạn biết đấy, hít thở Granger vừa mới tắm xong. Xà phòng, làn da sạch sẽ không tỳ vết. Thật đáng tiếc khi anh không thể cúi người về phía trước và áp mặt vào giữa ngực cô và hít vào.

Lương tâm của Draco lóe lên một cách khó chịu khi chỉ ra rằng Granger vừa trải qua một vụ bắt cóc đau thương và hiện đang chữa lành vết thương cho anh, và tất cả những gì anh có thể nghĩ đến là bộ ngực của cô? Anh thật dã man. Anh thật đáng khinh.

Draco cân nhắc sự quyến rũ của Granger với gánh nặng của hành vi đúng đắn.

Anh quyết định rằng anh thực sự dã man, và đáng khinh, và hành vi đúng đắn chết tiệt, anh sẽ nghĩ tất cả những gì anh thích về bộ ngực.

Granger chuyển trọng lượng của mình từ chân này sang chân kia. Anh cảm thấy một sự chuyển động ở bên trong đầu gối của mình.

Một khoái cảm chậm rãi chảy qua người anh.

Cô vẽ đầu đũa phép dọc theo hàm anh thành những đường có chủ ý, thì thầm một câu thần chú khiến mọi thứ cảm thấy căng hơn khắp hàm dưới của anh.

Ngoài ra, mọi thứ đang cảm thấy chật hơn trong quần của anh nữa.

Anh có lẽ nên làm một cái gì đó cho nó. Suy nghĩ về toán học, hoặc một cái gì đó chẳng hạn.

Granger sử dụng một câu thần chú hình ảnh khác. "Xin lỗi, vì mất quá nhiều thời gian. Tôi sẽ cố gắng hết sức để ngăn ngừa bất kỳ sự sai lệch nào ở hàm."

Draco phát ra một tiếng "Mm" ra vẻ hiểu biết trong cổ họng.

Anh cũng sẽ cố gắng rất nhiều.

Một Thần Sáng không mây mưa với Mục Tiêu của mình. Anh đang tỏ ra không phù hợp một cách ghê tởm. Anh cần bình tĩnh lại.

Nghe thấy Granger lẩm bẩm những câu thần chú gần tai anh thật – kích thích. Miệng cô mím lại tập trung, ngay đó, hấp dẫn kinh khủng. Cú đẩy đũa phép của cô đặt nghiêng dưới hàm anh đã kích hoạt một sự kết hợp hóc-môn kích thích tuyệt vời giữa sự đe dọagợi cảm. Cái nhìn tập trung, nghiêm túc của cô khiến anh hồi hộp đến tận bên dưới.

Mọi thứ đều gợi cảm. Đây là sáu trong số những phút quyến rũ nhất trong cuộc đời của Draco. Anh muốn tóm lấy cô và...

"Đừng cười nữa," Granger ngắt lời.

Oops.

"Nếu cái này chữa không đúng cách, một nửa hàm răng của anh sẽ chỉ nhai không khí được thôi," Granger mắng. "Tôi không nghĩ anh thích ăn kiêng bằng chất lỏng."

Draco có thể đề nghị là anh có thể cho uống một ít chất lỏng, nếu cô chấp nhận được, nhưng than ôi, anh không thể nói được.

"Sắp xong rồi," Granger nói, giờ giọng cô đã bớt căng thẳng hơn rất nhiều vì anh đang cư xử đúng mực (ít nhất theo quan điểm của cô).

Cô vẫy đũa chẩn đoán cuối cùng và lướt đầu ngón tay dọc theo má anh khi cô nghiên cứu nó, nghiêng đầu anh sang trái, rồi sang phải.

"Hoàn hảo," cô nói, với vẻ hài lòng rõ ràng. "Như mới. Anh có thể nói chuyện được rồi."

Cô vỗ nhẹ vào quai hàm anh.

Đó là cái chạm nhẹ nhàng nhất mà anh cảm nhận được trong nhiều năm.

Cậu nhỏ đã hoàn toàn căng cứng.

Anh thực sự rất đáng khinh.

Granger đi rửa tay.

Không giống như bà Pince, bà không có thói quen quan sát chỗ đó của anh. Điều đó thật tuyệt vời, bởi vì ngay bây giờ, nó... khá đầy đặn.

Draco liếc xuống và phát hiện ra rằng chiếc áo sơ mi không cài cúc của mình đã che giấu cho phần tồi tệ nhất. Anh tự giải thoát mình bằng một cái vẫy đũa phép và tiếp tục ngồi đó, trên chiếc bàn, cảm thấy mình là người đàn ông đáng trách nhất thế giới.

Chuyện mà bình thường sẽ không làm phiền anh.

Nhưng Granger quá chết tiệt... một tâm hồn trong sáng... và... và, đúng là, đáng ghét.

Granger quay trở lại phòng khách với một bước đi nhanh nhẹn đầy quyết tâm.

"Được rồi," cô nói. "Vì có rất nhiều tội phạm đang ám ảnh công việc của tôi, nên tốt nhất là tôi nên chuẩn bị cho Samhain một cách nhanh chóng, trước khi tôi lại bị bắt. Anh có thời gian để xem một chút gì đó cùng tôi không?"

Draco đi theo Granger lên cầu thang (vâng, anh nhìn vào mông cô) và vào phòng dành cho khách. Tiền sảnh của dãy phòng đã bị chiếm giữ bởi những cuốn sách giống y như ở căn nhà nhỏ của cô. Chiếc máy tính gấp của cô phát sáng trên bàn.

Con mèo của cô đã tìm thấy một chỗ nằm yêu thích trên một cái kệ cao, từ đó nó nhìn Draco với vẻ nhân từ hống hách, như thể một vị tể tướng cho phép một người nông dân vào chánh điện để yết kiến nữ hoàng.

Khải Huyền được đặt trên bục. Nổi xung quanh nó là những chồng từ điển Anh-Norman và các văn bản tham khảo, phủ đầy những ô giấy màu vàng mà Granger đã viết nguệch ngoạc trên đó.

Granger mở cuốn sách cổ một cách cẩn thận như thường lệ của mình và lật sang phần phía sau.

"Nhân tiện," Granger nói, cau mày nhìn vào trang giấy. "Tôi có một câu hỏi về bạn của người bạn đã giúp anh tìm thấy cuốn sách Khải Huyền này."

"Lady Saira. Cô ấy thì sao?"

"Anh có nghĩ cô ấy sẽ thông thạo các chi tiết về các vật phẩm hoặc đồ tạo tác quý hiếm, được cho là đã biến mất vĩnh viễn không?"

"Ơ... có thể," Draco nói. "Cô ấy có mối quan hệ đặc biệt tốt."

Granger quay sang anh. Hai tay cô chắp lại trước mặt. Cô có vẻ lo lắng về cô ta, cái nhìn mà cô đã nhìn khi lần đầu tiên yêu cầu anh tham gia cùng cô để đánh cắp hộp sọ của Mary Magdalene.

"Ý tôi là... tôi có thể làm mà không cần nó. Tôi có thể. Nhưng nếu tôi muốn làm điều đó một cách đúng đắn..."

"Nó là gì?" Draco hỏi.

"Anh có thể hỏi về bất kỳ tin đồn nào liên quan đến vị trí của một vật phẩm quý hiếm khác, được cho là đã thất truyền qua nhiều thời đại, nếu nó từng tồn tại không?"

"Món đồ gì?"

Granger cắn môi.

"Nói đi," Draco nói.

"Anh sẽ nghĩ tôi bị điên."

Draco cười khẩy. "Chúng ta đã xác định là tâm trí của cô đáng phiền toái rồi mà. Nói đi."

Granger hít một hơi.

"Chúng ta cần tìm hộp Pandora."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia