ZingTruyen.Top

DraHar • Again • The Second Second [1]

15

phuthi56317

Bản edit được đăng tại: hometranche.wordpress và quát pát Phù Thỉ 56317

Edit: Chè. Beta: Chè

Nhờ cặp song sinh nhà Weasley luôn khăng khăng nói rằng "Hiện tại sức khoẻ của Harry không tốt", nên những buổi huấn luyện trước khi gặp nhà Hufflepuffs không điên cuồng như Harry đã nhớ. Sau một buổi tập ướt sũng và lầy lội, Wood vừa ếm thần chú làm khô quần áo vừa bảo với Harry: "Anh cần phải báo cho em một tin xấu — lần này Giáo sư Snape làm trọng tài."

George Weasley bật té luôn khỏi cây chổi của mình, Harry bị giật mình bởi sự bất thình lình này của anh ta, Wood nghĩ rằng cậu đang run vì bị lạnh cóng, vội vàng thêm thần chú Bùa Gió tây vào.

"Tất cả tụi mình đều biết rằng Snape chưa chắc sẽ cầm còi vô tư công bằng được." Sau khi chắc chắn rằng trông Harry giống như trước khi tập luyện, Wood vỗ nhẹ vào lưng cậu, đẩy cậu trở lại đội ngũ.

"Nhưng đây cũng không phải là chuyện xấu đối với chúng ta, chỉ cần chúng ta cố gắng đấu một trận thật trong sạch là được rồi, đây là cách duy nhất để tránh cho Snape vịn được cớ nào để bụp chúng ta."

Harry dựa người vào chổi suy nghĩ, trong lòng biết rằng đó là vì Quirrell đã khơi dậy sự nghi ngờ của cụ Dumbledore trong trận đấu lần trước với Slytherin, vậy nên cụ đã để Snape làm trọng tài để bảo vệ an toàn cho Harry. Mặc dù cậu biết đó là ý tốt ...

Harry ho nhẹ một tiếng: "Em nghĩ hay là chúng ta nên kết thúc trận đấu càng nhanh càng tốt? Ý em là, em sẽ phải nhanh chóng bắt được trái Snitch."

"Tốt nhất là như vậy!" Wood nhẹ nhõm thở ra, dường như anh ta đã định đưa ra ý kiến này, nhưng lại sợ sẽ tạo ra áp lực cho Harry nên mới không mở miệng nói ra.

"Em sẽ cố gắng hết sức ạ." Harry cười cười.

Sau khi kết thúc buổi huấn luyện, Harry nhìn thấy Draco đứng chỗ góc ngoặt quen thuộc, người kia ở trong góc khuất đi ra, quan sát Harry từ trên xuống dưới một lúc, rồi đưa tay vuốt vuốt áo choàng của cậu, mới gật đầu hài lòng nói.

"Biết cách chăm sóc bản thân mình đấy, Potter." Draco nói, "Bùa Tẩy rửa, Làm khô nhanh và Bùa Làm ấm, tôi cứ tưởng rằng mình sẽ được nhìn thấy một Chúa cứu thế lăn ra khỏi bùn đất đấy."

"Là anh Wood làm đấy." Harry kéo kéo quần áo của mình. "Fred và George đã nói với anh ấy về chuyện tôi đã bị ngất, trận đấu đã ngay trước mắt rồi, nên anh ấy rất lo lắng tôi sẽ bị áp lực."

Draco khịt mũi. "Lần này định đánh nhanh thắng nhanh à?" Hắn chắp tay ra sau đầu, chậm rãi đi xuống hành lang cùng với Harry đang kéo lê cái chổi của mình, "Trước kia cậu đã mất bao nhiêu lâu, tôi nhớ là còn chưa tới năm phút?"

"Thi đấu dưới con mắt giám sát của Giáo sư Snape là điều thật khó khăn." Harry nhún vai, "Dù sao tôi cũng phải nói rằng, Snape là Giáo sư khiến tôi sợ hãi nhất." Cậu run lập cập, bắt chước giọng điệu của Snape y như đúc, "Trừ điểm, trò Potter, vì sự ngu ngốc của mi!"

Draco bật cười. "Đúng là Giáo sư Snape rất khó tính với cậu." Hắn thừa nhận, "Nhưng cậu cũng phải thừa nhận rằng, trong tiết Độc dược cậu cũng không phải là một học sinh giỏi."

Harry lè lưỡi, nhớ lại tất cả những vạc thuốc khủng khiếp không nỡ nhìn của mình.

"Ông ấy không chỉ cố bắt lỗi tôi trong tiết Độc dược." Harry nói, "Ông ấy chỉ đang cố tìm lỗi Potter — tất nhiên là, tôi không nói... Ừm... Haizzz." Harry chống cây Nimbus 2000 xuống đất, không nói nên lời. Draco cũng im lặng cùng với cậu, suy nghĩ về những chuyện mà hắn không hề biết gì cả.

"Tóm lại, tôi sẽ cố gắng hết sức để có thể hòa hợp với Giáo sư Snape trong suốt quãng đời còn lại của mình." Khi sắp đến lúc tạm biệt nhau, Harry tiếp tục chủ đề vừa nãy, "Đây chỉ là một phần trong tất cả những chuyện đó."

"Sau cuộc chiến, Granger và Weasley đã chứng minh rằng Giáo sư Snape đứng về phe nào." Draco nói, "Có lẽ cậu biết rằng ông ấy là Giáo sư mà tôi thích nhất?"

Harry cười toe toét: "Nói như vậy, cậu sẵn sàng giúp tôi hoàn thành được mục tiêu này."

Draco gật đầu: "Tôi sẽ cố gắng hết sức." Hắn ta dừng lại, bên phải là đường đến tầng hầm Slytherin, và bên trái là đường đến Tháp Gryffindor.

"Chúc ngủ ngon, Harry?" Hắn nhẹ nhàng nói.

"Cậu thật kỳ lạ, lúc thì gọi là Potter lúc thì gọi là Harry." Harry buồn ngủ ngáp dài một cái, "Được rồi, chúc ngủ ngon... Nhân tiện, tôi không còn mơ thấy ác mộng nào nữa từ khi tỉnh dậy trong bệnh thất ngày hôm đó, Draco, cảm ơn cậu." Không đợi Draco trả lời, Harry lại ngáp cái nữa, đỡ tường đi về hướng Tháp Gryffindor.

Đối với kẻ tái sinh những ngày tháng chậm chạp dường như trôi qua rất nhanh, ngày thi đấu với Hufflepuff đã gần kề. Hôm nay có lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của Quirrell, Harry rất tập trung trong lớp học này, còn nhận được lời khen ngợi của Hermione, cậu còn cùng Hermione ép Ron chú ý lắng nghe bài học. Không có gì khác, nội dung của tiết học hôm nay là về các biện pháp chữa trị sau khi bị người sói cắn. Nghĩ đến Bill, người sau này sẽ có vết sẹo trên mặt, Harry cảm thấy mình nhất định phải nhớ kỹ nội dung này, cho dù Giáo sư giảng bài là kẻ giả vờ lắp bắp đáng thương có ý đồ với Chúa cứu thế.

"Trong trận đấu ngày mai, mấy bồ phải để mắt tới Quirrell nha." Sau khi bị Snape nhìn chằm chằm nhiều ngày Harry cay đắng nói, "Chúng ta phải nhanh chóng giải quyết hắn, có như vậy Snape sẽ không đi theo mình suốt — mấy bồ biết không, mấy ngày nay mình đã gặp ổng ở mọi lúc, mọi nơi."

"Bảo vệ bằng mọi cách có thể, Harry," Hermione nói, "Giáo sư Snape đã tốn rất nhiều công sức để bảo vệ bồ, mình không hiểu tại sao bồ không đi hỏi ông ấy chuyện của Quirell?"

"Mình có thể hiểu được Harry mà, Hermione." Ron thông cảm nói, "Được Snape quan tâm như vậy... Bồ có biết mấy ngày nay vì bảo vệ Harry mà ổng đã trừ biết bao nhiêu điểm không?"

"Hơn nữa mình không nghĩ Snape sẽ nói chuyện của Quirrell cho mình." Harry chống cằm lên bàn, "Chà... Mình phải nói rằng, mình đã biết một chút chuyện trong quá khứ, Snape và cha mình không hòa thuận với nhau — bác Hagrid đã nói điều đó."

Ron lắc đầu, "Thảo nào, mỗi khi gọi 'Potter' ổng đều nghiến răng nghiến lợi mà gọi."

Hermione cũng lắc đầu: "Đây là lý do khiến ổng liên tục trừ điểm bồ phải không?"

"Mình không rõ lắm, bí mật, bí mật." Harry nhanh chóng lướt qua đề tài này, "Ngày mai các bồ phải cẩn thận, tốt hơn hết là nên mang theo áo choàng tàng hình của mình — Snape có mặt ở trên sân, mình không biết liệu ổng có ra phán quyết công bằng không, nhưng ít nhất thì mạng sống của mình sẽ được đảm bảo."

"Malfoy làm gì vậy?" Ron đột nhiên hỏi.

"Cậu ta á?" Harry ngạc nhiên liếc nhìn Ron, "Cậu ta không cần làm gì cả, chỉ cần xem trận đấu là được rồi, ừm..." Cậu im lặng một lúc, lại bổ sung, "Tất nhiên là, nếu các bồ bị Snape phát hiện thì Draco có thể nói giúp cho các bồ."

Ron và Hermione không hẹn mà cùng đồng loạt đảo mắt.

Trận đấu Quidditch ngày hôm sau kết thúc ​​sau năm phút như trong dự kiến, và cụ Dumbledore vỗ vai Harry dưới cái nhìn chằm chằm của thầy Snape. "Làm tốt lắm," cụ nói, "Ta rất vui khi thấy con vẫn tràn đầy năng lượng như cũ... Trò Malfoy đã giúp đỡ rất nhiều, có phải không?"

Harry không phủ nhận điều này, cậu biết chuyện này không thể nào qua được mắt cụ Dumbledore, và cậu thậm chí cũng không muốn giấu chuyện đó đi. Các học sinh nhà Gryffindor vây quanh cậu, cụ Dumbledore mỉm cười nhường chỗ cho lũ học sinh hào hứng nhấc bổng Harry lên. Trong sự hân hoan náo nhiệt Harry giãy giụa nhìn về phía Slytherin, thấy Draco lười biếng giơ lá cờ nhỏ phất phất, có lẽ đang mỉm cười với cậu.

Trở lại phòng sinh hoạt chung, Hermione với vẻ mặt nghiêm túc bảo Ron đặt chiếc bánh xuống, cả ba người chui vào trong góc để trao đổi thông tin.

"Bọn mình đã nghe được cuộc trò chuyện giữa Snape và Quirrell, đúng là bọn họ có đề cập đến Hòn đá Phù thủy." Hermione nói, "Có thể nói rằng, Quirrell rất sợ hãi Snape."

"Nhưng ông ta biểu hiện trông rất sợ hãi rụt rè." Ron nói, "Harry, dáng vẻ đó của ông ta, thật sự có gan làm hại được bồ hả?"

"Hơn nữa." Hermione nói thêm, "Lập trường của bọn họ trong cuộc đối thoại rất mơ hồ, Harry, bồ khẳng định vẫn muốn tiếp tục tin tưởng Snape sao?"

"Mình khẳng định." Harry khẳng định, "Mấy bồ cũng đã nghe rõ những gì Draco nói trước đấy rồi, rằng khi đụng vào Quirrell thì cái chổi của mình mới dừng lại, Quirrell vẫn là người đáng ngờ nhất."

Hermione và Ron nhìn nhau, đồng loạt thở dài.

"Được rồi, anh bạn." Ron nói, "Như đã nói, bọn mình sẽ tin tưởng bồ."

Harry mỉm cười biết ơn, nghĩ lại những chuyện sắp xảy đến: "Mình phải nói rằng chúng ta có thể sẽ có một khoảng thời gian vui vẻ." Cậu nhớ lại lần tiễn Norbert đi mà bị trừ 150 điểm kèm theo đó là đi vào Rừng Cấm, tự hỏi rằng liệu lần này cậu có phải đi một mình hay không.

"Ngày tháng nhẹ nhàng vui vẻ." Harry chộp lấy một miếng bánh, "Có lẽ vậy."

Còn mười tuần nữa là đến lúc thi cuối năm, bộ ba nhà Gryffindor đang ở trong túp lều của bác Hagrid để xem quả trứng rồng. Harry rên rỉ một cách đau đớn, biết rằng Hagrid đã nói cách đối phó con Fluffy ra bên ngoài. Tự nhiên trong đầu cậu nhớ lại những lời nói của Draco ở Tiệm Trang phục cho mọi dịp của Phu nhân Malkin, "Thường xuyên say rượu." Điều này khiến Harry đột nhiên tò mò Draco đã nghe lời bàn tán này từ ai — chắc không phải là ở trên bàn cơm nhà Malfoy đâu nhỉ? Cậu tưởng tượng ra cảnh ba Malfoy mặt đối mặt tám chuyện với nhau, cố nín cười và làm bộ mặt nghiêm túc khi nghe Hermione khuyên Hagrid trong ngôi nhà gỗ.

"Bác Hagrid, bác hẳn nên biết điều này là bất hợp pháp!" Cuối cùng, Hermione kết luận như vậy.

"Ta sẽ không giữ nó quá lâu." Hagrid chán nản nói, "Chờ nó phá vỏ, và lớn lên một chút... ta sẽ không giữ nó quá lâu."

"Vậy có lẽ bây giờ chúng ta nên cân nhắc cho nó một chỗ ở." Harry khuyên bảo, "Nếu bác cảm thấy có thể, cháu nhớ anh trai Charlie của Ron, đang nghiên cứu về rồng ở Rumani?"

Ron gật đầu "Cháu có thể giúp bác viết một lá thư hỏi Charlie. Hagrid, căn phòng này thực sự không thể giấu nổi nó lâu đâu."

Hagrid nhìn quả trứng rồng trong lò sưởi, xì mũi một cái thật to.

"Thật không thể tưởng tượng nổi!" Bác ấy nói trong nước mắt mơ hồ "Ta còn đang mong chờ nó nở, thế mà giờ đã phải nghĩ đến việc gửi nó đi rồi!"

Cả ba người nhanh chóng an ủi Hagrid.

Hagrid thở dài nhìn chằm chằm vào quả trứng trong lò sưởi, vì để đánh lạc hướng bản thân bác hỏi, "Mấy đứa đang muốn hỏi ta điều gì? Ý ta là, ta không biết làm thế nào mà mấy đứa nhận ra rằng thứ được canh giữ là Hòn đá Phù thủy — tất nhiên là, đừng mong ta sẽ trả lời."

Cả ba nhìn nhau, Harry hỏi: "Chúng cháu không hy vọng bác sẽ cho chúng cháu biết toàn bộ cơ quan gồm những gì, nhưng có lẽ chúng cháu có thể biết có những ai tham gia vào việc bảo vệ?"

Hermione bổ sung thêm: "Chúng cháu thực sự muốn biết, còn ai có thể được cụ Dumbledore tin tưởng ngoài bác?"

Hagrid ưỡn ngực, có vẻ vui vẻ hơn nhiều: "Chuyện này nói cũng không sao. Trước hết, mấy đứa biết đấy, ta đã cho cụ ấy mượn Fluffy, Dumbledore cũng tự mình làm phép — sau đó là Giáo sư Quirrell, Giáo sư Sprout, Giáo sư Flitwick, Giáo sư McGonagall." Bác ta đảo mắt nói thêm, "Còn có cả Giáo sư Snape — mấy đứa không còn nghi ngờ ông ấy nữa, có phải không?"

"Harry rất tin tưởng Snape." Ron nhún vai. "Chúng cháu có thể làm gì được? Chúng cháu tin tưởng cậu ấy."

Harry nở một nụ cười hạnh phúc.

Những ngày tiếp theo là thời gian làm bài tập về nhà vào ban đêm — nhờ lòng tốt của Hermione đã lập kế hoạch ôn tập cho cậu và Ron, Harry thì mải mê với bài tập và ôn tập tới mức không rảnh lo những việc khác. Chết tiệt, tại sao cậu lại phải chịu đựng điều này chứ?

Mỗi khi phàn nàn như vậy Harry đều sẽ nghĩ đến Draco, sau đó muộn màng nhận ra rằng kẻ từng cố bới móc cậu trong kiếp trước hình như không hề học tập gì cả, mà hình như Độc dược là môn mà cậu có thể thấy hắn ta học rất tốt... Vậy tại sao cậu chưa từng thấy Draco học bài, mà tên đó lại luôn đạt được điểm cao thế nhỉ?

Harry nghĩ mãi không ra, nhìn tài liệu ôn tập trong tay, cậu chỉ có thể kết luận rằng nguyên nhân là do Draco có đầu óc học giỏi chẳng kém gì Hermione.

"Harry, bồ lại ngây người rồi!" Hermione nói với vẻ không hài lòng, "Tuy bồ đã nhanh chóng nắm được hết những kiến ​​thức này, nhưng khi ôn tập vẫn nên tập trung một chút chứ!"

Ron thông cảm nhìn người anh em của mình đang bị ép bức: "Để mình nói nè, Hermione, trình độ của Harry chắc chắn đủ giỏi để vượt qua kỳ thi này —"

"Vậy thì cũng phải ôn tập đi chứ!" Hermione đúng lý hợp tình ngăn cản lời cầu xin của Ron. Harry thở dài cam chịu, cúi đầu tiếp tục đọc sách về Độc dược và Lịch sử Pháp thuật.

Một hôm vào bữa sáng nọ, Hedwig bay đến với một mảnh giấy nhỏ của bác Hagrid nói rằng "Sắp phá vỏ." Harry đưa mảnh giấy cho Ron và Hermione, rồi quay đầu lại tìm Draco. Draco đang nói chuyện với Blaise Zabini, khi Harry nhìn thấy cảnh này, cậu chợt nhận ra phần lớn thời gian ở đời này dường như Draco luôn gắn bó chặt chẽ với cậu. Cậu trầm ngâm quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào chiếc bàn dài một lúc.

Khi bữa sáng kết thúc, Draco chặn Harry lại ở lối vào của Đại sảnh đường.

"Pansy nói rằng cậu đã nhìn tôi suốt cả buổi sáng." Hắn nói thẳng, "Có chuyện gì sao?"

Harry gãi gãi cái mũi, lôi hắn ta sang một bên: "Nếu cậu còn nhớ, Norbert sắp ra khỏi vỏ."

Draco nhìn Harry với vẻ hoang mang.

"Oh, tôi quên rằng cậu không biết tên của nó!" Harry đột nhiên nói, "Chính là con rồng lưng xoáy Na Uy khi mà cậu muốn bắt tôi nhưng bị cho là lấy cớ —"

Đôi mắt của Draco lập tức sáng lên.

"Thật không? Nó sắp nở rồi hả?" Hắn hào hứng nói, "Nó còn có cả tên rồi!"

Harry hoang mang nhìn hắn ta: "Ừm ... cậu thích rồng hả?"

Draco lắc đầu ngay tắp lự. "Tôi chỉ cảm thấy nó rất thú vị thôi." Hắn nhấn mạnh, "Tôi chưa từng nhìn thấy rồng con, đó là một điều rất mới lạ."

Harry đột nhiên nghịch ngợm nở nụ cười: "Sao cậu lại chưa nhìn thấy một con rồng con? Tôi cá là mỗi ngày khi mà cậu đứng dậy và chải tóc đều sẽ nhìn thấy một con ở trong gương đấy!"

Draco lập tức bị nghẹn lại, giận dữ quay mặt đi chỗ khác.

"Được rồi, tôi biết cậu thích nó — hoặc là tôi đoán rằng cậu thích." Harry nói, "Nếu không thì sao kiếp trước cậu lại kéo dài việc cố bắt tôi trong một tuần, nói thật đi, có phải cậu cố ép chúng tôi giao con rồng cho cậu đúng không?"

Draco lộ ra ánh mắt "Cái quái gì vậy sao cậu lại biết được", Harry đắc ý mỉm cười.

"Charlie đã viết thư hồi âm rằng anh ấy sẵn sàng nhận nuôi Norbert, và chúng tôi sẽ tiễn nó đi vào thứ bảy tuần tới." Cậu nói, lời nói của cậu gần như khiến Draco thừa nhận tình yêu của mình đối với rồng, " Như vậy chúng ta sẽ có gần hai tuần ở chung, chúng tôi sẽ tới xem nó sau tiết Thảo Dược, cậu có muốn đến xem không?"

Draco xoa mũi, lẩm bẩm mãi cái gì mà chỗ đó không xứng với Malfoy, rồi gật đầu miễn cưỡng trong nụ cười đầy kiên quyết của Harry.

"Vậy thì tôi sẽ đi xem nó." Draco nói, "Trước khi đi tôi lại phải nhấn mạnh rằng —"

"Hửm?" Harry thích thú nhìn hắn ta, Draco lập tức thu hồi ánh mắt đúng lý hợp tình của mình.

"Thôi được rồi." Draco chậc lưỡi, "Tôi thích rồng."

Harry càng cười đắc ý hơn.

Sau khi lớp Thảo dược học kết thúc, bộ ba đi đến căn nhà gỗ nhỏ của Hagrid. Họ theo dõi toàn bộ quá trình Norbert phá vỏ, Harry nhìn con rồng nhỏ đang lắc lư lảo đảo trên bàn, lâu lâu lại nhìn chằm chằm hướng cánh cửa, tự hỏi tại sao Draco mãi vẫn chưa đến. Đột nhiên, Hagrid tái mặt lại, chạy đến cửa sổ, hét lên, "Ai đang ở đó!?"

Harry vội vàng quay đầu lại, quả nhiên sau khi Hagrid kéo mạnh tấm rèm cửa ra thì nhìn thấy khuôn mặt giật mình của Draco. Tên kia quả nhiên không ngờ rằng Hagrid lại lao tới một cách đáng sợ như vậy, bị hoảng sợ.

"Hey! Không sao đâu, bác Hagrid!" Harry đứng dậy mở cửa, "Là Draco, cậu ta sẽ giữ bí mật, bác đừng lo — cậu ta thích rồng lắm."

Hagrid chần chừ nhìn Draco biến mất khỏi cửa sổ, rồi lại nhìn hắn ta từ ngoài cửa bước vào.

"Mi thích rồng hả?" Bác nhìn Draco đầy nghi ngờ.

"Đương nhiên là cậu ta thích rồi." Harry kéo Draco vào nhà, " Tên cậu ấy chính là như vậy mà."

"Potter chết tiệt, đừng có nói vậy." Draco thúc cùi chỏ vào Harry, chào hỏi Hagrid, rồi bước vững vàng nhanh chóng đến chiếc bàn nơi con rồng đang ngồi.

"Rồng lưng xoáy Na Uy." Draco cúi người xuống, đặt mắt ngang tầm với Norbert trên bàn, "Oà, thật là..."

"Thật là khiến cậu yêu thích, đúng không?" Harry nghiêng người lại và ngồi xổm cùng với hắn, "Hagrid, bác nghĩ Draco có thể chạm vào nó sao?"

"Nó quen biết ta, nhưng Draco ..." Hagrid ngập ngừng lắc đầu.

"Trước khi tiễn nó đi." Draco quay lại nhìn Hagrid hỏi, "Tôi có thể đến xem nó mỗi ngày được không?"

"Miễn là cháu cẩn thận không bị phát hiện." Hagrid đồng ý, "Ta phải nói rằng, đã rất lâu rồi ta chưa từng thấy ai thích rồng đến vậy — ngoại trừ Charlie."

Khi họ rời khỏi căn nhà gỗ, Hermione và Ron rõ ràng không thể tin được Draco lại thích rồng, Harry và Draco đang ở phía sau đi chậm lại, thì thầm nói nhỏ.

"Cậu thật sự rất thích rồng, có phải không?"

"Im đi, Potter."

"Ngày tiễn nó đi liệu cậu có khóc không ..."

"Tôi đã nói là im đi, Potter."

"Nếu tôi không im thì làm sao?"

"Vậy thì chuyện đi Rừng Cấm cậu tự đi một mình đi."

Harry lập tức sững sờ, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng đang sải bước của Draco.

Làm sao hắn ta lại biết rằng cậu đang sầu não về chuyện đi Rừng Cấm?

Lời của tác giả:

Hãy sẵn sàng để chuẩn bị cho một buổi hẹn hò trong Rừng Cấm nào.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top