ZingTruyen.Asia

[Đồng Nhân Văn Ma Đạo Tổ Sư] [Hi Trừng] Âm Thầm Thủ Hộ Người

.Chương 23.

Lynnriel

Lam Hi Thần ôm Giang Trừng trong lòng, có thể rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của hắn nóng bỏng đến đáng sợ. Hắn ngoan ngoãn tựa vào trong ngực y, một tay nắm lấy vạt áo trắng thuần, tay còn lại vòng qua cả cơ thể của bản thân, giống như muốn cuộn cả cơ thể lại rúc vào bên trong một chút ấm áp này. Cơ thể đau nhức khiến mày liễu nhíu chặt, đầu liên tục cọ cọ, miệng cũng liên tục nỉ non vô nghĩa.

"...Lạnh..."

Lam Hi Thần nghe hắn kêu lạnh, cho rằng là do gió lớn, liền dùng tay áo dài che chắn cho hắn, ôn nhu mà dỗ dành.

"Vãn Ngâm ngoan, không lạnh nữa. Ta giúp ngươi che gió, sẽ không lạnh."

Giang Trừng hắn hiện tại coi như vẫn còn được hai phân ý thức, nghe rõ, lại hiểu được lời nói của y mà gật nhẹ đầu, môi mỏng khẻ hỡ, chất giọng khàn đặc mà gọi.

"...Lam... Hi Thần..."

Lam Hi Thần một chút cũng không chần chừ, hai tay nâng cơ thể Giang Trừng lên, để trán của hắn dựa sát vào bên gò má của y, nhẹ giọng đáp.

"Ta đây."

Hai mắt của hắn nặng đến lợi hại, giống như bất cứ khi nào cũng có thể nhắm lại. Nhưng hắn biết, hắn phải giữ được tỉnh táo, nếu không chỉ sợ, nhắm mắt lại rồi, hắn sẽ vô lực mà mở ra, cũng sợ sẽ không còn cơ hội mở ra lần nữa.

"...Đại nạn...của ... ta, có thể... sẽ, đến. Ngươi... ngươi xem, quan.. hệ của chúng,.. ta... nếu như ta, thật sự... thật sự có chuyện, chỉ mong ngươi, có... thể thay ta... để, ý.... Kim Lăng... để ý Giang gia..."

Những lời này của hắn chẳng khác nào muốn cùng y bàn giao lại. Từng chữ vào tai y chỉ giống như từng mũi dao muốn dằn xé tâm trí. Y điên cuồng lắc đầu, lời nói ra cũng trở nên lắp bắp.

"Vãn Ngâm... ngươi... ngươi đừng nói, ngươi... sẽ không có chuyện gì. Ngươi yên tâm, về đến Vân Thâm ta sẽ tìm cách chữa trị cho ngươi."

Giang Trừng biết y là chân chính muốn giữ lại mạng sống cho mình, chỉ cảm thấy trong lòng có cái sự ấm áp mà hắn đã không thể cảm nhận được trong hơn hai mươi năm qua.

Hắn từ nhỏ đã phải sinh trưởng trong sự cô lạnh, nghiêm khắc của gia phụ gia mẫu, cũng chỉ có thể cùng Ngụy Vô Tiện hưởng cái ôn nhu yêu thương từ Giang Yếm Ly. Đến khi biết phụ mẫu có bao nhiêu yêu thương mình thì cũng đã không thể cảm nhận thêm lần nữa. Hắn biết Lam Hi Thần làm người ôn nhu, lấy lễ đối đãi. Đối với bất kỳ ai cũng sẽ vô cùng ôn hòa, ấm áp như vậy. Nhưng là... hắn tình nguyện sa vào, hắn tình nguyện ỷ lại. Dù sao, y cũng là bằng hữu của hắn mà không phải sao?

Tùy tâm mà làm, môi mỏng của hắn cong lên độ cong nhàn nhạt, nơi khóe mắt cũng đã rỉ ra được vài hại lệ châu, còn đẫm theo đó vài giọt máu tươi.

"Lam Hi Thần... có ngươi... làm bằng, hữu... Giang Trừng ta,... cảm thấy .... rất tốt."

Hắn dứt lời, chỉ cảm thấy vùng đan điền nóng bỏng, lục phủ ngũ tạng chỉ muốn vỡ nát, liền không nhìn được cong người dậy phun ra một búng máu lên áo bào của y.

Cơ thể hiện tại cũng đi vào giới hạn. Một đôi mắt cũng đã không còn khí lực mà chống đỡ.

Hắn nghĩ, điều cần nói cũng đã nói. Với cách làm người của Lam Hi Thần, hắn nói một câu đến khẩn cầu như vậy, chỉ sợ y có chết cũng sẽ làm cho tốt đẹp. Hắn cũng không còn gì để luyến tiếc, lại cảm thấy có chút oan ức cho Lam Hi Thần.

Y vì hắn không biết bao nhiêu lần giúp đỡ, hôm nay hắn lại muốn nhờ vả y xem trọng Giang gia, thay hắn nuôi dưỡng Kim Lăng. Hắn từng nghĩ sẽ cùng y trả lại lễ nghĩa. Nhưng hiện tại xem ra, cái món nợ này hắn phải trước tiên mang đi, nếu thật sự có cái gọi là kiếp sau, hắn chắc chắn sẽ vì y, việc nan chẳng từ.

Gặp hắn đã không còn nỉ non, cũng không còn rên rỉ đau đớn. Lam Hi Thần cảm thấy tứ chi như muốn nhũn ra, môi mím chặt, một hồi lâu mới run rẩy mà lên tiếng.

"Vãn...Ngâm..."

"Vãn Ngâm..."

Nhưng là mặc kệ y có gọi thế nào, người kia cũng đã không còn một chút động tĩnh. Nhìn Giang Trừng sắc mặt nhợt nhạt, giống như không còn một chút huyết sắc, cả người vốn nóng bỏng lại mơ hồ man mát. Nếu không có những cái chập chùng nhẹ nhàng nơi lồng ngực, hắn so với người chết cũng không có bao nhiêu khác biệt.

Đến hiện tại y cũng không có quan tâm mà kìm nén, hai chuỗi nước mắt dài cứ vậy mà chảy xuống, tay cuốn chặt lại cơ thể của hắn, chỉ muốn vò tiến hắn vào cốt nhục, không cho hắn chịu bất kỳ một chút thương tổn nào, cũng không cho hắn vì ai mà hi sinh.

"....Ta có rất nhiều việc muốn nói cùng với ngươi."

"Vãn Ngâm... ta rất thích ngươi, thích ngươi đến điên rồi."

"...Không có ngươi... ta làm sao có thể xem trọng Liên Hoa Ổ? Chỉ sợ... cũng phải theo bồi tiếp ngươi...Ngươi cứ như vậy đem Giang gia cùng Kim Lăng giao lại cho ta... có yên tâm hay không?"

"Lam Hi Thần ta trước nay nói được sẽ làm được. Vì vậy... Giang gia cùng Kim Lăng ta sẽ không chú ý đến, chắc chắn sẽ không chú ý đến."

"...Vãn Ngâm... không có ngươi, Kim tông chủ sẽ làm sao... ta... sẽ phải làm sao?"

Người Lam gia vốn nặng tình. Một đoạn tình cảm này thật sự khiến cho Lam Hi Thần phải một hai sống chết.

Y chính là không có đủ dũng khí nói cho hắn biết, y tâm duyệt hắn, thích hắn, đau lòng hắn như thế nào.

Càng không muốn âm dương cách biệt.

Lam Hi Thần vốn ngự kiếm rất nhanh, bỏ xa hẳn Ngụy Vô Tiện cùng Giang Thiên. Nhưng hiện tại đối với y mà nói, thôi thúc linh lực cũng không muốn, tốc độ vì vậy cũng chậm hẳn.

Về Vân Thâm... có thật sự cứu được Giang Trừng?

Ngụy Vô Tiện cùng Giang Thiên ngự kiếm phía xa đã có thể nhìn thấy bóng lưng của Lam Hi Thần, lập tức rất nhanh đã đến trước mặt y. Nhìn đến y gục đầu nhìn Giang Trừng không mảy may động tĩnh, hắn lại yên tĩnh mà nằm trong lòng y, Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy như có một đạo thiên lôi giáng xuống, miệng mồm không rõ mà gọi.

"Giang Trừng... Giang Trừng..."

Vừa gọi liền muốn đưa tay kéo lấy Giang Trừng, Lam Hi Thần vậy mà ôm lấy hắn thôi thúc Sóc Nguyệt lùi về phía sau, hai mắt đỏ ngầu hằn lên tơ máu mà nhìn Ngụy Vô Tiện, lớn tiếng quát lên.

"Cút!!!"

Ngụy Vô Tiện thề, cả hai kiếp sống của hắn chưa từng nhìn thấy bộ dáng có thể nói là đáng sợ của y. Mặc dù lần kia phát hiện Giang Trừng mất tích nhưng cũng hoàn toàn khác biệt với lần này.

Ba tiên kiếm lơ lững giữa trời, ngoài tiếng gió gào thét cũng không có chút âm thanh nào.

Bầu không khí còn đang ngột ngạt, Giang Thiên đã trước tiên đến liều mạng mà nắm qua tay Giang Trừng chuẩn mạch cho hắn, nhận ra mạch đập vẫn còn, nàng liền nhanh miệng mà lên tiếng.

"...Vẫn kịp, còn kịp. Mau đưa tông chủ về Vân Thâm."

Lam Hi Thần nghe Giang Thiên nói vậy, hiển nhiên đã có thể hiểu ra được vấn đề. Nhưng nhìn Giang Trừng như vậy y lại không dám chắc chắn, cũng không dám đặt hy vọng quá nhiều, nhìn nàng mà dè dặt hỏi.

"Ý của ngươi..."

Giang Thiên cũng không nhìn đến y, một mực chỉ đưa tầm mắt đặt lên Giang Trừng, gật đầu.

"Ừm, Giang Ưu có nói thuốc giải ở Vân Thâm. Nếu tìm được thuốc giải, tông chủ sẽ được cứu."

Ngay lập tức, hai mắt của Lam Hi Thần mơ hồ sáng lên một chút.

Vãn Ngâm chắc chắn sẽ vô sự.

Ngụy Vô Tiện bên cạnh nghe Giang Thiên nói đến có thuốc giải, lại ở ngay trong Vân Thâm, rất nhanh khôi phục lại cái cảm giác ủ dột khi nãy.

Chỉ cần có thể cứu Giang Trừng, mặc kệ hy vọng nhỏ bao nhiêu hắn cũng không thể bỏ qua.

Nghĩ như vậy, hắn liền quay sang Lam Hi Thần, nói. "Lam đại ca, mau lên, đưa Giang Trừng trở về Vân Thâm."

Lam Hi Thần biết Giang Trừng vẫn có thể cứu được, so với bất kỳ ai ở đây càng trân trọng cái cơ hội đấy. Y gật gật đầu, lập tức cùng hai người ngự kiếm hướng Vân Thâm mà đi.

Đệ tử gác cổng đứng ở trước đại môn đã có thể nhìn thấy được ba đạo thân ảnh trên trời. Nhìn ra là Lam Hi Thần, nhưng trong lòng ngực còn ôm lấy một người, trố mắt có chút nghi hoặc. Nhưng chung quy đều là đệ tử Lam gia, gia quy ràng buộc cũng rất nhanh bỏ qua suy nghĩ đó. Còn cho rằng Lam Hi Thần tuân theo gia quy không thể ngự kiếm bên trong Vân Thâm, sẽ đáp xuống trước đại môn, vậy mà không ngờ y lại một đường ngự thằng vào bên trong càng khiến cho hai đệ tử có chút khiếp sợ.

...Tình huống gì đây?

Đáp xuống chính là ngay bên trong nội viện của Hàn Thất. Lam Hi Thần mới tuyệt đối sẽ không để Giang Trừng nằm ở dược phòng hay khách phòng. Y nhanh chân ôm Giang Trừng vào trong, đặt hắn xuống giường liền muốn quay chân rời đi. Giang Thiên thấy vậy liền chạy đến ngăn chặn y, mở to mắt hỏi.

"Lam tông chủ, ngài đây là đi đâu?"

Y nhìn hành động của nàng mà cảm thấy có chút quái lạ, nhíu nhíu mày. "Ta đi tìm thuốc giải."

Giang Thiên nghe rồi, nghiêng đầu nhìn đến Giang Trừng quần áo dơ bẩn, lại còn xốc xếch đang mê man trên giường nhỏ, thở dài một tiếng hướng y nói.

"Vẫn là để ta cùng Ngụy công tử tìm đi. Người ở lại chăm sóc tông chủ, tránh cho cơ thể hắn có vấn đề mà không ai biết đến."

"...Nhưng..." Lam Hi Thần còn đang muốn nói gì đã thấy Giang Thiên quỳ gối xuống, cúi đầu không nhìn y.

"Giang Thiên ở đây, thay mặt cho toàn bộ Giang gia khẩn cầu Lam tông chủ thay ta chăm sóc cho tông chủ."

"...Ngươi tại sao tin tưởng ta như vậy?"

Giang Thiên lúc này chớp mắt vài lần, vẻ mặt lập tức nhu hòa hẳn đi, cười mỉm.

"Ta biết Lam tông chủ chắc chắn so với ta càng để tâm đến tông chủ hơn. Huống hồ... thứ cho Giang Thiên có chút suy nghĩ hài tử... nhưng ta từng nghe nói, người bệnh mê man có thể đã không còn nhận thức được, nhưng vẫn có thể nghe được. Ta cùng tông chủ sớm chiều không ít lần nói chuyện cùng nhau, cũng không có gì đáng nói trong tình huống này. Nhưng... Lam tông chủ thì khác không phải sao?"

Lam Hi Thần kinh ngạc mà mở to mắt nhìn nàng, như khó có thể tin được.

Những lời này chẳng khác nào đang cáo buộc y.

Lam tông chủ, cái tiểu tâm tư của ngươi ta đã sớm nhìn ra.

Giang Thiên ngước đầu nhìn Lam Hi Thần một bộ mờ mịt, chỉ cảm thấy có chút muốn cười. Nhưng vẫn là cố kỵ bối phận mà nhịn trở lại.

"Hành động của người rõ ràng đến như vậy, giống như chỉ sợ cả thiên hạ này không biết ngươi có bao nhiêu yêu thương tông chủ. Chỉ có đơn độc hắn là người trong cuộc lại vẫn cứ ngây ngốc không nhận ra."

Lam Hi Thần nhìn Giang Thiên, trong thâm tâm lại có chút cảm kích nàng.

Nói như vậy, Giang Thiên chính là ủng hộ đoạn tình cảm này của mình đi.

"Được... ngươi cùng Ngụy công tử thay ta tìm thuốc giải, ta sẽ phân phó cho đệ tử Lam gia cùng tìm, chắc chắn sẽ tìm đến. Ta... sẽ hảo hảo chăm sóc Vãn Ngâm... tuyệt đối không phụ lòng tin tưởng của Giang chủ sự đây."

Nghe y nói như vậy, nàng vén áo đứng lên, chắp tay cúi người với y, nhẹ giọng đáp lại.

"Vậy tông chủ giao cho người. Ta cùng Ngụy công tử sẽ nhanh chóng tìm được giải dược."

"Ừm."

Lam Hi Thần cùng Ngụy Vô Tiện rời khỏi Vân Thâm cũng có hơn ba ngày. Lam Khải Nhân trước đó cũng đã có hồi tuyên bố bế quan. Toàn bộ sự vụ lớn nhỏ trong Lam gia đều rơi lên người Lam Vong Cơ. Nhưng chính y cũng không có một câu oán trách, hơn nữa lại còn có Lam Cảnh Nghi cùng Lam Tư Truy bên cạnh giúp đỡ, coi như mọi thứ vẫn rất ổn định.

Lam Cảnh Nghi ôm lấy xấp giấy trong lòng ngực, một đường hướng đến Tĩnh Thất. Lại không nhịn được quay sang Lam Tư Truy bên cạnh, lên tiếng hỏi.

"Tư Truy, Ngụy tiền bối cùng tông chủ rốt cuộc là đi đâu ? Sao vẫn chưa quay về? Một mình Hàm Quang Quân mệt mỏi như vậy, người thấy vô sự, ta nhưng cũng thấy đau lòng a."

Nghe vậy, Lam Tư Truy cũng chỉ cười lắc đầu mà trả lời. "Ta không biết."

Lam Cảnh Nghi nghiêng đầu đánh giá một hồi, cước bộ cũng theo đó mà ngừng, lại giống như tiếc hận mà phồng má. "Những ngày này không có Ngụy tiền bối, Vân Thâm thật sự rất yên tĩnh. Quá yên tĩnh đến nổi hiện tại ta chỉ muốn nghe giọng của Ngụy tiền bối a."

Vừa dứt lời, Lam Tư Truy còn chưa kịp lên tiếng đáp lại, chỉ nghe thấy có chất giọng lanh lảnh từ phía sau vang lên.

"Lam Trạm, Lam Trạm!!!"

...Thật sự linh vậy sao?

Nhìn thấy bóng hắc y nhân mỗi lúc một rõ, Lam Tư Truy cùng Lam Cảnh Nghi còn muốn như thường lệ tươi cười chạy đến đón tiếp Ngụy Vô Tiện. Nhưng đến khi chú ý đến sắc mặt hốt hoảng của hắn, lại có chút lo sợ, cũng có chút hoang mang.

Ngụy Vô Tiện từ lúc đáp xuống Vân Thâm đã nhanh chân cùng Lam Hi Thần tách ra, quyết định vẫn là trước tiên tìm kiếm Lam Vong Cơ, thêm người chẳng phải thêm chút sức lực sao? Mặc dù hắn biết y không có hảo cảm với Giang Trừng, nhưng hắn tin y không phải loại người thấy chết không cứu. Hắn bên này vừa nhìn thấy hai người Lam Tư Truy cùng Lam Cảnh Nghi liền đi sang gấp gáp hỏi.

"...Tư Truy, Cảnh Nghi. Hàm Quang Quân đâu?"

Lam Cảnh Nghi muốn lên tiếng, hỏi hắn những ngày qua đã đi đâu, vì sao đến hiện tại mới trở về, chỉ thấy bên tay bị người nắm kéo. Quay đầu lại nhìn, vẫn là Lam Tư Truy trước tiên hành lễ, thành thật mà trả lời.

"Ngụy tiền bối, Hàm Quang Quân là đang ở Tĩnh Thất."

Ngụy Vô Tiện nghe vậy, chỉ gật đầu vài cái rồi lướt qua hai người hướng phía Tĩnh Thất mà đi, để lại hai cái tiểu bối thẫn thờ đầy nghi hoặc.

"...Ngụy tiền bối là quá nhớ Hàm Quang Quân sao?" Lam Cảnh Nghi nhìn chằm chằm bóng lưng Ngụy Vô Tiện, miệng vô thức mà thốt lên.

Lam Tư Truy nhìn hắn như vậy, cười khẽ một tiếng, đưa tay ra đẩy nhẹ trán hắn nói. "Ngươi là đem gia quy toàn bộ quên hết rồi sao? Không được bàn luận sau lưng người khác... có nhớ rõ không?"

Nhìn hành động của Lam Tư Truy lại có chút giống như răn dạy tiểu hài nhi, Lam Cảnh Nghi bỗng dưng phất tay cậu ra, lắp bắp nói.

"Biết biết. Ngươi đừng nghĩ hiện tại được Hàm Quang Quân phân làm chưởng phạt liền muốn giáo huấn ta. Ngươi lại nói...ngươi... ngươi không có suy nghĩ như vậy xem?"

Lam Tư Truy mở to mắt kinh ngạc, hồi lâu giống như hiểu được lời nói của Lam Cảnh Nghi mới trả lời.

"Ngươi có thể suy nghĩ... Nhưng không được lên tiếng bàn luận sau lưng người khác. Phạm lỗi, đều phải phạt. Trước hết, ta cùng ngươi vẫn là không cần đến Tĩnh Thất đi."

"....Là vì Ngụy tiền bối sao?"

"Không. Đến Tàng Thư Các, chép phạt."

Hai đôi đồng tử mở to, Lam Cảnh Nghi một tay chỉ vào Lam Tư Truy, giọng run rẩy nói. "Ngươi... ngươi thật sự là phạt ta?"

Lam Tư Truy hướng hắn cười nhẹ một cái lại nói.

"Đúng. Đi thôi, ta sẽ giám sát ngươi. Đừng kinh động đến Hàm Quang Quân, nếu không hình phạt ta không đảm bảo."

Nhắc đến Lam Vong Cơ, Lam Cảnh Nghi cũng coi như im lặng. Trề môi lẽo đẽo đi theo phía sau Lam Tư Truy, miệng cũng không nhàn rỗi mà oán trách.

"Cũng không biết ngươi có thật sự xem ta là thanh mai trúc mã hay không. Phạm lỗi nhỏ như vậy đã muốn phạt ta."

Lam Tư Truy đi phía trước nghe vậy cũng không có phản bác, chỉ cười nhẹ, lại nhớ đến lời của Lam Vong Có từng nói với cậu.

Vi phạm, chính là phải phạt. Kể cả là người thân, kể cả bản thân mình.

Ngụy Vô Tiện xông vào bên trong Tĩnh Thất liền nhìn thấy Lam Vong Cơ.

Từ lúc hắn vừa đặt chân vào sân, y đã có thể đoán được. Ở Vân Thâm này có thể tùy ý chạy loạn, ngoại trừ hắn còn có thể là ai.

Mặc dù trong lòng có bao nhiêu cao hứng hoan nghênh Ngụy Vô Tiện, nhưng khuôn mặt y vẫn chỉ là một diện vô biểu tình, đứng lên hướng hắn mà đi tới.

"Ngụy Anh."

Ngụy Vô Tiện bị tình trạng của Giang Trừng dọa cho hồn vía phải đi đến trên mây, lại gấp gáp một đường từ Vân Mộng ngự kiếm trở về đây thật sự là mệt mỏi. Hắn đưa tay vịn lấy hai vai Lam Vong Cơ, khom lưng thở hổn hển, đứt quãng nói.

"Giang Trừng có chuyện...ngươi... ngươi giúp ta tìm thuốc giải."

Mặc dù từ trước đã biết đến sự việc Giang Trừng bị mất tích. Nhưng Lam Vong Cơ cũng không ngờ được vậy mà một thân tu vi cao như hắn cũng xảy ra chuyện.

"Giang tông chủ có chuyện?"

Ngụy Vô Tiện coi như cũng khôi phục lại thể lực, một mặt nghiêm túc đối diện Lam Vong Cơ nói. "Đúng. Là Giang Ưu làm ra. Ta không biết đó là thứ độc dược gì, nhưng Giang Thiên nói với ta, thuốc giải ở bên trong Vân Thâm."

Lam Vong Cơ nghe đến đây bỗng nhiên nhíu mày, nghi hoặc hỏi.

"Nhưng Vân Thâm rộng lớn, liệu chúng ta có kịp thời tìm đến hay không."

Một câu này của y cũng thành công làm tâm trạng Ngụy Vô Tiện chìm xuống.

Tình trạng hiện tại của Giang Trừng có bao nhiêu nguy cấp, chỉ sợ không đợi đến được ngày mai. Nếu trong hôm nay không tìm đến được thuốc giải, không ai dám chắc chắn giữ lại mạng cho hắn.

Nhưng nghĩ đến thuốc giải vẫn y nguyên nằm trong Vân Thâm, Ngụy Vô Tiện vẫn phải quyết tâm tìm cho ra. Hắn nắm lấy tay Lam Vong Cơ, lôi kéo y ra khỏi Tĩnh Thất.

"Mặc kệ Vân Thâm có bao nhiêu rộng lớn, ta nhất định cũng phải lục tung lên. Trước tiên chúng ta đi đến dược phòng tìm, không được thì đi đến Lan Thất tìm, nếu không thì Tàng Thư Các, ta không tin không tìm ra."

Ngữ điệu của Ngụy Vô Tiện càng nói càng gấp gáp. Nơi bàn tay nắm chặt lấy Lam Vong Cơ, y rõ ràng có thể cảm nhận được sự run rẩy của nó. Hiển nhiên liền nhìn ra hắn có bao nhiêu lo lắng sợ hãi.

Y đưa tay ra, vỗ nhẹ lên mu bàn tay hắn, nhỏ giọng trấn an. "Ngụy Anh, Giang tông chủ chắc chắn sẽ không sao."

Ngụy Vô Tiện nghe, tinh thần cũng trở nên ổn định một chút, vốn đi trước nên Lam Vong Cơ không thể nhìn ra một đôi đồng tử đã ngân ngấn nước mắt, chỉ thấy đầu hắn gật nhẹ, giọng nói cũng đã có chút nghẹn ngào.

"Ừm."
------------------

Lam Cảnh Nghi buồn bực mà nằm vật ra bàn, tay cầm bút không ngừng nguấy vào khay mực đen, liếc mắt nhìn Lam Tư Truy đang loay hoay tìm kiếm sách mà oán trách.

"Thật sự ta vẫn không thể tin được ngươi có thể hạ phạt ta."

"Ngươi đang tìm gì a... Sách ở Tàng Thư Các này ngươi chẳng phải đã đọc hết rồi sao?"

Lam Tư Truy chỉ cười khẽ một tiếng cũng không có đáp lại.

Ánh mắt đưa sang một cuốn dược y, cậu liên nhớ đến trước đây Lam Hàn có bao nhiêu yêu thích, lại thường xuyên đọc nó. Chi bằng lấy nó đọc lại một lần.

Cầm lấy cuốn sách ra, chỉ thấy từ bên trong một lọ dược rơi xuống đất. Lam Tư Truy lập tức cúi người cầm lấy lọ dược trong tay, miết vài lần cẩn thận suy ngẫm.

Lam gia trước nay ngăn náp gọn gàng, sẽ không có việc dược lại ở Tàng Thư Các. Phải có nguyên nhân như thế nào mới có thể tìm thấy được một lọ dược được cất giấu kín đáo như vậy.

Lam Cảnh Nghi bên kia nghe thấy động tĩnh, cũng mặc kệ gia quy đang chép dở, mang tâm tư hiếu kỳ đi đến bên cạnh Lam Tư Truy, nhìn trong tay cậu một lọ dược nhỏ cũng lên tiếng hỏi.

"Tư Truy, tại sao lại có dược ở đây?"

Lam Tư Truy thành thật mà lắc đầu.

Lam Cảnh Nghi đưa tay cầm lấy lọ dược, nhìn ngắm một hồi, còn đang muốn mở nắp ra xem bên trong như thế nào liền bên ngoài đã có tiếng gõ cửa.

Hai người cùng nhau ra tiến đến mở cửa. Nhìn thấy Giang Thiên lại có chút ngỡ ngàng, cũng có chút kinh hỉ, liền đồng thanh lên tiếng.

"Giang cô nương."

Giang Thiên thân cận với Kim Lăng, Lam Tư Truy cùng Lam Cảnh Nghi tự nhiên lại thường xuyên cùng cậu tới lui, hiển nhiên không ít lần tiếp xúc cùng nàng, huống hồ, ấn tượng đối với nàng cũng rất tốt.

"Ừm."

Nàng nói một tiếng liền muốn tiến vào trong. Lam Cảnh Nghi vậy mà chặn tiến đường nàng, khó hiểu hỏi.

"Giang cô nương đến Tàng Thư Các là muốn tìm sách sao? Ta biết rất nhiều sách, Giang cô nương muốn tìm sách nào cứ nói, ta thay ngươi tìm đến."

Giang Thiên từ khi nãy cơ hồ đã muốn lật tung cả Vân Thâm lên, thật sự là mệt mỏi rã rời. Hiện tại còn bị Lam Cảnh Nghi hỏi nhiều đến như vậy khó tránh khỏi có chút phiền muộn, liền cười khổ mà trả lời.

"Ta đang tìm dược, rất gấp. Chúng ta nói chuyện sau có được hay không?"

Nói rồi vòng qua hai người tiến thẳng vào bên trong. Lam Cảnh Nghi nhìn nàng cùng Ngụy Vô Tiện chiều nay, biểu cảm chẳng có gì khác nhau. Nhớ đến nàng bảo tìm dược liền rất nhanh lên tiếng gọi trụ lại nàng.

"Giang cô nương."

Giang Thiên nghe Lam Cảnh Nghi gọi, chỉ có thể bày ra vẻ mặt cực kỳ mệt mỏi, quay sang hướng hai người thật sự thiếu kiên nhẫn mà lên tiếng.

"Ta nói sẽ cũng các ngươi nói chuyện sau có được hay không? Hiện tại ta đang rất gấp."

Lam Cảnh Nghi lập tức lắc đầu phản bác, nhanh chân tiến về phía nàng, đưa ra lọ dược trong tay.

"Dược này Tư Truy vừa mới tìm được ở đây, không biết có phải thứ dược cô nương đang tìm không?"

Từ lúc nàng nhìn thấy Lam Cảnh Nghi xuất ra lọ dược, hai mắt liền phát sáng. Nhanh tay tiếp nhận lấy lọ dược, gật đầu.

"Đúng, là nó. Ngụy công tử nói chỉ cần tìm được dược bên ngoài dược phòng chắc chắn là nó."

"Tư Truy, Cảnh Nghi, cảm ơn. Các ngươi cứu tông chủ một mạng, ta thật sự rất cảm kích."

Nghe đến cứu Giang Trừng, cả hai đều có chút sững sờ. Vẫn là Lam Cảnh Nghi phóng khoáng, không chút lưu ý nói lớn.

"Cái gì? Cứu Giang tông chủ?"
======================================

Đừng hỏi t vì sao không dùng truyền tống phù cho nhanh:(((... vì t muốn ngự kiếm hơn!!

Hmm... t viết đoạn của Giang Thiên hơi có chút muốn bán rẻ Trừng Trừng đi vậy🤦‍♀️

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia