ZingTruyen.Asia

[Đồng Nhân Naruto] Yato Sayo Đến Rồi!

Chương 2_ Ấn tượng đầu tiên

Vongola_Hanami

"Hắt xì!"

"Uy! Tiểu quỷ, trả chăn cho ta! Đừng có một mình quấn hết như thế chứ!"

Ban đêm, trời lạnh lẽo, gió từ bên ngoài theo những khe hở giữa những miếng gỗ mục thổi vào trong nhà. Sayo nằm trên sàn, vừa khổ sở kéo chăn vừa giơ chân đạp cái tên nhóc con đang giành chăn với mình ra xa. Chết tiệt, cái chăn này trước đó vốn là áo choàng của em cho hắn mượn quấn đỡ, ai mà ngờ tên này mặt dày ỉ thế người bệnh mà giành chăn với em.

Madara bị tên nhóc kia đạp mấy cái vào lưng đau điếng, nhịn không được ngồi bật dậy, quay lại quát, "Ngươi không thể yên lặng một chút sao!? Ta muốn ngủ! Ngươi không ngủ thì lăn ra chỗ khác đi!"

"Tốt!" Sayo một phát kéo lấy hết cái chăn, sau đó quấn quanh mình lăn đến một góc phòng, nói giọng mũi, "Ta ở đây, ngươi ở đó. Đừng có mà đến chỗ ta."

"..." Madara: Chắc chắn phải giết tên nhóc láo xược này!!

"Hắt xì!"

Cơn gió lạnh thổi qua nháy mắt liền dập tắt đi cái ý niệm giết người cướp chăn của Madara, hắn xoa xoa chóp mũi, sau đó cũng chú ý đến cái cơ thể đang cuộn mình trong chăn mấy hồi lại phát run, trong lòng nhịn không được một tia khinh thường. Hắn mới không yếu đuối như tên nhóc đó, ai mà thèm tranh chăn với hắn làm gì cho mệt. Uchiha Madara hắn chắc chắn sẽ không dễ dàng bị cảm chỉ vì vài cơn gió hay sương đêm này đâu!

Madara kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng, sau đó khoanh hai tay trước ngực, thả người trên sàn nhắm mắt ngủ. Mấy tiếng sau, Sayo trong cơn mộng giật mình tỉnh giấc vì mấy tiếng rục rịch phát ra bên cạnh, mở mắt ngồi dậy mới thấy tên tiểu quỷ kia đang co người thành một cục trên sàn, lâu lâu lại phát ra mấy tiếng xì mũi trông rất đáng thương. Sayo im lặng, mắt hết nhìn cái áo choàng dày ấm áp của mình rồi lại quay sang nhìn tên nhóc đang run rẩy bên cạnh. Em do dự một hồi rất lâu sau đó mới đứng dậy, trên tay lôi theo cái chăn tím rách nát vốn là áo choàng của mình rồi ném lên người tên kia, tay xoa đầu mũi nhàn nhạt nhìn đi chỗ khác, khàn khàn giọng mũi nói:

"Ranh con thích cậy mạnh."

. . .

Sáng hôm sau, Madara tỉnh dậy thời điểm phát hiện tên kia đã đi ra ngoài không thấy mặt, chỉ còn mình hắn trong nhà. Madara quét mắt nhìn xung quanh sau đó lại cúi đầu xem cái chăn rách nát nằm trên đùi mình, trong lòng lại tràn ngập nghi vấn. Tối qua rõ ràng nhất quyết giữ khư khư cái chăn, còn không ngại giơ chân động thủ với hắn, đột nhiên lại trở nên tốt bụng như vậy là không có ý đồ gì chứ? Madara lắc lắc đầu, dù gì hắn cũng có ý tốt, không nên nghi ngờ bậy bạ...

"Có lẽ tên đó không xấu xa như mình nghĩ..."

"Uy con heo! Mau dậy ăn sáng! Định nướng đến bao giờ hả!?" Sayo từ bên ngoài bực dọc đá cửa quát.

---Tốt xấu gì cũng phải giết hắn, nhất định phải giết cái tên láo xược này!!

Không thèm để sắc mặt đen như đít nồi của tên kia vào mắt, Sayo cứ thế tự nhiên bước nhà, một tay cầm ô, tay còn lại xách theo một thúng toàn... Táo!?

Madara dường như dự cảm được điều gì, tay run run chỉ vào thúng táo mà Sayo đang nâng niu trên tay như con đẻ, thấp giọng hỏi: "Ngươi định làm gì?"

"Tất nhiên là nấu ăn a!" Sayo mở to mắt, hồn nhiên đáp lại.

"..." Nấu cái giống gì mà nguyên liệu toàn táo với táo không vậy!!?

"Có táo nướng, táo chiên, táo hầm, táo nguyên trái, ngươi ăn cái gì?"

"..." Rốt cuộc thì vẫn chỉ có táo với táo! Dù ngươi có làm gì thì táo vẫn là táo thôi a!!

Madara nghĩ nếu bản thân không muốn bị bội thực vì ăn táo, hắn nhất định phải có ý kiến riêng! Vì thế nên còn chưa để Sayo kịp cầm dao cắt táo, Madara đã mạnh dạn đứng lên, mắt kiên định nhìn nàng nói:

"Ta thèm cá nướng! Hôm nay ta muốn ăn cá nướng!"

Sayo cười tít mắt, một tay ấn Madara xuống lại xuống sàn, sau đó đưa cho hắn một xiên cá... được làm từ táo!?

"Hôm nay không có cá, ngươi ăn đỡ táo gọt hình cá nha."

"..." Madara.

"Nhìn nè, táo hình cá nướng lên giống hệt cá nướng, thấy không? Quá mỹ vị!"

"..." Madara: Chung quy vẫn là táo! Dù nhìn như thế nào thì vẫn là táo!! Rốt cuộc ngươi định lừa gạt ai hả!?

Madara phờ phạc ngồi gặm xiên táo hình cá mới nướng, quả nhiên chẳng khác nào đang ăn táo nướng, không có gì đặc sắc. A, nhưng vẫn là đỡ hơn món cháo trộn vỏ táo, ít ra vẫn còn một ít vị chua chua ngọt ngọt chứ không nhạt toẹt như hôm qua, hắn vẫn là nên cảm thấy mừng. Madara gật gù tự thuyết phục bản thân ăn hết hai xiên táo, sau đó lại lé mắt nhìn qua tên nhóc đang gặm hai xiên que táo cùng một lúc, hai má căng phồng đỏ ửng, khuôn mặt thể hiện rõ vẻ vui sướng thích thú.

"Bộ ngươi thích táo đến vậy sao?" Madara nhíu mày khó hiểu hỏi.

Sayo cũng không để ý đến ánh mắt dị thường của đối phương dành cho mình, gật đầu thỏa mãn đáp lại, "Thực thích! Vốn sư phụ sẽ không cho ta ăn nhiều, một ngày chỉ được ăn một quả. Lần này không có sư phụ, ta có thể ăn thỏa thích nha!"

Madara trừu trừu khóe miệng, "Vậy ngươi sư phụ đang ở đâu?", sao không ở cạnh để ngăn cái thói tùy tiện hồ đồ này của ngươi?

Sayo lắc đầu, ngồi thẫn thờ vừa nhai táo vừa nói, "Không biết. Hắn đạp ta xuống vách núi, sau đó biến mất tăm. Ta chưa đi tìm nên không biết hắn ở đâu."

"..." Không phải là hắn bỏ rơi ngươi sao!? Chắc là không phải là cái dạng 'Nuôi ngươi quá tốn tiền, ta không nuôi ngươi nữa' đúng không!?

Madara nhúc nhích lông mày, vẫn không tin tên kia bị người vứt bỏ mà không biết, dặn lòng hỏi lại, "Sư phụ ngươi, tại sao làm vậy? Ném ngươi xuống vách núi như thế có phải là muốn người mạnh mẽ hơn?"

Đúng vậy! Chắc chắn sư phụ hắn chỉ là muốn dùng loại hình thức tàn nhẫn huấn luyện hắn! Chính là như thế đấy! --- Madara lại tự thuyết phục bản thân.

Sayo lắc đầu, "Là do ta lỡ ăn hết cơm trắng của hắn nên hắn mới tức giận ném ta xuống núi."

"..." Madara: Hắn đáng lẽ không nên hỏi, sự thật quả nhiên khác xa cái tưởng tượng, quá tào lao, hắn muốn phỉ nhổ...

Bữa ăn (đầy ắp táo) cuối cùng cũng kết thúc trong sự trầm mặc của Madara, Sayo cũng không thèm để ý đến cái tên u ám kia, loay hoay đem số táo còn sót lại bỏ vào thùng lưu trữ, bản thân loay hoay đem cái chăn làm trở lại thành áo choàng mặc lên người, sau đó cầm ô mở cửa bước ra ngoài.

"Ngươi muốn đi đâu?" Madara nhíu mày ngước đầu lên hỏi.

Sayo ngoái đầu, nhe răng cười, "Đi dạo. Muốn đi chung không?"

Madara do dự, sau đó cũng gật đầu đứng lên, "Đi."

. . .

Tiểu kịch trường:

Kamui: "Nè nè, Sayo-chan đi đâu mấy ngày nay vẫn chưa thấy về nhỉ? Ngươi có biết không Abuto?"

Abuto: "Tôi vẫn thấy ngài còn nhớ tới cái tên Sayo cũng là một phép màu rồi đấy Đội trưởng."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia