ZingTruyen.Asia

(Đồng Nhân Lớp Học Ám Sát) Thợ Săn Hay Con Mồi?

Ngoại truyện nhưng không phải ngoại truyện: Trò chơi săn mồi

Rin_256024

Shiki về tới văn phòng, người trợ lý đã đứng đợi từ lâu. Nhìn thấy chủ tịch liền vội vàng đi tới.

  - Chủ tịch! Bên xây dựng nói lúc thi công đã đào trúng một di tích! Hiện đang phong toả để đợi chỉ thị của ngài! -- Trợ lý nói, sáng giờ anh ta đứng ngồi không yên là vì chuyện này.

Di tích một khi đã đào trúng thì không thể phá hủy được, nơi đó sẽ trở thành chỗ cho các nhà khảo cổ tới nghiên cứu và buộc phải bảo tồn nơi đó. Cho nên việc xây dựng sẽ bị đình trệ và có thể phải hủy bỏ. Như vậy tập đoàn sẽ tổn thất một khoản lớn.

  - Di tích đó như thế nào? -- Shiki bình tĩnh hỏi.

  - Nghe những người ở đó nói di tích này dường như là một nền văn minh mới! -- Trợ lý đáp.

  - Gọi một số nhà khảo cổ tới xem thử rồi báo cáo! -- Shiki lạnh lùng nói, bản thân ngồi vào chiếc ghế của mình.

  - Vâng! -- Trợ lý gật đầu rồi nhanh chóng ra ngoài.

Căn phòng nhanh chóng trở lại vẻ tĩnh lặng ban đâu, Shiki ngả lưng tựa vào ghế, đôi mắt màu mật ong khẽ nhắm hờ. Cứ tưởng có được chút thời gian để họp mặt vậy mà lại thế này!

Reng reng reng

Tiếng chuông điện thoại của Shiki vang lên, cô nhìn số rồi bắt máy.

  - [Alo! Chú gọi con có chuyện gì không ạ?] -- Shiki hỏi.

  - [Ta nghe nói con đã đào trúng một di tích sao? Tình hình thế nào rồi?] -- Ishima hỏi.

Bảy năm trước Yuurei đã chuyển nhượng toàn bộ tài sản và những thứ liên quan của gia tộc Suiren cho Shiki nên Shiki mới trở thành chủ tịch trẻ tuổi kia. Lúc mới biết được điều này Hiwashi đã cực kì kinh ngạc đến mức trong chốc lát không phản ứng được.

Khi Ishima quay về gia tộc Suiren thì Hiwashi đã lập tức bảo cô bổ nhiệm Ishima làm CEO của bên phần mềm. Còn bản thân thì chỉ làm người hỗ trợ cho Shiki được vài năm rồi nghỉ hưu sớm.

  - [Con đang xem xem nó là di tích gì rồi mới quyết định có nên chuyển đổi dự án hay không!] -- Shiki đáp.

  - [Vậy sao? Nhưng lần này con có thể bị thua lỗ đó! Nhớ cẩn thận đó!] -- Ishima nói.

  - [Con biết rồi ạ! Cảm ơn chú đã quan tâm!] -- Shiki gật đầu rồi tắt điện thoại.

Dù sao thì lần này thi công là một toà chung cư cho người lao động nên vốn liếng đổ ra không quá nhiều, vẫn nằm trong phạm vi khắc phục được. Cho nên dù có phải từ bỏ dự án thì Shiki vẫn có thể xoay sở được.

Tranh thủ lúc này Shiki xử lí những văn kiện vẫn còn đang đợi mình. Đợi làm xong thì đã chập tối lúc nào không hay, Shiki đứng dậy vươn vai, theo bản năng đưa tay sờ lên cái khăn quàng cổ. Lấy áo khoác sau đó xuống tầng hầm lái xe về nhà. Shiki phát hiện đã có người đứng trên hành lang đợi mình, cô cười nhẹ tiến tới.

  - Con lại làm việc đến quên mất thời gian sao? -- Mikio, mẹ Shiki dịu dàng ôm lấy con gái mà cười nhẹ.

  - Con xin lỗi đã bắt người chờ! Dạo này công việc hơi nhiều! -- Shiki đáp.

  - Công việc nhiều nhưng cũng phải biết chăm sóc bản thân biết chưa? -- Mikio cởi cái khăn quàng cổ và áo khoác ra cho Shiki.

  - Vâng! -- Shiki ngoan ngoãn gật đầu.

Shiki vào nhà ăn thưởng thức bữa tối rồi về phòng xử lí vài việc còn tồn đọng lại, sau đó mới kết thúc một ngày trên chiếc giường ấm áp.

Mấy hôm sau, sau khi bước ra từ phòng họp Shiki về phòng làm việc. Thư ký đi cùng đưa cho cô một quyển tài liệu.

  - Thưa chủ tịch! Đây là những hình ảnh mà đội khảo cổ đã phát hiện! Có người đã liên hệ với chúng ta mong được hợp tác để cùng khám phá! Ngài hãy xem qua thử! -- Thư ký nói.

  - ... -- Shiki im lặng xem những hình ảnh kia.

Đây không phải di tích của bất kì triều đại nào trong lịch sử, những hiện vật thì trông như thời đồ sắt. Trên bức tường bằng đá là những đường gạch không thẳng hàng, trông nó như một đứa trẻ vẽ bậy lên. Nó đã bị thời gian bào mòn gần như là toàn bộ nên không còn rõ ràng.

Nhưng có một bức tường rất đặc biệt, nó dường như được đúc bằng kim loại thành tảng lớn. Trên đó là những kí tự rất lạ, có tổng cộng 66 kí tự chia làm hai bên, mỗi bên có 33 kí tự. Ngoài ra là một số hiện vật trông như những món vũ khí.

  - Nói với họ chúng ta đồng ý! Những thứ này đều vô cùng giá trị nếu bán đấu giá nên tập đoàn chúng ta sẽ đầu tư vào! -- Shiki gấp lại nhàn nhạt nói.

  - Vâng! Tôi đã hiểu! -- Thư ký cúi đầu đáp rồi ra ngoài.

Tại một nơi khác

Một người mặc áo choàng đen có mũ che kín khuôn mặt chỉ để lộ nửa mặt dưới. Hắn bước đi trong bóng tối với nguồn sáng duy nhất là cây đuốc trong tay. Chợt bước chân ấy dừng lại, phía trước kẻ đó là một toà kiến trúc trông như một ngôi đền. Kẻ áo đen đứng nhìn trong giây lát rồi bước vào.

Hành lang của đền thờ này tương đối hẹp chỉ đủ cho một người đi, mặt tường bám đầy rêu cho thấy đây là một toà kiến trúc đã có từ lâu. Người đó hết đi thẳng rồi rẽ hướng, cứ như vậy mà bước đi cho đến khi đếm đủ 13467 bước thì dừng lại.

Trước mặt vẫn là con đường hành lang vô tận, người kia đặt tay bên bức tường bám đầy rêu đó lau nhẹ. Dần dần trên đó lộ ra những kí tự lạ, bàn tay từ từ lên kí tự. Một luồn ánh sáng màu xanh dương từ lòng bàn tay truyền qua những kí tự làm chúng sáng lên. Một cánh cửa bí mật xuất hiện, kẻ áo đen đó bước vào trong.

  [Sắp rồi!]

Phòng tập

Cạch

Cạch

Hai thanh kiếm gỗ va chạm với nhau, Hiwashi và Shiki không ai nhường ai lao đến với hy vọng đánh bại đối phương. Sau cùng, Hiwashi giành chiến thắng.

  - Con đã trở nên quyết đoán hơn rồi! -- Hiwashi cười nhẹ.

  - Nếu cứ mãi do dự con sẽ chỉ là một gánh nặng mà thôi! -- Shiki nhàn nhạt đáp.

  - Nếu con muốn ta có thể nuôi con cả đời cũng không thành vấn đề! -- Hiwashi bật cười.
 
Không biết là do dung hợp linh hồn hay là do thời gian mà tính cách của Shiki đã có phần thay đổi giống cô. Shiki đã không còn vẻ năng động nhiệt tình như ngày trước nữa. Thay vào đó dần trở nên trầm lặng và trưởng thành hơn. Tình cảm cũng có phần nguội lạnh so với ngày trước.

  - Con đã lớn rồi! Đến lúc con nuôi cha mẹ rồi! -- Shiki nhoẻn miệng cười tinh nghịch.

  - Con gái đúng là lớn thật rồi! -- Hiwashi xoa đầu Shiki, lòng tràn đầy hạnh phúc.

Một tháng sau

Tối muộn Shiki về phòng, mở điện thoại lên thì thấy Karma đăng một trạng thái lên mạng xã hội.

  "Tròn bảy năm kể từ ngày cô ấy ra đi!"

Trạng thái này nhận được rất nhiều người ấn sad như có chung suy nghĩ. Shiki ngẫm nghĩ rồi ấn sad, cánh môi cong lên một nụ cười khinh thường.

  - Tới giờ mà vẫn còn khóc thương, đúng là ngu ngốc!

Hôm sau Shiki đến chỗ công trường có di tích kia khảo sát. Đây là một di tích lớn bị vùi dưới lòng đất, hình dạng trông như một ngôi đền cổ bằng đá. Mấy đồ vật lúc trước đều nằm ở bên ngoài, những nhà khảo cổ đều chưa dám đi vào vì mấy hôm trước đã có người đi nhưng chưa trở lại.

Shiki đi một vòng quanh đền thờ đá kia, thời gian đã mài mòn lớp đá bên ngoài khiến cho nơi này đã không còn hình dạng ban đầu. Bức tường màu đen kia nằm bên hông của ngôi đền ngay cạnh cửa vào ở bên phải.
 
Còn bức tường kia thì nằm bên trái cửa, dường như có ẩn ý gì đó. Lối vào cũng khá hẹp, chỉ vừa cho một người đi vào.

  - Chủ tịch Suiren! Thật là quý hoá khi ngài lại đích thân tới đây! -- Người dẫn đầu đoàn khảo cổ tới chỗ Shiki mà niềm nở chào hỏi.

  - Ông quá lời rồi! Tôi nghe nói di tích này rất thú vị nên mới tới xem thử! -- Shiki cười nhẹ đáp.

  - Đúng là di tích này rất thú vị! Cách chế tác ngôi đền này rất lạ! Kể cả so sánh với kim tự tháp cũng không giống. Đặc biệt hơn loại đá này chúng ta chưa hề biết đến! Dường như đây là đền thờ của một nền văn minh nào đó trên Trái Đất này! Dựa theo dấu vết xói mòn tôi dám chắc nó còn lâu đời cả nền văn minh Sumer của Lưỡng Hà! Tức là phải trước 3500 năm TCN! Đây sẽ là một phát hiện chấn động! -- Ông ta nói với vẻ cực kì hưng phấn.

  - Mong là sẽ khám phá được! Làm phiền các vị rồi! -- Shiki đáp.

  - Không hề! Chúng tôi rất vinh dự khi được chủ tịch Suiren mời đến mới đúng! -- Ông ta lắc đầu nói một cách khiêm tốn.

Nói với ông ấy vài câu rồi Shiki trở về một mình. Khi lên xe trên môi cô là một nụ cười không cách nào che giấu được.

  - Tìm được rồi!

Ngày 12 tháng 4, nửa đêm

Một bóng người lẻn vào trong khu di tích, bóng tối bao trùm khắp nơi. Tuy vậy mà người đó như có thể nhìn xuyên qua bóng tối để di chuyển hết sức đều đặn. Người đó vào trong đền thờ bằng lối đi nhỏ kia, vừa bước vừa lẩm nhẩm trong miệng số bước chân.

  - 13303.....13405.....13467!

Đưa tay áp vào bức tường đá lạnh lẽo bám đầy bụi. Một luồn ánh sáng màu lam hiện lên, khuôn mặt của người kia cũng lờ mờ xuất hiện. Là của Shiki, bức tường nhanh chóng trở thành một con đường. Bên trong là một căn phòng trống với một cái bàn tròn ở chính giữa và một cái cột ở góc.

Ở trên bàn ấy có một cây đoản kiếm đã phủ đầy bụi. Shiki nhìn mà hình điện thoại 5 giờ 50 sáng ngày 13 tháng 4.

  - 64 con mồi và 2 thợ săn.....13467 phút.....224 giờ......9 ngày.... -- Shiki lẩm lẩm.

Shiki nhìn điện thoại nơi có vài tin nhắn mà tối qua mình chưa trả lời. Đó là của lớp E và các giáo viên hỏi thăm khi thấy tin tức Shiki đào trúng di tích. Giờ điện thoại không có sóng nên không trả lời được.

  - Các ngươi nên lo cho bản thân mình đi! Bởi vì.....trò chơi....sắp bắt đầu rồi! Trò chơi săn mồi! Kẻ thắng được tiến hoá, kẻ thua....bị đào thải! -- Shiki nhếch môi, con ngươi màu mật ong ánh lên vẻ hưng phấn.

Lúc này đồng hồ đã điểm 6 giờ 7 phút sáng, Shiki cầm lấy đoản kiếm đâm mạnh vào bức tường khiến nó vỡ ra vỏ bên ngoài. Cùng lúc đó kẻ áo đen cũng làm hành động tương tự. Xung quanh trở nên sáng rực và rung chuyển dữ dội. Ngôi đền phát ra ánh sáng màu xanh dương rực rỡ, một cột sáng bắn thẳng lên trời trong con mắt ngỡ ngàng của bao nhiêu người.

Hai bên ngôi đền kia đều đồng loạt có 33 người đột nhiên biến mất. Tổng cộng là 66 người.

Trò chơi....chính thức bắt đầu!

Nào~ Các ngươi.....là thợ săn.....hay....con mồi?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia