ZingTruyen.Asia

Dong Nhan Lop Hoc Am Sat Tho San Hay Con Moi

- Em.....đang nói gì lạ vậy? -- Koro-sensei hơi ngạc nhiên rồi cố gắng giả ngu. Không lẽ.....cô lại đang nhớ lại điều gì sao?

  - Thầy đừng cố che giấu! Tôi....có thể nhìn ra được thầy đang lảng tránh! -- Cô đáp.

  - Em không phải là một kẻ sát nhân! Thầy có thể đảm bảo điều đó! -- Koro-sensei khẳng định.

  - Từ khi đối đầu với Takaoka-sensei và màn máu me đó trong đầu tôi liên tục xuất hiện những hình ảnh tương tự như thế! Dạo này tần suất nhìn thấy lại càng dày đặc hơn! -- Cô trầm giọng nói. Chính vì những ảo ảnh đó cứ xuất hiện liên tục nên cô chẳng thể tập trung được. Cho nên lúc thi điểm mới thấp như thế.

  - Chỉ là ảo ảnh thôi Yuurei! Đừng để nó ảnh hưởng đến em! -- Koro-sensei khuyên bảo.

  - Tôi nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng mà mình giết người, nó nhiều đến không đếm được! Còn cả nụ cười thoả mãn khi giết người kia nữa! -- Cô nói, trong ánh mắt đầy tia hoang mang cực độ.

  - Đừng suy nghĩ quá nhiều! Tất cả chỉ là ảo giác thôi! -- Koro-sensei chỉ có thể làm mọi cách để cô xem đó chỉ là những tưởng tượng mà không phải sự thật. Nếu cô trở lại con người trước kia thì cô sẽ lại tiếp tục là một con người máu lạnh nữa mất!

  - Cảm giác chân thật đó không thể nào là giả được! Tôi còn có cảm giác máu của họ dính lên người mình hay cảm giác siết chặt thanh kiếm mà đâm xuyên hoặc chém lìa bộ phận cơ thể! -- Cô ôm lấy đầu mình.

  - Yuurei! Bình tĩnh đi! Đừng để chúng chiếm lấy em! -- Koro-sensei lo lắng trấn an.

  - Nhưng.....thầy có biết....cảm giác của tôi như thế nào khi thấy chúng không? Sợ hãi? Không hề! Tôi chẳng hề sợ hãi! Thậm chí....còn cảm thấy phấn khích! Thế nhưng.....chính cảm giác vui sướng phấn khích kia mới khiến tôi cảm thấy sợ hãi! Bởi vì....con người trước kia của tôi.....không khác gì một con quái vật! -- Cô nói, giơ hai bàn tay lên không trung, đôi tay này........nhất định đã nhuốm rất nhiều máu!

  - Không hề! Em không phải là quái vật! Em là Yuurei! Là một phần của lớp E và là một thành viên của gia tộc Suiren! Quá khứ đó cứ mặc kệ đi! Nó chẳng hề biểu hiện điều gì về em cả! Đừng đặt nặng nó quá! -- Koro-sensei nói, phải tìm mọi cách để cô không thể nhớ lại được! Khó khăn lắm mới khiến cô trở lại phía ánh sáng ông không thể nhìn cô lại bước vào bóng tối đó lần nữa! Ông tuyệt đối không để cô trở thành một kẻ không có tính người kia!

  - Tôi biết thầy muốn tốt cho tôi nhưng....không thể thay đổi được bản chất đâu! -- Cô khẽ nói, ánh mắt trầm xuống. Dù có thể thay đổi vẻ ngoài nhưng bản chất của vật chính là thứ không thể thay đổi được.
 
  - Không có đâu Yuurei! Em đã thay đổi rất nhiều so với trước kia! Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi! Đừng lo lắng chuyện gì cả! Thầy sẽ lo liệu mọi thứ! Em chỉ cần là Yuurei là đủ rồi! -- Koro-sensei khẽ cười một tiếng, khuôn mặt hiền hoà nhìn cô.
 
  - .....Vậy thì đành nhờ thầy vậy! Hãy làm mọi cách để tôi không thể nhớ lại được! Tôi muốn làm con người của hiện tại! Tôi sợ nếu trở lại bản thân trước kia thì mọi thứ của hiện tại sẽ đổ vỡ hết! -- Ánh mắt cô dịu đi, nếu như lấy lại kí ức cô nghĩ mình sẽ không còn là mình hiện tại nữa. Cho nên...cô không muốn lấy lại chúng! Dù có nhìn thấy ảo ảnh nhưng chỉ cần giữ được ý chí cô sẽ không bị chúng ảnh hưởng. Vậy là đã đủ để có thể ở bên cạnh họ....nhất là...cậu ta rồi!
 
  - Thầy sẽ lo liệu! Em cứ tận hưởng cuộc sống này đi! -- Koro-sensei hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng cười đáp. May quá!

Từ hôm đó cô đã cởi mở hơn và đã dần trở nên chủ động trong các cuộc trò chuyện. Mọi người nhìn thấy sự thay đổi này ai nấy cũng cảm thấy vui vẻ vì cô đã không còn làm một người ngoài cuộc nữa.

Và trong một lần lỡ dại cả đám đã làm Irina-sensei tức giận bỏ đi vì đã lỡ ghép cặp Irina-sensei và Karasuma-sensei. Ai nấy cũng vô cùng ảo não ai mà ngờ Irina-sensei lại phản ứng tiêu cực như thế chứ? Họ chỉ muốn ghép cặp hai người thôi mà?

Đã được vài ngày từ lúc Irina-sensei mất tích. Cả lớp ai nấy cũng đều lo lắng muốn đi tìm nhưng Karasuma-sensei đã ngăn lại và trấn an họ. Bởi vì với một sát thủ khi đã muốn ẩn mình thì rất khó để tìm ra họ. Chỉ có thể đợi đến lúc bọ tự xuất hiện hoặc có hung tin gửi đến. Và tất nhiên chẳng ai mong muốn vế sau cả.

Một hôm khi mọi người đang có tiết tự học do Koro-sensei đã sang Brazil xem bóng đá và Irina-sensei mất tích, Karasuma-sensei thì tạm thời có công việc nên lúc này chỉ toàn lớp E ở bên trong. Khi cô đang chơi điện thoại thì ngón tay bất chợt dừng lại. Có một luồn khí tức đã xuất hiện, và nó.... không phải là người của Karasuma-sensei hay Koro-sensei trở về.

Luồn khí tức này âm thầm lặng lẽ như một cơn gió nhưng lại bén nhọn sắc lạnh như dao. Không hiểu sao nhưng cô lại có cảm giác dường như trước kia đã từng gặp qua. Anh chàng bán hoa hôm trước đột nhiên xuất hiện và mỉm cười chào cả lớp.

  - Anh là sát thủ mang tên Tử Thần! Xin chào các em! Hôm nay anh có một bài học cho mấy đứa! -- Anh ta mỉm cười như một biểu hiện tự nhiên.

  - Vẻ đẹp của bông hoa làm mất đi sự cảnh giác và mở rộng trái tim con người! Giống như những gì anh đã từng nói với các em đấy Nagisa-kun! Nhưng lí do thật sự khiến hoa tiến hoa trở nên xinh đẹp và thơm ngát----

Ritsu nhận được tin nhắn từ anh ta, cô ấy trầm mặc không nói gì.

  - Ritsu! Em hãy chiếu hình ảnh mà anh đã gửi cho em đi! -- Tử thần nói.

Mọi người nhìn thấy cảnh Bitch-sensei bị trói và bất tỉnh. Cả lớp trở nên căng thẳng hơn nhìn người trước mặt mình, anh ta dường như chẳng bận tâm đến việc họ có thể lấy số đông mà áp đảo vậy.

  - Là để thu hút côn trùng! Anh sẽ nói thẳng cho các em biết! Nếu muốn cô ấy còn sống thì các em phải đến nơi anh đã chỉ định. Và không được nói gì cho giáo viên biết! Các em không đi cũng được, khi đó anh sẽ gửi cô ấy đến cho các em. Để công bằng anh sẽ chia cô ấy thành nhiều phần. Và sau đó, bông hoa kế tiếp của anh sẽ là một trong số các em! -- Anh ta nói tiếp, miệng vẫn là nụ cười đó, nó làm cho người ta không biết liệu đó là một nụ cười giả tạo hay chỉ đang che giấu ý đồ gì đó.

Irina-sensei đã bị Tử thần bắt giữ, anh ta đến đây với tư cách một người đưa tin kiêm chủ mưu. Nhưng trông anh ta dường như chẳng có gì là sợ hãi hay phải dè chừng lớp E cả. Giống như.....anh ta có tự tin mình sẽ dễ dàng đánh bại hết tất cả mọi người!

Karma cũng đã vào trạng thái cảnh giác, người này mang đến cho cậu một cảm giác bị uy hiếp mãnh liệt. Shiki cũng trở nên căng thẳng vì Tử thần chính là kẻ đã bắt cóc Irina-sensei, cho nên cô ấy đang âm thầm luồn tay ra sau lấy vũ khí chuẩn bị chiến đấu.

  - Yuurei! Lâu rồi không gặp em! Có nhớ anh không? -- Không khí vốn đang căng thẳng nhưng lại bị câu nói của anh ta phá tan hết. Mọi người vốn định cùng nhau ùa lên chế ngự Tử thần liền khựng lại tại chỗ. Cái quái gì đang xảy ra vậy?

  - Anh là ai? Tôi có quen anh sao? -- Cô đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn Tử thần.

  - Xem ra em thật sự đã quên hết mọi thứ rồi! Tôi buồn lắm đó! Tại sao em lại quên cả tôi vậy? Những kỉ niệm đẹp đẽ của hai ta cũng đã chìm vào bóng tối mất rồi! -- Tử Thần tiến tới làm vẻ mặt buồn bã.

  - ... -- Tuy không có ấn tượng nhưng cô dám chắc người này đang nói dối.

  - Yuurei! Tôi phải làm sao để em nhớ lại tôi đây? Ah! Hay là để tôi nhắc lại những hồi ức của chúng ta trước kia nhé? -- Tử Thần nghĩ đến gì đó mắt liền sáng lên nắm lấy tay cô. Karma nhìn thấy liền đen mặt nhưng vẫn cố nén vì sợ tên đó sẽ làm hại cô.

  - Hơn ba năm trước chúng ta đã gặp nhau! Tôi đã cứu em khỏi một tai nạn! Khi đó em đã thích tôi từ cái nhìn đầu tiên! Em nằng nặc đòi theo tôi dù biết tôi là một sát thủ! Em cũng đã tham gia thế giới ngầm cùng tôi trải qua sinh tử! Tình cảm của chúng ta cũng ngày càng mặn nồng hơn! Em có biết tên em là do tôi đặt không? Lúc đó em đã bảo là mình không có tên nên tôi đã cho em một cái tên, Yuurei được lấy từ Yuurei bana nghĩa là hoa bỉ ngạn đó! Tôi cảm thấy nó rất phù hợp với em nên đã chọn! Khi có được cái tên em đã vui đến nỗi ôm chầm lấy tôi mà hôn một cái đó! Em không hề có ấn tượng gì sao Yuurei? -- Tử Thần đau lòng kể về kỉ niệm giữa hai người.

  - ... -- Cô trầm mặc.

  - ... -- Hôn? Karma nghiến răng, trong tay cầm lấy một con dao trong người lập tức xuất thủ.
 
  - Ai cho phép ngươi hôn vợ ta chứ? CHẾT ĐI!!!!!

Karma bùng nổ lao đến tấn công Tử Thần, sát khí hình con hổ nhảy vồ đến như muốn cắn nát đầu của Tử Thần.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia