ZingTruyen.Asia

Dong Nhan Hp Blue Moon Vi Than Thu Ba Drop

Một tuần sau, có thông báo được dán trên tiền sảnh. Có một học sinh đọc to lên: "Người ta đang thành lập Câu lạc bộ Đấu tay đôi! Tối nay có buổi họp mặt đầu tiên! Mình không ngại mấy bài học đấu tay đôi đâu; nhất là vào những ngày này, biết đâu mình sẽ phải cần đến..."

8 giờ tối hôm đó, các học sinh vội vã trở lại Đại Sảnh đường. Mấy dãy bàn dài đã được dọn đi chỗ khác, nhường chỗ cho một cái võ đài vàng đặt dọc một bức tường. Hàng ngàn ngọn nến được thắp sáng lơ lửng bên trên. Trần nhà lại một lần nữa đen như nhung, và gần như toàn bộ học sinh trong trường đều có mặt, người nào cũng cầm theo cây đũa phép của mình và lộ vẻ hồi hộp.

Hermione nói khi cùng hai người bạn chen lấn trong đám đông: "Không biết ai sẽ dạy tụi mình đây? Có người nói với mình thầy Flitwick từng là vô địch môn đấu tay đôi hồi thầy còn trẻ – không chừng thầy Flitwick sẽ dạy tụi mình cũng nên."

Harry nói: "Miễn sao đừng là..."

Nhưng câu nói của cậu ta kết thúc ngay bằng một tiếng não nề: thầy Lockhart đang bước lên võ đài, chói lọi trong chiếc áo chùng màu đỏ mận chín, bên cạnh thầy không ai khác hơn là thầy Snape mặc chiếc áo chùng màu đen thường ngày.

Thầy Lockhart giơ tay vẫy mọi người im lặng và kêu gọi: "Dồn lại đây nào! Tập họp lại nào! Mọi người có thấy tôi rõ không? Có nghe tôi rõ không? Hay lắm! "

Thầy tằng hắng để bắt đầu: "Thế này, giáo sư Dumbledore đã cho phép tôi thành lập Câu lạc bộ Đấu tay đôi này, để huấn luyện tất cả các trò phòng khi các trò cần tự vệ, như chính tôi đây đã phải chiến đấu tự vệ trong vô số trường hợp – Cứ đọc các sách đã xuất bản của tôi là biết đầy đủ chi tiết về chuyện này. "

Nở một nụ cười sáng chói gương mặt, thầy Lockhart nói tiếp:

"Tôi xin giới thiệu người phụ tá cho tôi, giáo sư Snape. Thầy nói với tôi là bản thân thầy có biết một tí chút về môn đấu tay đôi và đã đồng ý trên tinh thần thể thao là giúp tôi làm vài động tác biểu diễn trước khi chúng ta bắt đầu. Thế này, tôi không muốn để các trò trẻ tuổi hăng say này phải lo lắng – Hãy yên tâm là sau khi tôi đấu tay đôi với ông ấy xong, các trò vẫn còn bậc thầy Độc dược của mình, đừng sợ nhé!"

Ron thì thầm vào tai Harry: "Nếu hai người đó tiêu diệt lẫn nhau thì có phải hay hơn không?"

Môi trên của thầy Snape cong lên. Có những đứa không hiểu tại sao thầy Lockhart vẫn còn mỉm cười được. Là đứa khác, nếu thầy Snape mà cứ nhìn nó kiểu ấy thì chắc nó đã lo liệu hồn mà chạy trốn.

Thầy Lockhart và thầy Snape bước đến đứng đối diện nhau và cúi mình chào. Ít nhất thì thầy Lockhart cũng chào một cách điệu nghệ, hai cánh tay đánh vòng thuần thục. Còn thầy Snape thì chỉ gục gặc đầu một cách cáu kỉnh. Rồi cả hai giơ cây đũa phép lên như thể giơ kiếm ra trước mặt.

Thầy Lockhart nói với đám học trò đang im re:

"Như các trò thấy đấy, chúng tôi đang giơ cây đũa phép của mình lên ở một tư thế chiến đầu được chấp nhận. Sau khi đếm ba tiếng, chúng tôi sẽ tung ra lời nguyền thứ nhất. Dĩ nhiên là không ai cố ý giết ai cả. "

Cả hai thầy đều vung gậy qua đầu và chỉa vào mặt đối thủ. Thầy Snape hô:

"Expelliarmus.[(Câu này tách ra sẽ là: expel – tống khứ, liar – kẻ nói xạo, mus – chuột = Uùm ba la úm ba li, tống đi con chuột xạo!" )] "

Một tia sáng chói lòa màu đỏ thắm lóe lên, một tiếng nổ vang lên ngay dưới chân thầy Lockhart khiến thầy văng bậc ra sau, rớt khỏi võ đài, đụng vào bức tường, té ạch xuống và nằm lăn quay trên sàn.

Malfoy và mấy đứa nhà Slytherin vỗ tay hoan hô. Một vài nữ sinh bồn chồn nhấp nhổm trên mấy đầu ngón chân, còn mấy ngón tay thì đè trên môi cố ngăn tiếng thét đau đớn.

Thầy Lockhart gượng đứng trên đôi chân không được vững vàng lắm. Nón của thầy đã văng mất, và mái tóc dợn sóng thì dựng đứng trên đỉnh đầu thầy. Bước cà nhắc trở lên võ đài, thầy nói:

"Thế đấy, các trò thấy đấy. Đó là phép Giải giới – các trò xem, tôi đã mất cây đũa phép của mình... À, đây rồi, cám ơn trò Brown... Vâng, thưa giáo sư Snape, biểu diễn phép thuật đó quả là một ý kiến xuất sắc, nhưng mà tôi nói anh đừng phiền, chứ phép thuật của anh lộ liễu quá, tôi mà muốn vô hiệu nó thì dễ ợt. Tuy nhiên, tôi cảm thấy sẽ có tác dụng giáo dục tốt nếu cứ để cho bọn trẻ... "

Vẻ mặt thầy Snape đằng đằng sát khí. Có lẽ thầy Lockhart cũng nhận thấy điều ấy, nên thầy vội nói:

"Biểu diễn nhiêu đây là đủ rồi! Tôi sẽ xuống với các trò, chia các trò thành từng đôi."

Thầy Lockhart ráp Neville với Justin, còn thầy Snape thì đi thẳng đến chỗ Harry và Ron. Thầy cười nhếch mép:

"Ta nghĩ đã đến lúc tách nhóm thôi. Ron, trò bắt cặp với Finnigan. Còn Harry... "

Harry tự động quay sang Hermione. Nhưng thầy Snape vẫn mỉm cười lạnh lùng:

"Ta e không được đâu. Malfoy, lại đây. Để thử xem trò làm được gì với Harry lừng danh. Còn trò, Hermione, trò đấu tay đôi với Tannist."

Malfoy khệnh khạng bước tới, miệng cười khinh khỉnh. Bước đằng sau chính là Tannist. Hermione nở một nụ cười yếu ớt để chào, và Tannist mỉm cười đáp lại. Thầy Lockhart đã lại bước lên võ đài kêu gọi:

"Hãy đối diện với đấu thủ của mình! Và cúi chào!"

Harry và Malfoy hầu như không nghiêng đầu đi một tý nào, mắt không hề rời khỏi đối thủ.

Thầy Lockhart lại hô:

"Đũa phép sẵn sàng! Khi tôi đếm đến ba, các trò hãy tung bùa phép của mình ra mà giải giới đối thủ. Chỉ tước vũ khí của đối thủ mà thôi – Chúng ta không muốn có bất kỳ ai bị tai nạn nào hết – Một... Hai... Ba... "

Harry quơ cây đũa phép của mình lên, nhưng Malfoy đã ra tay trước, ngay từ tiếng đếm thứ hai: đòn phép của Malfoy quật Harry mạnh đến nỗi cậu cảm giác bị cả một cái chảo nện mạnh trên đầu. Harry loạng choạng suýt ngã, nhưng gượng được và không để mất thêm một giây nào, cậu chĩa thẳng cây đũa phép vào mặt Malfoy mà hét:

"Rictusempra. [(Rictus: cái miệng há. Câu thần chú này có thể dịch là: "Hô biến, hô hố, hô hố cười!)]"

Giọng thầy Lockhart la to, cảnh cáo, trên đám đầu đen đang đánh nhau xà quần: "Tôi đã bảo chỉ giải giới thôi mà!"

Malfoy khuỵu xuống ôm bụng cười ngặt ngẽo. Harry đã đánh Malfoy bằng bùa Cù lét, khiến cho Malfoy không cách nào ngừng cười được. Harry hơi lưỡng lự, cảm thấy lờ mờ là đánh tiếp Malfoy đang bò lăn trên sàn thì không có tinh thần thể thao lắm, nhưng đó là cả một sai lầm. Vừa há miệng hớp hơi để thở, Malfoy vừa chĩa cây đũa phép vào đầu gối Harry và đọc:

"Tarantallegra! [(Tarantula: một điệu vũ nhanh của Ý; Allegra: nhịp nhanh. Câu này có nghĩa là: "Lóc cóc mòng mòng, lóc cóc quay vòng vòng!" )]"

Ngay lập tức, hai chân của Harry bắt đầu nhảy cà giựt cà tưng như điên, không cách nào điều khiển được.

Thầy Lockhart quát inh ỏi: "Dừng lại! Thôi!"

Chẳng xơ múi gì. Thầy Snape đành can thiệp: "Finite Incantatem! [( "Thu hồi phép thuật" )]"

Sau tiếng hô của thầy Snape, chân Harry thôi nhảy nhót, Malfoy thôi cười, và cả hai đểu có thể ngẩng nhìn lên.

Một làn khói mờ đang bao phủ toàn cảnh. Cả Neville và Justin đều nằm lăn quay trên sàn thở hổn hển. Ron thì đang đỡ dậy một thằng Seamus mặt mày xám ngoét như tro, xin lỗi rối rít về cái tai họa mà cây đũa phép te tua của nó gây ra. Blaise mặt không đổi sắc đỡ Theodore dậy. Nhưng Hermione và Tannist vẫn còn múa may. Hermione thì bị Tannist dùng miếng đòn hiểm khóa đầu, đang thút thít khóc vì đau đớn; cây đũa phép của Hermione đã rơi trên mặt đất. Tannist quát to:

"Dùng Giải giới đi Hermione! Chiến trường không có sự tiếc thương dành cho nước mắt đâu."

Harry nhảy tới lôi nó ra khỏi Hermione. Trừng mắt nhìn Tannist: "Sao cậu lại độc ác như vậy!"

"Tôi...ác?" Nó nghiêng đầu nhìn Harry.

"Vậy việc cậu ném pháo vào cái vạc của Goyle thì là tốt sao Harry Potter?"

Trong phút chốc, cả Hermione và Harry đều giật thót lên. Tannist tiếp tục nói: "Chúng ta chỉ là bạn bè trên phương diện xã giao mà thôi, Harry. Và dù Hermione với tôi có thân thiết bao nhiêu, tôi cũng không thể trơ mắt nhìn những người trong nhà mình chịu khổ được, và tôi cũng không muốn thấy cô ấy trở thành một kẻ yếu đuối đâu."

"Hermione, cậu có thể rất giỏi với các bài kiểm tra lý thuyết, nhưng trên thực hành thì luôn kém xa mình. Bởi vì cậu quá dựa dẫm vào lý thuyết. Trên chiến trường, kẻ thù sẽ không chờ đến lượt hắn rồi mới ném bùa vào cậu đâu. Hãy nhớ bài học này."

Sau đó nó quay lưng bỏ đi. Harry xanh mặt nhìn theo còn Hermione thút thít lau nước mắt, gật đầu: "Mình..hức...rõ rồi. Cảm... hức...ơn cậu."

"Đúng là thứ rắn độc nanh nọc Slytherin. Cô ta làm đau bạn, sao bạn phải cảm ơn Hermione?" Ron chạy đến.

Hermione quay đầu nhìn cậu ta, đôi mắt hiện lên sự sáng suốt, quyết tâm và kiên cường: "Cậu ấy không sai! Là mình sai. Chúng ta đang đấu tay đôi và học cách sử dụng Giải giới. Mình lại chờ cậu ấy tấn công xong mới phản đòn thì quá sai lầm rồi. Tannist nói đúng, trong một trận chiến thực sự thì không có lòng thương cảm cho nước mắt rơi."

Sâu thẳm bên trong Hermione, trái tim cô bé đã dần trưởng thành rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia