ZingTruyen.biz

Dong Nhan Harry Potter Xuyen Thanh Bua Ho Menh Cua Cuu The Chu

Sau cái hôm ba người bạn của tôi khẳng định thầy Snape chính là người có ý định cắp Hòn Đá Phù Thủy thì không còn sự việc nào quá chú tâm đến trong khoảng thời gian khá dài.

Tuy nhiên các bạn ấy đều rất cảm thông cho lão Quirrell, bênh vực thầy để các bạn khác không còn bắt nạt thầy nữa. Việc đó khiến tôi tức điên lên được nhưng chỉ có thể im lặng đứng nhìn. Các cậu ấy vẫn luôn theo dõi động tĩnh bên trong Hành làng cấm xem hòn đá đã bị đánh cắp chưa và vẫn theo dõi thái độ hằng ngày của thầy Snape. Đương nhiên thầy không làm gì sai, vẻ mặt thầy vẫn khó chịu như mọi khi

Thầy vẫn thích tìm lỗi ở Harry nhưng đều bị tôi nhắc nhở sửa lại, điều mà Hermione chẳng bao giờ chịu làm. Cậu ấy luôn luôn nói:
- Bồ cứ chỉ cậu ấy miết thì cậu ấy chẳng tiến bộ lên đâu. Phải để bị phạt rồi nhớ cho dai.

Còn Malfoy, mỗi lần phải học cùng tiết độc dược hay tiết bay, cậu ta đều cố tình liếc qua tôi. Có hôm học bay còn cố tình bay nhanh xước qua cán chổi suýt thì bị tông té. Cứ có cảm giác cậu ta còn ghét tôi hơn cả Harry.

Dù không còn sự việc đáng quan tâm. Nhưng tôi cùng Hermione có một nỗi lo khác đó chính là kì thi cuối kì. Chỉ còn hơn hai tháng nữa thôi sẽ thi, hai chúng tôi vạch ra một thời khoá biểu học tập kín mít không có lấy thời gian chơi hay nghĩ điều gì khác cho cả nhóm bốn người.

Ron lại bắt đầu than thở khi nhìn đống sách vở trên bàn:
- Hermione, Scarlett! Còn cả thế kỷ nữa mới tới kỳ thi mà!

- Còn có đúng mười tuần lễ, chứ không phải là cả thế kỷ nha! Chưa kể đối với cụ Flamel thì đó chỉ là một giây thôi đó!

- Nói làm gì cụ Flamel, cụ sống tới 665 tuổi lận. Với lại, bồ học làm gì khi mà bồ biết hết ráo rồi?

Hermione cãi lại:
- Học làm gì á? Bồ có điên không? Có hiểu được là chúng mình phải qua được các kỳ kiểm tra mới được lên năm thứ hai không? Các kỳ thi là cực kỳ quan trọng, lẽ ra phải chuyên tâm vào ôn thi cả tháng nay rồi mới phải. Chẳng biết mắc phải cái gì mà để tới bây giờ mới…

Hai cậu bạn thì lại không nghĩ nhiều đến vậy, cảm thấy hai chúng tôi lo xa, còn rất lâu mới tới kì thi. Nhưng vẫn phải cùng ôn tập vì bị đuối lý sau khi tôi và Hermione đưa ra một đống lý do các bạn nên học ngay bây giờ.

Các thầy cô cũng giao cho một đống bài tập để ôn thi cuối kì: nào là chép công thức độc dược, kể 12 tác dụng của máu rồng, luyện tập bùa chú, vẽ lại vị trí của các vì sao, học thuộc diễn biến cuộc nỗi dậy của các yêu tinh...

Mọi chuyện cứ diễn ra như thế đến mấy tuần liền. Hôm nay là đỉnh điểm của Ron, cậu ấy không chịu nỗi cái cách học bù đầu bù cổ này của tôi và Hermione, cậu ấy tức giận quăng cây bút lông xuống đất:
- Không thể nào nhớ nổi ba cái mớ tùm lum này!

- Không muốn nhớ cũng phải nhớ!

Tôi đang vùi mình trong đống sách lịch sử cố nhớ những cột mốc thời gian và sự kiện. Nghe cậu ấy tức giận, trả lời cậu ấy.

Căn bản từ trước đây tôi đã rất ghét mấy mốc thời gian, mỗi khi kiểm tra lịch sử đều chỉ ghi mỗi sự kiện và bỏ trống thời gian, tôi cứ lo sợ cách chấm điểm tại thế giới này không cho bỏ thời gian nên đành cố nhớ cho hết.

Não bộ của một người giống như một cái thẻ nhớ có hạn, khi tiếp thu quá nhiều thứ thì phải loại bỏ đi bớt để có không gian chứa. Vì phải học thuộc quá nhiều thứ mà khiến tôi quên luôn cả việc theo dõi sự việc diễn ra tiếp theo.

- Bác Hagrid, bác làm gì trong thư viện vậy?

Ron cất giọng hỏi, lúc này tôi mới dời sự chú ý từ trong đống sách mà ngước mặt lên nhìn. Trước mặt chúng tôi là bác Hagrid, bác đang giấu diếm gì đó sau lưng mình. Dáng người khổng lồ cùng áo lông thú to cồng kềnh đều mang nét hoang dã, bụi bặm của bác không hợp ở một nơi nghiêm túc như thư viện một chút nào.

Bác cất giọng hơi cao, rõ là nói dối:
- Chỉ tạt qua ngó chút thôi! Ờ… mà cả lũ tụi bây làm gì ở đây? Còn chưa thôi tra cứu tìm tòi về Nicolas Flamel hả?

Ron cất tiếng đầy tự hào:
- Ối, tụi cháu đã tìm ra cụ ấy là ai từ khuya rồi. Mà tụi cháu còn biết con chó ba đầu của bác đang canh giữ cái gì nữa kia. Đó là H…

- Suỵt!

- Đừng có mà hét toáng lên về chuyện đó, tụi bay mắc chứng gì vậy?

- Thật ra có vài chuyện tụi cháu muốn hỏi bác, về chuyện canh giữ Hòn đá ấy mà, ngoài con Fluffy ra…

- SUỴT!

- Các cháu nghe đây. Lát nữa các cháu hãy đến gặp ta, ta hứa là sẽ nói cho các cháu nghe bất cứ điều gì. Nhưng phải tuyệt đối cẩn thận. Đừng có bép xép ở chốn này. Học sinh không được phép biết cái đó. Kẻo người ta lại tưởng ta tiết lộ cho các con biết…

- Vậy hẹn gặp bác sau vậy!

Bác Hagrid bước ra khỏi thư viện. Hermione tò mò hỏi:
- Bác ấy giấu cái gì sau lưng vậy ta?

- Bồ nghĩ cái đó có dính dáng gì đến Hòn đá không?

- Để mình đi xem lại, coi bác ấy đã tìm sách ở những kệ nào là biết ngay.

Ron vừa nói vừa đứng dậy, chạy liền một mạch đến khu vực sách bác Hagrid vừa vào. Cả ba đứa ngồi ở lại cũng nhân cơ hội buông mấy quyển sách xuống giãn gân cốt một chút, ngồi yên một chổ đúng là tù túng mà.

Một lát sau, cậu ấy đi ra cùng mấy quyển sách:
- Rồng. Bác Hagrid tra cứu toàn sách nói về rồng! Coi nè: “Các giống rồng ở nước Anh và Ireland”, “Từ trứng đến khạc lửa-hướng dẫn dành cho người nuôi rồng”.

Harry nói:
- Xưa nay bác Hagrid vẫn thích có một con rồng, bác có nói với mình như vậy hồi mình gặp bác ấy lần đầu tiên.

- Nhưng chuyện đó là phạm pháp! Ai cũng biết là Hội nghị Warlocks vào năm 1709 đã cấm nuôi rồng. Nếu mà chúng ta cứ nuôi rồng trong vườn nhà thì thể nào dân Muggle cũng để ý, rồi phát hiện ra chúng ta ngay. Với lại, mình cũng đâu thể thuần hoá rồng, nguy hiểm lắm. Mấy bồ mà nhìn thấy mấy vết phỏng của anh Charlie vì để xổng mấy con rồng hoang ở Rumani kìa! Kinh lắm!

Harry thắc mắc:
- Nhưng mà ở Anh có rồng hoang không?

- Dĩ nhiên là có chứ. Lục long và Hắc long. Nhưng mà mình nói cho mấy bồ biết: Bộ trưởng Pháp thuật có nhiệm vụ bưng bít thông tin về mấy con rồng. Cho nên lính của ổng cứ phải canh chừng, hễ dân Muggle nào mà lỡ nhìn thấy rồng là họ phải nguyền ếm ngay, cho người ta lú đi mà quên mất là đã thấy rồng.

Hermione quay lại vấn đề:
- Thế thì bác Hagrid giấu giếm cái gì?

Chúng tôi biết có ngồi đó nghĩ ngợi, suy đoán thì cũng chẳng ra nỗi. Nên quyết định học một chút nữa rồi đi gặp bác. Một giờ sau, chúng tôi chạy đến căn lều của bác Hagrid và gõ cửa. Cả bọn đều cảm thấy lạ và hiếu kì khi nhìn căn lều bị đóng và kéo rèm kín mít.

- Ai đó?

Bác hỏi vọng ra rồi hé mở cửa cho chúng tôi bước vào, vừa vào đến nơi liền chỉ có một cảm giác duy nhất đó chính là nóng! Thời tiết bên ngoài đẹp, thoải máu biếc bao thì trong căn lều của bác Hagrid thì lại nóng ẩm bấy nhiêu vì bác đang đốt lò sưởi.

Bác đi pha trà và mời chúng tôi món bánh mì mà cả đám chẳng ai dám sờ mó đến vì độ cứng của nó. Bác ngồi xuống ghế và nói:
 Sao, các cháu muốn hỏi ta cái gì nào?

Harry vào vấn đề ngay lập tức:
- Dạ. Tụi con đang thắc mắc, không biết bác có thể nói cho tụi con biết ngoài con Fluffy ra, còn có cái gì khác đang canh giữ Hòn đá không?

- Dĩ nhiên là ta không thể nói được. Thứ nhất, bản thân ta cũng không biết. Thứ hai, con đã biết quá nhiều rồi, nên ta mà có biết thì cũng không thể nói gì thêm với con nữa. Người ta có cất giữ cẩn mật Hòn đá ở đây là cũng có lý do chính đáng. Suýt nữa là nó bị đánh cắp khỏi Gringotts. Ta đoán là con cũng đã tìm hiểu về chuyện đó rồi ha? Còn chuyện con Fluffy thì ta thua!

- Bác Hagrid ơi, bác nói vậy thôi, vì bác không muốn nói cho chúng cháu biết. Chứ bác biết hết mọi chuyện xảy ra ở đây mà.

Hermione dùng giọng nhẹ nhàng, nịnh nọt bác Hagrid.

- Chúng cháu chỉ thắc mắc là, ngoài bác ra, cụ Dumbledore còn có thể tin cậy ai để nhờ canh giữa Hòn đá nữa chứ?

Chòm râu rậm của bác đang run lên chứng tỏ bác đang cười thầm vì những lời nịnh nọt của Hermione. Hai cậu bạn và tôi âm thầm giơ ngón cái cho Hermione.

- Ờ thì ta thấy cũng không hại gì nếu ta nói cho các cháu biết. Để coi nào...Cụ mượn con Fluffy của ta và bùa chú của một số giáo sư khác: Giáo sư Sprout… giáo sư Flitwick… giáo sư McGonagall…Giáo sư Quirrell… Và tất nhiên chính giáo sư Dumbledore cũng có bùa của cụ. Để coi, chờ ta một chút, ta quên mất một người. À, phải rồi, giáo sư Snape.

- Thầy Snape?

- Ừ… Coi bộ các cháu vẫn chưa hiểu hả? Thế này, thầy Snape góp sức bảo vệ Hòn đá, nên chắn chắn ông sẽ không đánh cắp nó rồi!

Cả bốn đứa nhìn nhau. Ba người bạn của tôi chắc chắn đang nghĩ đến rằng thầy Snape là một trong những người canh giữ vì vậy sẽ dễ dàng vượt qua hơn. Còn tôi chỉ lo lắng bây giờ không rõ khi nào lão Quirrell kia hành động, còn phải cảnh báo cụ Dumbledore nữa.

Harry hấp tấp nói:
- Bác là người duy nhất biết cách trấn áp con Fluffy, phải không bác Hagrid? Và bác hứa đừng bao giờ nói cho ai biết cả, nhé bác? Ngay cả các giáo sư, bác cũng đừng nói nha?

Bác Hagrid tự hào đáp:
- Không một ai có thể biết được, ngoại trừ ta và cụ Dumbledore.

- Thôi, vậy cũng được.

- Bác ơi, cháu mở cửa sổ ra một chút được không? Cháu đang nóng chảy cả mỡ ra nè!

- Rất tiếc là không được, Harry à!

Bác vừa nói vừa ngó chừng ngọn lửa. Harry tò mò hỏi:
- Cái đó là cái gì vậy, bác Hagrid?

Ngay trong ngọn lửa có một cái trứng to màu đen. Bác ngập ngừng:
- À… đó là… ơ… là…

Ron chen vào nhìn rõ hơn, cậu ấy liền nhận ra đó là một quả trứng rồng, nói:
- Bác kiếm nó ở đâu ra vậy, bác Hagrid? Chắc là bác phải tốn khối của mới mua được nó hả bác?

Tôi ngẫm nghĩ nhìn quả trứng. Nhớ lại trong đầu quyển sách rồng lúc trước từng đọc ở nhà:
- Trứng màu đen...Hắc Long Na Uy ạ? Hiếm lắm đó!!!

- Cháu biết sao? Đúng là Hắc Long Na Uy đó.

- Lúc trước còn từng đọc một cuốn về rồng nên nhớ thôi! Bác mua thật ạ?

- Không phải là mua được, mà là ta thắng được. Tối hôm nọ, ta xuống làng để làm vài ba ly và chơi vài ván bài với người lạ. Hắn đem cái trứng ra đặt cược, thành thực mà nói, ta thấy hắn cũng có vẻ vui mừng khi tống được cái đó cho ta.

Hermione hỏi:
- Nhưng mà bác sẽ làm gì một khi cái trứng nở ra?

- Thì… bấy lâu nay ta đã phải đọc mấy cuốn sách… Ta mượn quyển này trong thư viện để tham khảo đây – “Nuôi rồng để giải trí và kinh doanh” – sách cũng có phần lạc hậu rồi, đành vậy thôi, nhưng trong này vẫn có đủ những chỉ dẫn căn bản. Coi, phải để trứng trên ngọn lửa, bởi vì mẹ rồng thường phà hơi vào trứng… Để coi nào, khi trứng nở, cứ nửa giờ lại cho nó uống một xô rượu mạnh trộn với tiết gà. Còn đây nữa này… “Làm thế nào phân biệt các loài trứng khác nhau”

Bác có vẻ rất tự hào với chính mình. Nhưng Hermione với bản tính không muốn phạm luật của mình, cau mày nói:
- Bác Hagrid, bác đang sống trong một căn nhà gỗ!

Bác Hagrid không nghe điều Hermione nói, vui vẻ ngâm nga tiếp tục cho thêm củi vào. Trong đầu bác chắc đang nghĩ đến cảnh trứng nở ra và nhận bác là mẹ.

Chúng tôi chào bác và đi về. Trên đường đi mặt ai cũng nghiêm trọng. Cũng đúng thôi, bác ấy đang ấp trứng rồng bất hợp pháp, không lo bác gặp chuyện mới là lạ!

Thế là cả bọn lại quay trở về học bài theo thời khoá biểu đã soạn. Cảm giác để đạt điểm cao trong kì thi ở thế giới này thật khó khăn, có quá nhiều thứ cần phải nhớ.











Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz