ZingTruyen.Asia

Đồ đệ phản diện hắc hóa rồi

Tập 38: nhớ người

makelovenow

Trịnh Thâm nhìn Lăng Thiếu từ đằng xa đi đến, ánh mắt rũ xuống, hắn hận Lăng Thiếu sao? Dĩ nhiên hắn có thể đổ lỗi tất cả cho Lăng Thiếu, tự nói với mình rằng chính Lăng Thiếu là kẻ khiến mình hiểu lầm sư tôn.

Hắn không có sai đều là Lăng Thiếu sai, nhưng hắn có thể làm như vậy sao, hắn không thể, bởi
Nếu hắn một mực tin tưởng sư tôn thì hắn cũng không bị dám ba đôi lời đó của Lăng Thiếu làm cho nghi ngờ.

Hơn nữa nếu không phải hắn có những tâm tư dơ bẩn đó thì dù Lăng Thiếu có xúi giục như thế nào hắn cũng sẽ không làm nhục sư tôn, hắn cũng sẽ không vì sợ hãi mà che ngoài tai những lời giải thích của sư tôn.

Trịnh Thâm tự cười, Lăng Thiếu có sai, nhưng sai nhiều nhất là hắn. Lăng Thiếu có hèn nhưng hèn nhiều nhất lại là hắn.

Hắn nhìn Lăng Thiếu hốc hác, chân đều què trong lòng chỉ có hả hê hả dạ không một chút đồng tình nhưng còn có tự cười cợt mình.

Trịnh Thâm, ngươi lúc này cớ sao không phải thảm hại như thế. Đã mấy ngày ngươi không dám nhìn vào gương?

Trịnh Thâm chính mình cũng không biết, hắn hướng mắt nhìn Lăng Thiếu, lạnh giọng hỏi:

"Ngươi tới đây làm gì?"

Lăng Thiếu chật vật ngồi xuống, giọng hắn khàn đặc:

"Ta tới... mang theo một tin tốt và một tin xấu"

Lăng Thiếu trầm mặc một lát cũng không để Trịnh Thâm lựa chọn nghe tin nào hắn liền khàn khàn mà kể, giọng khàn đặc dường như ngân ngấn nước mắt:

"Có lẽ ngươi cũng biết, sau khi bị trục xuất xuống trong chúng ta đều nhạt được những mảnh vở thời không, những mảnh vỡ đó có thể khiến chúng ta xuyên tới quá khứ nhìn thấy chân tướng, cũng có  nhìn thấy rất nhiều thứ đau khổ mà... chúng ta đã khiến sư tôn phải chịu"

Trịnh Thâm nhắm mắt, gật đầu trong tay hắn xuất hiện hai mảnh vỡ lơ lửng. Một mảnh vỡ là hắn trong nguyên tác, một mảnh vỡ là chân tướng quá khứ. Lăng Thiếu tay run run mà chạm vào nó, rồi bật cười.

Trên tay hắn cũng xuất hiện hai mảnh vỡ, khác với hai mảnh sáng chói lành lặn của Trịnh Thâm thì hai mảnh của Lăng Thiếu dường như có chút vỡ, chúng nó ghép vào nhau rồi hợp tụ thành một.

"Nó là gì?"

Trịnh Thâm trong lòng đã ẩn ẩn có suy đoán nhưng vẫn không muốn tin tưởng, Lăng Thiếu nhắm lại mắt, hắn không muốn để Trịnh Thâm thấy đôi mắt đỏ hoe của hắn, giọng hắn nén bình tĩnh:

"Là mảnh linh hồn của... sư tôn..."

"NGƯƠI NÓI CÁI GÌ?" nhưng sâu trong Trịnh Thâm buêts đó là đáp án, đối kháng thiên đạo, sư tôn mang theo sức mạnh trở thành thiên đạo mới lúc đó thân thể lẫn linh hồn cũng đã quá sức, thân mang trọng thương. Nhưng bước chân sư tôn vẫn chưa dừng ở đó, y xoay chuyển càn không, phá vỡ quy tắc cũ, khiên tu tiên giới hết thảy đều trở thành phàm giới, dùng sức của một người mà trục xuất hay tước đoạt hết thảy tu vi của tu tiên giả.

Y trên người đeo ngàn ngàn tỷ tỷ nghiệp chướng nặng nề, mà chín trăm năm trước, thời khác ba người bọn họ trục xuất kết thúc, dường như y đã kết thúc việc kéo dài hơi tàn, ngày đó liền tiếng mưa rơi dào dạt, mưa rơi liền ba năm, sấm đánh liền ba tháng, sau đó trên thế giới liền xuất hiện đủ loại dị tượng.

Mọi thứ đã chứng minh. Tân thiên đạo hoăng (chết) từ nay không có thiên đạo cũng không có cái gọi là chân mệnh thiên tử nữa. Mà của y linh hồn vĩnh không được vào luân hồi. Mảnh vỡ linh hồn rơi khắp tứ phương.

Trịnh Thâm lúc này cười nhọt nhạt, hắn đã hiểu ý tốt của Lăng Thiếu là gì cũng hiểu ý xấu là gì.

Y tốt có nghĩa là có thể dựa vào những mảnh vỡ mà tìm kiếm sư tôn, khiến sư tôn sống lại.

Mà tin xấu là, không biết trên thế gian này có bao nhiêu mảnh là mười mảnh hay mười ngàn mảnh hay là một tỷ mảnh, cũng không biết những mảnh đó ở đâu.

Không biết, bao lâu mới được tái kiến...cũng chẳng biết có ngày đó không.

Trịnh Thâm nhìn chính mình bàn tay, bàn tay teo lại, không có tu vi, hắn nhanh chóng già đi, có lẽ sẽ nhanh chóng chết đi, rồi sẽ phải luân hồi chuyển kiếp, lúc đí hắn phải quên đi sư tôn...

Có lẽ đó là lựa chọn tốt, hắn không phải chịu cảm giác nặng nề tội lỗi, quên hết đi là biện pháp rất tốt.

Nhưng mà không cam lòng a...

Ta muốn sống, muốn nhớ tới người, ta không muốn quên người, ta muốn hồi sinh cho người. Dù người sống lại có nhìn ta bằng ánh mắt ghét bỏ đi chăng nữa.

"Cho nên... có cách nào sao?" Hắn lần đầu tiên van xin Lăng Thiếu, ánh cúi thấp mặt, thậm chí tay chân run run muốn quỳ xuống. Lăng Thiếu đỡ hắn lại, trên tay xuất hiện dày đặc sợi tơ đen đang nhanh chóng héo mòn.

Hắn nói:"Đây là oán khí, nuốt nó vào vĩnh thế thành ma, sẽ bất tử nhưng sẽ không cách nào nhập luân hồi, vĩnh thế chịu oán khí nhấm nháp, đau đớn như cắn xé lục phủ ngũ tạng.." Lăng Thiếu không nói tiếp nữa nhưng mà Trịnh Thâm hiểu ý hắn.

Là... là rất rất đau đớn, nhưng ngày đó y lại bằng lòng chịu tất thảy oán khí trên thế giới này trở thanh thiên ma đầu tiên trở thành thiên đạo.

thì ta còn có gì do dự.

Có thành ma, ta cũng muốn tìm người.

Có thành quỷ ta cũng muốn ám người.

Hắn không chút do dự đem oán khí ăn vào cơ thể, cơ thể đau nhức, hắn nghe từng tiếng xương cốt mình gãy thành từng miếng, mà trong đau khổ hắn dường như thấy sư tôn phải chịu đựng điều đó.

Một mảnh linh hồn lại từ hư không xuất hiện, mảnh ký ức đó là sự đau đớn của sư tôn khi mà chịu Trịnh Thâm đẩy ma khí vào người, là tiếng gào thét đầy tuyệt vọng của sư tôn khi nhìn thấy thế giới bị hủy hoại, là bóng ảnh sư tôn cầm dù, dù thành thiên đạo nhưng vẫn đầy cô đơn đi trong đêm.

Mảnh linh hồn này rất lớn, nhưng kèm với nó là mảnh ký ức cũng rất dài, rất đau khổ. Hóa ra... những mảnh linh hồn lớn nhất đều chìm trong những oán khí đau khổ nhất.

Rốt cuộc chúng ta đã khiến người đau đến thế nào mới để cho những mảnh linh hồn đều chìm trong oán khí thế này.

Trịnh Thâm bật cười. Lúc này trên thế giới có thêm một con quỷ, hắn ngày ngày sẽ đi khắp nơi, mỗi ngày trên người đều sẽ nhiều thêm oán khí, đi ngang qua hắn đều sẽ nghe được một bài ca:

"Hôm nay, hôm qua, hôm kia
Ta đi và tôi đến
Đến nơi u cốc lạnh, ta ôm em vào lòng
Cái lạnh đông lạnh ta, nhưng me vẫn co mình ở đó, ta phải ở đó dùng máu để khiến băng tan ra, máu ta chảy, chảy cạn máu, em vẫn chưa chịu tỉnh... ta chờ ta chờ và ta chờ..."

Những bài ca khi hắn đến mỗi nơi đều khác nhau, và mỗi lần hắn đặt chân đến một nơi đều rất lâu rất lâu, hôm nay người ta lại nghe hắn hát:

"Hôm nay hôm kia và hôm qua
Ta lại đi và ta lại đến
Đến rừng rầm đầy xương
Nhặt em từng mảnh xương mảnh cốt
Móc mắt ra để tìm em những mịn tro
Rồi chân ta đi qua hố lửa,
Chân ta đạp lên những vụn băng
Ta là quỷ nhưng ta chết ta chết và ta lại chết
Ta đau ta đau và ta đau
Nhưng ta vẫn thương em,
Ta vẫn muốn tìm em.

Dù khi tỉnh lại em quên mất ta,
Dù khi tỉnh lại em vẫn còn hận ta.

Ta tình nguyện làm một còn quỷ ở cạnh em.
Em sống ta như thằng điên ở cạnh, trói buột em
Khi em chết ta cũng thành quỷ bám lấy em."

Rồi có lẽ năm dài tháng rộng cũng có lẽ con quỷ đó đã đau lòng tới tuyệt vọng người ta không thấy con quỷ đó ca dài, người ta chỉ thấy một con quỷ với mái tóc đen và mắt đỏ, nó chỉ nói đi nói lại mãi một câu, trên lưng khiên một cái hộp chứa đầy những mảnh thủy tịn trắng:

"Ta nhớ em, ta thực sự nhớ em, ta muốn gặp em"

...

Ps: tạm để bạn công Trịnh Thâm sang một bên, giờ sang công khác.Thấy tui chiều bạn ghê chưa, không chất lượng lắm tạm ăn tạm.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia