ZingTruyen.Top

(ĐN One Piece - Edit) Spade Chef (Tạm Drop)

Chương 30 : Cách riêng

Ntlalmita

Mỗi tên cướp cầm trên tay một hộp kho báu, làm theo sự sắp xếp của Einstein xếp hàng dài để tiến về thành phố.

Einstein kiêu ngạo bước tới phía trước bước chân vuông vắn, hai tay chống hông thúc giục. Ace, người đang đi phía sau, nhàn nhã giơ hai tay lên, gập chúng ra sau đầu nhìn lên những đám mây, ngậm ống hút trong miệng.

Một tên cướp đi ở giữa cẩn thận quan sát xung quanh và nhận ra sự lơ đãng của Ace, lợi dụng lúc Einstein quay lưng lại, hắn cầm hộp kho báu chạy về phía thung lũng.

"Dừng lại! Dừng lại!"

Einstein quay lại, nhìn thấy người đàn ông đang bỏ chạy, dậm chân giận dữ nói, nhưng lại không thể rời xa để đuổi theo.

Ace thấy vậy liền hạ cánh tay xuống, kéo mũ lên cười nói: "Cậu ta chạy rất nhanh. Có vẻ có vẻ là một chàng trai bí ẩn. Thật thú vị". Sau khi nói Einstein, Ace biến thành một quả bóng đuổi theo người kia: "Tôi đi trước nha!"

" Phải bắt được hắn đó, Ace!!" Einstein hét vào lưng hai người đàn ông chỉ còn là những đốm đen.

Tên cướp trẻ tuổi đang vội vã chạy trốn không kịp nhìn lại, hoặc khá tự tin vào tốc độ của mình, cho đến khi Ace đuổi theo hắn cùng băng qua nhiều hang động ẩn nấp và chạy vào một khoảng sân nhỏ mà không để ý rằng có người đang đang đuổi theo.

Nhìn tên cướp trẻ tuổi bước vào căn lều trên cây đổ nát, hoang tàn, rõ ràng đã khô héo và chết chóc, Ace dừng lại, khẽ cau mày rồi di chuyển đến cửa sổ nhìn vào bên trong.

Bên trong ngôi nhà trên cây cũng tồi tàn như bên ngoài, không có đồ đạc tươm tất, chỉ có một chiếc bàn gỗ đơn giản và một chiếc giường làm bằng bùn. Có vài khung tranh treo trên tường, nhưng thật khó để nhìn rõ chúng là gì vì bị phản chiếu. Phía trước, một bà lão mặc áo xám xanh đang ngồi trên ngựa cẩn thận lau khung ảnh cũ, nhìn thấy tên cướp bước vào, bà ngước mắt lên, không để ý tới hắn.

"Mẹ..." tên cướp trông chưa đầy 20 tuổi hét lên và đặt chiếc hộp chứa đầy bảo vật trên tay lên bàn.

Ace đang nhìn bên ngoài kinh ngạc nhướng mày, bà lão hình như đã ngoài 70 tuổi? Làm thế nào mà lại sinh ra một đứa con trai nhỏ như vậy? Chẳng lẽ là được nhận nuôi?

Bà lão không đáp lại, tiếp tục lau chùi khung ảnh. Tên cướp trẻ tuổi chán nản rũ vai, cười gượng nói: "Nhìn xem... con nổi tiếng rồi, con mang tiền về cho người, sẽ không phải sống vất vả nữa!"

"Ta không muốn đồ cướp được từ người khác ,mang đi đi." Bà lão quay lưng về phía hắn nói.

Nghe vậy, tên cướp không cam lòng nói: "Tại sao!! Cha không phải cũng là một tên cướp sao?"

"Không phải, khác!" Bà cụ dừng tay, tiếp tục lau khung ảnh mà không ngẩng đầu lên.

"Sao lại khác!" Tên cướp tự nhủ: "So với cha liều lĩnh làm những điều ngu ngốc bị chủ đảo bắt và xử tử, chẳng phải con tốt hơn sao? Bây giờ đại ca đã chết! Không còn người đứng đầu, từ nay thế giới sẽ là của con ! Một vài năm nữa! Cho dù nói muốn báo thù cũng không còn là chuyện nhảm nhí nữa!! " Những tên hải tặc đó không thể ở lại hòn đảo này mãi mãi được, trận chiến hôm nay, nó đã trở thành bước đệm đầu tiên của hắn.

Bà lão run rẩy đứng dậy, nhặt mảnh vải trên tay ném lên người hắn, giơ tay giận dữ nói: "Cút đi! Ngươi có tư cách gì mà so với cha ngươi! Ông ấy chưa bao giờ làm hại dân chúng! Ông ấy chỉ đang bảo vệ hòn đảo này mà thôi! ! Cái gì mà cũng lag một tên cướp! Đó chỉ là những lời bôi nhọ tục tĩu của những kẻ hèn hạ vô liêm sỉ mà thôi! !

"Vậy thì sao..." Người thanh niên cay đắng nói, nhìn vào đôi mắt đục ngầu của bà: "Kẻ thua cuộc là kẻ xấu, kẻ thắng là công lý."

Vào thời điểm đó, đảo Imaba đang bị một nhóm cướp chiếm đóng, chúng đốt phá, giết hại và cướp bóc hòn đảo. Người cha không thể chịu nổi đã cùng một số dân làng trẻ tuổi và khỏe mạnh chống cự, nhưng đương nhiên họ thua cuộc vì chênh lệch sức mạnh.

Thế là những anh hùng bại trận trở thành kẻ ác, và tất cả những người tham gia kháng chiến đều bị xử tử, những người mất đi người thân không còn dũng khí để chống lại bọn cướp, mà tự nhiên quay ra căm ghét người cha đã đề xuất cách mạng của hắn, thậm chí còn lôi kéo những người trong gia đình vào lòng căm thù. Vì vậy, sau khi cha bị hành quyết, mẹ hắn không còn cách nào khác là phải đưa chàng trai trẻ đi cùng để tránh ánh mắt người dân trên đảo, ẩn náu trong núi để sống cuộc sống cằn cỗi. Bà đã một mình nuôi hắn khôn lớn, chịu đựng cái đói khát liên miên cho đến khi tóc bạc trắng và trở nên già đi.

Còn mọi người ở bên ngoài thì sao?

Vì sự phản kháng của cha hắn, bọn cướp nhận thấy sự kiêu ngạo của mình có thể gây bất mãn nên dần dần kiềm chế hành vi và thay thế đảo chủ vào thời điểm đó. Trở thành chủ nhân mới của hòn đảo này. Đối với người dân trên đảo, việc thay đổi người nắm quyền sẽ chỉ làm tăng thuế và giảm thu nhập. Những cuộc chiến tranh và giết chóc tàn khốc trong quá khứ đã trở thành tất yếu để đạt được hiện tại.

Người dân trên đảo đều không nghĩ đến phản kháng nên giờ đây họ có được cuộc sống bình yên như một phước lành trá hình. Họ quên đi quá khứ và đắm mình trong hiện tại. Và con cháu của họ sẽ chỉ biết rằng cha ông họ là những tên cướp hung ác, họ sẽ không biết tội nhân thực sự và sự thật thì đã bị chôn vùi trong cát bụi.

Còn hắn... cho dù có năng lực vượt trội thì cũng không thể tự mình đảo ngược hiện trạng.

Vì vậy hắn trở thành một tên cướp, ẩn nấp mấy năm, chỉ chờ cơ hội thích hợp, lại không thể có được sự thông cảm của mẹ mình.

Chàng trai nói nhỏ nhưng rõ ràng: "Mẹ, mẹ không hiểu đâu. Chỉ những có những kẻ nắm đấm mạnh thì lời nói của mới có nghĩa lý!!"

"Bốp!"

Bà lão cong lưng tát mạnh vào con trai mình bằng đôi bàn tay khô khốc.

Chàng trai che mặt nhìn lên với vẻ hoài nghi.

"Làm sao mẹ có thể không hiểu được..."

Bà run rẩy nhìn tay phải tát vào mặt con trai mình, bà kéo quần áo trên ngực, môi run run: "Con mới là người không hiểu, không hiểu rốt cuộc mẹ không hài lòng với con về điều gì... Con là mới đứa không hiểu gì cả..."

"..."

"Mẹ... mẹ chưa bao giờ muốn con đi trả thù."

"...!" Thanh niên ngẩng đầu, che mặt.

"Người bị hận thù làm cho mù quáng không phải là mẹ, mà là con." Bà lão khàn giọng nói, run rẩy giơ hai tay lên, nhẹ nhàng xoa xoa má con trai: "Mẹ chỉ muốn con... sống một cuộc sống thật khỏe mạnh... để lựa chọn cho chính mình. Chọn con đường mà muốn đi..."

"...Mẹ..." Cậu bé cắn môi dưới lẩm bẩm.

"Con không phải là sự tiếp nối cuộc đời của cha con, cũng không cần phải gánh vác trách nhiệm của ông ấy.Cha là cha ,con là con, chỉ cần sống theo ý mình là đủ rồi. Không cần tròng thêm vào người những sợi dây xích không thuộc về con."

Ace ở ngoài cửa nắm chặt tay khi nghe thấy điều này.

Không cần ......

......?

Ace dựa vào tường im lặng lắng nghe, chiếc mũ màu cam kéo xuống che đi vẻ mặt.

Cậu đưa tay ra, bối rối như tên cướp trong phòng.

"Con là Portcas D. Ace, không phải Gol D. Roger."

" Con không phải là sự tiếp nối cuộc đời của cha con, cũng không cần phải gánh vác trách nhiệm của ông ấy."

"... sống một cuộc sống thật khỏe mạnh... chọn con đường mà con muốn đi."

"Chỉ cần sống theo ý mình là đủ, không cần tròng thêm vào người những sợi dây xích không thuộc về con."

là vậy sao...

Mẹ... Rouge...

...

Tên cướp trong nhà đang im lặng khóc, còn Ace ở ngoài cửa lấy một tay che mắt.

Gió thổi bay những chiếc lá vàng khô héo, nhưng trên cành lại mọc lên những nụ mầm mới.

Sau khi người mẹ trong nhà nói xong, bà vươn tay nhặt hộp bảo vật lên, đặt lại vào tay tên cướp rồi đẩy hắn ra khỏi nhà.

"Cho dù con có bào chữa cho hành vi của mình thế nào đi chăng nữa, cướp vẫn là cướp! Lớn lên bằng cách giẫm đạp lên người khác! Cho dù xuất phát là trả thù! Điều đó có khác gì chủ đảo và nhóm người kia!" Người phụ nữ vẫn đang rơi nước mắt, nhưng lại cực kỳ nghiêm túc nói: "Ít nhất mẹ vẫn luôn nhớ điều đó, như vậy là đủ rồi. "

Tiếng cửa đóng sầm vang lên, Ace định thần lại, vứt bỏ biểu cảm trên mặt rồi nhảy lên cành cây với chiếc mũ trên tay.

Tên cướp trẻ lạc lối đứng ngoài cửa ngơ ngác, tay ôm kho báu.

"Nỗi ám ảnh của mình là gì...?"

"Kể từ khi nhận thức, mình đã nỗ lực hết mình để trở thành tên cướp mạnh nhất."

"Cha, người đó... đúng là một tên ngốc... mình thực sự khinh thường ông ấy...!"

"Nhưng..."

"Mình đã sống dưới sự ảnh hưởng của ông ấy trong một thời gian dài..."

Buông tay, chàng trai đánh rơi hộp bảo vật đang ôm trên tay, lấy tay che mặt vùi đầu vào đầu gối.

"Phải làm gì đây..."

"Tôi nên làm gì..."

Thở dài, Ace trên cây xoa tóc, xua đi những cảm xúc hỗn loạn đó, nhảy xuống từ trên cây ngồi xổm trước mặt tên cướp.

Vì bây giờ tôi không thể cởi nút thắt của mình nên hãy để tôi cởi nút thắt cho cậu trước.

Nghĩ đến đây, Ace mỉm cười đưa tay ra: "Tôi tên Ace!"

Tên cướp trẻ tuổi trợn tròn mắt, sợ hãi ném tay Ace ra: "Ngươi, ngươi chính là... tên hải tặc lúc nãy sao?!"

"Ừ!" Ace mỉm cười nói.

Chàng trai bối rối sợ hãi: "...Sao ngươi lại ở đây...!"

Chưa kịp nói xong, Ace đã nắm lấy cổ tay cậu bé và dẫn cậu về phía thành phố.

"Đợi đã, ngươi định đưa ta đi đâu vậy?!" Cậu bé hét lên.

"Đương nhiên là đến chỗ đảo chủ!"

"Hah!! Ngươi muốn làm gì!!"

"Nếu đã không tìm được đáp án, vậy trước tiên dùng nắm đấm giải quyết những gì có thể giải quyết , còn lại mớ hỗn loạn sẽ tính toán sau!" Ace ôm mũ mỉm cười, hơi thở không hề loạn nhịp do chạy quá sức.

Chàng trai trẻ bị Ace kéo đi, chợt nhận ra: "Ngươi, ngươi đã nghe trộm!! Mà này, chắc ngươi không có ý định chỉ hai chúng ta chạy đến gây sự chỗ chủ đảo đâu nhỉ?!" Nghĩ đến cách người đàn ông này vừa chạy đến chỗ bọn cướp và khiêu khích nhóm chúng, chàng trai trẻ có linh cảm rằng một tai họa sắp xảy ra.

"Ồ."

"Thật luôn!? Tôi không muốn! Thả tôi ra!!" So với chủ đảo có vũ khí và quân đội tiên tiến,bọn họ chỉ được coi như một đám đến làm loạn! Chạy đến đó khiêu khích không khác nào lấy trứng chọi đa.

Ace không quan tâm và bình tĩnh nói: "Không sao đâu! Nhóc cướp."

Cướp...!

Chàng trai sửng sốt một lúc, loạng choạng rồi nghiến răng nghiến lợi nói:

"Không được gọi tôi là cướp nữa! Tên tôi là Sirhe!!"

Ace nhìn sang một bên, lại mỉm cười và nói: "Được thôi!Sirhe. "

Đúng vậy, bây giờ cái gì cũng chưa thành công, nghĩ nhiều cũng không có kết quả, thà thử trước rồi tính tiếp!

Ít nhất đây là cách để trở thành hải tặc! Đó là quyết định của hắn, không liên quan gì đến người khác!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top