ZingTruyen.biz

[ĐM EDIT] Sống lại để chuộc lỗi - Y Đình Mạt Đồng

Chương 6: Dọn giường

Calcium_secret

Edit & Beta: Calcium

Sau khi cô Đổng đồng ý, Ninh Phong liền nhắc nhở Dung Tuân an ổn ngồi trên giường nghỉ ngơi, sau đó tới phòng cũ của cậu thu dọn đồ đạc.

Phòng của Dung Tuân cách phòng hiện tại của bọn họ không xa, chỉ cách bốn phòng khác, cầu thang lại càng gần hơn một chút. Bời vì thứ sáu hôm đó sai khi tan học, Dung Tuân định chuẩn bị cơm nước xong rồi trở lại trường tự học, cho nên cặp sách đều để trong phòng học, không ngờ cơm còn chưa kịp ăn thì đã bị bọn Quy Hoành mang đi cho nên chìa khóa phòng cũng không để trong người. Đầu tiên khi đến nơi, Ninh Phong gõ cửa xem có ai trong phòng không, nếu không thì sẽ xuống tìm quản lý ký túc xá.

Cửa phòng nhanh chóng mở ra, đối phương ngạc nhiên nhìn Ninh Phong. Anh biết người này học cùng ban với mình, nhưng lại không nhớ ra tên là gì. Cũng không nói nhiều, Ninh Phong trực tiếp đẩy cửa vào. Trong phòng có mặt cả ba người bạn cùng phòng cũ của Dung Tuân, điều này khiến anh bất ngờ. Hai người kia nhìn thấy anh tuy rằng không chủ động chào hỏi nhưng nét kinh ngạc trên mặt lại rất rõ ràng.

"Bàn của Dung Tuân nằm ở đâu?" Ninh Phong trực tiếp hỏi.

Nam sinh vừa rồi mở cửa cho anh đưa tay chỉ vào bàn hướng bên tay trái cửa. Bàn của Dung Tuân rất sạch sẽ, sách vở ngăn nắp gọn gàng trên giá sách. Trên giường có chiếc chăn đơn màu xanh nhạt, nhìn vào có cảm giác thoải mái lại sạch sẽ. Mở tủ quần áo của cậu ra, ngăn dưới cùng có một chiếc vali nhỏ. Anh trực tiếp lấy vali ra, bắt đầu thu dọn đồ vật của cậu vào. Cậu có rất ít đồ, quần áo ít tới mức xếp gọn trong vali, đồ trên giường và sách vở thì có thể trực tiếp mang qua, dù sao khoảng cách cũng gần, không tốn bao công sức.

Ba người trong phòng nhìn hành động của Ninh Phong cũng không dám lên tiếng, coi như không liên quan đến mình, tiếp tục việc ai người nấy làm.

Ninh Phong nhìn lướt qua ba người này, trong lòng liền hiểu rõ thái độ của họ đối với Dung Tuân, ba người này cuối tuần rõ ràng là không về nhà, vậy mà Dung Tuân hai hôm nay không về phòng, khi anh vừa vào cửa đã bắt đầu thu xếp hành lý của cậu thì họ cũng không thèm hỏi han lấy một tiếng, căn bản là chẳng quan tâm tới Dung Tuân. Anh đoán thái độ của bọn họ một phần cũng do tin đồn Dung Tuân đồng tính luyến ái, thế nhưng dù có thế nào thì cũng là bạn cùng phòng với nhau suốt hai năm, không nên có thái độ như thế này, dường như Dung Tuân có ở đây hay không cũng giống nhau. Có thể thấy cuộc sống của cậu trong căn phòng phòng này không thoải mái chút nào. Điều này càng khiến Ninh Phong thấy quyết định chuyển Dung Tuân qua phòng mình thật chính xác, bằng không sớm hay muộn gì cậu sẽ buồn bực chết mất.

Thực ra ở độ tuổi này thì thái độ của bọn họ đa phần giống nhau, đều cho rằng nếu gần Dung Tuân, rất có thể trở thành đồng tính, bị người khác nhạo báng. Nhưng hiện tại đối với Ninh Phong mà nói, thì thái độ đó của họ hết sức ấu trĩ buồn cười. Đồng tính luyến ái vốn không phải là bệnh để mà bị kỳ thị, không cần thiết phải làm ra sự phân biệt ranh giới như thế. Đây mới chỉ là cấp ba thôi, chờ sau này ra xã hội, nếu vẫn giữ cách sống như thế rất khó mà sinh tồn. Mấy thứ này không cần chờ tới khi vào xã hội rồi mới bắt đầu học.

Thu dọn hoàn tất mọi thứ, Ninh Phong mở cửa phòng, vừa lúc gặp Tư Hiền trở về. "Giúp Dung Tuân thu dọn hành lý à?" Thấy anh kéo vali ra khỏi phòng, Tư Hiền cười hỏi. Hắn biết là phòng của Dung Tuân. Cậu ấy muốn chuyển đến phòng của bọn họ, hắn cũng đã nghe Quy Hoành nói lại.

Tư Hiền lớn lên rất văn nhã, khác với nét sạch sẽ thanh tú của Dung Tuân, trên người hắn còn có một tầng khí chất của giới thượng lưu, vừa thấy chính là gia giáo tốt đẹp, nhưng vì tuổi vẫn còn nhỏ nên hơi thiếu một chút sắc bén, khiến cho người khác cảm thấy rất thân thiện.

Đời trước, Tư Hiền thi đậu vào một trường đại học không tồi, còn Ninh Phong và Quy Hoành đều xuất ngoại cho nên về sau liên hệ cũng ít dần đi. Sau đó Tư Hiền thành đạo diễn, cả hai người đều ở trong giới giải trí, vì thế mới liên hệ nhiều hơn. Tuy nhiên cảm giác cũng không khác trước kia là mấy, Tư Hiền thực ra là một người bạn không tồi, ngày thường sẽ không quấy rầy anh nhưng chỉ khi anh gặp chuyện phiền toái, Tư Hiền khẳng định sẽ tận lực giúp đỡ.

"Sao cậu trở về sớm vậy?" Bình thường đều chờ đến giờ cơm tối Tư Hiền mới trở về.

"Nghe nói Dung Tuân muốn dọn đến phòng mình, tôi trở về sớm một chút xem có gì cần giúp đỡ không." Tư Hiền mỉm cười trả lời.

"Vừa đúng lúc." Ninh Phong cũng không khách khí, đem vali đẩy cho hắn "Cậu kéo vali này, tôi đi lấy những đồ khác."

Anh dự định là sẽ mang vali và sách vở dọn về phòng trước, rồi sau đó mới mang chăn ga về. Tư Hiền đến vừa đúng lúc, liền qua giúp đỡ một tay.

Thu dọn xong đồ vật của Dung Tuân, hai người cùng về phòng, Tư Hiền liền hỏi: "Dung Tuân đâu?"

Theo lý mà nói thì đồ của Dung Tuân nên dể cậu ấy tự mình thu dọn sẽ hợp lý hơn.

"Em ấy bị cảm mạo, tôi bảo ở lại phòng mình nghỉ ngơi rồi." Ninh Phong nói.

Tư Hiền đã hiểu gật đầu cười nói: "Hiếm khi thấy cậu chịu giúp đỡ người khác thu dọn hành lý đấy." Ninh Phong luôn là một đại thiếu gia, chỉ cần có thể tự thu xếp được đồ của mình là đã tốt rồi.

"Tôi không thể để người bệnh đi dọn đồ đúng không nào?" Ninh Phong tìm một lý do ứng phó nói.

"Nói cũng phải." Tư Hiền tán đồng.

Dung Tuân nằm trên giường Ninh Phong nhưng không sao ngủ được. Giường của anh khô ráo lại ấm áp khiến cậu rất thích. Hơn nữa đây là lần đầu tiên nằm trên giường của người mình thích , ít nhiều sẽ mang một chút cảm giác hưng phấn.

Ninh Phong vừa vào cửa liền nhìn thấy Dung Tuân ôm chăn nhưng không ngủ. Vừa ôm chăn vừa đỏ mặt, điều này khiến cậu thấy thật ngượng ngùng. Nhưng nhìn thấy Ninh Phong tiến vào phòng cùng Tư Hiền, Dung Tuân cũng không thể trốn trong chăn xấu hổ mãi được, liền đỏ mặt ngồi bật dậy, cố gắng không nhìn về phía Ninh Phong.

"Mặt cậu bị làm sao vậy?" Dung Tuân chuyển đến ở cùng, Tư Hiền rất hoan nghênh, nhưng nhìn đến vết xanh tím trên mặt cậu, hắn không thể không quan tâm đến. Dung Tuân sờ sờ khóe miệng, tươi cười không được tự nhiên nói: "Không cẩn thận đụng phải thôi, không có việc gì đâu."

Tư Hiền không phải trẻ con lên ba, lý do này của Dung Tuân rõ ràng là không tin được, nhưng cũng không vạch trần cậu, chỉ đem ánh mắt chuyển qua hướng Ninh Phong. Lúc trước khi Quy Hoành gọi điện cho hắn, nói là bởi vì Ninh Phong thân với Dung Tuân nên muốn cậu ấy chuyển qua đây ở. Nhưng hiện tại, hắn không thể không thắc mắc trong lòng. Dung Tuân không thể vô duyên vô cớ bị thương như vậy, nhìn qua đó là vết thương bị người ta đánh, mà trong trường này dám trực tiếp động thủ đánh người chỉ đếm trên đầu ngón tay, phòng bọn họ đã chiếm tới hai người.

Ninh Phong biết lý do này của Dung Tuân căn bản không thể gạt được Tư Hiền, nhưng anh cũng không muốn nói ra toàn bộ sự thật, liền chỉ mở miệng đem hết trách nhiệm ôm lấy: "Là tôi không tốt, từ nay về sau sẽ không như vậy nữa."

Tư Hiền thở dài "Cậu nói lời phải giữ lấy lời đấy." Ninh Phong và Quy Hoành gây sự đánh nhau khắp nơi hắn biết, nhưng chỉ thỉnh thoảng mới nhắc bọn họ một hai câu, hai người họ cũng chẳng nghe, hắn đành bỏ qua. Nhưng đối với Dung Tuân, Tư Hiền thấy không hề giống nhau, cậu ấy không có khả năng tự nhiên đi trêu chọc bọn Ninh Phong nên nếu vết thương trên mặt cậu ấy thật sự là do bọn Ninh Phong đánh thì người sai chắc chắc chắn là bọn họ.

"Nhất định." Ninh Phong trịnh trọng gật đầu.

Có lời hứa của Ninh Phong, Tư Hiền cũng hơi yên tâm một chút. Thế nhưng về sau hắn sẽ để ý đến Dung Tuân nhiều một chút, sẽ không để cho bọn họ lại bắt nạt cậu ấy. Dung Tuân và bọn Ninh Phong không giống nhau, chỉ cần có thể thuận lợi thi đỗ đại học, cậu ấy chắc chắn sẽ có một tương lai thật tốt đẹp.

Trong lúc mọi người đang nói chuyện, Quy Hoành cũng đã trở lại, còn mua một chút gà rán và pizza. Trường cấp ba của bọn học không cho đặt cơm hộp nên muốn ăn gì thì chỉ có thể chính mình đi mua. Nhìn thấy Dung Tuân, Quy Hoành không tỏ vẻ gì lạ, thái độ bình thường như chuyện vào buổi tối thứ sáu hôm trước căn bản chưa từng phát sinh, chỉ là liếc đến vết xanh tím trên mặt Dung Tuân, ý cười có hơi gượng một chút, nếu không nhìn kỹ thì cũng sẽ không phát hiện ra được.

"Mới sáng sớm cậu đã ra ngoài mua đồ ăn này à?" Tư Hiền thấy hắn mua đồ ăn về, có thể khiến cho Quy Hoành cuối tuần tích cực dậy sớm như vậy chắc cũng chỉ có thể vì mấy đồ ăn này.

Mấy đồ ăn này bọn họ thường ngày ở nhà rất ít khi được ăn, trong nhà đều là đồ ăn do chuyên gia dinh dưỡng lên thực đơn, mà những đồ ăn này bị trưởng bối trong nhà xem là không khỏe mạnh, đồ ăn giàu chất béo. Nhưng bọn hắn ở độ tuổi này lại rất thích ăn nên trong lúc trưởng bối trong nhà không để ý sẽ lén lút mua về ăn.

"Vừa lúc tới giờ cơm trưa." Quy Hoành cười nói. Hắn mua không ít, cũng đủ cho cả bốn người bọn họ ăn.

"Dung Tuân không thể ăn đồ ăn quá nhiều dầu mỡ." Ninh Phong nói. Anh biết Quy Hoành mua đồ ăn này về để hòa giải một chút quan hệ với Dung Tuân. Chẳng qua là cậu lại không hợp ăn những đồ ăn này.

Quy Hoành hơi nhăn mi lại, hiển nhiên là có chút bất mãn. Ninh Phong thấy hắn mất hứng liền nói: "Đây là anh trai tôi nói đó."

Vừa biết đây là lời dặn của Tống Bân, Quy Hoành lúng túng. Anh họ của Ninh Phong, không chỉ Ninh Phong kiêng kị mà đến hắn cũng sợ anh ấy. Dung Tuân liếm liếm môi, mùi gà rán tỏa ra khắp nơi thơm phức khiến cậu muốn ăn vô cùng. Mấy thứ đồ ăn này ngày thường cậu cũng ít khi được ăn, nếu tiền tiêu vặt một tháng mà còn thừa thì cậu mới dám suy xét ăn một lần.

Ninh Phong thấy đã tới giờ ăn cơm, nói: "Tôi đi mua cháo cho Dung Tuân, các cậu muốn mua gì không?"

Ninh Phong chủ động muốn đi mua cơm như vậy quả thực làm cho Tư Hiền và Quy Hoành kinh hãi. Quy Hoành nhìn Ninh Phong đánh giá một phen: "Ninh thiếu gia, cậu bị sốt đấy à?"

"Sốt cái gì mà sốt, không muốn mua gì thì tôi đi đây." Ninh Phong hiểu tính cách của mình thời điểm mình học cấp ba, như bây giờ khẳng định hai người kia sẽ cảm thấy có điểm kỳ quái. Nhưng có những việc, nếu anh đã quyết định sửa đổi, vậy thì nhân lúc còn sớm, tuổi còn trẻ thay đổi thôi, chỉ cần qua một hai ngày họ sẽ thích ứng rồi dần thành thói quen thôi. Nếu tuổi lớn hơn một chút mà anh thay đổi như vậy, khẳng định sẽ khiến cho họ hoài nghi anh có phải bị nhập hay không.

Quy Hoành nhìn Dung Tuân ngồi trên giường của Ninh Phong, muôn phần khó hiểu hỏi: "Cậu rốt cuộc làm thế nào mà khiến Ninh thiếu thay đổi như vậy? Đem cậu ta đi tẩy não à?" Ninh Phong túm cổ Quy Hoành nói: "Đừng nói bậy, cùng tôi đi nào."

Tư Hiền cười nhìn hai người, lại nhìn Dung Tuân đang ngồi trên giường. Hiện tại Ninh Phong đã bớt đi vài phần lệ khí, cảm giác cũng không bạo lực như trước, này chắc hẳn không thiếu phần công lao của Dung Tuân. Nhìn Ninh Phong như vậy thấy bình thường hơn nhiều.

Ninh Phong lấy hộp đựng cơm, đang chuẩn bị lôi kéo Quy Hoành ra cửa thì có tiếng gõ vang lên. Quy Hoành thuận tay mở cửa, liền nhìn thấy Ninh Nhu cầm theo một cái túi đứng ngoài cửa. Ninh Nhu: "Hoành ca, anh trai em có ở đây không?"

Nghe thấy tiếng Ninh Nhu, thân thể Ninh Phong thoáng cứng đờ, hình ảnh kêu khóc đòi anh trả lại Dung Tuân ngày hôm đó của Ninh Nhu như hiện ngay trước mắt, làm anh nhất thời hơi không biết làm sao để đối mặt với cô...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz