ZingTruyen.biz

[ĐM EDIT] Sống lại để chuộc lỗi - Y Đình Mạt Đồng

Chương 5: Xuất viện

Calcium_secret

Edit & Beta: Calcium

Ăn sáng xong, Dung Tuân còn phải truyền nước biển. Nhưng trước mắt là cậu cần dùng thuốc đã, không chỉ uống và bôi ngoài da mà còn cần bôi thuốc ở vị trí khó nói phía sau. Vì Ninh Phong có phần thô bạo nên chỗ đó bị rách, cần bôi thuốc kỹ càng và chăm sóc cẩn thận.

Tống Bân giao cho Ninh Phong vài phần thuốc, mỗi phần đều ghi rõ ràng cách dùng cùng nơi dùng thuốc, giúp Ninh Phong vừa xem có thể hiểu ngay.

Dung Tuân ngoan ngoãn để cho Ninh Phong giúp mình bôi thuốc trên mặt và trên người, nhưng tới phía sau, cậu liền nhất quyết không cho anh giúp. Đỏ mặt muốn đuổi anh ra ngoài rồi nói chính mình tự bôi.

Ninh Phong ấn cậu lại trên giường, sức lực tuy không lớn nhưng cũng đủ để cậu không thể xoay người được. "Em nhìn còn chẳng thấy thì bôi kiểu gì được?" Ninh Phong nửa dụ dỗ nửa mắng: "Em muốn nhanh khỏi thì phải bôi thuốc chứ."

"Em có thể bôi được mà..." Dung Tuân nói. Khác với những chỗ kia, chỗ này làm sao mà cậu có thể thản nhiên đối mặt để anh bôi thuốc cho được?

Ninh Phong hôn hôn tai câu nói: "Nghe lời."

Bị hành động thân mật như vậy đánh động, thân thể Dung Tuân thoáng cứng đờ, dường như không biết phải phản ứng như thế nào.

Ninh Phong cười khẽ một tiếng, cởi quần của cậu ra, bắt đầu bôi thuốc. Thuốc này không chỉ bôi bên ngoài mà còn cần bôi cả bên trong. Anh cũng không dám xuống tay quá nặng, đợi đến khi bôi xong, trên đầu toát ra một tầng mô hôi mỏng. Nhìn Dung Tuân mặt đã đỏ bừng.

Lúc này, y tá vào truyền dịch cho Dung Tuân mới khiến cho cậu bớt xấu hổ. Sợ cậu ở lại bệnh viện nhàm chán, Ninh Phong rửa tay rồi xuống dưới tầng mua một ít tạp chí cho cậu giải buồn.

Xung quanh bệnh viện đều là đồ ăn thức uống đầy đủ, phải đi xa một chút mới có quầy bán báo, tạp chí. Ninh Phong cũng không biết Dung Tuân thích đọc loại nào, liền tùy ý chọn mấy quyển mà ở tuổi bọn họ tương đối thích xem. Trên đường về cũng mua một chút hoa quả, bổ sung vitamin cho cậu. Lúc đi ngang qua cửa hàng hoa liền mua một lẵng hoa tươi, hoa tươi có thể khiến tâm trạng tốt hơn, vừa đúng lúc mang về cho Dung Tuân.

Trở lại phòng bệnh, trên mặt Dung Tuân đã bớt đỏ, bất quá khi nhìn thấy Ninh Phong, ánh mắt cậu vẫn có một chút tránh né. Ninh Phong đi qua đặt tạp chí lên giường, lẵng hoa thì đặt lên cửa sổ, sau đó nắm lấy tay Dung Tuân, thấy không bị lạnh mới yên tâm nói: "Cũng không biết em thích đọc gì, nên tùy tiện chọn mua mấy quyển này."

"Cảm ơn." Dung Tuân nhìn đến chồng tạp chí kia, thật ra thường ngày cậu rất ít khi mua mấy thứ này để đọc, không phải không muốn mua, chỉ là một quyển cũng không ít tiền nên cậu có muốn cũng không dám nghĩ tới.

Ninh Phong thoáng nhìn qua, sau đó đi gọt hoa quả cho cậu ăn. Kỹ thuật gọt vỏ, cắt tỉa trái cây của Ninh Phong có thể coi như trực tiếp bỏ đi, cho nên anh làm thanh long, tương đối dễ xử lý, chỉ cần lột vỏ rồi đặt vào chén nhỏ, đưa cho Dung Tuân cái muỗng để cậu múc ăn là được rồi.

Phòng bệnh lại trở nên yên tĩnh, Ninh Phong dựa vào sô pha đọc tạp chí, thỉnh thoảng giương mắt nhìn túi truyền của Dung Tuân một chút, nếu hết thì gọi y tá tới đổi. Cậu ngồi trên giường vừa ăn hoa quả vừa xem tạp chí, không nói gì nhiều.

Hôm qua, Ninh Phong ngủ tương đối ít, hôm nay vừa sáng sớm đã bị y tá gọi dậy. Chờ y tá đổi thuốc xong, anh rốt cuộc không nhịn được nữa, dựa vào sô pha mà ngủ.

Xem tạp chí một lúc thấy mỏi, Dung Tuân ngẩng đầu liền nhìn thấy Ninh Phong đang ngủ trên sô pha. Nhất thời, nhìn anh chăm chú không muốn rời mắt. Dung Tuân hiếm khi mặc kệ bản thân tham lam nhìn Ninh Phong như vậy, giống như muốn đem hình ảnh của anh khắc sâu vào tâm khảm.

Ninh Phong lớn lên rất xuất chúng, ngũ quan cân đối, mũi cao thẳng, một đôi mắt đào hoa kiêu ngạo, ngày thường anh luôn rất nghiêm túc, hơn nữa tính tình cũng không dễ gần, cho nên ngoại trừ những người chơi cùng với anh thì rất ít người dám tiếp cận.

Dung Tuân từ lần đầu tiên nhìn thấy Ninh Phong vào ngày khai giảng lớp 10 liền thích anh. Thật ra việc rung động với một người, nhiều khi chỉ cần một giây mà việc quên đi một người cũng chỉ cần một giây mà thôi. Chỉ là dù cho đó là thích hay là quên, một giây này xuất hiện lại không phải do bản thân quyết định. Có lẽ khi yêu thích thì một giây kia tới thật nhanh, nhưng muốn quên đi có khi lại phải dùng cả đời...

Dung Tuân rất ít có cơ hội mà gần gũi như vậy, không hề băn khoăn mà nhìn Ninh Phong, dĩ nhiên trước giờ đều là cậu lén lút, sợ bị người khác phát hiện. Thế nhưng thời điểm Ninh Phong nói thích cậu, điều đó vượt ngoài suy nghĩ của cậu nhưng đồng thời trong lòng cậu lại thấy mừng thầm, việc này dường như xóa sạch những chua xót khi còn cậu còn yêu thầm, làm cậu không còn cần phải tiếp tục đắm chìm trong tuyệt vọng. Việc Ninh Phong thổ lộ cũng an ủi cậu rất nhiều, khiến sau khi trải qua sự việc kia cậu không đau khổ đến mức không gượng dậy nổi. Mặc dù hành vi của anh vẫn làm cậu cảm thấy có chút khổ sở, nhưng ít ra đây cũng không phải chỉ có nhục nhã, điều này khiến cho cậu tìm về được một chút tôn nghiêm. Mà anh cẩn thận chăm sóc cũng làm cậu bắt đầu có chút tin tưởng – Ninh Phong có lẽ thật sự không chán ghét cậu. Còn việc có phải thích thật hay không, trong lòng cậu cũng không dám đưa ra kết luận.

Ninh Phong tuy rằng mệt nhọc nhưng trong lòng nhớ tới Dung Tuân nên ngủ cũng không sâu, không bao lâu sau thì tỉnh lại. Vừa mở mắt liền nhìn thấy cậu đang nhìn chằm chằm anh tới phát ngốc, khóe miệng kéo lên một ý cười hỏi: "Đẹp trai không?"

Dung Tuân cũng không ngờ là anh nhanh như vậy đã tỉnh lại, nhất thời không kịp phản ứng, liền ngơ ngác gật đầu.

Ý cười trên mặt Ninh Phong càng sâu hơn, đứng dậy đi đến bên cạnh cậu, xoa xoa mặt cậu nói: "Em mới đẹp."

Ngũ quan của Dung Tuân cho dù là nhìn riêng hay nhìn tổng thể thì cũng đều rất đẹp, không có gì bắt bẻ được, mắt hai mí cong cong, làm cho đôi mắt cậu càng trở nên có thần, mang đôi nét ngây thơ. Nam sinh tuấn tú như vậy ở độ tuổi bọn họ khả năng không được yêu thích nhiều nhưng với ánh mắt mười năm sau của Ninh Phong thì anh có thể thấy rằng chỉ cần chờ đến khi cậu lớn lên một chút, khẳng định cậu sẽ rất được hoan nghênh. Mà hiện tại Dung Tuân mới chỉ được một bộ phận nữ sinh yêu thích do tính cách an tĩnh hiểu lễ nghĩa, không có tính uy hiếp.

"Không có đâu." Dung Tuân cúi đầu không nhìn Ninh Phong, đối với cậu, Ninh Phong cao lớn, anh tuấn như vậy mới là đẹp. Dù so trong giới giải trí cũng là một người xuất sắc.

Dung Tuân không bị sốt lại, vì vậy vào sáng ngày chủ nhật, Tống Bân kiểm tra lần nữa cho cậu, xác định hoàn toàn không sao, liền ký tên cho cậu xuất viện. Trước khi rời đi, Tống Bân nhắc lại một số điều cần chú ý với Ninh Phong. Thuốc phải bôi đúng giờ, soát lại một vòng để không có sai xót.

Thuốc Tống Bân kê để bôi hiệu quả rất được, mới chưa tới hai ngày mà những vết xanh tím trên mặt và trên người đã giảm đi phân nửa.

Trở lại trường học, Ninh Phong trực tiếp đưa Dung Tuân đi đến phòng của anh. Trong phòng ngủ không có ai, Quy Hoành cũng không biết đã đi đâu, tuy nhiên chiếc giường trống thì đã được dọn dẹp rất sạch sẽ. Bố trí phòng ngủ trong ký túc xá đều giống nhau, một phòng bốn người, trái phải dựa dọc tường mỗi bên hai giường. Giường ngủ đều là phía trên để người ngủ, phía dưới để giá sách, tủ quần áo các loại, không gian tương đối độc lập. Trong các phòng ký túc xá đều có toilet, phòng tắm và ban công riêng, ban công không lớn chỉ dùng để phơi quần áo. Toilet cùng phòng tắm tách riêng, trao đổi lẫn nhau để không làm chậm trễ thời gian.

Giường của Ninh Phong từ cửa vào nằm phía bên tay phải, dựa vào cửa sổ, gần giường anh là giường của Quy Hoành, Quy Hoành đối diện Tư Hiền nên Dung Tuân dọn vào cũng chỉ có thể ở bên phía tay trái.

Ninh Phong kéo ghế dựa của mình ra cho Dung Tuân ngồi xuống nghỉ ngơi trong chốc lát. Sau đó chỉ về phía giường trống nói: "Em ngủ ở chỗ này được không?"

Cậu gật đầu, bên này ánh sáng tốt hơn một chút khiến cậu thấy thật thích. Thế nhưng cậu vẫn có chút do dự đối với việc dọn vào ở, nơi ngày ngoại trừ Ninh Phong còn có Quy Hoành. Ninh Phong nhìn thấy cậu còn do dự, liền kéo ghế khác ngồi cạnh nói: "Đừng lo lắng, anh sẽ không để người khác làm tổn thương đến em."

"Vâng" Dung Tuân gật đầu, thực ra khi ở cùng anh, cậu cảm thấy rất an toàn.

Ninh Phong cười cười xoa tóc cậu "Lát em tới giường anh mà nằm, anh đi thu dọn hành lý. Sau đó chúng ta đi ăn cơm trưa rồi buổi chiều trở về sửa sang lại."

"Tự em có thể làm được rồi." Cậu không có nhiều đồ lắm, có thể tự mình thu dọn được.

"Anh đi, em nghỉ ngơi đi." Ninh Phong phản bác nói. Thấy thái độ cứng rắn của anh, cậu đành gật đầu đồng ý.

Ninh Phong là tuýp người thuộc phái hành động, thấy cậu vừa đồng ý một cái, anh liền gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm nói về chuyện đổi phòng của cậu. Những học sinh như Ninh Phong hay Quy Hoành, chỉ cần không trực tiếp động đến giáo viên chủ nhiệm, thầy cô cũng lười quản họ. Không phải là chưa từng phê bình qua, cũng không phải chưa từng báo cho gia đình, chỉ là bọn họ vẫn không thay đổi, bị nói thế nào xong vẫn hoàn thế ấy, cho nên giáo viên cũng đành mặc kệ, chỉ cần bọn họ không quấy rầy đến việc học hành của các học sinh khác, còn chuyện thành tích gì đó, muốn bắt khá lên cũng không khá nổi.

Nghe chuyện Ninh Phong muốn Dung Tuân chuyển tới phòng của họ, giáo viên chủ nhiệm lớp Đổng Phương sửng sốt, có hơi bất ngờ. Đối với cô thì Dung Tuân là một học sinh tốt, thành tích loại ưu, tính cách cũng ngoan. Tuy rằng gần đây truyền ra một số tin đồn không hay về em ấy, nhưng là người làm giáo viên cần thể hiện thái độ đoan chính thì như vậy tư tưởng của học sinh mới đoan chính được. Vì thế cô cũng không tìm riêng Dung Tuân để nói chuyện mà chỉ là chú ý nhiều hơn một chút tới trạng thái tinh thần của em ấy. Trong ấn tượng của cô, Dung Tuân và Ninh Phong căn bản không thể có liên hệ, vậy tại sao đột nhiên Ninh Phong lại muốn ở cùng Dung Tuân?

Ninh Phong biết tùy tiện yêu cầu chuyện như vậy sẽ khiến cô giáo hoài nghi. Vì thế liền lấy cớ nói rằng đây là đề nghị của Tư Hiền, mong trong phòng có thêm một bạn học chăm chỉ, như vậy thì khi có vấn đề Tư Hiền có thể cùng bạn đó thảo luận.

Đối với Tư Hiền, cô Đổng Phương vẫn rất yên tâm, lấy tính cách của Tư Hiền mà nói thì hẳn là sẽ hợp với Dung Tuân. Thế nhưng chuyện này lại do Ninh Phong gọi điện hỏi, cô nhiều ít vẫn có cảm giác không yên tâm vì thế Ninh Phong liền dứt khoát đưa điện thoại cho Dung Tuân nói chuyện với cô giáo chủ nhiệm.

Cô Đổng Phương nghe là Dung Tuân đồng ý, mới hỏi lại xem có phải Ninh Phong bắt nạt, cưỡng ép cậu hay không, biết được không hề có chuyện đó mới gật đầu đồng ý.

Ninh Phong nhìn thấy Dung Tuân chỉ nói mấy câu đã khiến cho cô Đổng đáp ứng, trong lòng bất đắc dĩ thở dài, nói cho cùng thì cũng là do anh không biết cố gắng, dù anh tìm lý do đáng tin thì đối với giáo viên điều đó cũng chẳng bằng vài câu nói học sinh ngoan.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz